-
Chương 22
Nghe thấy lời này, Dương Dung mở to hai mắt, ném con gà xuống đất, con gà “cục cục cục tác” lăn lộn trên mặt đất, bà giơ tay ấn vào khóa cửa vân tay của Cố Lam, đột ngột đẩy ra!
Lúc đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy hai người đang dựa vào trên sô pha, tay cầm khoai tây chiên, khoanh chân ngồi trên mặt đất, cùng nhau quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Dương Dung đứng ở cửa.
Trên ti vi đang chiếu một đoạn video của một blogger tài chính và kinh tế tự truyền thông được Tần Tu Nhiên tìm thấy, blogger này đội mũ trùm đầu, đang dùng chất giọng trầm bổng giải thích: “Buổi chiều vẫn còn dẫn theo vệ sĩ chặn người trên đường, nửa đêm đi ngoại tình, bị nam chủ nhân bắt quả tang, ép đứng trên cục nóng máy điều hòa ở bên ngoài, sau đó không cẩn thận rơi xuống. Cuộc đời ngắn ngủi của người thừa kế Tần Thị này không chỉ là một loại thức tỉnh nhân tính đối với chúng ta mà còn là một lời cảnh báo về tiền tài! Các vị cổ đông nghe tôi nói, những người đang nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn năng lượng Tần Thị, có thể bán thì bán ngay đi, bây giờ không bán, chờ đến lúc ồ ạt tranh nhau bán thì không thoát ra được đâu!”
“Tin tôi đi.” Blogger đập bàn đứng dậy, hét lớn: “Lần này Tần Thị không rớt mười giá, tôi sẽ trồng cây chuối tắm!!!”
Cố Lam yên lặng.
Dương Dung yên lặng.
Tần Tu Nhiên đang chuẩn bị nói gì đó thì lại thấy Hạ Di đi theo ngay phía sau.
Anh cũng yên lặng.
Bốn bên giằng co một lát, Vương Cương không nhịn được mở miệng: “Cái đó, hay là tôi nói hai câu trước?”
“Cút.”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng liếc tới, Vương Cương lập tức xoay người: “Vâng thưa cậu chủ.”
Vương Cương đi xa, Tần Tu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng: “Cái đó, hay là ngồi xuống rồi nói?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Dương Dung đột nhiên lao vào phòng bếp, Cố Lam phản ứng nhanh hơn, vội vàng ngăn cản Dương Dung cầm dao phay đi ra ngoài, vội la lên: “Mẹ, không đến mức đó, không đến mức đó đâu.”
“Chính là cậu trèo qua cửa sổ nhà con gái tôi đúng không?”
Dương Dung bị Cố Lam ôm chặt vẫn dùng sức chĩa mũi dao vào Tần Tu Nhiên, người đã bị dọa đến mức lùi về sau một bước dán lên kệ ti vi. Hạ Di căng thẳng quan sát tình huống, lặng lẽ cầm một cái ghế, nghe Dương Dung cuồng loạn rống to: “Có phải cậu hay không?”
“Xin xin xin xin lỗi.”
Tần Tu Nhiên nhìn mũi dao sáng loáng, nuốt nước miếng: “Cháu... Cháu... Cháu không cố ý.”
“Cậu trèo qua lúc mấy giờ?”
“Lúc gần 11 giờ...”
“Nửa đêm canh ba?”
“Không không không không tính là vậy.” Tần Tu Nhiên điên cuồng khoát tay, dùng kiến thức của mình giải thích: “Canh ba là 23 giờ tới 1 giờ, lúc ấy còn kém mấy phút...”
“Cậu bớt giở trò đi!”
Một dao của Dương Dung chém vào cạnh bàn, cắm sâu vào gỗ ba phân.
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Cố Lam cũng nhìn thẳng, lẩm bẩm mở miệng: “Mẹ, bàn của con giá bốn triệu hai...”
“Im miệng!” Dương Dung lạnh lùng nhìn về phía Cố Lam, gầm lên: “Đây là chuyện bốn triệu hai hay sao? Buông tay ra cho mẹ!”
Nghe vậy, Cố Lam theo bản năng định buông Dương Dung ra.
Tần Tu Nhiên kinh hoàng nhìn Cố Lam, chỉ thấy Dương Dung lao về phía ti vi, Tần Tu Nhiên vội vàng lùi về phía ban công, Dương Dùng dùng mũi dao chỉ vào ti vi, gầm lên mở miệng nói: “Có phải chính là tấm hình này không?”
Trên ti vi đang tuần hoàn phát lại video vừa rồi bọn họ nhìn thấy, bà lập tức nhập ra người đứng trên cục nóng máy điều hòa không khí ở bên ngoài trong video chính là Tần Tu Nhiên. Bà nhìn chằm chằm Tần Tu Nhiên, giống như hổ dữ nhìn dê con: “Cậu chính là như vậy trèo qua cửa sổ nhà con gái tôi?”
“Cháu có nguyên nhân mới làm vậy, cháu không làm gì cô ấy cả...”
“Cậu còn muốn chống chế.” Dương Dung mở to mắt, xách dao chém về phía Tần Tu Nhiên: “Tôi liều mạng với cậu!”
Vừa nói, Dương Dung vừa vung dao phay nhào về phía Tần Tu Nhiên, Cố Lam lao tới, ghìm mạnh Dương Dung từ phía sau, kêu to: “Mẹ!”
Dương Dung bị Cố Lam ôm, còn đang ra sức giãy giụa: “Buông ra! Con buông mẹ ra!”
Nhìn thấy dáng vẻ liều mạng như vậy của Dương Dung, trong lòng Cố Lam không nhịn được có một tia cảm động.
Cô đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện quá đáng mà Dương Dung làm trong quá khứ đều chẳng quá đáng chút nào.
Đây là mẹ cô, người mẹ bằng lòng liều mạng vì cô!
Cô ôm Dương Dung thật chặt, tình cảm mở miệng nói: “Mẹ, con yêu mẹ nhưng chuyện này là hiểu lầm, con...”
“Kết hôn!” Dương Dung gào thét, Cố Lam nhất thời không phân rõ đối tượng bà chém là ai: “Không kết hôn mẹ chém chết con!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Hạ Di giơ băng ghế lên sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi buông băng ghế xuống, tao nhã đứng bên cạnh băng ghế.
“Thật ra thì.” Bà ấy mở miệng, nhìn Tần Tu Nhiên: “Mẹ cảm thấy đề nghị của bà thông gia cũng không phải là không thể.”
“Mẹ!” Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi: “Mẹ đừng có gây rối!”
“Kết hôn đi.” Hạ Di không biết làm sao chỉ đành mở miệng: “Ghép đôi lưu động cả nước cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”
“Đừng nói nữa.” Tần Tu Nhiên chắp hai tay vái ba người phụ nữ trước mặt một cái: “Các vị, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không.”
Nghe nói vậy, ba người phụ nữ nhìn nhau, Dương Dung hít sâu một hơi, chỉ vào phòng Cố Lam: “Hai người vào trong đó nói, chúng tôi nói ở phòng bếp.”
“Được.”
Tần Tu Nhiên gật đầu, gọi Hạ Di: “Mẹ, mẹ qua đây.”
“Cảm ơn nhé chị thông gia.” Hạ Di lên tiếng chào Dương Dung, đi theo Tần Tu Nhiên vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, Dương Dung mới quay đầu nhìn về phía Cố Lam đang đứng ở một bên, bà túm lấy Cố Lam, đè thấp giọng: “Tới đây với mẹ!”
Vừa nói, bà vừa kéo Cố Lam vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại.
Cố Lam cúi thấp đầu, đã biết Dương Dung sẽ nói gì, cô buồn bực không nói lời nào, Dương Dung nhìn chằm chằm phòng ngủ chính, nhỏ giọng nói: “Con nói có khi nào bọn họ sẽ leo tường chạy trốn không?”
“Mẹ.” Cố Lam thở dài: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, hôm qua anh ấy tới nhờ con giúp một chuyện, đúng lúc cửa sắt dưới tầng đóng rồi, anh ấy mới leo lên tầng năm tìm con.”
“Hả?”
Dương Dung quay đầu, không tưởng tượng nổi: “Có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm canh ba, một người đàn ông như cậu ta lại phải leo lên tìm con?”
“Anh ấy muốn con giả vờ làm bạn gái anh ấy.” Cố Lam giải thích: “Chỉ có chút chuyện như vậy mà anh ta trả con một triệu tệ đấy.”
Vừa nói, Cố Lam cầm điện thoại ra đưa cho Dương Dung nhìn: “Mẹ nhìn đi, nhiều tiền như vậy.”
“Mẹ xem xem.” Dương Dung bị Cố Lam dọa, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, đếm con số, sau khi nhìn thấy thật sự là mười con số, Dương Dung lại hít một hơi khí lạnh: “Chỉ có chút chuyện như vậy mà cậu ta cho con nhiều tiền như vậy, con còn nói cậu ta không thích con?”
Cố Lam nghẹn lời, Dương Dung cảm khái: “Lam Lam, đàn ông ấy à, tiền của họ để ở đâu thì tình yêu của họ ở đấy, cậu ta cho con nhiều tiền như vậy để con giả vờ làm bạn gái cậu ta, chẳng lẽ cậu ta thật sự không có ý gì?”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cố Lam vội vàng giơ tay lên, ngăn Dương Dung lại: “Mẹ nói quá nhiều lời khiến con dễ động lòng nhưng anh ấy cho con nhiều tiền như vậy thật sự chỉ vì anh ta có quá nhiều tiền.”
“Ai lại tùy tiện cho người ta một triệu tệ bao giờ.”
Dương Dung cầm bảng xếp hạng nghiêm túc đếm, sau khi làm rõ rốt cuộc là mấy trăm nghìn tỷ, bà kịp phản ứng lại.
“Có tiền như vậy mà cho con được có một triệu, người đàn ông này, quả nhiên trái tim cậu ta không ở chỗ con.”
Dương Dung tổng kết: “Không được, người đàn ông này không được, trừ khi mỗi tháng cậu ta đều cho con một triệu.”
“Đừng nằm mơ nữa.” Cố Lam thở dài: “Chúng ta vẫn nên nghĩ xem một triệu này nên dùng thế nào đi.”
“Hay là cho hết?” Dương Dung nhìn Cố Lam, nghiêm túc đề nghị: “Mẹ cảm thấy nếu mắt con có thể lớn hơn một chút sẽ dễ thương hơn một chút.”
Cố Lam: “...”
“Hoặc là có phẫu thuật gì có thể khiến người ta lùn đi không?” Dương Dung tiếp tục vui vẻ hưởng thụ: “Chân con có thể cưa đi một đoạn không?”
“Mẹ.” Cố Lam cầm lấy điện thoại mở ra phần mềm mua xe: “Hay là xem xe thử đi, con đổi cho mẹ một con xe điện mới.”
Lúc mẹ con Cố Lam ở phòng bếp thương lượng mua xe điện mới, Hạ Di và Tần Tu Nhiên đứng trong phòng cách nhau chiếc giường lớn của Cố Lam.
Hạ Di nhìn quanh phòng của Cố Lam, khen ngợi nói: “Cô gái này đúng là gọn gàng ngăn nắp.”
“Sao mẹ nhìn thấy phòng khách bên ngoài rồi mà vẫn còn có thể trái lương tâm nói ra những lời này được vậy?”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng vạch trần lời nói dối của Hạ Di, thẳng thắn đặt câu hỏi: “Bây giờ ông nội có khỏe không?”
“Ừm.” Hạ Di gật đầu: “Tối qua sau khi nghe nói con có bạn gái, tâm trạng đã tốt hơn nhiều, mặc dù lúc thấy con bị bắt lại khiến ông tức giận phải vào phòng cấp cứu nhưng dù sao cũng đã cứu lại được.”
Tần Tu Nhiên nhíu mày, suy nghĩ: “Những lời đồn bên ngoài...”
“Muốn làm sáng tỏ tin đồn con đã chết rất đơn giản.” Hạ Di nhắc nhở anh: “Nhưng con đã nghĩ ra phải giải thích chuyện tại sao lại lái xe chặn người rồi còn đứng trên cửa sổ nhà người ta thế nào chưa?”
Tần Tu Nhiên im lặng, Hạ Di ngồi trên giường, giọng rất nhẹ: “Hôm nay cổ phiếu công ty vừa mở phiên đã rớt giá, con còn không nói rõ chuyện này, một khi tin tức con có thể là người thừa kế xí nghiệp truyền ra, rớt mười giá cũng rất bình thường.”
“Kết hôn là chuyện lớn.” Tần Tu Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Con không thể chọn ra một người kết hôn dưới tình huống này được.”
“Mẹ cũng không có ý đó.”
Hạ Di vừa nói vừa rút một tấm ảnh từ trong túi xách ra.
Bức ảnh hình như là máy bay không người lái chụp lại, Tần Tu Nhiên ngồi trên siêu xe, nhìn Cố Lam bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.
Hạ Di cúi đầu nhìn bức hình, giọng nói rất nhẹ: “Chỉ là lâu lắm rồi mẹ không nhìn thấy con cười vui vẻ như vậy.”
Tần Tu Nhiên hơi sửng sốt, Hạ Di nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của Tần Tu Nhiên trong hình.
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mẹ rời đi, mẹ hy vọng sau khi mẹ rời khỏi thế giới này, có một người có thể trở thành cánh cửa ngăn cách con và cái chết.”
Nói rồi, Hạ Di ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Cuộc đời của con người dù sao cũng nên có ràng buộc, con không thể một mình một người cả đời được đúng không? Nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, tại sao không cho mình một cơ hội vào thời cơ thích hợp nhất như lúc này?”
Tần Tu Nhiên im lặng.
Hạ Di thở dài, đứng lên, đặt tấm ảnh lên bàn.
“Mẹ về trước xem ông thế nào, con cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ. À, còn nữa.” Hạ Di quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên: “Tối qua Tần Giang Hà và Tần Bác Văn vui như muốn phát điên lên vậy.”
Nghe vậy, ánh mắt Tần Tu Nhiên lạnh lẽo.
Hạ Di khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, Cố Lam vẫn đang bàn với Dương Dung chiếc xe điện nào đẹp hơn ở trong phòng bếp. Hạ Di quay đầu lại nhìn hai mẹ con, ôn hòa nói: “Tôi đi đây, chị thông gia.”
Dương Dung đắm chìm trong niềm vui mua xe mới hoàn toàn không chú ý tới câu chào của Hạ Di, khoát tay nói: “Đi thong thả.”
Hạ Di gật đầu cười, tao nhã đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chờ bà ấy đi rồi, Cố Lam mới nhớ ra: “Mẹ, con đi xem Tần Tu Nhiên thế nào.”
“Đi đi đi đi, để mẹ nghĩ muốn mua màu đỏ hay là màu xanh.”
Dương Dung rơi vào trầm tư.
Cố Lam đi vào phòng, nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang cúi đầu nhìn một tấm hình.
Cố Lam nhẹ nhàng cài cửa lại, chỉ phương hướng Hạ Di rời đi: “Dì không sao chứ?”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh lẳng lặng nhìn cô.
Giây phút đó, anh cũng không biết tại sao lại nhớ tới khoảnh khắc cô nghiêng đầu nhìn anh dưới cơn mưa phùn lất phất đêm qua.
Hai người yên lặng chốc lát, chẳng hiểu sao Cố Lam lại hơi căng thẳng, cô nuốt nước miếng một cái: “Dì nói thế nào?”
“Có một việc tôi rất mạo muội.”
Tần Tu Nhiên đột nhiên mở miệng, Cố Lam mờ mịt: “Hả?”
“Một triệu tối qua...”
Tần Tu Nhiên mím môi, dường như hơi chần chờ.
Cố Lam vừa nghe đã cười, đồng thời mở miệng với Tần Tu Nhiên.
“Tôi định mua một chiếc xe điện nhỏ.”
“Cô muốn có nhiều tiền hơn không?”
Lúc đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy hai người đang dựa vào trên sô pha, tay cầm khoai tây chiên, khoanh chân ngồi trên mặt đất, cùng nhau quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Dương Dung đứng ở cửa.
Trên ti vi đang chiếu một đoạn video của một blogger tài chính và kinh tế tự truyền thông được Tần Tu Nhiên tìm thấy, blogger này đội mũ trùm đầu, đang dùng chất giọng trầm bổng giải thích: “Buổi chiều vẫn còn dẫn theo vệ sĩ chặn người trên đường, nửa đêm đi ngoại tình, bị nam chủ nhân bắt quả tang, ép đứng trên cục nóng máy điều hòa ở bên ngoài, sau đó không cẩn thận rơi xuống. Cuộc đời ngắn ngủi của người thừa kế Tần Thị này không chỉ là một loại thức tỉnh nhân tính đối với chúng ta mà còn là một lời cảnh báo về tiền tài! Các vị cổ đông nghe tôi nói, những người đang nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn năng lượng Tần Thị, có thể bán thì bán ngay đi, bây giờ không bán, chờ đến lúc ồ ạt tranh nhau bán thì không thoát ra được đâu!”
“Tin tôi đi.” Blogger đập bàn đứng dậy, hét lớn: “Lần này Tần Thị không rớt mười giá, tôi sẽ trồng cây chuối tắm!!!”
Cố Lam yên lặng.
Dương Dung yên lặng.
Tần Tu Nhiên đang chuẩn bị nói gì đó thì lại thấy Hạ Di đi theo ngay phía sau.
Anh cũng yên lặng.
Bốn bên giằng co một lát, Vương Cương không nhịn được mở miệng: “Cái đó, hay là tôi nói hai câu trước?”
“Cút.”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng liếc tới, Vương Cương lập tức xoay người: “Vâng thưa cậu chủ.”
Vương Cương đi xa, Tần Tu Nhiên cuối cùng cũng mở miệng: “Cái đó, hay là ngồi xuống rồi nói?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Dương Dung đột nhiên lao vào phòng bếp, Cố Lam phản ứng nhanh hơn, vội vàng ngăn cản Dương Dung cầm dao phay đi ra ngoài, vội la lên: “Mẹ, không đến mức đó, không đến mức đó đâu.”
“Chính là cậu trèo qua cửa sổ nhà con gái tôi đúng không?”
Dương Dung bị Cố Lam ôm chặt vẫn dùng sức chĩa mũi dao vào Tần Tu Nhiên, người đã bị dọa đến mức lùi về sau một bước dán lên kệ ti vi. Hạ Di căng thẳng quan sát tình huống, lặng lẽ cầm một cái ghế, nghe Dương Dung cuồng loạn rống to: “Có phải cậu hay không?”
“Xin xin xin xin lỗi.”
Tần Tu Nhiên nhìn mũi dao sáng loáng, nuốt nước miếng: “Cháu... Cháu... Cháu không cố ý.”
“Cậu trèo qua lúc mấy giờ?”
“Lúc gần 11 giờ...”
“Nửa đêm canh ba?”
“Không không không không tính là vậy.” Tần Tu Nhiên điên cuồng khoát tay, dùng kiến thức của mình giải thích: “Canh ba là 23 giờ tới 1 giờ, lúc ấy còn kém mấy phút...”
“Cậu bớt giở trò đi!”
Một dao của Dương Dung chém vào cạnh bàn, cắm sâu vào gỗ ba phân.
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Cố Lam cũng nhìn thẳng, lẩm bẩm mở miệng: “Mẹ, bàn của con giá bốn triệu hai...”
“Im miệng!” Dương Dung lạnh lùng nhìn về phía Cố Lam, gầm lên: “Đây là chuyện bốn triệu hai hay sao? Buông tay ra cho mẹ!”
Nghe vậy, Cố Lam theo bản năng định buông Dương Dung ra.
Tần Tu Nhiên kinh hoàng nhìn Cố Lam, chỉ thấy Dương Dung lao về phía ti vi, Tần Tu Nhiên vội vàng lùi về phía ban công, Dương Dùng dùng mũi dao chỉ vào ti vi, gầm lên mở miệng nói: “Có phải chính là tấm hình này không?”
Trên ti vi đang tuần hoàn phát lại video vừa rồi bọn họ nhìn thấy, bà lập tức nhập ra người đứng trên cục nóng máy điều hòa không khí ở bên ngoài trong video chính là Tần Tu Nhiên. Bà nhìn chằm chằm Tần Tu Nhiên, giống như hổ dữ nhìn dê con: “Cậu chính là như vậy trèo qua cửa sổ nhà con gái tôi?”
“Cháu có nguyên nhân mới làm vậy, cháu không làm gì cô ấy cả...”
“Cậu còn muốn chống chế.” Dương Dung mở to mắt, xách dao chém về phía Tần Tu Nhiên: “Tôi liều mạng với cậu!”
Vừa nói, Dương Dung vừa vung dao phay nhào về phía Tần Tu Nhiên, Cố Lam lao tới, ghìm mạnh Dương Dung từ phía sau, kêu to: “Mẹ!”
Dương Dung bị Cố Lam ôm, còn đang ra sức giãy giụa: “Buông ra! Con buông mẹ ra!”
Nhìn thấy dáng vẻ liều mạng như vậy của Dương Dung, trong lòng Cố Lam không nhịn được có một tia cảm động.
Cô đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện quá đáng mà Dương Dung làm trong quá khứ đều chẳng quá đáng chút nào.
Đây là mẹ cô, người mẹ bằng lòng liều mạng vì cô!
Cô ôm Dương Dung thật chặt, tình cảm mở miệng nói: “Mẹ, con yêu mẹ nhưng chuyện này là hiểu lầm, con...”
“Kết hôn!” Dương Dung gào thét, Cố Lam nhất thời không phân rõ đối tượng bà chém là ai: “Không kết hôn mẹ chém chết con!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người yên tĩnh lại.
Hạ Di giơ băng ghế lên sửng sốt một lúc, sau đó chậm rãi buông băng ghế xuống, tao nhã đứng bên cạnh băng ghế.
“Thật ra thì.” Bà ấy mở miệng, nhìn Tần Tu Nhiên: “Mẹ cảm thấy đề nghị của bà thông gia cũng không phải là không thể.”
“Mẹ!” Tần Tu Nhiên hít sâu một hơi: “Mẹ đừng có gây rối!”
“Kết hôn đi.” Hạ Di không biết làm sao chỉ đành mở miệng: “Ghép đôi lưu động cả nước cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”
“Đừng nói nữa.” Tần Tu Nhiên chắp hai tay vái ba người phụ nữ trước mặt một cái: “Các vị, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không.”
Nghe nói vậy, ba người phụ nữ nhìn nhau, Dương Dung hít sâu một hơi, chỉ vào phòng Cố Lam: “Hai người vào trong đó nói, chúng tôi nói ở phòng bếp.”
“Được.”
Tần Tu Nhiên gật đầu, gọi Hạ Di: “Mẹ, mẹ qua đây.”
“Cảm ơn nhé chị thông gia.” Hạ Di lên tiếng chào Dương Dung, đi theo Tần Tu Nhiên vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, Dương Dung mới quay đầu nhìn về phía Cố Lam đang đứng ở một bên, bà túm lấy Cố Lam, đè thấp giọng: “Tới đây với mẹ!”
Vừa nói, bà vừa kéo Cố Lam vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp lại.
Cố Lam cúi thấp đầu, đã biết Dương Dung sẽ nói gì, cô buồn bực không nói lời nào, Dương Dung nhìn chằm chằm phòng ngủ chính, nhỏ giọng nói: “Con nói có khi nào bọn họ sẽ leo tường chạy trốn không?”
“Mẹ.” Cố Lam thở dài: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, hôm qua anh ấy tới nhờ con giúp một chuyện, đúng lúc cửa sắt dưới tầng đóng rồi, anh ấy mới leo lên tầng năm tìm con.”
“Hả?”
Dương Dung quay đầu, không tưởng tượng nổi: “Có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm canh ba, một người đàn ông như cậu ta lại phải leo lên tìm con?”
“Anh ấy muốn con giả vờ làm bạn gái anh ấy.” Cố Lam giải thích: “Chỉ có chút chuyện như vậy mà anh ta trả con một triệu tệ đấy.”
Vừa nói, Cố Lam cầm điện thoại ra đưa cho Dương Dung nhìn: “Mẹ nhìn đi, nhiều tiền như vậy.”
“Mẹ xem xem.” Dương Dung bị Cố Lam dọa, vội vàng cầm lấy điện thoại di động, đếm con số, sau khi nhìn thấy thật sự là mười con số, Dương Dung lại hít một hơi khí lạnh: “Chỉ có chút chuyện như vậy mà cậu ta cho con nhiều tiền như vậy, con còn nói cậu ta không thích con?”
Cố Lam nghẹn lời, Dương Dung cảm khái: “Lam Lam, đàn ông ấy à, tiền của họ để ở đâu thì tình yêu của họ ở đấy, cậu ta cho con nhiều tiền như vậy để con giả vờ làm bạn gái cậu ta, chẳng lẽ cậu ta thật sự không có ý gì?”
“Mẹ, đừng nói nữa.” Cố Lam vội vàng giơ tay lên, ngăn Dương Dung lại: “Mẹ nói quá nhiều lời khiến con dễ động lòng nhưng anh ấy cho con nhiều tiền như vậy thật sự chỉ vì anh ta có quá nhiều tiền.”
“Ai lại tùy tiện cho người ta một triệu tệ bao giờ.”
Dương Dung cầm bảng xếp hạng nghiêm túc đếm, sau khi làm rõ rốt cuộc là mấy trăm nghìn tỷ, bà kịp phản ứng lại.
“Có tiền như vậy mà cho con được có một triệu, người đàn ông này, quả nhiên trái tim cậu ta không ở chỗ con.”
Dương Dung tổng kết: “Không được, người đàn ông này không được, trừ khi mỗi tháng cậu ta đều cho con một triệu.”
“Đừng nằm mơ nữa.” Cố Lam thở dài: “Chúng ta vẫn nên nghĩ xem một triệu này nên dùng thế nào đi.”
“Hay là cho hết?” Dương Dung nhìn Cố Lam, nghiêm túc đề nghị: “Mẹ cảm thấy nếu mắt con có thể lớn hơn một chút sẽ dễ thương hơn một chút.”
Cố Lam: “...”
“Hoặc là có phẫu thuật gì có thể khiến người ta lùn đi không?” Dương Dung tiếp tục vui vẻ hưởng thụ: “Chân con có thể cưa đi một đoạn không?”
“Mẹ.” Cố Lam cầm lấy điện thoại mở ra phần mềm mua xe: “Hay là xem xe thử đi, con đổi cho mẹ một con xe điện mới.”
Lúc mẹ con Cố Lam ở phòng bếp thương lượng mua xe điện mới, Hạ Di và Tần Tu Nhiên đứng trong phòng cách nhau chiếc giường lớn của Cố Lam.
Hạ Di nhìn quanh phòng của Cố Lam, khen ngợi nói: “Cô gái này đúng là gọn gàng ngăn nắp.”
“Sao mẹ nhìn thấy phòng khách bên ngoài rồi mà vẫn còn có thể trái lương tâm nói ra những lời này được vậy?”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng vạch trần lời nói dối của Hạ Di, thẳng thắn đặt câu hỏi: “Bây giờ ông nội có khỏe không?”
“Ừm.” Hạ Di gật đầu: “Tối qua sau khi nghe nói con có bạn gái, tâm trạng đã tốt hơn nhiều, mặc dù lúc thấy con bị bắt lại khiến ông tức giận phải vào phòng cấp cứu nhưng dù sao cũng đã cứu lại được.”
Tần Tu Nhiên nhíu mày, suy nghĩ: “Những lời đồn bên ngoài...”
“Muốn làm sáng tỏ tin đồn con đã chết rất đơn giản.” Hạ Di nhắc nhở anh: “Nhưng con đã nghĩ ra phải giải thích chuyện tại sao lại lái xe chặn người rồi còn đứng trên cửa sổ nhà người ta thế nào chưa?”
Tần Tu Nhiên im lặng, Hạ Di ngồi trên giường, giọng rất nhẹ: “Hôm nay cổ phiếu công ty vừa mở phiên đã rớt giá, con còn không nói rõ chuyện này, một khi tin tức con có thể là người thừa kế xí nghiệp truyền ra, rớt mười giá cũng rất bình thường.”
“Kết hôn là chuyện lớn.” Tần Tu Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Con không thể chọn ra một người kết hôn dưới tình huống này được.”
“Mẹ cũng không có ý đó.”
Hạ Di vừa nói vừa rút một tấm ảnh từ trong túi xách ra.
Bức ảnh hình như là máy bay không người lái chụp lại, Tần Tu Nhiên ngồi trên siêu xe, nhìn Cố Lam bên cạnh, trên mặt nở nụ cười.
Hạ Di cúi đầu nhìn bức hình, giọng nói rất nhẹ: “Chỉ là lâu lắm rồi mẹ không nhìn thấy con cười vui vẻ như vậy.”
Tần Tu Nhiên hơi sửng sốt, Hạ Di nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của Tần Tu Nhiên trong hình.
“Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mẹ rời đi, mẹ hy vọng sau khi mẹ rời khỏi thế giới này, có một người có thể trở thành cánh cửa ngăn cách con và cái chết.”
Nói rồi, Hạ Di ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Cuộc đời của con người dù sao cũng nên có ràng buộc, con không thể một mình một người cả đời được đúng không? Nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, tại sao không cho mình một cơ hội vào thời cơ thích hợp nhất như lúc này?”
Tần Tu Nhiên im lặng.
Hạ Di thở dài, đứng lên, đặt tấm ảnh lên bàn.
“Mẹ về trước xem ông thế nào, con cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ. À, còn nữa.” Hạ Di quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên: “Tối qua Tần Giang Hà và Tần Bác Văn vui như muốn phát điên lên vậy.”
Nghe vậy, ánh mắt Tần Tu Nhiên lạnh lẽo.
Hạ Di khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, Cố Lam vẫn đang bàn với Dương Dung chiếc xe điện nào đẹp hơn ở trong phòng bếp. Hạ Di quay đầu lại nhìn hai mẹ con, ôn hòa nói: “Tôi đi đây, chị thông gia.”
Dương Dung đắm chìm trong niềm vui mua xe mới hoàn toàn không chú ý tới câu chào của Hạ Di, khoát tay nói: “Đi thong thả.”
Hạ Di gật đầu cười, tao nhã đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chờ bà ấy đi rồi, Cố Lam mới nhớ ra: “Mẹ, con đi xem Tần Tu Nhiên thế nào.”
“Đi đi đi đi, để mẹ nghĩ muốn mua màu đỏ hay là màu xanh.”
Dương Dung rơi vào trầm tư.
Cố Lam đi vào phòng, nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang cúi đầu nhìn một tấm hình.
Cố Lam nhẹ nhàng cài cửa lại, chỉ phương hướng Hạ Di rời đi: “Dì không sao chứ?”
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh lẳng lặng nhìn cô.
Giây phút đó, anh cũng không biết tại sao lại nhớ tới khoảnh khắc cô nghiêng đầu nhìn anh dưới cơn mưa phùn lất phất đêm qua.
Hai người yên lặng chốc lát, chẳng hiểu sao Cố Lam lại hơi căng thẳng, cô nuốt nước miếng một cái: “Dì nói thế nào?”
“Có một việc tôi rất mạo muội.”
Tần Tu Nhiên đột nhiên mở miệng, Cố Lam mờ mịt: “Hả?”
“Một triệu tối qua...”
Tần Tu Nhiên mím môi, dường như hơi chần chờ.
Cố Lam vừa nghe đã cười, đồng thời mở miệng với Tần Tu Nhiên.
“Tôi định mua một chiếc xe điện nhỏ.”
“Cô muốn có nhiều tiền hơn không?”
Bình luận facebook