Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262
Đến lúc ăn cơm buổi tối rất vui vẻ, Tô Song Song và ông cụ Tần cười cười nói nói, nhà cũ nhà họ Tần vốn vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt thêm một phần, ngay cả Tần Mặc vạn năm mặt than cũng bị không khí vui vẻ này lây đến, thỉnh thoảng biết gật đầu một chút trả lời đôi câu.
Chỉ có điều đợi đến khi cơm nước xong xuôi, sau khi ông cụ Tần đẩy hai người vào phòng, Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc đứng ở sau lưng cô trong cùng một phòng, không có cách nào bình tĩnh.
Tô Song Song lập tức đưa tay vặn nắm cửa, hay chưa, quả thật giống như cô tưởng tượng, cửa bị khóa trái rồi.
Từng có kinh nghiệm lần trước nên Tô Song Song rất bình tĩnh, cô dùng sức gõ cửa, kêu to: “Ông nội! Cháu và Tần Mặc mới ăn no, phải đi ra ngoài đi dạo, có thể tạo chắt vào tối nay không!”
“...” Tần Mặc đang định ngồi vào bên cạnh tìm quyển sách trên giá sách đọc, đột nhiên nghe Tô Song Song hắng giọng kêu một câu như vậy, trong nháy mắt cả người cũng không có cách nào bình tĩnh lai.
Anh quay đầu lại nhìn Tô Song Song đang vui vẻ ở cửa ra vào, chỉ nghe thấy ông cụ Tần ở ngoài cửa cười ha hả rất vui vẻ quay lại: “Sáng mai ông nội dẫn cháu đi bộ, đi bộ với cọc gỗ đó có gì chứ, hai đứa bây giờ yên tâm tạo chắt nội, cái gì cũng không cần nghĩ!”
Tô Song Song thấy chiêu này không dùng được, lập tức ỉu xìu rồi, đang định nói vài lời kinh thiên động đại khiếp quỷ thần gì đó, Tần Mặc một phát túm lấy tay cô, xoay người cô lại, đưa tay che miệng cô.
Mặc dù ai không ngại Tô Song Song thiếu một sợi dây thần kinh, nhưng mà để cho cả nhà cũ họ Tần biết cô là người ngốc nghếch như vậy, Tần Mặc cũng không tình nguyện.
Những nhân viên kia ngoài mặt không dám nói Tô Song Song, nhưng bí mật nói không chừng sẽ gièm pha cô, Tần Mặc không muốn ở trong thế giới của anh có người dám không tôn kính Tô Song Song.
Tô Song Song chợt nhíu hai đầu chân mày lại, hai tay bị Tần Mặc kéo, không nhúc nhích được, cô chỉ có thể chu miệng lại, ra dấu anh lấy tay ra.
Môi mềm mại mang theo ẩm ướt lướt qua bàn tay Tần Mặc, cũng xê dịch qua lại ở đó, Tần Mặc bỗng cảm thấy trong phòng vô cùng lành lạnh này của anh cũng bắt đầu tràn ngập tình cảm ấm áp rồi.
Ánh mắt lấp lóe của anh rời khỏi tầm mắt của Tô Song Song, nhìn về hướng khác, vừa nhìn, Tần Mặc có thể chắc chắn, căn phòng vốn vắng lặng của anh quả thật không hề vắng lặng rồi.
Màu hồng khắp phòng khiến cho anh không dám nhìn thẳng, Tần Mặc thở dài, quay đầu lại, phát hiện mình vẫn còn che miệng Tô Song Song, mà cô cũng vẫn đang nỗ lực mưu toan dùng miệng của mình đẩy bàn tay của anh ra.
Phần cố chấp này đáng giá để tuyên dương, nhưng chính là hành vi quá ngu xuẩn.
Tần Mặc lấy tay mình xuống, cúi đầu xem xét, trong lòng bàn tay đều là nước miếng, trong nháy mắt anh càng hết chỗ nói rồi.
Sau khi Tô Song Song đạt được tự do, nhìn Tần Mặc đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, cũng kiễng chân nhìn ngó, khi thấy toàn là nước miếng trong suốt trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Cô ha ha cười khan một tiếng, vội vàng lấy ống tay áo ra, dùng tay áo mình chùi bàn tay Tần Mặc, chùi xong, lại cảm thấy hơi chán ghét, cúi đầu nhìn ống tay áo đặc sánh của mình, sửng sốt.
Tần Mặc thật sự bị hành động của Tô Song Song đến hết nói gì nổi rồi, anh kéo tay Tô Song Song, kéo cô, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ do ông cụ Tần để người chuẩn bị trước đó ở trong tủ quần áo ra nhét vào trong ngực Tô Song Song, đẩy cô vào toilet.
Tần Mặc vội vàng rửa tay, rồi từ trong toilet đi ra: “Thay nhanh đi.”
Tô Song Song cúi đầu nhìn quần áo ẩm ướt bởi nước miếng của chính mình, lúc này cũng cảm thấy hơi chán ghét rồi, cô vội vàng nhanh và gọn cởi quần áo ra ném vào trong bồn tắm bên cạnh.
Đợi đến sau khi cô cởi sạch sẽ, Tô Song Song mới cầm lấy đồ ngủ để bên cạnh, phấn chấn mở ra xem xét, trong nháy mắt mặt Tô Song Song tái đi rồi.
Ai có thể nói cho cô biết váy ngủ viền tơ màu đen có ý nghĩa như thế nào, nhất là vải vóc trên váy ngủ viền tơ này không che được bao nhiêu phía trước cũng không che được bao nhiêu phía sau là có ý nghĩa gì?
Tô Song Song quay mạnh đầu lại nhìn quần áo bị cô ném vào trong bồn tắm, tất cả đều ướt, không thể trông cậy vào rồi, Tô Song Song thở dài, một phát túm lấy khăn tắm treo phía trước mặt, đang định vây quanh người, đột nhiên phát hiện khăn tắm kia quá nhỏ.
Quây được phía trên thì không quây được phía dưới, cuối cùng Tô Song Song cắn răng, mặc đồ ngủ hở trước hở sau nhưng tốt xấu gì cũng có thể che khuất cái mông vào.
Sau khi cô lấy khăn tắm quây trước ngực, soi gương, thấy sẽ không lộ gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, thò đầu ra.
Vừa thò đầu, đã nhìn thấy Tần Mặc đã thay xong đồ ngủ, đang ngồi bên giường hơi cúi thấp đầu đọc sách, nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, anh ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Tô Song Song đang lén la lén lút, hỏi một câu: “Sao không đi ra?”
“Ha ha, thật ra em định nói, anh có thể cầm một đồ ngủ khác cho em được không?” Tô Song Song nói xong, hơi hé mở một ít cửa, phô bày tạo hình hiện giờ của mình cho Tần Mặc thấy.
Sau đó nghĩ tới trong đồ ngủ của mình trên dưới đều trần trụi, cô cũng không nên để Tần Mặc cầm quần lót giúp cô, vẫn phải tự mình đi ra.
“Cái kia... Vẫn là tự cầm thôi! Anh xem sách, tiếp tục xem sách!” Tô Song Song nói xong, cẩn thận mở cửa, sợ động tác lớn sẽ làm rớt khăn tắm quây trước ngực.
Chỉ có điều càng không muốn có chuyện gì phát sinh, lại càng xảy ra chuyện, cô vừa mới duỗi tay ra, khăn tắm lập tức không nể mặt rớt xuống.
Tần Mặc trông thấy phía dưới váy ngủ lộ ra cái đùi trắng nõn của Tô Song Song, biết ngay xảy ra chuyện gì, kiên nhẫn càng ngày càng ít với sự hồ đồ của ông cụ Tần.
Tần Mặc đang định quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khăn tắm che được chỗ rất nhỏ trên người Tô Song Song rơi xuống, lộ ra đồ ngủ bằng ren hơi mỏng.
Bộ đồ ngủ này hoàn toàn phơi bày bộ ngực to lớn hoàn mỹ của Tô Song Song, hơn nữa khe rãnh cũng lộ ra không thể nghi ngờ, cộng thêm đùi trắng nõn, nhìn mà yết hầu Tần Mặc căng thẳng.
Tô Song Song lập tức rầu rĩ nhắm mắt lại nhíu mày, theo bản năng đóng cửa lại, che mình, cô dựa vào cửa phòng tắm, khẽ thở dốc.
Tô Song Song thề, lần sau trước khi thay quần áo nhất định phải xem là quần áo gì, tránh lại gây ra cảnh xấu mặt như vậy, thật sự quá mất mặt rồi!
Một lát sau, Tô Song Song lấy dũng khí quyết định đi ra, Tần Mặc lại ở bên ngoài gõ cửa phòng tắm, Tô Song Song vội vàng mở ra một khe nhỏ, thò đầu ra, hỏi anh: “Sao... Làm sao vậy?”
Sắc mặt Tần Mặc nhìn không tốt, anh không nhìn Tô Song Song, mà trực tiếp nhét quần áo trong tay vào trong ngực Tô Song Song, Tô Song Song vừa nhìn, thấy trên mặt để quần lót của mình, thật sự mắc cỡ đến hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Cô ôm đống quần áo trong tay Tần Mặc, lập tức đóng cửa lại, ngay sau khi cửa đóng lại, mặt của cô vẫn trong trạng thái ửng đỏ.
Khi bọn họ ăn cơm, ông cụ Tần đã cho người nhân đạo hủy diệt toàn bộ đồ ngủ dài của Tô Song Song, trong tủ đồ lấp đầy đồ ngủ lộ liễu ông cụ cố ý để cho người ta mua về.
Mới vừa rồi Tần Mặc tìm trong ngăn tủ hồi lâu, cũng không tìm được một bộ quần áo bình thường, cuối cùng không còn cách nào, tìm một chiếc áo sơ mi trắng mình chưa từng mặc đưa qua cho Tô Song Song.
Lúc này Tô Song Song cúi đầu nhìn áo sơ mi trong lòng mình, mặc dù vẫn không thể chấp nhận, nhưng vẫn yên lòng hơn món đồ ngủ câu người vừa rồi, lúc này lại nhìn đây là áo sơ mi, cảm thấy thuận mắt hơn.
Tô Song Song mở áo sơ mi ra, ướm thử, khoa tay múa chân vài cái trên thân thể, thấy sắp đến đầu gối rồi, lúc này mới hài lòng mặc lên.
Cô lặng lẽ đi ra ngoài, thấy Tần Mặc vẫn đọc sách như cũ, rất không biết xấu hổ di chuyển đến bên cạnh tủ quần áo, mở ra nhìn, thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra.
Tần Mặc thấy động tác của Tô Song Song, anh buông sách ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói một câu: “Ngày mai anh kêu người mang quần áo của em về, tối nay... Cứ mặc như vậy đi.”
Mới vừa rồi Tô Song Song thấy Tần Mặc nhét áo sơ mi vào, còn tưởng rằng anh là đồ biến thái, lúc này thấy tủ quần áo của mình bị “Cướp sạch không còn”, trong nháy mắt hiểu ra tại sao Tần Mặc lại lấy một chiếc áo sơ mi cho mình.
Trong tủ đồ của cô thật sự không còn bộ quần áo nào có thể lấy ra, Tô Song Song không cam lòng mở ra, chỉ tiếc không còn cái nào, cô chỉ có thể nhận mệnh mặc áo sơ mi của Tần Mặc mà đi rồi.
Giường của Tần Mặc vừa cao lai vừa lớn, sau khi Tô Song Song leo lên, nhìn thấy trên giường chỉ có một chiếc chăn mền, lại mơ hồ rồi, trong phòng này ngay cả quần áo dài tay cũng không có, ngoại trừ cái chăn này, thật sự không có cái khác có thể rồi.
Đột nhiên Tô Song Song nhanh trí, nhìn ga trải giường, hai mắt sáng rực lên, cô đưa tay đẩy Tần Mặc một cái, hưng phấn nói: “A Mặc, kéo ga giường này xuống! Em đắp!”
Tần Mặc quét mắt nhìn Tô Song Song, lại nhìn điều hòa nhiệt độ bị ông cụ Tần điều chỉnh, nhiệt độ trong phòng chỉ hai mươi độ, chỉ sợ buổi tối ông cụ Tần thích làm trò quái dị sẽ điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn.
Nếu Tô Song Song chỉ đắp cái chăn đơn kia, nhất định sẽ bị đông lạnh cảm mạo, anh lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Chăn mền em đắp.”
“Cái gì???” Tô Song Song nhìn đồ ngủ áo ngắn quần ngắn của Tần Mặc, có phải nhiệt độ trong phòng chỉnh quá thấp, cô theo bản năng rùng mình một cái, nhiệt độ này, nếu Tần Mặc không đắp chăn, có bị cảm lạnh không?
Cô vội vàng lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu: “Cho dù em đắp chăn, vậy anh cũng phải đắp gì đó! Em thấy ga giường này rất tốt, gập lại thì dầy, nếu không anh một cái, em một cái!”
Tô Song Song nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vừa sờ, trong nháy mắt lại tức giận, mẹ nó, ga giường này lại khâu chết trên giường!
Tần Mặc ngược lại không có gì ngoài ý muốn với phong cách làm việc cực kỳ rõ ràng của ông cụ Tần, vẫn bình tĩnh cầm quyển sách vừa buông xuống lên tiếp tục xem.
Tô Song Song yên lặng bò lên giường, cúi đầu nhìn đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài của mình, hơi ngại ngùng, cô kéo một ít chăn mền, đắp trên đùi mình, ngẫm nghĩ, lại đẩy chăn mền còn dư lại về phía Tần Mặc.
“Cứ như vậy đối phó một đêm đi.” Tô Song Song ra vẻ hào phóng xoay người, không phải cô hào phóng, thật sự điều kiện không cho phép, cô sợ nếu mình xoay người chậm một chút, có thể sẽ xông tới đi gõ cửa, thẳng thắn với ông cụ Tần.
Tần Mặc nhìn chăn đẩy đến bên cạnh mình, hai mắt lạnh như băng thoáng hiện lên một vòng màu ấm, anh nắm một ít góc chăn đắp lên bụng mình, tiếp tục để đèn đầu giường đọc sách.
Thời gian còn sớm, chưa tới chín giờ, Tần Mặc không có ý định ngủ, đang cúi đầu xem sách trên tay mình, dời lực chú ý của mình đi, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ưm nhẹ.
Trong giọng nói mềm mại lộ ra chút hương vị ngọt ngào, ngay sau đó Tô Song Song xoay người một cái, cánh tay trắng nõn khoác lên bên hông Tần Mặc.
Tần Mặc vẫn chưa kịp phản ứng với chuyện gì đã xảy ra, đùi Tô Song Song cũng lộ ra ngoài, trực tiếp gác lên đùi anh, áo sơ mi vốn che phủ mông bị vén lên, lộ ra quần lót màu hồng mang theo hình vẽ hoạt hình của cô.
Chân nhỏ của Tô Song Song còn không thành thật cọ tới cọ lui trên đùi Tần Mặc, đùi bóng loáng cọ lên da Tần Mặc, trong nháy mắt khiến không khí bốn phía nóng lên.
Chỉ có điều đợi đến khi cơm nước xong xuôi, sau khi ông cụ Tần đẩy hai người vào phòng, Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc đứng ở sau lưng cô trong cùng một phòng, không có cách nào bình tĩnh.
Tô Song Song lập tức đưa tay vặn nắm cửa, hay chưa, quả thật giống như cô tưởng tượng, cửa bị khóa trái rồi.
Từng có kinh nghiệm lần trước nên Tô Song Song rất bình tĩnh, cô dùng sức gõ cửa, kêu to: “Ông nội! Cháu và Tần Mặc mới ăn no, phải đi ra ngoài đi dạo, có thể tạo chắt vào tối nay không!”
“...” Tần Mặc đang định ngồi vào bên cạnh tìm quyển sách trên giá sách đọc, đột nhiên nghe Tô Song Song hắng giọng kêu một câu như vậy, trong nháy mắt cả người cũng không có cách nào bình tĩnh lai.
Anh quay đầu lại nhìn Tô Song Song đang vui vẻ ở cửa ra vào, chỉ nghe thấy ông cụ Tần ở ngoài cửa cười ha hả rất vui vẻ quay lại: “Sáng mai ông nội dẫn cháu đi bộ, đi bộ với cọc gỗ đó có gì chứ, hai đứa bây giờ yên tâm tạo chắt nội, cái gì cũng không cần nghĩ!”
Tô Song Song thấy chiêu này không dùng được, lập tức ỉu xìu rồi, đang định nói vài lời kinh thiên động đại khiếp quỷ thần gì đó, Tần Mặc một phát túm lấy tay cô, xoay người cô lại, đưa tay che miệng cô.
Mặc dù ai không ngại Tô Song Song thiếu một sợi dây thần kinh, nhưng mà để cho cả nhà cũ họ Tần biết cô là người ngốc nghếch như vậy, Tần Mặc cũng không tình nguyện.
Những nhân viên kia ngoài mặt không dám nói Tô Song Song, nhưng bí mật nói không chừng sẽ gièm pha cô, Tần Mặc không muốn ở trong thế giới của anh có người dám không tôn kính Tô Song Song.
Tô Song Song chợt nhíu hai đầu chân mày lại, hai tay bị Tần Mặc kéo, không nhúc nhích được, cô chỉ có thể chu miệng lại, ra dấu anh lấy tay ra.
Môi mềm mại mang theo ẩm ướt lướt qua bàn tay Tần Mặc, cũng xê dịch qua lại ở đó, Tần Mặc bỗng cảm thấy trong phòng vô cùng lành lạnh này của anh cũng bắt đầu tràn ngập tình cảm ấm áp rồi.
Ánh mắt lấp lóe của anh rời khỏi tầm mắt của Tô Song Song, nhìn về hướng khác, vừa nhìn, Tần Mặc có thể chắc chắn, căn phòng vốn vắng lặng của anh quả thật không hề vắng lặng rồi.
Màu hồng khắp phòng khiến cho anh không dám nhìn thẳng, Tần Mặc thở dài, quay đầu lại, phát hiện mình vẫn còn che miệng Tô Song Song, mà cô cũng vẫn đang nỗ lực mưu toan dùng miệng của mình đẩy bàn tay của anh ra.
Phần cố chấp này đáng giá để tuyên dương, nhưng chính là hành vi quá ngu xuẩn.
Tần Mặc lấy tay mình xuống, cúi đầu xem xét, trong lòng bàn tay đều là nước miếng, trong nháy mắt anh càng hết chỗ nói rồi.
Sau khi Tô Song Song đạt được tự do, nhìn Tần Mặc đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, cũng kiễng chân nhìn ngó, khi thấy toàn là nước miếng trong suốt trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Cô ha ha cười khan một tiếng, vội vàng lấy ống tay áo ra, dùng tay áo mình chùi bàn tay Tần Mặc, chùi xong, lại cảm thấy hơi chán ghét, cúi đầu nhìn ống tay áo đặc sánh của mình, sửng sốt.
Tần Mặc thật sự bị hành động của Tô Song Song đến hết nói gì nổi rồi, anh kéo tay Tô Song Song, kéo cô, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ do ông cụ Tần để người chuẩn bị trước đó ở trong tủ quần áo ra nhét vào trong ngực Tô Song Song, đẩy cô vào toilet.
Tần Mặc vội vàng rửa tay, rồi từ trong toilet đi ra: “Thay nhanh đi.”
Tô Song Song cúi đầu nhìn quần áo ẩm ướt bởi nước miếng của chính mình, lúc này cũng cảm thấy hơi chán ghét rồi, cô vội vàng nhanh và gọn cởi quần áo ra ném vào trong bồn tắm bên cạnh.
Đợi đến sau khi cô cởi sạch sẽ, Tô Song Song mới cầm lấy đồ ngủ để bên cạnh, phấn chấn mở ra xem xét, trong nháy mắt mặt Tô Song Song tái đi rồi.
Ai có thể nói cho cô biết váy ngủ viền tơ màu đen có ý nghĩa như thế nào, nhất là vải vóc trên váy ngủ viền tơ này không che được bao nhiêu phía trước cũng không che được bao nhiêu phía sau là có ý nghĩa gì?
Tô Song Song quay mạnh đầu lại nhìn quần áo bị cô ném vào trong bồn tắm, tất cả đều ướt, không thể trông cậy vào rồi, Tô Song Song thở dài, một phát túm lấy khăn tắm treo phía trước mặt, đang định vây quanh người, đột nhiên phát hiện khăn tắm kia quá nhỏ.
Quây được phía trên thì không quây được phía dưới, cuối cùng Tô Song Song cắn răng, mặc đồ ngủ hở trước hở sau nhưng tốt xấu gì cũng có thể che khuất cái mông vào.
Sau khi cô lấy khăn tắm quây trước ngực, soi gương, thấy sẽ không lộ gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cô cẩn thận mở cửa phòng tắm, thò đầu ra.
Vừa thò đầu, đã nhìn thấy Tần Mặc đã thay xong đồ ngủ, đang ngồi bên giường hơi cúi thấp đầu đọc sách, nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, anh ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Tô Song Song đang lén la lén lút, hỏi một câu: “Sao không đi ra?”
“Ha ha, thật ra em định nói, anh có thể cầm một đồ ngủ khác cho em được không?” Tô Song Song nói xong, hơi hé mở một ít cửa, phô bày tạo hình hiện giờ của mình cho Tần Mặc thấy.
Sau đó nghĩ tới trong đồ ngủ của mình trên dưới đều trần trụi, cô cũng không nên để Tần Mặc cầm quần lót giúp cô, vẫn phải tự mình đi ra.
“Cái kia... Vẫn là tự cầm thôi! Anh xem sách, tiếp tục xem sách!” Tô Song Song nói xong, cẩn thận mở cửa, sợ động tác lớn sẽ làm rớt khăn tắm quây trước ngực.
Chỉ có điều càng không muốn có chuyện gì phát sinh, lại càng xảy ra chuyện, cô vừa mới duỗi tay ra, khăn tắm lập tức không nể mặt rớt xuống.
Tần Mặc trông thấy phía dưới váy ngủ lộ ra cái đùi trắng nõn của Tô Song Song, biết ngay xảy ra chuyện gì, kiên nhẫn càng ngày càng ít với sự hồ đồ của ông cụ Tần.
Tần Mặc đang định quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khăn tắm che được chỗ rất nhỏ trên người Tô Song Song rơi xuống, lộ ra đồ ngủ bằng ren hơi mỏng.
Bộ đồ ngủ này hoàn toàn phơi bày bộ ngực to lớn hoàn mỹ của Tô Song Song, hơn nữa khe rãnh cũng lộ ra không thể nghi ngờ, cộng thêm đùi trắng nõn, nhìn mà yết hầu Tần Mặc căng thẳng.
Tô Song Song lập tức rầu rĩ nhắm mắt lại nhíu mày, theo bản năng đóng cửa lại, che mình, cô dựa vào cửa phòng tắm, khẽ thở dốc.
Tô Song Song thề, lần sau trước khi thay quần áo nhất định phải xem là quần áo gì, tránh lại gây ra cảnh xấu mặt như vậy, thật sự quá mất mặt rồi!
Một lát sau, Tô Song Song lấy dũng khí quyết định đi ra, Tần Mặc lại ở bên ngoài gõ cửa phòng tắm, Tô Song Song vội vàng mở ra một khe nhỏ, thò đầu ra, hỏi anh: “Sao... Làm sao vậy?”
Sắc mặt Tần Mặc nhìn không tốt, anh không nhìn Tô Song Song, mà trực tiếp nhét quần áo trong tay vào trong ngực Tô Song Song, Tô Song Song vừa nhìn, thấy trên mặt để quần lót của mình, thật sự mắc cỡ đến hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Cô ôm đống quần áo trong tay Tần Mặc, lập tức đóng cửa lại, ngay sau khi cửa đóng lại, mặt của cô vẫn trong trạng thái ửng đỏ.
Khi bọn họ ăn cơm, ông cụ Tần đã cho người nhân đạo hủy diệt toàn bộ đồ ngủ dài của Tô Song Song, trong tủ đồ lấp đầy đồ ngủ lộ liễu ông cụ cố ý để cho người ta mua về.
Mới vừa rồi Tần Mặc tìm trong ngăn tủ hồi lâu, cũng không tìm được một bộ quần áo bình thường, cuối cùng không còn cách nào, tìm một chiếc áo sơ mi trắng mình chưa từng mặc đưa qua cho Tô Song Song.
Lúc này Tô Song Song cúi đầu nhìn áo sơ mi trong lòng mình, mặc dù vẫn không thể chấp nhận, nhưng vẫn yên lòng hơn món đồ ngủ câu người vừa rồi, lúc này lại nhìn đây là áo sơ mi, cảm thấy thuận mắt hơn.
Tô Song Song mở áo sơ mi ra, ướm thử, khoa tay múa chân vài cái trên thân thể, thấy sắp đến đầu gối rồi, lúc này mới hài lòng mặc lên.
Cô lặng lẽ đi ra ngoài, thấy Tần Mặc vẫn đọc sách như cũ, rất không biết xấu hổ di chuyển đến bên cạnh tủ quần áo, mở ra nhìn, thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra.
Tần Mặc thấy động tác của Tô Song Song, anh buông sách ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói một câu: “Ngày mai anh kêu người mang quần áo của em về, tối nay... Cứ mặc như vậy đi.”
Mới vừa rồi Tô Song Song thấy Tần Mặc nhét áo sơ mi vào, còn tưởng rằng anh là đồ biến thái, lúc này thấy tủ quần áo của mình bị “Cướp sạch không còn”, trong nháy mắt hiểu ra tại sao Tần Mặc lại lấy một chiếc áo sơ mi cho mình.
Trong tủ đồ của cô thật sự không còn bộ quần áo nào có thể lấy ra, Tô Song Song không cam lòng mở ra, chỉ tiếc không còn cái nào, cô chỉ có thể nhận mệnh mặc áo sơ mi của Tần Mặc mà đi rồi.
Giường của Tần Mặc vừa cao lai vừa lớn, sau khi Tô Song Song leo lên, nhìn thấy trên giường chỉ có một chiếc chăn mền, lại mơ hồ rồi, trong phòng này ngay cả quần áo dài tay cũng không có, ngoại trừ cái chăn này, thật sự không có cái khác có thể rồi.
Đột nhiên Tô Song Song nhanh trí, nhìn ga trải giường, hai mắt sáng rực lên, cô đưa tay đẩy Tần Mặc một cái, hưng phấn nói: “A Mặc, kéo ga giường này xuống! Em đắp!”
Tần Mặc quét mắt nhìn Tô Song Song, lại nhìn điều hòa nhiệt độ bị ông cụ Tần điều chỉnh, nhiệt độ trong phòng chỉ hai mươi độ, chỉ sợ buổi tối ông cụ Tần thích làm trò quái dị sẽ điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn.
Nếu Tô Song Song chỉ đắp cái chăn đơn kia, nhất định sẽ bị đông lạnh cảm mạo, anh lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Chăn mền em đắp.”
“Cái gì???” Tô Song Song nhìn đồ ngủ áo ngắn quần ngắn của Tần Mặc, có phải nhiệt độ trong phòng chỉnh quá thấp, cô theo bản năng rùng mình một cái, nhiệt độ này, nếu Tần Mặc không đắp chăn, có bị cảm lạnh không?
Cô vội vàng lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút lại gật đầu: “Cho dù em đắp chăn, vậy anh cũng phải đắp gì đó! Em thấy ga giường này rất tốt, gập lại thì dầy, nếu không anh một cái, em một cái!”
Tô Song Song nói xong nhảy xuống giường, đưa tay vừa sờ, trong nháy mắt lại tức giận, mẹ nó, ga giường này lại khâu chết trên giường!
Tần Mặc ngược lại không có gì ngoài ý muốn với phong cách làm việc cực kỳ rõ ràng của ông cụ Tần, vẫn bình tĩnh cầm quyển sách vừa buông xuống lên tiếp tục xem.
Tô Song Song yên lặng bò lên giường, cúi đầu nhìn đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài của mình, hơi ngại ngùng, cô kéo một ít chăn mền, đắp trên đùi mình, ngẫm nghĩ, lại đẩy chăn mền còn dư lại về phía Tần Mặc.
“Cứ như vậy đối phó một đêm đi.” Tô Song Song ra vẻ hào phóng xoay người, không phải cô hào phóng, thật sự điều kiện không cho phép, cô sợ nếu mình xoay người chậm một chút, có thể sẽ xông tới đi gõ cửa, thẳng thắn với ông cụ Tần.
Tần Mặc nhìn chăn đẩy đến bên cạnh mình, hai mắt lạnh như băng thoáng hiện lên một vòng màu ấm, anh nắm một ít góc chăn đắp lên bụng mình, tiếp tục để đèn đầu giường đọc sách.
Thời gian còn sớm, chưa tới chín giờ, Tần Mặc không có ý định ngủ, đang cúi đầu xem sách trên tay mình, dời lực chú ý của mình đi, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ưm nhẹ.
Trong giọng nói mềm mại lộ ra chút hương vị ngọt ngào, ngay sau đó Tô Song Song xoay người một cái, cánh tay trắng nõn khoác lên bên hông Tần Mặc.
Tần Mặc vẫn chưa kịp phản ứng với chuyện gì đã xảy ra, đùi Tô Song Song cũng lộ ra ngoài, trực tiếp gác lên đùi anh, áo sơ mi vốn che phủ mông bị vén lên, lộ ra quần lót màu hồng mang theo hình vẽ hoạt hình của cô.
Chân nhỏ của Tô Song Song còn không thành thật cọ tới cọ lui trên đùi Tần Mặc, đùi bóng loáng cọ lên da Tần Mặc, trong nháy mắt khiến không khí bốn phía nóng lên.
Bình luận facebook