-
Chương 20
“Hầy.” Vừa nghe thấy yêu cầu của Tần Tu Nhiên, Cố Lam lập tức bình tĩnh lại, cô nhanh chóng kêu lên: “Nhà tôi còn hai gói mì ăn liền, anh nhanh lên, đỗ xe xong rồi đến nhà tìm tôi, tôi đi nhặt kim cương.”
Nói rồi, Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam xoay người chạy vào khu chung cư. Tần Tu Nhiên ngồi trên ghế lái, không nhịn được nở nụ cười trào phúng, sau đó chợt nhớ ra cô đã chạy vào rồi thì mình phải vào cổng khu chung cư bằng cách nào?
Anh không muốn giao tiếp với bảo vệ chung cư nên vội vàng quay đầu xe đỗ về chỗ cũ, sau đó nhảy xuống xe đuổi theo cô: “Cố Lam, chờ tôi!”
May mà khoảng cách giữa chỗ đỗ xe và khu chung cư rất dài nên trước khi vào cổng, anh rốt cuộc đuổi kịp Cố Lam, không thể kìm nén được nữa mà hỏi: “Sao cô chạy nhanh thế hả?”
“Tôi sợ kim cương bị người khác nhặt mất.”
Cố Lam xoa tay, vẻ mặt kích động.
Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Có cần phải đến nước này không?”
Chẳng qua là hai chiếc cúc áo thôi mà.
Cố Lam vừa chạy vừa trừng anh: “Tôi chỉ hận đám người không hiểu được sự khó khăn của nhân gian như anh thôi đấy!”
“Cô…”
“Tất nhiên là, ngoại trừ anh.”
Dù sao cũng là thần tài của cô.
Tần Tu Nhiên sửng sốt, không biết vì sao mà sự đặc biệt này lại khiến anh hơi vui vui.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên cạnh thùng rác. Cố Lam đi đến bên thùng rác cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt đầu tiên đã thấy bộ âu phục của Tần Tu Nhiên.
Tần Tu Nhiên đã sớm đứng cách xa cô, nhìn cô với cái thùng rác bằng ánh mắt ghét bỏ, chỉ đứng gần đó chờ cô.
Anh nhìn Cố Lam cẩn thận vươn tay lôi bộ âu phục của mình ra khỏi thùng rác từng tí một, vừa lôi vừa không nhịn được lẩm bẩm: “Bộ âu phục này vẫn còn dùng được mà, anh không cần thì cho tôi, cần gì phải mang đi vứt như này! Hành động của anh không chỉ là lãng phí, mà còn có thể gọi là nghiệp chướng!”
“Quần áo của một thằng đàn ông như tôi mà để lại chỗ cô thì còn ra thể thống gì?”
“Có gì mà không được?” Cố Lam trả lời không chút do dự: “Tôi còn từng mặc quần áo của anh rồi ấy chứ!”
Tần Tu Nhiên cứng họng. Anh bỗng ý thức được hình như người trước mặt anh không có bất cứ khái niệm gì đối với chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Anh kìm lòng không đậu hỏi: “Bình thường cô cũng cư xử với người khác giống vậy hả?”
“Đúng rồi.”
Cuối cùng Cố Lam cũng lôi bộ quần áo ra ngoài, thấy kim cương vẫn còn nguyên trên tay áo, cô lập tức vui sướng, đang định mang cả bộ quần áo về nhà thì nghe thấy Tần Tu Nhiên ngăn cản: “Cô tháo kim cương ra là được, bộ đồ này có gì đâu mà mang về.”
“Chẳng phải anh không cần nữa à?” Cố Lam tò mò quay đầu lại, sau đó nhìn thoáng qua bộ quần áo trên tay mình: “Tôi mang về giặt giũ thì có thể mặc tiếp.”
“Đừng!” Trông Tần Tu Nhiên có vẻ rất sợ hãi bộ quần áo trên tay cô. Anh lập tức kéo xa khoảng cách với Cố Lam: “Tôi còn phải ăn cơm, cô đừng mang bộ đồ này lên lầu!”
“Nhưng mà tiếc lắm…” Cố Lam vẫn hơi luyến tiếc.
“Đi mau.” Tần Tu Nhiên giục.
Đã nói đến nước này rồi, Cố Lam cũng phải suy xét tới tâm trạng của thần tài. Cô thở dài nhìn bộ âu phục trên tay mình, cầm hai viên kim cương rồi lại nhét bộ âu phục về thùng rác.
Mặc dù không lấy được bộ âu phục kia nhưng vì lấy được kim cương nên tâm trạng của Cố Lam vẫn rất vui vẻ, cô dẫn Tần Tu Nhiên về nhà, nói với anh: “Ngồi đi ngồi đi, tôi đi nấu mì trước đã.”
Tần Tu Nhiên không đáp lời. Anh nhìn lướt qua một lượt, hoàn toàn không tìm thấy chỗ đặt chân.
Nhưng dường như Cố Lam không hề ý thức được điều này mà rất bình tĩnh vào nhà, hỏi: “Anh muốn ăn mì bò kho hay là mì bò ngâm ớt?”
Đã khuya rồi mà còn làm hai món ăn này à?
Tần Tu Nhiên nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Có thể nấu món gì đơn giản hơn không?”
“Chỗ tôi không có món đơn giản hơn.” Cố Lam nấu nước sôi, sau đó thò đầu ra giục: “Mau lên, chỉ cần năm phút thôi.”
Năm phút mà có thể nấu xong món ăn phức tạp như vậy ư??
Tần Tu Nhiên hơi khiếp sợ, chẳng qua ngẫm lại thì mì ăn liền hẳn là cần áp dụng một vài kỹ thuật đặc thù nào đó. Mặc dù phương hướng đầu tư chủ yếu của anh đều nhắm vào sản nghiệp công nghệ cao và nguồn năng lượng, chưa từng chú ý tới ngành nghề truyền thống như mì ăn liền nhưng đường đua thực phẩm đóng gói đóng hộp mới thịnh hành trong mấy năm gần đây, anh cũng hiểu biết sơ sơ.
Lắp đặt hệ thống kỹ thuật cấp đông tiên tiến chính giữa nhà bếp, hình như có thể nhanh chóng chế biến một vài món ăn chính.
Tần Tu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ suy tư một lát, cảm thấy đồ ăn sáng sớm thì thanh đạm một chút sẽ tốt hơn.
Thế nên anh trả lời: “Thịt bò kho.”
“OK!”
Nói rồi, Tần Tu Nhiên lập tức nghe thấy tiếng vang lách cách leng keng trong phòng.
Cố Lam nấu cơm, Tần Tu Nhiên không làm phiền cô mà định tìm một chỗ để ngồi xuống.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó cẩn thận nhấc chân bước vào phòng cứ như sợ giẫm trúng mìn, cầm một cái móc treo quần áo trên sofa rồi dùng nó dè dặt khều quần áo của Cố Lam sang một bên, lại đá bay lon bia nằm lăn lóc dưới chân sofa, trải chiếc áo vest đã bị mưa làm ướt lên sofa rồi cuối cùng mới ngồi xuống.
Anh vừa ngồi chưa được bao lâu thì một mùi thơm sực nức đã dần dần lan tỏa trong phòng.
Mùi thơm này khiến cảm giác đói khát của anh càng tăng lên. Anh kìm lòng không đậu liên tục nhìn về phía nhà bếp. Không lâu sau, anh thấy Cố Lam bưng một tô mì ra ngoài: “Mì thịt bò kho đây!”
Nói rồi, Cố Lam đặt tô mì xuống trước mặt Tần Tu Nhiên, sau đó lại xoay người vào bếp: “Để tôi đi lấy đũa.”
Nhìn tô mì không trước mặt, Tần Tu Nhiên kìm nén cảm xúc muốn bưng tô lên húp nước của mình, chờ một lát thì thấy Cố Lam bưng tô mì của cô ra ngoài.
Cô giơ chân đá văng đồ vật bên cạnh bàn trà để chừa chỗ trống cho mình, sau đó đặt tô lên bàn, kéo chiếc bàn ra ngoài một chút, trước mặt anh lập tức xuất hiện một khoảng trống. Sau đó cô khoanh chân ngồi xuống đối diện anh, vừa đưa đôi đũa cho anh vừa giục: “Ngồi xuống, ăn đi.”
Trong đầu Tần Tu Nhiên chỉ toàn là tô mì trước mặt, nghe lời cô ngồi xuống, cầm đôi đũa rồi bắt đầu ăn mì một cách tao nhã.
Cố Lam ăn hai miếng rồi đi đến chỗ tủ lạnh lấy bia, không quay đầu lại mà hỏi anh: “Uống bia không?”
“Uống.”
Tần Tu Nhiên trả lời rất súc tích, trong lòng rất muốn uống.
Cố Lam mở tủ lạnh lấy lon bia, mở nắp lon hộ Tần Tu Nhiên luôn một thể, sau đó đặt lon bia trước mặt Tần Tu Nhiên cái “rầm”.
Tần Tu Nhiên sửng sốt, lập tức nhìn về phía cô theo phản xạ. Cố Lam nốc một ngụm bia rồi khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”
“Lần đầu tiên có phụ nữ mở nắp lon hộ tôi.” Tần Tu Nhiên thật thà nói thẳng: “Cho nên tôi hơi bất ngờ.”
“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi. Ăn mì đi, xem thử tay nghề nấu mì ăn liền của tôi thế nào.” Nói rồi, Cố Lam không kìm nén được mà bắt đầu khoe khoang công sức của mình: “Tôi còn tìm được hai cây xúc xích, cho anh hết đấy.”
“Cảm ơn.”
Tần Tu Nhiên lễ phép gật đầu, ăn mấy miếng rồi thật lòng khen ngợi: “Tay nghề nấu ăn của cô thật sự không tồi.”
Nghe vậy, Cố Lam suýt nữa bị sặc bia.
Nấu mì ăn liền thì cần tay nghề nấu nướng gì?
Cô chỉ khoác loác mà thôi, vì sao anh lại có thể nói chuyện nghiêm túc đến thế?
Cố Lam âm thầm ngẩng đầu nhìn lén anh, thấy Tần Tu Nhiên đang ăn từng miếng từng miếng cực kỳ nghiêm túc. Mặc dù Tần Tu Nhiên ăn không nhanh nhưng đối với một người đàn ông mà nói, giải quyết một tô mì ăn liền cũng chỉ cần mấy miếng mà thôi.
Cố Lam ăn mì xong thì Tần Tu Nhiên cũng đã giải quyết hết tô mì. Thấy anh cầm đũa tiếp tục khuấy nước lèo, Cố Lam không nhịn được hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ: “Thịt đâu?”
Cố Lam hơi đực mặt: “Anh tìm thịt trong mì ăn liền á?”
“Mì thịt bò kho không có thịt bò hả?” Tần Tu Nhiên nhíu mày.
Cố Lam im lặng thật sâu, sau đó mới ý thức được một điều: “Có phải anh chưa bao giờ ăn mì ăn liền không?”
“Từng thấy người ta ăn trên TV rồi.”
Tần Tu Nhiên đưa ra đáp án, Cố Lam không khỏi tò mò: “Anh chưa từng thấy người ta ăn mì trên tàu lửa hả?”
“Tôi chưa từng ngồi tàu lửa.”
“Máy bay thì sao?”
“Bình thường tôi toàn thuê nguyên cả chiếc máy bay hoặc là dùng chuyên cơ riêng.”
“Còn tàu siêu tốc thì sao? Không lý nào mà nhà anh lại mua luôn cả đường tàu siêu tốc đâu nhỉ?”
“Tính cả vệ sĩ thì khoang thương gia bình thường đã đủ người rồi.”
Nghe vậy, Cố Lam không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy khó hiểu: “Thế hôm về nước, vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở nước Mỹ không dẫn về đây.” Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ chắc ở trong nước sẽ an toàn lắm.”
Sau đó cô đập tan nhận thức của anh, khiến anh phải bắt đầu tuyển dụng vệ sĩ mới.
Nghe vậy, Cố Lam bỗng ý thức được rằng hôm đó mình có thể gặp được anh trong tàu điện ngầm, chắc đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Cô bỗng cảm thấy chột dạ. Nhìn vẻ mặt của cô, Tần Tu Nhiên không nhịn được hỏi: “Có phải cô đang chột dạ không?”
“Không có, tôi cảm động ấy mà.”
Nói rồi, Cố Lam cầm lon bia: “Thôi, mọi chuyện đã qua rồi, cảm ơn sự gặp gỡ giữa chúng ta, cũng coi như một trải nghiệm trong đời người.”
Không thì cả đời cô sẽ không bao giờ trải nghiệm cái gọi là “lên voi xuống chó” chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Tần Tu Nhiên gật đầu, cầm lon bia lên cụng lon với cô: “Đúng là trải nghiệm của cuộc đời, tôi cảm nhận sâu sắc.”
“Thực ra tôi rất vui.” Cố Lam uống một ngụm bia rồi nói lời thật lòng: “Nếu không gặp anh, cả đời tôi sẽ không bao giờ biết người giàu có thể bốc đồng đến thế.”
“Tôi cũng chỉ tàm tạm thôi.” Tần Tu Nhiên uống một ngụm bia: “Lúc thấy cô xúi quẩy, tôi rất vui sướng, trong quá khứ tôi chưa bao giờ được vui sướng như thế.”
Cố Lam bị nghẹn họng, cuối cùng ngàn lời muôn chữ chỉ hóa thành một câu: “Tôi cảm ơn anh nhé.”
“Tôi cũng cảm ơn cô.” Tần Tu Nhiên biết cô trào phúng mình nên chủ động nâng lon, cười nói.
Thấy Tần Tu Nhiên bày tỏ ý định hòa giải, Cố Lam lại bắt đầu vênh mặt, cụng lon uống một ngụm rồi chợt nghĩ đến chuyện cũ: “Nói chứ sau này anh thật sự không cần tôi đóng giả làm bạn gái của anh nữa hả?”
“Không cần.” Tần Tu Nhiên thờ ơ: “Tối qua là do ông nội tôi lâm vào tình trạng nguy hiểm, chờ tình hình của ông nội ổn định lại tôi sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy.”
“Ừm.” Cố Lam gật đầu: “Tôi còn tưởng mình sắp sửa bắt đầu hành trình cuộc hôn nhân hợp đồng gì gì đó cơ đấy.”
“Không cần thiết.” Tần Tu Nhiên giải thích: “Kết hôn sẽ đề cập tới rất nhiều vấn đề liên quan tới việc xử lý tài sản và cổ phiếu, cho dù có thể công chứng tài sản trước hôn nhân và hiệp ước hôn nhân thì cũng vẫn nguy hiểm.”
“Anh đúng là một người lý trí.” Cố Lam kìm lòng không đậu cảm khái: “Trái tim thiếu nữ của tôi tan vỡ mất rồi.”
“Uống mấy ngụm bia an ủi tâm hồn đi.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Cuối cùng Tần Tu Nhiên không thể chịu đựng được nữa, khi đang kể cho Cố Lam nghe chuyện năm đó mình khởi nghiệp mà không bán được một món quần áo nào thì bỗng vang lên một tiếng “xoảng”, anh đã ngã gục xuống bàn trà.
Thấy Tần Tu Nhiên ngã xuống, Cố Lam lưỡng lự trong giây lát, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy mình không thể quấy rầy giấc ngủ của anh.
Người thời nay muốn ngủ một giấc cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế là cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại rồi nằm lên chiếc giường lớn rộng một mét tám của mình.
Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt đặt dưới sàn nhà chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Ngủ một lát, Tần Tu Nhiên thay đổi tư thế, co người nằm trên sàn nhà.
Không biết ngủ được bao lâu, anh nghe thấy tiếng di động đổ chuông, mơ màng vươn tay ra chạm đến di động, sau đó chợt nghe thấy tiếng kêu tràn ngập khiếp sợ của Thẩm Phỉ: “Tần Tu Nhiên, cậu còn khỏe không vậy?”
“Gì thế?”
Tần Tu Nhiên cau mày thò tay tìm kiếm cặp kính của mình, vừa đeo lên thì lập tức cảm thấy thế giới dần dần trở nên rõ ràng, sau đó nghe thấy Thẩm Phỉ hét lên: “Cậu không biết hả? Bây giờ bên ngoài người ta đang đồn ầm lên cậu chết rồi kìa!”
Nói rồi, Tần Tu Nhiên thấy Cố Lam xoay người chạy vào khu chung cư. Tần Tu Nhiên ngồi trên ghế lái, không nhịn được nở nụ cười trào phúng, sau đó chợt nhớ ra cô đã chạy vào rồi thì mình phải vào cổng khu chung cư bằng cách nào?
Anh không muốn giao tiếp với bảo vệ chung cư nên vội vàng quay đầu xe đỗ về chỗ cũ, sau đó nhảy xuống xe đuổi theo cô: “Cố Lam, chờ tôi!”
May mà khoảng cách giữa chỗ đỗ xe và khu chung cư rất dài nên trước khi vào cổng, anh rốt cuộc đuổi kịp Cố Lam, không thể kìm nén được nữa mà hỏi: “Sao cô chạy nhanh thế hả?”
“Tôi sợ kim cương bị người khác nhặt mất.”
Cố Lam xoa tay, vẻ mặt kích động.
Tần Tu Nhiên nhíu mày: “Có cần phải đến nước này không?”
Chẳng qua là hai chiếc cúc áo thôi mà.
Cố Lam vừa chạy vừa trừng anh: “Tôi chỉ hận đám người không hiểu được sự khó khăn của nhân gian như anh thôi đấy!”
“Cô…”
“Tất nhiên là, ngoại trừ anh.”
Dù sao cũng là thần tài của cô.
Tần Tu Nhiên sửng sốt, không biết vì sao mà sự đặc biệt này lại khiến anh hơi vui vui.
Hai người nhanh chóng chạy đến bên cạnh thùng rác. Cố Lam đi đến bên thùng rác cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt đầu tiên đã thấy bộ âu phục của Tần Tu Nhiên.
Tần Tu Nhiên đã sớm đứng cách xa cô, nhìn cô với cái thùng rác bằng ánh mắt ghét bỏ, chỉ đứng gần đó chờ cô.
Anh nhìn Cố Lam cẩn thận vươn tay lôi bộ âu phục của mình ra khỏi thùng rác từng tí một, vừa lôi vừa không nhịn được lẩm bẩm: “Bộ âu phục này vẫn còn dùng được mà, anh không cần thì cho tôi, cần gì phải mang đi vứt như này! Hành động của anh không chỉ là lãng phí, mà còn có thể gọi là nghiệp chướng!”
“Quần áo của một thằng đàn ông như tôi mà để lại chỗ cô thì còn ra thể thống gì?”
“Có gì mà không được?” Cố Lam trả lời không chút do dự: “Tôi còn từng mặc quần áo của anh rồi ấy chứ!”
Tần Tu Nhiên cứng họng. Anh bỗng ý thức được hình như người trước mặt anh không có bất cứ khái niệm gì đối với chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”.
Anh kìm lòng không đậu hỏi: “Bình thường cô cũng cư xử với người khác giống vậy hả?”
“Đúng rồi.”
Cuối cùng Cố Lam cũng lôi bộ quần áo ra ngoài, thấy kim cương vẫn còn nguyên trên tay áo, cô lập tức vui sướng, đang định mang cả bộ quần áo về nhà thì nghe thấy Tần Tu Nhiên ngăn cản: “Cô tháo kim cương ra là được, bộ đồ này có gì đâu mà mang về.”
“Chẳng phải anh không cần nữa à?” Cố Lam tò mò quay đầu lại, sau đó nhìn thoáng qua bộ quần áo trên tay mình: “Tôi mang về giặt giũ thì có thể mặc tiếp.”
“Đừng!” Trông Tần Tu Nhiên có vẻ rất sợ hãi bộ quần áo trên tay cô. Anh lập tức kéo xa khoảng cách với Cố Lam: “Tôi còn phải ăn cơm, cô đừng mang bộ đồ này lên lầu!”
“Nhưng mà tiếc lắm…” Cố Lam vẫn hơi luyến tiếc.
“Đi mau.” Tần Tu Nhiên giục.
Đã nói đến nước này rồi, Cố Lam cũng phải suy xét tới tâm trạng của thần tài. Cô thở dài nhìn bộ âu phục trên tay mình, cầm hai viên kim cương rồi lại nhét bộ âu phục về thùng rác.
Mặc dù không lấy được bộ âu phục kia nhưng vì lấy được kim cương nên tâm trạng của Cố Lam vẫn rất vui vẻ, cô dẫn Tần Tu Nhiên về nhà, nói với anh: “Ngồi đi ngồi đi, tôi đi nấu mì trước đã.”
Tần Tu Nhiên không đáp lời. Anh nhìn lướt qua một lượt, hoàn toàn không tìm thấy chỗ đặt chân.
Nhưng dường như Cố Lam không hề ý thức được điều này mà rất bình tĩnh vào nhà, hỏi: “Anh muốn ăn mì bò kho hay là mì bò ngâm ớt?”
Đã khuya rồi mà còn làm hai món ăn này à?
Tần Tu Nhiên nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Có thể nấu món gì đơn giản hơn không?”
“Chỗ tôi không có món đơn giản hơn.” Cố Lam nấu nước sôi, sau đó thò đầu ra giục: “Mau lên, chỉ cần năm phút thôi.”
Năm phút mà có thể nấu xong món ăn phức tạp như vậy ư??
Tần Tu Nhiên hơi khiếp sợ, chẳng qua ngẫm lại thì mì ăn liền hẳn là cần áp dụng một vài kỹ thuật đặc thù nào đó. Mặc dù phương hướng đầu tư chủ yếu của anh đều nhắm vào sản nghiệp công nghệ cao và nguồn năng lượng, chưa từng chú ý tới ngành nghề truyền thống như mì ăn liền nhưng đường đua thực phẩm đóng gói đóng hộp mới thịnh hành trong mấy năm gần đây, anh cũng hiểu biết sơ sơ.
Lắp đặt hệ thống kỹ thuật cấp đông tiên tiến chính giữa nhà bếp, hình như có thể nhanh chóng chế biến một vài món ăn chính.
Tần Tu Nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ suy tư một lát, cảm thấy đồ ăn sáng sớm thì thanh đạm một chút sẽ tốt hơn.
Thế nên anh trả lời: “Thịt bò kho.”
“OK!”
Nói rồi, Tần Tu Nhiên lập tức nghe thấy tiếng vang lách cách leng keng trong phòng.
Cố Lam nấu cơm, Tần Tu Nhiên không làm phiền cô mà định tìm một chỗ để ngồi xuống.
Anh đưa mắt nhìn chung quanh, sau đó cẩn thận nhấc chân bước vào phòng cứ như sợ giẫm trúng mìn, cầm một cái móc treo quần áo trên sofa rồi dùng nó dè dặt khều quần áo của Cố Lam sang một bên, lại đá bay lon bia nằm lăn lóc dưới chân sofa, trải chiếc áo vest đã bị mưa làm ướt lên sofa rồi cuối cùng mới ngồi xuống.
Anh vừa ngồi chưa được bao lâu thì một mùi thơm sực nức đã dần dần lan tỏa trong phòng.
Mùi thơm này khiến cảm giác đói khát của anh càng tăng lên. Anh kìm lòng không đậu liên tục nhìn về phía nhà bếp. Không lâu sau, anh thấy Cố Lam bưng một tô mì ra ngoài: “Mì thịt bò kho đây!”
Nói rồi, Cố Lam đặt tô mì xuống trước mặt Tần Tu Nhiên, sau đó lại xoay người vào bếp: “Để tôi đi lấy đũa.”
Nhìn tô mì không trước mặt, Tần Tu Nhiên kìm nén cảm xúc muốn bưng tô lên húp nước của mình, chờ một lát thì thấy Cố Lam bưng tô mì của cô ra ngoài.
Cô giơ chân đá văng đồ vật bên cạnh bàn trà để chừa chỗ trống cho mình, sau đó đặt tô lên bàn, kéo chiếc bàn ra ngoài một chút, trước mặt anh lập tức xuất hiện một khoảng trống. Sau đó cô khoanh chân ngồi xuống đối diện anh, vừa đưa đôi đũa cho anh vừa giục: “Ngồi xuống, ăn đi.”
Trong đầu Tần Tu Nhiên chỉ toàn là tô mì trước mặt, nghe lời cô ngồi xuống, cầm đôi đũa rồi bắt đầu ăn mì một cách tao nhã.
Cố Lam ăn hai miếng rồi đi đến chỗ tủ lạnh lấy bia, không quay đầu lại mà hỏi anh: “Uống bia không?”
“Uống.”
Tần Tu Nhiên trả lời rất súc tích, trong lòng rất muốn uống.
Cố Lam mở tủ lạnh lấy lon bia, mở nắp lon hộ Tần Tu Nhiên luôn một thể, sau đó đặt lon bia trước mặt Tần Tu Nhiên cái “rầm”.
Tần Tu Nhiên sửng sốt, lập tức nhìn về phía cô theo phản xạ. Cố Lam nốc một ngụm bia rồi khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”
“Lần đầu tiên có phụ nữ mở nắp lon hộ tôi.” Tần Tu Nhiên thật thà nói thẳng: “Cho nên tôi hơi bất ngờ.”
“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi. Ăn mì đi, xem thử tay nghề nấu mì ăn liền của tôi thế nào.” Nói rồi, Cố Lam không kìm nén được mà bắt đầu khoe khoang công sức của mình: “Tôi còn tìm được hai cây xúc xích, cho anh hết đấy.”
“Cảm ơn.”
Tần Tu Nhiên lễ phép gật đầu, ăn mấy miếng rồi thật lòng khen ngợi: “Tay nghề nấu ăn của cô thật sự không tồi.”
Nghe vậy, Cố Lam suýt nữa bị sặc bia.
Nấu mì ăn liền thì cần tay nghề nấu nướng gì?
Cô chỉ khoác loác mà thôi, vì sao anh lại có thể nói chuyện nghiêm túc đến thế?
Cố Lam âm thầm ngẩng đầu nhìn lén anh, thấy Tần Tu Nhiên đang ăn từng miếng từng miếng cực kỳ nghiêm túc. Mặc dù Tần Tu Nhiên ăn không nhanh nhưng đối với một người đàn ông mà nói, giải quyết một tô mì ăn liền cũng chỉ cần mấy miếng mà thôi.
Cố Lam ăn mì xong thì Tần Tu Nhiên cũng đã giải quyết hết tô mì. Thấy anh cầm đũa tiếp tục khuấy nước lèo, Cố Lam không nhịn được hỏi: “Anh tìm gì vậy?”
Tần Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ: “Thịt đâu?”
Cố Lam hơi đực mặt: “Anh tìm thịt trong mì ăn liền á?”
“Mì thịt bò kho không có thịt bò hả?” Tần Tu Nhiên nhíu mày.
Cố Lam im lặng thật sâu, sau đó mới ý thức được một điều: “Có phải anh chưa bao giờ ăn mì ăn liền không?”
“Từng thấy người ta ăn trên TV rồi.”
Tần Tu Nhiên đưa ra đáp án, Cố Lam không khỏi tò mò: “Anh chưa từng thấy người ta ăn mì trên tàu lửa hả?”
“Tôi chưa từng ngồi tàu lửa.”
“Máy bay thì sao?”
“Bình thường tôi toàn thuê nguyên cả chiếc máy bay hoặc là dùng chuyên cơ riêng.”
“Còn tàu siêu tốc thì sao? Không lý nào mà nhà anh lại mua luôn cả đường tàu siêu tốc đâu nhỉ?”
“Tính cả vệ sĩ thì khoang thương gia bình thường đã đủ người rồi.”
Nghe vậy, Cố Lam không khỏi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy khó hiểu: “Thế hôm về nước, vệ sĩ của anh đâu?”
“Ở nước Mỹ không dẫn về đây.” Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ chắc ở trong nước sẽ an toàn lắm.”
Sau đó cô đập tan nhận thức của anh, khiến anh phải bắt đầu tuyển dụng vệ sĩ mới.
Nghe vậy, Cố Lam bỗng ý thức được rằng hôm đó mình có thể gặp được anh trong tàu điện ngầm, chắc đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Cô bỗng cảm thấy chột dạ. Nhìn vẻ mặt của cô, Tần Tu Nhiên không nhịn được hỏi: “Có phải cô đang chột dạ không?”
“Không có, tôi cảm động ấy mà.”
Nói rồi, Cố Lam cầm lon bia: “Thôi, mọi chuyện đã qua rồi, cảm ơn sự gặp gỡ giữa chúng ta, cũng coi như một trải nghiệm trong đời người.”
Không thì cả đời cô sẽ không bao giờ trải nghiệm cái gọi là “lên voi xuống chó” chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Tần Tu Nhiên gật đầu, cầm lon bia lên cụng lon với cô: “Đúng là trải nghiệm của cuộc đời, tôi cảm nhận sâu sắc.”
“Thực ra tôi rất vui.” Cố Lam uống một ngụm bia rồi nói lời thật lòng: “Nếu không gặp anh, cả đời tôi sẽ không bao giờ biết người giàu có thể bốc đồng đến thế.”
“Tôi cũng chỉ tàm tạm thôi.” Tần Tu Nhiên uống một ngụm bia: “Lúc thấy cô xúi quẩy, tôi rất vui sướng, trong quá khứ tôi chưa bao giờ được vui sướng như thế.”
Cố Lam bị nghẹn họng, cuối cùng ngàn lời muôn chữ chỉ hóa thành một câu: “Tôi cảm ơn anh nhé.”
“Tôi cũng cảm ơn cô.” Tần Tu Nhiên biết cô trào phúng mình nên chủ động nâng lon, cười nói.
Thấy Tần Tu Nhiên bày tỏ ý định hòa giải, Cố Lam lại bắt đầu vênh mặt, cụng lon uống một ngụm rồi chợt nghĩ đến chuyện cũ: “Nói chứ sau này anh thật sự không cần tôi đóng giả làm bạn gái của anh nữa hả?”
“Không cần.” Tần Tu Nhiên thờ ơ: “Tối qua là do ông nội tôi lâm vào tình trạng nguy hiểm, chờ tình hình của ông nội ổn định lại tôi sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy.”
“Ừm.” Cố Lam gật đầu: “Tôi còn tưởng mình sắp sửa bắt đầu hành trình cuộc hôn nhân hợp đồng gì gì đó cơ đấy.”
“Không cần thiết.” Tần Tu Nhiên giải thích: “Kết hôn sẽ đề cập tới rất nhiều vấn đề liên quan tới việc xử lý tài sản và cổ phiếu, cho dù có thể công chứng tài sản trước hôn nhân và hiệp ước hôn nhân thì cũng vẫn nguy hiểm.”
“Anh đúng là một người lý trí.” Cố Lam kìm lòng không đậu cảm khái: “Trái tim thiếu nữ của tôi tan vỡ mất rồi.”
“Uống mấy ngụm bia an ủi tâm hồn đi.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Cuối cùng Tần Tu Nhiên không thể chịu đựng được nữa, khi đang kể cho Cố Lam nghe chuyện năm đó mình khởi nghiệp mà không bán được một món quần áo nào thì bỗng vang lên một tiếng “xoảng”, anh đã ngã gục xuống bàn trà.
Thấy Tần Tu Nhiên ngã xuống, Cố Lam lưỡng lự trong giây lát, ngẫm nghĩ rồi cảm thấy mình không thể quấy rầy giấc ngủ của anh.
Người thời nay muốn ngủ một giấc cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế là cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngủ lại rồi nằm lên chiếc giường lớn rộng một mét tám của mình.
Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt đặt dưới sàn nhà chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Ngủ một lát, Tần Tu Nhiên thay đổi tư thế, co người nằm trên sàn nhà.
Không biết ngủ được bao lâu, anh nghe thấy tiếng di động đổ chuông, mơ màng vươn tay ra chạm đến di động, sau đó chợt nghe thấy tiếng kêu tràn ngập khiếp sợ của Thẩm Phỉ: “Tần Tu Nhiên, cậu còn khỏe không vậy?”
“Gì thế?”
Tần Tu Nhiên cau mày thò tay tìm kiếm cặp kính của mình, vừa đeo lên thì lập tức cảm thấy thế giới dần dần trở nên rõ ràng, sau đó nghe thấy Thẩm Phỉ hét lên: “Cậu không biết hả? Bây giờ bên ngoài người ta đang đồn ầm lên cậu chết rồi kìa!”
Bình luận facebook