Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 152. XIN LỖI VÌ CHẲNG THỂ THÍCH ANH
CHƯƠNG 152. XIN LỖI VÌ CHẲNG THỂ THÍCH ANH
Hứa Phi cứ như hóa thân thành dã thú, anh dùng sức ôm lấy tôi, ném tôi vào trong xe, đưa tôi đến một căn phòng xa lạ.
Anh đè tôi lên tường, cả khuôn mặt tràn ngập dục vọng chiếm đoạt.
“Anh muốn làm gì, em đã không phải đồ chơi của anh nữa, anh không thể làm vậy với em!” Tôi có chút hoảng sợ nhìn một Hứa Phi ngập tràn thú tính, không ngừng lùi về sau nói.
“Viện Viện, em biết không, trên người em, anh nhìn thấy một nét đẹp vô cùng đặc biệt, nó không phải là vẻ ngoài của em, không phải là vóc dáng của em, mà là chút cô độc ẩn náu trong tính cách vừa điềm đạm đáng yêu lại có chút độc lập kiên cường của em, nó tựa như thuốc độc, khiến anh trầm mê, nó có thể làm cho bất cứ ai từng nếm thử qua nó, mãi mãi không thể nào quên!”
“Đôi lúc người ta, nhiệt tình niềm nở, đôi lúc người ta, điềm đạm đến rung động lòng người, làm cho người khác yêu thương, một em đa dạng biến hóa, là sự quyến rũ ngập tràn như thế, anh chẳng biết từ bao giờ đã chẳng thể quên hương vị của em...”
Cả người tôi bị anh vuốt ve đến bủn rủn vô lực, nghe mấy lời thủ thỉ này của anh, trong lòng tôi không còn phòng tuyến, tất cả phòng tuyến gần như đã sụp đổ hết, trong những tiếng nỉ non nhè nhẹ, tôi đã ngã vào lồng ngực dày rộng của anh.
“Hứa Phi, anh có biết, anh đúng là một dã thú khiến người ta sợ hãi!”
“Vậy để cho dã thú là anh cắn xé cả người em đi!”
Sau một đêm mây mưa ân ái, sáng sớm ngày hôm sau, tôi mệt rã rời lồm cồm bò dậy, phát hiện Hứa Phi vẫn còn đang ngủ say.
Trái tim tôi lại bắt đầu cảm thấy mê man.
Mặc dù tôi đã sớm hạ quyết tâm phải cách xa loại người nguy hiểm như Hứa Phi, nhưng cứ mỗi lần anh công kích thì bản thân mình lại không thể chống cự nổi, cũng có thể là do chính mình không hề muốn chống cự.
Từ lần đầu bị anh cưỡng bức trở đi, anh đã tựa như một cái đinh hung hăng cắm vào tim mình, không làm sao che giấu nổi hoàn tàn.
Tuy rằng anh mang đến cho tôi sự tổn thương đến cực cùng, nhưng cũng mang đến cho tôi những kí ức không thể nào quên, không liên quan đến năng lực giường chiếu của anh, mà tính chiếm hữu như dã thú của anh, loại thể nghiệm kích thích mới lạ này mỗi lần mỗi lần lại nhắc nhở tôi, anh là một người đặc biệt, là một người không cần đến kí ức vẫn có thể khắc sâu rõ ràng mọi thứ trong đầu.
Chính vào lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì Hứa Phi tỉnh lại.
Anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau, thâm tình nói: “Viện Viện, về bên anh đi, anh đã không xa em được nữa rồi!”
Tôi biết lời này của anh là nghiêm túc, vậy nhưng tôi không thể chấp thuận đề nghị này của anh, tôi vẫn luôn biết rằng, anh là một người nguy hiểm, không những anh nguy hiểm mà những người bên cạnh anh còn nguy hiểm hơn, điều này không cần phải chứng thực, bởi vì tôi thực sự đã từng kiểm chứng qua rồi.
“Hứa Phi, anh cũng biết anh không cho em được đủ cảm giác an toàn, anh không cho em được thứ em muốn, vì thế sau này anh từng tìm em nữa!”
Hứa Phi chậm rãi kiêu ngạo ngẩng đầu, tôi đã nói trúng điểm yếu ớt nhất trong lòng anh, dù anh sở hữu vô số gia sản, nhưng anh không phải một người có thể chỉ tay che trời, người có năng lực hơn anh còn cả một đống, anh là một người lý trí, hiển nhiên không thể là người có thể làm ra chuyện vì một người phụ nữ mà buông bỏ hết thảy.
Tôi sửa soạn quần áo chỉnh tề định rời đi, anh lại từ phía sau ôm lấy tôi, một cái thẻ tinh xảo xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi hơi giật mình nhìn anh hỏi: “Anh có ý gì, anh thừa biết hiện tại em không thiếu thứ này!”
Hứa Phi thản nhiên nói: “Viện Viện, thứ em muốn anh không cho em nổi, thứ anh có thể làm được cho em, cũng chỉ là cho em chút đồ nhỏ nhặt này thôi, một tỷ rưỡi này em cầm lấy, đi mua chút quần áo em thích đi!”
Tôi có chút lưỡng lự, hay là cứ nhận đi, khóe mắt rướm chút nước mắt, tôi đè nén lại những cơn sóng cuộn trong lòng, cố ý giả bộ bày ra khuôn mặt tươi cười mị hoặc: “Tiền này em nhận, cảm ơn sự hào phóng của ông chủ Hứa, lần sau mà lại có mấy việc tốt như này, nhớ tìm em tiếp đấy!”
Tôi không quay đầu lại, xoay người đi ra khỏi phòng, lúc đứng trong thang máy chẳng hiểu sao nước mắt cứ ào ra không dứt.
Hứa Phi đã thích mình thật rồi, mặc kệ anh có được coi là người tốt hay không, thì anh cũng không bạc đãi mình, nếu là trước đây được người khác thích tôi có thể cảm thấy rất vui sướng, nhưng mà bản thân lúc này chỉ có thể nhẫn tâm từ chối tất cả ý tốt của anh, trừ mấy loại giao dịch tiền tài quan hệ như này ra, tôi đã chẳng còn cách nào thiết lập quan hệ khác với anh được nữa.
Rốt cuộc vì cớ gì khiến quan hệ của chúng tôi trở thành như vậy, vì cớ gì khiến tôi không dám nhận lời tỏ tình của đàn ông, là do tôi tự ti ư, hay là do tôi đã bị thế giới này hủy hoại đến mức không còn tin bất kì tình cảm nào nữa rồi.
Nếu mà ngay cả tình cảm cũng không có được, thì tôi có còn được tính là người nữa hay không.
Mang theo tâm trạng đau đớn và một tỷ rưỡi phỏng tay kia, tôi quay về khách sạn mình ở.
Lúc này mọi người vẫn chưa về, Cố Dĩnh đã tỉnh rồi, tôi gọi cho cô ấy và mình một phần điểm tâm sáng.
Vừa ăn, cô ấy vừa hiếu kỳ hỏi: “Người đàn ông tối qua là bạn cậu à!”
Tôi không biết giải thích quan hệ của tôi và Hứa Phi cho cô ấy ra sao, nhàn nhạt gật đầu nói: “Coi, coi là vậy đi!”
Tuy nhiên Cố Dĩnh cũng thông minh đoán ra được thân phận của anh, cô ấy cẩn thận hỏi: “Chắc anh ấy cũng là khách hồi xưa của cậu nhỉ!”
Lần này tôi không úp mở cho qua nữa, nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ!”
Vẻ mặt Cố Dĩnh có chút kỳ lạ, lại hỏi tiếp: “Viện Viện, cậu tiếp mấy loại khách kiểu này như thế nào, ý tôi là...trên phương diện tình cảm ấy!”
Tôi hiểu ý của cô ấy, từ lúc cô ấy nhìn thấy vị khách tối qua của cô ấy, trong lòng cô ấy khẳng định vẫn luôn rối rắm chuyện này, tôi nói với cô ấy: “ Vậy còn phải xem cậu cư xử với mấy vị khách này như thế nào, nếu cho rằng bọn họ vẫn còn giá trị, thì phải cư xử cẩn thận, không được để lại ấn tượng không tốt, nếu không muốn dính líu gì đến anh ta nữa, thì tốt nhất là tránh được càng xa càng tốt.”
Cố Dĩnh si ngốc suy nghĩ một hồi: “Nhưng mà Viện Viện này, nếu không thể quên anh ấy được thì phải làm sao!”
Tôi sửng sốt nhìn cô ấy, cười nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu phải lòng anh trai kia rồi à!”
Mặt Cố Dĩnh đỏ lên, hờn dỗi nói: “Làm gì có, tôi chỉ không quên được chuyện đêm đó mà thôi, vừa nghĩ đến chuyện đó, lại bất giác nhớ đến anh ấy!”
Tôi vừa nghe đã hiểu, tâm trạng hiện giờ của cô ấy, dù sao cũng là lần đầu tiên, khó quên cũng đúng thôi, nếu như cô ấy là người giống tôi, ăn nằm thêm với mấy gã nữa, sau khi gặp được người khiến mình càng khó quên xong, muốn quên lần đầu đi cũng chẳng phải việc gì khó, chỉ có điều cô ấy không giống vậy, muốn khuyên răn cô ấy cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Dĩnh, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, thử lấy một người hoặc một chuyện nào đó khiến cậu quan tâm hơn làm phân tán suy nghĩ này của cậu, vậy thì cảm giác này dần dần sẽ phai nhạt, cậu cũng dễ quên đi chuyện ngày hôm đó thôi!”
Hứa Phi cứ như hóa thân thành dã thú, anh dùng sức ôm lấy tôi, ném tôi vào trong xe, đưa tôi đến một căn phòng xa lạ.
Anh đè tôi lên tường, cả khuôn mặt tràn ngập dục vọng chiếm đoạt.
“Anh muốn làm gì, em đã không phải đồ chơi của anh nữa, anh không thể làm vậy với em!” Tôi có chút hoảng sợ nhìn một Hứa Phi ngập tràn thú tính, không ngừng lùi về sau nói.
“Viện Viện, em biết không, trên người em, anh nhìn thấy một nét đẹp vô cùng đặc biệt, nó không phải là vẻ ngoài của em, không phải là vóc dáng của em, mà là chút cô độc ẩn náu trong tính cách vừa điềm đạm đáng yêu lại có chút độc lập kiên cường của em, nó tựa như thuốc độc, khiến anh trầm mê, nó có thể làm cho bất cứ ai từng nếm thử qua nó, mãi mãi không thể nào quên!”
“Đôi lúc người ta, nhiệt tình niềm nở, đôi lúc người ta, điềm đạm đến rung động lòng người, làm cho người khác yêu thương, một em đa dạng biến hóa, là sự quyến rũ ngập tràn như thế, anh chẳng biết từ bao giờ đã chẳng thể quên hương vị của em...”
Cả người tôi bị anh vuốt ve đến bủn rủn vô lực, nghe mấy lời thủ thỉ này của anh, trong lòng tôi không còn phòng tuyến, tất cả phòng tuyến gần như đã sụp đổ hết, trong những tiếng nỉ non nhè nhẹ, tôi đã ngã vào lồng ngực dày rộng của anh.
“Hứa Phi, anh có biết, anh đúng là một dã thú khiến người ta sợ hãi!”
“Vậy để cho dã thú là anh cắn xé cả người em đi!”
Sau một đêm mây mưa ân ái, sáng sớm ngày hôm sau, tôi mệt rã rời lồm cồm bò dậy, phát hiện Hứa Phi vẫn còn đang ngủ say.
Trái tim tôi lại bắt đầu cảm thấy mê man.
Mặc dù tôi đã sớm hạ quyết tâm phải cách xa loại người nguy hiểm như Hứa Phi, nhưng cứ mỗi lần anh công kích thì bản thân mình lại không thể chống cự nổi, cũng có thể là do chính mình không hề muốn chống cự.
Từ lần đầu bị anh cưỡng bức trở đi, anh đã tựa như một cái đinh hung hăng cắm vào tim mình, không làm sao che giấu nổi hoàn tàn.
Tuy rằng anh mang đến cho tôi sự tổn thương đến cực cùng, nhưng cũng mang đến cho tôi những kí ức không thể nào quên, không liên quan đến năng lực giường chiếu của anh, mà tính chiếm hữu như dã thú của anh, loại thể nghiệm kích thích mới lạ này mỗi lần mỗi lần lại nhắc nhở tôi, anh là một người đặc biệt, là một người không cần đến kí ức vẫn có thể khắc sâu rõ ràng mọi thứ trong đầu.
Chính vào lúc tôi đang trầm tư suy nghĩ thì Hứa Phi tỉnh lại.
Anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau, thâm tình nói: “Viện Viện, về bên anh đi, anh đã không xa em được nữa rồi!”
Tôi biết lời này của anh là nghiêm túc, vậy nhưng tôi không thể chấp thuận đề nghị này của anh, tôi vẫn luôn biết rằng, anh là một người nguy hiểm, không những anh nguy hiểm mà những người bên cạnh anh còn nguy hiểm hơn, điều này không cần phải chứng thực, bởi vì tôi thực sự đã từng kiểm chứng qua rồi.
“Hứa Phi, anh cũng biết anh không cho em được đủ cảm giác an toàn, anh không cho em được thứ em muốn, vì thế sau này anh từng tìm em nữa!”
Hứa Phi chậm rãi kiêu ngạo ngẩng đầu, tôi đã nói trúng điểm yếu ớt nhất trong lòng anh, dù anh sở hữu vô số gia sản, nhưng anh không phải một người có thể chỉ tay che trời, người có năng lực hơn anh còn cả một đống, anh là một người lý trí, hiển nhiên không thể là người có thể làm ra chuyện vì một người phụ nữ mà buông bỏ hết thảy.
Tôi sửa soạn quần áo chỉnh tề định rời đi, anh lại từ phía sau ôm lấy tôi, một cái thẻ tinh xảo xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi hơi giật mình nhìn anh hỏi: “Anh có ý gì, anh thừa biết hiện tại em không thiếu thứ này!”
Hứa Phi thản nhiên nói: “Viện Viện, thứ em muốn anh không cho em nổi, thứ anh có thể làm được cho em, cũng chỉ là cho em chút đồ nhỏ nhặt này thôi, một tỷ rưỡi này em cầm lấy, đi mua chút quần áo em thích đi!”
Tôi có chút lưỡng lự, hay là cứ nhận đi, khóe mắt rướm chút nước mắt, tôi đè nén lại những cơn sóng cuộn trong lòng, cố ý giả bộ bày ra khuôn mặt tươi cười mị hoặc: “Tiền này em nhận, cảm ơn sự hào phóng của ông chủ Hứa, lần sau mà lại có mấy việc tốt như này, nhớ tìm em tiếp đấy!”
Tôi không quay đầu lại, xoay người đi ra khỏi phòng, lúc đứng trong thang máy chẳng hiểu sao nước mắt cứ ào ra không dứt.
Hứa Phi đã thích mình thật rồi, mặc kệ anh có được coi là người tốt hay không, thì anh cũng không bạc đãi mình, nếu là trước đây được người khác thích tôi có thể cảm thấy rất vui sướng, nhưng mà bản thân lúc này chỉ có thể nhẫn tâm từ chối tất cả ý tốt của anh, trừ mấy loại giao dịch tiền tài quan hệ như này ra, tôi đã chẳng còn cách nào thiết lập quan hệ khác với anh được nữa.
Rốt cuộc vì cớ gì khiến quan hệ của chúng tôi trở thành như vậy, vì cớ gì khiến tôi không dám nhận lời tỏ tình của đàn ông, là do tôi tự ti ư, hay là do tôi đã bị thế giới này hủy hoại đến mức không còn tin bất kì tình cảm nào nữa rồi.
Nếu mà ngay cả tình cảm cũng không có được, thì tôi có còn được tính là người nữa hay không.
Mang theo tâm trạng đau đớn và một tỷ rưỡi phỏng tay kia, tôi quay về khách sạn mình ở.
Lúc này mọi người vẫn chưa về, Cố Dĩnh đã tỉnh rồi, tôi gọi cho cô ấy và mình một phần điểm tâm sáng.
Vừa ăn, cô ấy vừa hiếu kỳ hỏi: “Người đàn ông tối qua là bạn cậu à!”
Tôi không biết giải thích quan hệ của tôi và Hứa Phi cho cô ấy ra sao, nhàn nhạt gật đầu nói: “Coi, coi là vậy đi!”
Tuy nhiên Cố Dĩnh cũng thông minh đoán ra được thân phận của anh, cô ấy cẩn thận hỏi: “Chắc anh ấy cũng là khách hồi xưa của cậu nhỉ!”
Lần này tôi không úp mở cho qua nữa, nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ!”
Vẻ mặt Cố Dĩnh có chút kỳ lạ, lại hỏi tiếp: “Viện Viện, cậu tiếp mấy loại khách kiểu này như thế nào, ý tôi là...trên phương diện tình cảm ấy!”
Tôi hiểu ý của cô ấy, từ lúc cô ấy nhìn thấy vị khách tối qua của cô ấy, trong lòng cô ấy khẳng định vẫn luôn rối rắm chuyện này, tôi nói với cô ấy: “ Vậy còn phải xem cậu cư xử với mấy vị khách này như thế nào, nếu cho rằng bọn họ vẫn còn giá trị, thì phải cư xử cẩn thận, không được để lại ấn tượng không tốt, nếu không muốn dính líu gì đến anh ta nữa, thì tốt nhất là tránh được càng xa càng tốt.”
Cố Dĩnh si ngốc suy nghĩ một hồi: “Nhưng mà Viện Viện này, nếu không thể quên anh ấy được thì phải làm sao!”
Tôi sửng sốt nhìn cô ấy, cười nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ cậu phải lòng anh trai kia rồi à!”
Mặt Cố Dĩnh đỏ lên, hờn dỗi nói: “Làm gì có, tôi chỉ không quên được chuyện đêm đó mà thôi, vừa nghĩ đến chuyện đó, lại bất giác nhớ đến anh ấy!”
Tôi vừa nghe đã hiểu, tâm trạng hiện giờ của cô ấy, dù sao cũng là lần đầu tiên, khó quên cũng đúng thôi, nếu như cô ấy là người giống tôi, ăn nằm thêm với mấy gã nữa, sau khi gặp được người khiến mình càng khó quên xong, muốn quên lần đầu đi cũng chẳng phải việc gì khó, chỉ có điều cô ấy không giống vậy, muốn khuyên răn cô ấy cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Dĩnh, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, thử lấy một người hoặc một chuyện nào đó khiến cậu quan tâm hơn làm phân tán suy nghĩ này của cậu, vậy thì cảm giác này dần dần sẽ phai nhạt, cậu cũng dễ quên đi chuyện ngày hôm đó thôi!”
Bình luận facebook