Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 78
Editor: Miri
---
Lâm Tư vẫn luôn nhịn cười cho tới khi đi vào, sau khi chứng minh nhĩ lực của mình thì lập tức ngừng khoa tay múa chân.
Chung Uyển giả vờ mạnh mẽ, không thèm để ý, "Muốn nói gì với ta?"
Lâm Tư thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: Chủ nhân, hai ngày trước bên Tông Nhân Phủ đã chọn ngày đưa Tuyên Thụy về Kiềm An.
Chuyện Tuyên Thụy cơ bản đã kết thúc, Sùng An Đế chỉ đoạt tước vị của hắn, nhưng phủ đệ và phong ấp ở Kiềm An vẫn chưa thu hồi, hiện giờ đã sóng yên biển lặng, quả thật là nên đưa hắn về Kiềm An.
Chung Uyển nói: "Rồi sao?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Tấu chương còn chưa kịp đưa đến nội các, đã bị Úc vương gia phái người cản lại.
Chung Uyển nhíu mày, "Từ khi nào Úc vương lại quản chuyện Tuyên Thụy?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Vậy nên mới kỳ quái, mấy ngày nay ta vẫn luôn hầu hạ tiểu thư và tiểu thiếu gia, tiểu thư nghe lời chủ nhân ngươi, khi nào gặp chuyện đều sẽ thương nghị với ta. Bên Tông Nhân Phủ cũng có cử người tới phủ ta, truyền tin tới lui, tiểu thư cũng không tránh mặt ta. Nghe ý tứ của bọn họ mấy hôm trước, rõ ràng là muốn lập tức đưa Tuyên Thụy đi, nhưng tự nhiên hai ngày trước lại đột nhiên đổi ý, nói Nam Cương đường xa, cần phải chuẩn bị lâu hơn.
Chung Uyển không cần nghĩ cũng biết đây chỉ là cớ thoái thác.
Lâm Tư dùng thủ ngữ: Ta cảm thấy không đúng nên đi thám thính nhiều lần, mới biết được là Úc vương báo với người khác, xong rồi mượn tay người ngoài cản lại, ta không hiểu lắm, nên mới vội vã tới nói cho chủ nhân.
Chung Uyển dựa trên đầu giường, nhíu mày, "Úc vương lưu lại Tuyên Thụy để làm gì..."
Lâm Tư suy đoán: Chuyện của ngươi và Úc tiểu vương gia sự, Úc vương chắc chắn biết, có khi nào là muốn lưu Tuyên Thụy lại ở kinh thành, chọc tức Úc tiểu vương gia?
"Không phải." Chung Uyển lắc đầu, "Chỉ vì chuyện nhỏ này mà hoảng loạn thì cũng quá ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn muốn khi lâm vào thế cá chết lưới rách thì lấy mạng Tuyên Thụy ra để áp chế Úc Xá? Không... Cũng không đúng."
Chung Uyển bật cười: "Đừng nói là áp chế, bản thân Úc Xá còn muốn lấy mạng Tuyên Thụy nữa là."
Chung Uyển hỏi Lâm Tư nói: "Bàn tay Úc vương có thể dài bao nhiêu? Nếu có vạn nhất, hắn có thể đoạt người từ Tông Nhân Phủ sao?"
Lâm Tư không dám khẳng định, khoa tay múa chân: Để ta đi tra xét.
"Ta cũng sẽ bảo Úc Xá đi tra một chút." Chung Uyển thấp giọng nói, "Ta đoán là Úc vương ước chừng sẽ không làm được."
Lâm Tư nhìn Chung Uyển, Chung Uyển nói: "Nếu hắn thật sự có thể sai khiến Tông Nhân Phủ, cần gì phải phái người đi cản, từ đầu đến cuối cứ để cho Tông Nhân Phủ đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An là được rồi, không phải sao? Dù gì hoàng đế cũng không còn để ý tới cọc án tử này nữa."
Chung Uyển thấp giọng nói: "Cứ như hắn nhất thời nảy lòng tham vậy."
Lâm Tư gật đầu, khoa tay múa chân: Đúng vậy, ấn theo thời gian thì hẳn là lúc tin đồn hoàng đế quyết định muốn nhận hồi Úc tiểu vương gia được truyền ra.
Chung Uyển lẩm bẩm, "Nếu Tông Nhân Phủ đưa Tuyên Thụy đi, tất nhiên Úc Xá sẽ phái người của mình đi áp giải. Có thể Úc Xá còn không an tâm để cho Tuyên Thụy về Kiềm An, muốn lưu người trông coi, miễn cho việc phản kinh việc tái diễn, nói cách khác... Sau khi Tuyên Thụy ra khỏi Tông Nhân Phủ thì sẽ bị Úc Xá khống chế trong tay."
"Úc vương làm vậy để tránh chuyện này ư? Tại sao?"
"Vì sao Tuyên Thụy lại đột nhiên trở nên quan trọng?"
Lâm Tư cũng không hiểu rõ mấu chốt này.
Chung Uyển trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi đi đi, việc này giao cho ta, ngươi cứ để ý Từ Tâm và Tuyên Du là được."
Lâm Tư gật đầu đứng dậy, Chung Uyển lại nói, "Còn nữa."
Lâm Tư vội nghiêm túc nghe.
Chung Uyển thở dài: "Ngươi dành thời gian đi gặp Tuyên Cảnh đi."
Lâm Tư cúi đầu, một lát sau khoa tay múa chân nói: Thừa lúc hắn ngủ, ta có đi gặp hắn vài lần.
"Ngủ rồi thì còn ích lợi cái rắm gì." Chung Uyển nói, "Lần trước hắn nói với ta là không còn trách ngươi nữa, đừng làm uổng phí thời gian, làm rõ mọi chuyện với hắn sớm một chút."
Con ngươi Lâm Tư khẽ động, gật gật đầu rồi đi mất.
Lâm Tư vừa đi, Chung Uyển đã lấy xiêm y sạch sẽ ra mặc vào cho chỉnh tề, sai người thỉnh Úc Xá tới.
Úc Xá bên kia còn chưa kịp tìm thái y đã bị Chung Uyển rống lên thúc giục trở về, Úc Xá ra lệnh cho tôi tớ truyền tin lui xuống, mặt đầy bất đắc dĩ mà nói thầm, "Ngươi thế nào mà lại không thể rời khỏi ta nửa khắc như vậy?"
Chung Uyển nghẹn lời, lỗ tai đỏ lên, thiếu chút nữa đã quên muốn nói cái gì.
"Có, có chính sự cần nói với ngươi." Chung Uyển thuật lại đầy đủ lời Lâm Tư vừa nói khi nãy với Úc Xá, lại nói, "Ngươi cứ đi tra xét đi, lòng ta cũng có suy đoán rồi nhưng không quá đảm bảo, không dám nói với ngươi."
Úc Xá im lặng một lát, cười: "Này có cái gì không dám nói, ta cũng đoán được."
Úc Xá ngồi xuống, híp mắt, "Mấy ngày nay Úc vương không tốt lắm, triều cục không xong, hoàng đế lại liên tiếp đề bạt ta. Tâm hắn bất an, thỏ khôn có ba hang, bắt đầu tự tìm đường lui cho mình."
Chung Uyển nhẹ giọng nói: "Hắn muốn biến Tuyên Thụy thành đường lui cuối cùng cho mình."
"Tuyên Cảnh và Úc vương phủ trở mặt nhiều năm, trông cậy vào không được." Úc Xá nhẹ giọng nói, "Nếu sau này ta nuốt luôn Tuyên Quỳnh, thì ở khắc cuối cùng hắn còn có thể đi một nước cờ hiểm, giết ta và cả Tuyên Cảnh, sau đó..."
Chung Uyển nói: "Nâng đỡ Tuyên Thụy lên làm con rối."
Úc Xá cười nhạo: "Kỳ quái, mệnh của Tuyên Thụy sao lại tốt đến thế? Có nhiều người như vậy muốn nâng đỡ hắn."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, sắc mặt khó coi, "Còn có người liều chết che chở hắn nhiều năm liền."
Chung Uyển nghe ra được một chút vị dấm, bật cười, "Đang nói chính sự."
"Tuyên Thụy lại là trưởng tử vô dụng của Ninh vương, có lợi thế về huyết mạch. Ngoài trừ hoàng tử thì hắn là người tôn quý nhất, lại còn có tính tình dễ lừa gạt như vậy." Chung Uyển cũng tự thừa nhận, "Xác thật là con rối tốt trời ban."
Úc Xá trầm mặc một lát, nói, "Ta có biện pháp."
Chung Uyển ngước mắt, Úc Xá đứng dậy, "Ngươi không cần phải xen vào, ngày mai ta vào cung sẽ có cách."
Chung Uyển cứng họng: "Gấp như thế để làm gì? Ngươi có biện pháp nào? Không, không thương lượng với ta sao?"
Úc Xá nhìn Chung Uyển, "Tuyên Thụy bị Úc vương theo dõi, ngươi thật sự không sốt ruột sao?"
Chung Uyển âm thầm nói, vị dấm càng ngày càng nặng rồi.
Chung Uyển giơ tay cầm cổ tay Úc Xá, nhỏ giọng nói, "Cũng có chút sốt ruột, nhưng ta lo lắng cho ngươi hơn."
Sắc mặt Úc Xá lập tức đẹp hơn rất nhiều.
Úc Xá nói hết trù tính của mình cho Chung Uyển, y líu lưỡi, "Ngươi..."
"Cách đơn giản nhất đôi khi lại hữu hiệu nhất. Nếu địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, thì ta cứ việc lợi dụng điều này mà làm." Úc Xá giơ tay sờ soạng trán Chung Uyển một chút, "Còn chưa hết sốt, nằm trở về đi. Ngày mai ta sẽ đi thượng triều, trở về liền kể lại cho ngươi."
Chung Uyển vô pháp, thành thành thật thật nằm lại trên giường.
Hôm sau, Sùng An Đế không lâm triều, nhưng Úc Xá lại xuất hiện đúng giờ ở nội các.
Đây là lần đầu tiên Úc Xá lộ diện sau khi Sùng An Đế hạ ý chỉ nhận hồi hắn.
Nhóm các lão cũng không biết nên xưng hô với Úc Xá như thế nào, hai mặt nhìn nhau, đều có chút khó xử. Sắc mặt Úc Xá lại vẫn như thường, đạm nhiên nói: "Chư quân hết thảy cứ làm như bình thường là được."
Mọi người như trút được gánh nặng, hành lễ lung tung, người người vẫn vội vã như cũ.
Úc Xá nhìn công văn trong chốc lát, đi tới trước án thư của tôn các lão.
Tôn các lão vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Úc Xá khiêm kính đè nhẹ lên tay của tôn các lão, nhỏ giọng nói, "Tôn các lão không cần đứng dậy, là ta có việc muốn làm phiền ngài."
Mấy năm nay Úc Xá hành sự quái đản, thanh danh vô cùng xấu.
Khi người trong nội các cột nhiên biết được vị này muốn vào nội các học chính sự, trong lòng ai cũng vừa ngầm khẳng định hắn là tư sinh tử của Sùng An Đế như lời đồn, vừa kêu khổ không ngừng.
Sợ Úc Xá sẽ ăn Hàn Thực Tán nổi điên tại đây, sợ Úc Xá đột nhiên đòi chết đòi sống, sợ chỉ cần không đáp ứng hắn một cái thôi thì tất cả mọi người đều phải cùng nhau đi bán muối.
Ngoài dự đoán, trừ việc Úc Xá sẽ ngẫu nhiên đến trễ về sớm, hắn cũng chưa làm chuyện gì khác người.
Úc Xá an an tĩnh tĩnh, nếu không để ý thì chắc chắn sẽ không phát hiện trong nội có nhiều thêm một vị thần tử.
Công văn qua tay hắn, dù có là loại nào cũng đều được hắn cho lời phê độc đáo, đánh trúng chỗ yếu hại.
Tuy không thể nói là hắn vô cùng lợi hại, nhưng so sánh với Tuyên Cảnh, người cái gì cũng xem không hiểu; so sánh với Tuyên Quỳnh, kẻ đầu óc rối loạn không biết cách chỉ huy, thì hắn lập tức trở nên quá nổi bật.
Đã qua nhiều ngày thấy hắn tới đây, mấy các lão cũng thay đổi suy nghĩ về Úc Xá.
Tỷ như nếu là hai vị hoàng tử kia, họ chắc chắn sẽ không dùng loại thái độ và ngữ khí này để nói chuyện với thần tử nội các.
Tôn các lão không ý thức được mình đã thay tâm, thấy Úc Xá khiêm tốn tìm hắn, cũng vội thấp giọng nói: "Không biết... Không biết thế tử có gì muốn phân phó?"
Úc Xá do dự, tựa hồ như có chút không tiện mở miệng.
Tôn các lão vội nói: "Thế tử cứ nói, đừng ngại."
Úc Xá lắc đầu cười: "Là chuyện nội tử của ta, không muốn làm phiền đại nhân."
Tôn các lão nhất thời không phản ứng kịp, không biết "Nội tử" này là ai, nhưng lời đã nói ra miệng, "Thế tử cứ phân phó."
Úc Xá cắn môi một chút, thấp giọng nói, "Nội tử xuất thân từ Ninh vương phủ, hẳn đại nhân cũng biết y."
Tôn các lão suýt nữa sặc khí, sắc mặt đại biến, cười gượng nói, "Là Quy Viễn à... Lúc y còn niên thiếu, ta đã gặp qua y."
Úc Xá gật đầu: "Đại nhân tất nhiên cũng biết án tử của nguyên Kiềm An vương đúng không?"
Tôn các lão gật đầu, "Án tử kia không phải do thế tử xử lý sao?"
"Đúng thế, nhưng nguyên Kiềm An vương là tông thân, không thể xử lý bởi Đại Lý Tự, sau khi kết án thì bị giam lỏng ở Tông Nhân Phủ." Úc Xá sầu lo nói, "Án tử đã kết, nhưng lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn ở trong Tông Nhân Phủ."
Tôn các lão bất mãn nói: "Hẳn là do Tông Nhân Phủ chậm chạp."
"Cũng không thể nói là vậy, không tính là rất chậm, nhưng..." giọng Úc Xá càng lúc càng nhỏ, "Quy Viễn lo lắng cho hắn, không buồn ăn uống, ta ngày ngày nhìn, trong lòng cũng sốt ruột."
Tôn các lão tận lực ngó lơ hương vị ái muội nồng đậm trong giọng Úc Xá, miễn cưỡng cảm thán, "Nghĩa tử này của Ninh vương thật đúng là không phí công nuôi dưỡng."
Úc Xá nói: "Hiện giờ thân phận của ta rất xấu hổ, lời nói không có trọng lượng với Tông Nhân Phủ, muốn thỉnh tôn đại nhân hỗ trợ viết một tập công văn, giục Tông Nhân Phủ theo quy tắc mà xử lý, như vậy có tiện cho ngài không?"
Tôn các lão cười nói: "Này có gì là khó?"
Vốn dĩ trong lòng tôn các lão vẫn còn vài phần cảnh giác, sợ Úc Xá muốn mượn sức mình, sợ Úc Xá có đại sự khó khăn gì sai khiến mình, trăm triệu không nghĩ tới, lần đầu tiên Úc Xá mở miệng với mình, lại là vì Chung Uyển, lại còn là việc vụn vặt như vậy.
Thuận nước đẩy thuyền ban cho một cái nhân tình, sao lại không làm?
Tôn các lão thấp giọng nói: "Nếu thế tử sốt ruột, kỳ thật còn có một biện pháp đơn giản hơn, không cần nhờ tới Tông Nhân Phủ, trực tiếp làm."
Úc Xá nói: "Còn thỉnh tôn đại nhân chỉ điểm."
"Không dám." Tôn các lão nhẹ giọng nói, "Chuyện này không lớn, không cần phải khổ cực qua nha môn làm chi, cũng không cần phải thúc giục Tông Nhân Phủ. Bây giờ chỉ cần viết một phong tấu chương, thuyết minh việc quan trọng, sau đó..."
Tôn các lão ngụ ý để cho Úc Xá nhìn hai chồng tấu chương cao cả thước ở bên cạnh, "Đặt vào chồng tấu chương hôm nay, lát nữa lập tức có thể đưa đến ngự tiền. Nếu Hoàng Thượng nhìn, tất nhiên sẽ lập tức chấp thuận, trực tiếp đưa tới Tông Nhân Phủ... Sự tình không lớn, nếu Hoàng Thượng không thấy thì buổi tối nó sẽ quay về chỗ chúng ta. Chúng ta đóng ấn lên, theo lệ mà đưa đến Tông Nhân Phủ. Tông Nhân Phủ tất nhiên sẽ lại lập tức xuống tay đưa nguyên Kiềm An vương đi, không chậm trễ nữa."
Úc Xá gật đầu, "Đa tạ đại nhân nhắc nhở."
"Không dám không dám, chuyện không có gì đáng nói, để ta lập tức viết một tấu chương cho thế tử." Tôn các lão vui vẻ bán ân tính cho Úc Xá, "Sau khi thế tử xem xong, cảm thấy không muốn sửa chỗ nào thì nửa canh giờ sau là có thể đưa đến ngự tiền."
Khóe miệng Úc Xá khóe hơi hơi cong lên, "Vất vả đại nhân rồi."
Úc Xá trở lại án thư của mình, lẳng lặng chờ, tới buổi tối, toàn bộ tấu chương Sùng An Đế xem qua đều được đưa trở về, phong tấu chương của tôn các lão kia quả nhiên không được đụng tới.
Bây giờ Sùng An Đế không còn sức khỏe, tấu chương từ nội các đưa đi đều được phân loại kĩ càng. Hoàng đế chỉ xem mấy tấu chương quan trọng nhất, còn mấy cái dư lại không đau không ngứa, ngã cũng chẳng sao thì trực tiếp đưa trở về giao cho nội các xử lý.
Tôn các lão cố ý giúp Úc Xá, phong tấu chương kia của lão tất nhiên là đặt ở chồng không quan trọng.
Sau khi tấu chương được lựa ra, tôn các lão phê bình, ra lệnh Tông Nhân Phủ tức khắc hộ tống Tuyên Thụy hồi Kiềm An, Úc Xá tự mình hạ ấn.
Địch ở trong tối, ta ngoài sáng, chỉ cần lợi dụng chính chuyện này là được.
Thánh chỉ đã hạ, Úc vương tất nhiên ngăn không được.
Sau khi hồi phủ buổi tối, Úc Xá không vội đi tìm Chung Uyển mà kêu gia tướng tâm phúc của mình tới trước, lại sai người đi thỉnh thái y tới.
Đây là người mà Úc Xá đã sớm quyết định cho gã hộ tống Tuyên Thụy hồi Kiềm An, không đợi gia tướng nói chuyện, Úc Xá nhàn nhạt nói: "Miễn lệnh, ngươi không cần đi theo."
Tâm phúc ngẩn ra, "Không phải thế tử nói là muốn chúng ta canh chừng nguyên Kiềm An vương cho kĩ, miễn cho hắn lại bị kẻ xấu mê hoặc, tự nhiên phá ngang đại sự sao?"
Úc Xá bất ngờ thay đổi mệnh lệnh làm cho tâm phúc kinh hãi, thật sự không hiểu gì
Úc Xá phí bao nhiêu sức đoạt Tuyên Thụy lại từ tay Tông Nhân Phủ, vậy mà lại không nhìn chằm chằm hắn.
Thế không phải là dã tràng se cát sao?!
"Không cần, ta có an bài khác." ánh mắt Úc Xá u ám, "Các ngươi đi, ngược lại còn hỏng việc."
Tâm phúc còn muốn nói nữa, nhưng Úc Xá nói: "Tất nhiên vẫn phải đi cùng hắn, các ngươi đưa hắn ra khỏi thành, chờ hắn ra khỏi thành rồi thì lập tức trở về, không cần quản chuyện sau đó."
Tâm phúc cứng họng: "Vậy có khác gì không đi cùng ạ?"
Phùng quản gia mang theo thái y tới, Úc Xá xua xua tay, "Ta tự hiểu chuyện mình làm, ta còn có việc, ngươi đi trước đi."
Tâm phúc đầy một bụng tâm sự lui xuống.
Thái y không dám nhìn nhiều, chờ gia tướng tâm phúc đi xa rồi mới tiến lên nói: "Thế tử."
"Hồi nãy quá gấp gáp, không kịp hỏi thái y." Úc Xá nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, đem chuyện xảy ra trong phòng với Chung Uyển hôm qua, giấu đi chi tiết cùng quá trình, kể lại mơ hồ với thái y.
Úc Xá nói rất mơ hồ, nhưng thái y thông thấu, chuyện gì mà chưa từng nghe qua? Lão không cần Úc Xá nhiều lời đã lập tức gật đầu hiểu rõ.
Úc Xá cực kì nhỏ tiếng hỏi: "Không được sao?"
"Này..." Thái y suy nghĩ một chút, nghiêm cẩn nói, "Thân mình Chung thiếu gia quả thật không tốt, nhưng y đang tuổi lớn, không thể nào lại không mang thất tình lục dục. Chuyện này vốn là nhân chi thường tình, nếu chỉ làm một lần giống thế tử nói thì cứ làm một lần là được, sẽ không gây trở ngại cho y."
Sầu lo ở ấn đường Úc Xá vẫn không giảm, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Sợ là y không chịu chỉ làm một lần."
Thái y sửng sốt, ngẩng đầu Phùng quản gia bên cạnh, "Ý thế tử là..."
Khi nói chuyện, tiểu nha đầu hay hầu hạ Chung Uyển nhẹ nhàng vào phòng, nói Chung Uyển thỉnh Úc Xá qua.
Úc Xá xua xua tay đuổi tiểu nha đầu đi, vẻ mặt như bị một cục phiền toái lớn làm cho bối rối, nhìn thái y nói, "Ngươi xem, bây giờ y còn không thể xa ta được một khắc, ngươi cảm thấy y có thể hiểu được hai chữ "tiết chế" sao?"
Hôm qua rõ ràng Chung Uyển còn sốt, Úc Xá càng nghĩ càng hối hận, hối hận hôm qua không nên chơi xấu khi dễ y, không nên giày vò y như vậy. Hắn bực bội trong lòng mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể làm phiền thái y, nhíu mày chất vấn, "Rốt cuộc ngươi có biết y dính ta nhiều tới mức nào không?"
Mặt thái y đờ ra, ở trong lòng la hét chói tai, vì sao ta phải biết?!
Phùng quản gia còn đứng ở sau lưng Úc Xá, thấy thế vội hoà giải, "Thế tử không cần phải gấp gáp, có biện pháp! Thái y nhất định có biện pháp."
Thái y thì lại thầm nghĩ trong lòng, chuyện phòng the nhà các ngươi thì ta có thể có biện pháp gì?! Thái y nhẫn nhục phụ trọng, sau khi trầm tư suy nghĩ thì nói: "Thế tử, bằng không cứ như vầy... ta có thể cho Chung thiếu gia uống một chút thanh tâm dược."
Úc Xá nhíu mày, "Lại uống dược?"
Úc Xá nhớ rất rõ ràng, chính miệng thái y này đã nói là sâu bên trong thân thể Chung Uyển không tốt, phải ăn ít dược, nghỉ ngơi nhiều.
"Không không, cứ như uống trà bình thường là được." Thái y nói với Phùng quản gia, "Lấy một chút tang diệp, bạch cúc hoa, trần bì, dùng nước sôi nấu lên rồi cho vào một chút mật ong, làm như nước trà cho người bệnh uống là được."
Đều là dược liệu ôn hòa dùng để giải nhiệt, Phùng quản gia cảm thấy cái này tin được, nói với Úc Xá, "Hẳn là có thể dùng được."
Úc Xá lại cảm thấy cách này cũng không có gì cao minh, "Chỉ là trà giải nhiệt không mặn không nhạt tầm thường mà thôi."
Thái y bất lực nói: "Hoặc có thể lại châm cứu thêm cho y một chút..."
"Thôi, cho thêm dược liệu thì cũng chỉ có thể chữa thân mình cho y." Úc Xá không vui không buồn, buông một câu hờ hững phủ bỏ sạch sẽ tâm huyết thái y, "Ngươi, chữa không được cái tâm muốn dính lấy ta thời thời khắc khắc của y."
Thái y: "..."
---
Lâm Tư vẫn luôn nhịn cười cho tới khi đi vào, sau khi chứng minh nhĩ lực của mình thì lập tức ngừng khoa tay múa chân.
Chung Uyển giả vờ mạnh mẽ, không thèm để ý, "Muốn nói gì với ta?"
Lâm Tư thu liễm ý cười, nghiêm mặt nói: Chủ nhân, hai ngày trước bên Tông Nhân Phủ đã chọn ngày đưa Tuyên Thụy về Kiềm An.
Chuyện Tuyên Thụy cơ bản đã kết thúc, Sùng An Đế chỉ đoạt tước vị của hắn, nhưng phủ đệ và phong ấp ở Kiềm An vẫn chưa thu hồi, hiện giờ đã sóng yên biển lặng, quả thật là nên đưa hắn về Kiềm An.
Chung Uyển nói: "Rồi sao?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Tấu chương còn chưa kịp đưa đến nội các, đã bị Úc vương gia phái người cản lại.
Chung Uyển nhíu mày, "Từ khi nào Úc vương lại quản chuyện Tuyên Thụy?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Vậy nên mới kỳ quái, mấy ngày nay ta vẫn luôn hầu hạ tiểu thư và tiểu thiếu gia, tiểu thư nghe lời chủ nhân ngươi, khi nào gặp chuyện đều sẽ thương nghị với ta. Bên Tông Nhân Phủ cũng có cử người tới phủ ta, truyền tin tới lui, tiểu thư cũng không tránh mặt ta. Nghe ý tứ của bọn họ mấy hôm trước, rõ ràng là muốn lập tức đưa Tuyên Thụy đi, nhưng tự nhiên hai ngày trước lại đột nhiên đổi ý, nói Nam Cương đường xa, cần phải chuẩn bị lâu hơn.
Chung Uyển không cần nghĩ cũng biết đây chỉ là cớ thoái thác.
Lâm Tư dùng thủ ngữ: Ta cảm thấy không đúng nên đi thám thính nhiều lần, mới biết được là Úc vương báo với người khác, xong rồi mượn tay người ngoài cản lại, ta không hiểu lắm, nên mới vội vã tới nói cho chủ nhân.
Chung Uyển dựa trên đầu giường, nhíu mày, "Úc vương lưu lại Tuyên Thụy để làm gì..."
Lâm Tư suy đoán: Chuyện của ngươi và Úc tiểu vương gia sự, Úc vương chắc chắn biết, có khi nào là muốn lưu Tuyên Thụy lại ở kinh thành, chọc tức Úc tiểu vương gia?
"Không phải." Chung Uyển lắc đầu, "Chỉ vì chuyện nhỏ này mà hoảng loạn thì cũng quá ngu xuẩn, chẳng lẽ hắn muốn khi lâm vào thế cá chết lưới rách thì lấy mạng Tuyên Thụy ra để áp chế Úc Xá? Không... Cũng không đúng."
Chung Uyển bật cười: "Đừng nói là áp chế, bản thân Úc Xá còn muốn lấy mạng Tuyên Thụy nữa là."
Chung Uyển hỏi Lâm Tư nói: "Bàn tay Úc vương có thể dài bao nhiêu? Nếu có vạn nhất, hắn có thể đoạt người từ Tông Nhân Phủ sao?"
Lâm Tư không dám khẳng định, khoa tay múa chân: Để ta đi tra xét.
"Ta cũng sẽ bảo Úc Xá đi tra một chút." Chung Uyển thấp giọng nói, "Ta đoán là Úc vương ước chừng sẽ không làm được."
Lâm Tư nhìn Chung Uyển, Chung Uyển nói: "Nếu hắn thật sự có thể sai khiến Tông Nhân Phủ, cần gì phải phái người đi cản, từ đầu đến cuối cứ để cho Tông Nhân Phủ đưa Tuyên Thụy hồi Kiềm An là được rồi, không phải sao? Dù gì hoàng đế cũng không còn để ý tới cọc án tử này nữa."
Chung Uyển thấp giọng nói: "Cứ như hắn nhất thời nảy lòng tham vậy."
Lâm Tư gật đầu, khoa tay múa chân: Đúng vậy, ấn theo thời gian thì hẳn là lúc tin đồn hoàng đế quyết định muốn nhận hồi Úc tiểu vương gia được truyền ra.
Chung Uyển lẩm bẩm, "Nếu Tông Nhân Phủ đưa Tuyên Thụy đi, tất nhiên Úc Xá sẽ phái người của mình đi áp giải. Có thể Úc Xá còn không an tâm để cho Tuyên Thụy về Kiềm An, muốn lưu người trông coi, miễn cho việc phản kinh việc tái diễn, nói cách khác... Sau khi Tuyên Thụy ra khỏi Tông Nhân Phủ thì sẽ bị Úc Xá khống chế trong tay."
"Úc vương làm vậy để tránh chuyện này ư? Tại sao?"
"Vì sao Tuyên Thụy lại đột nhiên trở nên quan trọng?"
Lâm Tư cũng không hiểu rõ mấu chốt này.
Chung Uyển trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi đi đi, việc này giao cho ta, ngươi cứ để ý Từ Tâm và Tuyên Du là được."
Lâm Tư gật đầu đứng dậy, Chung Uyển lại nói, "Còn nữa."
Lâm Tư vội nghiêm túc nghe.
Chung Uyển thở dài: "Ngươi dành thời gian đi gặp Tuyên Cảnh đi."
Lâm Tư cúi đầu, một lát sau khoa tay múa chân nói: Thừa lúc hắn ngủ, ta có đi gặp hắn vài lần.
"Ngủ rồi thì còn ích lợi cái rắm gì." Chung Uyển nói, "Lần trước hắn nói với ta là không còn trách ngươi nữa, đừng làm uổng phí thời gian, làm rõ mọi chuyện với hắn sớm một chút."
Con ngươi Lâm Tư khẽ động, gật gật đầu rồi đi mất.
Lâm Tư vừa đi, Chung Uyển đã lấy xiêm y sạch sẽ ra mặc vào cho chỉnh tề, sai người thỉnh Úc Xá tới.
Úc Xá bên kia còn chưa kịp tìm thái y đã bị Chung Uyển rống lên thúc giục trở về, Úc Xá ra lệnh cho tôi tớ truyền tin lui xuống, mặt đầy bất đắc dĩ mà nói thầm, "Ngươi thế nào mà lại không thể rời khỏi ta nửa khắc như vậy?"
Chung Uyển nghẹn lời, lỗ tai đỏ lên, thiếu chút nữa đã quên muốn nói cái gì.
"Có, có chính sự cần nói với ngươi." Chung Uyển thuật lại đầy đủ lời Lâm Tư vừa nói khi nãy với Úc Xá, lại nói, "Ngươi cứ đi tra xét đi, lòng ta cũng có suy đoán rồi nhưng không quá đảm bảo, không dám nói với ngươi."
Úc Xá im lặng một lát, cười: "Này có cái gì không dám nói, ta cũng đoán được."
Úc Xá ngồi xuống, híp mắt, "Mấy ngày nay Úc vương không tốt lắm, triều cục không xong, hoàng đế lại liên tiếp đề bạt ta. Tâm hắn bất an, thỏ khôn có ba hang, bắt đầu tự tìm đường lui cho mình."
Chung Uyển nhẹ giọng nói: "Hắn muốn biến Tuyên Thụy thành đường lui cuối cùng cho mình."
"Tuyên Cảnh và Úc vương phủ trở mặt nhiều năm, trông cậy vào không được." Úc Xá nhẹ giọng nói, "Nếu sau này ta nuốt luôn Tuyên Quỳnh, thì ở khắc cuối cùng hắn còn có thể đi một nước cờ hiểm, giết ta và cả Tuyên Cảnh, sau đó..."
Chung Uyển nói: "Nâng đỡ Tuyên Thụy lên làm con rối."
Úc Xá cười nhạo: "Kỳ quái, mệnh của Tuyên Thụy sao lại tốt đến thế? Có nhiều người như vậy muốn nâng đỡ hắn."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, sắc mặt khó coi, "Còn có người liều chết che chở hắn nhiều năm liền."
Chung Uyển nghe ra được một chút vị dấm, bật cười, "Đang nói chính sự."
"Tuyên Thụy lại là trưởng tử vô dụng của Ninh vương, có lợi thế về huyết mạch. Ngoài trừ hoàng tử thì hắn là người tôn quý nhất, lại còn có tính tình dễ lừa gạt như vậy." Chung Uyển cũng tự thừa nhận, "Xác thật là con rối tốt trời ban."
Úc Xá trầm mặc một lát, nói, "Ta có biện pháp."
Chung Uyển ngước mắt, Úc Xá đứng dậy, "Ngươi không cần phải xen vào, ngày mai ta vào cung sẽ có cách."
Chung Uyển cứng họng: "Gấp như thế để làm gì? Ngươi có biện pháp nào? Không, không thương lượng với ta sao?"
Úc Xá nhìn Chung Uyển, "Tuyên Thụy bị Úc vương theo dõi, ngươi thật sự không sốt ruột sao?"
Chung Uyển âm thầm nói, vị dấm càng ngày càng nặng rồi.
Chung Uyển giơ tay cầm cổ tay Úc Xá, nhỏ giọng nói, "Cũng có chút sốt ruột, nhưng ta lo lắng cho ngươi hơn."
Sắc mặt Úc Xá lập tức đẹp hơn rất nhiều.
Úc Xá nói hết trù tính của mình cho Chung Uyển, y líu lưỡi, "Ngươi..."
"Cách đơn giản nhất đôi khi lại hữu hiệu nhất. Nếu địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, thì ta cứ việc lợi dụng điều này mà làm." Úc Xá giơ tay sờ soạng trán Chung Uyển một chút, "Còn chưa hết sốt, nằm trở về đi. Ngày mai ta sẽ đi thượng triều, trở về liền kể lại cho ngươi."
Chung Uyển vô pháp, thành thành thật thật nằm lại trên giường.
Hôm sau, Sùng An Đế không lâm triều, nhưng Úc Xá lại xuất hiện đúng giờ ở nội các.
Đây là lần đầu tiên Úc Xá lộ diện sau khi Sùng An Đế hạ ý chỉ nhận hồi hắn.
Nhóm các lão cũng không biết nên xưng hô với Úc Xá như thế nào, hai mặt nhìn nhau, đều có chút khó xử. Sắc mặt Úc Xá lại vẫn như thường, đạm nhiên nói: "Chư quân hết thảy cứ làm như bình thường là được."
Mọi người như trút được gánh nặng, hành lễ lung tung, người người vẫn vội vã như cũ.
Úc Xá nhìn công văn trong chốc lát, đi tới trước án thư của tôn các lão.
Tôn các lão vội vàng muốn đứng dậy, nhưng Úc Xá khiêm kính đè nhẹ lên tay của tôn các lão, nhỏ giọng nói, "Tôn các lão không cần đứng dậy, là ta có việc muốn làm phiền ngài."
Mấy năm nay Úc Xá hành sự quái đản, thanh danh vô cùng xấu.
Khi người trong nội các cột nhiên biết được vị này muốn vào nội các học chính sự, trong lòng ai cũng vừa ngầm khẳng định hắn là tư sinh tử của Sùng An Đế như lời đồn, vừa kêu khổ không ngừng.
Sợ Úc Xá sẽ ăn Hàn Thực Tán nổi điên tại đây, sợ Úc Xá đột nhiên đòi chết đòi sống, sợ chỉ cần không đáp ứng hắn một cái thôi thì tất cả mọi người đều phải cùng nhau đi bán muối.
Ngoài dự đoán, trừ việc Úc Xá sẽ ngẫu nhiên đến trễ về sớm, hắn cũng chưa làm chuyện gì khác người.
Úc Xá an an tĩnh tĩnh, nếu không để ý thì chắc chắn sẽ không phát hiện trong nội có nhiều thêm một vị thần tử.
Công văn qua tay hắn, dù có là loại nào cũng đều được hắn cho lời phê độc đáo, đánh trúng chỗ yếu hại.
Tuy không thể nói là hắn vô cùng lợi hại, nhưng so sánh với Tuyên Cảnh, người cái gì cũng xem không hiểu; so sánh với Tuyên Quỳnh, kẻ đầu óc rối loạn không biết cách chỉ huy, thì hắn lập tức trở nên quá nổi bật.
Đã qua nhiều ngày thấy hắn tới đây, mấy các lão cũng thay đổi suy nghĩ về Úc Xá.
Tỷ như nếu là hai vị hoàng tử kia, họ chắc chắn sẽ không dùng loại thái độ và ngữ khí này để nói chuyện với thần tử nội các.
Tôn các lão không ý thức được mình đã thay tâm, thấy Úc Xá khiêm tốn tìm hắn, cũng vội thấp giọng nói: "Không biết... Không biết thế tử có gì muốn phân phó?"
Úc Xá do dự, tựa hồ như có chút không tiện mở miệng.
Tôn các lão vội nói: "Thế tử cứ nói, đừng ngại."
Úc Xá lắc đầu cười: "Là chuyện nội tử của ta, không muốn làm phiền đại nhân."
Tôn các lão nhất thời không phản ứng kịp, không biết "Nội tử" này là ai, nhưng lời đã nói ra miệng, "Thế tử cứ phân phó."
Úc Xá cắn môi một chút, thấp giọng nói, "Nội tử xuất thân từ Ninh vương phủ, hẳn đại nhân cũng biết y."
Tôn các lão suýt nữa sặc khí, sắc mặt đại biến, cười gượng nói, "Là Quy Viễn à... Lúc y còn niên thiếu, ta đã gặp qua y."
Úc Xá gật đầu: "Đại nhân tất nhiên cũng biết án tử của nguyên Kiềm An vương đúng không?"
Tôn các lão gật đầu, "Án tử kia không phải do thế tử xử lý sao?"
"Đúng thế, nhưng nguyên Kiềm An vương là tông thân, không thể xử lý bởi Đại Lý Tự, sau khi kết án thì bị giam lỏng ở Tông Nhân Phủ." Úc Xá sầu lo nói, "Án tử đã kết, nhưng lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn ở trong Tông Nhân Phủ."
Tôn các lão bất mãn nói: "Hẳn là do Tông Nhân Phủ chậm chạp."
"Cũng không thể nói là vậy, không tính là rất chậm, nhưng..." giọng Úc Xá càng lúc càng nhỏ, "Quy Viễn lo lắng cho hắn, không buồn ăn uống, ta ngày ngày nhìn, trong lòng cũng sốt ruột."
Tôn các lão tận lực ngó lơ hương vị ái muội nồng đậm trong giọng Úc Xá, miễn cưỡng cảm thán, "Nghĩa tử này của Ninh vương thật đúng là không phí công nuôi dưỡng."
Úc Xá nói: "Hiện giờ thân phận của ta rất xấu hổ, lời nói không có trọng lượng với Tông Nhân Phủ, muốn thỉnh tôn đại nhân hỗ trợ viết một tập công văn, giục Tông Nhân Phủ theo quy tắc mà xử lý, như vậy có tiện cho ngài không?"
Tôn các lão cười nói: "Này có gì là khó?"
Vốn dĩ trong lòng tôn các lão vẫn còn vài phần cảnh giác, sợ Úc Xá muốn mượn sức mình, sợ Úc Xá có đại sự khó khăn gì sai khiến mình, trăm triệu không nghĩ tới, lần đầu tiên Úc Xá mở miệng với mình, lại là vì Chung Uyển, lại còn là việc vụn vặt như vậy.
Thuận nước đẩy thuyền ban cho một cái nhân tình, sao lại không làm?
Tôn các lão thấp giọng nói: "Nếu thế tử sốt ruột, kỳ thật còn có một biện pháp đơn giản hơn, không cần nhờ tới Tông Nhân Phủ, trực tiếp làm."
Úc Xá nói: "Còn thỉnh tôn đại nhân chỉ điểm."
"Không dám." Tôn các lão nhẹ giọng nói, "Chuyện này không lớn, không cần phải khổ cực qua nha môn làm chi, cũng không cần phải thúc giục Tông Nhân Phủ. Bây giờ chỉ cần viết một phong tấu chương, thuyết minh việc quan trọng, sau đó..."
Tôn các lão ngụ ý để cho Úc Xá nhìn hai chồng tấu chương cao cả thước ở bên cạnh, "Đặt vào chồng tấu chương hôm nay, lát nữa lập tức có thể đưa đến ngự tiền. Nếu Hoàng Thượng nhìn, tất nhiên sẽ lập tức chấp thuận, trực tiếp đưa tới Tông Nhân Phủ... Sự tình không lớn, nếu Hoàng Thượng không thấy thì buổi tối nó sẽ quay về chỗ chúng ta. Chúng ta đóng ấn lên, theo lệ mà đưa đến Tông Nhân Phủ. Tông Nhân Phủ tất nhiên sẽ lại lập tức xuống tay đưa nguyên Kiềm An vương đi, không chậm trễ nữa."
Úc Xá gật đầu, "Đa tạ đại nhân nhắc nhở."
"Không dám không dám, chuyện không có gì đáng nói, để ta lập tức viết một tấu chương cho thế tử." Tôn các lão vui vẻ bán ân tính cho Úc Xá, "Sau khi thế tử xem xong, cảm thấy không muốn sửa chỗ nào thì nửa canh giờ sau là có thể đưa đến ngự tiền."
Khóe miệng Úc Xá khóe hơi hơi cong lên, "Vất vả đại nhân rồi."
Úc Xá trở lại án thư của mình, lẳng lặng chờ, tới buổi tối, toàn bộ tấu chương Sùng An Đế xem qua đều được đưa trở về, phong tấu chương của tôn các lão kia quả nhiên không được đụng tới.
Bây giờ Sùng An Đế không còn sức khỏe, tấu chương từ nội các đưa đi đều được phân loại kĩ càng. Hoàng đế chỉ xem mấy tấu chương quan trọng nhất, còn mấy cái dư lại không đau không ngứa, ngã cũng chẳng sao thì trực tiếp đưa trở về giao cho nội các xử lý.
Tôn các lão cố ý giúp Úc Xá, phong tấu chương kia của lão tất nhiên là đặt ở chồng không quan trọng.
Sau khi tấu chương được lựa ra, tôn các lão phê bình, ra lệnh Tông Nhân Phủ tức khắc hộ tống Tuyên Thụy hồi Kiềm An, Úc Xá tự mình hạ ấn.
Địch ở trong tối, ta ngoài sáng, chỉ cần lợi dụng chính chuyện này là được.
Thánh chỉ đã hạ, Úc vương tất nhiên ngăn không được.
Sau khi hồi phủ buổi tối, Úc Xá không vội đi tìm Chung Uyển mà kêu gia tướng tâm phúc của mình tới trước, lại sai người đi thỉnh thái y tới.
Đây là người mà Úc Xá đã sớm quyết định cho gã hộ tống Tuyên Thụy hồi Kiềm An, không đợi gia tướng nói chuyện, Úc Xá nhàn nhạt nói: "Miễn lệnh, ngươi không cần đi theo."
Tâm phúc ngẩn ra, "Không phải thế tử nói là muốn chúng ta canh chừng nguyên Kiềm An vương cho kĩ, miễn cho hắn lại bị kẻ xấu mê hoặc, tự nhiên phá ngang đại sự sao?"
Úc Xá bất ngờ thay đổi mệnh lệnh làm cho tâm phúc kinh hãi, thật sự không hiểu gì
Úc Xá phí bao nhiêu sức đoạt Tuyên Thụy lại từ tay Tông Nhân Phủ, vậy mà lại không nhìn chằm chằm hắn.
Thế không phải là dã tràng se cát sao?!
"Không cần, ta có an bài khác." ánh mắt Úc Xá u ám, "Các ngươi đi, ngược lại còn hỏng việc."
Tâm phúc còn muốn nói nữa, nhưng Úc Xá nói: "Tất nhiên vẫn phải đi cùng hắn, các ngươi đưa hắn ra khỏi thành, chờ hắn ra khỏi thành rồi thì lập tức trở về, không cần quản chuyện sau đó."
Tâm phúc cứng họng: "Vậy có khác gì không đi cùng ạ?"
Phùng quản gia mang theo thái y tới, Úc Xá xua xua tay, "Ta tự hiểu chuyện mình làm, ta còn có việc, ngươi đi trước đi."
Tâm phúc đầy một bụng tâm sự lui xuống.
Thái y không dám nhìn nhiều, chờ gia tướng tâm phúc đi xa rồi mới tiến lên nói: "Thế tử."
"Hồi nãy quá gấp gáp, không kịp hỏi thái y." Úc Xá nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, đem chuyện xảy ra trong phòng với Chung Uyển hôm qua, giấu đi chi tiết cùng quá trình, kể lại mơ hồ với thái y.
Úc Xá nói rất mơ hồ, nhưng thái y thông thấu, chuyện gì mà chưa từng nghe qua? Lão không cần Úc Xá nhiều lời đã lập tức gật đầu hiểu rõ.
Úc Xá cực kì nhỏ tiếng hỏi: "Không được sao?"
"Này..." Thái y suy nghĩ một chút, nghiêm cẩn nói, "Thân mình Chung thiếu gia quả thật không tốt, nhưng y đang tuổi lớn, không thể nào lại không mang thất tình lục dục. Chuyện này vốn là nhân chi thường tình, nếu chỉ làm một lần giống thế tử nói thì cứ làm một lần là được, sẽ không gây trở ngại cho y."
Sầu lo ở ấn đường Úc Xá vẫn không giảm, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Sợ là y không chịu chỉ làm một lần."
Thái y sửng sốt, ngẩng đầu Phùng quản gia bên cạnh, "Ý thế tử là..."
Khi nói chuyện, tiểu nha đầu hay hầu hạ Chung Uyển nhẹ nhàng vào phòng, nói Chung Uyển thỉnh Úc Xá qua.
Úc Xá xua xua tay đuổi tiểu nha đầu đi, vẻ mặt như bị một cục phiền toái lớn làm cho bối rối, nhìn thái y nói, "Ngươi xem, bây giờ y còn không thể xa ta được một khắc, ngươi cảm thấy y có thể hiểu được hai chữ "tiết chế" sao?"
Hôm qua rõ ràng Chung Uyển còn sốt, Úc Xá càng nghĩ càng hối hận, hối hận hôm qua không nên chơi xấu khi dễ y, không nên giày vò y như vậy. Hắn bực bội trong lòng mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể làm phiền thái y, nhíu mày chất vấn, "Rốt cuộc ngươi có biết y dính ta nhiều tới mức nào không?"
Mặt thái y đờ ra, ở trong lòng la hét chói tai, vì sao ta phải biết?!
Phùng quản gia còn đứng ở sau lưng Úc Xá, thấy thế vội hoà giải, "Thế tử không cần phải gấp gáp, có biện pháp! Thái y nhất định có biện pháp."
Thái y thì lại thầm nghĩ trong lòng, chuyện phòng the nhà các ngươi thì ta có thể có biện pháp gì?! Thái y nhẫn nhục phụ trọng, sau khi trầm tư suy nghĩ thì nói: "Thế tử, bằng không cứ như vầy... ta có thể cho Chung thiếu gia uống một chút thanh tâm dược."
Úc Xá nhíu mày, "Lại uống dược?"
Úc Xá nhớ rất rõ ràng, chính miệng thái y này đã nói là sâu bên trong thân thể Chung Uyển không tốt, phải ăn ít dược, nghỉ ngơi nhiều.
"Không không, cứ như uống trà bình thường là được." Thái y nói với Phùng quản gia, "Lấy một chút tang diệp, bạch cúc hoa, trần bì, dùng nước sôi nấu lên rồi cho vào một chút mật ong, làm như nước trà cho người bệnh uống là được."
Đều là dược liệu ôn hòa dùng để giải nhiệt, Phùng quản gia cảm thấy cái này tin được, nói với Úc Xá, "Hẳn là có thể dùng được."
Úc Xá lại cảm thấy cách này cũng không có gì cao minh, "Chỉ là trà giải nhiệt không mặn không nhạt tầm thường mà thôi."
Thái y bất lực nói: "Hoặc có thể lại châm cứu thêm cho y một chút..."
"Thôi, cho thêm dược liệu thì cũng chỉ có thể chữa thân mình cho y." Úc Xá không vui không buồn, buông một câu hờ hững phủ bỏ sạch sẽ tâm huyết thái y, "Ngươi, chữa không được cái tâm muốn dính lấy ta thời thời khắc khắc của y."
Thái y: "..."