Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 132 BẤT AN
CHƯƠNG 132: BẤT AN
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trang điểm, có lẽ là vì những lời Lưu Tê nói với tôi lúc tạm biệt, cũng có thể chỉ vì tôi không muốn anh ta nhìn thấy mặt mộc của tôi, hoặc có thể chỉ là muốn giấu đi vết thương trên người.
Chính tôi cũng không nói rõ được lý do tại sao, tôi thương Lưu Tê tôi không phủ nhận, nhưng cũng chính vì điều này mà tôi mới nghĩ hết mọi cách rời xa anh ta, đáng tiếc chuyện không như mơ, quanh đi quẩn lại một vòng tôi lại trở về bên cạnh anh ta, tuy đây không phải ý muốn của tôi, hơn nữa còn trở về với một thân phận nhục nhã, nhưng tôi vẫn thương anh ta như lúc ban đầu, thậm chí có lúc tôi còn muốn mau chóng được gặp lại anh ta .
Năng lực kiểm soát bản thân của tôi không biết từ khi nào bắt đầu trở nên yếu đuối như thế, không chỉ là dục vọng cơ thể, mà ngay cả trái tim cũng không thể khống chế, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm, dễ ham muốn, cũng dễ bị đau lòng, trái tim mong manh như thủy tinh, tuy tôi đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng mỗi đêm khuya thanh vắng, ngọn lửa dục vọng trong tôi lại bùng cháy.
Mấy lần mây mưa với Vũ Dương đều xảy ra trong trạng thái mất khống chế, ngay cả lần với Lưu Tê ở bệnh viện cũng vậy, đến cuối cùng đều là tôi chủ động đòi hỏi, tôi đãnthay đổi thành một con người thế nào tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng khi xong chuyện tôi lại cảm thấy hối hận sợ hãi, tôi sợ mình sẽ biến thành một người bị dục vọng chi phối, trở thành một con điếm....
Mang theo tâm trạng phức tạp vừa khổ sở vừa chờ mong, tôi tìm tới địa chỉ Lưu Tê đưa cho tôi.
Đây là một biệt thự nhỏ yên tĩnh trước đây tôi chưa từng tới, biệt thự được bao quanh bởi những vách tường cao, từ bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy bên trong, diện tích nơi này không lớn lắm, sân trước sân sau tổng cộng cũng chỉ mấy trăm mét vuông, đây là một căn biệt thự mà ngay cả tầng lớp trung lưu cũng có thể mua được.
Tôi bấm chuông, không có ai nhưng cổng lớn tự động mở.
Tôi bước vào trong nhà, nơi này như vừa mới sửa sang lại, rất nhiều thứ đều có hơi thở của mực in, Lưu Tê xoay lưng với tôi, anh ngồi lặng lẽ bên quầy bar mini, hình như anh ta đang uống rượu.
"Em tới rồi." Tôi rụt rè nói một câu.
Anh ta chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào, không có cơn giận nào xảy ra như tôi đoán, ban ngày tôi vừa mới đánh người phụ nữ của anh ta một trận, với tính cách của con đàn bà đó thì chắc hẳn anh đã biết tin rồi, anh không có phản ứng nào quả thật đã làm rất tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh ta cố ý giả vờ không biết.
Lòng tôi vô cùng lo lắng và bất an, tôi hít một hơi thật sâu cố gắng ổn định cảm xúc rồi mới nhỏ giọng nói: "Buổi sáng cô ta cố ý tới phá em, em chịu hết nổi mới ra tay đánh cô ấy!"
Anh ta im lặng bước tới bên cạnh, sau đó bắt lấy cánh tay tôi xem xét những vết bầm tím, sắc mặt anh bỗng thay đổi, "Em bị thương rồi, sao lại bị thương hả!"
Tôi sững sờ không ngờ anh lại hỏi như vậy, dường như anh thật sự không biết chuyện xảy ra ban sáng, tôi không biết có nên nói hết mọi chuyện không, nếu nói ra có khi nào tôi sẽ trở thành kẻ mách lẻo, rồi anh sẽ giận dữ hơn không.
Trong lòng xoắn xuýt do dự không thôi, tôi ấp úng không nói được gì.
"Nói nhanh, tại sao em bị thương, không có sự cho phép của tôi sao em có thể bị thương!"
Ánh mắt anh trở nên đáng sợ, vẻ mặt vô cùng giận dữ tựa như đồ vật yêu thích của mình bị người khác phá hoại.
Tôi cố gắng tránh khỏi bàn tay cứng như thép đang nắm chặt lấy cánh tay tôi, "Còn ai khác ngoài bạn gái của anh, cô ta không nói với anh à!"
"Bạn gái nào, em đang nói gì vậy, tôi hỏi em tại sao bị thương, là ai làm em bị thương!"
"Em nói rồi, là bạn gái của anh, anh đi hỏi chẳng phải biết ngay sao!"
Tôi vừa giãy dụa vừa lớn tiếng kêu lên, đầu óc tôi lúc này trở nên hỗn loạn, không biết anh thật sự không biết hay đang giả vờ.
Anh thô bạo ép tôi vào tường, cả người dựa sát vào tôi, từ đây có thể nhìn thấy rõ ánh mắt sáng rực của anh, anh nổi giận thật rồi.
Tôi sợ hãi nhắm mắt không biết rốt cuộc anh muốn làm gì với tôi, sau đó tôi vội vàng kể hết mọi chuyện ban sáng từ đầu đến cuối, một chữ cũng không sót với tốc độ cực kỳ nhanh.
Anh im lặng lắng nghe tôi nói, sau khi tôi nói xong anh cũng không có phản ứng nào khác, tôi hơi hé mí mắt mới phát hiện anh đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi không biết tâm trạng anh bây giờ thế nào, cũng không biết anh sẽ làm gì tiếp theo, tôi muốn giãy dụa nhưng lại sợ chọc anh nổi giận, thế là cứ ngơ ngác đứng đó đợi anh.
Chúng tôi cứ đứng im như thế mãi tới một lúc sau, anh mới dần dần thu hồi ánh mắt sâu thẳm để trở về với vẻ mặt quen thuộc, anh nhẹ nhàng nhấc một cánh tay tôi lên, tay kia ấn ấn lên vết bầm trên tay tôi, tôi đau đớn đến mức giật mí mắt nhưng cố gắng nhịn không kêu đau.
Anh ấy cứ xoa đi xoa lại, nhìn giống như trừng phạt lại như xoa giúp tôi đỡ đau, tôi thật sự không hiểu anh đang làm gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn cố gắng không để mình kêu ra tiếng.
Một lúc sau anh kéo mạnh người tôi, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xuyên qua đầu gối ôm tôi lên.
Cả người tôi nằm trong lòng anh, hơi thở đàn ông khiến người mê đắm phả lên người khiến trái tim tôi đập loạn lên, "Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao!" Tôi thầm nói trong lòng.
Anh ấy quăng tôi lên giường, sau đó bắt đầu cởi đồ của anh ra.
Tôi không biết anh muốn làm gì, chỉ biết cuộn người lại trốn nơi góc giường.
Tới khi cởi hết chỉ còn một chiếc quần lót nho nhỏ anh mới mở miệng, "Sao em không cởi, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân cởi đồ cho thú cưng à!"
Tôi rất tò mò anh đang làm gì, rõ ràng ánh mắt anh không có chút dục vọng nào, cũng không thấy hơi thở anh đổi nhịp, anh ấy rất khác, khác hoàn toàn lúc trước.
Trước đây mỗi lần muốn ngủ với tôi, hơi thở anh đều thay đổi, nhất là khi hưng phấn, cả người anh tỏa ra một thứ hơi thở đàn ông khiến tôi mê đắm, có thể nói là tôi đã quen với điều đó, nhưng lúc này tôi lại không thấy bất cứ điều gì ở anh.
Nhưng tôi vẫn nghe lời lần lượt cởi quần áo trên người ra, tôi cũng không biết anh muốn tôi cởi tới đâu, thế là cắn răng cởi hết toàn bộ, cơ thể tôi hoàn toàn lõa lồ trước mắt anh, tôi xấu hổ đỏ ửng mặt, đầu cúi xuống không dám nhìn anh, bên tai tôi dường như nghe thấy hơi thở anh dần trở nên gấp gáp.
Tôi biết chuyện đó sắp xảy ra rồi, vì thế tôi từ từ rúc vào lớp chăn mềm mại.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trang điểm, có lẽ là vì những lời Lưu Tê nói với tôi lúc tạm biệt, cũng có thể chỉ vì tôi không muốn anh ta nhìn thấy mặt mộc của tôi, hoặc có thể chỉ là muốn giấu đi vết thương trên người.
Chính tôi cũng không nói rõ được lý do tại sao, tôi thương Lưu Tê tôi không phủ nhận, nhưng cũng chính vì điều này mà tôi mới nghĩ hết mọi cách rời xa anh ta, đáng tiếc chuyện không như mơ, quanh đi quẩn lại một vòng tôi lại trở về bên cạnh anh ta, tuy đây không phải ý muốn của tôi, hơn nữa còn trở về với một thân phận nhục nhã, nhưng tôi vẫn thương anh ta như lúc ban đầu, thậm chí có lúc tôi còn muốn mau chóng được gặp lại anh ta .
Năng lực kiểm soát bản thân của tôi không biết từ khi nào bắt đầu trở nên yếu đuối như thế, không chỉ là dục vọng cơ thể, mà ngay cả trái tim cũng không thể khống chế, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm, dễ ham muốn, cũng dễ bị đau lòng, trái tim mong manh như thủy tinh, tuy tôi đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng mỗi đêm khuya thanh vắng, ngọn lửa dục vọng trong tôi lại bùng cháy.
Mấy lần mây mưa với Vũ Dương đều xảy ra trong trạng thái mất khống chế, ngay cả lần với Lưu Tê ở bệnh viện cũng vậy, đến cuối cùng đều là tôi chủ động đòi hỏi, tôi đãnthay đổi thành một con người thế nào tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng khi xong chuyện tôi lại cảm thấy hối hận sợ hãi, tôi sợ mình sẽ biến thành một người bị dục vọng chi phối, trở thành một con điếm....
Mang theo tâm trạng phức tạp vừa khổ sở vừa chờ mong, tôi tìm tới địa chỉ Lưu Tê đưa cho tôi.
Đây là một biệt thự nhỏ yên tĩnh trước đây tôi chưa từng tới, biệt thự được bao quanh bởi những vách tường cao, từ bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy bên trong, diện tích nơi này không lớn lắm, sân trước sân sau tổng cộng cũng chỉ mấy trăm mét vuông, đây là một căn biệt thự mà ngay cả tầng lớp trung lưu cũng có thể mua được.
Tôi bấm chuông, không có ai nhưng cổng lớn tự động mở.
Tôi bước vào trong nhà, nơi này như vừa mới sửa sang lại, rất nhiều thứ đều có hơi thở của mực in, Lưu Tê xoay lưng với tôi, anh ngồi lặng lẽ bên quầy bar mini, hình như anh ta đang uống rượu.
"Em tới rồi." Tôi rụt rè nói một câu.
Anh ta chậm rãi xoay người lại, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào, không có cơn giận nào xảy ra như tôi đoán, ban ngày tôi vừa mới đánh người phụ nữ của anh ta một trận, với tính cách của con đàn bà đó thì chắc hẳn anh đã biết tin rồi, anh không có phản ứng nào quả thật đã làm rất tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh ta cố ý giả vờ không biết.
Lòng tôi vô cùng lo lắng và bất an, tôi hít một hơi thật sâu cố gắng ổn định cảm xúc rồi mới nhỏ giọng nói: "Buổi sáng cô ta cố ý tới phá em, em chịu hết nổi mới ra tay đánh cô ấy!"
Anh ta im lặng bước tới bên cạnh, sau đó bắt lấy cánh tay tôi xem xét những vết bầm tím, sắc mặt anh bỗng thay đổi, "Em bị thương rồi, sao lại bị thương hả!"
Tôi sững sờ không ngờ anh lại hỏi như vậy, dường như anh thật sự không biết chuyện xảy ra ban sáng, tôi không biết có nên nói hết mọi chuyện không, nếu nói ra có khi nào tôi sẽ trở thành kẻ mách lẻo, rồi anh sẽ giận dữ hơn không.
Trong lòng xoắn xuýt do dự không thôi, tôi ấp úng không nói được gì.
"Nói nhanh, tại sao em bị thương, không có sự cho phép của tôi sao em có thể bị thương!"
Ánh mắt anh trở nên đáng sợ, vẻ mặt vô cùng giận dữ tựa như đồ vật yêu thích của mình bị người khác phá hoại.
Tôi cố gắng tránh khỏi bàn tay cứng như thép đang nắm chặt lấy cánh tay tôi, "Còn ai khác ngoài bạn gái của anh, cô ta không nói với anh à!"
"Bạn gái nào, em đang nói gì vậy, tôi hỏi em tại sao bị thương, là ai làm em bị thương!"
"Em nói rồi, là bạn gái của anh, anh đi hỏi chẳng phải biết ngay sao!"
Tôi vừa giãy dụa vừa lớn tiếng kêu lên, đầu óc tôi lúc này trở nên hỗn loạn, không biết anh thật sự không biết hay đang giả vờ.
Anh thô bạo ép tôi vào tường, cả người dựa sát vào tôi, từ đây có thể nhìn thấy rõ ánh mắt sáng rực của anh, anh nổi giận thật rồi.
Tôi sợ hãi nhắm mắt không biết rốt cuộc anh muốn làm gì với tôi, sau đó tôi vội vàng kể hết mọi chuyện ban sáng từ đầu đến cuối, một chữ cũng không sót với tốc độ cực kỳ nhanh.
Anh im lặng lắng nghe tôi nói, sau khi tôi nói xong anh cũng không có phản ứng nào khác, tôi hơi hé mí mắt mới phát hiện anh đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi không biết tâm trạng anh bây giờ thế nào, cũng không biết anh sẽ làm gì tiếp theo, tôi muốn giãy dụa nhưng lại sợ chọc anh nổi giận, thế là cứ ngơ ngác đứng đó đợi anh.
Chúng tôi cứ đứng im như thế mãi tới một lúc sau, anh mới dần dần thu hồi ánh mắt sâu thẳm để trở về với vẻ mặt quen thuộc, anh nhẹ nhàng nhấc một cánh tay tôi lên, tay kia ấn ấn lên vết bầm trên tay tôi, tôi đau đớn đến mức giật mí mắt nhưng cố gắng nhịn không kêu đau.
Anh ấy cứ xoa đi xoa lại, nhìn giống như trừng phạt lại như xoa giúp tôi đỡ đau, tôi thật sự không hiểu anh đang làm gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn cố gắng không để mình kêu ra tiếng.
Một lúc sau anh kéo mạnh người tôi, một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ xuyên qua đầu gối ôm tôi lên.
Cả người tôi nằm trong lòng anh, hơi thở đàn ông khiến người mê đắm phả lên người khiến trái tim tôi đập loạn lên, "Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao!" Tôi thầm nói trong lòng.
Anh ấy quăng tôi lên giường, sau đó bắt đầu cởi đồ của anh ra.
Tôi không biết anh muốn làm gì, chỉ biết cuộn người lại trốn nơi góc giường.
Tới khi cởi hết chỉ còn một chiếc quần lót nho nhỏ anh mới mở miệng, "Sao em không cởi, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân cởi đồ cho thú cưng à!"
Tôi rất tò mò anh đang làm gì, rõ ràng ánh mắt anh không có chút dục vọng nào, cũng không thấy hơi thở anh đổi nhịp, anh ấy rất khác, khác hoàn toàn lúc trước.
Trước đây mỗi lần muốn ngủ với tôi, hơi thở anh đều thay đổi, nhất là khi hưng phấn, cả người anh tỏa ra một thứ hơi thở đàn ông khiến tôi mê đắm, có thể nói là tôi đã quen với điều đó, nhưng lúc này tôi lại không thấy bất cứ điều gì ở anh.
Nhưng tôi vẫn nghe lời lần lượt cởi quần áo trên người ra, tôi cũng không biết anh muốn tôi cởi tới đâu, thế là cắn răng cởi hết toàn bộ, cơ thể tôi hoàn toàn lõa lồ trước mắt anh, tôi xấu hổ đỏ ửng mặt, đầu cúi xuống không dám nhìn anh, bên tai tôi dường như nghe thấy hơi thở anh dần trở nên gấp gáp.
Tôi biết chuyện đó sắp xảy ra rồi, vì thế tôi từ từ rúc vào lớp chăn mềm mại.
Bình luận facebook