Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 113 DAO ĐỘNG
CHƯƠNG 113: DAO ĐỘNG
Không giống như Hứa Phi, tôi có thể không kiêng dè lên giường với Hứa Phi là vì tôi và anh ta không có chút tình cảm nào với nhau, tôi nhận tiền và anh ta được thoải mái, ai cũng lấy được thứ mình cần, những việc xảy ra sau đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng với Vũ Dương thì khác, tôi không hề muốn đi vào cuộc sống của anh ấy.
Tuy giờ nói đã muộn nhưng tôi vẫn không muốn anh nối gót Uông Dương, tôi biết họ không giống nhau, Vũ Dương lại mạnh mẽ hơn Uông Dương nhiều, nhưng càng mạnh mẽ tôi lại càng muốn cách càng xa.
Trải qua những thăng trầm trong cuộc tình với Lưu Tê, tôi không muốn bị cuốn vào tranh chấp gia đình của họ nữa, tôi tự biết không xứng với họ, vậy cần gì phải để bọn họ đau lòng vì tôi.
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, "Làm gì có bệnh kỳ lạ thế!" Tôi vừa nói vừa cầm cây kem cắn một miếng, trong lúc lơ đãng kem đụng vào mũi tôi khiến anh ấy phì cười.
Tôi liếc nhìn anh, đang định đưa tay lau thì anh giữ tay tôi lại, nhẹ nhàng lau sạch cho tôi.
Nhìn ánh mắt dịu dàng tới chảy nước của anh, trái tim tôi như muốn tan chảy, trong lòng tôi mơ hồ như có tiếng hét, "Lý Viện, mày không được như vậy, đã nói là cách xa anh ta ra rồi, mày phải tỉnh táo lại, không được dao động!"
Anh dường như đi guốc trong bụng tôi, không ngờ đột nhiên lại cúi đầu hôn lên môi tôi.
"Trời ơi, anh ta đang làm gì vậy!" Lòng tôi kinh hoảng, muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí.
Một lúc sau anh mới ngại ngùng tách ra, khi cái cảm giác ấm áp đó rời đi, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng.
Anh cúi đầu áy náy nói: "Anh… anh không nên làm như vậy!"
Tôi quay đầu không thèm để ý tới anh, tuy lòng ngọt như mía lùi nhưng tôi lại không biểu hiện ra ngoài.
Anh thấy tôi không có phản ứng gì còn tưởng tôi nổi giận, cảm thấy tự trách bèn đánh vào miệng mình, hổ thẹn nói: "Em đánh anh đi, anh sẽ không tránh đâu, em mới bị tổn thương lớn như vậy mà anh lại làm vậy với em, em chắc đang rất chán ghét anh!'
Thấy anh nhắc tới chuyện hôm đó, lòng tôi không khỏi run rẩy, tâm trạng vừa tốt lên một chút liền ỉu xìu xuống, mắt tôi đỏ lên nói: "Em sắp quên rồi anh lại nhắc làm gì hả, anh cố ý phải không!"
Tôi vừa nói vừa đánh vào ngực anh, nhưng anh ấy lại bắt chặt tay tôi không chịu buông, ánh mắt cứng rắn nói: "Là anh không tốt, sau này anh không dám nữa, Lý Viện, sau này hãy để anh bảo vệ em!"
Tôi khóc òa lên cố sức giãy dụa, khoảnh khắc này vừa ngọt vừa đắng lại vừa cay vừa chua, hàng loạt cảm xúc không tên trào dâng trong trái tim tôi khiến suy nghĩ hỗn loạn , tôi chỉ cảm thấy hơi thở ngày càng gấp gáp, dường như bị cái gì đó đè ép không thể thở nổi.
Tôi ngất đi, trong lúc mơ hồ nhìn thấy anh hoảng hốt xem xét tình hình tôi, miệng liên tục gọi tên tôi, cả bệnh viện như bị anh lật tung.
May mà lúc đó tôi chỉ là quá kích động khiến não không được cung cấp đủ dưỡng khí nên mới hôn mê thời gian ngắn, sau khi biết tôi không có việc gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm tha cho các bác sĩ.
Hai ngày sau tôi đã hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng tâm trạng lại luôn thất thường, cảm xúc tôi hỗn loạn nhất, dễ kích động nhất khi gặp Vũ Dương, thế nhưng gặp Hứa Phi tôi lại cảm thấy lòng bình yên hơn.
Thấy tình hình như thế, hai người bọn họ đều nhất trí cho rằng tôi phải được nghỉ ngơi thoải mái, cứ ở bệnh viện mãi cũng không tốt.
Cũng không biết ai trong bọn họ đặt một phòng cực kỳ sang trọng bên bờ biển, tôi thích nó ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Bọn họ như có hẹn trước, tôi để ý lúc người này tới người kia sẽ không xuất hiện, hơn nữa đều không ở lại bên tôi quá lâu.
Bây giờ đầu óc tôi đang rất hỗn loạn, tôi chỉ muốn thả lỏng tinh thần, quên hết mọi chuyện không tốt trước đây.
Vũ Dương vì không muốn kích động tôi nên mỗi lần tới đều mang mấy bộ phim hay, tôi không hứng thú với những cái này lắm, cũng không phải không hứng thú mà là gần đây hiếm có cái gì khiến tôi vui vẻ.
Thế là tôi đăng nhập vào bộ tiểu thuyết mà đã rất lâu rồi tôi không up chương, không thèm để ý tới đống tin nhắn mà biên tập gửi tới, tôi viết tất cả moị chuyện xảy ra gần đây với tôi vào truyện.
Từ chuyện bị Hứa Phi cưỡng hiếp ở nhà thi đấu, đến chuyện tâm lý thay đổi khi mặc lên chiếc váy dạ hội, tất cả những thay đổi về tâm lý và cảm xúc đó tôi đều viết vào truyện, sau đó dung nhập thêm những khúc chiết tình cảm, viết liên tục mấy chương tôi không biết thời gian đã sắp tới tối.
Việc chia sẻ mọi cảm xúc của tôi vào cuốn tiểu thuyết khiến tôi thấy thoải mái hơn, viết truyện cũng giống như hét lớn để xả stress, ít nhiều gì đó sẽ giải tỏa một phần nỗi đau buồn đang đè ép trong lòng tôi.
Đây cũng giống như lúc mọi người đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo bạn kể hết mọi chuyện đau khổ trong lòng ra vậy, hay cũng giống như con sông nước lũ dâng trào sắp vỡ đê tràn bờ, dù bạn có muốn ngăn cũng ngăn không nổi, chỉ cần nghĩ cách khơi thông, mở một đường kênh mới là có thể dẫn nước chảy về hướng khác.
Sau khi tìm ra cách xả stress này, viết tiểu thuyết trở thành sở thích của tôi, lâu lâu sẽ lên viết một đoạn chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, đây cũng trở thành cách giải trí của tôi trong một thời gian dài sau này.
Trong thời gian này, tôi đã ngủ với Hứa Phi rất nhiều lần, lần nào lần nấy đều gân cốt rệu rã mệt lả người, sau khi làm xong, anh ta cũng nói với tôi rất nhiều chuyện về công việc.
Thế nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ tò mò tại sao anh ta không đi tìm người con gái tên Niệm Tịch kia.
Trong một lần nói chuyện, vô tình tôi mới biết tên biến thái Trần Thiên muốn đối xử với Niệm Tịch như với tôi, nhưng Niệm Tịch quá cứng rắn đến mức lao thẳng đầu vào vách hầm, tuy chưa chết nhưng lại mất trí nhớ, tâm lý cô ấy bị ám ảnh nặng nề, vừa thấy Hứa Phi cô ấy liền la hét không thôi, không còn cách nào khác Hứa Phi chỉ có thể đưa cô ấy về quê dưỡng bệnh, vừa tốt cho việc phục hồi ký ức, vừa có thể tránh khỏi sự quấy rối của đám tay sai Trần Thiên.
Mấy ngày sau, Hứa Phi đã sắp xếp ổn thỏa chuyện ở đây và dự định trở về thành phố T, anh ta hỏi tôi có kế hoạch gì không, tôi có thể nói gì được, đương nhiên là về chung rồi.
Thế nhưng trước khi về tôi muốn gặp Vũ Dương một lần.
Chập tối hôm đó, Vũ Dương mặc một bộ âu phục lịch lãm nhìn rất chững chạc và sáng sủa, so sánh với, anh ấy xem ra chững chạc hơn Uông Dương nhiều.
Anh ấy cũng biết tôi sắp đi nên cứ bịn rịn không nỡ, tuy đã rất tránh né nhưng vẫn khó tránh nhắc tới chuyện của tôi, tôi cười nói với anh tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giờ tôi không còn yếu đuối như trước nữa.
Một lúc sau anh không biết nên nói gì nữa, hơn một tiếng sau, anh vừa định đi tôi bèn kéo anh lại muốn đêm nay anh ngủ lại, mới đầu anh còn sững sờ nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, anh liền dao động, hôm đó chúng tôi vui vẻ cả đêm.
Không giống như Hứa Phi, tôi có thể không kiêng dè lên giường với Hứa Phi là vì tôi và anh ta không có chút tình cảm nào với nhau, tôi nhận tiền và anh ta được thoải mái, ai cũng lấy được thứ mình cần, những việc xảy ra sau đó chỉ là ngoài ý muốn, nhưng với Vũ Dương thì khác, tôi không hề muốn đi vào cuộc sống của anh ấy.
Tuy giờ nói đã muộn nhưng tôi vẫn không muốn anh nối gót Uông Dương, tôi biết họ không giống nhau, Vũ Dương lại mạnh mẽ hơn Uông Dương nhiều, nhưng càng mạnh mẽ tôi lại càng muốn cách càng xa.
Trải qua những thăng trầm trong cuộc tình với Lưu Tê, tôi không muốn bị cuốn vào tranh chấp gia đình của họ nữa, tôi tự biết không xứng với họ, vậy cần gì phải để bọn họ đau lòng vì tôi.
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng, "Làm gì có bệnh kỳ lạ thế!" Tôi vừa nói vừa cầm cây kem cắn một miếng, trong lúc lơ đãng kem đụng vào mũi tôi khiến anh ấy phì cười.
Tôi liếc nhìn anh, đang định đưa tay lau thì anh giữ tay tôi lại, nhẹ nhàng lau sạch cho tôi.
Nhìn ánh mắt dịu dàng tới chảy nước của anh, trái tim tôi như muốn tan chảy, trong lòng tôi mơ hồ như có tiếng hét, "Lý Viện, mày không được như vậy, đã nói là cách xa anh ta ra rồi, mày phải tỉnh táo lại, không được dao động!"
Anh dường như đi guốc trong bụng tôi, không ngờ đột nhiên lại cúi đầu hôn lên môi tôi.
"Trời ơi, anh ta đang làm gì vậy!" Lòng tôi kinh hoảng, muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển của lý trí.
Một lúc sau anh mới ngại ngùng tách ra, khi cái cảm giác ấm áp đó rời đi, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng.
Anh cúi đầu áy náy nói: "Anh… anh không nên làm như vậy!"
Tôi quay đầu không thèm để ý tới anh, tuy lòng ngọt như mía lùi nhưng tôi lại không biểu hiện ra ngoài.
Anh thấy tôi không có phản ứng gì còn tưởng tôi nổi giận, cảm thấy tự trách bèn đánh vào miệng mình, hổ thẹn nói: "Em đánh anh đi, anh sẽ không tránh đâu, em mới bị tổn thương lớn như vậy mà anh lại làm vậy với em, em chắc đang rất chán ghét anh!'
Thấy anh nhắc tới chuyện hôm đó, lòng tôi không khỏi run rẩy, tâm trạng vừa tốt lên một chút liền ỉu xìu xuống, mắt tôi đỏ lên nói: "Em sắp quên rồi anh lại nhắc làm gì hả, anh cố ý phải không!"
Tôi vừa nói vừa đánh vào ngực anh, nhưng anh ấy lại bắt chặt tay tôi không chịu buông, ánh mắt cứng rắn nói: "Là anh không tốt, sau này anh không dám nữa, Lý Viện, sau này hãy để anh bảo vệ em!"
Tôi khóc òa lên cố sức giãy dụa, khoảnh khắc này vừa ngọt vừa đắng lại vừa cay vừa chua, hàng loạt cảm xúc không tên trào dâng trong trái tim tôi khiến suy nghĩ hỗn loạn , tôi chỉ cảm thấy hơi thở ngày càng gấp gáp, dường như bị cái gì đó đè ép không thể thở nổi.
Tôi ngất đi, trong lúc mơ hồ nhìn thấy anh hoảng hốt xem xét tình hình tôi, miệng liên tục gọi tên tôi, cả bệnh viện như bị anh lật tung.
May mà lúc đó tôi chỉ là quá kích động khiến não không được cung cấp đủ dưỡng khí nên mới hôn mê thời gian ngắn, sau khi biết tôi không có việc gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm tha cho các bác sĩ.
Hai ngày sau tôi đã hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng tâm trạng lại luôn thất thường, cảm xúc tôi hỗn loạn nhất, dễ kích động nhất khi gặp Vũ Dương, thế nhưng gặp Hứa Phi tôi lại cảm thấy lòng bình yên hơn.
Thấy tình hình như thế, hai người bọn họ đều nhất trí cho rằng tôi phải được nghỉ ngơi thoải mái, cứ ở bệnh viện mãi cũng không tốt.
Cũng không biết ai trong bọn họ đặt một phòng cực kỳ sang trọng bên bờ biển, tôi thích nó ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Bọn họ như có hẹn trước, tôi để ý lúc người này tới người kia sẽ không xuất hiện, hơn nữa đều không ở lại bên tôi quá lâu.
Bây giờ đầu óc tôi đang rất hỗn loạn, tôi chỉ muốn thả lỏng tinh thần, quên hết mọi chuyện không tốt trước đây.
Vũ Dương vì không muốn kích động tôi nên mỗi lần tới đều mang mấy bộ phim hay, tôi không hứng thú với những cái này lắm, cũng không phải không hứng thú mà là gần đây hiếm có cái gì khiến tôi vui vẻ.
Thế là tôi đăng nhập vào bộ tiểu thuyết mà đã rất lâu rồi tôi không up chương, không thèm để ý tới đống tin nhắn mà biên tập gửi tới, tôi viết tất cả moị chuyện xảy ra gần đây với tôi vào truyện.
Từ chuyện bị Hứa Phi cưỡng hiếp ở nhà thi đấu, đến chuyện tâm lý thay đổi khi mặc lên chiếc váy dạ hội, tất cả những thay đổi về tâm lý và cảm xúc đó tôi đều viết vào truyện, sau đó dung nhập thêm những khúc chiết tình cảm, viết liên tục mấy chương tôi không biết thời gian đã sắp tới tối.
Việc chia sẻ mọi cảm xúc của tôi vào cuốn tiểu thuyết khiến tôi thấy thoải mái hơn, viết truyện cũng giống như hét lớn để xả stress, ít nhiều gì đó sẽ giải tỏa một phần nỗi đau buồn đang đè ép trong lòng tôi.
Đây cũng giống như lúc mọi người đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ bảo bạn kể hết mọi chuyện đau khổ trong lòng ra vậy, hay cũng giống như con sông nước lũ dâng trào sắp vỡ đê tràn bờ, dù bạn có muốn ngăn cũng ngăn không nổi, chỉ cần nghĩ cách khơi thông, mở một đường kênh mới là có thể dẫn nước chảy về hướng khác.
Sau khi tìm ra cách xả stress này, viết tiểu thuyết trở thành sở thích của tôi, lâu lâu sẽ lên viết một đoạn chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, đây cũng trở thành cách giải trí của tôi trong một thời gian dài sau này.
Trong thời gian này, tôi đã ngủ với Hứa Phi rất nhiều lần, lần nào lần nấy đều gân cốt rệu rã mệt lả người, sau khi làm xong, anh ta cũng nói với tôi rất nhiều chuyện về công việc.
Thế nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ tò mò tại sao anh ta không đi tìm người con gái tên Niệm Tịch kia.
Trong một lần nói chuyện, vô tình tôi mới biết tên biến thái Trần Thiên muốn đối xử với Niệm Tịch như với tôi, nhưng Niệm Tịch quá cứng rắn đến mức lao thẳng đầu vào vách hầm, tuy chưa chết nhưng lại mất trí nhớ, tâm lý cô ấy bị ám ảnh nặng nề, vừa thấy Hứa Phi cô ấy liền la hét không thôi, không còn cách nào khác Hứa Phi chỉ có thể đưa cô ấy về quê dưỡng bệnh, vừa tốt cho việc phục hồi ký ức, vừa có thể tránh khỏi sự quấy rối của đám tay sai Trần Thiên.
Mấy ngày sau, Hứa Phi đã sắp xếp ổn thỏa chuyện ở đây và dự định trở về thành phố T, anh ta hỏi tôi có kế hoạch gì không, tôi có thể nói gì được, đương nhiên là về chung rồi.
Thế nhưng trước khi về tôi muốn gặp Vũ Dương một lần.
Chập tối hôm đó, Vũ Dương mặc một bộ âu phục lịch lãm nhìn rất chững chạc và sáng sủa, so sánh với, anh ấy xem ra chững chạc hơn Uông Dương nhiều.
Anh ấy cũng biết tôi sắp đi nên cứ bịn rịn không nỡ, tuy đã rất tránh né nhưng vẫn khó tránh nhắc tới chuyện của tôi, tôi cười nói với anh tôi đã nghĩ thông suốt rồi, giờ tôi không còn yếu đuối như trước nữa.
Một lúc sau anh không biết nên nói gì nữa, hơn một tiếng sau, anh vừa định đi tôi bèn kéo anh lại muốn đêm nay anh ngủ lại, mới đầu anh còn sững sờ nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, anh liền dao động, hôm đó chúng tôi vui vẻ cả đêm.
Bình luận facebook