• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nắm tay người kéo người đi (3 Viewers)

  • Chương 67

Mặtta không chút thay đổi mặc cho hắn mút ngón tay ta, trong lòng càng thêm phiềnchán.
Hắnbuông lỏng miệng, bên môi dính một chút vết máu, làm làn da càng thêm trắngnõn, khuôn mặt tuấn mỹ lan ra một cỗ tà khí, “Tốt lắm.”
Talạnh lùng nhìn hắn, “Mạnh Thiểu Giác, ngươi đem ta phơi khô cũng kém khôngnhiều lắm .”
“ALam.” Hắn vỗ vỗ hai má ta, lóng ngón tay mềm mại mà nhẵn nhụi, “Mấy ngày nay làta có việc.”
“Việc?”Ta cười khẽ một tiếng,“Việc gì? Vội vàng thẩm vấn Vũ Văn Duệ?”
“Ba ngày trước nàngcòn có thể chuyện trò vui vẻ với ta, ba ngày sau nàng liền thiếu kiên nhẫn nhưvậy. A Lam, kiên nhẫn của nàng kém đi rồi.”
ThanhNha đã lui ra, trong phòng chỉ còn ta với hắn. Ta không vòng vo với hắn nữa,nói: “Ta có tư cách gì so kiên nhẫn với ngươi?”
“Khôngtư cách?” Hắn cầm cổ tay ta, hơi hơi nắm chặt, “An Kha Lam, làm sao nàng có thểkhông có tư cách?”
Hắnmột tay kéo ta vào lòng, con ngươi đen sáng quắc nhìn ta, đè nén giận dữ nói:“Lúc trước là ai bị bán vào Mạnh phủ vẫn một mực bình tĩnh? Là ai đối mặt với TamNhi khiêu khích vẫn nhàn nhã tự tại? Là ai ở trước mặt ta và Oánh Lộ không cómột chút sợ hãi? Là ai trúng cổ vẫn ngạo mạn so chiêu, rõ ràng không xem ta làviệc gì đáng lo ngại?”
Hắntừng chữ từng chữ nói:“Là ai ở trong cung đối mặt với hỗn cục như vậy vẫn khôngchút bối rối, trấn định tự nhiên đi cứu hoàng đế? Nàng từng kiên nhẫn như vậy,nay chỉ ba ngày liền nhịn không được ?”
Takhông nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
“Hay ột cái Vũ Văn Duệ.” Hắn châm chọc nói: “Không ngờ hắn có thể ảnh hưởng đếnnàng như thế.”
“MạnhThiểu Giác.” Ta mở miệng, “Xưa đâu bằng nay, ta đã không còn là A Lam ngươiquen biết trước kia, ngươi cũng không phải là người ta đối mặt lúc trước, Mạnhđại thiếu gia.”
Hắnlàm sao có thể nghe không ra ý tứ của ta, ánh mắt bỗng dưng lợi hại, sau đókhông giận lại cười, “Nói rất đúng, nàng đã không còn là nàng trước kia.” Hắnđứng dậy, phủi phủi tay áo cười nói: “Ta còn một số việc muốn làm, đi trước mộtbước.”
Tanhìn bóng dáng hắn rời đi đột nhiên nảy sinh một trận vô lực. Vũ Văn Duệ, tâmtình lúc trước ngươi đối mặt với chuyện ta mất tích, đại khái bây giờ ta đã cóthể hiểu.
Loạicảm giác này thật sự là...... Thật sự là tệ hết biết rồi.
Ngàyđó Mạnh Thiểu Giác đi rồi lại bắt đầu mất tăm, chỉ là so với mấy ngày hômtrước, tình hình bây giờ lại có chút bất đồng. Mấy ngày trước hắn trực tiếp đemta ném qua một bên, mấy ngày nay ngày nào cũng tặng ta này nọ.
Tachỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn đem thứ này thứ nọ chuyển vào phòng ta, không nóimột câu.
ThanhNha đối với điều này hơi có chút bất mãn, luôn ở một bên nói thứ này thứ kiacái gì cái gì đó, có bao nhiêu đáng quý, sau đó kinh ngạc tán thưởng một trận,dường như muốn ta mở miệng nói cái gì đó mới vừa lòng.
“Tiểuthư.” Nàng đến trước mặt ta, giống như dâng vật quý xòe ra một chén ngọc kỳlân, “Người xem này, nghe nói đây là nam cương hàn ngọc làm thành chén, trênđời chỉ có một cái.”
Tangay cả mí mắt cũng không động, “Ừ.”
ThanhNha dừng một chút, cười meo meo nói: “Ta còn nghe nói cái chén này a, mùa hèuống rược trong cốc sẽ biến lạnh, mùa đông lại trở nên ấm, nhưng cũng nguyhiểm.”
Tathản nhiên đáp: “Ừ.”
ThanhNha nhẫn nhịn, trở về đổi một quyển sách cầm lên, “Tiểu thư người xem, quyển [Mạc thượng mộc] này chính là sách hiếm trong dân gian, công tử tìm hồi lâu mớira, hơn nữa còn tự mình cầu người mới được a!”
Tavẫn như trước nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người, “Ừ.”
Nàngvừa cười vừa hỏi: “Tiểu thư, công tử đưa tới nhiều thứ như vậy, người hình nhưkhông thích đúng không?”
Tanói: “Ừ.”
ThanhNha trầm mặc một hồi, đột nhiên đôi mạnh quyển sách kia xuống bàn, tức giậnnói: “A Lam, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi?”
Tathu hồi tầm mắt nhìn Thanh Nha, “Hả?”
ThanhNha nhíu mày, bất mãn nói: “Ngươi có biết vì những thứ kia công tử phải mất baonhiêu sức lực mới tìm được không, nhưng vì sao ngay cả liếc một cái ngươi cũngkhông thèm liếc, càng không nói đến việc ngươi không thèm để tâm đến tâm ý củacông tử!”
Tanhíu mày, “Thì sao?”
Nàngtiếp tục nói: “Ân oán của ngươi và công tử ta không biết, ta chỉ biết lúc ngươiở Mạnh phủ công tử chưa từng bạc đãi ngươi. Ta theo bên người công tử nhiều nămnhư vậy, có bao giờ thấy hắn sủng một nữ tử nào như vậy đâu? Ta biết ngươi là côngchúa Vân Di, thân phận tôn quý, nhưng công tử nhà ta cũng không phải nam tử tầmthường. Sau khi chúng ta trở về Vân Trạch, công tử tuy rằng không nhắc đếnngươi, nhưng lại bảo ta chuẩn bị một căn phòng bài trí giống như đúc căn phònglúc ấy ngươi ở qua. Công tử không cho bất luận kẻ nào tiến vào phòng kia, chỉcó lúc say rượu mới tự mình đi vào.” Nàng càng thêm kích động, “Có lúc ta ởngoài cửa chờ công tử, lại nghe thấy công tử luôn miệng gọi tên ngươi...... ALam, mặc kệ công tử đã làm gì, ít nhất mảnh tâm ý này của hắn đối với ngươi làthật !”
Tarũ mắt, Thanh Nha nói Mạnh Thiểu Giác hình như đối với ta có tình cảm đặc thùsâu sắc, nhưng mà...... như vậy thì sao?
“ThanhNha.” Ta cầm lấy quyển [ Mạc thượng mộc] kia, chậm rãi lật vài tờ, nói: “Quyểnsách này, đối với ngươi mà nói là hiếm, là bảo bối khó có được.” Ta lại đemquyển sách kia khép lại, ném rất xa qua một bên, “Nhưng lúc ta không muốn xemnó, nó chính là một quyển giấy phế.”
Đồngtử Thanh Nha co rút lại, sau đó cắn răng nói:“A Lam, ta thực thay công tử cảmthấy thật đáng buồn! Thế mà lại thích một ngươi vô tâm như ngươi!”
Tabật cười, nàng thay Mạnh Thiểu Giác cảm thấy đáng buồn? Ta đây tại sao khôngthể bi?
Taở Mạnh phủ tùy ý một đoạn thời gian, đổi lấy là bị hắn hạ cổ lợi dụng. Lúc hắnlà Mạnh Thiểu Giác tâm tính thiện lương thì chính là thích ta, nhưng lúc lòngdạ độc ác có thể không lưu tình chút nào lợi dụng ta, so sánh như vậy, rốt cuộcai mới là người đáng thương? Lại càng không nói đến chuyện ngay lúc ta và VũVăn Duệ sắp rời khỏi hắn lại xuất hiện, bắt Vũ Văn Duệ nhốt ta, cho dù ta khôngbị khảo vấn tra tấn, nhưng như vậy có nghĩa là ta phải vui mừng với tình hìnhbây giờ sao?
Chínhhắn gieo nầm cây đắng, dựa vào cái gì mà muốn thu được trái ngọt?
Takhông hề để ý nàng, tiếp tục không để ý đến chuyện bên ngoài.
VũVăn Duệ, nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi.
Giữatrưa bảy ngày sau, ta nằm trên giường nhỏ dị thường phiền chán.
Hồilâu sau rốt cuộc ta cũng dừng động tác ngây thơ này lại, trong lòng lại có từngđợt hốt hoảng.
Tavậy mà...... muốn khóc.
Nhưngvì sao ta lại muốn khóc?
Takhông biết.
Tavươn tay nhìn lòng bàn tay mình, bên trên dường như đang có mạch tình cảm chảydài xao động, có phải đại biểu cho ta đã có thêm một đoạn cảm tình sâu sắc nữahay không?
Chonên, Vũ Văn Duệ, ngươi không được có việc gì .
Cóngười gõ cửa, giọng nói từ tính vang lên: “A Lam, ta vào đây.”
Hắnđẩy cửa ra, quần áo xanh ngọc đẹp đẽ quý giá mà xa xỉ, trên mặt tuấn mỹ trànđầy ý cười. Hắn ôm cái gì đó lông xù đến gần, cười nhìn ta nói: “Nàng xem xem,ta mang đến cho nàng cái gì này.”
Tađứng dậy, nhìn con hổ con đang run rẩy trong vòng tay hắn, trong mắt có mộtloại trẻ con muốn lấy lòng người.
Hắngãi gãi lỗ tai hổ con, xem nó lộ ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, “Tiểu tử rấtđáng yêu này mới sinh không lâu đâu.” Hắn đem hổ con đưa cho ta, nói: “Nàng ômmột cái đi, tiểu tử này rất mềm, ôm thực thoải mái.”
Tachỉ thản nhiên nhìn hắn vươn tay, không làm động tác gì.
“ALam.” Môi mỏng của hắn vẫn cong lên rất đẹp, “Đây là quà sinh nhật ta tặng chonàng.”
Tangẩn người, quà sinh nhật? Thì ra hôm nay đã là sinh nhật của ta? Ta cười khổ,xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả sinh nhật của chính mình ta cũng quên mất.
“ALam.” Hắn đem hổ con đưa vào lòng ta, “Nàng sẽ thích nó.”
“Takhông cần.” Giọng nói của ta nghe thực cứng ngắc, “Mạnh Thiểu Giác, ta không cầnnhững thứ ngươi đưa tới, mời ngươi không cần lo lắng nữa.”
Mắtphượng hẹp dài híp lại, ý cười vẫn hoà thuận vui vẻ nói: “Sao vậy? Nàng khôngthích những thứ đó sao? Ta lập tức gọi người bỏ đi hết, ngày mai lại đem thứkhác lại đây.”
Tanhìn khuôn mặt tươi cười của hắn đột nhiên cảm thấy thực gai mắt, “Ta nói takhông cần những thứ ngươi đưa, bất kể là cái gì.”
“ALam.” Tay hắn vỗ vỗ mặt ta,“Không cần tùy hứng.”
Tađẩy tay hắn ra, trịnh trọng nói: “Mạnh Thiểu Giác, không cần giả vờ với ta,ngươi biết ta muốn cái gì.”
“A?”Hắn lười biếng nhướng mày, “Nàng muốn cái gì?”
Tanhìn chằm chằm hắn, “Vũ Văn Duệ ở đâu.”
Trongmắt hắn hiện lên tia sáng lạnh, bên môi vẫn cười, “A Lam, nàng lo lắng cho hắnnhư vậy sao?”
Takhông né không tránh, “Đúng.”
Độcong bên môi hắn giảm xuống, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lại, “An Kha Lam, nàngkhông cần thành thực như vậy.”
“Ngươinói đúng, ta quả thật lo lắng cho hắn, hơn nữa lo lắng sắp phát điên lên rồi.”Ta không để ý sắc mặt hắn càng ngày càng kém tiếp tục nói: “Ngươi thắng, so vớita ngươi kiên nhẫn hơn nhiều.”
“Tốtlắm.” Rốt cuộc hắn cũng không tươi cười được nữa, hung hăng ném con hổ conxuống đất, tùy ý để hổ con phát ra tiếng nức nở đáng thương, “Nàng muốn biếthắn ở đâu, có thể, ta mang nàng đi gặp hắn.”
Haitay dưới áo nắm thật chặt, nghe hắn áp đến bên tai ta nói thêm: “Nhưng mà, nàngđừng hối hận.”
Không.
Tachỉ muốn gặp hắn một lần, tìm lại dũng khí mình nên có, không hơn --


Conđường hẹp dài âm u nhìn không thấy điểm cuối, trong không khí từng đợt từng đợtmùi hôi nồng ướt át cùng thối rữa chui vào mũi làm người ta không khỏi buồnnôn. Giám ngục cầm một cái đèn lồng đi phía trước dẫn đường, ánh nến mờ nhạtlàm bóng hắn kéo dài mà dị dạng, càng làm nổi bật vẻ vô cùng âm trầm và quái dịcủa nhà tù.
Tađi phía sau Mạnh Thiểu Giác, trái tim theo từng bước chân mà càng ngày đập cànggấp.
VũVăn Duệ bị nhốt ở nơi như vậy sao?
MạnhThiểu Giác đột nhiên dừng chân lại, cúi đầu cười yếu ớt nhìn ta, “Nàng muốn ởchỗ sáng hay ở chỗ tối?”
Tachâm chọc nghĩ, ta còn có quyền lựa chọn này nữa à, Mạnh đại thiếu quả nhiênnhân quyền. Ta nói: “Chỗ tối.”
“Nàngxác định là chỗ tối?” Tay hắn vén tóc của ta ra sau tai, mắt phượng hẹp dài,ánh mắt thiện ý, “Ta có thể sắp xếp cho hai người nói mấy câu.”
“Khôngcần.” Ta quay mặt, tiếp tục đi về phía trước, “Cứ chỗ tối đi.”
Hắnhíp lại mắt phượng, giọng nói từ tính mang theo sủng nịch: “Theo ý nàng.”
Laođầu mang chúng ta vào một gian thạch thất, rồi sau đó dùng chìa khóa mở ra mộtô cửa sổ sắt nhỏ trên tường, lộ ra một ô vuông dùng để quan sát, lớn nhỏ vừavặn chỉ để người ta có thể phóng tầm nhìn.
“Thừatướng đại nhân,” Giám ngục cúi người đến gần Mạnh Thiểu Giác, “Phạm nhân ở ngaycách vách, ngài có thể từ nơi này xem trực tiếp.”
“Ừ.”Mạnh Thiểu Giác hơi hơi vuốt cằm, lãnh đạm nói: “Gọi bọn hắn tốc độ nhanh lênmột chút.”
“Tuânmệnh.” Giám ngục hê hê cười hai tiếng, “Vậy tiểu nhân ra ngoài trước, đại nhâncó chuyện gì cứ sai bảo tiểu nhân một tiếng là được.”
Giámngục nói xong liền đi ra ngoài, trong nhà tù chỉ còn lại ta và Mạnh Thiểu Giác.Hắn hướng ta vươn tay, mắt phượng ý có điều chỉ nhìn chằm chằm cái miệng nhỏkia: “A Lam, lại đây, không phải nàng muốn gặp hắn sao.”
Tacắn cắn môi dưới, bỏ qua cái tay hắn đang vươn ra, trực tiếp đi tới trước cửasổ. Hắn cũng không giận, chỉ đứng phía sau cười nói: “A Lam, xem cho kỹ.”
Takhông hề để ý lời hắn, xuyên qua ô trống thấy được nhà tù cách vách to nhưngtrống trải.
Nhàtù đại biểu áu và tử vong, nhà tù càng cũ càng có nghĩa là đã gây ra càngnhiều sát nghiệt, mặc kệ là từng vệt máu xóa không hết trên bức tường gồ ghềkia, không cái nào không toát ra sự thống khổ giãy dụa của những tù nhân. Tachưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày đến chỗ này, hơn nữa tù nhân bị nhốt kínở đây lại là Vũ Văn Duệ.
Tanhìn thấy hắn.
Hắnbị trói trên giá gỗ hình chữ thập, thân hình vẫn như trước thanh trúc thẳngtắp, tứ chi thon dài lại vô lực rũ xuống. Trên người hắn vẫn là bộ quần áotrắng ngà kia, giờ phút này đã bị rách nát bừa bọn, lộ ra từng miệng vết thươngbị roi đánh nhìn thấy mà ghê cả người. Khuôn mặt hắn vẫn tuấn mỹ như trước, sắcmặt lại tái nhợt gần như trong suốt, như chỉ chạm nhẹ một chút sẽ vỡ tan rồibiến mất. Bên môi hắn vẫn mang theo ý cười, nhạt nhẽo trong trẻo cùng lạnhlùng, nhưng lại không thể nhìn thấy tột cùng thần sắc trong đôi mắt đang nhắmchặt kia của hắn là gì.
Tađột nhiên liền có cảm giác mình không thể hô hấp, như có cái gì đó vô hình gắtgao thít chặt lấy cổ ta, làm cho ta vô cùng thống khổ nhưng không có cách nàogiãy dụa.
“Đaulòng sao?” Mạnh Thiểu Giác ở bên tai ta cúi đầu cười, hơi thở ấm áp ái muộitiếp xúc với da thịt của ta, “A Lam, đừng nóng vội, còn phấn khích hơn nhiều.”
Haitay dưới áo ta nắm thật chặt, cố gắng áp xuống đau đớn kịch liệt cùng phẫn nộđang bùng cháy trong lồng ngực.
Đâylà điều ta đã sớm đoán được, không phải sao? Hắn chính là bị thương, hắn còntốt lắm, cho nên ta không được xúc động, ta phải bình tĩnh.
Đúngvậy, An Kha Lam, ngươi phải bình tĩnh.
Cửacách vách bị mở ra, vài giám ngục thân hình dũng mãnh đi vào, hai người nângmột lò lửa đang cháy, một người cầm theo hình cụ linh tinh, một người khác thìmang theo hai thùng nước. Cuối cùng, một người mặc quan phục, hai tay chắp saulưng, kiêu ngạo hung hăng thong thả tiến vào.
Namtử mặc quan phục chừng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen dáng người khỏe mạnh, vẻmặt dữ tợn một thân khí thế hung ác, không giống với người làm quan, ngược lạicàng giống người giết heo. Hắn mày rậm hung hăng nhíu mắng: “Tay chân lưu loátmột chút cho ta, bữa trưa chưa ăn no cơm sao!”
“Vângvâng vâng, đại nhân chờ, lập tức xong ngay, lập tức xong ngay!” Vài giám ngụcsợ hãi nói, tốc độ nhanh hơn đem lò lửa và hình cụ dọn xong.
“Ừ.”Nam tử mặc quan phục ngồi lên ghế ở một bên, nhận lấy chén nước trà giám ngụcdâng lên uống một ngụm, bắt chéo chân nói: “Tiểu tử này từ ngày hôm qua đến giờmột câu cũng không nói sao?”
“Bẩmđại nhân!” Giám ngục dâng trà lập tức đáp lời, “Từ hôm qua đến giờ cái gì hắncũng không nói.”
“Hừ.”Nam tử mặc quan phục hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Miệng còn rất cứng.”Tay hắn chỉ chỉ vào giám ngục ất đứng bên đống hình cụ mới được dọn ra, phânphó nói: “Ngươi, gọi hắn tỉnh lại.”
Giámngục ất gật đầu xác nhận, tiến lên đi gọi Vũ Văn Duệ, lại bị tên giám ngục giápbên cạnh hung hăng tát một cái, mắng: “Ngươi đầu heo à, đại nhân nói ngươi dùngnước muối!”
Giámngục ất lập tức phản ứng lại, tát mấy cái lên mặt mình rồi nhìn nam tử mặc quanphục nói: “Đại nhân thứ tội, tiểu nhân mới tới, tiểu nhân mới tới !”
Namtử mặc quan phục không kiên nhẫn nói: “Còn không mau lên một chút!”
“Vâng!”Giám ngục ất lập tức mang theo một thùng nước đến bên cạnh Vũ Văn Duệ, từ thùnggỗ múc ra một gáo hất lên mặt Vũ Văn Duệ. Chính là lúc này, đổi lấy vẫn là bàntay của giám ngục giáp, hắn mắng: “Ngu xuẩn! Đại nhân nói ngươi hắt lên người!”
“A?”Giám ngục ất còn rất mê mang, sau đó cuống quít nói: “Tiểu nhân hắt lên ngườihắn!” Dứt lời, hướng người Vũ Văn Duệ hắt một gáo, thấy còn chưa đủ, hắn lạiliên tiếp hắt thêm vài gáo, thẳng cho đến khi giám ngục giáp lại tát hắn mộtcái, “Ngừng ngừng ngừng! Hắt xong rồi còn hắt nữa làm gì!”
Giámngục ất lúc này mới dừng lại, khúm núm lui sang một bên, “Vâng.”
Biểutình nam tử mặc quan phục có chút dở khóc dở cười, nói: “Hắn không bị ngu đóchứ?”
Giámngục giáp vội nói: “Đại nhân bớt giận, người nọ vừa tới, đối với mấy chuyện nàycòn chưa quen, ngày sau tiểu nhân sẽ dạy dỗ hắn cho thật tốt, thật tốt!”
Namtử mặc quan phục “Ừ” một tiếng, uống ngụm trà nói: “Rất thú vị.”
Giámngục ất nghe vậy nhịn không được lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ vào Vũ Văn Duệ hétlớn: “Đại nhân! Hắn tỉnh!”
Chỉthấy Vũ Văn Duệ vốn đang hôn mê, không dễ nhận ra nhăn mày lại, mí mắt nhẹnhàng rung động, sau đó thong thả mở mắt hồ ly dài nhỏ ra.
Sựđau đớn trong ngực khi nhìn thấy hắn mở mắt một khắc kia đã kỳ dị phai nhạtbớt, đơn giản là vì con ngươi màu rám nắng của hắn trong suốt nhưng không cómột gợn sóng sợ hãi nào.
VũVăn Duệ vĩnh viễn vẫn là Vũ Văn Duệ, mặc kệ là ở trong hoàn cảnh nào, lúc nào.
“VũVăn công tử,” Nam tử mặc quan phục mở miệng, khách khí nói: “Hôm nay ngươi cógì muốn nói với bản quan không?”
VũVăn Duệ không chút để ý nhìn hắn một cái, giọng nói dường như khô cạn mà khànkhàn, “Không biết đại nhân hy vọng ta nói cái gì?”
Biểutình của nam tử mặc quan phục trầm xuống, có chút tức giận nói: “Bản quan hỏilà, ngươi có gì muốn nói với bản quan không!”
“À.”Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Lời này đại nhân đã hỏi mấy ngày rồi.”
“Đúng,bản quan hỏi mấy ngày.” Nam tử mặc quan phục nhịn xuống giận dữ nói: “Vậy hômnay ngươi có thể nói được chưa?”
VũVăn Duệ tràn ra một tiếng cười khẽ, “Đại nhân thấy sao?”
“VũVăn Duệ, bản quan không thời gian đoán tới đoán lui với ngươi!” Nam tử mặc quanphục đập mạnh bàn, chén trà rung lên vung vãi nước, “Gian tế ngươi sắp đặttrong hoàng cung là ai, ngươi nói hay không nói?”
VũVăn Duệ miễn cưỡng nâng mắt, “Nói cái gì?”
“Ngươi......”Nam tử mặc quan phục tức nghẹn, hung hăng trợn tròn mắt nói: “Vũ Văn Duệ, ngươiđừng ép bản quan không cho ngươi mặt mũi!” Hắn quay đầu nhìn giám ngục bính bêncạnh canh giữ hình cụ nói: “Lấy mấy tiểu tử kia ra cho ta!”
Giámngục bính vội vàng đáp: “Dạ vâng, đại nhân.” Hắn lấy một hộp sắt trong đốnghình cụ cùng với một đôi đũa đi ra, cung kính khoan thai đến bên người nam tửmặc quan phục,“Đại nhân, ở trong này.”
Namtử mặc quan phục thô thanh nói: “Vũ Văn Duệ, bản quan hỏi lại một lần nữa, cónói hay không?”
Sovới cuồng nộ của nam tử mặc quan phục, Vũ Văn Duệ có vẻ bình tĩnh có thừa, “Đạinhân, ngươi hy vọng ta nói cái gì?”
“Ngươi!”Nam tử mặc quan phục giận đến phát run, bàn tay to vung lên nói: “Đi lên chota! Cho mấy tiểu tử kia ăn no đi!”
Giámngục bính nghe lệnh, đi đến bên người Vũ Văn Duệ mở hộp ra, sau đó dùng đũa gắpmột thứ gì đó dài như ngón út ...... đỉa.
Tatrong nháy mắt cảm thấy cả người rét run, dạ dày không ngừng sôi trào cuộn lại.Người nọ không ngừng gắp ra từng con đỉa dài nhỏ trong suốt đặt lên miệng vếtthương của Vũ Văn Duệ, tùy ý để chúng nó nhúc nhích thân hình mềm nhuyễn ẩm ướthướng thịt mềm bò tới, sau đó chui vào chỗ sâu, vừa tham lam vừa vội vả......
Tacắn nát môi, ngăn từng tiếng nức nở thốt ra, nhưng lại ngăn không được hốc mắtdần dần phiếm hồng cùng khoang mũi cay cay.
Nhữngthứ ghê tởm đó cứ như vậy cố chết dính lên miệng vết thương của hắn. Thân mìnhchúng nó bắt đầu dần dần thỏa mãn, thân thể trong suốt chậm rãi đổi màu, từnhạt đến đậm, từ hồng phấn đến đỏ, lại từ đỏ đến đỏ sậm. Chúng nó lòng thamkhông đáy hút máu tươi không phải của chúng, đê tiện làm cho người ta hận khôngthể lập tức hất chúng nó xuống.
Nhưngbiểu tình Vũ Văn Duệ vẫn đạm nhạt như vậy, dường như miệng vết thương của hắnkhông có mấy thứ ghê tởm kia, cũng dường như lượng máu bị hút đi này căn bảnkhông phải của hắn.
Khótrách, khó trách hắn tái nhợt như vậy, khó trách nhìn hắn yếu ớt như chỉ chạmnhẹ vào sẽ biến mất......
“ALam.” Bên cạnh có người vươn ta lau nước mắt của ta, ngữ điệu ôn hòa lại cấtgiấu u ám, “Nàng khóc.”
Tasững sờ không lấy được tinh thần, thẳng cho đến khi tự đưa tay xoa hai má chạmvào một mảnh ướt át mới phát hiện mình thật sự đã khóc.
Ta......bao lâu rồi ta không khóc?
Dườngnhư từ hồi hôn lễ xa xôi kia, dường như từ lúc ta một lần nữa bắt đầu sinh mệnhmới, ta chưa bao giờ rơi nước mắt một lần nào.
Nhưngmà bây giờ, ta khóc.
“A Lam, nàng biếtkhông?” Mạnh Thiểu Giác vô cùng thân thiết vỗ về mặt ta, trong mắt mưa gió nổilên, “Nàng càng lo lắng cho hắn, ta lại càng muốn tra tấn hắn.” Hắn nóixong liền kéo dây thừng trên tường xuống, phòng giam bên cạnh lập tức có tiếngchuông rất nhỏ vang lên. Mà nam tử mặc quan phục nghe được tiếng chuông nàyxong mày rậm nhíu lại, nói: “Mấy tiểu tử kia đã ăn no chưa?”
Giám ngục bính tới gầnnhìn nhìn, ánh mắt lộ ra tia chán ghét cùng sợ hãi, nhưng miệng vẫn cung kínhnói: “Bẩm đại nhân, đều no rồi.”
“Tốt lắm.” Nam tử mặcquan phục phất phất tay, trong mắt cũng có tia chán ghét, “Lấy ra hết đi.”
Vì thế, giám ngục bínhlại dùng đôi đũa đem từng con đỉa đỏ sậm căng tròn đang nhúc nhích lấy ra bỏlại vào hộp, nhanh chóng ném vào đống hình cụ. Nam tử mặc quan phục lúc này lạinhìn về giám ngục đinh đứng bên cạnh lò lửa vẫn đang cháy gần cửa, hỏi: “Đượchay chưa?”
Giám ngục đinh quơ tayqua bàn ủi nóng đỏ, nói: “Đại nhân, không sai biệt lắm.”
Nam tử mặc quan phục điđến bên cạnh giám ngục nhận lấy bàn ủi, bàn ủi đỏ bừng phát ra ánh sáng hồngchiếu lên mặt hắn, càng khiến hắn thêm dữ tợn. Hắn đến trước mặt Vũ Văn Duệ,giơ bàn ủi trong tay lên, hỏi: “Vũ Văn công tử, ta hỏi lại lần cuối, ngươi cónói hay không?”
Sắc mặt Vũ Văn Duệ sovới vừa rồi còn tái nhợt hơn vài phần, cánh môi không hề có chút máu, nhưng hắnvẫn như cũ một bộ vân đạm phong khinh, suy yếu nói: “Đại nhân đến để nghe tanói cái gì? Không bằng trực tiếp nói cho ta biết đi?”
Nam tử mặc quan phụcnhíu chặt mày rậm, trong mắt tràn đầy tia độc ác nói: “Chưa thấy quan tài chưađổ lệ!”
Dứt lời đem bàn ủi nóngcháy kia ép xuống bụng Vũ Văn Duệ, vải dệt đơn bạc không chịu nổi nhiệt độ caocủa bàn ủi, trong nháy mắt liền biến thành tro tàn. Bàn ủi thiêu đốt làn daphát ra tiếng “Tê tê” rất nhỏ, thậm chí chung quanh làn da còn có khói bayra......
Vũ Văn Duệ trong nháymắt mở to hai mắt, trán nổi đầy gân xanh, nhưng hắn vẫn cắn chặt khớp hàm khôngphát ra tiếng nào.
Ta chỉ có thể cố chếtcắn chặt môi dưới của mình, thẳng cho đến khi trong miệng là mùi máu tươi nồngđậm, nhưng lại không cảm nhận được tia đau đớn nào.
Vũ Văn Duệ.
Chất lỏng trong mắtdường như càng rơi càng nhanh, nhiều đến nỗi làm tầm mắt của ta trở nên mơ hồ,nhiều đến nỗi ta không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhiều đến nỗi ta chỉ có thể ngồixuống che miệng thấp giọng khóc.
Biểu ca......
Mạnh Thiểu Giác lại ởphía sau gây khó dễ, một tay túm lấy ta lôi vào trong ngực hắn, không chút ấmáp nâng cằm ta lên, mắt phượng hẹp dài tràn đầy phẫn nộ. Hắn nói: “An Kha Lam,nàng còn muốn tiếp tục xem? Còn muốn ta tiếp tục hành hình?”
Ta liều mạng giãy rakhỏi cánh tay của hắn, nhưng lại ngăn không được hắn tiếp tục ép ta đối diệnvới cửa sổ, nhìn nam tử bên kia tiếp tục dùng bàn ủi ép vào bụng Vũ Văn Duệ.Nhìn Vũ Văn Duệ không rên một tiếng hôn mê bất tỉnh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ củahắn tái nhợt một mảnh mồ hôi lạnh, nhìn cánh môi của hắn bị cắn đến máu tươichảy đầm đìa......
“Ngươi buông ra!” Ta rốtcuộc nhịn không được hận ý của chính mình, dùng sức đá hắn đánh hắn, nhưng hắnchỉ thoải mái giữ chặt tay ta, môi mỏng quyết đoán hướng ta đè xuống. Hắn thôlỗ mút cánh môi của ta, không để ý ta giãy dụa cùng môi tràn ngập mùi máu. Hươngvị nước mắt cùng máu trộn lẫn có chút quái dị, quái dị đến mức khi ta dùng sứccắn lại hắn, ngược lại hắn còn nở nụ cười.
Hắn rời đi môi của ta,trầm thấp nở nụ cười, đầu lưỡi dính máu ái muội liếm liếm cánh môi.
Hắn nói: “A Lam, nàng cóthể cứu hắn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom