Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 CƯỠNG ÉP
CHƯƠNG 44: CƯỠNG ÉP
Tôi thật không ngờ giáo sư Nghiêm lại vô liêm sỉ đến vậy, khi tôi đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên đưa tay kéo tôi lại.
“Theo tôi qua đây.” Đây là câu hắn nói với tôi, sau đó không quan tâm tôi có muốn hay không liền kéo tôi đi về hướng ngược lại với phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hắn là nam, tôi là nữ, cho nên sức lực có chút chênh lệch. Tôi chỉ có thể vội vã đi theo hắn, đúng lúc bây giờ tòa nhà này đều không có ai.
Tôi bị giáo sư Nghiêm khóa trong một căn phòng, rất giống với nơi trước đó tôi và Lưu Tê làm tình. Khi tôi phản ứng kịp, giáo sư Nghiêm ập thẳng vào tôi, hơn nữa còn ép tôi làm tình với hắn.
Sau đó hắn mặc quần vào và để lại mấy tờ tiền to rồi rời đi. Tôi lấy quần áo mặc xong nhặt mấy tờ tiền bị ném dưới đất lên, có lẽ trước đât tôi sẽ cảm thấy tủi nhục, nhưng bây giờ thì không.
Bởi vì giáo sư Nghiêm hoàn toàn chính là cố tiến vào, không có chút dạo đầu nào cả, thật sự khiến tôi hơi đau. Mà bây giờ tôi có thể cảm nhận được rõ ràng thân dưới mình hơi đau, loại cảm giác này giống như bà dì tới, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Vốn muốn đến phòng làm việc của hiệu trưởng, không ngờ nửa đường lại đụng phải giáo sư Nghiêm, xem ra bây giờ tôi không nên đến phòng làm việc của hiệu trưởng nữa, nếu như bị hiệu trưởng phát hiện có gì đó không đúng vậy thì người chịu thiệt chỉ có tôi.
Tôi từng bước ngó ra ngoài, cơ thể không thoải mái nhắc nhở tôi chuyện vừa xảy ra. Lần này là giáo sư Nghiêm ép tôi làm tình, mạnh mẽ tiến vào tôi dưới tình huống tôi không muốn, cơ thể đương nhiên sẽ không thoải mái gì.
Vừa nghĩ sắp tới tôi phải về nhà thăm mẹ, tôi dừng lại và bước đi cẩn thận. Mình ăn mặc thế này không thể về nhà, cầm chặt mấy trăm ngàn và tấm thẻ Lưu Tê cho tôi kia, tôi quyết định đi mua quần áo.
Nhanh chóng đến chợ trung tâm, tôi chọn những bộ quần áo khiêm tốn và phổ biến. Tôi mặc thử quần áo, phát hiện cái này vẫn rất hợp với mình. Thực ra nghĩ theo hướng tốt, nếu so cách ăn mặc của mình hiện giờ với trước đây, cả người trông sạch sẽ hơn nhiều.
Tôi rất quyết đoán tính tiền, đang cầm quần áo trên đường trở về. Tôi đụng phải Thẩm Lệ Lệ và anh Dũng, tôi tiến lên chào hỏi một chút, vốn định thế rồi đi. Nhưng anh Dũng lại cứ gọi tôi lại, tôi không nghĩ tới điểm này.
Ánh mắt anh Dũng nhìn tôi dường như không đơn thuần như vậy, từ sau chuyện lần trước tôi chưa gặp lại anh Dũng. Mà bây giờ là lần đầu tiên đụng phải hắn: “Có chuyện gì không? Anh Dũng?”
Anh Dũng cười cười với tôi, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Lệ Lệ, dường như ám chỉ Thẩm Lệ Lệ hãy nói với tôi: “Lệ Lệ, chuyện tiếp theo em nói với cô ấy đi.’
Thẩm Lệ Lệ gật đầu, bởi vì chuyện này vốn không đơn giản. Lúc đó tôi còn tưởng rằng bọn họ chỉ đơn giản đưa tôi đi chơi, bởi vì nghĩ mấy ngày nữa mình có thể về rồi, tôi liền không đắn đo suy nghĩ.
“Tiểu Viện, đi cùng đi, lát nữa một mình cậu cũng chán, chi bằng bọn mình cùng vui vẻ.” Thẩm Lệ Lệ bộ dạng tốt với tôi, nhưng vì chuyện từng xảy ra trước đây cho nên tôi căn bản không có hảo cảm gì với Thẩm Lệ Lệ nữa.
Tôi quả quyết lắc đầu, bởi vì mình phải về nhà cho nên mấy ngày này cố gắng tránh bị người khác dùng, nếu bị người nhà phát hiện vết tích gì trên cơ thể, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đặc biệt là mẹ, bà là một phụ nữ nhà nông phong kiến bảo thủ điển hình.
Còn loại người bán thân cầu vinh như tôi, mẹ nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Còn tôi đối với những chuyện này thực sự rất xem trọng, bạn bè kết giao trong trường chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu lại mất đi người nhà thì tôi sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Lệ Lệ, mấy ngày nay tôi có chuyện, cho nên không thể đi chơi cùng mọi người.” Tôi đáp lại Thẩm Lệ Lệ. Anh Dũng nghe thấy lời tôi xong, giữa hai lông mày tiết lộ ra một ánh nhìn bất thiện.
Thẩm Lệ Lệ cũng đơ mặt, bởi vì tôi từ chối, cô ta cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng trước mặt anh Dũng vẫn bật lại cô ta: “Cảm ơn ý tốt.” Cái này khiến Thẩm Lệ Lệ có chút khó chịu.
Sau khi từ chối xong tôi trực tiếp rời đi, người như Thẩm Lệ Lệ nhất định là sẽ không để anh Dũng phải tức giận. Quả nhiên sau khi tôi rời đi, Thẩm Lệ Lệ lại bắt đầu nhỏ giọng an ủi anh Dũng. Những thứ này đều bị tôi nghe thấy được, ai bảo thính lực của tôi đáng kinh ngạc chứ.
“Anh Dũng, nếu cô ta không được thì em lại gọi những người khác cho anh!” Đây là câu nói sau cùng tôi nghe thấy Thẩm Lệ Lệ nói, bởi vì tôi cũng đi về phía trước cho nên tính khoảng cách dài ngắn, cho dù tai tôi nghe tốt đến kinh ngạc cũng không phải cái gì cũng nghe được.
Nhìn trên đường ngựa xe như nước, tôi nghĩ người Thẩm Lệ Lệ gọi đến chắc chính là Đường Đông Phi. Nếu là Đường Đông Phi, tôi cũng rất ít khi thấy cô ta về phòng ngủ. Nói thật thì tôi không biết vì sao cô ta lại muốn có nhiều tiền như thế, còn chủ động lọt hố.
Tôi thở dài một hơi, trên thế giới này còn rất nhiều chuyện không thể nào hiểu được. Ví như tình cảm tôi đối với Lưu Tê… Điểm này khiến tôi không thể nào hiểu được. Tôi lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu, việc này không liên quan gì tới tôi cả. Tôi và Lưu Tê cũng chỉ là quan hệ thân thể mà thôi, tôi âm thầm nói với lòng mình.
Sau khi về phòng, tôi chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi nghịch điện thoại. Đột nhiên phát hiện mình rất buồn chán cho nên quyết định đi tìm gì đó giết thời gian.
Đang chat với bạn trên mạng, tôi nhận được một công việc bán thời gian. Đó chính là viết tiểu thuyết, nghe bọn họ nói giờ có một loại văn là văn hồng trần, chuyên dùng để vạch trần góc khuất xã hội. Mà nhân vậy chính vì một số chuyện nào đó mới bất đắc dĩ bán mình làm gái, tôi cảm thấy tôi có thể viết thể loại này.
Bởi vì tôi chính là kiểu nữ chính trong văn hồng trần, có nhiều ví dụ như vậy, mà dựa vào niềm yêu văn chương của mình bây giờ tôi cũng cảm thấy mình có thể viết được.
“Cậu có thể đề cử mình đi viết không?” Tôi hỏi bạn mạng, ai ngờ bạn trên mạng có vẻ rất vui. Giao lưu với người này xong tôi biết bạn của cô ta phụ trách loại sách này. Đúng lúc bạn của cô ta đang tìm người viết thể loại này.
Mà giờ tôi tự đề cử mình chính là quá tốt rồi, cho nên chuyện tiếp theo đương nhiên là tôi nhận nhiệm vụ này. Tuy tiền nhuận bút cũng không nhiều nhưng tôi vẫn phải phát tiết ra ngoài đối với cuộc sống này của mình.
Tôi muốn sau khi quyển sách này ra đời, hẳn là mọi người sẽ không ngờ đây là một tác phẩm do gái làng chơi viết. Tôi và bạn trên mạng nói tiếp, cô ta giới thiệu người bạn kia cho tôi. Tôi cười cười, sau đó liền thêm bạn của cô ta vào danh sách bạn bè.
Chuyện tiếp theo đương nhiên là nước chảy thành sông, tôi thật không ngờ đây lại là lần đầu tiên tôi viết văn. Lại còn là loại văn hồng trần mang yếu tố người lớn. Thì ta bạn của người bạn trên mạng của tôi chính là một biên tập viên, mà sự xuất hiện của tôi đúng lúc giải quyết tình hình khẩn cấp.
Tôi thương lượng với cô ấy ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật đều đặn, lật qua mấy truyện mẫu cô ta đưa cho tôi. Tôi phát hiện nữ chính của quyển sách này cũng trải qua chuyện rất giống tôi, khó tránh khỏi khiến tôi sinh ra đồng cảm.
Sau khi tôi xem xong bắt đầu viết, phát hiện mình thật sự có rất nhiều điều muốn nói ra. Trước đây và bây giờ, lưu chuyển khắp giữa các loại đàn ông, trò hề của bọn họ đều được giãi bày khỏi suy nghĩ. Tôi dùng bàn phím đánh ra từng chữ một về bọn họ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi cảm thấy cổ có chút mỏi liền ngừng đánh máy. Sau khi thống kê số chữ tôi phát hiện mình đã đạt được số lượng từ giao cho bản thảo, cho nên bây giờ tôi không cần viết nữa.
Thực ra số chữ này vẫn có chút dọa tôi, thật không thể ngờ vừa mới động bút liền phát hiện mình viết tiểu thuyết thật sự không hề thua kém. Chất văn cũng khá tốt, mà những điều được miêu tả trong đó cũng là điều tôi muốn viết ra.
“Trò hề của xã hội này, hãy để tôi vạch trần!” Tôi đặc biệt trải đời nói ra những lời này, lập tức lại cười khổ một cái, đối diện với mấy trò hề này rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể giải quyết nó dứt điểm.
Tôi gửi văn bản đi, biên tập lập tức nhận được. Tôi hỏi cô ta viết văn nhanh như vậy có được không, cô ta không có trả lời. Qua một lúc sau cô ta mới trả lời một icon khen ngợi, điều này khiến tôi rất vui. Chí ít tài hoa của mình giờ vẫn chưa bị mai một, biên tập còn gửi một hồng bao cho tôi.
“Đa tạ biên tập.” Tôi nhận tiền lì xì, tuy cũng không nhiều nhặn gì, nhưng tôi cảm thấy rất hài lòng. Đối mặt với quyển sách này, tôi cảm thấy còn tốt hơn là đối mặt với Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng, Lưu Tê bọn họ.
Sau khi chú ý một lát, tôi liền tiếp tục viết. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, thêm chữ thêm tiền. Tránh sau này có việc không viết được, còn có thể dùng những bản sẵn có này để thay thế.
Tôi thật không ngờ giáo sư Nghiêm lại vô liêm sỉ đến vậy, khi tôi đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên đưa tay kéo tôi lại.
“Theo tôi qua đây.” Đây là câu hắn nói với tôi, sau đó không quan tâm tôi có muốn hay không liền kéo tôi đi về hướng ngược lại với phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hắn là nam, tôi là nữ, cho nên sức lực có chút chênh lệch. Tôi chỉ có thể vội vã đi theo hắn, đúng lúc bây giờ tòa nhà này đều không có ai.
Tôi bị giáo sư Nghiêm khóa trong một căn phòng, rất giống với nơi trước đó tôi và Lưu Tê làm tình. Khi tôi phản ứng kịp, giáo sư Nghiêm ập thẳng vào tôi, hơn nữa còn ép tôi làm tình với hắn.
Sau đó hắn mặc quần vào và để lại mấy tờ tiền to rồi rời đi. Tôi lấy quần áo mặc xong nhặt mấy tờ tiền bị ném dưới đất lên, có lẽ trước đât tôi sẽ cảm thấy tủi nhục, nhưng bây giờ thì không.
Bởi vì giáo sư Nghiêm hoàn toàn chính là cố tiến vào, không có chút dạo đầu nào cả, thật sự khiến tôi hơi đau. Mà bây giờ tôi có thể cảm nhận được rõ ràng thân dưới mình hơi đau, loại cảm giác này giống như bà dì tới, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Vốn muốn đến phòng làm việc của hiệu trưởng, không ngờ nửa đường lại đụng phải giáo sư Nghiêm, xem ra bây giờ tôi không nên đến phòng làm việc của hiệu trưởng nữa, nếu như bị hiệu trưởng phát hiện có gì đó không đúng vậy thì người chịu thiệt chỉ có tôi.
Tôi từng bước ngó ra ngoài, cơ thể không thoải mái nhắc nhở tôi chuyện vừa xảy ra. Lần này là giáo sư Nghiêm ép tôi làm tình, mạnh mẽ tiến vào tôi dưới tình huống tôi không muốn, cơ thể đương nhiên sẽ không thoải mái gì.
Vừa nghĩ sắp tới tôi phải về nhà thăm mẹ, tôi dừng lại và bước đi cẩn thận. Mình ăn mặc thế này không thể về nhà, cầm chặt mấy trăm ngàn và tấm thẻ Lưu Tê cho tôi kia, tôi quyết định đi mua quần áo.
Nhanh chóng đến chợ trung tâm, tôi chọn những bộ quần áo khiêm tốn và phổ biến. Tôi mặc thử quần áo, phát hiện cái này vẫn rất hợp với mình. Thực ra nghĩ theo hướng tốt, nếu so cách ăn mặc của mình hiện giờ với trước đây, cả người trông sạch sẽ hơn nhiều.
Tôi rất quyết đoán tính tiền, đang cầm quần áo trên đường trở về. Tôi đụng phải Thẩm Lệ Lệ và anh Dũng, tôi tiến lên chào hỏi một chút, vốn định thế rồi đi. Nhưng anh Dũng lại cứ gọi tôi lại, tôi không nghĩ tới điểm này.
Ánh mắt anh Dũng nhìn tôi dường như không đơn thuần như vậy, từ sau chuyện lần trước tôi chưa gặp lại anh Dũng. Mà bây giờ là lần đầu tiên đụng phải hắn: “Có chuyện gì không? Anh Dũng?”
Anh Dũng cười cười với tôi, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Lệ Lệ, dường như ám chỉ Thẩm Lệ Lệ hãy nói với tôi: “Lệ Lệ, chuyện tiếp theo em nói với cô ấy đi.’
Thẩm Lệ Lệ gật đầu, bởi vì chuyện này vốn không đơn giản. Lúc đó tôi còn tưởng rằng bọn họ chỉ đơn giản đưa tôi đi chơi, bởi vì nghĩ mấy ngày nữa mình có thể về rồi, tôi liền không đắn đo suy nghĩ.
“Tiểu Viện, đi cùng đi, lát nữa một mình cậu cũng chán, chi bằng bọn mình cùng vui vẻ.” Thẩm Lệ Lệ bộ dạng tốt với tôi, nhưng vì chuyện từng xảy ra trước đây cho nên tôi căn bản không có hảo cảm gì với Thẩm Lệ Lệ nữa.
Tôi quả quyết lắc đầu, bởi vì mình phải về nhà cho nên mấy ngày này cố gắng tránh bị người khác dùng, nếu bị người nhà phát hiện vết tích gì trên cơ thể, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đặc biệt là mẹ, bà là một phụ nữ nhà nông phong kiến bảo thủ điển hình.
Còn loại người bán thân cầu vinh như tôi, mẹ nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Còn tôi đối với những chuyện này thực sự rất xem trọng, bạn bè kết giao trong trường chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu lại mất đi người nhà thì tôi sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Lệ Lệ, mấy ngày nay tôi có chuyện, cho nên không thể đi chơi cùng mọi người.” Tôi đáp lại Thẩm Lệ Lệ. Anh Dũng nghe thấy lời tôi xong, giữa hai lông mày tiết lộ ra một ánh nhìn bất thiện.
Thẩm Lệ Lệ cũng đơ mặt, bởi vì tôi từ chối, cô ta cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng trước mặt anh Dũng vẫn bật lại cô ta: “Cảm ơn ý tốt.” Cái này khiến Thẩm Lệ Lệ có chút khó chịu.
Sau khi từ chối xong tôi trực tiếp rời đi, người như Thẩm Lệ Lệ nhất định là sẽ không để anh Dũng phải tức giận. Quả nhiên sau khi tôi rời đi, Thẩm Lệ Lệ lại bắt đầu nhỏ giọng an ủi anh Dũng. Những thứ này đều bị tôi nghe thấy được, ai bảo thính lực của tôi đáng kinh ngạc chứ.
“Anh Dũng, nếu cô ta không được thì em lại gọi những người khác cho anh!” Đây là câu nói sau cùng tôi nghe thấy Thẩm Lệ Lệ nói, bởi vì tôi cũng đi về phía trước cho nên tính khoảng cách dài ngắn, cho dù tai tôi nghe tốt đến kinh ngạc cũng không phải cái gì cũng nghe được.
Nhìn trên đường ngựa xe như nước, tôi nghĩ người Thẩm Lệ Lệ gọi đến chắc chính là Đường Đông Phi. Nếu là Đường Đông Phi, tôi cũng rất ít khi thấy cô ta về phòng ngủ. Nói thật thì tôi không biết vì sao cô ta lại muốn có nhiều tiền như thế, còn chủ động lọt hố.
Tôi thở dài một hơi, trên thế giới này còn rất nhiều chuyện không thể nào hiểu được. Ví như tình cảm tôi đối với Lưu Tê… Điểm này khiến tôi không thể nào hiểu được. Tôi lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu, việc này không liên quan gì tới tôi cả. Tôi và Lưu Tê cũng chỉ là quan hệ thân thể mà thôi, tôi âm thầm nói với lòng mình.
Sau khi về phòng, tôi chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi nghịch điện thoại. Đột nhiên phát hiện mình rất buồn chán cho nên quyết định đi tìm gì đó giết thời gian.
Đang chat với bạn trên mạng, tôi nhận được một công việc bán thời gian. Đó chính là viết tiểu thuyết, nghe bọn họ nói giờ có một loại văn là văn hồng trần, chuyên dùng để vạch trần góc khuất xã hội. Mà nhân vậy chính vì một số chuyện nào đó mới bất đắc dĩ bán mình làm gái, tôi cảm thấy tôi có thể viết thể loại này.
Bởi vì tôi chính là kiểu nữ chính trong văn hồng trần, có nhiều ví dụ như vậy, mà dựa vào niềm yêu văn chương của mình bây giờ tôi cũng cảm thấy mình có thể viết được.
“Cậu có thể đề cử mình đi viết không?” Tôi hỏi bạn mạng, ai ngờ bạn trên mạng có vẻ rất vui. Giao lưu với người này xong tôi biết bạn của cô ta phụ trách loại sách này. Đúng lúc bạn của cô ta đang tìm người viết thể loại này.
Mà giờ tôi tự đề cử mình chính là quá tốt rồi, cho nên chuyện tiếp theo đương nhiên là tôi nhận nhiệm vụ này. Tuy tiền nhuận bút cũng không nhiều nhưng tôi vẫn phải phát tiết ra ngoài đối với cuộc sống này của mình.
Tôi muốn sau khi quyển sách này ra đời, hẳn là mọi người sẽ không ngờ đây là một tác phẩm do gái làng chơi viết. Tôi và bạn trên mạng nói tiếp, cô ta giới thiệu người bạn kia cho tôi. Tôi cười cười, sau đó liền thêm bạn của cô ta vào danh sách bạn bè.
Chuyện tiếp theo đương nhiên là nước chảy thành sông, tôi thật không ngờ đây lại là lần đầu tiên tôi viết văn. Lại còn là loại văn hồng trần mang yếu tố người lớn. Thì ta bạn của người bạn trên mạng của tôi chính là một biên tập viên, mà sự xuất hiện của tôi đúng lúc giải quyết tình hình khẩn cấp.
Tôi thương lượng với cô ấy ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật đều đặn, lật qua mấy truyện mẫu cô ta đưa cho tôi. Tôi phát hiện nữ chính của quyển sách này cũng trải qua chuyện rất giống tôi, khó tránh khỏi khiến tôi sinh ra đồng cảm.
Sau khi tôi xem xong bắt đầu viết, phát hiện mình thật sự có rất nhiều điều muốn nói ra. Trước đây và bây giờ, lưu chuyển khắp giữa các loại đàn ông, trò hề của bọn họ đều được giãi bày khỏi suy nghĩ. Tôi dùng bàn phím đánh ra từng chữ một về bọn họ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, tôi cảm thấy cổ có chút mỏi liền ngừng đánh máy. Sau khi thống kê số chữ tôi phát hiện mình đã đạt được số lượng từ giao cho bản thảo, cho nên bây giờ tôi không cần viết nữa.
Thực ra số chữ này vẫn có chút dọa tôi, thật không thể ngờ vừa mới động bút liền phát hiện mình viết tiểu thuyết thật sự không hề thua kém. Chất văn cũng khá tốt, mà những điều được miêu tả trong đó cũng là điều tôi muốn viết ra.
“Trò hề của xã hội này, hãy để tôi vạch trần!” Tôi đặc biệt trải đời nói ra những lời này, lập tức lại cười khổ một cái, đối diện với mấy trò hề này rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể giải quyết nó dứt điểm.
Tôi gửi văn bản đi, biên tập lập tức nhận được. Tôi hỏi cô ta viết văn nhanh như vậy có được không, cô ta không có trả lời. Qua một lúc sau cô ta mới trả lời một icon khen ngợi, điều này khiến tôi rất vui. Chí ít tài hoa của mình giờ vẫn chưa bị mai một, biên tập còn gửi một hồng bao cho tôi.
“Đa tạ biên tập.” Tôi nhận tiền lì xì, tuy cũng không nhiều nhặn gì, nhưng tôi cảm thấy rất hài lòng. Đối mặt với quyển sách này, tôi cảm thấy còn tốt hơn là đối mặt với Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng, Lưu Tê bọn họ.
Sau khi chú ý một lát, tôi liền tiếp tục viết. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, thêm chữ thêm tiền. Tránh sau này có việc không viết được, còn có thể dùng những bản sẵn có này để thay thế.
Bình luận facebook