Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 74
CHƯƠNG 74
Trời mờ tối, giống như tâm trạng của tôi vậy, khiến tôi vẫn ở trong bóng tối không thể nào tự thoát ra được, tôi không có cách nào đánh thức trí nhớ của anh, không đúng, là không thể, để anh nhớ lại tôi sẽ chỉ là một tai họa mà thôi, tôi là khắc tinh của Lưu Tê, đúng, tôi là khắc tinh của Lưu Tê, tôi liên tục lặp đi lặp lại những lời này, tẩy não mình, nếu tôi đã không quên được anh, vậy thì hãy biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của anh…
Sáng sớm, bị một cơn ác mộng đánh thức, trong mơ Lưu Tê nhớ ra tôi, nói với tôi: “Viện Viện, anh quay về rồi!” Tôi nắm thật chặt tay anh, nói với anh: “Xin anh đừng rời bỏ em nữa!” Nhưng trời vừa tối anh đã lại buông tay tôi ra, biến mất trong đêm đen, tôi gắng sức đuổi theo, chạy rất lâu, anh mỉm cười nhìn tôi, toàn thân dần dần bị sương mù che khuất, tôi không đuổi kịp anh, bèn tuyệt vọng khóc lên, tôi tưởng anh đã chết rồi, cứ như vậy bị cơn ác mộng đáng sợ này đánh thức! Tôi kêu to: “Đừng đi! Đừng đi!” Đường Đông Phi bị tôi đánh thức.
Cậu ấy đi xuống giường ôm lấy tôi, tôi như tìm được cọng cỏ cứu mạng, ra sức kêu gào trong lòng cậu ấy: “Anh ấy quên tớ rồi, sao anh ấy lại có thể quên tớ được!” Đường Đông Phi đau lòng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, an ủi: “Viện Viện, tớ biết bây giờ cậu rất khó chịu, nhưng Lưu Tê mất trí nhớ đã là sự thật không thể xóa nhòa, cậu nhất định phải kiên cường lên, quên anh ấy đi! Nếu không cậu sẽ chỉ càng ngày càng khó chịu thôi, đừng hành hạ bản thân nữa…”
Tôi nghẹn ngào nói: “Tớ cũng muốn quên anh ấy đi, nhưng tớ không làm được, tớ càng ép mình quên anh ấy đi thì lại càng khó chịu, tớ không biết nên làm thế nào, Đông Phi, cậu nói cho tớ biết đi, cậu hãy nói cho tớ biết tớ nên làm thế nào, tại sao ông trời lại đối xử với tớ như vậy, tớ đã làm sai chuyện gì mà ông trời phải đối xử tàn nhẫn với tớ như vậy?”
Đông Phi dường như cũng bị lời của tôi cảm hóa, cô ấy vén mái tóc bị nước mắt thấm ướt của tôi lên, nói với tôi: “Viện Viện, chúng ta không chọn được xuất thân, không chọn được cái chết, cuộc sống vốn rất khó khăn, cậu nhất định phải nghĩ thoáng ra, Lưu Tê đã không còn là Lưu Tê của trước kia nữa rồi, bây giờ anh ấy đã có những ký ức mới của anh ấy rồi, cậu khó chịu sẽ chỉ đẩy mình vào vực sâu thôi. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ là lựa chọn tốt nhất!” Những lời của Đường Đông Phi đã thức tỉnh tôi, đúng vậy, tôi và Lưu Tê vốn là người không cùng một thế giới, có điều lần này, không còn là xuất thân ngăn cản chúng tôi nữa mà là mang theo ký ức thật sự, hoàn toàn, là hai thế giới…
Tôi nắm chặt tay Đông Phi, gật đầu với cậu ấy, tôi phải thay đổi, tôi phải triệt để tạm biệt quá khứ, Uông Dương, Lưu Tê, Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng, những người này tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi đi đến phòng vệ sinh, nhìn tôi trong kính thủy tinh, da thịt trắng nõn, sắc mặt hồng hào, mắt to, hai mươi mấy tuổi đã trút bỏ vẻ trẻ con ban đầu, thành thục mang theo một chút mùi vị của phụ nữ, tôi không ngừng dùng nước lạnh vỗ vào mặt mình, gột rửa đi quá khứ chính mình cũng không chịu nổi, thầm hạ quyết tâm, dù sau này còn trải qua những trắc trở thế nào, tôi cũng phải kiên cường đối mặt, đây là tôn nghiêm cuối cùng của tôi!
Sáng sớm tôi sửa soạn bản thân, soi vào gương cảm thấy nhan sắc của mình cũng không tệ, cười hỏi Đường Đông Phi bộ dạng mình thế nào? Cậu ấy cười nói với tôi: “Tô son nữa là hoàn mỹ!” Tôi nghe theo ý kiến của cậu ấy, chọn một thỏi son màu hồng đào, màu này không tính là quá đẹp, nhưng tô lên sẽ có vẻ có thêm sức sống, có lẽ là do son môi, hôm nay tôi càng thêm tự tin.
Tôi mỉm cười đi ra khỏi ký túc xá, bày ra bộ dạng tất cả chưa từng xảy ra, trong lòng tôi không ngừng nói với chính mình, tôi chưa từng gặp được Lưu Tê, chưa từng gặp Uông Dương, tôi vẫn là tôi, một tôi đơn giản, một tôi chỉ tới đi học, quả nhiên, ra sức tẩy não rất có ích. Tôi hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt nhìn tôi của người khác, không nghe người khác bàn tán thế nào, một đường đón gió đi tới phòng học, hôm nay là tiết học cuối cùng của học kỳ này, duy chỉ có một chuyện không vui, Lương Tiểu Huệ đã lâu không tới trường lại ngồi sau tôi, có lẽ là vì tiết học cuối cùng phải điểm danh, hoặc có lẽ là biết chuyện tôi và Lưu Tê, dù là nguyên nhân gì, tôi vẫn quyết định giả vờ như không nhìn thấy cô ta, chăm chỉ nghe bài của tôi, viết ra những trọng điểm để ôn tập.
“Ái chà, đây không phải là Lý Viện, bạn gái trước đại danh đỉnh đỉnh của Lưu Tê hay sao? Hôm nay sao chỉ đến lớp một mình, bạn trai cậu đâu rồi?” Tên tiện nhân Lương Tiểu Huệ này không tha cho tôi, cô ta cười gian nói với tôi.
Tôi vẫn không để ý tới cô ta, tiếp tục nghe giáo viên nói những điểm quan trọng trong kỳ thi, tôi mới không muốn phí lời với loại tiểu nhân này, lãng phí thời gian của tôi.
Cô ta thấy tôi không để ý đến, không đạt được mục đích trêu chọc tôi của cô ta, lời nói càng thêm cay nghiệt: “Ái chà chà, ai đó đang đau lòng đây mà, chẳng trách không thèm để ý đến tôi, thì ra là bạn trai mất trí nhớ rồi, cậu ta bị vứt bỏ rồi, ha ha ha, đây là kịch bản cẩu huyết nhất tôi nghe được năm nay đấy!” Cơn giận của tôi lập tức dâng lên, ngay lúc tôi muốn quay đầu phản bác lại, lý trí của tôi nói cho tôi biết, nhiều lời với người như vậy cũng vô ích, chi bằng học tập cho giỏi, bàn tay chuẩn bị đánh của tôi cũng hạ xuống, cậu ta thấy tôi vẫn không để ý đến cậu ta, có lẽ cũng cảm thấy hết hứng thú, cũng không tiếp lời nữa, tôi không biết hình dung tâm trạng lúc đó của mình như thế nào, nếu là trước đây, nhất định tôi đã tát cậu ta một cái rồi, nhưng tôi bây giờ chỉ muốn yên lặng học bài, không muốn tìm thêm phiền phức khác cho mình.
Mấy ngày này, tôi bị vô số tiện nhân như Lương Tiểu Huệ trêu chọc, lời mắng người đến bên mép nhưng không còn sức để oán hận nữa, tôi nghĩ, nếu đã quyết định tạm biệt quá khứ, vậy thì phải tạm biệt những người kia một cách triệt để, bọn họ nói gì tôi cũng coi như không nghe thấy, coi lời của bọn họ như nói cho người khác nghe, tôi không đi lang thang không mục đích trong trường học nữa, không rơi nước mắt vì bị người khác trêu chọc nữa, thử tìm về chính mình năm mười tám tuổi ấy, chính mình đơn giản, không tranh quyền thế ấy.
Nhưng sự thực chứng mình, tôi sai rồi, tôi nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến những người trêu chọc tôi càng trở nên tệ hại, bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện bi thảm của tôi và Lưu Tê biến thành đề tài bàn tán của mỗi một người trong trường, các loại phiên bản câu chuyện đều có, tôi cười khổ, lẽ nào tôi muốn trở lại như trước thực sự khó đến vậy sao? Lẽ nào tôi sinh ra là một sai lầm sao?
Mỗi khi tôi gần như tuyệt vọng, dáng vẻ của cha mẹ lại xuất hiện trong đầu tôi, tôi nói với chính mình, tôi không thể chán chường như vậy, cha mẹ vì tôi mỗi ngày đều làm lao công mệt đến chết đi sống lại, tôi không thể để bọn họ cả đời đều vất vả cực nhọc vì tôi, tôi muốn nghe lời bố, tôi phải học tập thật tốt, tôi phải thay đổi vận mệnh của mình!
Trời mờ tối, giống như tâm trạng của tôi vậy, khiến tôi vẫn ở trong bóng tối không thể nào tự thoát ra được, tôi không có cách nào đánh thức trí nhớ của anh, không đúng, là không thể, để anh nhớ lại tôi sẽ chỉ là một tai họa mà thôi, tôi là khắc tinh của Lưu Tê, đúng, tôi là khắc tinh của Lưu Tê, tôi liên tục lặp đi lặp lại những lời này, tẩy não mình, nếu tôi đã không quên được anh, vậy thì hãy biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của anh…
Sáng sớm, bị một cơn ác mộng đánh thức, trong mơ Lưu Tê nhớ ra tôi, nói với tôi: “Viện Viện, anh quay về rồi!” Tôi nắm thật chặt tay anh, nói với anh: “Xin anh đừng rời bỏ em nữa!” Nhưng trời vừa tối anh đã lại buông tay tôi ra, biến mất trong đêm đen, tôi gắng sức đuổi theo, chạy rất lâu, anh mỉm cười nhìn tôi, toàn thân dần dần bị sương mù che khuất, tôi không đuổi kịp anh, bèn tuyệt vọng khóc lên, tôi tưởng anh đã chết rồi, cứ như vậy bị cơn ác mộng đáng sợ này đánh thức! Tôi kêu to: “Đừng đi! Đừng đi!” Đường Đông Phi bị tôi đánh thức.
Cậu ấy đi xuống giường ôm lấy tôi, tôi như tìm được cọng cỏ cứu mạng, ra sức kêu gào trong lòng cậu ấy: “Anh ấy quên tớ rồi, sao anh ấy lại có thể quên tớ được!” Đường Đông Phi đau lòng lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, an ủi: “Viện Viện, tớ biết bây giờ cậu rất khó chịu, nhưng Lưu Tê mất trí nhớ đã là sự thật không thể xóa nhòa, cậu nhất định phải kiên cường lên, quên anh ấy đi! Nếu không cậu sẽ chỉ càng ngày càng khó chịu thôi, đừng hành hạ bản thân nữa…”
Tôi nghẹn ngào nói: “Tớ cũng muốn quên anh ấy đi, nhưng tớ không làm được, tớ càng ép mình quên anh ấy đi thì lại càng khó chịu, tớ không biết nên làm thế nào, Đông Phi, cậu nói cho tớ biết đi, cậu hãy nói cho tớ biết tớ nên làm thế nào, tại sao ông trời lại đối xử với tớ như vậy, tớ đã làm sai chuyện gì mà ông trời phải đối xử tàn nhẫn với tớ như vậy?”
Đông Phi dường như cũng bị lời của tôi cảm hóa, cô ấy vén mái tóc bị nước mắt thấm ướt của tôi lên, nói với tôi: “Viện Viện, chúng ta không chọn được xuất thân, không chọn được cái chết, cuộc sống vốn rất khó khăn, cậu nhất định phải nghĩ thoáng ra, Lưu Tê đã không còn là Lưu Tê của trước kia nữa rồi, bây giờ anh ấy đã có những ký ức mới của anh ấy rồi, cậu khó chịu sẽ chỉ đẩy mình vào vực sâu thôi. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ là lựa chọn tốt nhất!” Những lời của Đường Đông Phi đã thức tỉnh tôi, đúng vậy, tôi và Lưu Tê vốn là người không cùng một thế giới, có điều lần này, không còn là xuất thân ngăn cản chúng tôi nữa mà là mang theo ký ức thật sự, hoàn toàn, là hai thế giới…
Tôi nắm chặt tay Đông Phi, gật đầu với cậu ấy, tôi phải thay đổi, tôi phải triệt để tạm biệt quá khứ, Uông Dương, Lưu Tê, Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng, những người này tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi đi đến phòng vệ sinh, nhìn tôi trong kính thủy tinh, da thịt trắng nõn, sắc mặt hồng hào, mắt to, hai mươi mấy tuổi đã trút bỏ vẻ trẻ con ban đầu, thành thục mang theo một chút mùi vị của phụ nữ, tôi không ngừng dùng nước lạnh vỗ vào mặt mình, gột rửa đi quá khứ chính mình cũng không chịu nổi, thầm hạ quyết tâm, dù sau này còn trải qua những trắc trở thế nào, tôi cũng phải kiên cường đối mặt, đây là tôn nghiêm cuối cùng của tôi!
Sáng sớm tôi sửa soạn bản thân, soi vào gương cảm thấy nhan sắc của mình cũng không tệ, cười hỏi Đường Đông Phi bộ dạng mình thế nào? Cậu ấy cười nói với tôi: “Tô son nữa là hoàn mỹ!” Tôi nghe theo ý kiến của cậu ấy, chọn một thỏi son màu hồng đào, màu này không tính là quá đẹp, nhưng tô lên sẽ có vẻ có thêm sức sống, có lẽ là do son môi, hôm nay tôi càng thêm tự tin.
Tôi mỉm cười đi ra khỏi ký túc xá, bày ra bộ dạng tất cả chưa từng xảy ra, trong lòng tôi không ngừng nói với chính mình, tôi chưa từng gặp được Lưu Tê, chưa từng gặp Uông Dương, tôi vẫn là tôi, một tôi đơn giản, một tôi chỉ tới đi học, quả nhiên, ra sức tẩy não rất có ích. Tôi hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt nhìn tôi của người khác, không nghe người khác bàn tán thế nào, một đường đón gió đi tới phòng học, hôm nay là tiết học cuối cùng của học kỳ này, duy chỉ có một chuyện không vui, Lương Tiểu Huệ đã lâu không tới trường lại ngồi sau tôi, có lẽ là vì tiết học cuối cùng phải điểm danh, hoặc có lẽ là biết chuyện tôi và Lưu Tê, dù là nguyên nhân gì, tôi vẫn quyết định giả vờ như không nhìn thấy cô ta, chăm chỉ nghe bài của tôi, viết ra những trọng điểm để ôn tập.
“Ái chà, đây không phải là Lý Viện, bạn gái trước đại danh đỉnh đỉnh của Lưu Tê hay sao? Hôm nay sao chỉ đến lớp một mình, bạn trai cậu đâu rồi?” Tên tiện nhân Lương Tiểu Huệ này không tha cho tôi, cô ta cười gian nói với tôi.
Tôi vẫn không để ý tới cô ta, tiếp tục nghe giáo viên nói những điểm quan trọng trong kỳ thi, tôi mới không muốn phí lời với loại tiểu nhân này, lãng phí thời gian của tôi.
Cô ta thấy tôi không để ý đến, không đạt được mục đích trêu chọc tôi của cô ta, lời nói càng thêm cay nghiệt: “Ái chà chà, ai đó đang đau lòng đây mà, chẳng trách không thèm để ý đến tôi, thì ra là bạn trai mất trí nhớ rồi, cậu ta bị vứt bỏ rồi, ha ha ha, đây là kịch bản cẩu huyết nhất tôi nghe được năm nay đấy!” Cơn giận của tôi lập tức dâng lên, ngay lúc tôi muốn quay đầu phản bác lại, lý trí của tôi nói cho tôi biết, nhiều lời với người như vậy cũng vô ích, chi bằng học tập cho giỏi, bàn tay chuẩn bị đánh của tôi cũng hạ xuống, cậu ta thấy tôi vẫn không để ý đến cậu ta, có lẽ cũng cảm thấy hết hứng thú, cũng không tiếp lời nữa, tôi không biết hình dung tâm trạng lúc đó của mình như thế nào, nếu là trước đây, nhất định tôi đã tát cậu ta một cái rồi, nhưng tôi bây giờ chỉ muốn yên lặng học bài, không muốn tìm thêm phiền phức khác cho mình.
Mấy ngày này, tôi bị vô số tiện nhân như Lương Tiểu Huệ trêu chọc, lời mắng người đến bên mép nhưng không còn sức để oán hận nữa, tôi nghĩ, nếu đã quyết định tạm biệt quá khứ, vậy thì phải tạm biệt những người kia một cách triệt để, bọn họ nói gì tôi cũng coi như không nghe thấy, coi lời của bọn họ như nói cho người khác nghe, tôi không đi lang thang không mục đích trong trường học nữa, không rơi nước mắt vì bị người khác trêu chọc nữa, thử tìm về chính mình năm mười tám tuổi ấy, chính mình đơn giản, không tranh quyền thế ấy.
Nhưng sự thực chứng mình, tôi sai rồi, tôi nhẫn nhịn sẽ chỉ khiến những người trêu chọc tôi càng trở nên tệ hại, bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện bi thảm của tôi và Lưu Tê biến thành đề tài bàn tán của mỗi một người trong trường, các loại phiên bản câu chuyện đều có, tôi cười khổ, lẽ nào tôi muốn trở lại như trước thực sự khó đến vậy sao? Lẽ nào tôi sinh ra là một sai lầm sao?
Mỗi khi tôi gần như tuyệt vọng, dáng vẻ của cha mẹ lại xuất hiện trong đầu tôi, tôi nói với chính mình, tôi không thể chán chường như vậy, cha mẹ vì tôi mỗi ngày đều làm lao công mệt đến chết đi sống lại, tôi không thể để bọn họ cả đời đều vất vả cực nhọc vì tôi, tôi muốn nghe lời bố, tôi phải học tập thật tốt, tôi phải thay đổi vận mệnh của mình!
Bình luận facebook