Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 101 THĂNG HOA
CHƯƠNG 101: THĂNG HOA
Buổi tối, Hứa Phi đích thân lái xe đến đón tôi, nhìn ánh mắt anh kinh ngạc nhìn tôi, trong lòng tôi bật cười, ánh mắt mà tôi cần chính là loại này, chính là cảm giác khiến người khác phải nhìn chằm chằm này.
Hội trường được đặt ở một phòng khách trên tầng 5 của một nhà hàng, diện tích rộng hơn một ngìn mét vuông, sớm đã bị lấp đầy bởi những nam thanh nữ tú khoác trên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, sang trọng khác nhau.
Sự xuất hiện của Hứa Phi đã thu hút ánh nhìn chú ý của không ít người, tôi không tự giác mà ưỡn cao ngực, tự tưởng tượng ánh mắt của bọn họ tất cả đều tập chung về phía tôi.
Hứa Phi tự hồ rất có sức ảnh hưởng, đa số mọi người ở đây dường như đều đến chào hỏi anh, số người đến hỏi han anh không phải là ít, anh cứ luôn nói chuyện với người khác, gạt tôi qua một bên, có điều, tôi cũng không để ý lắm, một mình càng tự do.
Đến nơi trung tâm của vũ hội, tôi đón lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, nhấp một ngụm nhỏ.
Không bao lâu, có người đến bắt chuyện với tôi.
“Chào cô, tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi, dáng người không cao, tôi không hề có một chút hứng thú nào với kiểu người này, mỉm cười với ông ta một cái, khéo léo từ chối yêu cầu của ông ta. Thấy tôi không hề có ý muốn đáp lại, ông ta biết điều rời đi.
Tiếp theo đó, không ngừng có người đến bắt chuyện với tôi, tôi đều từ chối, bởi vì từ đầu đến giờ vẫn chưa có một người đàn ông nào khiến tôi thật sự động lòng.
Có lẽ là do kiểu trang điểm hôm nay của tôi khiến sự tự tin của tôi tăng vọt, yêu cầu của tôi cao hơn rất nhiều, nếu không phải là người còn trẻ ăn mặc bảnh bao và đẹp trai, tôi hầu như không suy xét.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy một người khiến tôi cảm thấy rất vô cùng bất ngờ, chính là người mà tôi đã gặp ở phòng nghỉ - Vũ Dương, anh ta không phải là mở công ty liên kết kinh doanh xe hơi ư? Sao tự nhiên lại chạy đến bữa tiệc lắp đặt thiết bị vận động này?
Hình như anh ta cũng phát hiện ra tôi, giống như phát hiện ra một châu lục mới, anh ta phấn khích chạy đến chỗ tôi. “Sao em lại xuất hiện ở đây thế?”
Trong lòng tôi cũng có thắc mắc tương tự, nhưng tôi không muốn bắt chuyện với anh ta, anh ta biết tôi là nhân viên phục vụ, vì muốn không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp quá sớm, tôi quyết định cố gắng hết sức tránh xa anh ta.
“Anh nhận nhầm người rồi!” Tôi cố ý thay đổi giọng nói, lạnh lùng nói với anh ta.
Thấy tôi quay người định bước đi, anh ta vội vàng đuổi theo từ phía sau: “Sao có thể chứ, anh không nhận nhầm người đâu.”
Bị anh ta đuổi theo đến mức mất kiên nhẫn, tôi liền chạy một mạch ra khỏi hội trường, đến phía sân thượng không có người.
Ai mà biết được anh ta cũng theo tới đây, chạy đến mức thở hổn hển, vừa chạy vừa hỏi: “Sao em cứ tránh anh thế? Anh cũng đâu có ăn thịt em.”
“Tôi còn muốn hỏi anh hơn, tại sao anh cứ bám lấy tôi thế?”
Vũ Dương cười tươi rói: “Những cô gái mà anh theo đuổi từ trước tới nay chưa hề có ai liên tiếp từ chối anh hai lần, em là người đầu tiên!”
“Từ giờ trở đi có rồi đấy, anh có thể đi được rồi.” Thật ra tôi không muốn nói nhiều lời với anh ta, những anh ấm như anh ta, tôi gặp không ít, Dương Hồng bụng dạ nham hiểm, Uông Dương ấm áp như ánh mặt trời, còn có Lưu Tê vẫn luôn vương vấn trong lòng, tất cả bọn họ đều là ác mộng của tôi, cũng là những quá khứ khó quên nhất của tôi.
Vũ Dương vẫn nhất quyết không hề buông tha, “Anh khiến em chán ghét đến như vậy ư? Khiến em nhìn thấy là muốn tránh ư?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đơn thuần chỉ là không muốn nói chuyện với người khác mà thôi.”
“Nói như vậy không phải là em ghét anh đúng không? Vậy tại sao không để anh làm quen với em một cách cẩn thận chứ, nói không chừng sau khi em hiểu rõ anh rồi, sẽ thích anh cũng nên.” Anh ta nói với vẻ tự luyến.
Tôi bĩu môi, đang muốn nói thêm gì đó thì ở phía không xa truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Hứa Phi: “Cô ấy sẽ không thích bất cứ ai đâu, bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
“Hứa Phi.” Tôi và Vũ Dương cùng lúc giật mình kêu lên.
Sắc mặt của Vũ Dương lập tức thay đổi, nhưng anh ta không hề sợ, suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Phi: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì có lẽ anh đã có vợ rồi.!”
“Chuyện của tôi, từ lúc nào đến lượt Vũ Dương anh quản thế? Viên Viên, qua đây!”
Tôi cúi đầu, chậm rãi bước qua.
Vũ Dương cười lạnh trong lòng một tiếng, miệng không hề khách khí nói với tôi: “Em cam tâm làm một món đồ chơi của hắn à, nếu như em không muốn, chỉ cần em gặp đầu, anh bảo đảm có thể đưa em thoát khỏi bàn tay của hắn ta một cách an toàn, xin em hãy tin anh, anh nói được làm được!”
Sắc mặt của Hứa Phi trở nên vô cùng khó coi, giọng lạnh lùng nói: “Vũ Dương, tôi nể mặt anh trai anh, lần này không tính toán với anh, nhưng anh đừng có quá đáng quá, chuyện của tôi, tốt nhất anh đừng có quản.”
Nghe hai người họ nói chuyện, tôi lơ mơ hiểu ra, tên Vũ Dương này trông cũng có vẻ là người lợi hại, đến cả một người bá đạo như Hứa Phi cũng không dám làm gì Vũ Dương.
Bây giờ tôi đang bị kẹp ở giữa, “Sao những chuyện linh tinh không đâu cứ tìm đến tôi thế này, bây giờ tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một công chúa thôi mà, các người cho cắn nhau, đừng có lấy tôi làm lá chắn!”
Tôi nhìn hai gã vẫn còn đang nồng nặc mùi thuốc súng, rồi bước đi, không hề quay đầu lại, vô cùng phóng khoáng.
Để lại hai người bọn họ tự đấu đá với nhau.
Sau đó hai người họ có còn nói gì nữa không thì tôi không biết, chỉ thấy lúc Hứa Phi quay lại, sắc mặt vô cùng không tốt.
Có điều, đến khi bữa tiệc kết thúc tôi không hề nhìn thấy Vũ Dương thêm một lần nào nữa, trong lòng thầm nghĩ, không phải là Hứa Phi trong lúc giận giữ nhất thời mà xử lí Vũ Dương rồi đấy chứ? Có điều tôi ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ không hợp tình hợp lí này.
Hứa Phi có thể tay không mà đánh đổ sản cả một gia sản lớn như vậy, bụng dạ của anh nhất định rất thâm độc, chuyện trực tiếp vạc trần bộ mặt của người khác như thế này, chắc anh sẽ không làm đâu.
Tôi không có cảm giác gì với anh ta cả, vậy nên cũng chẳng chú ý đến những việc anh ta đã trải qua trong quá khứ cùng với thân thế sau lưng.
Tiệc rượu mở cho đến mãi nửa đêm, trong lúc đó không ngừng có người đến bắt chuyện với tôi, có điều sau khi trải qua chuyện ồn ào của Võ Dương, tôi cũng chẳng còn có hứng thú muốn quen người mới nữa, chỉ với họ một vài câu chào hỏi. Tuy lời không nhiều nhưng có thể nhìn ra từ trong ánh mắt họ, họ thật sự rất có hứng thú với tôi, tôi hưởng thụ sự ngưỡng mộ khó có được mà người khác giành cho tôi này.
Giống như được sinh ra một lần nữa vậy, tối nay, tôi quên hết quá khứ, quên đi những chuyện trước kia, tối nay tôi chỉ muốn làm một công chúa tỏa sáng lộng lẫy mà thôi.
Có điều, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Phi giống như phải chịu một đòn đả kích nặng nề, anh uống rất nhiều rượu, tôi phải tốn khá nhiều sức mới có thể dìu được anh lên xe trở về khách sạn.
Tôi chăm sóc anh đến nửa đêm, trong lúc đó anh nôn rất nhiều lần, cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống, tôi thay anh ta dọn dẹp hết lần này đến lần khác. Không phải tôi không nghĩ đến việc rời đi, nhưng nhìn Hứa Phi say mê man bất tỉnh, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh rất đáng thương, anh không có bạn bè, hoặc có thể nói anh không có lấy một người bạn thực sự, tính cách cô độc và kiêu ngạo khiến anh không thể cảm nhận được thế nào là bạn bè thực sự.
Nỗi khổ trong lòng anh, có lẽ chỉ mình anh biết, có chuyện gì cũng chỉ một mình chịu đựng, ở đâu cũng chỉ có một mình, lần này không biết đã gặp phải chuyện buồn gì mà khiến anh uống đến mức say mềm như vậy.
Anh mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không sâu, cứ liên tục nói mê, tôi nghe miệng anh nhắc mãi một cái tên, hình như cái gì mà “Niệm Tịch.”
Tôi trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này, vợ anh cũng không phải tên này mà, trong lòng tôi bỗng nổi lên sự tò mò, nhưng không hề muốn nghiên cứu kỹ, có điều trong mơ mà cũng nhắc đến cái tên này chứng tỏ người này nhất định giữ một vị trí đặc biệt trong lòng anh ta.
Buổi tối, Hứa Phi đích thân lái xe đến đón tôi, nhìn ánh mắt anh kinh ngạc nhìn tôi, trong lòng tôi bật cười, ánh mắt mà tôi cần chính là loại này, chính là cảm giác khiến người khác phải nhìn chằm chằm này.
Hội trường được đặt ở một phòng khách trên tầng 5 của một nhà hàng, diện tích rộng hơn một ngìn mét vuông, sớm đã bị lấp đầy bởi những nam thanh nữ tú khoác trên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, sang trọng khác nhau.
Sự xuất hiện của Hứa Phi đã thu hút ánh nhìn chú ý của không ít người, tôi không tự giác mà ưỡn cao ngực, tự tưởng tượng ánh mắt của bọn họ tất cả đều tập chung về phía tôi.
Hứa Phi tự hồ rất có sức ảnh hưởng, đa số mọi người ở đây dường như đều đến chào hỏi anh, số người đến hỏi han anh không phải là ít, anh cứ luôn nói chuyện với người khác, gạt tôi qua một bên, có điều, tôi cũng không để ý lắm, một mình càng tự do.
Đến nơi trung tâm của vũ hội, tôi đón lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, nhấp một ngụm nhỏ.
Không bao lâu, có người đến bắt chuyện với tôi.
“Chào cô, tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?”
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi, dáng người không cao, tôi không hề có một chút hứng thú nào với kiểu người này, mỉm cười với ông ta một cái, khéo léo từ chối yêu cầu của ông ta. Thấy tôi không hề có ý muốn đáp lại, ông ta biết điều rời đi.
Tiếp theo đó, không ngừng có người đến bắt chuyện với tôi, tôi đều từ chối, bởi vì từ đầu đến giờ vẫn chưa có một người đàn ông nào khiến tôi thật sự động lòng.
Có lẽ là do kiểu trang điểm hôm nay của tôi khiến sự tự tin của tôi tăng vọt, yêu cầu của tôi cao hơn rất nhiều, nếu không phải là người còn trẻ ăn mặc bảnh bao và đẹp trai, tôi hầu như không suy xét.
Lúc này, đột nhiên nhìn thấy một người khiến tôi cảm thấy rất vô cùng bất ngờ, chính là người mà tôi đã gặp ở phòng nghỉ - Vũ Dương, anh ta không phải là mở công ty liên kết kinh doanh xe hơi ư? Sao tự nhiên lại chạy đến bữa tiệc lắp đặt thiết bị vận động này?
Hình như anh ta cũng phát hiện ra tôi, giống như phát hiện ra một châu lục mới, anh ta phấn khích chạy đến chỗ tôi. “Sao em lại xuất hiện ở đây thế?”
Trong lòng tôi cũng có thắc mắc tương tự, nhưng tôi không muốn bắt chuyện với anh ta, anh ta biết tôi là nhân viên phục vụ, vì muốn không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp quá sớm, tôi quyết định cố gắng hết sức tránh xa anh ta.
“Anh nhận nhầm người rồi!” Tôi cố ý thay đổi giọng nói, lạnh lùng nói với anh ta.
Thấy tôi quay người định bước đi, anh ta vội vàng đuổi theo từ phía sau: “Sao có thể chứ, anh không nhận nhầm người đâu.”
Bị anh ta đuổi theo đến mức mất kiên nhẫn, tôi liền chạy một mạch ra khỏi hội trường, đến phía sân thượng không có người.
Ai mà biết được anh ta cũng theo tới đây, chạy đến mức thở hổn hển, vừa chạy vừa hỏi: “Sao em cứ tránh anh thế? Anh cũng đâu có ăn thịt em.”
“Tôi còn muốn hỏi anh hơn, tại sao anh cứ bám lấy tôi thế?”
Vũ Dương cười tươi rói: “Những cô gái mà anh theo đuổi từ trước tới nay chưa hề có ai liên tiếp từ chối anh hai lần, em là người đầu tiên!”
“Từ giờ trở đi có rồi đấy, anh có thể đi được rồi.” Thật ra tôi không muốn nói nhiều lời với anh ta, những anh ấm như anh ta, tôi gặp không ít, Dương Hồng bụng dạ nham hiểm, Uông Dương ấm áp như ánh mặt trời, còn có Lưu Tê vẫn luôn vương vấn trong lòng, tất cả bọn họ đều là ác mộng của tôi, cũng là những quá khứ khó quên nhất của tôi.
Vũ Dương vẫn nhất quyết không hề buông tha, “Anh khiến em chán ghét đến như vậy ư? Khiến em nhìn thấy là muốn tránh ư?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đơn thuần chỉ là không muốn nói chuyện với người khác mà thôi.”
“Nói như vậy không phải là em ghét anh đúng không? Vậy tại sao không để anh làm quen với em một cách cẩn thận chứ, nói không chừng sau khi em hiểu rõ anh rồi, sẽ thích anh cũng nên.” Anh ta nói với vẻ tự luyến.
Tôi bĩu môi, đang muốn nói thêm gì đó thì ở phía không xa truyền đến giọng nói âm u lạnh lẽo của Hứa Phi: “Cô ấy sẽ không thích bất cứ ai đâu, bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
“Hứa Phi.” Tôi và Vũ Dương cùng lúc giật mình kêu lên.
Sắc mặt của Vũ Dương lập tức thay đổi, nhưng anh ta không hề sợ, suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Phi: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì có lẽ anh đã có vợ rồi.!”
“Chuyện của tôi, từ lúc nào đến lượt Vũ Dương anh quản thế? Viên Viên, qua đây!”
Tôi cúi đầu, chậm rãi bước qua.
Vũ Dương cười lạnh trong lòng một tiếng, miệng không hề khách khí nói với tôi: “Em cam tâm làm một món đồ chơi của hắn à, nếu như em không muốn, chỉ cần em gặp đầu, anh bảo đảm có thể đưa em thoát khỏi bàn tay của hắn ta một cách an toàn, xin em hãy tin anh, anh nói được làm được!”
Sắc mặt của Hứa Phi trở nên vô cùng khó coi, giọng lạnh lùng nói: “Vũ Dương, tôi nể mặt anh trai anh, lần này không tính toán với anh, nhưng anh đừng có quá đáng quá, chuyện của tôi, tốt nhất anh đừng có quản.”
Nghe hai người họ nói chuyện, tôi lơ mơ hiểu ra, tên Vũ Dương này trông cũng có vẻ là người lợi hại, đến cả một người bá đạo như Hứa Phi cũng không dám làm gì Vũ Dương.
Bây giờ tôi đang bị kẹp ở giữa, “Sao những chuyện linh tinh không đâu cứ tìm đến tôi thế này, bây giờ tôi chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của một công chúa thôi mà, các người cho cắn nhau, đừng có lấy tôi làm lá chắn!”
Tôi nhìn hai gã vẫn còn đang nồng nặc mùi thuốc súng, rồi bước đi, không hề quay đầu lại, vô cùng phóng khoáng.
Để lại hai người bọn họ tự đấu đá với nhau.
Sau đó hai người họ có còn nói gì nữa không thì tôi không biết, chỉ thấy lúc Hứa Phi quay lại, sắc mặt vô cùng không tốt.
Có điều, đến khi bữa tiệc kết thúc tôi không hề nhìn thấy Vũ Dương thêm một lần nào nữa, trong lòng thầm nghĩ, không phải là Hứa Phi trong lúc giận giữ nhất thời mà xử lí Vũ Dương rồi đấy chứ? Có điều tôi ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ không hợp tình hợp lí này.
Hứa Phi có thể tay không mà đánh đổ sản cả một gia sản lớn như vậy, bụng dạ của anh nhất định rất thâm độc, chuyện trực tiếp vạc trần bộ mặt của người khác như thế này, chắc anh sẽ không làm đâu.
Tôi không có cảm giác gì với anh ta cả, vậy nên cũng chẳng chú ý đến những việc anh ta đã trải qua trong quá khứ cùng với thân thế sau lưng.
Tiệc rượu mở cho đến mãi nửa đêm, trong lúc đó không ngừng có người đến bắt chuyện với tôi, có điều sau khi trải qua chuyện ồn ào của Võ Dương, tôi cũng chẳng còn có hứng thú muốn quen người mới nữa, chỉ với họ một vài câu chào hỏi. Tuy lời không nhiều nhưng có thể nhìn ra từ trong ánh mắt họ, họ thật sự rất có hứng thú với tôi, tôi hưởng thụ sự ngưỡng mộ khó có được mà người khác giành cho tôi này.
Giống như được sinh ra một lần nữa vậy, tối nay, tôi quên hết quá khứ, quên đi những chuyện trước kia, tối nay tôi chỉ muốn làm một công chúa tỏa sáng lộng lẫy mà thôi.
Có điều, thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Phi giống như phải chịu một đòn đả kích nặng nề, anh uống rất nhiều rượu, tôi phải tốn khá nhiều sức mới có thể dìu được anh lên xe trở về khách sạn.
Tôi chăm sóc anh đến nửa đêm, trong lúc đó anh nôn rất nhiều lần, cố nhịn cảm giác buồn nôn xuống, tôi thay anh ta dọn dẹp hết lần này đến lần khác. Không phải tôi không nghĩ đến việc rời đi, nhưng nhìn Hứa Phi say mê man bất tỉnh, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh rất đáng thương, anh không có bạn bè, hoặc có thể nói anh không có lấy một người bạn thực sự, tính cách cô độc và kiêu ngạo khiến anh không thể cảm nhận được thế nào là bạn bè thực sự.
Nỗi khổ trong lòng anh, có lẽ chỉ mình anh biết, có chuyện gì cũng chỉ một mình chịu đựng, ở đâu cũng chỉ có một mình, lần này không biết đã gặp phải chuyện buồn gì mà khiến anh uống đến mức say mềm như vậy.
Anh mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không sâu, cứ liên tục nói mê, tôi nghe miệng anh nhắc mãi một cái tên, hình như cái gì mà “Niệm Tịch.”
Tôi trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này, vợ anh cũng không phải tên này mà, trong lòng tôi bỗng nổi lên sự tò mò, nhưng không hề muốn nghiên cứu kỹ, có điều trong mơ mà cũng nhắc đến cái tên này chứng tỏ người này nhất định giữ một vị trí đặc biệt trong lòng anh ta.
Bình luận facebook