• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 168

CHƯƠNG 168

Đông Phi hoài nghi nhìn cách ăn mặc của tôi một lúc, mặc dù trong lòng có chút không tin, thế nhưng cô ấy lại không hề vạch trần tôi, cười nói với tôi: “Tớ còn hai ngày nữa là có thể quay lại đi học rồi, hai ngày này phiền Viên Viên cậu ghi chép hộ tớ nhé!”

Tôi vừa vệ sinh cá nhân, vừa nói với cô ấy: “Không vấn đề, cứ để tớ làm cho!”

Lúc sắp ra khỏi cửa, Đông Phi vẫn là không nhịn được hỏi: “Viên Viên, có phải cậu có chuyện gì, cậu có thể nói với tớ, mặc dù tớ chưa chắc đã có thể giúp gì cho cậu, thế nhưng dù sao cậu một mình kìm nén trong lòng sẽ khó emu hơn đó!”

Trong lòng tôi cảm động, bước ra đó ôm cô ấy một lúc, đối với sự ánh náy và mong muốn bảo vệ của cố ấy, khiến tôi lại lần nữa cháy lên ý chí chiến đấu, tôi cười nói với cô ấy: “Tớ thật sự không có chuyện gì hết, kể cả có, cũng đều là chút chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến, thoải mái là có thể giải quyết được rồi, không cần phải phiền đến cậu đâu!”

Đông Phi bán tín bán nghi thở dài một hơi, nói: “Thôi được rồi, Viên Viên cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn đó!”

Sắp đến giờ rồi, tôi vẫy vẫy tay với cô ấy, rồi liền xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng tôi đang dần dần xa đi, Đông Phi cầm điện thoại lên, do dự một hồi, cuối cùng cũng không rời đi, cũng không biết rốt cuộc đang luẩn quẩn điều gì.

Hơn một giờ chiều, trong phòng đã chật cứng sinh viên.

Nếu như là bình thường, mọi người tuyệt đối sẽ không đến đông đủ như thế này, thế nhưng hôm nay là tiết học đầu tiên của học kì mới, nếu như cái lúc này mà còn không đến, vậy thì quá là không giữ thể diện cho giáo sư rồi, rất có khả năng sẽ bị ghi hận cả cái học kì này, thậm chí lúc kiểm tra học kì sẽ cố ý nhắm vào, điều này đối với lũ học sinh số khổ chúng tôi mà nói, thực sự là một việc lợi bất cập hại.

Lặng lẽ tìm một chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, tôi vừa mới ngồi xuống, bả vai trĩu nặng của tôi bị người nào đó kéo vào trong lòng.

Lúc bắt đầu tôi vô cùng tức giận, vừa mới nghĩ đến ra sức đẩy cái thằng cha không biết tốt xấu này ra, lại phát hiện ra người đang ôm tôi chính là Lưu Tê người đã mấy ngày không gặp.

Anh ta khẽ cười nói với tôi: “Sao gặp được anh, dáng vẻ của em hình như không vui cho lắm!”

Tôi bối rối nói: “Đâu, làm gì có!”

Lưu Tê không hề để ý đến vấn đề này, ngược lại còn ra sức ngửi cơ thể tôi, sau đó sắc mặt anh ta trở nên lạnh lẽo nói: “Sáng hôm nay em không lên lớp, tối hôm qua đã làm gì, tại sao trên người em lại có mùi của người đàn ông khác!”

Trong lòng tôi vô cùng kinh sợ, cái tên Lưu Tê này tuổi tuất hay sao, sao mà đến mùi của người khác cũng có thể ngửi ra chứ.

Thế nhưng cũng không thể có khả năng đó chứ, tối hôm qua tôi và người đàn ông đó sau khi làm xong còn tắm rửa kĩ càng một lúc rất lâu mà, theo lý mà nói cái mùi gì đấy đều đã không còn rồi mà.

Thấy tôi không nói gì, ánh mắt Lưu Tê trở nên lạnh lẽo, anh ta dùng một tay bá đạo nâng hàm dưới của tôi lên, làm cho mắt tôi không có cách nào có thể thoát khỏi tầm mắt của anh ta, “Nói cho anh biết người đàn ông đó là ai, nếu không em hãy chờ xem anh sẽ làm gì.”

Sắc mặt tôi lúc trắng lúc đỏ, trong lòng vừa lo vừa tức giận, thực sự không biết phải nói với cái thằng cha hỉ nộ bất thường này như thế nào, thế nhưng tiếp tục không nói, anh ta có thể sẽ thực sự làm ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Thế là tôi lập tức nói: “Sáng nay lúc em chen lấn ở trên xe buýt, trong lúc sơ ý đụng trúng người ta, làm sao em biết đó là ai!”

Lưu Tê cũng không thể đoán được lời tôi nói là thật hay giả, thế nhưng nghĩ như vậy, thì thực sư không thể tìm ra được lí dó để nổi giận nữa.

Anh ta cười lạnh một tiếng: “Lời em nói tốt nhất đều là thật, còn nếu không, em biết hậu quả của việc lừa dối anh sẽ là gì đó!”

Trong lòng tôi lo sợ bất an, chỉ mong mau chóng thoát khỏi sự kiểm soát của cái tên đàn ông giống như ác ma Lưu Tê này, thế nhưng anh ta giống như chó săn vậy, bám riết theo tôi không buông, cũng không biết vì sao bất thình lình lại có hứng thú với tôi như vậy.

Liền một mạch mấy tiết học, anh ta gần như không rời tôi nửa bước, ngay cả tôi đi vệ sinh anh ta cũng canh giữ ở bên ngoài, khiến tôi thấy phiền không emu được.

Thế nhưng tôi lại không có cách gì hay, thế lực của Lưu Tê đương nhiên là không cần nói, cái trường này gần như không có chuyện gì là anh ta không tìm hiểu được, cái sự ngang ngược tàn ác của anh ta dường như so với lúc trước khi mất trí nhớ càng thêm kinh khủng, các đàn em ở dưới trướng hình như cũng nhiều lên gấp đôi, cho dù tôi có muốn che giấu điều gì, cũng hoàn toàn không làm được.

Chúng tôi đi đến đâu, cách đó không xa đều có thể nhìn thấy một đám người đang ầm thầm bám theo, dần dần không chỉ có đàn em của em anh ta, mà đến cả đám con gái thích tám chuyện ở trong trường cũng bắt đầu vây lại nhìn chúng tôi.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi vào giờ ra chơi, tôi có chút không kiên nhẫn hỏi anh ta: “Lưu Tê, rốt cuộc anh muốn làm gì, bộ dạng này của anh, khiến em làm sao mà có thể cố gắng đi học đây, anh không coi trọng chuyện học hành, thế nhưng em vẫn phải dựa vào việc cầm được tấm bằng tốt nghiệp sau đó đi tìm công việc để lo cho gia đình nữa!”

Lưu Tê cười nói: “Còn tìm việc gì nữa, anh nuôi em không phải là được rồi hay sao!”

Tôi nhìn khuôn mặt đang khẽ cười của anh ta, dường như tự nhiên cảm thấy cũng muốn cười, một luồng tức giận không biết từ đâu ập đến khiến tâm trạng của tôi đột nhiên bùng nổ.

Tôi cười lớn lên, cười nghiêng ngả, cười đến nỗi có chút điên loạn, đến cả nước mắt cũng tuôn ra , tôi chỉ vào anh ta nói: “Lưu Tê, anh nói muốn nuôi em, anh dựa vào cái gì!”

Lưu Tê cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì, chính là dựa vào anh là Lưu Tê, chính là dựa vào địa vị của anh, tên của anh!”

Tôi càng không thèm để ý đến cái loại kiêu ngạo không biết từ đâu đến của anh ta, “Anh nói muốn nuôi em, em sẽ phải theo anh sao, anh dựa vào cái gì mà tưởng rằng em sẽ ngoan ngoãn theo anh, chính là vì giữa em và anh có cái giao hẹn vô dụng gì gì đó sao!”

Dường như anh ta bị câu nói này của tôi chọc tức, đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm vào mắt của tôi nói: “Cô gái, em không biết là em đang nói gì với tôi đâu, từ trước đến nay chưa từng có ai dám ăn nói với tôi như vậy, đừng quên thân phận hiện tại của em là gì!”

Trong lòng tôi mặc dù đang cười lạnh thế nhưng nỗi sợ hãi bản năng vẫn là làm tôi ngồi im ở trên ghế, tôi rơi nước mắt nói: “Lưu Tê, tôi thừa nhận trước đây tôi đã đánh vào đầu anh, khiến anh hôn mê nhập viện, thế nhưng tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp cho anh rồi, anh còn muốn cái gì nữa!”

Thấy anh ta không nói gì, tôi liền đem hết những cái uất ức ở trong lòng tất cả đều nói ra hết: “Lí Viện tôi mặc dù xuất thân thấp hèn, thế nhưng tôi cũng là một con người đang sống rành rành đây mà, không phải là một đồ chơi để người ta chơi đùa, Lưu Tê anh thì giỏi rồi, thế nhưng anh không thể đánh hết được tất cả người ở trên thế gian này, rồi sẽ có người anh không thể chọc vào được, tôi không phải là không có ai theo đuổi, không phải là không có người thích, tôi chỉ là không có quyền lựa chọn mà thôi!”

“Anh là đàn ông, là một người đàn ông có thực lực có thế lực, thế nhưng tôi cũng là người phụ nữ có bản chất riêng, sự hung ác của đàn ông mặc dù đáng sợ, thế nhưng sự ác độc của phụ nữ càng khiến người ta sợ hãi hơn, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ thực sự đối đầu với anh, tôi chỉ mong đừng để tôi phải đi đến cái bước đó.”

Lúc này đã có người ló đầu ra nhìn về hướng bên này, thế nhưng ánh mắt Lưu Tê lạnh lẽo quét qua, bọn họ lập tức bị dọa đến nỗi phải tránh đi thật xa.

Anh ta cười lạnh với tôi một tiếng: “Được được được, không ngờ rằng em còn có một mặt mãnh liệt như vậy, thật là khiến anh vui mừng quá đỗi, em tiếp tục nói đi, anh đang nghe!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom