• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 134 CHUẨN BỊ

CHƯƠNG 134: CHUẨN BỊ

Tôi không biết ý anh muốn nói gì, nếu nhìn vào mặt chữ thì dường như anh ta rất quan tâm tôi, nhưng giọng điệu lại đầy ý đùa giỡn khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Ở một nơi tôi không nhìn thấy, ánh mắt Lưu Tê từ đùa giỡn dần dần chuyển thành lạnh lùng dữ tợn, cũng không biết cơn giận dữ đang kiềm nén lớn thế nào.

Tôi đi cả một buổi tối chắc chắn Đông Phi sẽ nghi ngờ, nhưng tôi không thể nói thật với cô ấy, nói ra chỉ khiến cậu ấy lo lắng mà thôi, hơn nữa không chừng còn rước lấy nhiều phiền phức hơn, nghĩ tới việc giải thích tôi bỗng thấy đau đầu.

Trên đường, tôi dùng hết tế bào não để suy nghĩ, hôm qua Lưu Tê rất kỳ lạ nhưng tôi nghĩ mãi không ra tại sao, với năng lực của anh ta thì không thể nào không biết chuyện tôi và con mụ hôm qua, nhưng nhìn vẻ mặt anh rõ ràng là không biết, điều này cực kỳ lạ lùng, hơn nữa anh lại còn ngoan ngoãn ngủ bên tôi cả một buổi tối, điểm này lại càng khiến người ta hoài nghi.

Tôi từng nghĩ có khi nào anh đã phục hồi ký ức không, nhưng ban sáng anh cho tôi cảm giác hoàn toàn khác, tuy khoái cảm anh mang đến cho tôi không gì sánh được, nhưng giống như sâu bên trong có thêm cái gì đó, tôi không đoán nổi, tóm lại càng nghĩ càng loạn, lúc sắp tới câu lạc bộ, tôi cố gắng lắm mới quăng hết suy nghĩ về anh ta ra khỏi đầu.

Kéo tới kéo lui cuối cũng vẫn trễ, theo quy định trễ một lần sẽ bị trừ nửa ngày công, tuy không nhiều nhưng với tôi bây giờ, số tiền này khác với đồng tiền trước kia tôi kiếm được, mất nửa ngày công khiến tôi thấy khó chịu.

Trong lòng nhiều tâm sự nên lúc quét dọn tôi không chú tâm vào công việc, liên tục mấy lần đều đụng trúng khách, việc này lại càng khiến tâm trạng tôi tệ hơn.

Lúc này, Đông Phi không biết từ đâu nhảy ra, cậu ấy hỏi tôi hôm qua đi đâu.

Tâm trạng tôi đang rất xấu, hơn nữa cũng không biết giải thích thế nào với cậu ấy, thế là cậu ấy nghi ngờ hỏi: "Cậu sẽ không đi tìm Thẩm Lệ Lệ chứ?"

Thấy sắc mặt tôi khó chịu lại không giải thích gì, cô ấy còn tưởng rằng đã đoán đúng bèn hét to: "Viện Viện, hôm trước chẳng phải cậu còn khuyên tớ đừng đi tìm Thẩm Lệ Lệ sao, sao giờ cậu lại đi, cậu gặp chuyện gì khó khăn à, cậu có thể nói với tớ mà, có chuyện thì để tớ giúp cậu, còn nói chúng ta là chị em tốt, chị em tốt mà cái gì cũng giấu trong lòng như cậu à!"

Nhìn như cậu ấy đang trách mắng, nhưng thật ra tôi biết cậu ấy đang lo lắng cho tôi, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, lặng lẽ nói, " Đông Phi, tớ biết cậu muốn giúp tớ thật lòng, nhưng có vài chuyện nếu nói ra là hại cậu, tớ không thể để cậu bị tớ liên lụy, chắc chắn không."

Tâm trạng tôi đã không tốt, đến Đông Phi dường như cũng bị tôi làm khó chịu đến mức cơm ăn không ngon, thấy cậu ấy khó chịu như thế, tôi lại càng không yên tâm.

Buổi chiều rảnh rỗi lướt điện thoại, trong lúc vô tình phát hiện ngày mai là sinh nhật Đông Phi, một kế hoạch ấp ủ từ lâu bắt đầu hiện lên trong đầu tôi .

Từ lúc lên đại học tới nay, tôi không bận học thì bận tiếp khách kiếm tiền hoặc luẩn quẩn bên mấy người bạn trai, dường như tôi chưa bao giờ làm cho Đông Phi một sinh nhật tử tế, gia đình tôi và cô ấy cũng sêm sêm nhau, nghĩ cũng ít khi mừng sinh nhật, hoặc có lẽ chính cô ấy đã không đẻ ý tới sinh nhật của mình.

Thế nhưng tôi biết, dù là ai đi nữa, cho dù người đó có nhỏ bé thấp kém thế nào nhưng nếu có người làm sinh nhật cho mình thì đó chắc chắn là ký ức đáng nhớ cả đời.

Vì không để cô ấy phát hiện nên tôi không có nói kế hoạch của tôi cho Đông Phi, sau khi tan ca, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Vũ Dương bảo anh ấy ngày mai dù thế nào cũng phải tới một chuyến.

Anh ấy dường như đang bận gì đó, tôi có thể nghe thấy sự do dự trong giọng nói của anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy cũng đồng ý rồi.

Hẹn được Vũ Dương chuyện coi như đã thành công một nửa, nhưng lúc này tôi lại do dự chần chừ.

Tôi không biết hậu quả của việc này sẽ là thế nào, Vũ Dương có vì thế mà tổn thương không, Đông Phi có vì thế mà để lại khúc mắc trong tâm lý không?

Thật ra tôi hy vọng qua chuyện này, Vũ Dương có thể hoàn toàn cắt đứt dây dưa với tôi, để tôi có thể bớt áy náy và lo lắng hơn, còn Đông Phi, tôi nghĩ dù kết quả có thể nào thì chuyện cô ấy hận tôi chỉ là thứ yếu, với tính cách của Vũ Dương, anh ấy chắc chắn sẽ không để Đông Phi chịu thiệt.

Một mũi tên trúng ba con nhạn, cuối cùng tôi vẫn quyết tâm thực hiện, dù cuối cùng tôi bị bọn họ hiểu lầm ghét bỏ, nhưng chỉ cần bọn họ có thể sống tốt hơn, tôi cam tâm tình nguyện.

Ngày khai giảng sắp tới, một giờ tôi và Đông Phi phải rời khỏi đây để trở về cuộc sống trường học, lúc đó, quan hệ của chúng tôi và Vũ Dương có thể sẽ trở nên xa cách hơn, nếu không bắt lấy cơ hội này có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nũa.

Sau khi quyết định, tôi bắt đầu chuẩn bị cho mọi thứ, vì việc này tôi còn đi tìm Thẩm Lệ Lệ một chuyến.

Buổi tối, sau khi tan ca, tôi tìm đại một lý do tách khỏi Đông Phi rồi tới quán bar đã hẹn trước tìm Thẩm Lệ Lệ.

Thế nhưng tôi không biết đằng sau đang có một cái đuôi đi theo, anh ta dường như không có ý xấu với tôi mà chỉ muốn theo dõi tôi mà thôi.

Vừa vào quán bar tôi đã thấy Thẩm Lệ Lệ, chị ta mặc một bộ váy bó sát màu trắng, tâm trạng có vẻ rất tốt, chị ta vừa cười nói với mấy tên đàn ông vừa vuốt ve trêu chọc khiến mấy người đều hưng phấn vô cùng, đám người ấy cũng không thèm để ý chốn đông người bắt đầu sờ soạng chị ta.

Thẩm Lệ Lệ dường như rất thích cảm giác này, cũng không ngăn cản, để bọn họ tùy ý muốn đụng gì chạm đó.

Dáng vẻ phóng đãng khiến tôi nhìn đỏ cả mặt, tôi vội kéo cô ấy vào một góc khuất, "Chị có mang đồ em bảo chị không!"

Chị ta dường như hơi có chút men say, cười quyến rũ nói: "Còn sớm mà, em gấp làm cái gì, nào nào, uống một ly với chị."

Không còn cách nào khác, ai bảo tôi có việc nhờ chị ta, thế là hai người chúng tôi cùng ngồi trên ghế cao ngoài quầy bar uống vài ly.

Lúc này, mấy người lúc nãy bị Thẩm Lệ Lệ trêu ghẹo bắt đầu vây xung quanh chúng tôi, ban đầu còn muốn nói chuyện với Thẩm Lệ Lệ, sau phát hiện cô gái ngồi bên cạnh có nhan sắc thân hình càng nổi bật hơn liền bắt đầu động tay động chân với tôi.

Trước đây tôi từng trêu ghẹo cả khối người thế này trong quán bar đương nhiên đã quen với cảnh này, bọn họ quấy rối nhưng tôi hầu như không có phản kháng, thậm chí trong lòng còn thấy vui vẻ.

Uống được khoảng nửa chai, tôi và Thẩm Lệ Lệ đều hơi ngà ngà say, mấy người đàn ông thấy chúng tôi say lại càng to gan hơn, có một tên thậm chí còn luồn tay dưới váy tôi.

Bị hắn ta kích thích, cả người tôi bắt đầu có phản ứng, khuôn mặt đỏ ửng như một trái táo, thế nhưng hôm nay tôi không có ý tìm trai vui vẻ nên vội kéo Thẩm Lệ Lệ rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom