Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Sau hai canh giờ, đám người bắt đầu rục rịch, mang theo tâm thế không thể ngồi yên chờ chết, quyết định tấn công những kẻ yếu trước. Nhóm người của Lục Hiền Nhu cũng bắt đầu hành động.
Bọn họ tả hữu chuẩn bị áp sát đến chỗ nàng, Tiêu Lạc vẫn tựa như không mà tiếp tục tĩnh lặng ngồi yên đó.
Lục Hiền Nhu nhìn thấy vẻ bình thản kia càng căm tức hơn, ngoài mặt bi thương không muốn tấn công sư tỷ cũ nhưng bên trong đã lăn lộn với sự ghen ghét.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng mở mắt ra, ung dung nhìn một lượt tất cả rồi thở hắt ra. Vẫn còn ba canh giờ mắc chi phải vội như vậy? Nhưng lúc nhìn lên, bắt gặp được ánh mắt của y, rất nhanh bánh tráng đã lật, nàng quyết định phải xong trận này sớm thôi.
Phất tay một cái, làn khói mù mịt bao quanh cả lôi đài, Tiêu Lạc bay lên không trung. Hòa mình vào sương khói.
Cách đây phủ đầu này khiến cho toàn bộ người trên lôi đài cùng khán giả bất ngờ.
Lộc Phong Hàn bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, lão hiểu rõ màn sương này là gì. Lão nghiến răng ken kén, hai tay bấu chặt vào nhau. Chỉ hi vọng bản chất của Lục Hiền Nhu không quá thối nát.
Lục Hiền Nhu chìm đắm trong làn khói, muốn tìm cách thoát ra nhưng rất nhanh không gian đã thay đổi.
Trước mắt ả chính là cảnh Tiêu Kỳ Anh đứng cùng Mạc Khiết Minh. Gương mặt thanh tú cùng tài luyện đan của Tiêu Kỳ Anh khi nàng đứng trên đỉnh phong vân. Mạc Khiết Minh cùng Tiêu Kỳ Anh càng bước đi càng xa, dù ả chạy thế nào cũng không kịp.
Lục Hiền Nhu hận, hận vì tài năng, hận vì sự bình tĩnh đối nhân xử thế được các tiền bối của Tiêu Kỳ Anh. Nàng ta vì cái gì mà từ xuất thân đến tài năng đều hơn ả?
Ả không nhịn được chạy theo, dùng toàn bộ sức lực rạch những đường sắc nhọn lên người của Tiêu Kỳ Anh. Ả rống lên một giận dữ -"Tại sao? tại sao ngươi luôn đi lên vạn người mà tiến đến vinh quang? Còn ta đánh đổi cả mạng sống của người thân đều không thể như ngươi?"-
Lục Hiền Nhu từng rất ngưỡng mộ sư tỷ, đã từng gắng hết sức mình để như Tiêu Kỳ Anh. Nhưng tại sao không thể như sư tỷ?
Ả càng giết càng hăng, liên tục phát hận -"Ngươi vẫn luôn như hào quang sáng chói, đứng yên một chỗ vẫn có người vây quanh. Còn ta? Ngày ngày cười lấy lòng người khác? Ngươi là cái thá gì..."-
Sau khi giết được một Tiêu Kỳ Anh, hàng loạt ảnh thể của nàng ấy xuất hiện vây xung quanh ả. Lục Hiền Nhu như bị kích động không nhận thấy điều bất thường mà tấn công, giết từng một phân ảnh.
Vừa giết được một phân ảnh, ả càng điên loạn gào thét -"Ngươi thích Mạc sư huynh? Ta liền cướp đi huynh ấy"-
- "Ngươi được sư tôn coi trọng? Ta liền đem ngươi biến thành tội nhân"-
- "Tiêu Kỳ Anh, lỗi không phải do ta, là do ngươi..."-
Từng phân ảnh một bị giết, giống như từng lớp của sự tàn độc ích kỷ được bốc ra. Từng lớp từng lớp một, phá vỡ hoàn toàn con người ngây thơ đụng chuyện chỉ có thể khóc. Ích kỷ, tàn nhẫn đến các tiền bối từng trải đều rùng mình.
Làn khói dần dần tản ra, Lục Hiền Nhu như tỉnh lại, thấy tay mình nhuốm máu rất nhiều. Xung quanh như chìm trong biển máu, tất cả những người ở đây ngoài trừ những đan sư tiềm năng ra thì đều nằm dưới đất bê bết máu.
Đan sư thường sẽ không rèn luyện thể lực nên trong trận đấu đài này khá là khó đối với họ, nhưng với tâm lý đan sư nào cũng như vậy họ cũng chẳng đề phòng nhiều. Chỉ là không ngờ Lục Hiền Nhu lại có sức thế kinh khủng như vậy... Thậm chí những lời nói của ả đều bị mọi người nghe hết.
Tiêu Lạc nhàn hạ đứng trên không trung mà mỉm cười xinh đẹp. Trộm luyện pháp công của Mạc Khiết Minh, ái cha lần này sẽ khiến Lộc Phong Hàn liền tức chết.
Mạc Khiết Minh trông thấy công phu của mình bị Lục Hiền Nhu sử dụng, mặt tái đi. Lén lén nhìn sang sư tôn...quả nhiên lão đã nổi giận đến áp khí tỏa ra khắp nơi.
Tiêu Lạc rất mong chờ cảnh sư tôn, học trò tương tàn. Sẽ thú vị lắm đây...
Quay lại Lục Hiền Nhu, thấy cảnh ả tàn ác với thí sinh, trưởng lão của hiệp hội đan sư đã nhíu mày, đứng dậy muốn bác bỏ tư cách thi của ả. Nhưng trong đầu truyền đến một đoạn cảnh cáo.
- "...Trưởng lão, ông nên hiểu Bắc Hoàng Tông muốn gì thì sẽ lấy được cái đó"-
Trưởng lão nhắm mắt lại an thần, Lộc Phong Hàn quả thật ngày càng lấn át người khác. Chỉ là hội đan dược vẫn còn phải nhờ vào Bắc Hoàng Tông, ông không thể không nghĩ đến hậu quả khi chọc giận lão.
Cố gắng xoa dịu cảm xúc khó chịu mà tuyên bố hai người lọt vào vòng cuối là nàng và Lục Hiền Nhu....
Tiêu Lạc nhướn mày, hạ chân xuống lôi đài, tiêu soái bước đi, mặc kệ ả đang quỳ rạp dưới mặt đất. Nước mắt đã chảy đến tê tái...
Lục Hiền Nhu cũng từng là một sư muội rất tốt nhưng vĩnh viễn con người luôn bị sự ích kỷ của bản thân che mờ lý trí. Ả vì ghen tị nguyên chủ mà gây ra cớ sự nhưng ả không biết mình đã đánh mất đi một sư tỷ thật tâm đối tối với ả.
Bọn họ tả hữu chuẩn bị áp sát đến chỗ nàng, Tiêu Lạc vẫn tựa như không mà tiếp tục tĩnh lặng ngồi yên đó.
Lục Hiền Nhu nhìn thấy vẻ bình thản kia càng căm tức hơn, ngoài mặt bi thương không muốn tấn công sư tỷ cũ nhưng bên trong đã lăn lộn với sự ghen ghét.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng mở mắt ra, ung dung nhìn một lượt tất cả rồi thở hắt ra. Vẫn còn ba canh giờ mắc chi phải vội như vậy? Nhưng lúc nhìn lên, bắt gặp được ánh mắt của y, rất nhanh bánh tráng đã lật, nàng quyết định phải xong trận này sớm thôi.
Phất tay một cái, làn khói mù mịt bao quanh cả lôi đài, Tiêu Lạc bay lên không trung. Hòa mình vào sương khói.
Cách đây phủ đầu này khiến cho toàn bộ người trên lôi đài cùng khán giả bất ngờ.
Lộc Phong Hàn bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, lão hiểu rõ màn sương này là gì. Lão nghiến răng ken kén, hai tay bấu chặt vào nhau. Chỉ hi vọng bản chất của Lục Hiền Nhu không quá thối nát.
Lục Hiền Nhu chìm đắm trong làn khói, muốn tìm cách thoát ra nhưng rất nhanh không gian đã thay đổi.
Trước mắt ả chính là cảnh Tiêu Kỳ Anh đứng cùng Mạc Khiết Minh. Gương mặt thanh tú cùng tài luyện đan của Tiêu Kỳ Anh khi nàng đứng trên đỉnh phong vân. Mạc Khiết Minh cùng Tiêu Kỳ Anh càng bước đi càng xa, dù ả chạy thế nào cũng không kịp.
Lục Hiền Nhu hận, hận vì tài năng, hận vì sự bình tĩnh đối nhân xử thế được các tiền bối của Tiêu Kỳ Anh. Nàng ta vì cái gì mà từ xuất thân đến tài năng đều hơn ả?
Ả không nhịn được chạy theo, dùng toàn bộ sức lực rạch những đường sắc nhọn lên người của Tiêu Kỳ Anh. Ả rống lên một giận dữ -"Tại sao? tại sao ngươi luôn đi lên vạn người mà tiến đến vinh quang? Còn ta đánh đổi cả mạng sống của người thân đều không thể như ngươi?"-
Lục Hiền Nhu từng rất ngưỡng mộ sư tỷ, đã từng gắng hết sức mình để như Tiêu Kỳ Anh. Nhưng tại sao không thể như sư tỷ?
Ả càng giết càng hăng, liên tục phát hận -"Ngươi vẫn luôn như hào quang sáng chói, đứng yên một chỗ vẫn có người vây quanh. Còn ta? Ngày ngày cười lấy lòng người khác? Ngươi là cái thá gì..."-
Sau khi giết được một Tiêu Kỳ Anh, hàng loạt ảnh thể của nàng ấy xuất hiện vây xung quanh ả. Lục Hiền Nhu như bị kích động không nhận thấy điều bất thường mà tấn công, giết từng một phân ảnh.
Vừa giết được một phân ảnh, ả càng điên loạn gào thét -"Ngươi thích Mạc sư huynh? Ta liền cướp đi huynh ấy"-
- "Ngươi được sư tôn coi trọng? Ta liền đem ngươi biến thành tội nhân"-
- "Tiêu Kỳ Anh, lỗi không phải do ta, là do ngươi..."-
Từng phân ảnh một bị giết, giống như từng lớp của sự tàn độc ích kỷ được bốc ra. Từng lớp từng lớp một, phá vỡ hoàn toàn con người ngây thơ đụng chuyện chỉ có thể khóc. Ích kỷ, tàn nhẫn đến các tiền bối từng trải đều rùng mình.
Làn khói dần dần tản ra, Lục Hiền Nhu như tỉnh lại, thấy tay mình nhuốm máu rất nhiều. Xung quanh như chìm trong biển máu, tất cả những người ở đây ngoài trừ những đan sư tiềm năng ra thì đều nằm dưới đất bê bết máu.
Đan sư thường sẽ không rèn luyện thể lực nên trong trận đấu đài này khá là khó đối với họ, nhưng với tâm lý đan sư nào cũng như vậy họ cũng chẳng đề phòng nhiều. Chỉ là không ngờ Lục Hiền Nhu lại có sức thế kinh khủng như vậy... Thậm chí những lời nói của ả đều bị mọi người nghe hết.
Tiêu Lạc nhàn hạ đứng trên không trung mà mỉm cười xinh đẹp. Trộm luyện pháp công của Mạc Khiết Minh, ái cha lần này sẽ khiến Lộc Phong Hàn liền tức chết.
Mạc Khiết Minh trông thấy công phu của mình bị Lục Hiền Nhu sử dụng, mặt tái đi. Lén lén nhìn sang sư tôn...quả nhiên lão đã nổi giận đến áp khí tỏa ra khắp nơi.
Tiêu Lạc rất mong chờ cảnh sư tôn, học trò tương tàn. Sẽ thú vị lắm đây...
Quay lại Lục Hiền Nhu, thấy cảnh ả tàn ác với thí sinh, trưởng lão của hiệp hội đan sư đã nhíu mày, đứng dậy muốn bác bỏ tư cách thi của ả. Nhưng trong đầu truyền đến một đoạn cảnh cáo.
- "...Trưởng lão, ông nên hiểu Bắc Hoàng Tông muốn gì thì sẽ lấy được cái đó"-
Trưởng lão nhắm mắt lại an thần, Lộc Phong Hàn quả thật ngày càng lấn át người khác. Chỉ là hội đan dược vẫn còn phải nhờ vào Bắc Hoàng Tông, ông không thể không nghĩ đến hậu quả khi chọc giận lão.
Cố gắng xoa dịu cảm xúc khó chịu mà tuyên bố hai người lọt vào vòng cuối là nàng và Lục Hiền Nhu....
Tiêu Lạc nhướn mày, hạ chân xuống lôi đài, tiêu soái bước đi, mặc kệ ả đang quỳ rạp dưới mặt đất. Nước mắt đã chảy đến tê tái...
Lục Hiền Nhu cũng từng là một sư muội rất tốt nhưng vĩnh viễn con người luôn bị sự ích kỷ của bản thân che mờ lý trí. Ả vì ghen tị nguyên chủ mà gây ra cớ sự nhưng ả không biết mình đã đánh mất đi một sư tỷ thật tâm đối tối với ả.
Bình luận facebook