• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 99 LỄ PHỤC

CHƯƠNG 99: LỄ PHỤC

Tôi lúng túng an ủi cậu ấy: "Cậu đừng nghe anh ta nói bậy, tớ và anh ta thật sự không có gì!"

Đông Phi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nghi ngờ hỏi: "Cậu nói thật chứ, không lừa tớ chứ?"

Tôi xoa xoa đầu cậu ấy: "Tớ tuyệt đối không thích loại người như anh ta đâu, điều này cậu có thể yên tâm."

"Nhưng ông chủ nói anh ta coi trọng cậu!"

"Anh ta là tên điên, muốn nói gì thì nói, chúng ta tự biết trong lòng là được rồi!"

Đông Phi dường như tin lời tôi, đột nhiên nín khóc mỉm cười: "Nói vậy anh ấy chỉ nói cho có lệ thôi, tớ vẫn còn cơ hội phải không?"

Tôi thật sự lo lắng thay cho chỉ số IQ và sự cố chấp của cậu ấy. Có điều vì không để cậu ấy đau khổ tiếp, tôi chỉ đành hùa theo.

Buổi tối, tôi nằm mãi trên giường không ngủ được, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại cảnh trong nhà vệ sinh nữ hồi sáng.

Số mệnh như một vòng tròn, cho dù bản thân có giãy dụa thế nào cũng không sao thoát ra được. Tôi một lòng muốn thoát khỏi cuộc sống bán thân buông thả, nhưng cố gắng lâu như vậy vẫn bị phá hủy bởi tên đàn ông không cách nào kháng cự.

Nhớ lại vẻ cười nhạo của chính mình trong gương, dường như tôi đã đặt mình vào sát ranh giới của vực sâu vạn trượng. Lui lại một bước chính là nỗi đau khổ vô tận, tiến lên một bước chính là sự giải thoát vĩnh viễn.

Nghĩ mãi, tôi không khỏi bị ý tưởng nguy hiểm của mình hù dọa. Tôi làm sao vậy? Sao lại vô duyên vô cớ nghĩ đến cái chết. Nếu như tôi chết đi, bố mẹ phải làm sao, bọn họ mất tôi rồi thì cuộc sống sau này sẽ thế nào?

Bất tri bất giác nước mắt đã ướt đẫm khăn phủ gối, tôi mơ hồ chìm vào giấc ngủ, chờ mong ngày mai sẽ là một ngày nắng...

Hôm sau, Đông Phi gọi tôi dậy. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cô nàng dường như đỡ hơn nhiều. Tôi vui vẻ chào cậu ấy rồi rời giường.

Lúc chúng tôi sắp muộn giờ đến nơi tôi mới phát hiện cậu ấy còn đang trang điểm.

Hôm nay cậu ấy mặc một bộ đồ vô cùng khêu gợi, nửa người trên căng tròn, cái mông nhỏ đầy đặn, tràn đầy mê hoặc.

Tôi chẳng hiểu gì, hỏi: "Hôm nay cậu muốn đi xem mắt hay sao mà ăn mặc gợi cảm vậy?"

Cậu ấy bĩu môi: "Nghe nói hôm nay ông chủ sẽ đến chỗ khác công tác vài ngày, nếu may mắn thì không chừng sẽ được chọn làm người đi cùng."

Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng tôi lại rất vui: "Loại đàn ông cặn bã đó đi thì tớ có thể được thả lỏng rồi."

Lúc đến phòng gym, chị nhân viên lại thông báo cho tôi biết tổng giám đốc bảo tôi đến phòng làm việc của anh ta.

Tôi hơi nghi ngờ: "Tổng giám đốc? Ở đâu ra tổng giám đốc vậy? Quản lý cao nhất của chúng ta không phải là giám đốc sao?" Rồi tôi lại nghĩ, tên tổng giám đốc này sẽ không phải là Hứa Phi đấy chứ?

Lòng hồi hộp, tôi muốn từ chối nhưng lại không tìm được cớ gì cả. Mà lỡ như nói điều gì không nên thì nửa tháng này của tôi công cốc rồi.

Ôm tâm trạng bất an lên tầng ba, tôi gõ cửa căn phòng treo hai chữ giám đốc.

Người mở cửa quả nhiên là Hứa Phi, anh ta mở cửa cho tôi xong thì tùy tiện nằm ngửa lên sô pha.

Tôi hỏi với vô vàn suy nghĩ trong đầu: "Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Anh ta tóm cái túi đồ bên người ném xuống chân tôi, vô cùng ngang ngược ra lệnh: "Thay nó đi!"

Tôi mở túi ra xem, trong đó là một bộ váy dạ hội vô cùng đắt tiền, lụa mỏng màu đỏ đô sờ lên rất mềm mịn. Không cần đoán tôi cũng biết thứ này nhất định vô cùng đắt, chỉ sợ dồn tất cả số tiền tôi kiếm được trước giờ cũng không mua được!

Tuy rất muốn thử nó nhưng tôi vẫn kìm nén được, không hiểu hỏi: "Vì sao?"

"Đêm nay tôi muốn tham gia một bữa tiệc của ngành dụng cụ thể thao, mà cô chính là bạn nhảy của tôi." Giọng điệu của anh ta không cho phép bất cứ ai tranh luận.

Nhưng tôi không muốn bị anh ta coi như đồ chơi mà cưỡi, tôi lạnh lùng nói: "Vì sao lại chọn tôi, anh cũng có không ít đàn bà, vì sao lại cứ thích dằn vặt tôi!"

Anh ta đi đến trước người tôi, đẩy cằm tôi lên, sau đó ác độc nói: "Cô coi đây là dằn vặt thì cứ vậy đi. Bây giờ tôi ra lệnh cho cô, thay nó, ngay, lập, tức!"

Tôi cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, nghĩ đến lời của anh ta, nghĩ đến thế lực của anh ta, nghĩ đến thủ đoạn khống chế toàn bộ phòng tập gym tàn nhẫn của anh ta, tôi cuối cùng vẫn khuất phục.

Trước mặt anh ta, trước cái nhìn soi mới của anh ta, tôi cởi từng chiếc áo chiếc quần, mãi cho đến khi không còn chút quần áo nào trên người.

Tôi có thể nhìn thấy ham muốn trong mắt anh ta đang không ngừng bốc lên, nhưng dường như anh ta cố ý kìm lại.

Bị một người đàn ông không kiêng dè nhìn mình lõa thể, tuy không phải lần đầu nhưng trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến vậy. Anh ta chính là kẻ man rợ không nói lý lẽ, một tên đàn ông tràn đầy dã tính và có ham muốn khống chế đáng sợ.

Trước đây mỗi lần tôi cởi áo đa phần đều xuất phát từ tự nguyện, hoặc giao dịch công bằng. Nhưng đến chỗ anh ta, ngoại trừ sự dã man và ngang ngược thì chẳng cảm giác được gì cả.

Tôi run rẩy lấy bộ váy dạ hội đắt tiền mặc vào, cảm giác khi nó chậm rãi ma sát qua làn da trơn bóng của tôi như thể bàn tay đầy tình thương nhẹ nhàng mơn trớn trên cơ thể khiến tôi lún sâu vào. Tôi đã say mê sự quý phái và xa xỉ của nó.

Có lẽ bản chất tôi chính là một phụ nữ ham hư vinh. Trước đây lúc đối mặt với những mặt hàng xa xỉ phẩm tôi còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng sự xuất hiện của nó khiến trong lòng tôi dường như có gì đó bị phá nát. Tôi tựa hồ hiểu ra, sự bình tĩnh trước kia chẳng qua chỉ là cảm giác che giấu sự tự ti, những thứ đó tuy là xa xỉ, nhưng không đủ quý phái.

Đồ quý cũng chia làm hai loại, một loại là giá cả đắt, một loại là phẩm chất quý, mà nó lại bao gồm tất những gì đẹp nhất mà tôi muốn, vừa đắt vừa cao quý.

Thay xong bộ váy dạ hội, tôi không kìm được niềm yêu thích trong lòng. Đứng tại chỗ xoay xoay một vòng, làn váy tự nhiên mềm mại theo gió lay động, vậy mà tôi lại xuất hiện một ảo giác ngắn ngủi, giây phúc đó tôi dường như đã thật sự trở thành công chúa tôn quý, được ngàn người mến yêu, vô số người ngưỡng mộ.

Đây chính là thứ tôi muốn! Là thứ trước giờ tôi luôn mong ước, giấc mộng công chúa của tôi.

Tôi ngây dại!

Hứa Phi cũng ngây dại, sững sờ.

Ham muốn của anh đã bất tri bất giác lên đến đỉnh, anh vội vàng cởi quần ra, dùng cái thứ đã sưng trướng từ lâu, bất chấp mà xông tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom