Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Phần 1: Chương 1-8
_______
Thanh mai trúc mã của tôi đã trở thành một minh tinh.
Còn gia đình tôi lại lâm vào cảnh người đi làm công ăn lương để trả nợ.
Sau khi chia tay, anh ấy rực rỡ giữa ánh hào quang trên sân khấu, tôi thì hướng về mục tiêu trả nợ của mình và lên kế hoạch tạo ra một cuốn sách “Dạy cách làm giàu” của riêng mình.
Cho đến một ngày tôi phát hiện ra rằng anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi, đợi tôi đủ mạnh mẽ để ở cạnh anh ấy một lần nữa.
Tôi mới nhận ra:
Hoá ra tình yêu cũng có thể sâu đậm như thế, không phân biệt giàu nghèo. Và cần có dũng khí mới có thể có được một tình yêu trọn vẹn.
1.
"Cốc cốc cốc"
Trên tay tôi vẫn còn vài bình sữa nữa, và đây đã là lần thứ 1167 tôi gõ cửa nhà anh ấy.
Cánh cửa mở ra với một tiếng bíp, một chàng trai mặc áo phông xanh đậm và quần trắng bước ra.
"Hứa Gia Nhan!"
Đó cũng là lần thứ 1167 tôi gọi tên anh ấy sau khi gõ cửa nhà.
"Mau uống sữa đi, còn nóng đấy!"
Thấy anh bước ra, tôi đưa hết mấy bình sữa trên tay vào tay anh.
Khi đó chúng tôi mười sáu tuổi.
Còn lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi tôi sáu tuổi.
Lúc đó, chúng tôi vừa dọn đến một ngôi nhà mới, vào một buổi chiều tình cờ qua hàng rào sắt được phủ đầy bởi một loài hoa không tên, tôi đã bắt gặp bóng hình anh.
Trước cửa nhà anh có một khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa xinh đẹp, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà là người thích cắm hoa và rất thích sự lãng mạn.
Và anh ấy đang tưới hoa.
Xuyên qua hàng rào, nấp vào một góc nhỏ không dễ gì phát hiện được, là có thể dễ dàng nhìn trộm mọi thứ về anh ấy.
Khi sáu tuổi, đã đủ để ghi nhớ rất nhiều sự việc và con người rồi.
2.
Lúc đó là đầu mùa xuân, nhiệt độ vừa mới ấm dần lại, còn mang theo chút hơi lạnh của mùa đông vừa qua.
Anh ấy mặc áo len trắng, quần đen, đi đôi giày đen sọc trắng, đang tưới loài cây mà tôi vẫn chưa biết tên ngoài sân.
Tôi sững sờ, đứng đơ ra như một con ngỗng, chiêm ngưỡng những động tác uyển chuyển của anh.
Cuối cùng, anh ấy dường như phát hiện ra tôi đang nhìn trộm anh ấy, bởi vì tôi thấy hàng mi rung rinh và đôi mắt có chút thờ ơ khi anh ấy nhìn tôi.
Sau đó tôi thấy, người vốn dĩ có chút lãnh đạm như anh ấy, lại nở một nụ cười nhàn nhạt với tôi.
Từ đó trở đi tôi liền cảm thấy anh ấy là người điềm đạm mà lãng mạn, mặc dù những từ này là sau này tôi mới học được.
Nhưng ngày hôm đó trời nắng đẹp, ngày hôm đó gió thổi nhè nhẹ, ngày hôm đó đám cỏ xanh tươi mơn mởn một cách lạ thường, và người ấy đã mang theo hơi thở của cuộc sống, từ đó cứ thế cứ thế lởn vởn trong tâm trí tôi.
3.
Hứa Gia Nhan, anh ấy thực sự rất đẹp trai.
Kể từ khi tôi lên trung học cơ sở, mắt có thẩm mỹ hơn, tôi bắt đầu dùng mọi danh nghĩa đến nhà anh ấy để có cơ hội liếc nhìn anh, còn anh ấy, ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng dần dần đã chuyển sang quen như thế.
Nhưng cho dù tôi có quấy rối anh ấy thế nào đi chăng nữa, thì thái độ của anh ấy đối với tôi dường như không thay đổi nhiều.
Tôi dường như không thể đến gần với thế giới của anh ấy, giống như hàng rào hoa giữa nhà tôi và nhà anh.
Ngay khi tôi chuẩn bị bỏ cuộc, Hứa Gia Nhan lần đầu tiên bấm chuông cửa nhà tôi.
Từ mắt mèo, tôi thấy anh lặng lẽ đứng đợi ngoài cửa, trên tay cầm một túi bánh hoa tươi mới nướng.
Anh ấy nói rằng là do mẹ anh ấy làm và muốn anh ấy mang cho chúng tôi nếm thử.
Rõ ràng biết đó là chủ ý của cô chú, nhưng tôi vẫn rất vui.
Mang tặng sữa bao nhiêu lâu như vậy đúng là không uổng công. Đáng lắm, đáng lắm.
Cuộc cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng, tôi càng có thêm quyết tâm để tiếp tục đeo bám Hứa Gia Nhan.
4.
Hứa Gia Nhan thích chơi piano.
Bởi vì chúng tôi ở gần nhau, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng đàn piano lay động lòng người phát ra từ phòng bên cạnh trong một góc phòng tôi.
Nếu tôi không thích Hứa Gia Nhan, tôi nhất định sẽ đến cục quản lí tài sản để phàn nàn về việc anh ấy làm phiền người ta, nhưng tôi thích anh ấy, cho nên tôi chỉ nghĩ tiếng đàn piano vô cùng trong trẻo.
Tôi cũng đã từng mặt dày qua phòng chơi piano của anh ấy, ngắm nhìn dáng vẻ anh ấy chơi piano.
Con người ấy, trong một buổi chiều ngồi trên chiếc ghế đẩu, đôi bàn tay trắng nõn uyển chuyển lướt trên những phím đàn, lưu lại ở đó những nốt nhạc đẹp đẽ đến động lòng người.
Bản nhạc "Ballad for Adeline" mà anh ấy chơi suốt thời gian đầu là một bản nhạc piano mà tôi đã thu âm bằng điện thoại di động và phải bí mật tìm rất lâu mới thấy.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng piano, tấm rèm cửa được buông hờ xuống mặt đất.
Những ngón tay của anh ấy như đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời, còn tôi lúc đó là khán giả duy nhất lắng nghe anh ấy đàn.
5.
Một người với khuôn mặt tuấn tú cùng với tài chơi piano ưu tú, cũng chính là kiểu con nhà người ta mà mẹ tôi thường hay nhắc đến.
Tôi vốn là đứa rất lười biếng, không thích học hành, lúc nào cũng chơi bời lêu lổng với bạn bè, hơn nữa vận may cũng không tốt, gặp rất nhiều bạn bè học giỏi nhưng lại có chút “giả tạo” nên trong tiềm thức của tôi luôn có thành kiến với học sinh giỏi.
Nhưng Hứa Gia Nhan lại là một ngoại lệ.
Tôi ngưỡng mộ anh ấy từ trong ra ngoài.
Anh học giỏi, hát hay, biết nhiều nhạc cụ, lại còn là hội trưởng hội học sinh từ khi học trung học.
Hàng năm, anh ấy thường chủ trì những buổi dạ hội của trường hoặc biểu diễn một tiết mục, khi anh ấy bước lên sân khấu, không chỉ có ánh sáng flash của điện thoại di động mà còn có tiếng la hét ở phía dưới.
Còn có câu nói khiến người ta đỏ mắt, "Hứa Gia Nhan, em yêu anh".
Tuy nhiên, Hứa Gia Nhan luôn thờ ơ với những điều đó.
Đương nhiên, đối với tôi thì khác.
6.
Cuối tuần trong sân nhà anh, tôi ngồi trên chiếc xích đu mà anh đặc biệt lắp đặt để tôi ngồi.
Trên con đường tới trường, chúng tôi cùng nhau về nhà.
Có khi xe đạp của tôi bị hỏng, tôi sẽ ngồi phía sau xe đạp của anh ấy.
Anh ấy mặc áo phông đồng phục học sinh và tôi đang ngồi ngang phía sau anh ấy, một tay bám vào băng ghế xe đạp còn tay kia thì cầm cặp sách.
Gió thổi phía trước mặt, thổi tung mái tóc của chúng tôi, những người qua đường xung quanh cũng qua lại nườm nượp.
Cho dù cả đường đi không nói một lời.
Tôi vẫn rất thích cảm giác được ở bên anh ấy.
Vì vậy, vào một ngày nọ, tôi gượng gạo mở một chai rượu giang tiểu bạch, gọi một cách hoa mỹ là "để tăng thêm sự can đảm", sau đó vào một đêm trăng bị che phủ, tỏ tình.
Sau khi nghe những lời bộc bạch thẳng thắn của tôi, Hứa Gia Nhan chỉ chớp mắt vài cái liền đồng ý.
Anh ấy không hề nói những lời từ chối mà tôi đã được nghe thậm chí là đã nghe quen, như anh ấy nói với với những người khác.
Sau đó, vì quá phấn khích dưới tác dụng của rượu, tôi trực tiếp nôn trên bộ đồng phục học sinh màu trắng tinh của anh ấy.
7.
Lúc lên đại học, chúng tôi chính thức hẹn hò, mặc dù tôi đã tỏ tình với anh ấy vào năm lớp 11.
Anh ấy hơn tôi một tuổi, và mặc dù trước đây học cùng trường cấp ba, nhưng kém một tuổi có nghĩa là nhỏ hơn một khoá.
Vì vậy, khi tôi học lớp 11, anh ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, còn khi tôi nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào trường của anh ấy, thì anh ấy đã ở vị trí trung tâm của đoàn nghệ thuật.
Anh ấy tự viết lời, sáng tác bài hát của chính mình, tạo được một hit nhỏ trên diễn đàn âm nhạc và tôi không biết anh ấy học viết kịch từ khi nào mà đã giành được các giải thưởng quốc gia.
Lại thành lập cả nhóm fan girl.
Nhưng tôi sẽ luôn là người được ưu tiên hàng đầu của anh ấy.
Thật hợp lý khi tôi đến xem buổi biểu diễn của anh ấy khi vào trường đại học, ngắm nhìn anh ấy hát, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ rực và cuối cùng tặng lại cho tôi.
Cùng anh ấy trực ban trong văn phòng.
Cùng anh đi dạo trên sân vận động, gió thổi, anh ấy khoác áo khoác của anh cho tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi đến thủy cung, những gợn sóng xanh thẫm phản chiếu qua tấm kính, tôi được ôm chặt trong lòng anh và lưu lại những bức ảnh trong điện thoại.
Mỗi một nơi của thành phố, mỗi con đường ẩm thực, từng con hẻm đều lưu lại hơi thở của chúng tôi.
Bức tường trước bàn trong ký túc xá cũng được dán đầy hình ảnh của chúng tôi.
Đó là một chút về câu chuyện tình yêu của chúng tôi.
8.
Tuy nhiên, việc yêu một nam thần nổi tiếng, tài năng và được nhiều người hâm mộ là rất mạo hiểm.
Cứ dăm ba ngày, tôi lại bị đưa lên trên diễn đàn, điều tồi tệ hơn nữa là còn có người nói tôi phẩm hạnh không đoan chính.
Rõ ràng đó là tin đồn, nhưng tin đồn nói nhiều sẽ trở thành sự thật.
Thậm chí, khi biết Hứa Gia Nhan có bạn gái, cứ cách vài ngày lại có vài em gái tỏ tình với Hứa Gia Nhan với lý do không nghe thì không biết.
Ngay cả lúc tôi ở bên cạnh anh ấy.
Rõ ràng ảnh bìa của anh ấy là thông báo công khai của chúng tôi, chữ ký đặc biệt cũng là tôi.
Tôi còn đeo ba bốn sợi dây buộc tóc lên cổ tay anh ấy, đỏ, xanh lá cây, vàng, xanh lam, nhưng một số người giống như chọn bị mù.
Sau khi ăn trưa với Hứa Gia Nhan, tôi không thể không phàn nàn với anh ấy rằng tôi muốn dành tiền để thành lập một câu lạc bộ quyên góp để giúp họ chữa mắt.
Anh nghe xong cười nói, không cần.
- Còn nữa -
_______
Thanh mai trúc mã của tôi đã trở thành một minh tinh.
Còn gia đình tôi lại lâm vào cảnh người đi làm công ăn lương để trả nợ.
Sau khi chia tay, anh ấy rực rỡ giữa ánh hào quang trên sân khấu, tôi thì hướng về mục tiêu trả nợ của mình và lên kế hoạch tạo ra một cuốn sách “Dạy cách làm giàu” của riêng mình.
Cho đến một ngày tôi phát hiện ra rằng anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi, đợi tôi đủ mạnh mẽ để ở cạnh anh ấy một lần nữa.
Tôi mới nhận ra:
Hoá ra tình yêu cũng có thể sâu đậm như thế, không phân biệt giàu nghèo. Và cần có dũng khí mới có thể có được một tình yêu trọn vẹn.
1.
"Cốc cốc cốc"
Trên tay tôi vẫn còn vài bình sữa nữa, và đây đã là lần thứ 1167 tôi gõ cửa nhà anh ấy.
Cánh cửa mở ra với một tiếng bíp, một chàng trai mặc áo phông xanh đậm và quần trắng bước ra.
"Hứa Gia Nhan!"
Đó cũng là lần thứ 1167 tôi gọi tên anh ấy sau khi gõ cửa nhà.
"Mau uống sữa đi, còn nóng đấy!"
Thấy anh bước ra, tôi đưa hết mấy bình sữa trên tay vào tay anh.
Khi đó chúng tôi mười sáu tuổi.
Còn lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là khi tôi sáu tuổi.
Lúc đó, chúng tôi vừa dọn đến một ngôi nhà mới, vào một buổi chiều tình cờ qua hàng rào sắt được phủ đầy bởi một loài hoa không tên, tôi đã bắt gặp bóng hình anh.
Trước cửa nhà anh có một khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa xinh đẹp, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà là người thích cắm hoa và rất thích sự lãng mạn.
Và anh ấy đang tưới hoa.
Xuyên qua hàng rào, nấp vào một góc nhỏ không dễ gì phát hiện được, là có thể dễ dàng nhìn trộm mọi thứ về anh ấy.
Khi sáu tuổi, đã đủ để ghi nhớ rất nhiều sự việc và con người rồi.
2.
Lúc đó là đầu mùa xuân, nhiệt độ vừa mới ấm dần lại, còn mang theo chút hơi lạnh của mùa đông vừa qua.
Anh ấy mặc áo len trắng, quần đen, đi đôi giày đen sọc trắng, đang tưới loài cây mà tôi vẫn chưa biết tên ngoài sân.
Tôi sững sờ, đứng đơ ra như một con ngỗng, chiêm ngưỡng những động tác uyển chuyển của anh.
Cuối cùng, anh ấy dường như phát hiện ra tôi đang nhìn trộm anh ấy, bởi vì tôi thấy hàng mi rung rinh và đôi mắt có chút thờ ơ khi anh ấy nhìn tôi.
Sau đó tôi thấy, người vốn dĩ có chút lãnh đạm như anh ấy, lại nở một nụ cười nhàn nhạt với tôi.
Từ đó trở đi tôi liền cảm thấy anh ấy là người điềm đạm mà lãng mạn, mặc dù những từ này là sau này tôi mới học được.
Nhưng ngày hôm đó trời nắng đẹp, ngày hôm đó gió thổi nhè nhẹ, ngày hôm đó đám cỏ xanh tươi mơn mởn một cách lạ thường, và người ấy đã mang theo hơi thở của cuộc sống, từ đó cứ thế cứ thế lởn vởn trong tâm trí tôi.
3.
Hứa Gia Nhan, anh ấy thực sự rất đẹp trai.
Kể từ khi tôi lên trung học cơ sở, mắt có thẩm mỹ hơn, tôi bắt đầu dùng mọi danh nghĩa đến nhà anh ấy để có cơ hội liếc nhìn anh, còn anh ấy, ban đầu có chút ngạc nhiên nhưng dần dần đã chuyển sang quen như thế.
Nhưng cho dù tôi có quấy rối anh ấy thế nào đi chăng nữa, thì thái độ của anh ấy đối với tôi dường như không thay đổi nhiều.
Tôi dường như không thể đến gần với thế giới của anh ấy, giống như hàng rào hoa giữa nhà tôi và nhà anh.
Ngay khi tôi chuẩn bị bỏ cuộc, Hứa Gia Nhan lần đầu tiên bấm chuông cửa nhà tôi.
Từ mắt mèo, tôi thấy anh lặng lẽ đứng đợi ngoài cửa, trên tay cầm một túi bánh hoa tươi mới nướng.
Anh ấy nói rằng là do mẹ anh ấy làm và muốn anh ấy mang cho chúng tôi nếm thử.
Rõ ràng biết đó là chủ ý của cô chú, nhưng tôi vẫn rất vui.
Mang tặng sữa bao nhiêu lâu như vậy đúng là không uổng công. Đáng lắm, đáng lắm.
Cuộc cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng, tôi càng có thêm quyết tâm để tiếp tục đeo bám Hứa Gia Nhan.
4.
Hứa Gia Nhan thích chơi piano.
Bởi vì chúng tôi ở gần nhau, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng đàn piano lay động lòng người phát ra từ phòng bên cạnh trong một góc phòng tôi.
Nếu tôi không thích Hứa Gia Nhan, tôi nhất định sẽ đến cục quản lí tài sản để phàn nàn về việc anh ấy làm phiền người ta, nhưng tôi thích anh ấy, cho nên tôi chỉ nghĩ tiếng đàn piano vô cùng trong trẻo.
Tôi cũng đã từng mặt dày qua phòng chơi piano của anh ấy, ngắm nhìn dáng vẻ anh ấy chơi piano.
Con người ấy, trong một buổi chiều ngồi trên chiếc ghế đẩu, đôi bàn tay trắng nõn uyển chuyển lướt trên những phím đàn, lưu lại ở đó những nốt nhạc đẹp đẽ đến động lòng người.
Bản nhạc "Ballad for Adeline" mà anh ấy chơi suốt thời gian đầu là một bản nhạc piano mà tôi đã thu âm bằng điện thoại di động và phải bí mật tìm rất lâu mới thấy.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng piano, tấm rèm cửa được buông hờ xuống mặt đất.
Những ngón tay của anh ấy như đang khiêu vũ dưới ánh mặt trời, còn tôi lúc đó là khán giả duy nhất lắng nghe anh ấy đàn.
5.
Một người với khuôn mặt tuấn tú cùng với tài chơi piano ưu tú, cũng chính là kiểu con nhà người ta mà mẹ tôi thường hay nhắc đến.
Tôi vốn là đứa rất lười biếng, không thích học hành, lúc nào cũng chơi bời lêu lổng với bạn bè, hơn nữa vận may cũng không tốt, gặp rất nhiều bạn bè học giỏi nhưng lại có chút “giả tạo” nên trong tiềm thức của tôi luôn có thành kiến với học sinh giỏi.
Nhưng Hứa Gia Nhan lại là một ngoại lệ.
Tôi ngưỡng mộ anh ấy từ trong ra ngoài.
Anh học giỏi, hát hay, biết nhiều nhạc cụ, lại còn là hội trưởng hội học sinh từ khi học trung học.
Hàng năm, anh ấy thường chủ trì những buổi dạ hội của trường hoặc biểu diễn một tiết mục, khi anh ấy bước lên sân khấu, không chỉ có ánh sáng flash của điện thoại di động mà còn có tiếng la hét ở phía dưới.
Còn có câu nói khiến người ta đỏ mắt, "Hứa Gia Nhan, em yêu anh".
Tuy nhiên, Hứa Gia Nhan luôn thờ ơ với những điều đó.
Đương nhiên, đối với tôi thì khác.
6.
Cuối tuần trong sân nhà anh, tôi ngồi trên chiếc xích đu mà anh đặc biệt lắp đặt để tôi ngồi.
Trên con đường tới trường, chúng tôi cùng nhau về nhà.
Có khi xe đạp của tôi bị hỏng, tôi sẽ ngồi phía sau xe đạp của anh ấy.
Anh ấy mặc áo phông đồng phục học sinh và tôi đang ngồi ngang phía sau anh ấy, một tay bám vào băng ghế xe đạp còn tay kia thì cầm cặp sách.
Gió thổi phía trước mặt, thổi tung mái tóc của chúng tôi, những người qua đường xung quanh cũng qua lại nườm nượp.
Cho dù cả đường đi không nói một lời.
Tôi vẫn rất thích cảm giác được ở bên anh ấy.
Vì vậy, vào một ngày nọ, tôi gượng gạo mở một chai rượu giang tiểu bạch, gọi một cách hoa mỹ là "để tăng thêm sự can đảm", sau đó vào một đêm trăng bị che phủ, tỏ tình.
Sau khi nghe những lời bộc bạch thẳng thắn của tôi, Hứa Gia Nhan chỉ chớp mắt vài cái liền đồng ý.
Anh ấy không hề nói những lời từ chối mà tôi đã được nghe thậm chí là đã nghe quen, như anh ấy nói với với những người khác.
Sau đó, vì quá phấn khích dưới tác dụng của rượu, tôi trực tiếp nôn trên bộ đồng phục học sinh màu trắng tinh của anh ấy.
7.
Lúc lên đại học, chúng tôi chính thức hẹn hò, mặc dù tôi đã tỏ tình với anh ấy vào năm lớp 11.
Anh ấy hơn tôi một tuổi, và mặc dù trước đây học cùng trường cấp ba, nhưng kém một tuổi có nghĩa là nhỏ hơn một khoá.
Vì vậy, khi tôi học lớp 11, anh ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, còn khi tôi nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào trường của anh ấy, thì anh ấy đã ở vị trí trung tâm của đoàn nghệ thuật.
Anh ấy tự viết lời, sáng tác bài hát của chính mình, tạo được một hit nhỏ trên diễn đàn âm nhạc và tôi không biết anh ấy học viết kịch từ khi nào mà đã giành được các giải thưởng quốc gia.
Lại thành lập cả nhóm fan girl.
Nhưng tôi sẽ luôn là người được ưu tiên hàng đầu của anh ấy.
Thật hợp lý khi tôi đến xem buổi biểu diễn của anh ấy khi vào trường đại học, ngắm nhìn anh ấy hát, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ rực và cuối cùng tặng lại cho tôi.
Cùng anh ấy trực ban trong văn phòng.
Cùng anh đi dạo trên sân vận động, gió thổi, anh ấy khoác áo khoác của anh cho tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi đến thủy cung, những gợn sóng xanh thẫm phản chiếu qua tấm kính, tôi được ôm chặt trong lòng anh và lưu lại những bức ảnh trong điện thoại.
Mỗi một nơi của thành phố, mỗi con đường ẩm thực, từng con hẻm đều lưu lại hơi thở của chúng tôi.
Bức tường trước bàn trong ký túc xá cũng được dán đầy hình ảnh của chúng tôi.
Đó là một chút về câu chuyện tình yêu của chúng tôi.
8.
Tuy nhiên, việc yêu một nam thần nổi tiếng, tài năng và được nhiều người hâm mộ là rất mạo hiểm.
Cứ dăm ba ngày, tôi lại bị đưa lên trên diễn đàn, điều tồi tệ hơn nữa là còn có người nói tôi phẩm hạnh không đoan chính.
Rõ ràng đó là tin đồn, nhưng tin đồn nói nhiều sẽ trở thành sự thật.
Thậm chí, khi biết Hứa Gia Nhan có bạn gái, cứ cách vài ngày lại có vài em gái tỏ tình với Hứa Gia Nhan với lý do không nghe thì không biết.
Ngay cả lúc tôi ở bên cạnh anh ấy.
Rõ ràng ảnh bìa của anh ấy là thông báo công khai của chúng tôi, chữ ký đặc biệt cũng là tôi.
Tôi còn đeo ba bốn sợi dây buộc tóc lên cổ tay anh ấy, đỏ, xanh lá cây, vàng, xanh lam, nhưng một số người giống như chọn bị mù.
Sau khi ăn trưa với Hứa Gia Nhan, tôi không thể không phàn nàn với anh ấy rằng tôi muốn dành tiền để thành lập một câu lạc bộ quyên góp để giúp họ chữa mắt.
Anh nghe xong cười nói, không cần.
- Còn nữa -
Bình luận facebook