-
Chương 19. Gặp cha mẹ, bàn chuyện kết hôn 5
“Chuyện gì, cháu nói đi.” Mẹ Cố Dữ ngẩng đầu, nhìn Đường Du Nhiên, cười tít mắt nói.
“Cháu muốn làm vợ Cố Dữ, có được không ạ?” Đường Du Nhiên chớp đôi mắt, nhìn hai bọn họ hỏi.
“Hả?” Mẹ Cố Dữ sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua con trai mình nói: “Loại chuyện này không phải cháu nên hỏi Tiểu Dữ sao?”
“Cháu hỏi rồi, nhưng cậu ấy nói, kết hôn phải được cha mẹ đồng ý.” Đường Du Nhiên nghiêm túc nói với mẹ Cố Dữ: “Cho nên cháu muốn hỏi chú dì, có thể để cháu làm vợ cậu ấy hay không.”
“A… A… Đương nhiên là có…” Mẹ Cố Dữ đang chuẩn bị đồng ý, thì con trai nhà mình lạnh lùng kêu lên: “Mẹ!”
“Hửm? ?” Mẹ Cố Dữ quay đầu nhìn cậu.
“Đừng nói linh tinh nữa, quy định tuổi kết hôn của nhà nước, nam là 22 tuổi, nữ là 20 tuổi, có khả năng con còn chưa tới tuổi kết hôn đã…” Mặt Cố Dữ lạnh lùng, mất hứng nói với mẹ cậu, nhưng mà cậu chưa nói xong, cha cậu đã bước tới bịt miệng cậu lại, chặn chữ “chết” mà cậu định nói ra khỏi miệng.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên xấu hổ.
Mẹ Cố Dữ vốn đang nở nụ cười, bỗng nhiên gương mặt cô tái nhợt.
Vẻ mặt Đường Du Nhiên nghi ngờ nhìn tình hình trước mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Dữ! Đừng nói linh tinh!” Vẻ mặt cha Cố Dữ khẩn trương nhìn con trai nhà mình, lông mày anh hơi nhăn lại, trầm giọng nói với cậu.
“Con nói linh tinh sao?” Cố Dữ lạnh lùng nhìn cha mình, giơ tay đẩy tay anh đặt lên vai mình ra, xoay người vừa đi lên tầng vừa nói: “Không phải hai người không biết.”
Sau khi cậu nói xong câu đó, bóng dáng biến mất ở trên cầu thang, để lại cha mẹ cậu và Đường Du Nhiên ở phòng khách.
Sau khi im lặng một lát, cha Cố Dữ đứng dậy, cười gượng với Đường Du Nhiên: “Cháu đừng để ý nhé, tính tình đứa nhỏ này là vậy, không phải ngày một ngày hai rồi.”
“Dạ.” Đường Du Nhiên gật đầu, tuy không biết vì sao, nhưng hình như vừa rồi tâm tình Cố Dữ không được tốt.
“Chuyện này… Làm vợ Tiểu Dữ…” Mẹ Cố Dữ chần chừ một lát, sau đó khẽ thở dài nói với Đường Du Nhiên: “Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, tương lai còn nhiều chuyện không thể chắc chắn, cho nên đợi hai đứa trưởng thành rồi nói sau nhé?”
“Vậy cháu có thể đặt trước được không ạ?” Đường Du Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hỏi mẹ Cố Dữ: “Đợi chúng cháu lớn lên, cháu muốn làm vợ Cố Dữ đầu tiên!”
“Được…” Mẹ Cố Dữ nghe thấy lời cô bé nói, không nhịn được bật cười, nhưng may mà kìm nén được.
“Vậy đây là Mãn Hán toàn tịch cháu mang cho Cố Dữ.” Đường Du Nhiên thấy mẹ Cố Dữ đồng ý, vội vàng lấy túi đậu phộng da hổ trong cặp sách ra, đưa tới trước mặt cô như hiến vật quý nói: “Nhưng cháu thấy cậu ấy không thích ăn nó, chú dì ăn đi ạ.”
“Mãn Hán toàn tịch?” Mẹ Cố Dữ giơ tay nhận lấy túi to trong tay Đường Du Nhiên, sau khi mở ra nhìn thoáng qua thì hơi nghi ngờ nói: “Đây không phải là đậu phộng da hổ sao…”
“Cháu muốn làm vợ Cố Dữ, có được không ạ?” Đường Du Nhiên chớp đôi mắt, nhìn hai bọn họ hỏi.
“Hả?” Mẹ Cố Dữ sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua con trai mình nói: “Loại chuyện này không phải cháu nên hỏi Tiểu Dữ sao?”
“Cháu hỏi rồi, nhưng cậu ấy nói, kết hôn phải được cha mẹ đồng ý.” Đường Du Nhiên nghiêm túc nói với mẹ Cố Dữ: “Cho nên cháu muốn hỏi chú dì, có thể để cháu làm vợ cậu ấy hay không.”
“A… A… Đương nhiên là có…” Mẹ Cố Dữ đang chuẩn bị đồng ý, thì con trai nhà mình lạnh lùng kêu lên: “Mẹ!”
“Hửm? ?” Mẹ Cố Dữ quay đầu nhìn cậu.
“Đừng nói linh tinh nữa, quy định tuổi kết hôn của nhà nước, nam là 22 tuổi, nữ là 20 tuổi, có khả năng con còn chưa tới tuổi kết hôn đã…” Mặt Cố Dữ lạnh lùng, mất hứng nói với mẹ cậu, nhưng mà cậu chưa nói xong, cha cậu đã bước tới bịt miệng cậu lại, chặn chữ “chết” mà cậu định nói ra khỏi miệng.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên xấu hổ.
Mẹ Cố Dữ vốn đang nở nụ cười, bỗng nhiên gương mặt cô tái nhợt.
Vẻ mặt Đường Du Nhiên nghi ngờ nhìn tình hình trước mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Dữ! Đừng nói linh tinh!” Vẻ mặt cha Cố Dữ khẩn trương nhìn con trai nhà mình, lông mày anh hơi nhăn lại, trầm giọng nói với cậu.
“Con nói linh tinh sao?” Cố Dữ lạnh lùng nhìn cha mình, giơ tay đẩy tay anh đặt lên vai mình ra, xoay người vừa đi lên tầng vừa nói: “Không phải hai người không biết.”
Sau khi cậu nói xong câu đó, bóng dáng biến mất ở trên cầu thang, để lại cha mẹ cậu và Đường Du Nhiên ở phòng khách.
Sau khi im lặng một lát, cha Cố Dữ đứng dậy, cười gượng với Đường Du Nhiên: “Cháu đừng để ý nhé, tính tình đứa nhỏ này là vậy, không phải ngày một ngày hai rồi.”
“Dạ.” Đường Du Nhiên gật đầu, tuy không biết vì sao, nhưng hình như vừa rồi tâm tình Cố Dữ không được tốt.
“Chuyện này… Làm vợ Tiểu Dữ…” Mẹ Cố Dữ chần chừ một lát, sau đó khẽ thở dài nói với Đường Du Nhiên: “Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, tương lai còn nhiều chuyện không thể chắc chắn, cho nên đợi hai đứa trưởng thành rồi nói sau nhé?”
“Vậy cháu có thể đặt trước được không ạ?” Đường Du Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hỏi mẹ Cố Dữ: “Đợi chúng cháu lớn lên, cháu muốn làm vợ Cố Dữ đầu tiên!”
“Được…” Mẹ Cố Dữ nghe thấy lời cô bé nói, không nhịn được bật cười, nhưng may mà kìm nén được.
“Vậy đây là Mãn Hán toàn tịch cháu mang cho Cố Dữ.” Đường Du Nhiên thấy mẹ Cố Dữ đồng ý, vội vàng lấy túi đậu phộng da hổ trong cặp sách ra, đưa tới trước mặt cô như hiến vật quý nói: “Nhưng cháu thấy cậu ấy không thích ăn nó, chú dì ăn đi ạ.”
“Mãn Hán toàn tịch?” Mẹ Cố Dữ giơ tay nhận lấy túi to trong tay Đường Du Nhiên, sau khi mở ra nhìn thoáng qua thì hơi nghi ngờ nói: “Đây không phải là đậu phộng da hổ sao…”
Bình luận facebook