• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh (2 Viewers)

  • Chương 260

Tô Song Song bấu víu cửa sổ xe nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, bên này là khu biệt thự sang trọng, hơn nữa vị trí này, cô nhớ không lầm, bên này cũng chỉ có một khu nhà cao cấp có diện tích cực lớn – nhà cũ nhà họ Tần mà!


Đợi đến khi Tần Mặc mang theo một đoàn xe dọn nhà sau lưng đi về phía cửa chính nhà cũ nhà họ Tần thì Tô Song Song đã không thể bình tĩnh, cô bất chợt quay đầu nhìn Tần Mặc, vừa mở miệng, giọng nói lộ vẻ chất vấn: “Tần Mặc, sao lại chạy tới nơi này?”


Tần Mặc vẫn như cũ không có phản ứng gì tiếp tục lái xe, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một câu với Tô Song Song: “Để cho em sang đây xem căn phòng này.”


“Cái gì?” Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy trí thông minh của mình hơi không đủ dùng, tòa nhà lớn như vậy, người giúp việc cũng từng đám từng đám, còn cần cô một người ngoài tới chỗ này nhìn căn phòng, đùa gì thế! Coi Tô Song Song cô thật sự là kẻ ngốc sao?


Tô Song Song nhất thời không vui, cô buồn bực ngồi trong xe, đợi đến khi xe dừng phía ngoài nhà chính, Tô Song Song một phát túm được cánh tay Tần Mặc, nhìn chòng chọc vào gò má anh, trong đôi mắt cong cong tràn đầy lửa giận.


“Tần Mặc, có phải anh thật sự coi em là kẻ ngốc không!” Tô Song Song vừa mở miệng, giọng nói tốt lành.


Tần Mặc quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, trong đôi mắt đào hoa vẫn lành lạnh như cũ, không có vẻ mặt đặc biệt gì, đừng nói gì đến áy náy, cảm giác đó cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trên vẻ mặt hay trong mắt của Tần Mặc.


Tô Song Song và Tần Mặc nhìn nhau một lát, càng nhìn càng tức, cảm giác Tần Mặc chính là coi cô như kẻ ngốc, cô chưa hết giận đẩy cánh tay Tần Mặc một phát, ngay sau đó mở cửa xe, rồi nhảy xuống xe.


Tô Song Song vừa đi ra ngoài, nhìn nhân viên dọn nhà phía sau đang xách đồ của cô định đi ra ngoài, trực tiếp vươn tay dang hai tay ra, cản bọn họ lại.


“Mấy người đừng dọn nữa, tôi muốn quay về!” Tô Song Song giống như phát tiết gầm nhẹ một tiếng, gầm xong mới phát hiện thân thể thoải mái hơn.


Nhân viên dọn nhà đang khiêng bao lớn bao nhỏ của Tô Song Song, hơi mơ hồ, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Tần Mặc, chờ đợi dặn dò của anh.


Tô Song Song cảm thấy đám người này không đếm xỉa đến ánh mắt của cô, càng thêm bực tức, dù sao bọn họ chuyển cũng là đồ của cô, có thể không có quyền lực như vậy không.


Tần Mặc không lên tiếng, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn nhà chính, Tô Song Song cảm giác ánh mắt của Tần Mặc hơi kỳ quái, cô theo bản năng quay đầu sang nhìn, còn chưa kịp động, chỉ nghe thấy giọng nói thân thiết của ông cụ Tần vang lên sau lưng.


“Song Song à! Cuối cùng cháu lại tới, lần trước ông nội thật sự làm sai, lúc này cháu cứ yên tâm ở lại chỗ này, ông nội bật đèn suốt đêm cho cháu! Bảo đảm trong phòng sáng trưng!”


“...” Tô Song Song híp mắt nhìn Tần Mặc, trong lòng lầm bầm 10086 lần: Tần Mặc tên tiểu nhân hèn hạ này, lại dám lấy ông nội ra làm bia đỡ đạn!


Trong lòng Tô Song Song nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ có điều lúc xoay người nhìn về phía ông cụ Tần, trên mặt lập tức mang theo nụ cười, mặc dù hơi gượng ép, nhưng dù sao cũng hơn không có.


“Ông nội, ngài ở đây!” Tô Song Song gượng cười nói, nói xong ngay chính bản thân cũng cảm thấy nụ cười của mình hơi kỳ cục, vội vàng cúi đầu, che giấu bối rối của mình.


Ông cụ Tần có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, đương nhiên nhìn ra chút cảm xúc nho nhỏ của tô Song Song, ông cụ cau mày nhìn về phía Tần Mặc, Tần Mặc vẫn tỏ vẻ lạnh lùng sự việc không liên quan đến mình.


Ông cụ Tần mặc kệ, đi qua, trực tiếp đánh một phát lên sau lưng Tần Mặc, nổi giận đùng đùng nói: “Cháu tên cọc gỗ khó chịu này có phải làm cháu dâu bảo bối của ông tức giận rồi không!”


“Ông nội! Không có không có!” Mặc dù dfienddn lieqiudoon Tô Song Song rất muốn nói thật, chính là Tần Mặc anh ấy khinh người quá đáng, tới tiền trảm hậu tấu, cho cô là kẻ ngốc mà lừa gạt.


Nhưng mà cô thấy ông cụ Tần tức giận thành dáng vẻ như vậy, sợ mình nói thật, sẽ làm tổn thương thân thể ông cụ Tần thêm, chỉ có thể trái lương tâm nói chuyện giúp Tần Mặc.


Chỉ có điều nhìn thấy Tần Mặc bị ông cụ Tần đánh, trong lòng thoáng chốc thoải mái rất nhiều, cô vừa thoải mái, nụ cười lập tức chân thành, ngọt ngào hơn vừa rồi.


Ông cụ Tần thấy Tô Song Song thoải mái, cũng mỉm cười híp mắt, đi tới, nhìn trên nhìn dưới xem một vòng, vui vẻ hỏi: “Song Song à, chỗ bị té còn đau không?”


“Không đau, ông nội ngài không cần lo lắng, thân thể cháu tốt lắm!” Tô Song Song nói xong làm một tư thế khỏe đẹp, chọc cho ông cụ Tần cười ha ha lên.


Tô Song Song và ông cụ Tần nói dứt lời, mới ý thức được người của công ty dọn nhà đã mang bao lớn bao nhỏ của cô đi vào trong nhà cũ nhà họ Tần rồi, Tô Song Song lập tức lại bắt đầu hốt hoảng.


Cô đi ngang từng bước một về phía Tần Mặc, di chuyển tới nơi, hạ thấp giọng khẽ hỏi: “Tần Mặc, rốt cuộc anh có ý đồ gì!”


“?” Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, ý đồ? Tần Mặc thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu nhảy ra một câu bên trong “Kế trong kế yêu đương”: Mục đích cuối cùng nhất chính là cưới em về nhà, ừ a a.


Tần Mặc ngẫm nghĩ, tuy lời nói này hơi đáng xấu hổ, nhưng thật sự phù hợp với thực tế, chỉ có điều anh đương nhiên không thể nói vậy với Tô Song Song.


Sau đó Tần Mặc đã nghĩ ra một lý do rất cao lớn, cực kỳ hài lòng mở miệng nói: “Chơi với ông nội.”


Chơi... Chơi... Tô Song Song trừng mắt liếc Tần Mặc, mặc dù lý do này rất làm tổn thương chỉ số thông minh của cô, nhưng lại cảm thấy rất hợp lý, cô cũng cảm giác Tần Mặc sẽ không vô duyên vô cớ để cho cô chuyển vào nhà cũ nhà họ Tần.


Tô Song Song lại đè thấp giọng một chút, lộ ra một ít mong đợi hỏi: “Có chỗ tốt nào không?”


“Tiền trong thẻ vàng tùy em tiêu.” Thật ra Tần Mặc chờ Tô Song Song nói ra câu này, anh cũng không mong muốn nhìn Tô Song Song sống gian khổ như vậy, nhưng anh cũng biết nếu trực tiếp đưa tiền cho Tô Song Song, cô nhất định sẽ không muốn, định sẽ chờ chính cô mở miệng.


“!” Tô Song Song vừa nghe, mắt lập tức sáng lên, cô đưa tay sờ thẻ vàng trong túi áo, quay đầu nhìn Tần Mặc một cách tinh quái, có ý tứ không tốt lắm nói một câu: “Như vậy sẽ không phải là em chiếm tiện nghi quá lớn chứ?”


“Hạn mức mỗi ngày của tấm thẻ này cao nhất là hai trăm, bao gồm cả thức ăn cho chó trong đó.” Tần Mặc nhìn đôi mắt Tô Song Song sáng lên, nên không nhịn được trêu chọc cô một chút.


Quả thật Tô Song Song vừa nghe thấy hai trăm, cả khuôn mặt cũng cau chung một chỗ rồi, bắt nạt cô chưa từng nuôi chó có phải không!


Nhưng dù sao cô cũng từng chăm sóc Như Hoa nửa tháng, đại gia này, một tháng tiền thức ăn cho chó cũng mất mấy ngàn, hai trăm này, cô còn chiếm tiện nghi gì! Không thêm vào là tốt rồi không sai!


“Biểu hiện tốt, có khen thưởng thêm.” Tần Mặc cảm thấy tất cả đồ đạc đều chuyển vào, anh sải bước đi về phía trước, đi một bước, cảm thấy Tô Song Song còn chưa lấy lại tinh thần, anh đưa tay ra phía sau, kéo đôi bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song lại, mang theo cô đi về phía trước.


Tô Song Song đang suy nghĩ biểu hiện tốt trong miệng Tần Mặc là chỉ cái gì, cũng cảm giác bàn tay mình được người kéo đi, cô ngẩng đầu nhìn tay bọn họ lại nắm cùng một chỗ.


Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên tay hai người bọn họ, làm nổi bật chỗ tay nắm tay nhau lộ ra vẻ ấm áp, trong nháy mắt tim Tô Song Song đập lỡ một nhịp.


“A Mặc...” Tô Song Song theo bản năng khẽ gọi một tiếng, Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song gọi anh, dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú thật sâu vào Tô Song Song, cho cô một cảm giác chung tình.


“Anh...” Tô Song Song khựng lai một chút, lời anh yêu em ư đến khóe miệng, vừa mở miệng, trong nháy mắt lại trở thành, “Một lát nữa ăn cái gì? Em đói rồi...”


Tô Song Song nói xong, gương mặt trở nên ảo não, nhưng trong lòng còn mang theo chút may mắn nho nhỏ, bây giờ cô còn chưa có dũng khí được ăn cả ngã về không đi hỏi Tần Mặc.


Tần Mặc không ngờ Tô song Song sẽ đặt ra một câu hỏi tuyệt hảo như vậy, cho dù quen cô thần kinh bay bổng cũng không tránh khỏi ngẩn người, ngay sau đó quay đầu, cũng không thèm để ý đến cô, kéo Tô Song Song tiếp tục đi về phía trước.


Vào phòng, khi Tô Song Song đứng trong phòng chuẩn bị làm phòng ngủ cho cô thì ngây ngẩn cả người, cô đưa tay chỉ vào bên trong, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tần mạc đứng sau lưng cô nửa bước, ngây ngốc hỏi một câu: “Anh ở đâu?”


Đây rõ ràng là phòng của Tần Mặc có được không, cô ở đây, vậy Tần Mặc ở đâu, thật ra thì ít nhiều gì trong lòng Tô Song Song đã có đáp án, nhưng lại không muốn nghĩ đến.


Tần Mặc ngược lại không có gì kinh ngạc, ông cụ Tần muốn chắt đến phát điên rồi, anh ở đây còn để cho Tô Song Song đi phòng khách, quả thật là nói giỡn.


Tần Mặc dùng cằm chỉ vào trong phòng, trực tiếp vạch trần mong đợi nhỏ bé của Tô Song Song, miệng Tô Song Song lập tức há hốc thành hình chữ O.


Cô nhớ phòng Tần Mặc rất đơn giản, chỉ có một cái giường thôi có được không? Tô Song Song để kiểm chứng suy nghĩ trong lòng mình, vội vàng vào nhìn xem, quả thật chỉ nhìn thấy một chiếc giường lớn màu đen, lừa bịp trắng trợn hả! Phải không.


Tần Mặc thấy Tô Song Song vẫn nhìn chòng chọc vào chiếc giường lớn, rất quan tâm nói một câu với cô: “Nếu giường không đủ lớn, anh có thể đổi một cái khác để anh và em có thể nằm ngủ.”


“Ngủ em gái anh! Hai chúng ta làm sao có thể...” Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc đã đưa tay che miệng co lại.


Anh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Tô Song Song cũng nhìn sang theo, đã thấy ông cụ Tần híp mắt đi tới, vừa đúng lúc dừng ở cửa.


Ông cụ Tần đứng ở cửa ra vào nhìn một cái, thấy Tần Mặc và Tô Song Song đang ôm nhau, lập tức đưa tay che mắt, cười cũng sắp không ngậm được miệng rồi, phất phất tay khác nói: “Hai đứa tiếp tục, tiếp tục!”


Chân trước ông cụ Tần vừa đi, Tô Song Song đã liếc Tần Mặc một cái, ý bảo anh buông tay, Tần Mặc buông tay ra rồi nhìn Tô Song Song, giống như trần thuật sự thật: “Ông nội sẽ không để cho anh và em tách ra ngủ.”


“...” Tô Song Song nhìn chiếc giường loại cực lớn, tâm tình cuối cùng hơi bình tĩnh một chút, chỉ có điều giống như trái bóng cao su đã rút hết khí, cả người không chút sức sống.


Chuyện này và chuyện cô nghĩ thật sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa có một cảm giác lên phải thuyền giặc không xuống được, bây giờ ông cụ Tần ở đây, cô vốn muốn đi cũng không thể đi.


Tô Song Song ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc đứng ở bên cạnh, tầm mắt lại quét một vòng chỗ mấy cái va li chồng chất trong phòng của cô, luôn cảm giác mình và những cái va li này có vẻ không hợp nhau.


“A Mặc, em phải ở chỗ này bao lâu?” Tô Song Song nói xong nhìn lướt ra ngoài cửa, ý bảo còn phải lừa gạt ông cụ Tần bao lâu.


Tần Mặc suy nghĩ một chút, mười ngày sau, cho dù Tô Song Song đồng ý hay chưa đồng ý gả cho anh, anh đều sẽ không buông tay, đến lúc đó anh sẽ mang cô đến chỗ ở của mình, tránh cho cô không được tự nhiên, nghĩ như vậy, Tần Mặc thản nhiên nói: “Mười ngày.”


“Ông nội đi nhanh như vậy?” Khi Tô Song Song nghe được mười ngày thì đầu tiên là vui mừng sau đó là kinh ngạc, tiếp theo đó hơi hốt hoảng.


Mười ngày, cô thật sự vẫn phải suy nghĩ kỹ, làm thế nào nhận nhiều thêm mấy tranh minh họa, kiếm chút tiền, lúc dọn đi phải kiếm xong tiền thuê phòng.


Tần Mặc không muốn lừa dối Tô Song Song, cho nên không trả lời cô, ném lại một câu, “Tự em dọn dẹp.” Rồi xoay người đi ra ngoài.


Tô Song Song ngồi trên giường nhìn một đống va li của cô, hơi buồn rầu, mới vừa rồi chỉ mong nhanh, cô vốn không nhớ đồ đặt ở trong cái va li nào, chuyện này nếu không tìm được, thì phải mở toàn bộ va li ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom