• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu (3 Viewers)

  • Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 76

Editor: Miri


---


Tại lương đình bên ngoài viện phủ của Chung Uyển, Úc Xá ngồi ở trên băng đá, cố chấp nhìn chằm chằm cửa viện chờ Tuyên Từ Tâm ra, chờ Tuyên Từ Tâm nói với hắn là Chung Uyển không trách hắn.


Vậy là hắn có thể lại đi gặp Chung Uyển rồi.


Úc Xá cực kì tin rằng Chung Uyển sau khi được người nhà khuyên giải, sẽ không lôi chuyện cũ ra trách hắn nữa.


Tuy rằng hắn trước nay chưa từng thử qua cách này.


Phùng quản gia khoác áo choàng cho Úc Xá, lo lắng sốt ruột: "Thế tử... sao lão nô cảm thấy Chung thiếu gia có thể sẽ càng tức giận hơn."


"Không thể nào." Úc Xá vẫn nhìn chằm chằm cửa viện, vô thức nói, "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"


Phùng quản gia không còn lời nào để nói, cái này còn phải hỏi sao?


Phùng quản gia tận lực khiến cho giọng mình êm dịu một chút: "Thế tử, tuy khi nãy ngài không nói dối, nhưng ai cũng sẽ nghe ra ý của ngài là Chung thiếu gia vô cớ gây loạn rồi cáu gắt với ngài, làm sao mà Chung thiếu gia... không giận cho được?"


"Chứ ta nên nói gì?" giọng điệu Úc Xá bình thản, môi khẽ nhúc nhích, như là đang nói cho chính mình nghe, "Ta nói với nha đầu kia là ta tự mình phát điên, hiểu lầm là ta giày vò Chung Uyển tới mức máu chảy thành sông, sau đó lại lợi dụng lúc Chung Uyển châm cứu không thể động đậy, cưỡng ép y phải cho ta thoa dược vào cái chỗ ta đoán là y bị thương kia?"


Phùng quản gia sặc một ngụm khí.


Thanh âm Úc Xá càng ngày càng nhỏ xíu, "Nếu ta nói như vậy, ngươi đoán nha đầu kia có khi nào sẽ cảm thấy Chung Uyển ở bên này sống một ngày như ở một năm, sau đó khuyên Chung Uyển dọn về Kiềm An vương phủ cũ?"


Phùng quản gia nghĩ lại, giật mình nhận ra, quả thật rất có khả năng này.


"Ta cũng có muốn như vậy đâu, nhưng ta đã đắc tội Quy Viễn rồi, nếu không mượn sức nha đầu này, lại để cho bọn họ gặp mặt, hai bên tính toán, càng nói càng giận, giận rồi lại cùng nhau chạy mất, thì ta biết làm sao?" Úc Xá nhìn mầm lá xanh mọc đầy trên cây, lắc đầu, "Chung Uyển rất coi trọng nàng, ta mới cùng nàng hàn huyên vài câu thôi cũng đã nhìn ra được, nàng cũng rất quan tâm tới Chung Uyển, cho nên ta không thể mạo hiểm..."


"Nàng rất có thể là tới thăm dò ta... Đúng thế, nàng chính là tới để khảo giáo ta, nàng muốn xem ta và Chung Uyển có thật sự hòa thuận hay không." Úc Xá nhìn xa xăm, dáng vẻ đầy phòng bị, "Bọn họ là người một nhà, ta nhất định phải biểu hiện thực tốt... thì nàng mới không khuyên Chung Uyển bỏ rơi ta. Chờ nàng đi rồi, Chung Uyển chắc chắn sẽ không trách ta nữa."


Úc Xá nhìn về phía Phùng quản gia: "Mỗi ngày ta đều phải nói dối, nói có lệ với đủ loại người, vì sao không thể lừa nàng?"


Nghe Úc Xá nói hợp tình hợp lý, không ai có thể giữ vững lòng mình trong thời gian hơn một nén nhang.


Phùng quản gia nhất thời không phản ứng kịp, thiếu chút nữa đã bị Úc Xá thuyết phục.


Nhưng lão mơ hồ cảm thấy bộ dáng thao thao bất tuyệt này của Úc Xá có điểm không đúng lắm, Phùng quản gia nghi hoặc nhìn kỹ lại sắc mặt Úc Xá, thở dài, lại phát bệnh rồi thế tử ơi.


Vậy thì không cần phải giải thích nữa, Phùng quản gia nói: "Thế tử nói gì cũng đúng."


Úc Xá gật gật đầu, "Hiện tại cứ chờ nha đầu kia ra là được... Ta đoán Chung Uyển sẽ tha thứ thân thế của ta, ta đoán y sẽ tha thứ cho ta đã đắc tội y, sau này dù y lại cãi nhau với ta, ta cũng có thể đi thỉnh Tuyên Từ Tâm hỗ trợ."


Phùng quản gia thầm nghĩ, ta đoán Chung thiếu gia sẽ mặc kệ bệnh tình mà đuổi đánh ngươi một trận. Tất nhiên lão không dám nói ra, chỉ có thể chờ cùng Úc Xá.


Hai người đợi hồi lâu, sau gần nửa canh giờ, Tuyên Từ Tâm rốt cuộc cũng đi ra.


Mắt Úc Xá sáng lên, nhỏ giọng thúc giục: "Đi... tiễn nàng ra cửa cẩn thận vào."


Phùng quản gia đi, Úc Xá tự mình sửa sang lại y phục, vào viện của Chung Uyển.


Trong phòng ngủ, Chung Uyển dựa vào đầu giường, tay vân vê tượng đất.


Bị Úc Xá chọc tức tới mức mắt đầy sao xẹt, nhưng Chung Uyển vẫn cực kì nâng niu tượng đất này, sợ lại đụng vào làm hỏng mất, khiến tâm ý Úc Xá bị tổn thương.


Chung Uyển nghe được động tĩnh ở bên ngoài, y vén mành trướng lên, thấy Úc Xá đang đứng ở cửa phòng ngủ.


Hàm răng Chung Uyển bắt đầu ngứa, y không biết phía sau Úc Xá có người hay không, không muốn làm hắn mất mặt ngay trước mặt người ngoài, nghiến răng nói, "Ngươi... vào đây trước đã."


Úc Xá không vào.


Úc Xá chần chờ, nói: "Ngươi nói đi, ta nghe được."


Chung Uyển bực mình, Úc Tử Hựu đây là sợ mình nhảy dựng lên cắn hắn sao?!


Chung Uyển tức tối, nhỏ giọng chất vấn: "Ngươi giả vờ đáng thương với Từ Tâm làm gì?!"


Úc Xá hơi hơi nhíu mày, nhìn kỹ sắc mặt Chung Uyển một chút: "Sao ngươi vẫn còn giận?"


Chung Uyển thất thanh: "Thế tử! Vậy bây giờ ta nên vui vẻ sao?"


Úc Xá khó lý giải nổi nhìn Chung Uyển: "Không phải ngươi nói, cãi nhau... nếu có trưởng bối tới khuyên, thì sẽ không có việc gì sao?"


Chung Uyển ngốc lăng, mình nói cái này khi nào?


Chung Uyển cứng họng: "Từ khi nào Từ Tâm lại thành trưởng bối của ta? Nàng còn mới vừa hỏi ta là sau này có thể gọi ta là ca ca hay không... Nếu nói như vậy thì ta là trưởng bối của nàng mới đúng."


Úc Xá lại bắt được trọng điểm một lần nữa, do dự hỏi: "Nhất định phải là trưởng bối mới được sao?"


Trước kia, mỗi lần Chung Uyển muốn dỗ dành Úc Xá thì miệng đều nói ra đầy lời mê sảng, y căn bản không nhớ rõ mình có nói qua chuyện trưởng bối khuyên giải, không hiểu gì nên hỏi: "Cái gì trưởng bối?"


Úc Xá không nói gì.


Úc Xá nhìn chằm chằm vào Chung Uyển, như là đang giãy giụa phân vân.


Úc Xá nắm chặt khung cửa, sau mấy lần dao động, gian nan nói: "Vậy để ta đến... thỉnh Hoàng Thượng hoặc trưởng công chúa, hoặc là Úc vương tới khuyên ngươi?"


Trong lòng Úc Xá tràn đầy cự tuyệt, nhưng vẫn là nói: "Người nào ta cũng không muốn nói chuyện, nhưng nếu ngươi muốn... thì ta có thể nghĩ cách."


Chung Uyển khó có thể tưởng tượng được viễn cảnh Sùng An Đế hoặc là An Quốc trưởng công chúa giống như Từ Tâm vừa rồi đi khuyên mình, dọa y tới mức túa một thân mồ hôi, "Thế tử, ngươi tha cho ta đi."


Úc Xá cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi không trách ta nữa?"


Chung Uyển nhẫn nhục, trịnh trọng lắc đầu, không dám làm loạn nữa.


Úc Xá hơi thả lỏng một chút, đi vào phòng ngủ, ngồi ở đầu giường Chung Uyển.


Úc Xá lấy tượng đất trong tay Chung Uyển ra cắm ở trên bồn cây bên cạnh.


Úc Xá nhìn nhìn dải lụa trắng quấn trên đầu Chung Uyển, trầm giọng nói: "Bị thương chỗ này?"


Chung Uyển cười nhạt, "Là ta tự mình không cẩn thận, dập đầu."


Úc Xá cứ như không nghe được Chung Uyển nói gì, lại hỏi, "Ngươi dập đầu với ai?"


Chung Uyển ngừng một chút, đột nhiên nhanh trí, cười, "Ta hiểu ngươi hiểu lầm cái gì rồi, ngươi cho rằng ngươi đã..."


Úc Xá ngồi sát vào y thêm một chút, hắn giơ tay, cẩn thận giải khai dải lụa trắng trên đầu Chung Uyển.


"Đừng đừng." Chung Uyển trốn đi, "Thật sự không có việc gì..."


Úc Xá mắt điếc tai ngơ, giống như lúc dán tượng đất mà trân trọng cẩn thận, chậm rãi giải khai dải lụa trên đầu Chung Uyển.


Cái trán trắng nõn của Chung Uyển, bây giờ lại huyết nhục mơ hồ.


Hồi nãy Chung Uyển nằm bò không cẩn thận, lại cọ chảy ra máu, khiến cho dược thoa khi nãy bị trôi đi một chút.


Úc Xá ném lụa trắng sang một bên, đứng dậy đi lấy dược, đổi dược lần nữa cho Chung Uyển.


Chung Uyển ỷ trên gối đầu nhìn Úc Xá, nhẹ giọng nói: "Ta đi dập đầu với thân sinh phụ mẫu của ta, cũng không biết nên nói cái gì, nên muốn dập đầu nhiều một chút, mong họ..."


Úc Xá thay dược cho Chung Uyển xong, cầm lụa trắng sạch sẽ quấn kín vết thương cho Chung Uyển, khàn khàn nói, "Mong họ đừng trách ta."


Chung Uyển khẽ cười.


Úc Xá nói: "Quy Viễn... Ta sẽ cố gắng chuộc tội."


Chung Uyển suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Tương lai nếu ngươi đăng cơ thì trùng tu lại mộ phần nhà ta đi. Nhiều năm không ai quét dọn xử lý, hôm qua ta tới viếng thì thấy không ít mồ đều đã sụp, xung quanh toàn là cỏ hoang."


Úc Xá gật đầu: "Không cần chờ tới lúc đăng cơ, ngày mai ta sai người đi tu."


Chung Uyển chần chờ: "Không được, ngươi đột nhiên đi tu sửa mộ phần tổ tiên Chung gia, có khi nào sẽ khiến người khác nghĩ nhiều không?"


Úc Xá nói: "Lấy danh nghĩa của ngươi đi sửa."


Chung Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy ý kiến này cũng ổn, từ từ nói: "Tương lai, phong cho Tuyên Du làm Quận Vương đi, cũng đừng lại để hắn đi về Kiềm An, nói thật... Ta một chút cũng không muốn về lại cái nơi quỷ quái ấy nữa, có thể là vì từ nhỏ đã lớn lên ở bên này, tình nguyện chịu cóng chịu lạnh, vẫn là cảm thấy bên này tốt hơn. Còn Từ Tâm..."


Chung Uyển lại nói: "Cũng phong cho nàng làm Quận Chúa đi, cấp cho riêng nàng một phủ đệ, tương lai tự nàng chọn hôn sự cho mình."


Úc Xá yên lặng nghe, không nói lời nào.


Chung Uyển nghĩ không ra cái gì nữa, Úc Xá thay y chu toàn: "Người của Chung gia, có thể tìm được ai đều tìm mang về, có thể cho ai tước vị đều cho hết, nếu thật sự không thể cấp tước thì ban thưởng vàng bạc."


Chung Uyển cười: "Hào phóng như vậy? Còn phải cho tước vị? Cho tước vị gì?"


Úc Xá nói: "Thừa Ân Công."


Chung Uyển nhíu mày, "Ngươi đây là sợ người khác không biết sinh mẫu của ngươi là ai sao?"


Phong hào này từ trước tới nay đều là cấp cho người bên ngoại gia, nếu Úc Xá cấp cho Chung gia loại phong hào này, tất nhiên sẽ khiến người khác nghi kỵ...


"Nghi kỵ ta sủng ngươi tới mức nào." Úc Xá nhẹ nhàng thở dài, "Thế tử phi, ngươi lại nghĩ cái gì? Nhà ngươi còn không phải là ngoại gia của ta sao."


Chung Uyển ngẩn ra, giọng nói không được tự nhiên, "Đừng làm loạn."


Úc Xá không nói gì.


"Về chuyện sinh mẫu của ta..."


Úc Xá đem kế hoạch của mình nói cho Chung Uyển.


Chung Uyển suy xét một lát, "Muốn phú quý phải liều lĩnh*, không tệ. Nhưng Tử Hựu, có một chuyện ta luôn lo lắng..."


*Phú quý hiểm trung cầu là câu gốc.


Úc Xá nói: "Ngươi nói."


Chung Uyển hoang mang nhìn Úc Xá, "Sao ta cứ cảm giác ngươi hành sự vẫn là có chút quá kích động? Mọi việc đều có vạn nhất, vạn nhất Úc vương cũng không muốn sống nữa, muốn cùng ngươi cá chết lưới rách, muốn vạch trần chuyện sinh mẫu của ngươi cho cả thiên hạ đều biết, hoặc là hắn còn có hậu chiêu, có thể khiến xuất thân của ngươi trở nên mơ hồ, làm người khác cảm thấy ngươi có khả năng là nhi tử của tiểu Chung phi cùng người khác... Lúc đó ngươi biết làm thế nào?"


Úc Xá cúi đầu cười.


Chung Uyển bất đắc dĩ: "Hỏi ngươi đó, ngươi không nghĩ tới chuyện này?"


"Nghĩ tới." Úc Xá nhẹ nhàng nói, "Còn không phải là vì ta không biết xấu hổ với ai sao? Trước khi ngươi hồi kinh... ta nguyên bản là muốn oanh oanh liệt liệt náo loạn một phen trước khi chết."


Úc Xá nói: "Yên tâm, chỉ là ý niệm trước kia."


"Ta hiện tại chỉ cần khiến cho Tuyên Quỳnh không còn khả năng kế vị nữa, những thứ khác đều không quan trọng." Úc Xá hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Chỉ cần giải quyết Tuyên Quỳnh là ổn."


Chung Uyển vẫn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đợi y ngẫm lại, Úc Xá tiếp tục nói một câu xuyên tâm, khiến y không khỏi đau xót, "Tóm lại, những chuyện trước kia ta không muốn làm, chuyện ta cảm thấy ghê tởm, bây giờ đều đã có thể làm, chỉ cần có thể bảo trụ ngươi."


Chung Uyển buồn bã. Úc Xá vẫn luôn chán ghét xuất thân của mình. Trước kia, ngay cả cái thế tử chi vị này hắn còn muốn vứt bỏ, hiện giờ lại vì mạng sống mà thỏa hiệp nhiều như vậy, thật sự là không dễ dàng.


Úc Xá nói: "Nếu ngươi cũng cảm thấy ổn thỏa, ta liền sai người đi phân phó Thang Khâm."


"Thang Khâm..." Chung Uyển vừa muốn dặn dò Úc Xá phải cẩn thận cái lão thái giám phản bội mê hoặc lòng người kia thì trong lòng đột nhiên sáng ngời, cười, "Ngươi coi vậy mà lại vật tẫn kỳ dụng*."


*Vật tẫn kỳ dụng: Tận dụng triệt để.


Úc Xá nhàn nhạt nói: "Không phải Thang Minh bọn họ vốn dĩ là muốn vạch trần chuyện xấu hổ của người xưa, muốn tạo phản sao? Ta đang ép lão chỗ nào, rõ ràng là đang trợ lực cho lão."


Úc Xá lưu lại hai huynh đệ này đến hôm nay, chính là vì một bước này.


Úc Xá nói: "Nếu đầu óc của lão quá đần độn, một hai phải cùng ta giằng co, vậy thì đêm nay ta liền chặt đầu Thang Minh đưa cho lão. Ta không để bụng, dù sao hai người bọn họ đối với ta chỉ có tác dụng này, không cần thì lập tức làm thịt. Ta nghĩ lão thái giám cũng tự mình rõ ràng."


Chung Uyển gật đầu: "Được."


Nói xong chính sự, Chung Uyển ngó Úc Xá một cái, "Hôm nay, ngươi thấy hết rồi sao?"


Thân mình Úc Xá lập tức cứng đờ.


Úc Xá rũ mi nói, "Không phải bảo là không tức giận sao?"


"Vốn dĩ cũng không giận..." Chung Uyển nói xong, lỗ tai cũng đỏ lên. Y hơi cong một chân của mình lên, đầu gối cọ vào cánh tay của Úc Xá, "Tử Hựu, buổi sáng ngươi đùa giỡn ta như vậy... khiến ta hơi ngứa ngáy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom