Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Đại hội cuối cùng đã diễn ra, nhưng Lục Hiền Nhu lại không xuất hiện.
Tiêu Lạc ngồi trên đài cao, rũ mắt chờ đợi. Nàng biết cũng sắp đến hồi kết thúc rồi.
Tiêu Lạc ôm chặt lấy Huyết Tử Lam, đã hai lần nàng không giữ được lời hứa với y. Lần này, nàng biết mình cũng không thể thực hiện lời hứa đấy.
- "Tiểu thư, em không sao chứ"- Tuy không có ký ức của mấy kiếp trước nhưng y vẫn hiểu được nàng như một loại bản năng.
Tiêu Lạc vẫn hôn lên môi y, quyến luyến, nhẹ nhàng, dường như không muốn tách rời.
Bất an trong lòng y một lần nữa dấy lên, Huyết Tử Lam ôm chặt lấy nàng, vẫn ngữ khí đó, vẫn câu hỏi đó -"Tiểu thư, em đừng rời xa ta"-
Tiêu Lạc cười nhạt, ôm lấy cổ y, vẫn không đáp.
Tiếng ồn ào từ dưới khán đài vang vọng khắp nơi. Huyết Tử Lam muốn nói gì đó nhưng nàng đã nhìn về phía khán đài.
Lục Hiền Nhu choàng áo đen, thân tàn ma dại từ từ bước vào, theo sau còn có đồ đệ mà Lộc Phong Hàn yêu thích nhất Mạc Khiết Minh. Nhưng hắn ta tàn tạ đến mức khó tin, tứ chi đều bị ả dùng gông đeo vào, dùng xích dắt đi. Cả người hắn, nếu không vào là vùng thịt thối rửa thì chính là máu tươi vẫn còn rơm rớm.
Lộc Phong Hàn tức giận đến mức phá nát một góc khán đài. Nhưng Lục Hiền Nhu không lộ ra bộ mặt thấp hèn như trước, ả chỉ cười, cười đến đáng sợ.
Lấy từ túi áo ra là Lưu Ảnh thạch - một loại thạch dùng để ghi lại hình ảnh lẫn âm thanh.
Những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt, hình ảnh hoan ái giữa Lộc Phong Hàn cùng ả vang lên khắp đấu trường.
Lão đã nổ lên bừng bừng sát khí, tức điên lên máu, muốn một chưởng giết chết Lục Hiền Nhu, chỉ là Tiêu Lạc đã kịp thời ngăn chặn lại. Nàng lạnh lùng nhìn lão, phất tay một cái, làn khói đen đã trói chặt lão lại. Mặc cho lão la hét, muốn thoát ra.
Lục Hiền Nhu gật đầu một cái với Tiêu Lạc tựa như cảm ơn. Lưu Ảnh thạch vẫn tiếp tục phát quang, hình ảnh vẫn tiếp tục chiếu. Lộc Phong Hàn ôm lấy Lục Hiền Nhu cười đắc ý, kể về những kế hoạch chinh phục các tông môn khác. Hay trong cơn men rượu hồi tưởng lại những tội ác đã làm.
Tất cả đều được phát trước mặt mọi người. Tông chủ môn phái đã bừng bừng lửa giận. Chắc chắn sau chuyện này sẽ khiến cho các môn phái liên minh với nhau lật đổ Bắc Hoàng Tông.
Chưa để mọi người hết bàng hoàng, một viên Lưu Ảnh thạch nữa lại xuất hiện. Đó là hình ảnh Mạc Khiết Minh có những hành vi sai trái với sư tỷ sư muội trong tông môn. Thậm chí còn có những lời nói xấu của hắn đối với Lộc Phong Hàn.
Và đến gần cuối chính là cảnh cách đây ba ngày trước Bắc Hoàng Tông bị tấn công. Mạc Khiết Minh rơi vào hôn mê bất tỉnh, Lục Hiền Nhu đã đến bên cạnh hắn, ban đầu chỉ là chăm sóc nhưng dần dà ánh mắt hiện lên sự chiếm hữu ngoan độc. Ả lấy từ nhẫn không gian Thúc Hoành dược đã được Tiêu Lạc động tay vào đến bên Mạc Khiết Minh đang tứ chi bất động trên giường, nở nụ cười ngây thơ -"Sư huynh, để muội trị thương cho huynh"-
Tiếng hét thê lương của Mạc Khiết Minh vang ra từ Lưu Ảnh thạch sống động đến người ta phải rợn người.
Lục Hiền Nhu đã phát điên rồi...
Tiêu Lạc chứng kiến một màn này, im lặng trở về bên cạnh Huyết Tử Lam, nàng gục đầu vào lòng của y, khẽ thở dài một tiếng. Lục Hiền Nhu đã làm đến bước này, không chỉ thanh danh của bản thân kể cả Bắc Hoàng Tông đã thối nát đến cực điểm. Không bị Bắc Hoàng Tông truy sát, cũng bị các tông môn khác chán ghét.
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng lòng nàng đau quá... Nó cứ âm ỉ khó chịu... Tựa như vết xước của giấy cứa vào tim. Nó không đau đớn mạnh nhưng mãi mãi không dứt.
[... Ngài còn thời gian ba tháng, chủ nhân thật sự không ở lại?]
- "...Không"- Nàng dứt khoát
Huyết Tử Lam bỗng ôm chặt lấy nàng, mặt chôn vùi vào cổ của nàng, nhẹ nhàng để lại dấu hôn, giọng trầm thấp -"Nàng như thế nào ta đều theo"-
Tiếng khán đài dần chìm vào một khúc tĩnh lặng, Huyết Tử Lam vẫn nở nụ cười ôn nhu nhưng đôi mắt đã nhắm lại tiếng thở đều đều.
- "Lần này nữa thôi... Nhất định...nhất định...nhất định sẽ giữ lời với ngươi"- Tiêu Lạc đã không kìm được giọng mình nữa rồi, nàng hôn lên môi của y
[Chủ nhân đã sẵn sàng]
- "Được"- Nàng vuốt khuôn mặt kia lần cuối rồi tan vào hư không
Chỉ là Tiêu Lạc hoàn toàn không biết, nàng vừa biến mất, Huyết Tử Lam vốn đang chìm trong giấc ngủ dần dần tỉnh lại.
......................
Tiêu Lạc lần này được dịch chuyển đến nơi tràn đầy nham thạch. Từng dòng núi lửa phun trào mang đến sự kỳ vĩ khó ai thấy được.
Trên bầu trời dần chuyển sang màu xám nhạt, từng tia lửa nhỏ lấp lóa, ngày một gần hơn, thiên thạch từ khắp nơi đổ bộ phá hủy cả lục địa.
Sinh vật chạy toán loạn, ngọn cỏ cành cây đều rơi vào biển lửa.
[.... Sự thanh tẩy của thiên nhiên]
- "Tận mắt chưng kiến ngày diệt vong, tư vị này cũng không tệ"- Tiêu Lạc cảm thán một câu.
Tiêu Lạc ngồi trên đài cao, rũ mắt chờ đợi. Nàng biết cũng sắp đến hồi kết thúc rồi.
Tiêu Lạc ôm chặt lấy Huyết Tử Lam, đã hai lần nàng không giữ được lời hứa với y. Lần này, nàng biết mình cũng không thể thực hiện lời hứa đấy.
- "Tiểu thư, em không sao chứ"- Tuy không có ký ức của mấy kiếp trước nhưng y vẫn hiểu được nàng như một loại bản năng.
Tiêu Lạc vẫn hôn lên môi y, quyến luyến, nhẹ nhàng, dường như không muốn tách rời.
Bất an trong lòng y một lần nữa dấy lên, Huyết Tử Lam ôm chặt lấy nàng, vẫn ngữ khí đó, vẫn câu hỏi đó -"Tiểu thư, em đừng rời xa ta"-
Tiêu Lạc cười nhạt, ôm lấy cổ y, vẫn không đáp.
Tiếng ồn ào từ dưới khán đài vang vọng khắp nơi. Huyết Tử Lam muốn nói gì đó nhưng nàng đã nhìn về phía khán đài.
Lục Hiền Nhu choàng áo đen, thân tàn ma dại từ từ bước vào, theo sau còn có đồ đệ mà Lộc Phong Hàn yêu thích nhất Mạc Khiết Minh. Nhưng hắn ta tàn tạ đến mức khó tin, tứ chi đều bị ả dùng gông đeo vào, dùng xích dắt đi. Cả người hắn, nếu không vào là vùng thịt thối rửa thì chính là máu tươi vẫn còn rơm rớm.
Lộc Phong Hàn tức giận đến mức phá nát một góc khán đài. Nhưng Lục Hiền Nhu không lộ ra bộ mặt thấp hèn như trước, ả chỉ cười, cười đến đáng sợ.
Lấy từ túi áo ra là Lưu Ảnh thạch - một loại thạch dùng để ghi lại hình ảnh lẫn âm thanh.
Những tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt, hình ảnh hoan ái giữa Lộc Phong Hàn cùng ả vang lên khắp đấu trường.
Lão đã nổ lên bừng bừng sát khí, tức điên lên máu, muốn một chưởng giết chết Lục Hiền Nhu, chỉ là Tiêu Lạc đã kịp thời ngăn chặn lại. Nàng lạnh lùng nhìn lão, phất tay một cái, làn khói đen đã trói chặt lão lại. Mặc cho lão la hét, muốn thoát ra.
Lục Hiền Nhu gật đầu một cái với Tiêu Lạc tựa như cảm ơn. Lưu Ảnh thạch vẫn tiếp tục phát quang, hình ảnh vẫn tiếp tục chiếu. Lộc Phong Hàn ôm lấy Lục Hiền Nhu cười đắc ý, kể về những kế hoạch chinh phục các tông môn khác. Hay trong cơn men rượu hồi tưởng lại những tội ác đã làm.
Tất cả đều được phát trước mặt mọi người. Tông chủ môn phái đã bừng bừng lửa giận. Chắc chắn sau chuyện này sẽ khiến cho các môn phái liên minh với nhau lật đổ Bắc Hoàng Tông.
Chưa để mọi người hết bàng hoàng, một viên Lưu Ảnh thạch nữa lại xuất hiện. Đó là hình ảnh Mạc Khiết Minh có những hành vi sai trái với sư tỷ sư muội trong tông môn. Thậm chí còn có những lời nói xấu của hắn đối với Lộc Phong Hàn.
Và đến gần cuối chính là cảnh cách đây ba ngày trước Bắc Hoàng Tông bị tấn công. Mạc Khiết Minh rơi vào hôn mê bất tỉnh, Lục Hiền Nhu đã đến bên cạnh hắn, ban đầu chỉ là chăm sóc nhưng dần dà ánh mắt hiện lên sự chiếm hữu ngoan độc. Ả lấy từ nhẫn không gian Thúc Hoành dược đã được Tiêu Lạc động tay vào đến bên Mạc Khiết Minh đang tứ chi bất động trên giường, nở nụ cười ngây thơ -"Sư huynh, để muội trị thương cho huynh"-
Tiếng hét thê lương của Mạc Khiết Minh vang ra từ Lưu Ảnh thạch sống động đến người ta phải rợn người.
Lục Hiền Nhu đã phát điên rồi...
Tiêu Lạc chứng kiến một màn này, im lặng trở về bên cạnh Huyết Tử Lam, nàng gục đầu vào lòng của y, khẽ thở dài một tiếng. Lục Hiền Nhu đã làm đến bước này, không chỉ thanh danh của bản thân kể cả Bắc Hoàng Tông đã thối nát đến cực điểm. Không bị Bắc Hoàng Tông truy sát, cũng bị các tông môn khác chán ghét.
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Nhưng lòng nàng đau quá... Nó cứ âm ỉ khó chịu... Tựa như vết xước của giấy cứa vào tim. Nó không đau đớn mạnh nhưng mãi mãi không dứt.
[... Ngài còn thời gian ba tháng, chủ nhân thật sự không ở lại?]
- "...Không"- Nàng dứt khoát
Huyết Tử Lam bỗng ôm chặt lấy nàng, mặt chôn vùi vào cổ của nàng, nhẹ nhàng để lại dấu hôn, giọng trầm thấp -"Nàng như thế nào ta đều theo"-
Tiếng khán đài dần chìm vào một khúc tĩnh lặng, Huyết Tử Lam vẫn nở nụ cười ôn nhu nhưng đôi mắt đã nhắm lại tiếng thở đều đều.
- "Lần này nữa thôi... Nhất định...nhất định...nhất định sẽ giữ lời với ngươi"- Tiêu Lạc đã không kìm được giọng mình nữa rồi, nàng hôn lên môi của y
[Chủ nhân đã sẵn sàng]
- "Được"- Nàng vuốt khuôn mặt kia lần cuối rồi tan vào hư không
Chỉ là Tiêu Lạc hoàn toàn không biết, nàng vừa biến mất, Huyết Tử Lam vốn đang chìm trong giấc ngủ dần dần tỉnh lại.
......................
Tiêu Lạc lần này được dịch chuyển đến nơi tràn đầy nham thạch. Từng dòng núi lửa phun trào mang đến sự kỳ vĩ khó ai thấy được.
Trên bầu trời dần chuyển sang màu xám nhạt, từng tia lửa nhỏ lấp lóa, ngày một gần hơn, thiên thạch từ khắp nơi đổ bộ phá hủy cả lục địa.
Sinh vật chạy toán loạn, ngọn cỏ cành cây đều rơi vào biển lửa.
[.... Sự thanh tẩy của thiên nhiên]
- "Tận mắt chưng kiến ngày diệt vong, tư vị này cũng không tệ"- Tiêu Lạc cảm thán một câu.
Bình luận facebook