Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 112 ĐẤU TRANH
CHƯƠNG 112: ĐẤU TRANH
Vài ngày sau, sức khỏe tôi đỡ hơn nhiều, những ngày này Hứa Phi cũng có đến thăm tôi. Mỗi lần gặp anh, trong lòng tôi rối như tơ vò, vừa muốn gặp, lại vừa không muốn.
Tôi cũng không biết có phải mình đã nảy sinh cảm giác với anh hay không. Thực ra thì trong lòng tôi luôn cố phủ định điều này, thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến anh lại bất giác so sánh với Lưu Tê, về mọi mặt hai người họ quả thực rất giống. Hoặc là chính thứ cảm giác hư ảo này khiến cho cảm giác tôi dành cho anh cũng thay đổi. Có lẽ đây cũng là lý do khiến tôi mặc kệ tất cả mà lao ra lúc đó.
“Anh tới chi vậy? Anh không phải ở bên Niệm Tịch của anh sao?” Tôi lạnh nhạt nói.
Ai mà biết được mắt anh bỗng đỏ lên, rồi gắng sức kéo tôi vào lòng, thấp giọng: “Xin lỗi, anh xin lỗi, là anh hại em!”
Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm chặt quá, chặt đến nỗi khiến tôi tưởng chừng như không thở được.
Tôi loay hoay một hồi rồi bỏ cuộc, việc nằm gọn trong lòng anh như thế bỗng nhiên khiến tôi cảm thấy rất an toàn, chắc có lẽ vì hình ảnh anh thật giống với hình ảnh Lưu Tê chăng. Tôi mơ màng nói: “Chuyện đã qua rồi, cứ để cho nó qua đi.”
Tôi dựa đầu vào vai anh, người đàn ông này tựa hồ như Lưu Tê vậy.
Nghe vậy, anh ôm siết tôi chặt hơn.
Kỳ thực chúng tôi có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng cả hai đều không biết làm sao mở lời, nên cứ như vậy, ôm nhau.
Thế rồi cứ ôm hoài ôm mãi, trong lòng tôi có chút cảm giác, tự giễu mình thật càng ngày càng dễ dãi rồi, lại cũng phát hiện, nhịp thở của anh càng lúc càng nặng hơn.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi đưa tay xuống mò phần hạ bộ, phát hiện anh đã cứng ngắc tự lúc nào.
Nhẹ nhàng thở một câu bên tai: “Đừng quên, anh còn nợ em rất nhiều tiền.”
Dục vọng trong anh dường như bị tôi thổi bùng lên, đôi mắt cứ vậy nhìn tôi đắm đuối. Nếu như đây không phải trong bệnh viện, chưa biết chừng anh sẽ thịt tôi luôn.
Anh ngoái đầu xem xét xung quanh một lượt, rồi vội vội vàng vàng kéo tôi vào nhà vệ sinh. Tôi cũng cảm xúc dạt dào, đầu tiên là dùng miệng cho anh một lúc, rồi lại chòng ghẹo chơi đùa nhưng không cho ăn, khiến anh bứt rứt không yên.
Sau đó, anh dường như trở về bản chất ngang ngược của mình, liền đè tôi ra, dùng hết sức mà đẩy vào.
Không biết có phải do đã nhiều ngày rồi không gần gũi đàn ông, chỉ một lúc sau tôi đã không chịu được mà rên lên: “Ưm…a…thoải mái quá!”
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của tôi, anh dường như phấn khích hơn, bàn tay không yên khám phá từ trên xuống dưới cơ thể tôi, về phía sau lại càng mãnh liệt.
Chúng tôi mây mưa tầm ba mươi phút. Đến khi tôi ngượng ngùng đem theo hai gò má đỏ ửng ra ngoài, mới phát hiện có mấy thằng cha đang đứng ngoài nghe lén, tôi cũng chẳng hiểu sao lại cười duyên dáng với bọn họ một cái, khiến họ đứng ngồi không yên.
Vừa bước ra chưa bao lâu, Vũ Dương liền tới, thấy Hứa Phi cũng ở đây, liền kích động lao tới nắm lấy cổ áo: “Anh còn dám vác mặt đến đây à, cô ấy bị anh hại chưa đủ sao?”
Hứa Phi không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu, một chuyện hiếm thấy, tôi có chút kinh ngạc.
Vũ Dương vẫn vô cùng phẫn nộ: “Trần Thiên dù sụp đổ rồi, nhưng quyền lực của hắn ta vẫn còn đó, hắn không có dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu. Anh tự lo lấy thân mình đi, tránh xa Lý Viện một chút.”
Nghe những lời đó, tôi không tránh khỏi hoảng sợ, Trần Thiên ghê gớm đến thế thì không xong rồi.
“Đây là chuyện gì thế?” Tôi hỏi một cách ngờ nghệch.
Vũ Dương không trả lời, Hứa Phi liền thay anh ấy giải thích: “Là Vũ Dương thuyết phục được trưởng bối Vũ gia, liên kết với những ông lớn bất động sản khác đánh đổ tên họ Trần kia.”
Nghe vậy tôi lại càng giật mình, tại sao Vũ Dương lại làm vậy, lẽ nào tất cả là vì tôi? Nếu thật sự như vậy, thì tôi quả thực nợ anh ấy quá nhiều. Tôi không cầm lòng được lén nhìn sang phía anh, thì phát hiện ánh mắt anh vẫn đang ghim chặt phía tôi nãy giờ, tôi ngại ngùng quay đầu đi.
Hứa Phi tiếp lời: “Vũ Dương lần này Vũ gia ra tay cũng giúp tôi một chuyện lớn, ân tình này tôi xin ghi nhận. Sau này có gì nhờ vả, anh cứ việc mở lời, tôi quyết không từ.”
Vũ Dương phẩy tay ngắt lời: “Tôi làm vậy không phải vì giúp anh.” Nói rồi ánh mắt lại hướng về phía tôi “Sau này anh đừng làm phiền Lý Viện nữa, đừng khiến cô ấy chịu thêm tổn thương.”
Hứa Phi nghe những lời này liền nổi giận, cố kìm nén cơn phẫn nộ của mình mà nói: “Cô ấy tự có lựa chọn của mình, anh dựa vào đâu mà thay cô ấy. Đừng tưởng rằng giúp được tôi thì cái gì tôi cũng nghe anh, tôi quyết không buông tay cô ấy đâu.”
“Dừng lại…! Hai người đang nói cái gì vậy? Tôi từ lúc nào biến thành đồ của các người vậy? Chuyện của tôi, tôi tự lo liệu, không cần các người bận tâm…!”
Hai người thấy tôi nổi giận, tiền lập tức im bặt, rồi lần lần lữa lữa bước ra ngoài.
Tôi mỏi mệt đổ xuống giường, lấy chăn trùm quá đầu, lòng rối như tơ vò.
Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Không phải nói sẽ phân rõ giới hạn với đám người gọi là thượng lưu này sao. Sao vẫn còn không nỡ vậy…
“Ooii, phiền chết đi được, để bọn họ đi đi, tôi chẳng quan tâm gì nữa!”
Chắc là vì vừa nãy tốn hơi nhiều sức lực trong nhà vệ sinh, tôi ngủ thiếp đi, đến tối mới tỉnh dậy. Hai người họ đều không ở đó, tôi chợt thấy trống rỗng.
“Lý Viện à Lý Viện, mày đúng là đứa con gái không biết xấu hổ, chỉ một lúc thiếu đàn ông mà đã khó chịu như thế này rồi.”
Đang nghĩ thì nhìn thấy Vũ Dương đẩy cửa bước vào, tay ôm một bịch to, tim bỗng trật một nhịp.
Mắt lúc này đã hoa hết cả lên rồi, cảm giác này, thật giống như Uông Dương.
Vừa nhóp nhép nhai đống đồ ăn Vũ Dương mang tới, tôi vừa không nhịn được hỏi: “Vũ Dương, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Anh không cảm thấy không đáng à?”
Anh cười sảng khoái: “Có lẽ tôi bị mắc hội chứng Eskimo!”
Tôi trước giờ chưa từng nghe đến chứng bệnh kỳ quái như vậy, cho là anh ta đang nói bừa, liền không khách khí lườm anh một cái, sau này mới biết đấy là một hội chứng tâm lý mà người ta không còn để tâm đến những quy tắc, những điều tồn tại trong cuộc sống. Nói một cách đơn giản là chứng cưỡng ép, chỉ có điều Vũ Dương thể hiện điều đó với tôi thôi.
Không biết có phải anh ấy đang nói đùa không, nhưng tôi thực sự bị tính cách ngốc nghếch này thu hút, thảng hoặc anh ấy mang nhiều dấu ấn của Uông Dương, khiến cho tôi cũng bất giác có thiện cảm, cảm giác này khiến tôi rất rối. Một mặt thì không muốn anh ấy can dự vào chuyện của mình, một mặt thì lại nảy sinh hứng thú đối với anh ta.
Vài ngày sau, sức khỏe tôi đỡ hơn nhiều, những ngày này Hứa Phi cũng có đến thăm tôi. Mỗi lần gặp anh, trong lòng tôi rối như tơ vò, vừa muốn gặp, lại vừa không muốn.
Tôi cũng không biết có phải mình đã nảy sinh cảm giác với anh hay không. Thực ra thì trong lòng tôi luôn cố phủ định điều này, thế nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến anh lại bất giác so sánh với Lưu Tê, về mọi mặt hai người họ quả thực rất giống. Hoặc là chính thứ cảm giác hư ảo này khiến cho cảm giác tôi dành cho anh cũng thay đổi. Có lẽ đây cũng là lý do khiến tôi mặc kệ tất cả mà lao ra lúc đó.
“Anh tới chi vậy? Anh không phải ở bên Niệm Tịch của anh sao?” Tôi lạnh nhạt nói.
Ai mà biết được mắt anh bỗng đỏ lên, rồi gắng sức kéo tôi vào lòng, thấp giọng: “Xin lỗi, anh xin lỗi, là anh hại em!”
Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm chặt quá, chặt đến nỗi khiến tôi tưởng chừng như không thở được.
Tôi loay hoay một hồi rồi bỏ cuộc, việc nằm gọn trong lòng anh như thế bỗng nhiên khiến tôi cảm thấy rất an toàn, chắc có lẽ vì hình ảnh anh thật giống với hình ảnh Lưu Tê chăng. Tôi mơ màng nói: “Chuyện đã qua rồi, cứ để cho nó qua đi.”
Tôi dựa đầu vào vai anh, người đàn ông này tựa hồ như Lưu Tê vậy.
Nghe vậy, anh ôm siết tôi chặt hơn.
Kỳ thực chúng tôi có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng cả hai đều không biết làm sao mở lời, nên cứ như vậy, ôm nhau.
Thế rồi cứ ôm hoài ôm mãi, trong lòng tôi có chút cảm giác, tự giễu mình thật càng ngày càng dễ dãi rồi, lại cũng phát hiện, nhịp thở của anh càng lúc càng nặng hơn.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi đưa tay xuống mò phần hạ bộ, phát hiện anh đã cứng ngắc tự lúc nào.
Nhẹ nhàng thở một câu bên tai: “Đừng quên, anh còn nợ em rất nhiều tiền.”
Dục vọng trong anh dường như bị tôi thổi bùng lên, đôi mắt cứ vậy nhìn tôi đắm đuối. Nếu như đây không phải trong bệnh viện, chưa biết chừng anh sẽ thịt tôi luôn.
Anh ngoái đầu xem xét xung quanh một lượt, rồi vội vội vàng vàng kéo tôi vào nhà vệ sinh. Tôi cũng cảm xúc dạt dào, đầu tiên là dùng miệng cho anh một lúc, rồi lại chòng ghẹo chơi đùa nhưng không cho ăn, khiến anh bứt rứt không yên.
Sau đó, anh dường như trở về bản chất ngang ngược của mình, liền đè tôi ra, dùng hết sức mà đẩy vào.
Không biết có phải do đã nhiều ngày rồi không gần gũi đàn ông, chỉ một lúc sau tôi đã không chịu được mà rên lên: “Ưm…a…thoải mái quá!”
Nghe thấy tiếng thở hổn hển của tôi, anh dường như phấn khích hơn, bàn tay không yên khám phá từ trên xuống dưới cơ thể tôi, về phía sau lại càng mãnh liệt.
Chúng tôi mây mưa tầm ba mươi phút. Đến khi tôi ngượng ngùng đem theo hai gò má đỏ ửng ra ngoài, mới phát hiện có mấy thằng cha đang đứng ngoài nghe lén, tôi cũng chẳng hiểu sao lại cười duyên dáng với bọn họ một cái, khiến họ đứng ngồi không yên.
Vừa bước ra chưa bao lâu, Vũ Dương liền tới, thấy Hứa Phi cũng ở đây, liền kích động lao tới nắm lấy cổ áo: “Anh còn dám vác mặt đến đây à, cô ấy bị anh hại chưa đủ sao?”
Hứa Phi không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu, một chuyện hiếm thấy, tôi có chút kinh ngạc.
Vũ Dương vẫn vô cùng phẫn nộ: “Trần Thiên dù sụp đổ rồi, nhưng quyền lực của hắn ta vẫn còn đó, hắn không có dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu. Anh tự lo lấy thân mình đi, tránh xa Lý Viện một chút.”
Nghe những lời đó, tôi không tránh khỏi hoảng sợ, Trần Thiên ghê gớm đến thế thì không xong rồi.
“Đây là chuyện gì thế?” Tôi hỏi một cách ngờ nghệch.
Vũ Dương không trả lời, Hứa Phi liền thay anh ấy giải thích: “Là Vũ Dương thuyết phục được trưởng bối Vũ gia, liên kết với những ông lớn bất động sản khác đánh đổ tên họ Trần kia.”
Nghe vậy tôi lại càng giật mình, tại sao Vũ Dương lại làm vậy, lẽ nào tất cả là vì tôi? Nếu thật sự như vậy, thì tôi quả thực nợ anh ấy quá nhiều. Tôi không cầm lòng được lén nhìn sang phía anh, thì phát hiện ánh mắt anh vẫn đang ghim chặt phía tôi nãy giờ, tôi ngại ngùng quay đầu đi.
Hứa Phi tiếp lời: “Vũ Dương lần này Vũ gia ra tay cũng giúp tôi một chuyện lớn, ân tình này tôi xin ghi nhận. Sau này có gì nhờ vả, anh cứ việc mở lời, tôi quyết không từ.”
Vũ Dương phẩy tay ngắt lời: “Tôi làm vậy không phải vì giúp anh.” Nói rồi ánh mắt lại hướng về phía tôi “Sau này anh đừng làm phiền Lý Viện nữa, đừng khiến cô ấy chịu thêm tổn thương.”
Hứa Phi nghe những lời này liền nổi giận, cố kìm nén cơn phẫn nộ của mình mà nói: “Cô ấy tự có lựa chọn của mình, anh dựa vào đâu mà thay cô ấy. Đừng tưởng rằng giúp được tôi thì cái gì tôi cũng nghe anh, tôi quyết không buông tay cô ấy đâu.”
“Dừng lại…! Hai người đang nói cái gì vậy? Tôi từ lúc nào biến thành đồ của các người vậy? Chuyện của tôi, tôi tự lo liệu, không cần các người bận tâm…!”
Hai người thấy tôi nổi giận, tiền lập tức im bặt, rồi lần lần lữa lữa bước ra ngoài.
Tôi mỏi mệt đổ xuống giường, lấy chăn trùm quá đầu, lòng rối như tơ vò.
Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Không phải nói sẽ phân rõ giới hạn với đám người gọi là thượng lưu này sao. Sao vẫn còn không nỡ vậy…
“Ooii, phiền chết đi được, để bọn họ đi đi, tôi chẳng quan tâm gì nữa!”
Chắc là vì vừa nãy tốn hơi nhiều sức lực trong nhà vệ sinh, tôi ngủ thiếp đi, đến tối mới tỉnh dậy. Hai người họ đều không ở đó, tôi chợt thấy trống rỗng.
“Lý Viện à Lý Viện, mày đúng là đứa con gái không biết xấu hổ, chỉ một lúc thiếu đàn ông mà đã khó chịu như thế này rồi.”
Đang nghĩ thì nhìn thấy Vũ Dương đẩy cửa bước vào, tay ôm một bịch to, tim bỗng trật một nhịp.
Mắt lúc này đã hoa hết cả lên rồi, cảm giác này, thật giống như Uông Dương.
Vừa nhóp nhép nhai đống đồ ăn Vũ Dương mang tới, tôi vừa không nhịn được hỏi: “Vũ Dương, sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Anh không cảm thấy không đáng à?”
Anh cười sảng khoái: “Có lẽ tôi bị mắc hội chứng Eskimo!”
Tôi trước giờ chưa từng nghe đến chứng bệnh kỳ quái như vậy, cho là anh ta đang nói bừa, liền không khách khí lườm anh một cái, sau này mới biết đấy là một hội chứng tâm lý mà người ta không còn để tâm đến những quy tắc, những điều tồn tại trong cuộc sống. Nói một cách đơn giản là chứng cưỡng ép, chỉ có điều Vũ Dương thể hiện điều đó với tôi thôi.
Không biết có phải anh ấy đang nói đùa không, nhưng tôi thực sự bị tính cách ngốc nghếch này thu hút, thảng hoặc anh ấy mang nhiều dấu ấn của Uông Dương, khiến cho tôi cũng bất giác có thiện cảm, cảm giác này khiến tôi rất rối. Một mặt thì không muốn anh ấy can dự vào chuyện của mình, một mặt thì lại nảy sinh hứng thú đối với anh ta.
Bình luận facebook