Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 CHIẾU TƯỚNG NGƯỢC LẠI MỘT VÁN
CHƯƠNG 22: CHIẾU TƯỚNG NGƯỢC LẠI MỘT VÁN
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một việc khác. Tôi xoay người nhìn theo bóng lưng của Thẩm Lệ Lệ rồi nhanh chân đuổi theo: “Lệ Lệ, chị đang rất gấp sao?”
Có lẽ là Thẩm Lệ Lệ không ngờ được tôi sẽ đột nhiên thay đổi ý kiến. Cho nên cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Không phải là em vừa nhắc chị việc em là bạn gái của Lưu Tê sao?”
Tôi hiểu được ẩn ý của cô ta, nên tôi khẽ cúi đầu, rồi bất đắc dĩ nói: “Không phải là chị không biết tính cách của Lưu Tê. Nếu như chẳng may anh ấy biết được việc em lại đến...”
Tôi không nói rõ vế sau, rồi nhìn Thẩm Lệ Lệ, và cô ta cũng hiểu được lời tôi muốn nói. Sau đó tôi lại nói tiếp: “Mới đầu là vì em bận tâm đến anh ấy, nhưng mà giờ nhìn chị vội vã như thế, hơn nữa lúc trước cũng là chị đã giới thiệu công việc này cho em, nên giờ nếu em không giúp chị thì trong lòng em sẽ cảm thấy xấu hổ, vì vậy em quyết định sẽ giúp chị.”
Sau khi nói xong những lời này thì tôi lại mỉm cười nhìn Thẩm Lệ Lệ, cho dù trong lòng tôi rất oán hận cô ta nhưng tôi vẫn phải ra vẻ phải đối tốt với cô ta không thì sau này tôi nhất định sẽ hối hận, dù sao thì Thẩm Lệ Lệ đã làm trong ngành từ rất lâu rồi.
Theo như những gì mà cô ta từng nói thì Thẩm Lệ Lệ rất gần gũi với các học sinh nam ở trong trường, đó là đương nhiên. Dù sao cô ta cũng làm trong ngành mà. Cho nên dù tôi không giúp cô ta thì cô ta cũng sẽ tìm được người giúp đỡ, vậy thì sao tôi không mượn nước đẩy thuyền chứ?
Chỉ cần Thẩm Lệ Lệ tin tưởng tôi thì kế hoạch báo thù của tôi sẽ có thể tiến hành một cách thuận lợi. Theo như thái độ ngày hôm qua của Lưu Tê thì tôi thấy việc dựa vào anh ta để trả thù những người đã từng làm tổn thương tôi là không quá khả thi, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có thể lợi dụng.
Khi Thẩm Lệ Lệ nghe thấy tôi nói vậy thì tỏ vẻ hiểu rõ, rồi ghé vào tai tôi, mập mờ nói: “Khả năng trên giường của Lưu Tê như thế nào?”
Tôi cũng nhìn về phía Thẩm Lệ Lệ, dù sao đều là người từng trải cho nên tôi cũng hiểu được ý của cô ta, vì vậy nên tôi cũng dùng giọng điệu tương tự để trả lời Thẩm Lệ Lệ: “Đúng là không kém, sao thế? Chẳng lẽ chị chưa từng thử sao?”
Thẩm Lệ Lệ cũng không trả lời câu hỏi của tôi mà lái sang chuyện khác: “Lý Viện, em quyết định sẽ đi với chị sao?”
Tôi gật đầu một cách thận trọng, sau đó dùng vẻ mặt tham lam để nhìn Thẩm Lệ Lệ: “Đợt này có thể kiếm được rất nhiều sao?”
Thẩm Lệ Lệ gật đầu, sau đó giống như là bận tâm đến cái gì nên nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Em không sợ anh Lưu biết sao?”
Tôi hiểu được ẩn ý trong lời Thẩm Lệ Lệ nói. Nhưng mà cũng vì tôi thay đổi quá nhanh nên mới làm cho cô ta nghi ngờ. Sau khi nghe thấy câu hỏi này của Thẩm Lệ Lệ thì tôi lập tức cười làm lành: “Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, nếu như không có ai nói thì sao người khác biết được?”
Thẩm Lệ Lệ có vẻ đồng ý với những lời này của tôi, nhưng mà cô ta vẫn có chút chần chờ. Dù sao thì không ai có thể làm lung lay vị trí của Lưu Tê ở trong trường học, cho nên nó cũng là lý do khiến cho người khác bận tâm.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Thẩm Lệ Lệ là biết cô ta nghĩ gì, vì vậy nói: “Lệ Lệ, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho Lưu Tê biết việc này.” Tôi tự tin nói với cô ta, nhưng mà chính tôi cũng không cảm thấy tin tưởng.
Nhưng mà cho dù hình phạt lớn nhất thì cũng là bị Lưu Tê đè lên trên giường, hung hăng dạy dỗ một trận thôi, mà cái này cũng không có gì đáng sợ cả. Ít nhất là anh ta còn dịu dàng hơn tên cầm thú Dương Hồng kia. Thẩm Lệ Lệ nghe thấy tôi cam đoan thì gật đầu cười, sau đó khoác lấy tay tôi, thân thiết nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Thẩm Lệ Lệ là kiểu học sinh thường xuyên trốn học, còn tôi cũng dần dần quen với việc trốn học.
Cô ta kéo tôi rời khỏi trường, ở ngã rẽ gần trường đã có một chiếc Bentley chờ ở đó. Thẩm Lệ Lệ nịnh nọt chào hỏi người ngồi ở trong xe.
Cô ta còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn tôi, thật lòng mà nói khi bị người khác coi là hàng hóa để đánh giá thì trong lòng tôi cũng rất khó chịu.
Thế nhưng tôi cũng không có cách nào cả. Ai bảo bây giờ thì tôi cũng là “hàng hóa” đây? Hình như là Thẩm Lệ Lệ và người kia đã giao dịch xong nên cô ta vẫy tay với tôi rồi nói: “Viện Viện, mau lại đây đi!”
Tôi nghe Thẩm Lệ Lệ gọi thì đi về phía cô ta. Sau đó Thẩm Lệ Lệ mở cửa rồi bảo tôi lên xe, còn người đàn ông ở trước mặt thì không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu và dò hỏi tôi.
Cuối cùng thì hắn ta cũng nở một nụ cười thỏa mãn và nói với Thẩm Lệ Lệ ở bên cạnh tôi: “Cô bé này rất khá.” Khuôn mặt của Thẩm Lệ Lệ cũng hiện lên nụ cười quen thuộc, sau đó tiếp lời: “Không phải sao, ánh mắt của Thẩm Lệ Lệ em có bao giờ kém không?” Lúc cô ta nói những lời này thì dáng vẻ có chút kiêu ngạo.
Điều này khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn, thế nhưng tôi cũng sẽ không để lộ điều này ở trước mặt bọn họ. Chính Thẩm Lệ Lệ đã từng dạy tôi là không thể làm mất mặt đối phương,
Mỗi lần nghĩ đến sự thân thiện của Thẩm Lệ Lệ khi mới tiếp xúc với tôi đều là có mục đích thì tay chân tôi lại lạnh cóng. Tôi vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của bản thân nên cũng không chú ý đến đối thoại của Thẩm Lệ Lệ và tay tài xế.
Thế nhưng cho dù cúi đầu thì tôi cũng cảm nhận được bọn họ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía tôi, và tôi cho rằng chỉ cần mình không nói lời nào thì sẽ không liên quan gì đến tôi cả.
Thế nhưng người tính cũng không bằng trời tính, Thẩm Lệ Lệ vỗ vai của tôi, sau đó nói với tôi bằng giọng nói dịu dàng: “Người ngồi ở phía trước là anh Dũng, em chào hỏi anh ấy đi!”
Tôi cố gắng tỏ vẻ trong sáng, sau đó nói với anh Dũng một cách cẩn thận: “Em chào anh, em tên là Viện Viện.” Phản ứng của tôi đã làm cho anh Dũng hài lòng, hắn nhìn qua kính chiếu hậu rồi cười nói với tôi: “Ừ, được đấy, cái tên cũng rất hay.”
Được anh Dũng khen ngợi thì tôi cũng chỉ có thể hùa theo đối phương, nhưng hành động này của tôi lại làm cho Thẩm Lệ Lệ không vui.
Khi thấy sắc mặt của cô ta càng ngày càng khó coi thì tôi lại càng thêm đắc ý. Thẩm Lệ Lệ rõ ràng là không muốn người khác cướp mất danh tiếng của mình, mà tôi thì lại đang cướp mất danh tiếng của cô ta.
Thẩm Lệ Lệ không ngừng nhìn tôi, nhưng tôi lại ra vẻ như không nhìn thấy, khi nhìn thấy cô ta không vui thì tôi lại càng thêm vui vẻ.
Có lẽ là Thẩm Lệ Lệ đã tuyện vọng, cô ta cũng biết tôi không hiểu được ánh mắt của mình nên không trông cậy vào tôi nữa: “Anh Dũng, sao anh không để ý gì đến em vậy?”
Khi Thẩm Lệ Lệ nói chuyện thì giọng nói của cô ta giống như là làm nũng vậy. Mà anh Dũng thì cũng rời ánh mắt về phía Thẩm Lệ Lệ, khiến tôi có thể thở phào một hơi. Dù sao thì tôi cũng không muốn nói chuyện với hắn ta.
Bây giờ anh Dũng bị Thẩm Lệ Lệ hấp dẫn lại làm tôi thở dài nhẹ nhõm. Lúc trước tôi không ngừng hùa theo hắn cũng chỉ là vì muốn chọc giận Thẩm Lệ Lệ mà cho dù không nói chuyện với hắn thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Trái lại tôi còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ở hai bên đường. Tôi cảm thấy những cửa hàng rực rỡ muôn màu hay những người đi trên đường còn tốt hơn nhiều so với việc nói chuyện với anh Dũng.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Lưu Tê, anh ta ở trong một quán bar, hơn nữa còn đang ôm ấp một người phụ nữ trang điểm quyến rũ.
Sau đó tôi lập tức thu hồi ánh mắt của mình, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút khó chịu ở trong lòng, còn Thẩm Lệ Lệ thì vẫn đang vui vẻ nói chuyện với anh Dũng.
Bỗng nhiên cô ta quay sang nhìn tôi, có lẽ là sắc mặt của tôi không tốt nên Thẩm Lệ Lệ giả vờ quan tâm tôi: “Viện Viện, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, không, không có việc gì cả, sau khi an ủi tôi thì Thẩm Viện Viện lại quay sang nói tiếp mấy chuyện sex với anh Dũng. Tôi thấy phản ứng của cô ta thì chỉ thấy trái tim băng giá, quan tâm sức khỏe của tôi thế sao? Cái mà cô ta quan tâm là tôi có thể hầu hạ những vị khách kia hay không thôi.
Nói tóm lại là sau khi tôi biết được con người thật của Thẩm Lệ Lệ thì tôi sẽ không có khả năng sẽ tin việc cô ta quan tâm đến tôi, cái mà Thẩm Lệ Lệ quan tâm nhất chính là lợi ích của cô ta.
Việc bán lần đầu tiên của tôi cho Lưu Tê cũng là do cô ta một tay sắp xếp.
Khi nghĩ đến Lưu Tê thì tôi cảm thấy có chút cô đơn, nhưng lại không biết rõ lý do tại sao, có lẽ đây chính là hư vinh của người phụ nữ, bởi vì trong lòng tôi đã coi Lưu Tê là người của mình, nên không cho phép người khác chạm vào sao? Tôi khẽ xoa chân mày, sau đó quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.
Huống chi nếu như anh ta có thể chơi bời ở bên ngoài thì sao tôi không thể chứ? Cuối cùng thì cảm giác buồn bực ở trong lòng đã vơi bớt, tôi nở nụ cười rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa thì sẽ đến nơi?”
Tôi hỏi Thẩm Lệ Lệ, nhưng mà anh Dũng ngồi ở phía trước lại cướp lời: “Đừng nóng vội, vẫn còn mấy phút nữa!”
Thẩm Lệ Lệ cũng phụ họa: “Viện Viện, đừng nóng nảy.” Ánh mắt của hai người bọn họ đều mang theo ẩn ý, khiến cho tôi giống như là rất nóng vội vậy.
Sau đó thì tôi chỉ cúi đầu, không nhìn về phía bọn họ nữa. Thẩm Lệ Lệ còn có vẻ biết điều, bởi vì cô ta biết nếu chọc giận tôi thì sẽ không có lợi gì. Anh Dũng thì lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Lệ Lệ, còn tôi thì không muốn nói chuyện với bọn họ.
Một lúc sau thì xe ngừng lại. Tôi bởi vì không chú ý nên ngã người về phía trước, đợi đến lúc phản ứng kịp thì tôi nhận ra tình cảnh của mình có phần chật vật.
Mà Thẩm Lệ Lệ chỉ ngồi nhìn chứ không nói gì, anh Dũng thì lại không nhận ra tôi có gì bất thường. Lúc này thì tay của tôi chạm vào một thứ mà khó có thể miêu tả bằng lời nói, nhưng mà tôi đã từng thấy thứ này ở chỗ của Dương Hồng.
Khuôn mặt của tôi đỏ bừng, sau đó vội vàng rút tay về. Thẩm Lệ Lệ thấy tôi như vậy thì cảm thấy buồn cười, ở trong ánh mắt của cô ta tôi lại thấy được một tia khinh thường. Có thể đây mới bộ mặt thật của cô ta, tôi chỉnh lý lại quần áo rồi bước xuống xe.
Khi thấy những thứ ở trước mắt thì tôi có chút kinh ngạc. Đây đúng là bar club cao cấp, cơ sở vật chất ở đây xa hoa hơn nhiều so với những nơi mà tôi từng tiếp khách trước đây.
Có lẽ là biểu cảm của tôi quá mức kinh ngạc nên anh Dũng đi thẳng đến chỗ tôi. Hắn ta khoác tay lên eo của tôi, còn tôi thì đã quá quen với những hàng động sàm sỡ này của khách rồi.
Chỉ là hắn làm như vậy sẽ khiến cho Thẩm Lệ Lệ không hài lòng với tôi. Vì để cho hai bên đều vui vẻ, tôi nói thầm vào bên tai của anh Dũng: “Lệ Lệ còn đang ở bên kia, nên mong anh Dũng quan tâm chị ấy một chút.”
Sau đó tôi lại trêu đùa hắn ta: “Anh Dũng, dù sao thời gian còn dài, anh cũng không cần phải nóng nảy như vậy.” Sau khi nói xong thì tôi gỡ tay của anh Dũng ra.
Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một việc khác. Tôi xoay người nhìn theo bóng lưng của Thẩm Lệ Lệ rồi nhanh chân đuổi theo: “Lệ Lệ, chị đang rất gấp sao?”
Có lẽ là Thẩm Lệ Lệ không ngờ được tôi sẽ đột nhiên thay đổi ý kiến. Cho nên cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Không phải là em vừa nhắc chị việc em là bạn gái của Lưu Tê sao?”
Tôi hiểu được ẩn ý của cô ta, nên tôi khẽ cúi đầu, rồi bất đắc dĩ nói: “Không phải là chị không biết tính cách của Lưu Tê. Nếu như chẳng may anh ấy biết được việc em lại đến...”
Tôi không nói rõ vế sau, rồi nhìn Thẩm Lệ Lệ, và cô ta cũng hiểu được lời tôi muốn nói. Sau đó tôi lại nói tiếp: “Mới đầu là vì em bận tâm đến anh ấy, nhưng mà giờ nhìn chị vội vã như thế, hơn nữa lúc trước cũng là chị đã giới thiệu công việc này cho em, nên giờ nếu em không giúp chị thì trong lòng em sẽ cảm thấy xấu hổ, vì vậy em quyết định sẽ giúp chị.”
Sau khi nói xong những lời này thì tôi lại mỉm cười nhìn Thẩm Lệ Lệ, cho dù trong lòng tôi rất oán hận cô ta nhưng tôi vẫn phải ra vẻ phải đối tốt với cô ta không thì sau này tôi nhất định sẽ hối hận, dù sao thì Thẩm Lệ Lệ đã làm trong ngành từ rất lâu rồi.
Theo như những gì mà cô ta từng nói thì Thẩm Lệ Lệ rất gần gũi với các học sinh nam ở trong trường, đó là đương nhiên. Dù sao cô ta cũng làm trong ngành mà. Cho nên dù tôi không giúp cô ta thì cô ta cũng sẽ tìm được người giúp đỡ, vậy thì sao tôi không mượn nước đẩy thuyền chứ?
Chỉ cần Thẩm Lệ Lệ tin tưởng tôi thì kế hoạch báo thù của tôi sẽ có thể tiến hành một cách thuận lợi. Theo như thái độ ngày hôm qua của Lưu Tê thì tôi thấy việc dựa vào anh ta để trả thù những người đã từng làm tổn thương tôi là không quá khả thi, thế nhưng thỉnh thoảng cũng có thể lợi dụng.
Khi Thẩm Lệ Lệ nghe thấy tôi nói vậy thì tỏ vẻ hiểu rõ, rồi ghé vào tai tôi, mập mờ nói: “Khả năng trên giường của Lưu Tê như thế nào?”
Tôi cũng nhìn về phía Thẩm Lệ Lệ, dù sao đều là người từng trải cho nên tôi cũng hiểu được ý của cô ta, vì vậy nên tôi cũng dùng giọng điệu tương tự để trả lời Thẩm Lệ Lệ: “Đúng là không kém, sao thế? Chẳng lẽ chị chưa từng thử sao?”
Thẩm Lệ Lệ cũng không trả lời câu hỏi của tôi mà lái sang chuyện khác: “Lý Viện, em quyết định sẽ đi với chị sao?”
Tôi gật đầu một cách thận trọng, sau đó dùng vẻ mặt tham lam để nhìn Thẩm Lệ Lệ: “Đợt này có thể kiếm được rất nhiều sao?”
Thẩm Lệ Lệ gật đầu, sau đó giống như là bận tâm đến cái gì nên nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Em không sợ anh Lưu biết sao?”
Tôi hiểu được ẩn ý trong lời Thẩm Lệ Lệ nói. Nhưng mà cũng vì tôi thay đổi quá nhanh nên mới làm cho cô ta nghi ngờ. Sau khi nghe thấy câu hỏi này của Thẩm Lệ Lệ thì tôi lập tức cười làm lành: “Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, nếu như không có ai nói thì sao người khác biết được?”
Thẩm Lệ Lệ có vẻ đồng ý với những lời này của tôi, nhưng mà cô ta vẫn có chút chần chờ. Dù sao thì không ai có thể làm lung lay vị trí của Lưu Tê ở trong trường học, cho nên nó cũng là lý do khiến cho người khác bận tâm.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Thẩm Lệ Lệ là biết cô ta nghĩ gì, vì vậy nói: “Lệ Lệ, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho Lưu Tê biết việc này.” Tôi tự tin nói với cô ta, nhưng mà chính tôi cũng không cảm thấy tin tưởng.
Nhưng mà cho dù hình phạt lớn nhất thì cũng là bị Lưu Tê đè lên trên giường, hung hăng dạy dỗ một trận thôi, mà cái này cũng không có gì đáng sợ cả. Ít nhất là anh ta còn dịu dàng hơn tên cầm thú Dương Hồng kia. Thẩm Lệ Lệ nghe thấy tôi cam đoan thì gật đầu cười, sau đó khoác lấy tay tôi, thân thiết nói: “Vậy chúng ta đi thôi!”
Thẩm Lệ Lệ là kiểu học sinh thường xuyên trốn học, còn tôi cũng dần dần quen với việc trốn học.
Cô ta kéo tôi rời khỏi trường, ở ngã rẽ gần trường đã có một chiếc Bentley chờ ở đó. Thẩm Lệ Lệ nịnh nọt chào hỏi người ngồi ở trong xe.
Cô ta còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn tôi, thật lòng mà nói khi bị người khác coi là hàng hóa để đánh giá thì trong lòng tôi cũng rất khó chịu.
Thế nhưng tôi cũng không có cách nào cả. Ai bảo bây giờ thì tôi cũng là “hàng hóa” đây? Hình như là Thẩm Lệ Lệ và người kia đã giao dịch xong nên cô ta vẫy tay với tôi rồi nói: “Viện Viện, mau lại đây đi!”
Tôi nghe Thẩm Lệ Lệ gọi thì đi về phía cô ta. Sau đó Thẩm Lệ Lệ mở cửa rồi bảo tôi lên xe, còn người đàn ông ở trước mặt thì không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu và dò hỏi tôi.
Cuối cùng thì hắn ta cũng nở một nụ cười thỏa mãn và nói với Thẩm Lệ Lệ ở bên cạnh tôi: “Cô bé này rất khá.” Khuôn mặt của Thẩm Lệ Lệ cũng hiện lên nụ cười quen thuộc, sau đó tiếp lời: “Không phải sao, ánh mắt của Thẩm Lệ Lệ em có bao giờ kém không?” Lúc cô ta nói những lời này thì dáng vẻ có chút kiêu ngạo.
Điều này khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn, thế nhưng tôi cũng sẽ không để lộ điều này ở trước mặt bọn họ. Chính Thẩm Lệ Lệ đã từng dạy tôi là không thể làm mất mặt đối phương,
Mỗi lần nghĩ đến sự thân thiện của Thẩm Lệ Lệ khi mới tiếp xúc với tôi đều là có mục đích thì tay chân tôi lại lạnh cóng. Tôi vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của bản thân nên cũng không chú ý đến đối thoại của Thẩm Lệ Lệ và tay tài xế.
Thế nhưng cho dù cúi đầu thì tôi cũng cảm nhận được bọn họ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía tôi, và tôi cho rằng chỉ cần mình không nói lời nào thì sẽ không liên quan gì đến tôi cả.
Thế nhưng người tính cũng không bằng trời tính, Thẩm Lệ Lệ vỗ vai của tôi, sau đó nói với tôi bằng giọng nói dịu dàng: “Người ngồi ở phía trước là anh Dũng, em chào hỏi anh ấy đi!”
Tôi cố gắng tỏ vẻ trong sáng, sau đó nói với anh Dũng một cách cẩn thận: “Em chào anh, em tên là Viện Viện.” Phản ứng của tôi đã làm cho anh Dũng hài lòng, hắn nhìn qua kính chiếu hậu rồi cười nói với tôi: “Ừ, được đấy, cái tên cũng rất hay.”
Được anh Dũng khen ngợi thì tôi cũng chỉ có thể hùa theo đối phương, nhưng hành động này của tôi lại làm cho Thẩm Lệ Lệ không vui.
Khi thấy sắc mặt của cô ta càng ngày càng khó coi thì tôi lại càng thêm đắc ý. Thẩm Lệ Lệ rõ ràng là không muốn người khác cướp mất danh tiếng của mình, mà tôi thì lại đang cướp mất danh tiếng của cô ta.
Thẩm Lệ Lệ không ngừng nhìn tôi, nhưng tôi lại ra vẻ như không nhìn thấy, khi nhìn thấy cô ta không vui thì tôi lại càng thêm vui vẻ.
Có lẽ là Thẩm Lệ Lệ đã tuyện vọng, cô ta cũng biết tôi không hiểu được ánh mắt của mình nên không trông cậy vào tôi nữa: “Anh Dũng, sao anh không để ý gì đến em vậy?”
Khi Thẩm Lệ Lệ nói chuyện thì giọng nói của cô ta giống như là làm nũng vậy. Mà anh Dũng thì cũng rời ánh mắt về phía Thẩm Lệ Lệ, khiến tôi có thể thở phào một hơi. Dù sao thì tôi cũng không muốn nói chuyện với hắn ta.
Bây giờ anh Dũng bị Thẩm Lệ Lệ hấp dẫn lại làm tôi thở dài nhẹ nhõm. Lúc trước tôi không ngừng hùa theo hắn cũng chỉ là vì muốn chọc giận Thẩm Lệ Lệ mà cho dù không nói chuyện với hắn thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi cả.
Trái lại tôi còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ở hai bên đường. Tôi cảm thấy những cửa hàng rực rỡ muôn màu hay những người đi trên đường còn tốt hơn nhiều so với việc nói chuyện với anh Dũng.
Đột nhiên tôi nhìn thấy Lưu Tê, anh ta ở trong một quán bar, hơn nữa còn đang ôm ấp một người phụ nữ trang điểm quyến rũ.
Sau đó tôi lập tức thu hồi ánh mắt của mình, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút khó chịu ở trong lòng, còn Thẩm Lệ Lệ thì vẫn đang vui vẻ nói chuyện với anh Dũng.
Bỗng nhiên cô ta quay sang nhìn tôi, có lẽ là sắc mặt của tôi không tốt nên Thẩm Lệ Lệ giả vờ quan tâm tôi: “Viện Viện, em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, không, không có việc gì cả, sau khi an ủi tôi thì Thẩm Viện Viện lại quay sang nói tiếp mấy chuyện sex với anh Dũng. Tôi thấy phản ứng của cô ta thì chỉ thấy trái tim băng giá, quan tâm sức khỏe của tôi thế sao? Cái mà cô ta quan tâm là tôi có thể hầu hạ những vị khách kia hay không thôi.
Nói tóm lại là sau khi tôi biết được con người thật của Thẩm Lệ Lệ thì tôi sẽ không có khả năng sẽ tin việc cô ta quan tâm đến tôi, cái mà Thẩm Lệ Lệ quan tâm nhất chính là lợi ích của cô ta.
Việc bán lần đầu tiên của tôi cho Lưu Tê cũng là do cô ta một tay sắp xếp.
Khi nghĩ đến Lưu Tê thì tôi cảm thấy có chút cô đơn, nhưng lại không biết rõ lý do tại sao, có lẽ đây chính là hư vinh của người phụ nữ, bởi vì trong lòng tôi đã coi Lưu Tê là người của mình, nên không cho phép người khác chạm vào sao? Tôi khẽ xoa chân mày, sau đó quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.
Huống chi nếu như anh ta có thể chơi bời ở bên ngoài thì sao tôi không thể chứ? Cuối cùng thì cảm giác buồn bực ở trong lòng đã vơi bớt, tôi nở nụ cười rồi hỏi: “Còn bao lâu nữa thì sẽ đến nơi?”
Tôi hỏi Thẩm Lệ Lệ, nhưng mà anh Dũng ngồi ở phía trước lại cướp lời: “Đừng nóng vội, vẫn còn mấy phút nữa!”
Thẩm Lệ Lệ cũng phụ họa: “Viện Viện, đừng nóng nảy.” Ánh mắt của hai người bọn họ đều mang theo ẩn ý, khiến cho tôi giống như là rất nóng vội vậy.
Sau đó thì tôi chỉ cúi đầu, không nhìn về phía bọn họ nữa. Thẩm Lệ Lệ còn có vẻ biết điều, bởi vì cô ta biết nếu chọc giận tôi thì sẽ không có lợi gì. Anh Dũng thì lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Lệ Lệ, còn tôi thì không muốn nói chuyện với bọn họ.
Một lúc sau thì xe ngừng lại. Tôi bởi vì không chú ý nên ngã người về phía trước, đợi đến lúc phản ứng kịp thì tôi nhận ra tình cảnh của mình có phần chật vật.
Mà Thẩm Lệ Lệ chỉ ngồi nhìn chứ không nói gì, anh Dũng thì lại không nhận ra tôi có gì bất thường. Lúc này thì tay của tôi chạm vào một thứ mà khó có thể miêu tả bằng lời nói, nhưng mà tôi đã từng thấy thứ này ở chỗ của Dương Hồng.
Khuôn mặt của tôi đỏ bừng, sau đó vội vàng rút tay về. Thẩm Lệ Lệ thấy tôi như vậy thì cảm thấy buồn cười, ở trong ánh mắt của cô ta tôi lại thấy được một tia khinh thường. Có thể đây mới bộ mặt thật của cô ta, tôi chỉnh lý lại quần áo rồi bước xuống xe.
Khi thấy những thứ ở trước mắt thì tôi có chút kinh ngạc. Đây đúng là bar club cao cấp, cơ sở vật chất ở đây xa hoa hơn nhiều so với những nơi mà tôi từng tiếp khách trước đây.
Có lẽ là biểu cảm của tôi quá mức kinh ngạc nên anh Dũng đi thẳng đến chỗ tôi. Hắn ta khoác tay lên eo của tôi, còn tôi thì đã quá quen với những hàng động sàm sỡ này của khách rồi.
Chỉ là hắn làm như vậy sẽ khiến cho Thẩm Lệ Lệ không hài lòng với tôi. Vì để cho hai bên đều vui vẻ, tôi nói thầm vào bên tai của anh Dũng: “Lệ Lệ còn đang ở bên kia, nên mong anh Dũng quan tâm chị ấy một chút.”
Sau đó tôi lại trêu đùa hắn ta: “Anh Dũng, dù sao thời gian còn dài, anh cũng không cần phải nóng nảy như vậy.” Sau khi nói xong thì tôi gỡ tay của anh Dũng ra.
Bình luận facebook