• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 20 MUỐN CHÌM MUỐN SÂU

CHƯƠNG 20: MUỐN CHÌM MUỐN SÂU

Quán bar vẫn giống như những gì tôi nghĩ, nhưng cũng khiến cho những người sống trong tối như chúng tôi có thể có cơ hội ra ngoài hít thở không khí. Tôi chọn một quầy rượu rồi đến đó ngồi xuống, để cho một nhân viên pha chế rượu pha cho mình một ly.

“Người đẹp, muốn độ mạnh của rượu là bao nhiêu?” Nhân viên pha rượu đẹp trai hỏi tôi rồi bắt đầu pha rượu, động tác thành thục chuyên nghiệp khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Tôi chống tay dưới cằm nhìn anh ta đắm đuối, người pha chế rượu này thực sự rất đẹp trai.

“Làm một ly có độ vừa phải là được rồi!” Sau khi tôi nói xong thì tôi lại tiếp tục nhìn động tác của nhân viên pha chế rượu đẹp trai, cũng ồ lên cảm thán giống như các cô gái ngồi xung quanh. Sau đó trước mặt tôi xuất hiện ly rượu mà nhân viên pha rượu pha cho tôi, sau khi nhấp môi qua thì tôi chỉ cảm thấy anh ta không hổ danh là người pha chế rượu, mùi vị quả thực rất tuyệt.

Tôi lắc lư cơ thể theo tiếng nhạc, lấy tiền của người pha chế để lên quầy rượu, sau khi uống một hơi hết thì tôi lại chen vào vũ trường. Lắc lư cơ thể trong đám lẫn lộn cả nam lẫn nữ này theo nhạc, không thể không nói nơi này thực sự rất dễ để gây chuyện thị phi.

“Người đẹp, cùng nhảy đi!” Tôi mới lao vào đây không lâu thì đã có một người đàn ông để ý đến tôi, tôi cười rồi lắc đầu: “Tôi không biết nhảy.” Xem ra, ở nơi tốt xấu lẫn lộn này thì tôi vẫn nên tránh xa thì hơn, nếu không thì chỉ có tự rước họa vào thân mà thôi.

“Không sao, để anh đây dạy em nhảy...” Nói xong, tên đàn ông kia liền giơ tay về phía tôi muốn nhân cơ hội giở trò. Tôi cười không biết làm sao, thầm nghĩ nếu như tên này thật sự muốn làm tới, vậy thì tôi cũng chỉ có thể ra giá với ông ta mà thôi.

Nhưng tay gã còn chưa chạm đến tôi thì đã bị một người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi hất về, người vừa đến nhíu mày nhìn gã đàn ông bỉ ổi kia: “Cô ấy đã là của tao rồi, mày nên từ từ tìm người khác đi!”

Tôi nhìn người mới đến kia, phát hiện ra anh ta cũng khá đẹp trai. Một người có mái tóc gọn gàng, khuôn mặt cũng khá tuấn tú so với những người cô đã gặp qua. Tự nhiên tôi lại nhìn anh ta say đắm.

Vì thế mà gã đàn ông bỉ ổi kia bị anh ta đuổi đi lúc nào thì tôi cũng không rõ, chỉ thấy anh ta đưa tay ra trước mặt tôi: “Người đẹp, phối hợp với tôi một chút!” Tôi rất thoải mái đưa tay ra đặt vào tay anh ta, sau đó anh ta dạy tôi khiêu vũ.

Anh ta chắc là khách quen của quán bar này cũng nên, còn sự xuất hiện của gã đàn ông bỉ ổi kia có lẽ cũng là do anh ta sắp đặt cả. Tôi cảm thấy bàn tay dày rộng của anh ta đang đặt ở trên ngực tôi, vuốt ve lấy eo tôi. Xoay người lại lườm anh ta một cái, anh ta cũng chỉ cười trừ một cái. “Tại sao?” Người đàn ông đẹp trai kia nói bằng giọng có chút buồn bực, sau đó ném tờ giấy vệ sinh xuống đất rồi nhanh chóng mặc lại quần áo của mình.

“Có duyên sẽ tiếp tục hẹn!” Tôi chỉ để lại cho anh ta một câu, mặc lại quần áo rồi rời đi luôn.

Đi trên đường lớn, tôi cảm thấy gió đêm có thể giúp tôi tỉnh táo lại. Vừa rồi tôi lại có thể làm ra chuyện mà đến tôi cũng cảm thấy không thể tin được, tôi lại muốn cầu hoan với người khác, đây không phải là tác phong của tôi. Mãi về sau tôi cảm nhận được hình như mình đang nằm mơ.

Nói đúng hơn là, chắc là do bản thân tôi đã sa ngã rồi. Từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình sẽ đắm mình trong trụy lạc, tôi dừng lại rồi ngồi sụp xuống bên vệ đường.

Nước mắt từ trong khóe mắt bỗng nhiên trào ra, là nước mắt của sự hối hận hay là nước mắt của nỗi nhục nhã cuối cùng, việc này tôi cũng không sao phân rõ được. Tôi chỉ biết một điều đó là tôi thực sự đã sa ngã rồi.

Tôi lại nghĩ đến cha mẹ, nếu như cha mẹ tôi biết bây giờ tôi đang làm việc như vậy thì liệu bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Tại sao tất cả mọi chuyện lại không nằm trong sự kiểm soát của tôi, nếu như lúc đầu tôi không đồng ý với Thẩm Lệ Lệ chuyện này, có phải là tất cả mọi chuyện sẽ quay về con đường đúng đắn hay không?

Nước mắt trên mặt ngày càng nhiều, tôi cũng không biết bản thân rốt cuộc là đang khóc vì điều gì? Mãi một lúc lâu sau thì nước mắt trên mặt mới từ từ biến mất, cái cảm giác nhục nhã ấy cũng theo đó mà mất đi.

Nếu như đã chọn con đường này rồi, vậy thì tôi chỉ có thể lựa chọn đi tiếp mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom