Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2615: Tinh hỏa liệu nguyên (13)
Edit: Nhu - @Biends
Beta: Sa Nhi
==================
Thẩm Liệu từ sân tập trở về lớp, đang đến cầu thang lên khu lớp học thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy lôi lên tầng.
"Tạ Mục?"
Tạ Mục kéo cậu lên sân thượng, đạp văng cửa, đẩy cậu vào trong.
Tạ Mục chặn cửa, mặt mũi tức tối đến tím tái lườm Thẩm Liệu: "Mày cùng cô ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Hả?"
Tạ Mục đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Thẩm Liệu còn chưa kịp hiểu hắn đang nói về cái gì.
"Sơ Tranh." Tạ Mục bẻ ngón tay răng rắc, "Mày cùng cô ta quen nhau từ lúc nào?"
"..."
Phần lớn thời gian Sơ Tranh tìm cậu đều ở chỗ không người.
Cậu không biết làcô không muốn tạo cho mình thêm phiền phức hay thực sự cô không muốn ai biết việc này...
Cậu cũng từng nghĩ, kiểu gì cũng sẽ bị Tạ Mục phát hiện.
Thẩm Liệu ngập ngừng, nói liều: "Tạ Mục đây là việc riêng của tôi."
Cậu quen ai, làm gì đều là việc riêng của cậu không cần ai quản.
"Việc riêng?" Tạ Mục dường như bị ai chọc cười, "Mày ăn ở nhà tao, ngủ cũng ở nhà tao, tiêu tiền nhà tao mà còn đòi có việc riêng à?"
Thẩm Liệu cúi gằm đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày.
"Nếu không có nhà tao nuôi, mày nghĩ mày sẽ có được ngày hôm nay chắc?"
"Bây giờ mày còn dám nhắc tao chuyện riêng tư nữa à?"
"Mày xem lại mày là ai trước đã."
Cánh tay buông thõng bên hông Thẩm Liệu chậm rãi nắm chặt lại.
"Không cãi lại được nữa đúng không?"
Thẩm Liệu không thốt ra được câu nào, quả thực cậu không thể phủ nhận những thứ đó được.
Tạ Mục: "Tao hỏi lại một lần nữa, mày với cô ta quen nhau kiểu gì?"
"Tôi... Tôi không rõ."
Thẩm Liệu cũng không thể nói được vì sao bọn hắn lại quen thuộc với nhau đến thế.
"Không rõ? Mày đùa tao à? Hả?" Tạ Mục bị mấy từ này làm cho điên tiết, đạp cho Thẩm Liệu mấy đạp vào tường.
Làm gì có ai không biết mình quen người khác như thế nào?
Rõ ràng Thẩm Liệu đang trêu ngươi hắn chứ còn gì nữa.
Tạ Mục nhìn Thẩm Liệu đến bực cả mình: "Mày biết cô ta là ai không mà dám chơi cùng?"
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu không biết cô là ai, cậu chỉ biết cô đối với hắn rất tốt.
Thực sự mà nói, cậu cũng không quá quan tâm cô là ai cả.
"Tao đang không hiểu vì sao cô ta cứ luôn nhắm vào tao, hóa ra là do mày." Tạ Mục đi qua đi lại, "Thẩm Liệu, tao không ngờ mày còn có cả bản lĩnh này đấy."
"Dù vậy, mày cho rằng bây giờ cô ta cho mày chút ngon ngọt ấy là mày có thể an toàn rời khỏi Tạ gia sao? Không chừng cô ta chỉ xem mày là món đồ chơi, có cũng được, vứt đi cũng xong thôi."
"Không phải." Thẩm Liệu cãi lại.
"Sao mày biết là không phải..."
"Tôi bảo, tôi không nhờ cô ấy giúp thoát khỏi nhà họ Tạ." Thẩm Liệu hiếm khi ngắt lời Tạ Mục.
Phải biết rằng tính Tạ Mục cực kì tồi, nếu dám ngắt lời hắn sẽ làm hắn thêm cáu bẳn.
Ngẫm lại, cậu cũng không cần phải ngắt lời Tạ Mục, đằng nào Tạ Mục cũng không quan tâm cậu nói gì.
Thế nhưng lần này Tạ Mục không hề tức giận mà trái lại chỉ dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu chòng chọc.
"Mày không muốn rời khỏi nhà họ Tạ?"
"Cô đối xử với tôi rất tốt." Thẩm Liệu vẫn cúi đầu, "Tôi đã đồng ý với cô rồi, trước khi lên đại học sẽ không rời khỏi nhà họ Tạ."
"À." Tạ Mục khinh thường nhếch mép, "Mày sợ không có ai chu cấp cho mày học phí với tiền ăn chứ gì?"
Thẩm Liệu hơi mấp máy môi, xong cũng không nói thêm gì.
-
Tạ Mục trở lại phòng học, cả người ra vẻ, "Cả thế giới nợ bố đây trăm triệu", đá bốp vào cái ghế.
Cả lớp không ai dám ho he tiếng gì.
Sơ Tranh cùng Đỗ Nhược vừa tiến vào trong lớp đã cảm nhận được trong lớp có gì đó sai sai, Đỗ Nhược vốn đang hớn hở cũng bình thường trở lại.
"Gì đấy?" Đỗ Nhược hỏi thầm đứa bạn thân.
"Không biết đứa nào dám trêu vào Tạ Mục..." Bạn học hất cằm, "Ài, cậu xem, hắn lại đang tức tối cái gì ấy."
Đỗ Nhược: "..."
Đỗ Nhược tranh thủ chạy lại chỗ Sơ Tranh, hoàn toàn coi cô là bùa hộ mệnh.
Sơ • bùa hộ mệnh • Tranh có hiệu quả rất cao, cô vừa bước vào, bầu không khí trong lớp liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếng xì xào cũng dần trở lại.
Mới đầu Sơ Tranh cũng không để ý lắm, tuy nhiên lúc vào tiết, Thẩm Liệu vẫn chưa trở lại, cô mới nhận ra có gì đó là lạ.
Thẩm Liệu không bao giờ cúp học.
Trừ khi...
"Cậu có thấy Thẩm Liệu không?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Đỗ Nhược.
"A, đợi tí." Đỗ Nhược lập tức hỏi bạn bè tứ phương, xem có ai thấy Thẩm Liệu không.
Các mối quan hệ của Đỗ Nhược luôn rất tốt, chưa đến mấy phút đã có người bảo thấy Thẩm Liệu bị Tạ Mục túm lên sân thượng.
Tuy nhiên, bây giờ Tạ Mục đã trong lớp rồi, không biết Thẩm Liệu ở đâu nữa.
-
Thẩm Liệu đứng trêи sân thượng nhìn sân trường không bóng người, suy nghĩ ngẩn ngơ.
Rầm ——
Suy nghĩ của Thẩm Liệu bị tiếng ồn này kéo về, cậu vội nhìn về cửa sân thượng.
Rầm Rầm ——
Lại là tiếng vang ấy.
Một giây sau, cửa sân thượng bị đá văng ra.
Thẩm Liệu nhìn thấy Sơ Tranh lạnh mặt bước qua cửa, quét tầm mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trêи người cậu.
"Là Tạ Mục làm?"
Thẩm Liệu không trả lời: "Sao cô tìm được tôi."
Cho dù cậu ở bất cứ đâu, tại thời điểm cậu cần giúp đỡ nhất, cô luôn xuất hiện.
Thẩm Liệu sợ rằng khi hắn đã quen với sự xuất hiện của cô, cô sẽ không còn đến nữa.
"Tôi tìm được anh thì có gì lạ." Sơ Tranh kiểm tra cả người cậu một lần, "Tạ Mục có làm gì anh không?"
Thẩm Liệu lắc đầu: "Cho dù tôi ở chỗ nào cô cũng tìm được, điều này không lạ sao?"
Sơ Tranh nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt, hùng hồn nói: "Chỉ cần tôi muốn là có thể tìm được, anh là người sống lại còn to như vậy, khó tìm lắm sao?"
Thẩm Liệu: "..."
Đúng vậy, một người còn sống sờ sờ như cậu, có gì khó tìm.
Thế nhưng trước đây, sao không có ai đi tìm cậu?
"Sao Tạ Mục lại bắt nạt anh?" Sơ Tranh càng quan tâm vấn đề này hơn.
Thẩm Liệu: "Hắn đã nhìn thấy."
"?????" Thấy gì?
Thẩm Liệu: "Thấy tôi ở cùng cô."
Thấy cô ở cùng Thẩm Liệu nên bắt nạt hắn?
Thần kinh à?
Cô không công khai là sợ nếu đột nhiên thân thiết, Thẩm Liệu sẽ bị bàn tán sau lưng.
Chứ không phải là do cô sợ Tạ Mục phát hiện.
Sơ Tranh: "Hắn đã nói gì?"
Thẩm Liệu: "Hắn hỏi tôi quen cô lúc nào, quan hệ bây giờ ra sao."
"Anh trả lời thế nào?"
Thẩm Liệu lắc đầu, mấp máy môi không đáp.
Cậu còn có thể nói gì?
Chính cậu còn chả biết là sao nữa.
Bảo là bạn bè?
Dường như không đúng, quan hệ giữa bọn họ chắc không phải bạn bè.
Bạn bè nào mà hôn nhau chứ... Mặc dù cũng chỉ có lần đó.
Người yêu?
Lúc Thẩm Liệu nghĩ đến câu trả lời này, tim chợt đập rất nhanh, có lẽ cậu đã thích cô mất rồi.
Nhưng mà...
Cô cũng không có biểu hiện gì, Thẩm Liệu cũng không biết ý tứ cô thế nào.
Cho nên quan hệ giữa họ, Thẩm Liệu không biết nên nói thế nào cho nên mới không thể nào trả lời câu hỏi của Tạ Mục.
=============
11.06.2021
Beta: Sa Nhi
==================
Thẩm Liệu từ sân tập trở về lớp, đang đến cầu thang lên khu lớp học thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy lôi lên tầng.
"Tạ Mục?"
Tạ Mục kéo cậu lên sân thượng, đạp văng cửa, đẩy cậu vào trong.
Tạ Mục chặn cửa, mặt mũi tức tối đến tím tái lườm Thẩm Liệu: "Mày cùng cô ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Hả?"
Tạ Mục đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Thẩm Liệu còn chưa kịp hiểu hắn đang nói về cái gì.
"Sơ Tranh." Tạ Mục bẻ ngón tay răng rắc, "Mày cùng cô ta quen nhau từ lúc nào?"
"..."
Phần lớn thời gian Sơ Tranh tìm cậu đều ở chỗ không người.
Cậu không biết làcô không muốn tạo cho mình thêm phiền phức hay thực sự cô không muốn ai biết việc này...
Cậu cũng từng nghĩ, kiểu gì cũng sẽ bị Tạ Mục phát hiện.
Thẩm Liệu ngập ngừng, nói liều: "Tạ Mục đây là việc riêng của tôi."
Cậu quen ai, làm gì đều là việc riêng của cậu không cần ai quản.
"Việc riêng?" Tạ Mục dường như bị ai chọc cười, "Mày ăn ở nhà tao, ngủ cũng ở nhà tao, tiêu tiền nhà tao mà còn đòi có việc riêng à?"
Thẩm Liệu cúi gằm đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày.
"Nếu không có nhà tao nuôi, mày nghĩ mày sẽ có được ngày hôm nay chắc?"
"Bây giờ mày còn dám nhắc tao chuyện riêng tư nữa à?"
"Mày xem lại mày là ai trước đã."
Cánh tay buông thõng bên hông Thẩm Liệu chậm rãi nắm chặt lại.
"Không cãi lại được nữa đúng không?"
Thẩm Liệu không thốt ra được câu nào, quả thực cậu không thể phủ nhận những thứ đó được.
Tạ Mục: "Tao hỏi lại một lần nữa, mày với cô ta quen nhau kiểu gì?"
"Tôi... Tôi không rõ."
Thẩm Liệu cũng không thể nói được vì sao bọn hắn lại quen thuộc với nhau đến thế.
"Không rõ? Mày đùa tao à? Hả?" Tạ Mục bị mấy từ này làm cho điên tiết, đạp cho Thẩm Liệu mấy đạp vào tường.
Làm gì có ai không biết mình quen người khác như thế nào?
Rõ ràng Thẩm Liệu đang trêu ngươi hắn chứ còn gì nữa.
Tạ Mục nhìn Thẩm Liệu đến bực cả mình: "Mày biết cô ta là ai không mà dám chơi cùng?"
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu không biết cô là ai, cậu chỉ biết cô đối với hắn rất tốt.
Thực sự mà nói, cậu cũng không quá quan tâm cô là ai cả.
"Tao đang không hiểu vì sao cô ta cứ luôn nhắm vào tao, hóa ra là do mày." Tạ Mục đi qua đi lại, "Thẩm Liệu, tao không ngờ mày còn có cả bản lĩnh này đấy."
"Dù vậy, mày cho rằng bây giờ cô ta cho mày chút ngon ngọt ấy là mày có thể an toàn rời khỏi Tạ gia sao? Không chừng cô ta chỉ xem mày là món đồ chơi, có cũng được, vứt đi cũng xong thôi."
"Không phải." Thẩm Liệu cãi lại.
"Sao mày biết là không phải..."
"Tôi bảo, tôi không nhờ cô ấy giúp thoát khỏi nhà họ Tạ." Thẩm Liệu hiếm khi ngắt lời Tạ Mục.
Phải biết rằng tính Tạ Mục cực kì tồi, nếu dám ngắt lời hắn sẽ làm hắn thêm cáu bẳn.
Ngẫm lại, cậu cũng không cần phải ngắt lời Tạ Mục, đằng nào Tạ Mục cũng không quan tâm cậu nói gì.
Thế nhưng lần này Tạ Mục không hề tức giận mà trái lại chỉ dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu chòng chọc.
"Mày không muốn rời khỏi nhà họ Tạ?"
"Cô đối xử với tôi rất tốt." Thẩm Liệu vẫn cúi đầu, "Tôi đã đồng ý với cô rồi, trước khi lên đại học sẽ không rời khỏi nhà họ Tạ."
"À." Tạ Mục khinh thường nhếch mép, "Mày sợ không có ai chu cấp cho mày học phí với tiền ăn chứ gì?"
Thẩm Liệu hơi mấp máy môi, xong cũng không nói thêm gì.
-
Tạ Mục trở lại phòng học, cả người ra vẻ, "Cả thế giới nợ bố đây trăm triệu", đá bốp vào cái ghế.
Cả lớp không ai dám ho he tiếng gì.
Sơ Tranh cùng Đỗ Nhược vừa tiến vào trong lớp đã cảm nhận được trong lớp có gì đó sai sai, Đỗ Nhược vốn đang hớn hở cũng bình thường trở lại.
"Gì đấy?" Đỗ Nhược hỏi thầm đứa bạn thân.
"Không biết đứa nào dám trêu vào Tạ Mục..." Bạn học hất cằm, "Ài, cậu xem, hắn lại đang tức tối cái gì ấy."
Đỗ Nhược: "..."
Đỗ Nhược tranh thủ chạy lại chỗ Sơ Tranh, hoàn toàn coi cô là bùa hộ mệnh.
Sơ • bùa hộ mệnh • Tranh có hiệu quả rất cao, cô vừa bước vào, bầu không khí trong lớp liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tiếng xì xào cũng dần trở lại.
Mới đầu Sơ Tranh cũng không để ý lắm, tuy nhiên lúc vào tiết, Thẩm Liệu vẫn chưa trở lại, cô mới nhận ra có gì đó là lạ.
Thẩm Liệu không bao giờ cúp học.
Trừ khi...
"Cậu có thấy Thẩm Liệu không?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Đỗ Nhược.
"A, đợi tí." Đỗ Nhược lập tức hỏi bạn bè tứ phương, xem có ai thấy Thẩm Liệu không.
Các mối quan hệ của Đỗ Nhược luôn rất tốt, chưa đến mấy phút đã có người bảo thấy Thẩm Liệu bị Tạ Mục túm lên sân thượng.
Tuy nhiên, bây giờ Tạ Mục đã trong lớp rồi, không biết Thẩm Liệu ở đâu nữa.
-
Thẩm Liệu đứng trêи sân thượng nhìn sân trường không bóng người, suy nghĩ ngẩn ngơ.
Rầm ——
Suy nghĩ của Thẩm Liệu bị tiếng ồn này kéo về, cậu vội nhìn về cửa sân thượng.
Rầm Rầm ——
Lại là tiếng vang ấy.
Một giây sau, cửa sân thượng bị đá văng ra.
Thẩm Liệu nhìn thấy Sơ Tranh lạnh mặt bước qua cửa, quét tầm mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trêи người cậu.
"Là Tạ Mục làm?"
Thẩm Liệu không trả lời: "Sao cô tìm được tôi."
Cho dù cậu ở bất cứ đâu, tại thời điểm cậu cần giúp đỡ nhất, cô luôn xuất hiện.
Thẩm Liệu sợ rằng khi hắn đã quen với sự xuất hiện của cô, cô sẽ không còn đến nữa.
"Tôi tìm được anh thì có gì lạ." Sơ Tranh kiểm tra cả người cậu một lần, "Tạ Mục có làm gì anh không?"
Thẩm Liệu lắc đầu: "Cho dù tôi ở chỗ nào cô cũng tìm được, điều này không lạ sao?"
Sơ Tranh nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt, hùng hồn nói: "Chỉ cần tôi muốn là có thể tìm được, anh là người sống lại còn to như vậy, khó tìm lắm sao?"
Thẩm Liệu: "..."
Đúng vậy, một người còn sống sờ sờ như cậu, có gì khó tìm.
Thế nhưng trước đây, sao không có ai đi tìm cậu?
"Sao Tạ Mục lại bắt nạt anh?" Sơ Tranh càng quan tâm vấn đề này hơn.
Thẩm Liệu: "Hắn đã nhìn thấy."
"?????" Thấy gì?
Thẩm Liệu: "Thấy tôi ở cùng cô."
Thấy cô ở cùng Thẩm Liệu nên bắt nạt hắn?
Thần kinh à?
Cô không công khai là sợ nếu đột nhiên thân thiết, Thẩm Liệu sẽ bị bàn tán sau lưng.
Chứ không phải là do cô sợ Tạ Mục phát hiện.
Sơ Tranh: "Hắn đã nói gì?"
Thẩm Liệu: "Hắn hỏi tôi quen cô lúc nào, quan hệ bây giờ ra sao."
"Anh trả lời thế nào?"
Thẩm Liệu lắc đầu, mấp máy môi không đáp.
Cậu còn có thể nói gì?
Chính cậu còn chả biết là sao nữa.
Bảo là bạn bè?
Dường như không đúng, quan hệ giữa bọn họ chắc không phải bạn bè.
Bạn bè nào mà hôn nhau chứ... Mặc dù cũng chỉ có lần đó.
Người yêu?
Lúc Thẩm Liệu nghĩ đến câu trả lời này, tim chợt đập rất nhanh, có lẽ cậu đã thích cô mất rồi.
Nhưng mà...
Cô cũng không có biểu hiện gì, Thẩm Liệu cũng không biết ý tứ cô thế nào.
Cho nên quan hệ giữa họ, Thẩm Liệu không biết nên nói thế nào cho nên mới không thể nào trả lời câu hỏi của Tạ Mục.
=============
11.06.2021
Bình luận facebook