Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 62 NGÀN VẠN LẦN KHÔNG NÊN MANG THAI
CHƯƠNG 62: NGÀN VẠN LẦN KHÔNG NÊN MANG THAI
Uông Dương vẫn kéo chặt tay tôi không buông, khiến lòng tôi vô cùng hoảng sợ, sợ anh ấy sẽ đánh nhau với Lưu Tê, nhưng còn có thêm một chút vui vẻ, điều này nói rõ anh ấy là quan tâm đến tôi.
Lúc này, ánh mắt Lưu Tê càng thêm tức giận, kéo tay còn lại của tôi, hướng về phía Uông Dương thét lên: “Mày dựa vào cái gì mà lôi kéo bạn gái của tao? Sao hả, mày còn muốn bắt cá hai tay, con mẹ nó, mày có bệnh không?” Mặt tôi lúc này vô cùng đỏ, đây là tình cảnh mà tôi không muốn gặp phải nhất, hai tay tôi bị hai người bọn họ cứ như vậy lôi kéo. Uông Dương không nói câu nào, căm tức nhìn Lưu Tê đang kéo chặt tay tôi. Tôi bị bọn họ giành giật thật muốn tan vỡ, đau đớn trên thân thể tạm thời không nói đến, nội tâm bị hai người đã từng có quan hệ xác thịt với mình giày vò, rốt cuộc tôi cũng bùng nổ: “Hai người đừng lôi kéo tôi nữa. Uông Dương, chúng ta đã chia tay, xin anh về sau hãy tránh xa em một chút. Anh có cuộc sống của anh, cũng có bạn gái của mình, hãy bỏ qua em đi. Em cũng không thuộc về người nào hết, em chỉ thuộc về chính em mà thôi.”
Nói xong những lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Tôi thừa nhận, tôi thích Uông Dương, thích đến tận trong xương tủy, nhưng tôi cũng thừa nhận mình không xứng với anh ấy. Tôi là một cô gái phong trần, vì tiền có thể bán đứng thân thể mình, anh tốt nhất vẫn nên tìm một cô gái sạch sẽ, an ổn vượt qua trọn đời, ở chung với tôi sẽ chỉ có đau khổ mà thôi. Hơn nữa, tôi không thể không nói như vậy với Uông Dương, dựa vào thế lực của gia đình Lưu Tê, muốn khiến cho anh ấy thân bại danh liệt quả thực vô cùng dễ dàng. Tôi không thể mạo hiểm thế được .
Nhưng dường như Lưu Tê còn chưa hết giận, anh ta giật mạnh tay Uông Dương ra, hét lên: “Mày có bị bệnh không? Đã có bạn gái còn lôi kéo người yêu của tao. Còn kéo nữa tao liền chém đứt tay mày.” Uông Dương vừa định đưa tay ra, tôi lại đón ý hùa theo, ở trước mặt Lưu Tê nói: “Cục cưng, không cần để ý đến người bạn nhỏ miệng còn hơi sữa này, trước đây em theo anh ta cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, anh cũng biết mà. Chúng ta đi thôi!” Uông Dương nghe đến bốn chữ “vui đùa một chút”, cánh tay không tự chủ được lặng lẽ buông xuống. Anh ấy biết là tôi cố ý nói cho mình nghe, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà trở nên lạnh lẽo, yên lặng xoay người, kéo bạn gái của anh rời đi. Tôi cũng đi theo Lưu Tê đến một khách sạn gần đó, vừa đẩy cửa ra liền bị anh ta cởi hết tất cả quần áo, để mặc anh ta tùy ý làm bậy. Cho dù đau đớn hơn nữa tôi cũng phải nhịn, tôi biết anh ta muốn làm vậy để xả giận. Nếu dùng cơ thể mình có thể đổi lấy an bình trong chốc lát cho Uông Dương, như vậy cũng đáng… Sau một phen gió tanh mưa máu, tôi vội vã chạy vào phòng tắm, rồi nói rằng mình vẫn còn một tiết học mà rời đi. Tôi cần phải lẳng lặng ra về, nhà hàng đó, cả đời này tôi cũng không muốn đến nữa…
Cõ lẽ là do cơn tức giận của Lưu Tê quá lớn, sau khi trở lại ký túc xá, cơ thể của tôi càng thêm vô cùng đau nhức. Mở tin nhắn ra, tôi mới biết que thử thai đã được chuyển phát nhanh tới, trong lòng tôi lặng lẽ nói thầm: Ngàn vạn lần không nên mang thai, ngàn vạn lần không nên mang thai, nếu có sinh ra đó cũng là kết quả dơ bẩn của tôi, tôi không xứng đáng được làm mẹ. Thân thể đau nhức khiến tôi không có cách nào xuống giường, rơi vào đường cùng, tôi đành phải gọi điện cho Đường Đông Phi: “Đông Phi, cậu có bận không? Nếu không bận thì lúc trở về cậu nhận hộ mình bưu kiện chuyển phát nhanh nhé. Bây giờ mình rất mệt, không muốn đi ra ngoài.” Đông Phi rất sảng khoái đáp ứng, cậu ấy không nhận ra được điều gì bất thường. Bình thường tôi rất hay mua hàng chuyển phát nhanh, hơn nữa hai chúng tôi còn cùng làm trong nghành, tôi nói quá mệt mỏi cậu ấy liền hiểu. Lúc cậu ấy giúp tôi nhận hàng trở về, tôi đã kiệt sức ngủ ở trên giường.
Sáng hôm sau thức dậy, thân thể không còn đau đớn như trước. Thừa dịp Đông Phi lên lớp không có ở đây, tôi vội vàng bóc túi đựng hàng ra, đi đến nhà vệ sinh kiểm tra que thử thai. Khi thấy trên que hiện lên vạch an toàn, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Sau khi rửa mặt xong, tôi lại giống như không có chuyện gì tiếp tục đi học. Lúc này Lưu Tê vẫn chưa tới lớp, tôi nghĩ có lẽ là do hôm qua quá mệt nhọc đi, vì vậy tôi liền tiếp tục gõ chữ tìm kiếm thiên đường của mình trên máy tính. Giữa lúc những con chữ của tôi đang có cảm giác, sau lưng bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhận thấy có người đứng ở phía sau, tôi qua đầu nhìn lại, hóa ra là Thẩm Lệ Lệ đã không đến cuộc hẹn hôm đó. Tôi khinh thường nhìn chị ấy, nói: “Sao mỹ nữ lại có thời gian tới gặp tôi vậy, không vội đi làm ăn sao?” Thẩm Lệ Lệ xấu hổ lên tiếng: “Ngày đó thật xin lỗi, tôi gặp phải ông chủ vô cùng hào phóng, một lần chi tận ba mươi lăm triệu, tôi cũng không tiện từ chối, liền đi theo. Kết quả bị ông ta giày vò đến hỏng rồi. Xin lỗi nha Viện Viện, để em chờ lâu rồi.” Tôi cũng không tiện nói gì, dù sao chị ấy cũng có việc của mình, tôi cũng hông thể tỏ ra nhỏ mọn được, vì vậy liền nói: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì. Chuyện kiếm tiền có ai lại không muốn làm chứ. Tôi hiểu mà.”
Thẩm Lệ Lệ thấy tôi dường như không tức giận mới hỏi tiếp: “Hôm đó em tìm tôi có việc gì không?” Tôi chợt nghĩ tới mình còn vấn đề quan trọng vẫn chưa hỏi, nhưng ngày đó sau khi trải qua chuyện của A Lực, tôi bỗng cảm thấy cho dù có hỏi cũng vô ích, ngộ nhỡ truyền đến tai Lưu Tê nhất định sẽ đưa tới phiền phức. Tùy tiện nghĩ ra một lý do, tôi trả lời: “Còn không phải là thiếu tiền sao, cho nên muốn hỏi xem chị có biết ông chủ nào nhiều tiền không, giới thiệu cho tôi vài người.” Tôi tự cảm thấy lý do này quả thực quá miễn cưỡng, nói thật nếu bây giờ tôi tới quán karaoke không lo không ai cần. Nhưng trong chốc lát, tôi cũng không thể nghĩ ra được lý do tốt hơn, vậy mà Thẩm Lệ Lệ lại cho là thật, vui vẻ trả lời tôi: “Có chứ, chút bận bịu này nào có đáng gì. Khi nào trở về tôi giới thiệu giúp em vài người.” Tôi nghĩ thầm, dựa vào sắc đẹp này của bà đây, nếu không phải không tìm được lý do cũng sẽ không hỏi như vậy. Cuối cùng, sau khi nhận một cuộc điện thoại chị ấy liền rời đi, có lẽ là đi gặp ông chủ có tiền, chạy còn nhanh hơn thỏ. Tôi điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục công việc nông dân viết chữ của mình.
Uông Dương vẫn kéo chặt tay tôi không buông, khiến lòng tôi vô cùng hoảng sợ, sợ anh ấy sẽ đánh nhau với Lưu Tê, nhưng còn có thêm một chút vui vẻ, điều này nói rõ anh ấy là quan tâm đến tôi.
Lúc này, ánh mắt Lưu Tê càng thêm tức giận, kéo tay còn lại của tôi, hướng về phía Uông Dương thét lên: “Mày dựa vào cái gì mà lôi kéo bạn gái của tao? Sao hả, mày còn muốn bắt cá hai tay, con mẹ nó, mày có bệnh không?” Mặt tôi lúc này vô cùng đỏ, đây là tình cảnh mà tôi không muốn gặp phải nhất, hai tay tôi bị hai người bọn họ cứ như vậy lôi kéo. Uông Dương không nói câu nào, căm tức nhìn Lưu Tê đang kéo chặt tay tôi. Tôi bị bọn họ giành giật thật muốn tan vỡ, đau đớn trên thân thể tạm thời không nói đến, nội tâm bị hai người đã từng có quan hệ xác thịt với mình giày vò, rốt cuộc tôi cũng bùng nổ: “Hai người đừng lôi kéo tôi nữa. Uông Dương, chúng ta đã chia tay, xin anh về sau hãy tránh xa em một chút. Anh có cuộc sống của anh, cũng có bạn gái của mình, hãy bỏ qua em đi. Em cũng không thuộc về người nào hết, em chỉ thuộc về chính em mà thôi.”
Nói xong những lời này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Tôi thừa nhận, tôi thích Uông Dương, thích đến tận trong xương tủy, nhưng tôi cũng thừa nhận mình không xứng với anh ấy. Tôi là một cô gái phong trần, vì tiền có thể bán đứng thân thể mình, anh tốt nhất vẫn nên tìm một cô gái sạch sẽ, an ổn vượt qua trọn đời, ở chung với tôi sẽ chỉ có đau khổ mà thôi. Hơn nữa, tôi không thể không nói như vậy với Uông Dương, dựa vào thế lực của gia đình Lưu Tê, muốn khiến cho anh ấy thân bại danh liệt quả thực vô cùng dễ dàng. Tôi không thể mạo hiểm thế được .
Nhưng dường như Lưu Tê còn chưa hết giận, anh ta giật mạnh tay Uông Dương ra, hét lên: “Mày có bị bệnh không? Đã có bạn gái còn lôi kéo người yêu của tao. Còn kéo nữa tao liền chém đứt tay mày.” Uông Dương vừa định đưa tay ra, tôi lại đón ý hùa theo, ở trước mặt Lưu Tê nói: “Cục cưng, không cần để ý đến người bạn nhỏ miệng còn hơi sữa này, trước đây em theo anh ta cũng chỉ là vui đùa một chút thôi, anh cũng biết mà. Chúng ta đi thôi!” Uông Dương nghe đến bốn chữ “vui đùa một chút”, cánh tay không tự chủ được lặng lẽ buông xuống. Anh ấy biết là tôi cố ý nói cho mình nghe, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà trở nên lạnh lẽo, yên lặng xoay người, kéo bạn gái của anh rời đi. Tôi cũng đi theo Lưu Tê đến một khách sạn gần đó, vừa đẩy cửa ra liền bị anh ta cởi hết tất cả quần áo, để mặc anh ta tùy ý làm bậy. Cho dù đau đớn hơn nữa tôi cũng phải nhịn, tôi biết anh ta muốn làm vậy để xả giận. Nếu dùng cơ thể mình có thể đổi lấy an bình trong chốc lát cho Uông Dương, như vậy cũng đáng… Sau một phen gió tanh mưa máu, tôi vội vã chạy vào phòng tắm, rồi nói rằng mình vẫn còn một tiết học mà rời đi. Tôi cần phải lẳng lặng ra về, nhà hàng đó, cả đời này tôi cũng không muốn đến nữa…
Cõ lẽ là do cơn tức giận của Lưu Tê quá lớn, sau khi trở lại ký túc xá, cơ thể của tôi càng thêm vô cùng đau nhức. Mở tin nhắn ra, tôi mới biết que thử thai đã được chuyển phát nhanh tới, trong lòng tôi lặng lẽ nói thầm: Ngàn vạn lần không nên mang thai, ngàn vạn lần không nên mang thai, nếu có sinh ra đó cũng là kết quả dơ bẩn của tôi, tôi không xứng đáng được làm mẹ. Thân thể đau nhức khiến tôi không có cách nào xuống giường, rơi vào đường cùng, tôi đành phải gọi điện cho Đường Đông Phi: “Đông Phi, cậu có bận không? Nếu không bận thì lúc trở về cậu nhận hộ mình bưu kiện chuyển phát nhanh nhé. Bây giờ mình rất mệt, không muốn đi ra ngoài.” Đông Phi rất sảng khoái đáp ứng, cậu ấy không nhận ra được điều gì bất thường. Bình thường tôi rất hay mua hàng chuyển phát nhanh, hơn nữa hai chúng tôi còn cùng làm trong nghành, tôi nói quá mệt mỏi cậu ấy liền hiểu. Lúc cậu ấy giúp tôi nhận hàng trở về, tôi đã kiệt sức ngủ ở trên giường.
Sáng hôm sau thức dậy, thân thể không còn đau đớn như trước. Thừa dịp Đông Phi lên lớp không có ở đây, tôi vội vàng bóc túi đựng hàng ra, đi đến nhà vệ sinh kiểm tra que thử thai. Khi thấy trên que hiện lên vạch an toàn, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Sau khi rửa mặt xong, tôi lại giống như không có chuyện gì tiếp tục đi học. Lúc này Lưu Tê vẫn chưa tới lớp, tôi nghĩ có lẽ là do hôm qua quá mệt nhọc đi, vì vậy tôi liền tiếp tục gõ chữ tìm kiếm thiên đường của mình trên máy tính. Giữa lúc những con chữ của tôi đang có cảm giác, sau lưng bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhận thấy có người đứng ở phía sau, tôi qua đầu nhìn lại, hóa ra là Thẩm Lệ Lệ đã không đến cuộc hẹn hôm đó. Tôi khinh thường nhìn chị ấy, nói: “Sao mỹ nữ lại có thời gian tới gặp tôi vậy, không vội đi làm ăn sao?” Thẩm Lệ Lệ xấu hổ lên tiếng: “Ngày đó thật xin lỗi, tôi gặp phải ông chủ vô cùng hào phóng, một lần chi tận ba mươi lăm triệu, tôi cũng không tiện từ chối, liền đi theo. Kết quả bị ông ta giày vò đến hỏng rồi. Xin lỗi nha Viện Viện, để em chờ lâu rồi.” Tôi cũng không tiện nói gì, dù sao chị ấy cũng có việc của mình, tôi cũng hông thể tỏ ra nhỏ mọn được, vì vậy liền nói: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì. Chuyện kiếm tiền có ai lại không muốn làm chứ. Tôi hiểu mà.”
Thẩm Lệ Lệ thấy tôi dường như không tức giận mới hỏi tiếp: “Hôm đó em tìm tôi có việc gì không?” Tôi chợt nghĩ tới mình còn vấn đề quan trọng vẫn chưa hỏi, nhưng ngày đó sau khi trải qua chuyện của A Lực, tôi bỗng cảm thấy cho dù có hỏi cũng vô ích, ngộ nhỡ truyền đến tai Lưu Tê nhất định sẽ đưa tới phiền phức. Tùy tiện nghĩ ra một lý do, tôi trả lời: “Còn không phải là thiếu tiền sao, cho nên muốn hỏi xem chị có biết ông chủ nào nhiều tiền không, giới thiệu cho tôi vài người.” Tôi tự cảm thấy lý do này quả thực quá miễn cưỡng, nói thật nếu bây giờ tôi tới quán karaoke không lo không ai cần. Nhưng trong chốc lát, tôi cũng không thể nghĩ ra được lý do tốt hơn, vậy mà Thẩm Lệ Lệ lại cho là thật, vui vẻ trả lời tôi: “Có chứ, chút bận bịu này nào có đáng gì. Khi nào trở về tôi giới thiệu giúp em vài người.” Tôi nghĩ thầm, dựa vào sắc đẹp này của bà đây, nếu không phải không tìm được lý do cũng sẽ không hỏi như vậy. Cuối cùng, sau khi nhận một cuộc điện thoại chị ấy liền rời đi, có lẽ là đi gặp ông chủ có tiền, chạy còn nhanh hơn thỏ. Tôi điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục công việc nông dân viết chữ của mình.
Bình luận facebook