• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nắm tay người kéo người đi (6 Viewers)

  • Chương 66

CHƯƠNG71

LinhDiệu Nhi nói mấy ngày trước nàng đã đến đó để hỏi thăm tin tức của kiếm si chorõ ràng. Kiếm si là lão đại của “Môn”, thân phận cùng uy nghiêm đương nhiênkhông cần phải nói, đối với Vân Di cũng là người có cống hiến lớn nhất. LinhDiệu Nhi còn nói, kiếm si là người cực kỳ ngoan cố, lần này khuyên nhủ nhấtđịnh phải tốn một phen công phu.
Tacó chút nghi hoặc, lần này Vũ Văn Duệ đi lâu như vậy, chẳng lẽ không lo quốcgia khác thừa dịp hắn không ở đó mà giở trò quỷ với Vân Di? Linh Diệu Nhi cườinói với ta không cần lo lắng, Vũ Văn Duệ sớm đoán được điều đó, nên trong VânDi đương nhiên sẽ không thiếu “Vũ Văn Duệ”, chẳng qua Vũ Văn Duệ này không phảilà Vũ Văn Duệ mà thôi.
Tanghe xong không khỏi thở dài, cho nên mới nói, người với người luôn luôn khácbiệt. Vũ Văn Duệ có thể đã sớm an bài thế thân, mà đến lúc này ta mới phát hiệnra.
Conmẹ nó, thật làm người ta tức chết.
VũVăn Duệ cũng không vội vã đi tìm kiếm si, cùng ta ở thành nhỏ chơi đùa vàingày. Linh Diệu Nhi rất ít xuất hiện, nhưng lúc xuất hiện tất nhiên mang theoít hoặc nhiều tin tức cho Vũ Văn Duệ. Bây giờ Vũ Văn Duệ không thích nói chuyệnnày trước mặt ta nữa, ngược lại hắn luôn làm như vô tình nhắc đến tương lai củachúng ta sau này, bình thản lại làm cho người ta chờ mong.
Ngàynhư vậy trôi qua đại khái một tuần, lúc Vũ Văn Duệ ăn cơm nói với ta sáng maihắn muốn cùng Linh Diệu Nhi đi tìm kiếm si, bảo ta ở chỗ đây chờ hắn trở về. Tađáp ứng nhưng trong lòng có chút hốt hoảng. Ta nói với chính mình không cầnthiết phải lo lắng, chúng ta ở Vân Trạch lâu như vậy đều sóng êm gió lặng, làmsao có thể không vượt qua nổi một ngày cuối cùng?
Sángsớm ngày hôm sau, Vũ Văn Duệ cùng Linh Diệu Nhi xuất phát đi Hồ trấn.
LúcVũ Văn Duệ đi, hắn mặc một thân trường bào trắng ngà, làm cho hắn càng thêmphong thần tuấn lãng. Con ngươi hắn giống như ánh trăng sáng tỏ như vậy, bênmôi mang theo một chút cười nhẹ. Hắn dùng cái trán tính tình trẻ con cụng tamột cái, nhẹ nhàng nói với ta: “Chờ ta trở về.”
Tacũng dùng trán cụng lại, cười đáp: “Được.”
Tangồi trong phòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, từ ngày đầu tiêu các nước bất hoàcho tới cung biến rồi đến bị bắt, dường như ta đã rất trăn trở, nhưng bây giờtất cả đều đã bắt đầu kết thúc. Ta và Vũ Văn Duệ sẽ không còn dây dưa giữa cuộcphân tranh của ba nước, chúng ta sẽ không cần quan tâm ai thắng ai thua, chúng tasẽ trồng một vườn nho, tranh cãi ầm ĩ soi mói lẫn nhau sống qua ngày.
Chỉcần đợi bọn họ trở về, tất cả mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.
Tatừ buổi sáng đợi cho tới buổi chiều, nhưng người đến lại không phải là Vũ VănDuệ.
Ngườiđứng ở cửa dáng người cao to, quần áo một màu đen dùng chỉ vàng làm điểm nhấncàng làm hắn thêm tôn quý bức người. Lại nhìn lên trên, lộ ra khuôn mặt tuấn túmôi hồng răng trắng, mắt phượng hẹp dài có tinh quang hơi hơi lưu chuyển, tronglúc vô ý lộ ra một cỗ thái độ kiêu ngạo, rõ ràng là một tuyệt thế công tử.
Tamím môi, tính ra thì ta đã không gặp Mạnh Thiểu Giác hai ba tháng rồi. Lúchắn xuất hiện, ta cũng không có cảm giác xa lạ, trong đầu, thân ảnh kia rất dễdàng cùng với người trước mắt hợp cùng một chỗ. Hắn trước sau như một lỗi lạctiêu sái, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười có lễ, tà khí dưới đáy mắt nhưcó như không.
Hắnđi đến cạnh bàn rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống, mê người cười nói: “A Lam, đãlâu không gặp.”
VũVăn Duệ không trở về, người đến là Mạnh Thiểu Giác, nói cách khác......
Tanắm chặt hai tay dưới tay áo, trên mặt vẫn không đổi sắc nói: “Mạnh công tử, đãlâu không gặp.”
“Chậcchậc chậc.” Hắn vươn ngón tay lắc lắc, một bộ uất ức, “A Lam đối với ta sao lạixa lạ như vậy, thật là đả thương người.”
“Haha.” Ta kiềm chế bối rối trong lòng, cười nhạt nói: “Vốn không quen thuộc, làmsao có thể nói là xa lạ?”
Hắncười khẽ một tiếng, không rõ vui hay giận nói: “Khá lắm nha đầu vô tình, trởmặt liền không quen biết.” Hắn mở quạt ra phẩy phẩy, tùy ý đánh giá căn phòngnói: “Nơi này thật sự không được tốt lắm.”
Tanói: “Đương nhiên kém hơn nhiều so với phủ Thừa Tướng của công tử.”
Tamhoàng tử Vân Trạch đăng cơ làm đế, công thần có công đều được thăng quan tiếnchức, trong đó đương nhiên có Mạnh Thiểu Giác. Hắn không chỉ đặc biệt trở thànhthừa tướng trẻ tuổi nhất Vân Trạch, còn được ban thưởng một tòa nhà lớn nhấtkinh thành làm phủ đệ, thật có thể nói là phong cảnh vô hạn.
MạnhThiểu Giác nghe vậy cười nhẹ một tiếng, “A Lam có hứng thú đi thăm một chút?”
Tacười trả lời: “Sau này nếu có chút thời gian, nhất định sẽ đi quấy rầy.”
“Lựangày không bằng trúng ngày, nàng xem hôm nay thế nào?” Hắn dùng cây quạt chỉchỉ ra ngoài cửa sổ, “Ánh mặt trời ngoài kia vừa hay rất tốt, đúng là ngàythích hợp để đi bái phỏng.”
Tanhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương vô cùng đẹp, nhưng là lại tuyên cáo mànđêm sắp đến. Ta buồn rầu nói: “Nhưng biểu ca bảo ta ở chỗ này chờ huynh ấy, tađi rồi chẳng phải huynh ấy sẽ tìm không được ta sao?”
MạnhThiểu Giác dùng quạt che nửa khóe môi, cười như không cười nói: “Lâu ngày khônggặp, nàng vẫn là thích diễn trò như trước.”
Tathu hồi tầm mắt, giả cười nói: “Mạnh công tử thích diễn, đương nhiên ta sẽ diễncùng.” Nhìn xem, ta hòa ái dễ gần đến cỡ nào.
“Diễn?”Hắn nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Tốt lắm, ta không diễn với nàng nữa. Vũ Văn Duệvà Linh Diệu Nhi sẽ không trở lại, nàng cũng cần không ở lại đây nữa.”
Takhông trả lời hắn, tự cố mục đích mở miệng nói: “Nói thực, lúc ngươi tìm đếnđây, ta một nửa là kinh ngạc, một nửa lại cảm thấy không ngoài dự đoán.”
Hắnthú vị nhìn ta, “Vì sao kinh ngạc?”
Tatừ từ điều chỉnh tư thế rồi nói: “Vũ Văn Duệ làm việc luôn luôn cẩn thận, huynhấy đã tin tưởng mang ta đến Vân Trạch, nhất định hành tung cùng lộ trình đã anbài nghiêm mật. Huống hồ, người chúng ta muốn tìm không liên quan gì đến VânTrạch của ngươi, các ngươi muốn biết hành tung của huynh ấy cũng có thể nói làkhông hề có cách nào.” Ta nâng mắt nhìn hắn, “Nhưng ngươi vẫn tìm được.”
MạnhThiểu Giác cười tao nhã, “Nàng phân tích đúng, nhưng mà mọi chuyện đều có âmkém dương sai.” Hắn cầm chén trà thưởng thức, ngón tay thon dài linh hoạt,“Chuyện Vũ Văn Duệ đến Vân Trạch quả thật ta không biết, thẳng cho đến bảy ngàytrước ta gặp phải một lương thương......”
Tanheo mắt, trong đầu hiện lên tên một người, “Bạch Kiếm Phi?”
“Nóiđến nói đi đây cũng là quả mà các người gieo.” Hắn nhấp miếng nước trà, “Nếulúc ấy Vũ Văn Duệ không tuyệt tình, không nể nan mặt mũi Bạch Kiếm Phi như vậy,hắn sẽ không buồn bực mà tìm người uống rượu. Nếu hắn không nóng lòng uống rượuphát tiết, như vậy sẽ không tìm tới người vừa quen biết là ta. Nếu hắn khôngsay rượu nói bậy nói bạ......” Trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên một tia sánglạnh, “Như vậy, ta cũng không đoán được các người đến Vân Trạch”.
Tadưới đáy lòng thầm mắng một tiếng, nam nhân quả thật rượu vào lời ra! Ta lạihỏi: “Như thế, kiếm si đâu, ngươi làm sao tìm được hắn ?”
“Kiếmsi?” Mạnh Thiểu Giác bỗng nhiên nở nụ cười, sung sướng nói: “Thì ra Lộ Sính còncó ngoại hiệu là kiếm si, thật đúng là danh xứng với tên.”
Ta:“......”Lộ sính? Kiếm si? Mạnh Thiểu Giác ngay cả Lộ Sính là kiếm si cũng không biết,vậy làm sao hắn tìm được kiếm si?
Mẹkiếp, chẳng lẽ cái gì hắn cũng thông suốt thật sao.
“Xemnàng nhăn mặt kìa, giống như ngọn núi nhỏ vậy.” Hắn trêu chọc xem ta, “Khôngcần đoán, là Lộ Sính tự mình tới cửa tìm ta.”
“......”Ta xoa xoa mày, “Đây là chuyện gì?” Không phải mọi người trong “Môn” đều trungtrinh như một sao, Lộ Sính này là bị lừa đá một cước hỏng đầu rồi à?
“Tabiết nàng suy nghĩ cái gì, nghĩ hắn không có khả năng bán đứng Vân Di đúngkhông?” Hắn trầm thấp cười cười, phượng mâu sâu không thấy đáy, “A Lam, chỉ cầnlà người sẽ có nhược điểm, mà nhược điểm của Lộ Sính chính là nữ nhi của hắn.”
“Ngươibắt nữ nhi hắn uy hiếp hắn?”
“Đốivới Lộ Sính mà nói, uy hiếp như thế không ăn nhằm gì.” Hắn nhàn nhã lắc lắc cáichén, “Chẳng qua hắn tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm của mình khi nữ nhi kiađang hôn mê bất tỉnh, phải dùng hoàn hồn thảo còn sót lại một viên trên đời nàymới có thể cứu mạng.” Hắn dừng một chút, trong mắt tràn đầy ý cười, “Mà thựckhéo là, viên hoàn hồn thảo kia lại nằm trong tay ta.”
Tacắn chặt răng, nếu như vậy, tất cả đều đã sáng tỏ. Mạnh Thiểu Giác đoán đượcchúng ta đến Vân Di, đồng thời lại có người hỏi thăm kiếm si, vì thế Mạnh ThiểuGiác dứt khoát ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta chui đầu vào lưới......
Mẹkiếp hoàn hồn thảo, ngươi đại gia!
“Nhưngmà,” Hắn thú vị nhìn ta, “Vừa rồi nàng nói không ngoài dự kiến là ý gì?”
Khôngngoài dự kiến?
Tangoài cười nhưng trong không cười kéo kéo khóe môi, “Không biết Mạnh đại côngtử có từng đọc qua tiểu thuyết hay chưa?”
Hắnkhó hiểu, “Tiểu thuyết?”
“Đúngvậy, tình tiết bây giờ của chúng ta không khác gì so với tiểu thuyết.” Ta cườicực kỳ dối trá, “Rõ ràng tất cả đều gần đạt đến kết cục hoàn mỹ, thể nhưng tácgiả chẳng lương thiện chút nào, yêu nhất chính là vào lúc này thọc gậy bánh xe,để vài tên binh tôm tướng tép nhảy vào quấy rối.”
“Chonên......?”
Tanghiêm túc nói: “Cho nên, Mạnh công tử chính là binh tôm tướng tép đó.” Nên đemra ngoài giết luộc lên ăn.
Lúcđầu Mạnh Thiểu Giác còn buồn cười cười nhẹ, sau đó liền cất tiếng cười to, nói:“A Lam, nàng vẫn thú vị như vậy.”
Tau buồn vỗ vỗ trán,“Mạnh công tử, ngươi vẫn thích gây phiền phức như vậy.”
Rõràng tất cả đều đã kết thúc, rõ ràng ta và Vũ Văn Duệ sẽ thoát ly khỏi tất cảphiền toái , rõ ràng......
Tưởngtượng quả nhiên đáng quý ở chỗ nó là tưởng tượng, cuối cùng, khi nó tiếp cậngần đến cái mốc hoàn mỹ, nó sẽ vụt tắt, làm cho người ta không thể tiếc hận hayhối hận.
“Tốtlắm, ôn chuyện xong rồi, nàng phải biết rằng ta đã nói hết cho nàng.”
Mạnh Thiểu Giác đứngdậy, “A Lam, đi theo ta.”
Tacười khổ, “Ta có thể nói ta không đi sao?”
“Đươngnhiên là không thể.” Hắn nheo lại mắt phượng, tà khí nói: “Hoan nghênh đến VânTrạch.”
Tavô lực nghĩ, thật ra ta đã đến đây lâu rồi.

CHƯƠNG72

Từxưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, mà thua thì luôn có chút thê lương.
Tabị Mạnh Thiểu Giác mang về phủ Thừa Tướng giam lỏng, một gian phòng trang tríxinh đẹp tuyệt trần trở thành nơi cư trú của ta.
Nếudùng tiêu chuẩn của tù phạm mà cân nhắc, cuộc sống của ta vẫn vô cùng thích ý.Một gian phòng ngủ thoải mái, một ngày ba bữa đồ ăn phong phú mỹ vị. Buổi chiềuđúng giờ có điểm tâm ngọt tinh tế đưa lên cùng canh. Một ngăn tủ đầy đủ mọiloại sách loạn thất bát tao trên trời dưới đất, cùng với một nha đầu để tùy ýsai sử -- nói ta là tù phạm, không bằng nói ta là thiên kim nhà giàu.
Nếulà dĩ vãng, có lẽ đối với cuộc sống như vậy ta sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng, dùsao người như ta rất dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, như thế nào cũng có thể vôtâm vô phế thích ứng. Nhưng tình huống bây giờ dường như không chấp nhận đượctâm tính “Đã rồi thì cứ an tâm” của ta, ta không thể ép chính mình “Nghĩ nhiềuvô dụng”, đầu óc ta bất luận lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ. Suy nghĩ Vũ VănDuệ bây giờ thế nào, có bị Mạnh Thiểu Giác bức cung hay không, có bị Mạnh ThiểuGiác hành hình hay không, có bị đánh đập tra khảo hay không......
Takhông thích không thể ức chế lo lắng, nhưng vô lực ngăn cản.
MạnhThiểu Giác là người thông minh, vẫn luôn như thế.
Hắnđem ta từ khách sạn mang về đây đã được ba ngày, nhưng trong vòng 3 ngày nàyhắn một lần cũng không xuất hiện qua. Hắn chỉ phái một người không tính là xalạ với ta qua phục vụ ta. Cho dù ta càng nghĩ nhiều thì càng không có manh mối,càng không có manh mối ta càng bực mình, cuối cùng buồn bực làm cho ta không cócách nào giữ tâm tình bàng quan, cũng không tươi cười nữa.
Chotới bây giờ ta chưa từng bực mình như vậy.
Tabực mình bản thân không biết nên chạy thoát khỏi nơi này như thế nào. Ta bựcmình bản thân không biết làm thế nào để báo với Mục Nhất chúng ta bị bắt. Tabực mình bản thân không biết Vũ Văn Duệ bây giờ rốt cuộc ra sao. Ta bực mìnhbản thân từng kiên ngạo bình tĩnh cuối cùng đến giờ phút này đều dùng khôngđược.
Thìra ta vô dụng như vậy.
Cửabị người đẩy ra, Thanh Nha mặt quả táo vẫn phấn nộn ngon miệng như vậy, tươicười ngọt ngào nhìn ta nói: “Tiểu thư, điểm tâm ngọt đến đây.”
“ThanhNha.” Ta cầm lên nhúm tóc của chính mình rồi thưởng thức, một vòng lại một vòngquấn quanh ngón tay, “Hôm nay là cái gì?”
ThanhNha đem chén đặt lên bàn, mở nắp đậy ra dùng thìa trộn lẫn trộn lẫn, “Hôm naylà tổ yến, công tử nói khí sắc tiểu thư nhìn qua không được tốt, muốn bồi bổthêm.”
“Tổyến?” Ta đến gần nàng, không có biểu tình gì nhìn tổ yến, nói: “Ta chưa từngnói là ta không thích ăn tổ yến sao?”
ThanhNha không cho là đúng, ngoan ngoãn tiếp lời: “Vậy chắc là nô tỳ quên, mong tiểuthư thứ tội, lần sau nô tỳ nhất định nhớ kỹ.”
Tanhíu mày, “Lần sau?”
Tronglòng ta lửa giận bỗng dưng bùng cháy, vì sao lại nói lần sau? Trên đời này cóbao nhiêu chuyện có lần sau, có bao nhiêu chuyện không có lần sau? Ta vươn taynhận lấy chén, tùy ý để hơi nóng làm mơ hồ tầm mắt của ta, lạnh lùng nói:“Không có lần sau.”
Tanói xong liền buông tay, tùy ý để chén thẳng tắp từ trên rơi xuống. Nhưng khôngcó thứ bên trong văng ra cũng không có tiếng vỡ nát thanh thúy, bởi vì tayThanh Nha đã vững vàng tiếp được cái chén, trên mặt mang theo tươi cười vô hạinhìn ta nói: “Tiểu thư cầm cẩn thận, rất dễ bị nóng.”
Tađương nhiên không nghĩ nàng thật tình sợ ta bị nóng, tia cảnh cáo hiện lêntrong mắt nàng còn có thể làm ta tin hơn. Ta nghĩ người trong phủ họ Mạnh quảnhiên ai ai cũng thâm tàng bất lộ, ngay cả Thanh Nha vẻ mặt ngây thơ từng quấnquít lấy ta cũng là cao thủ.
Phảinói, con người của ta cái gì cũng tốt, chính là tư tưởng không được tốt, thậtsự.
Tarất không thích người khác lên mặt với ta.
Vìthế ta ôn nhu nở nụ cười, nhìn nàng nói:“Cám ơn.”
Sauđó lại từ tay nàng nhận lấy cái chén, trước mặt nàng hung hăng đập xuống.
Chénsứ vỡ văng tung tóe, tổ yến hướng bốn phía sinh động bắn vãi ra, làm ướt lànváy cùng mặt giày của ta.
Mộtmảnh hỗn độn.
ThanhNha ngẩn người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, không có độ ấm cười cười, “Nôtỳ thu dọn một chút.”
“Thudọn?” Ta khoát tay áo, “Không cần, tự ta làm là được.”
Takhông hề nhìn nàng, chính mình ngồi chồm hổm xuống nhặt lên từng mảnh nhỏ. Lầnnày Thanh Nha không ngăn cản ta, chỉ đứng một bên im lặng nhìn, trong mắt cóchút đăm chiêu.
Tathong thả chuyên chú, mảnh sứ bén nhọn chọc vào đầu ngón tay có chút ngứa, từnggiọt máu màu đỏ chảy ra làm lòng ta thoải mái không ít.
Tađột nhiên có chút lý giải mấy tên biến thái vì sao lại muốn giết người để pháttiết đến thế. Bởi vì lúc tâm tình ngươi cực độ nóng nảy uất ức, máu đỏ tươigiống như thuốc phiện làm tâm tình ngươi rất vui sướng.
“Tiểuthư......” Một lát sau Thanh Nha cũng ngồi xuống, mở miệng nói: “Vẫn nên để nôtỳ.”
Tathản nhiên cự tuyệt: “Không cần.”
ThanhNha không thèm nhắc lại, ngồi xổm xuống bên người nhìn động tác của ta. Ta tiếptục vô tâm làm việc của mình, thẳng cho đến khi Mạnh Thiểu Giác bước đến bênngười ta ngồi xổm xuống, cầm đầu ngón tay chảy máu của ta, khẽ cau mày hỏi:“Sao lại thế này?”
“Khôngcó gì.” Ta rút tay lại, “Chảy máu mà thôi.”
Conngươi nhăm đem của hắn lóe lóe, bá đạo một lần nữa cầm đầu ngón tay của ta lên,mở môi mỏng ngậm lấy đầu ngón tay của ta, xúc cảm ẩm ướt nóng ấm mà mềm mại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom