• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 43 NHỚ NHÀ

CHƯƠNG 43: NHỚ NHÀ

Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ đã bị Lưu Tê kéo vào phòng thí nghiệm gần đó, phòng thí nghiệm đều có rèm cửa sổ che, hơn nữa còn có sofa che chắn, đúng là một nơi tốt để vụng trộm.

Tôi đứng đó nhìn bối cảnh bên trong, còn Lưu Tê đã đóng cửa lại. Hắn từ phía sau ôm lấy tôi, hôn gáy tôi từng chút một, hai tay xoa nắn ngực tôi.

Sự run rẩy trước đó lại tới, tôi không nhịn được than nhẹ lên tiếng. Lưu Tê nâng tôi lên, tôi tôi, đưa tay cởi đồ của tôi, tách hai chân tôi ra sau đó trực tiếp tiến vào.

Cảm giác đột ngột làm tôi lần nữa than nhẹ thành tiếng, hàng loạt khoái cảm đánh thẳng vào thần kinh tôi. Tôi phát hiện ý thức mình có chút mơ hồ, tiếng rên rỉ từ từ lớn lên.

“Nhỏ giọng chút, ở đây là trường học.” Lưu Tê ghé bên tai tôi nói. Lời nhắc này khiến tôi lập tức tỉnh táo lại. Nhưng Lưu Tê giống như một đứa trẻ thích đùa giai, một lần lại một lần tiến vào, thẳng vào hoa tâm của tôi.

Khoái cảm cực lớn tràn ngập các dây thần kinh trong đầu tôi, nhưng tôi phải kiềm chế.

Trận khoái cảm này qua đi như thế, tôi từ phòng thí nghiệm tìm được một chiếc khăn, thu dọn hiện trường. Còn Lưu Tê ở bên cạnh cảm thán: “Vẫn là mùi vị của em ngon hơn.”

Tôi giờ vẫn đang trong trận khoái cảm kia, nghe thấy Lưu Tê nói những lời này tôi cũng cảm thán: quả nhiên vẫn là anh có thể cho em khoái cảm lớn nhất.

Lưu Tê căn bản không thiếu đàn bà, ở trong bóng tối chắc chắn có rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vị trí này của tôi. Đối với Lưu Tê, tôi cũng không nói nổi là cảm giác gì, nói nôm na chút thì hai người chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, theo nhu cầu mà thôi. Lưu Tê phát tiết nguyện vọng của hắn, còn tôi thì có được tiền tài và địa vị.

Còn về Uông Dương, tôi cũng đã quyết định phải buông bỏ hắn. Hai người không cùng thế giới sao có thể ở bên nhau? Huống chi cơ thể tôi còn bị tàn phá, dùng ngôn ngữ dân dã mà nói, tôi chính là công cụ tình dục. Tôi cười khổ vệ sinh nốt chỗ còn lại.

“Lưu Tê, em thử việc chỗ anh bao lâu?” Đây là câu nói đầu tiên tôi nói với Lưu Tê sau khi sửa sang xong, tôi nhìn thấy trong mắt Lưu Tê lóe lên một tia mê man, phát hiện này khiến lòng tôi bỗng có chút nhảy nhót.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của hắn lại khiến tôi từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

“Chỗ anh có tiền, em chỉ cần mang cơ thể đến cho anh.” Một câu này dập tắt chút chờ mong trong lòng tôi, lúc đầu cho là hắn sẽ có chút thích tôi, bây giờ xem ra tất cả những điều này chỉ là vọng tưởng.

Tôi gật đầu nói: “Ừm, em biết rồi. Lưu Tê, gần đây tình hình kinh tế căng thẳng, anh cho bảy triệu cấp cứu đi!” Đây là dò xét sau cùng của tôi, thế nhưng kết quả quả thực có chút khiến người ta cảm thấy thất vọng, đau khổ.

Lưu Tê nghe thấy lời của tôi xong liền lấy cho tôi một tấm thẻ. Tôi cảm nhận được hơi ấm còn đọng lại trên thẻ, sau đó nhìn Lưu Tê.

“Thẻ này em cầm lấy, tiền trong đó cũng đủ em dùng.” Lưu Tê làm vậy để tôi cảm thấy rằng anh giống như đang bao nuôi tình nhân là tôi vậy, nhìn hoa văn trên thẻ, tôi cảm thấy ngực mình có chút khó chịu.

Lưu Tê chỉ cảm thấy hứng thú với tôi mà thôi, căn bản chưa nói tới thích, còn chưa thích chứ đừng nói là yêu. Mỗi cô gái trong lòng đều có chút mộng công chúa, còn tôi bây giờ mộng đã tan tành. Hiện thực trần trụi nhắc nhở tôi, tôi đã không phải là một người trong sạch, làm sao có thể xứng với cái danh công chúa nữa.

Tôi yên lặng cúi thấp đầu, sau khi suy nghĩ một hồi liền cất thẻ vào, cái này là chiến lợi phẩm của mình, không phải sao?

Có thể có được tiền, vậy là quá tốt rồi. Thực ra cấp cứu chẳng qua là một cái cớ tôi lấy ra mà thôi, tôi chỉ không ngờ Lưu Tê lại dứt khoát cho tôi như vậy. Nhờ vào cơ thể này của tôi sao?

Như vậy nếu trước đây tôi không đem lần đầu tiên cho hắn, vậy thì bây giờ cũng sẽ không là quan hệ này, có lẽ Lưu Tê sẽ chỉ nhìn tôi như người qua đường.

Tôi và Lưu Tê rời khỏi phòng thí nghiệm rồi đường ai nấy đi. Cứ như Lưu Tê bảo tôi chờ hắn chính là để xả dục vọng, còn tấm thẻ kia chính là tiền bồi dưỡng hắn cho tôi.

Nhiều năm về sau tôi biết tấm thẻ này là Lưu Tê vốn muốn cho tôi, lúc đó chẳng qua là hắn ngại mở miệng, hắn cho rằng cho tôi thẻ để tôi có tiền rồi sẽ không ra ngoài bán thân, nhưng đây chỉ là vọng tưởng, một khi bước vào nghiệp này căn bản sẽ không bận tâm tiền bạc, chỉ mong cơ thể được khoan khoái.

Nhưng lúc đó Lưu Tê rất ngây thơ, cho nên khi hắn nỗ lực nói ra điều này để giữ chân tôi, tôi mới biết được lúc đó hắn có thích tôi. Nhưng những chuyện này đều là chuyện sau này.

Tôi đang ở phòng học nhìn số người từng bước ít đi, sau đó tôi ngồi ở chỗ của mình, lát nữa cũng không có chuyện gì, chi bằng ở lại phòng học. Mà Đường Đông Phi chắc chắn ra ngoài với Thẩm Lệ Lệ, cô ấy cũng đã bước trên con đường của tôi.

“Ái chà, cô ta vậy mà vẫn còn ở đây.” Bên tai tôi vang lên tiếng nói thầm của những nữ sinh kia, từ nhỏ tôi đã có thính lực đáng kinh ngạc, cho nên bọn họ thầm nghĩ tôi không nghe được đều sai cả.

“Dù gì cô ta cũng là sinh viên, cho nên đọc sách cũng đâu có gì không đúng.” Một nữ sinh khác phụ họa, nhưng cô ta dường như là bênh vực tôi. Còn nguyên nhân là gì thì tôi cũng không biết.

Ở trường này không nên vì người ta tỏ ra tốt với mình đã cảm thấy họ thật lòng tốt với mình. Ví như Thẩm Lệ Lệ, cô ấy chính là một ví dụ sống sờ sờ.

Còn người đối với mình không tốt thì phải nhớ cho kỹ người đó. Tôi quay đầu nhìn về phía người châm chọc tôi, cô ta tên Lương Tiểu Huệ. Tôi nghe nói cô ta là con gái của một nhà có tiền.

Tôi nhớ trước đây cô ta luôn tới trước mặt mình khoe mẽ di động, quần áo, giày mới. Còn tôi khi đó vẫn là một con mọt sách nhu nhược.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, nhân lúc còn giảng bài, tôi đến trước mặt Lương Tiểu Huệ quẳng cho cô ta một cái bạt tai: “Nói chuyện tôn trọng một chút! Mẹ khỉ, đừng tưởng rằng cái gì cũng có thể nói ra miệng, tôi cũng biết tức giận đấy.”

Lương Tiểu Huệ như bị cái tát này của tôi làm cho bối rối, thế nên sau khi tôi xoay người rời đi cũng không thấy cô ta đuổi theo tôi. Trong phòng học rất nhiều thị phi, tôi cảm thấy mình giống một kẻ lang thang không nhà để về.

Tôi cười khổ một cái, sau đó đi vào nhà tập võ. Tôi đang định gọi điện về nhà, thuần thục bấm một dãy số, sau đó lẳng lặng nghe tiếng đáp: “Ai vậy?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, đây là giọng của bác hai Lưu, trong thôn chúng tôi có nhà bác hai là cài máy riêng. Mỗi khi người trong thôn gọi điện về đều gọi vào số này.

“Bác hai Lưu, là cháu, Lý Viện đây, nhờ bác gọi mẹ cháu với?” Nói thật ra tôi nghe thấy giọng của bác hai Lưu vẫn có chút hớn hở, thật muốn mau chóng nói với cha mẹ chuyện tôi lo lắng.

“À, là Viện nha đầu hả, cháu ở đó sống thế nào?” Bác hai Lưu hàn huyên với tôi, sau đó dặn Đại Hổ đi gọi mẹ tôi qua đây.

“Cháu ở đây sống rất tốt, Đại Hổ giờ đã lớn cỡ nào rồi, lâu lắm không gặp cậu ấy.” Tôi và bác hai Lưu trò chuyện qua lại bình thường, mọi người đều là hàng xóm láng giềng cho nên cũng không có gì phải khách sáo, nói thẳng là được.

Bác nghe xong lời của tôi, có chút khổ não nói: “Thằng bé Đại Hổ đã học lớp năm rồi, nhưng đứa trẻ này quá bướng bỉnh, thành tích không thể đi lên được.”

Khi tôi đang định nói, bác lại cắt ngang tôi: “Mẹ cháu tới rồi, bác thôi trước nhá, hai mẹ con cháu trò chuyện chút đi nha.”

Còn chưa kịp chào thì bác đã đưa máy cho mẹ tôi. Trong ống nghe, tôi nghe thấy mẹ tôi nói chuyện với bác, vào khoảnh khắc này trong lòng tôi thực sự rất cảm ơn bác đã nhiệt tình giúp đỡ.

“Nha đầu, con ở đó có khỏe không?” Tôi nghe thấy giọng mẹ tôi, chẳng biết tại sao tôi luôn cảm giác mắt tôi đau muốn chết, dường như có nước mắt sắp chảy ra.

Tôi liều mạng gật đầu, cho dù mẹ tôi căn bản là không thấy, sau đó tôi dùng giọng nói nghèn nghẹn nói: “Mẹ, con ở bên ngoài sống rất tốt, mẹ thì sao?”

“Chỉ cần con sống tốt thì mẹ ở nhà cũng yên tâm, nha đầu, con ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Đừng để mẹ lo lắng quá.” Tôi nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia có chút khổ sở, nói thật, bây giờ tôi rất muốn về nhà thăm mẹ tôi.

Nghe giọng bà như vậy chắc chắn ở nhà lại chịu tủi khổ gì, còn ông bố kia của mình cũng chẳng có gì để trông cậy. Lúc này đây, tôi đã thấm cái cảm giác nhớ nhà này.

“Mẹ, sắp tới con về nhà một chuyến. Nếu xin nghỉ con sẽ xin phép nhà trường.” Tôi ngẩng đầu ngăn nước mắt trong đáy mắt.

Lúc mới đầu mẹ không muốn cho tôi về, nhưng dưới sự thuyết phục của tôi, bà vẫn đồng ý. Sau đó tôi nói rất nhiều với mẹ.

Từ những tin tức này tôi biết ở nhà bà cũng không sống tốt. Còn ông bố kia của hám lợi kia của tôi mấy hôm trước đã quay về, mà mẹ tôi ghét nhất chính là người hám lợi, hai người bọn họ ở nhà chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Hình như vì bác phải dùng điện thoại gấp cho nên tôi cúp điện thoại với mẹ. Tôi cất di động, nhắm mắt lại, nhớ lại những toàn bộ sự việc. Cảm thấy mình thật sự phải về nhà một chuyến.

Tôi đứng dậy đi về phía lầu học, xin nghỉ vẫn phải xin phép ban giám hiệu nhà trường. Nhưng giữa lúc tôi đi về phía phòng hiệu trưởng lại đụng phải giáo sư Nghiêm, vẻ mặt hắn quỷ dị nhìn tôi sau đó chắn trước mặt tôi.

“Em muốn đi làm gì?” Lúc hắn nói lời này, trong giọng nói có mang vẻ khẩn trương. Tôi nhìn qua phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, sau đó chớp mắt hiểu tại sao hắn lại khẩn trương.

Tôi cười nhẹ nói: “Giáo sư, em muốn đi xin nghỉ phép.” Sau đó ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, thực ra giáo sư Nghiêm sợ tôi mách với thầy hiệ trưởng tất cả những chuyện hắn làm với tôi.

Nếu như vậy, uy vọng của giáo sư Nghiêm ở trường này cũng sẽ tụt dốc không phanh. Chuyện này rất bất lợi đối với người coi trọng danh lợi như hắn.

Trên mặt giáo sư Nghiêm có chút xấu hổ, tôi lẳng lặng nhìn hắn, quả nhiên bị tôi đoán trúng chứ gì? Tôi cười lạnh mấy tiếng trong lòng.

“Giáo sư, nếu không có chuyện gì vậy em đi trước nhé.” Nói xong tôi liền muốn vòng qua hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mọi thứ đều không như tôi nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom