• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 76

CHƯƠNG 76

Lộ Phi nói tôi là người phụ nữ đầu tiên của cậu ta, cũng sẽ là người phụ nữ cuối cùng của cậu ta, tôi miễn cưỡng cười, nghe thế loại lời này, đa phần tôi đều không tin, bởi vì có quá nhiều người đã nói với tôi, nhưng cũng có quá nhiều người rời xa tôi, Uông Dương, Lưu Tê là những ví dụ sờ sờ như vậy.

Mặc dù ta đi theo Lộ Phi, về phương diện cuộc sống rất tiết kiệm nhưng cũng không cách nào hoàn toàn thỏa mãn những chi tiêu của tôi, tuy tôi không nói gì nhưng Lộ Phi cũng nhìn ra, có một hôm Lộ Phi đột nhiên nói với tôi: “Viện, anh tìm được một công việc ở trong nhà ăn của trường, chắc về sau không ăn cơm cùng em được nữa.”

Tôi vô cùng ngượng ngùng đáp: “Không cần đi làm, hiện giờ chúng ta như vậy rất tốt rồi, tiền cũng đủ dùng.” Cậu ta kéo tay tôi, nói: “Đã một tháng rồi em không dùng kem dưỡng da, em nghĩ anh không nhìn ra hay sao? Không cần khuyên anh nữa, anh đã nói với bác trong nhà ăn xong rồi, bây giờ khổ một chút cũng không là gì, về sau chúng ta có thể dư dả một chút! Cuộc sống những nữ sinh khác có, anh cũng sẽ cố hết sức để em có!”

Nghe thấy Lộ Phi cố gắng như vậy vì để tôi có cuộc sống tốt hơn, lòng tôi cảm thấy như được cậu ta hòa tan.

Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi và Lộ Phi đều là vội vã gặp nhau trong giờ học, mỗi tối tôi ở trong nhà ăn ôn bài, đợi cậu ta tan làm, trong tay luôn cầm một lý nước ấm chờ cậu ta, nếu cậu ta khát có thể tới uống ngụm nước, nghỉ ngơi một chút, mỗi lần thấy cậu ta đầu đầy mồ hôi chạy tới, nói với tôi đôi lời rồi lại đi, tôi đều vô cùng không nỡ, tôi quyết định, mình cũng phải tìm việc làm, không thể để Lộ Phi mệt mỏi vì tôi như vậy, tuy miệng cậu ta không nói, nhưng mỗi ngày để tôi ngồi mát ăn bát vàng, tôi không ngồi được…

Nhà ăn đã đủ người, tôi không thể làm gì khác hơn là đi ra những quán ăn ngoài trường tìm, rốt cuộc cũng có một ông chủ tốt bụng chứa chấp tôi, đồng ý cho tôi tiền lương mỗi tháng 3,3 triệu, tôi không dám nói cho Lộ Phi biết tôi làm việc ở quán ăn bên ngoài trường, tôi luôn lấy lý do học bài ở thư viện, đợi đến khi gần mười giờ, tôi vội vàng thay quần áo đi đến nhà ăn tìm Lộ Phi, mỗi lần cậu ta đều sẽ rất tò mò hỏi tôi: “Sao đầu em đầy mồ hôi thế?” Tôi chột dạ trả lời: “Tôi muốn mau chóng nhìn thấy cậu đấy! Nên đã chạy tới đây, vừa lúc giảm béo luôn.” Tuy lý do cũ rích nhưng Lộ Phi vẫn tin, bởi trong mắt cậu ta, tôi sẽ không nói dối cậu ta.

Làm thêm ở quán ăn tuy rất khổ cực, nhưng trôi qua cũng rất phong phú, bầu bạn bên Lộ Phi, tôi dần dần bước ra từ trong bóng tôi Lưu Tê mất trí nhớ, tôi cảm thấy mình lại trở về là chính mình đơn giản rồi. Tôi vô cùng biết ơn Lộ Phi, thực sự.

ở quán ăn dọn dẹp xong bát đũa thừa lại của khách đã là mười giờ tối, Lộ Phi đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi: “Viện, anh chờ em trong sân vận động!” Tôi không biết cậu nhóc này muốn giở trò quỷ gì, đúng vậy, trong mắt tôi cậu ta chính là một cậu nhóc, làm xong tất cả mọi việc, tôi đi đến sân vận động, nhưng bốn phía không có một ai, tôi gọi cho Lộ Phi hỏi cậu ta ở đâu, cậu ta nói: “Anh ở sau em!” Điều khiến tôi vui mừng chính là, cậu ta cầm trong tay bánh sinh nhật đi tới, tôi mới phản ứng kịp, hôm nay là sinh nhật của tôi.

Tôi cảm động đến mức nước mắt không tự chủ được rơi xuống, tôi hỏi cậu ta: “Đồ ngốc, sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi!” Cậu ta cười hì hì nói với tôi: “Anh đã xem thẻ căn cước của em!” Từ khi tới nơi thành thị xa lạ này, tôi đã không mừng sinh nhật nữa, trước kia Lưu Tê thường hỏi sinh nhật tôi là ngày nào, tôi luôn lấy câu còn sớm ra nói cho có lệ với anh, nhưng không ngờ, hôm nay Lộ Phi lại chuẩn bị cho tôi một ngạc nhiên lớn như vậy.

“Viện, nhắm mắt lại.” Cậu ta đặt bánh ga-tô trên đất. Tôi cũng làm theo, hưởng thụ sự kinh ngạc cậu ta mang đến cho mình, cổ tôi chớp mắt có cảm giác lành lạnh, tôi mở mắt ra mới phát hiện đó là một sợi dây chuyền tâm đầu ý hợp, tôi tuy vui vẻ nhưng vừa nghĩ đến cái này nhất định tốn rất nhiều tiền đã cảm thấy không nỡ.

“Phì, cái này tốn rất nhiều tiền!”

“Không hết bao nhiêu, yên tâm đi, bác làm việc trong nhà ăn thấy anh làm việc thành thật nên cho anh nhiều tiền hơn một chút, quà sinh nhật tặng em, thích không?”

“Tôi rất thích!” Tôi vui vẻ ôm cậu ta, yên lặng đặt những vết tích của tôi lên gò má cậu ta, khi đó tôi đã nghĩ, tôi nhất định không thể phụ cậu ta.

Tối hôm sinh nhật, tôi và Lộ Phi dùng tiền lương chúng tôi vất vả cần cù một tháng ăn một bữa hải sản lớn, cậu ta đưa tôi đến một khách sạn cao cấp, tôi muốn không muốn đi, thực sự quá đắt, nhưng cậu ta cố chấp muốn tôi đi, chúng tôi trong bồn tắm hưởng thụ niềm vui sướng mà tình dục mang đến cho chúng tôi, trong đầu tôi đều là cậu ta, trong lòng đều là cậu ta, trong mắt đều là cậu ta, tôi nghĩ, đời này chính là cậu ta rồi.

Nếu không phải Lưu Tê đột nhiên rời đi, tôi còn không biết có một ngày tôi cũng trả qua cuộc sống yên ổn, tuy bận bịu, tuy vất vả nhưng cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác an toàn mà môn đăng hộ đối đem đến, Lộ Phi khiến cuộc sống của tôi không còn là ăn chơi đàng điếm, không còn là uống rượu tiếp khách, cậu ta khiến tôi được làm lại chính mình một lần nữa, một người không để bụng tôi, dẫn tôi ra khỏi mơ hồ, tôi cảm tạ ông trời sâu sắc, không đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, khi tôi sụp đổ nhất, để tôi gặp được cậu ta.

Tuy Lộ Phi không có tiền bằng Lưu Tê, không đẹp trai bằng Uông Dương nhưng sự giản dị của cậu ta khiến tôi cảm thấy chúng tôi là người của cùng một thế giới, khiến tôi hầu hết thời gian quên đi bản thân trước kia đã làm gì, bởi cậu ta có một ma lực rất thần kỳ, vừa nhìn thấy cậu ta, tôi sẽ vô cùng kiên định, mỗi ngày ở bên cậu ta, tôi đều yên lặng cầu khẩn trong lòng, ông trời ơi, xin hãy để người này ở bên tôi lâu hơn chút nữa…

Từ nay về sau trong tiểu thuyết của tôi nhiều thêm một người, những câu chữ về cậu ta, tôi luôn dùng từ yên ổn để hình dung, tôi đã chán ghét loại cuộc sống mây mưa trước kia, sự kiên định Lộ Phi mang đến cho tôi khiến tôi không còn cô đơn khi gõ chữ nữa, tôi của lúc đó rất hạnh phúc, ngay cả Đường Đông Phi cũng cảm thấy tôi đã tìm được một người đàn ông tốt, mỗi lần tôi đều nói với cậu ấy: “Yên tâm đi, cũng cũng sẽ như vậy!” Cậu ấy luôn cười với tôi: “Chỉ mong vậy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom