Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 154
CHƯƠNG 154
Chuyến đi đến buổi tiệc Thiên Hải khiến người ta mong đợi cuối cùng đã kết thúc.
Cũng sắp đến ngày tựu trường, tôi và Đông Phi đều nhất trí chọn công việc ở câu lạc bộ này, tranh thủ mấy ngày cuối rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Thế nhưng kế hoạch ngon lành là thế lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ. Lưu Tê gọi tới, anh ta bảo buổi tối tôi đến biệt thự nhỏ chờ anh ta.
Tôi biết tôi không thể từ chối Lưu Tê, đành lên quyết tâm gõ cửa phòng anh ta.
Cửa không khóa, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi vào. Lưu Tê lặng lẽ ngồi bên quầy bar giống như lần trước, đưa lưng về phía tôi không nói câu nào.
"Em đến rồi!" Tôi dè dặt chào.
Lưu Tê chậm rãi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt sâu xa khôn tả. Anh ta vẫn im lặng, không gian im ắng khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
"Anh tìm em có chuyện gì không!" Tôi nhát gan hỏi một câu, còn chẳng dám nhìn vào mắt anh ta nữa.
Tôi thật sự không biết lần này anh ta tìm tôi là có mục đích gì. Trong mấy ngày tôi đi Hải Nam, anh ta không hề gọi điện thoại cho tôi, tôi không rõ anh ta có biết tôi vượt tường hay không.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói lạnh băng của anh ta truyền đến: "Mấy ngày qua em đi đâu, tại sao anh tìm em khắp nơi đều không được!"
Tôi giật thót, tại sao anh ta lại hỏi như thế, anh ta muốn tìm tôi thì sao không gọi điện thoại cho tôi. Tôi chẳng bao giờ có ý định giấu diếm điều gì với anh ta, chỉ cần anh ta hỏi, tôi nhất định nói tuốt tuồn tuột cho anh ta biết. Nhưng hiện tại anh ta giống như ông chồng đang đối chứng trước khi bắt bà vợ vụng trộm, dùng phương thức ép hỏi hoạt động của tôi mấy ngày qua, rốt cuộc anh ta có ý gì đây?
"Anh, anh hỏi thế là có ý gì, tại sao em đi đâu cũng phải báo cho anh biết!" Tôi còn muốn giãy chết, cố gắng dằn lại nỗi bất an trong lòng.
"Hừ, mấy ngày vừa rồi em chơi bời ở Hải Nam rất vui vẻ phải không. Anh ta chỉ hỏi một chút thôi mà, em sợ cái gì!"
"Nếu, nếu anh đã biết thì còn hỏi làm gì?" Tôi lấy thêm can đảm, chất vấn anh ta.
Anh ta bỗng nắm lấy cằm tôi, khẽ nâng đầu tôi lên để ánh mắt tôi không thể nhìn đi chỗ khác, sau đó lạnh lùng nói: "Em đang khiêu chiến với anh sao!"
Tôi cực kỳ sợ ánh mắt này của anh ta. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt anh ta như vậy, giống như đang tụ lại một sức mạnh to lớn nào đó đánh sâu vào lòng tôi, khiến tôi không thể hít thở.
Tôi cố hết sức cạy tay anh ta ra, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của anh ta, nhưng tay anh ta giống như gọng kìm, vẫn không nhúc nhích. Tôi bắt đầu hoảng sợ: "Anh muốn làm gì, anh muốn biết điều gì!"
Lưu Tê cười giễu một tiếng như thể cũng mất tự nhiên vì hành động cố tình gây sự của mình, nhưng anh ta vẫn giả bộ hết sức tức giận: "Thậm chí em còn chưa hỏi đã chạy đến nơi xa như vậy. Em nghĩ em có thể thật sự chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh không?"
Nghe vậy, tôi mới biết nguyên nhân anh ta nổi nóng. Nếu chỉ đơn giản là vậy, tôi đây trái lại không sợ nữa. Tôi đánh mạnh vào cánh tay và ngực anh ta: "Mau buông ra, em thích đi đâu thì đi, anh đừng quản!"
"Người đàn bà này, có phải em quên mất thân phận của mình rồi không. Đừng quên, ở chỗ này của tôi, em chỉ là một con thú cưng đáng thương cần chủ nhân thương hại!"
"Lưu Tê, anh đừng đối xử với em như vậy được không, anh có biết em rốt cuộc là ai không!"
"Anh chỉ cần biết em là thú cưng của tôi là đủ rồi, không cần biết nhiều hơn!"
Anh ta giống như một vị vua triệu tôi đến thị tẩm, dùng sức ném tôi lên giường.
Tôi hoảng sợ co cuộn lại. Tôi đã chịu đựng đủ những lời miệt thị của anh ta rồi, một lần hai lần thì tôi có thể coi là tình thú, nhưng như bây giờ, anh hình như anh ta thật sự coi tôi là một món đồ chơi. Nghĩ đến đây, tôi không sao nhịn nổi nữa.
Thấy anh nhào tới giống như dã thú, tôi vung tay tát anh ta một cái: "Đủ rồi, Lưu Tê, cất dáng vẻ cao quý ghê tởm của anh đi. Lý Viện tôi không phải người đáng thương để anh bắt nạt. Tôi cũng là người biết tức giận!"
Ngoài dự liệu của tôi, Lưu Tê không hề tức giận vì cái bạt tai của tôi, mà còn nở nụ cười kỳ quái.
Trước ánh mắt khó hiểu của tôi, Lưu Tê bật ti vi lên.
Trông thấy hình ảnh trên ti vi, tim tôi đập thình thịch. Trên màn hình, có một người phụ nữ trần truồng. Tôi quen biết người kia, chính là người phụ nữ vẫn thường tìm tôi gây phiền toái. Bây giờ cả người cô ta đầy vết thương, tóc tai rối bù, đã bị hành hạ đến không còn giống người rồi.
Tôi không đành lòng, nhắm hai mắt lại: "Đây là do anh làm à?"
Lưu Tê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nghiền ngẫm nhìn tôi.
"Anh không cảm thấy làm vậy quá tàn nhẫn ư, cô ta đã từng là người đàn bà của anh mà, anh đối xử với cô ta như vậy là không công bằng!"
Lưu Tê cười khẩy: "Anh cũng vì em mà thôi, em không những không cảm ơn anh mà còn nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, em không sợ anh cũng đối xử với em như vậy sao?"
Mắt tôi thoáng vẻ sợ hãi vô cùng, nhưng điều tôi sợ hãi không phải là anh ta làm gì tôi, mà là sợ hãi không biết một người có thể máu lạnh vô tình đến mức nào mới ra tay tàn nhẫn như vậy đối với người đầu gối tay ấp với mình một phút trước.
Tôi lắc đầu, hơi lùi về sau. Nỗi sợ hãi khôn cùng khiến tôi lắp bắp: "Lưu Tê, không ngờ anh biết thành người máu lạnh thế đấy. Anh không còn là người mà em quen biết trước kia, anh là một ác ma, là một ác ma vô nhân tính!"
Lưu Tê giật mình, ngơ ngác nhìn tôi, không thốt nổi câu nào.
Anh ta tắt ti vi, hít sâu một hơi, chỉ bỏ lại một câu rồi chậm rãi rời đi: "Thân ở nơi địa ngục còn không biết điều!"
Tôi không có tâm tư nghiền ngẫm lời anh ta nói, sau khi anh ta rời khỏi đây mấy phút, tôi cũng bỏ đi.
Trở về kí túc xá, tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại, là Phương Kỷ gọi đến. Anh ấy biết tôi vừa từ Hải Nam về nên tỏ ra cực kỳ vui vẻ, nhưng anh ấy cũng cho tôi biết một tin tức khiến người ta lo lắng, tên trốn tù kia vẫn chưa tìm được, anh ấy dặn tôi gần đây nhất định phải cẩn thận một chút.
Thật ra thì sau khi nhìn Lưu Tê hành hạ người phụ nữ kia không ra dáng người, tôi đã không còn sợ tên trốn tù kia nữa. Dù sao ngay cả chủ cũ cũng mất rồi, ai còn ngốc nghếc bán mạng cho người ta nữa chứ.
Nhưng vì để anh ấy yên tâm, tôi liền nói với anh ấy, mấy ngày tới tôi phải về trường, chỉ cần ở trong trường thì không lo nữa. Trường học nhiều người như vậy, có lẽ gã không có gan ra tay đâu.
Nhưng Phương Kỷ vẫn có chút lo lắng, dặn tôi cẩn thận hơn chút, còn bảo mỗi ngày sau khi tan làm anh ấy sẽ đến bảo vệ tôi, khiến tôi dở khóc dở cười.
Không còn cách nào khác, tôi đành chiều theo để anh ấy yên lòng, đồng ý mọi sự sắp xếp từ anh ấy.
Chuyến đi đến buổi tiệc Thiên Hải khiến người ta mong đợi cuối cùng đã kết thúc.
Cũng sắp đến ngày tựu trường, tôi và Đông Phi đều nhất trí chọn công việc ở câu lạc bộ này, tranh thủ mấy ngày cuối rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Thế nhưng kế hoạch ngon lành là thế lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ. Lưu Tê gọi tới, anh ta bảo buổi tối tôi đến biệt thự nhỏ chờ anh ta.
Tôi biết tôi không thể từ chối Lưu Tê, đành lên quyết tâm gõ cửa phòng anh ta.
Cửa không khóa, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi vào. Lưu Tê lặng lẽ ngồi bên quầy bar giống như lần trước, đưa lưng về phía tôi không nói câu nào.
"Em đến rồi!" Tôi dè dặt chào.
Lưu Tê chậm rãi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt sâu xa khôn tả. Anh ta vẫn im lặng, không gian im ắng khiến tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
"Anh tìm em có chuyện gì không!" Tôi nhát gan hỏi một câu, còn chẳng dám nhìn vào mắt anh ta nữa.
Tôi thật sự không biết lần này anh ta tìm tôi là có mục đích gì. Trong mấy ngày tôi đi Hải Nam, anh ta không hề gọi điện thoại cho tôi, tôi không rõ anh ta có biết tôi vượt tường hay không.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói lạnh băng của anh ta truyền đến: "Mấy ngày qua em đi đâu, tại sao anh tìm em khắp nơi đều không được!"
Tôi giật thót, tại sao anh ta lại hỏi như thế, anh ta muốn tìm tôi thì sao không gọi điện thoại cho tôi. Tôi chẳng bao giờ có ý định giấu diếm điều gì với anh ta, chỉ cần anh ta hỏi, tôi nhất định nói tuốt tuồn tuột cho anh ta biết. Nhưng hiện tại anh ta giống như ông chồng đang đối chứng trước khi bắt bà vợ vụng trộm, dùng phương thức ép hỏi hoạt động của tôi mấy ngày qua, rốt cuộc anh ta có ý gì đây?
"Anh, anh hỏi thế là có ý gì, tại sao em đi đâu cũng phải báo cho anh biết!" Tôi còn muốn giãy chết, cố gắng dằn lại nỗi bất an trong lòng.
"Hừ, mấy ngày vừa rồi em chơi bời ở Hải Nam rất vui vẻ phải không. Anh ta chỉ hỏi một chút thôi mà, em sợ cái gì!"
"Nếu, nếu anh đã biết thì còn hỏi làm gì?" Tôi lấy thêm can đảm, chất vấn anh ta.
Anh ta bỗng nắm lấy cằm tôi, khẽ nâng đầu tôi lên để ánh mắt tôi không thể nhìn đi chỗ khác, sau đó lạnh lùng nói: "Em đang khiêu chiến với anh sao!"
Tôi cực kỳ sợ ánh mắt này của anh ta. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt anh ta như vậy, giống như đang tụ lại một sức mạnh to lớn nào đó đánh sâu vào lòng tôi, khiến tôi không thể hít thở.
Tôi cố hết sức cạy tay anh ta ra, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của anh ta, nhưng tay anh ta giống như gọng kìm, vẫn không nhúc nhích. Tôi bắt đầu hoảng sợ: "Anh muốn làm gì, anh muốn biết điều gì!"
Lưu Tê cười giễu một tiếng như thể cũng mất tự nhiên vì hành động cố tình gây sự của mình, nhưng anh ta vẫn giả bộ hết sức tức giận: "Thậm chí em còn chưa hỏi đã chạy đến nơi xa như vậy. Em nghĩ em có thể thật sự chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh không?"
Nghe vậy, tôi mới biết nguyên nhân anh ta nổi nóng. Nếu chỉ đơn giản là vậy, tôi đây trái lại không sợ nữa. Tôi đánh mạnh vào cánh tay và ngực anh ta: "Mau buông ra, em thích đi đâu thì đi, anh đừng quản!"
"Người đàn bà này, có phải em quên mất thân phận của mình rồi không. Đừng quên, ở chỗ này của tôi, em chỉ là một con thú cưng đáng thương cần chủ nhân thương hại!"
"Lưu Tê, anh đừng đối xử với em như vậy được không, anh có biết em rốt cuộc là ai không!"
"Anh chỉ cần biết em là thú cưng của tôi là đủ rồi, không cần biết nhiều hơn!"
Anh ta giống như một vị vua triệu tôi đến thị tẩm, dùng sức ném tôi lên giường.
Tôi hoảng sợ co cuộn lại. Tôi đã chịu đựng đủ những lời miệt thị của anh ta rồi, một lần hai lần thì tôi có thể coi là tình thú, nhưng như bây giờ, anh hình như anh ta thật sự coi tôi là một món đồ chơi. Nghĩ đến đây, tôi không sao nhịn nổi nữa.
Thấy anh nhào tới giống như dã thú, tôi vung tay tát anh ta một cái: "Đủ rồi, Lưu Tê, cất dáng vẻ cao quý ghê tởm của anh đi. Lý Viện tôi không phải người đáng thương để anh bắt nạt. Tôi cũng là người biết tức giận!"
Ngoài dự liệu của tôi, Lưu Tê không hề tức giận vì cái bạt tai của tôi, mà còn nở nụ cười kỳ quái.
Trước ánh mắt khó hiểu của tôi, Lưu Tê bật ti vi lên.
Trông thấy hình ảnh trên ti vi, tim tôi đập thình thịch. Trên màn hình, có một người phụ nữ trần truồng. Tôi quen biết người kia, chính là người phụ nữ vẫn thường tìm tôi gây phiền toái. Bây giờ cả người cô ta đầy vết thương, tóc tai rối bù, đã bị hành hạ đến không còn giống người rồi.
Tôi không đành lòng, nhắm hai mắt lại: "Đây là do anh làm à?"
Lưu Tê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nghiền ngẫm nhìn tôi.
"Anh không cảm thấy làm vậy quá tàn nhẫn ư, cô ta đã từng là người đàn bà của anh mà, anh đối xử với cô ta như vậy là không công bằng!"
Lưu Tê cười khẩy: "Anh cũng vì em mà thôi, em không những không cảm ơn anh mà còn nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, em không sợ anh cũng đối xử với em như vậy sao?"
Mắt tôi thoáng vẻ sợ hãi vô cùng, nhưng điều tôi sợ hãi không phải là anh ta làm gì tôi, mà là sợ hãi không biết một người có thể máu lạnh vô tình đến mức nào mới ra tay tàn nhẫn như vậy đối với người đầu gối tay ấp với mình một phút trước.
Tôi lắc đầu, hơi lùi về sau. Nỗi sợ hãi khôn cùng khiến tôi lắp bắp: "Lưu Tê, không ngờ anh biết thành người máu lạnh thế đấy. Anh không còn là người mà em quen biết trước kia, anh là một ác ma, là một ác ma vô nhân tính!"
Lưu Tê giật mình, ngơ ngác nhìn tôi, không thốt nổi câu nào.
Anh ta tắt ti vi, hít sâu một hơi, chỉ bỏ lại một câu rồi chậm rãi rời đi: "Thân ở nơi địa ngục còn không biết điều!"
Tôi không có tâm tư nghiền ngẫm lời anh ta nói, sau khi anh ta rời khỏi đây mấy phút, tôi cũng bỏ đi.
Trở về kí túc xá, tôi đột nhiên nhận được một cú điện thoại, là Phương Kỷ gọi đến. Anh ấy biết tôi vừa từ Hải Nam về nên tỏ ra cực kỳ vui vẻ, nhưng anh ấy cũng cho tôi biết một tin tức khiến người ta lo lắng, tên trốn tù kia vẫn chưa tìm được, anh ấy dặn tôi gần đây nhất định phải cẩn thận một chút.
Thật ra thì sau khi nhìn Lưu Tê hành hạ người phụ nữ kia không ra dáng người, tôi đã không còn sợ tên trốn tù kia nữa. Dù sao ngay cả chủ cũ cũng mất rồi, ai còn ngốc nghếc bán mạng cho người ta nữa chứ.
Nhưng vì để anh ấy yên tâm, tôi liền nói với anh ấy, mấy ngày tới tôi phải về trường, chỉ cần ở trong trường thì không lo nữa. Trường học nhiều người như vậy, có lẽ gã không có gan ra tay đâu.
Nhưng Phương Kỷ vẫn có chút lo lắng, dặn tôi cẩn thận hơn chút, còn bảo mỗi ngày sau khi tan làm anh ấy sẽ đến bảo vệ tôi, khiến tôi dở khóc dở cười.
Không còn cách nào khác, tôi đành chiều theo để anh ấy yên lòng, đồng ý mọi sự sắp xếp từ anh ấy.
Bình luận facebook