• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 167

CHƯƠNG 167

Suy nghĩ của tôi rối như tơ vò, vẫn còn chưa đến nơi, tôi liền xuống xe, đứng trước một thùng rác không emu được nôn mửa hết ra.

Trong bụng sớm đã trống rỗng, thực sự không còn thứ gì có thể nôn ra được nữa rồi, thế nhưng từng luồng từng luồng dịch dạ dày vẫn cứ sặc lên khiến nước mắt tôi cứ tuôn ra.

Cảm giác bị kích động một cách dữ dội, làm tôi lại lần nữa tìm lại được thị giác, trước mắt cũng không còn xuất hiện ảo giác nữa, tôi ra sức lắc lắc đầu mình, làm cho bản tỉnh táo thêm chút nữa.

Dồn hết sức đứng lên, vẫn khiến tôi cảm giác được một trận hoa mắt chóng mặt, giống như người mắc bệnh tụt đường huyết bị tái phát vậy, hai mắt tối sầm lại, đầu mất đi sự thăng bằng.

Thế nhưng tôi không hề hoảng sợ, tôi biết cái cảm giác đó chỉ là tạm thời, chỉ cần gắng gượng thêm vài phút nữa thì sẽ ổn thôi.

Thế nhưng dưới chân không vững, làm tôi mất đi thăng bằng, sau khi lảo đảo loạng choạng vài bước ở đầu đường, tôi giống như bắt được vật gì đó vậy, đầu không tự chủ được mà dựa vào đó.

Đợi thêm vài phút nữa, tôi bình phục lại được chút, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn xem rốt cuộc tôi đã nắm được thứ gì.

Trước mắt là một người đàn ông, một người đàn ông mà tôi quen.

“Uông Dương sao lại là anh!”

Tôi kinh ngạc thốt ra, thế nhưng tôi không muốn để anh ấy thấy bộ dạng thảm hại hiện tại của tôi, thế nên sau khi nói xong câu này, tôi liền quay đầu định rời đi.

Thế nhưng Uông Dương lại một tay kéo tay tôi lại, khẽ hỏi: “Viện Viện, em không sao chứ, có phải uống say rồi!”

Lời nói dịu dàng, làm tôi suýt chút nữa là rơi nước mắt, tôi cô gắng kìm nén tâm trạng đang rối loạn ở trong lòng, không dám đối mặt với anh ấy lắc đầu nói: “Không sao, em chỉ là tụt đường huyết một chút thôi!”

“Đừng gắng gượng nữa, vừa rồi anh còn nhìn thấy em nôn mà, có phải em lại….thức thâu đêm rồi!” Giọng nói của anh ấy có chút ngắt quãng, giống như đang sắp xếp lời nói vậy.

Tôi không có dũng khí để nói gì với anh ấy, dùng sức đẩy cánh tay anh ấy ra, cũng không quay đầu lại nói: “Em không sao, cảm ơn sự quan tâm của anh, em vẫn còn có việc phải đi trước rồi.”

Tôi không quay đầu lại nhìn nét mắt của anh ấy, thế nhưng tôi biết anh ấy nhất định cũng không dễ emu gì, nhưng trái tim của tôi còn đau đớn hơn bất cứ ai, “Tại sao lại phải là lúc tôi thảm hại nhất lại để anh ấy gặp được tôi” sự hoảng loạn trong lòng cộng thêm sự hư thoát vừa nãy, làm cho bước chân của tôi vẫn như cũ không thể nào vững vàng được, trong lúc bước được ba bốn bước, tôi đã có mấy lần suýt ngã xuống.

Chính vào lúc tôi nghĩ rằng mình đã rời khỏi tầm mắt của anh ta đủ xa, một cánh tay vừa mạnh lại có lực dùng lực đỡ tôi dậy.

Ngửi thấy mùi thơm riêng biệt tỏa ra từ trên người anh ấy, không cần đoán tôi cũng biết nhất định Uông Dương không yên tâm về tôi, nên lại đuổi theo.

Mắt của tôi đỏ thành một vòng tròn, tôi ra sức vùng vẫy một lúc, mang theo giọng nghẹn ngào như sắp khóc nói: “Anh đuổi theo làm gì, em không cần anh lo!”

“Viên Viên, rốt cuộc em sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái, anh đưa em về nhé!” Uông Dương lại không hề để ý đến lời nói của tôi, ngược lại còn dịu dàng hỏi tôi một tiếng.

Hai mắt tôi đẫm lệ, chỉ cảm thấy cơ thể anh ấy giống như một bến tàu vậy, rất muốn đi vào đó, đánh chết cũng không đi ra, thế nhưng một cảm giác vô cùng hổ thẹn, khiến tôi như thế nào cũng không mong muốn anh ấy thấy cái bộ dạng thảm hại của tôi, vẫn là dùng hết sức lực vùng ra khỏi sự dìu đỡ của anh ấy, lảo đảo đi về một hướng khác.

Uông Dương thở dài một tiếng, hét lên nói với tôi: “Viên Viên, mấy ngày nữa nhà anh tổ chức một buổi liên hoan, anh muốn mời em đến!”

Tôi dừng bước lại một lúc, quay đầu nhìn anh ấy một cái, trong ánh mắt trong trẻo nhã nhặn của anh ấy, tôi thực sự không thể nhìn ra anh ấy mời tôi như vậy là có ý gì, chỉ một khoảng thời gian mà trong lòng tôi đã có rất nhiều suy đoán.

Anh ấy sắp đính hôn sao, đây là muốn mời tôi tham gia tiệc đính hôn của anh ấy sao, hay là anh ấy muốn tuyên bố điều gì ở trong buổi tiệc liên hoan, thế nhưng vì sao anh ấy lại muốn mời tôi?

Tôi không biết phải trả lời anh ấy như thế nào, một mặt tôi thực sự cũng muốn tham gia, thế nhưng mặt khác, tôi lại không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, suy nghĩ một lúc, tôi xua xua tay nói với anh ấy: “Đến lúc đó rồi nói đi, em rảnh đương nhiên sẽ qua đó!”

Anh ấy không biết câu nói này của tôi thực ra chỉ là lấy lệ, thế nhưng anh ấy vẫn tỏ ra vô cùng vui mừng, hét to lên nói với tôi: “Anh đợi em, nếu như em không đến bữa tiệc liên hoan thì anh sẽ tổ chức đến khi em đến mới thôi!”

Nhanh chóng xoay người rời đi, nước mắt của tôi đã không thể kìm được nữa cứ thế tuôn ra: “Uông Dương à, Uông Dương vì sao anh lại xuất hiện vào lúc này, sao lại để anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối nhất này của em, sự trong sáng thuần khiết của anh, thế nhưng em lại đã vô cùng dơ bẩn, dù cho em có gột rửa bản thân như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thể trở nên sạch sẽ được, anh biết không!”

Gặp được nhau trong thời gian ngắn ngủi, vài câu nói ngắn gọn, khiến tâm trạng của tôi càng trở nên tồi tệ, chạy một mạch về nhà trọ của Vũ Dương, tôi nhẹ nhàng chạy vào phòng của mình, che đầu lại ra sức khóc to lên.

Tôi không biết tôi vì sao lại có thể trở nên yếu đuối như vậy, vốn dĩ kể cả lúc đối mặt với Lưu Tê, Hứa Phi những người đàn ông thô bạo độc đoán như vậy, tôi cũng có thể ứng phó như thường, thế nhưng lúc đối mặt với Uông Dương, trái tim của tôi tự nhiên lại trở nên mềm yếu đi, trước mặt anh ấy, tôi dường như có làm gì cũng không thể có sực lực vậy, anh ấy giống như một loại nước tẩy rửa trong cuộc đời tôi vậy, không cần biết tôi đã nhiễm phải bao nhiêu dơ bẩn tanh tưởi, thế nhưng chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện, thì lúc nào cũng có thể ở trong trái tim tôi, lau sạch một khoảng không gian.

Thế nhưng chỗ ánh sáng nhỏ bé ấy, lại làm tôi cảm thấy vô cùng đau đớn.

Giống như ánh sáng ấy và sự tăm tối đang đối đầu với nhau vậy, tôi của hiện tại đã bị sự đen tối xâm chiếm phần lớn rồi, mà bản thân gần như cũng đã thích nghi với cái loại cảm giác đã ăn sâu vào tận bên trong này rồi, hơn nữa còn lấy đó làm niềm vui, thế nhưng sự xuất hiện của anh ấy lại lần nữa kéo cái cơ thể đã chìm sâu vào trong tăm tối này quay về chỗ ánh sáng mặt trời để thiêu đốt, mặc dù nó đã giúp tôi sáng sủa ra một chút, thế nhưng cũng khiến tôi cảm thấy đau khổ không nguôi.

Anh ấy giống như một vị thiên sứ, muốn cứu vớt tôi cái con người sa ngã này, thế nhưng con người tôi lại đã cam tâm tình nguyện sa ngã rồi, sự xuất hiện của anh ấy chỉ giống như là đang cưỡng ép để dứt bỏ cơn nghiện vậy, khiến cho người ta ngập tràn hi vọng nhưng cũng lại đau khổ vạn phần.

Tôi tự cảm thấy không thể emu đựng nổi cái loại cảm giác dày vò đó, chưa từng cùng với anh ấy ở một chỗ nào lâu hơn một chút mà sự đau khổ ở trên cơ thể cũng đã tăng thêm một phần rồi.

Không biết lúc nào, Đông Phi đã đến phòng của tôi, cô ấy nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “Viên Viên, cậu vẫn còn ngủ à, hôm nay không phải là phải đi học hay sao!”

Tôi phịch một cái bò dậy, nhanh chóng mở điện thoại, phát hiện ra thời gian đã sắp là trưa rồi.

Một tiết học của sáng nay đã bỏ lỡ mất rồi, thế nhưng tiết học của chiều này nếu như còn tiếp tục bỏ lỡ vậy thì không được.

“Cảm ơn cậu Đông Phi, nếu như không phải cậu nhắc nhở, tớ suýt chút nữa là quên mất rồi, tớ vẫn nên đi học thôi.”

Sắc mặt Đông Phi có chút kì lạ hỏi: “Viên Viên, tối hôm qua cậu không về, có phải…”

Cô ấy không tiếp tục nói nữa, thế nhưng tôi đã biết cô ấy muốn hỏi cái gì, thế nhưng tôi không muốn cô ấy biết quá nhiều, liền lắc đầu nói: “Tối hôm qua nhà Cố Dĩnh có chuyện, tớ đến đó giúp em ấy chăm sóc mẹ em ấy đang ở trong viện, cậu cũng biết bệnh viện từ sớm đến tối lúc nào cũng đều có người, không có thời gian nghỉ ngơi, mơ mơ hồ hồ đến thời gian lên lớp cũng suýt chút nữa là quên mất rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom