• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 64 ĐÍNH HÔN

CHƯƠNG 64: ĐÍNH HÔN

Ngày hôm sau tôi thức dậy từ rất sớm, ga trải giường cùng vỏ chăn lúc trước vẫn chưa giặt được, thừa dịp hôm nay tâm trạng tốt, tôi mang tất cả quần áo bẩn đều giặt qua một lần, tiếp đó phơi dưới ánh nắng dễ chịu, nhuốm đậm hương vị mặt trời. Tôi đứng trên nóc của ký túc xá thở phào nhẹ nhõm, đã thật lâu, rất lâu rồi tâm tình mới thoái mái như vậy.

Đến mười giờ trưa, Uông Dương gửi đến cho tôi một tin nhắn, nói rằng mười giờ tối sẽ chờ tôi ở cửa ký túc xá, tôi vui vẻ nhắn tin trả lời: “Được.”. Sau đó anh ấy lại gửi tới biểu tượng trái tim. Tôi nghĩ những ngày tháng an nhàn của mình rốt cuộc đã tới rồi.

Nhìn qua đồng hồ đeo tay, cách thời điểm gặp nhau tối nay còn có không đến mười hai giờ, sáng nay tôi vẫn chưa ăn gì, trong bụng đã bắt đầu sôi sục lên tiếng. Tôi nghĩ một chút, dứt khoát đi đến căng tin ăn vài thứ gì đó lấp đầy bụng trước rồi nói tiếp.

Di động reng reng vang lên, vừa thấy là ba gọi, tôi liền lập tức nhấn nghe: “Cha, sao vậy, tìm con có chuyện gì không?”

Cha tôi vô cùng sốt ruột lên tiếng: “Con gái à, không xong rồi, chú Vương của con mang người tới nhà đòi tiền. Năm kia nhà chúng ta mượn hắn hơm một trăm năm mươi triệu, bây giờ hắn nói cộng thêm lãi vào muốn đòi hai trăm năm mươi triệu, con mau trở về đi. Cha với mẹ bị người ta chặn lại không ra ngoài được, bọn chúng nói nếu không trả tiền sẽ không cho đi.”

Nghe xong, đầu óc tôi nhất thời trở nên đần độn, tôi vội vàng gọi cho Uông Dương, tít tít tít, rốt cuộc cũng có kết nối: “Uông Dương, Uông Dương, anh đang ở đâu?”

“Chào cô, tôi là mẹ của Uông Dương, chắc cô là Lý Viện phải không, tôi biết cô. Con trai tôi trẻ tuổi không hiểu chuyện, đã trêu chọc đến cô. Tôi thay mặt nó nói lời xin lỗi, nó nói nó hối hận rồi, mong cô hãy quên nó đi. Rất xin lỗi cô.”

Di động trượt khỏi tay tôi rơi xuống đất, tất cả mong đợi, mộng tưởng của tôi trong nháy mắt đều bị đập tan. Mặc dù tới tận sau này tôi biết được mọi chuyện là do mẹ của Uông Dương thừa dịp anh ấy đi tắm đã vô tình đã đọc được cuộc đối thoại của chúng tôi, vì vậy liền nhốt anh ấy ở trong phòng, hơn nữa còn phái người trông giữ. Thế nhưng kỳ thực đối với tôi mà nói tất cả đã không còn quan trọng, tôi chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.

Tôi vô cùng hoảng sợ, Đông Phi khẳng định không có tiền, Thẩm Lệ Lệ chắc chắn cũng sẽ không cho tôi mượn, tôi gấp muốn phát khóc, trong lòng hối hận mấy ngày nay không đi tiếp khách chỉ biết nghĩ đến việc chi tiêu thoải mái cho bản thân mà quên mất gánh nặng gia đình. Bỗng nhiên bóng dáng của Lưu Tê lại xuất hiện ở trước mắt tôi, mỗi khi tôi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đều là anh ta giúp tôi giải vây khiến tôi theo bản năng cứ gặp khó khăn đều sẽ tìm đến anh ta.

Khi tôi đầu đầy mồ hôi đi tới nhà anh ta cũng là lúc anh ta đang ôm di ảnh bà nội thương tiếc. Tôi ôm chặt lấy anh, rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa mà khóc nấc lên. Tôi cởi quần áo của anh ta, hai tay từ trong quần áo vòng lấy eo anh, tôi cần tiền, nhưng tôi chỉ có thể lấy phương thức này để đổi lấy tiền tài từ anh ta, ngoài ra không còn cách nào khác. Anh ta nức nở, nghẹn ngào, dường như đã hiểu được ý tôi, liền đem tất cả thương tâm mấy ngày nay dồn lại, hướng về phía cơ thể của tôi không chút kiêng dè thổ lộ tâm tình. Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy có chút đau lòng với Lưu Tê bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng mềm mại này. Mặc dù động tác của anh ta vẫn rất mạnh, nhưng lại khiến cho tôi cảm nhận được khoái cảm chân thực. Tôi thừa nhận, ở phương diện này, hai chúng tôi đúng là trời sinh một đôi

Sau khi Lưu Tê phát tiết xong tất cả tâm tình rốt cuộc cũng buông cơ thể tôi ra. Tôi biết lúc này mà nhắc đến vấn đề tiền bạc là không đúng lúc, nhưng tôi không còn biện pháp nào khác, tiền trong tấm thẻ anh ta đưa tôi vẫn chưa đủ hai trăm năm mươi triệu.

“Lưu Tê, có thể cho em vay ít tiền được không?” Tôi nghẹn ngào nói.

“Không cần vay, nếu thiếu tiền anh sẽ cho em, tiền trong thẻ đã tiêu hết rồi phải không?” Lưu Tê hút thuốc, nhả ra một hơi dài.

“Không phải em dùng, mà là nhà em có việc cần tiền, hai… hai trăm năm mươi triệu.” Tôi cẩn thận nói ra mấy chữ này.

“Đi thôi, anh cùng em quay về xử lý.” Lưu Tê bình tĩnh nói.

Tôi không biết nên nói gì cho phải, tôi đi theo anh ta chẳng qua cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mỗi khi tôi gặp khó khăn, anh ta luôn là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ tôi. Tuy rằng nhiều lúc anh ta đối với tôi rất tàn nhẫn, luôn muốn khống chế tôi, nhưng chưa bao giờ bỏ mặc tôi. Có đôi khi tôi nghĩ, hai chúng tôi thực sự là từ tình dục trở thành tình yêu, cảm giác không nói ra được…

Tôi mặc quần áo tử tế, ngồi trên chiếc xe mà quản gia của Lưu Tê đã chuẩn bị, bước lên con đường trở về quê tôi. Vùng quê ở sâu trong núi, rất xa, mặc dù nghe theo chỉ dẫn nhưng anh ta vẫn nhiều lần đi nhầm đường. Tôi đành phải trở thành người dẫn đường, có đôi khi đi sai khó tránh khỏi sẽ thấy anh ta chửi thề, nhưng tôi biết, chỉ là anh ta muốn cho tôi về nhà sớm hơn mà thôi.

Trải qua đường núi quanh co khúc khuỷu cuối cùng cũng về tới nhà tôi, vừa xuống xe, tôi liền chạy nhanh tới trước cửa. Lúc này đã là đêm khuya vậy mà người của chú Vương vẫn còn chưa rời đi, mẹ tôi nhất định rất sợ hãi. Tôi vội vàng vào nhà, hướng về phía đám người kia kêu lên: “Đã trễ thế này, không định để cho người khác ngủ sao. Thiếu bao nhiêu tiền tôi lập tức trả lại cho các người, không được tìm đến gây phiền phức cho cha mẹ tôi nữa.” Mấy tên lâu la nghe vậy, hô lên ầm ĩ: “Cô trả, cô có tiền trả sao? Đi học ở thành phố lớn khiến cho cha mẹ vì mình mà vay mượn một khoản nợ, còn biết quay về coi như là người có lương tâm.” Đậu xe ở ven đường xong, lúc này Lưu Tê đột nhiên tiến đến: “Tôi trả thay cô ấy.” Đám người kia đều sợ tới ngây ngốc, hàng xóm láng giềng cũng tụ tập ở một chỗ bắt đầu bàn tán xôn xao, đại khái là kinh ngạc không biết tôi được người bao nuôi từ lúc nào.

Chú Vương mở miệng: “Lý Viện, chuyện cháu vào đại học tất cả người trong thôn chúng ta đều nhất trí ủng hộ, cũng rất vui mừng trong thôn đã có một sinh viên đại học. Nhưng chú cũng không còn cách nào khác, qua hai năm rồi, lúc đó cha cháu mượn tiền chú đã nói một năm là có thể trả lại, vậy mà bây giờ đã hai năm rồi vẫn chưa trả cho chú. Con trai chú sắp phải cưới vợ rồi, cũng cần tiền gấp. Cháu đừng trách chú Vương nhẫn tâm, chú cũng không còn biện pháp nào nữa.”

Mặc dù trong lòng tôi rất tức giận nhưng vẫn giả bộ nói:

“Cháu biết chứ chú Vương, bây giờ cháu lập tức trả tiền cho chú. Chú mau bảo bọn họ giải tán đi.”

Lưu Tê mở vali bảo mật mà anh mang theo, lấy ra hai trăm năm mươi triệu ném xuống đất. Đám người kia vội vàng đến nhặt, hàng xóm trông thấy không còn kịch hay để xem đều đồng loạt giải tán…

Tôi chạy nhanh đến trước mặt cha mẹ, hỏi hai người có sao không. Bọn họ ôm tôi nói không sao, chỉ là cả ngày chưa được ăn cơm mà thôi. Lòng tôi vô cùng đau nhức, nước mắt không nhịn được ồ ạt chảy xuống, hai người tò mò hỏi tôi:

“Viện Viện, cậu này là…”

Không đợi tôi kịp nói câu anh ta chỉ là bạn của con, Lưu Tê đã tranh trước nói:

“Bác trai, bác gái, cháu là vị hôn phu của Viện Viện.”

Tôi vốn dĩ khóc đến mơ hồ trong chớp mắt lập tức tỉnh táo lại, bấm vào tay anh ta một cái, đến gần bên tai anh, cẩn thận nói:

“Chúng ta đính hôn từ lúc nào thế?” Anh ta cũng nhỏ giọng đáp lại tôi: “Vừa mới.”

Vẻ mặt cười gian vô cùng.

Tôi ngơ ngác, khó hiểu… Vì muốn cha mẹ an tâm chỉ có thể nói như vậy. Dù sao so với việc nói tôi là tình nhân của anh ta vẫn tốt hơn nhiều…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom