Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79
CHƯƠNG 79
Tình yêu trong lý tưởng của tôi là sự thuần túy, nhưng tình yêu tôi gặp phải không phải là sex thì là bị bẻ mất cánh, đối với Lộ Phi, tôi đa phần là vì bị cảm động, nhưng phụ nữ cũng sẽ vì cảm động mà trở nên đặc biệt mẫn cảm, giống như bây giờ tôi cũng như thế.
Buổi trưa vội vàng tạm biệt Lộ Phi xong tôi liền trở về nhà hàng làm việc, tuy là trong lòng có chút khó chịu, nhưng tôi vẫn cực kì nhiệt tình đi làm, đến khi nhà hàng bận bịu xong, tôi đã mệt đến kiệt sức, nên buổi chiều khi đi học tôi đều ngủ mất, Đường Đông Phi bên cạnh cũng thán phục việc tôi ngủ, may mà lúc tôi ngủ cô ấy cũng không đánh thức tôi, mà chờ tôi tỉnh ngủ nói: “Hôm nay cậu sao vậy, sao lại buồn ngủ như thế, trước đây cậu có bỏ qua một phút đồng hồ nào đâu!” Tôi duỗi người, thuật lại những việc tôi đã trải qua sáng nay với Đường Đông Phi, cô ấy đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra Lý Viện cậu cũng có lúc nổi máu ghen! Ha ha ha ha, cười chết tớ mất!” Cô ấy cười như thế, làm tôi bắt đầu nghĩ lại xem mình có phải quá nhạy cảm hay không.
Hết giờ học, tôi đi bộ trong sân trường trống trải, bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc giữa mình và Lộ Phi, lúc vừa bắt đầu yêu đương mình quả thật không nhạy cảm như vậy, tôi vỗ vào đầu mình, tự nói với mình, có lẽ là do mình thực sự suy nghĩ nhiều, rồi trở lại nhà hàng, bắt đầu công việc của tôi.
Ngày hôm nay trong quán không bận lắm, chị Hồng thấy tôi có vẻ không yên lòng, nói: “Viện Viện, hôm nay sao vậy, nhìn em không mấy vui vẻ, cãi nhau với bạn trai à?” Tôi làm bộ không sao cả nói với chị ấy: “Không ạ, do em hơi khó chịu thôi!” Tôi không thích tâm sự với những người mình không thân lắm, tuy chị Hồng bình thường đối tốt với tôi, nhưng bà chủ thì vẫn là bà chủ, cũng vẫn có ít khoảng cách như vậy đó, tôi tiếp tục lau cái bàn mà khách vừa ăn xong, chị Hồng qua vỗ vai tôi, nói: “Đều là phụ nữ, chị hiểu, hôm nay trong quán không có ai, thu dọn xong bàn này em về nghỉ sớm một lát đi!” Tôi tỏ vẻ cảm ơn với chị Hồng mà bảo: “Cảm ơn chị Hồng.”
Tôi thu dọn xong rồi nhìn đồng hồ thấy mới 9 giờ, liền chậm rãi đi tới căn tin mà Lộ Phi làm việc, tôi thấy ven đường có một chỗ bán bánh rán và trái cây, tôi bèn muốn mua một cái cho Lộ Phi, lúc tôi đến căn tin rồi vẫn có người đang ăn, nhưng lượng người đã không nhiều, tôi lẳng lặng nhìn dáng vẻ Lộ Phi làm việc, tôi đang nghĩ, có lẽ tôi không nên làm cho cậu ta cảm nhận được sự mẫn cảm của tôi, tôi phải tin tưởng cậu ta, suy nghĩ một chút chính mình liền nghĩ thông suốt.
Lộ Phi còn chưa nhìn thấy tôi tới, tôi cũng không muốn quấy rầy cậu ta, liền lẳng lặng ngồi đọc sách ở đâu đó, thời gian từng chút một trôi qua, Lộ Phi vẫn chưa làm xong, tôi liền muốn đi tới chào cậu ta cho cậu ta biết tôi đang đợi cậu ta trước, lúc tôi đi tới cửa, Tiểu Mạn đúng lúc đụng vào người tôi, nhưng cô ta đâm vào tôi thì thôi, còn ngồi trên đất, tôi cũng khó hiểu, Lộ Phi nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Mạn, vội vội vàng vàng đi ra, cậu ta thấy Tiểu Mạn, lại nhìn thấy tôi không bị thương chút nào, không chào hỏi gì tôi, mà đỡ Tiểu Mạn từ dưới đất lên, không đợi tôi mở miệng, con điếm kia nói: “Anh Phi, cậu đừng nên trách đàn chị, là tớ không cẩn thận đâm vào chị!” Lộ Phi nói: “Cậu không có việc gì là được rồi!” Nói xong cậu ta liền kéo tôi ra ngoài, quát: “Em đã đủ chưa hả, anh nói bao nhiêu lần rồi, giữa anh và Tiểu Mạn không có gì cả, sao em còn muốn cố ý đẩy cô ấy nữa, em tưởng anh không biết sao!” Tôi lập tức cảm thấy vô cùng căm tức, cậu ta làm sao có thể nghĩ như vậy về tôi chứ, tôi tức lên liền tát cậu ta một cái, quát: “Lộ Phi, tôi bên cậu thời gian dài như vậy tôi là người như thế nào cậu còn không biết sao? Cậu thực sự quá khiến tôi tổn thương rồi.” Nói xong tôi liền chạy ra ngoài, tôi thật sự không nghĩ mình bị con tiện nhân Tiểu Mạn này hãm hại, thằng ngu Lộ Phi này lại còn tin, thực sự tức chết tôi rồi.
Tôi giận đùng đùng đi ra ngoài, nghĩ thầm: Thì ra đàn ông đều thích mấy em gái giả bộ đáng thương, tôi đây về sau cứ giả bộ đáng thương là được rồi, tôi thậm chí hoài nghi lúc trước cậu ta nói thích tôi có phải chỉ là lạm tình hay không, đầu óc của tôi bị lần hãm hại này của Tiểu Mạn làm cho ong cả thủ, càng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng, không cam lòng bị con gái điếm thối tha này phá hỏng quan hệ của tôi và Lộ Phi.
Tôi đi không bao xa, Lộ Phi liền đuổi tới, cậu ta ôm tôi không cho tôi đi tiếp nữa, tôi bị sự ngu muội dốt nát của cậu ta làm cho tức điên rồi, không muốn nói câu nào, tôi kiên trì đi tiếp, cậu ta bộ dạng này của tôi thì sợ hãi, cậu ta cầu khẩn nói với tôi: “Viện Viện, anh sai rồi, anh không nên trách oan em, xin em tha thứ cho anh, lúc đó thực sự anh không rõ tình huống lắm, em đừng nên tức giận được không?” Cậu ta ôm tôi đột nhiên khóc lên, tôi không biết nên làm sao bây giờ, đối mặt với một người đàn ông gào khóc với mình, lòng tôi từ từ nhũn ra, tôi không đành lòng nhìn một người đối tốt với tôi nhiều đến thế giờ lại yếu ớt như vậy, tôi xoay người lại ôm lấy cậu ta, lau nước mắt của cậu ta, hôn lên môi cậu ta, tất cả hiểu lầm đều bị nụ hôn này triệt tiêu, tôi đem tất cả oán hận với Lộ Phi áp lên miệng cậu ta, tôi không ngại ngần gì mà cắn xé cậu ta, làm cho cậu ta lập tức sinh ra dục vọng với tôi, chúng tôi chạy về phía khách sạn tận tình hưởng thụ niềm vui thích mà đối phương mang cho mình, Lộ Phi càng ngày càng thành thục.
Trải qua sự việc kia, Lộ Phi đã bỏ việc ở căn tin để thể hiện sự chân thành với tôi, cậu ta được bạn học giới thiệu việc quét tước vệ sinh chỉnh đốn sách vở ở thư viện, vì cậu ta tôi cũng bỏ việc ở quán ăn, yên tâm ôn tập, tôi biết con đường sau này đối với hai chúng tôi sẽ càng khó khăn, không biết có bao nhiêu Tiểu Mạn Tiểu Lệ đang chờ chúng tôi, nhưng đối với Lộ Phi, tôi cuối cùng vẫn không đành lòng buông tay cậu ta, Lộ Phi giống như lương thực tinh thần của tôi vậy, khiến tôi dần dần trở về chính mình lúc trước, nhưng đồng thời sự cưng chiều của cậu ta đối với tôi cũng khiến tôi càng thêm không ngần ngại mà muốn khống chế tất cả của cậu ta, bao gồm bạn bè của cậu ta, người đứng bên cạnh cậu ta là ai, tôi tựa như bị bệnh tâm thần mà nghi ngờ lung tung, tôi cảm giác mình không còn thoải mái như trước rồi...
Tôi tính thử một tháng tới nay tiền đi làm của mình cũng khoảng năm triệu, hiện nay đủ cho mình nhịn ăn nhịn tiêu hai tháng, tháng cuối tôi chỉ muốn yên tĩnh học tập, nhưng khó tránh sẽ gặp phải một chút chuyện không vui, đó là Lộ Phi ban đầu vẫn còn nhẫn nại với tôi, nhưng sau đó cậu ta cũng bắt đầu thấy phiền, chúng tôi cũng thường vì mấy chuyện khói bếp thường ngày mà cãi nhau, tôi bỗng cảm thấy tình yêu nếu như thiếu tiền thì sẽ biến chất, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước được Lưu Tê bao nuôi sao, khiến tôi hiện tại bắt đầu chán ghét cái cảnh lúc nào cũng phải tính toán từng bữa cơm này, một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng...
Không thể không nói, trong tình yêu một khi mất đi tín nhiệm sẽ mất đi dáng vẻ vốn có của nó.
Tình yêu trong lý tưởng của tôi là sự thuần túy, nhưng tình yêu tôi gặp phải không phải là sex thì là bị bẻ mất cánh, đối với Lộ Phi, tôi đa phần là vì bị cảm động, nhưng phụ nữ cũng sẽ vì cảm động mà trở nên đặc biệt mẫn cảm, giống như bây giờ tôi cũng như thế.
Buổi trưa vội vàng tạm biệt Lộ Phi xong tôi liền trở về nhà hàng làm việc, tuy là trong lòng có chút khó chịu, nhưng tôi vẫn cực kì nhiệt tình đi làm, đến khi nhà hàng bận bịu xong, tôi đã mệt đến kiệt sức, nên buổi chiều khi đi học tôi đều ngủ mất, Đường Đông Phi bên cạnh cũng thán phục việc tôi ngủ, may mà lúc tôi ngủ cô ấy cũng không đánh thức tôi, mà chờ tôi tỉnh ngủ nói: “Hôm nay cậu sao vậy, sao lại buồn ngủ như thế, trước đây cậu có bỏ qua một phút đồng hồ nào đâu!” Tôi duỗi người, thuật lại những việc tôi đã trải qua sáng nay với Đường Đông Phi, cô ấy đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra Lý Viện cậu cũng có lúc nổi máu ghen! Ha ha ha ha, cười chết tớ mất!” Cô ấy cười như thế, làm tôi bắt đầu nghĩ lại xem mình có phải quá nhạy cảm hay không.
Hết giờ học, tôi đi bộ trong sân trường trống trải, bắt đầu hồi tưởng lại mọi việc giữa mình và Lộ Phi, lúc vừa bắt đầu yêu đương mình quả thật không nhạy cảm như vậy, tôi vỗ vào đầu mình, tự nói với mình, có lẽ là do mình thực sự suy nghĩ nhiều, rồi trở lại nhà hàng, bắt đầu công việc của tôi.
Ngày hôm nay trong quán không bận lắm, chị Hồng thấy tôi có vẻ không yên lòng, nói: “Viện Viện, hôm nay sao vậy, nhìn em không mấy vui vẻ, cãi nhau với bạn trai à?” Tôi làm bộ không sao cả nói với chị ấy: “Không ạ, do em hơi khó chịu thôi!” Tôi không thích tâm sự với những người mình không thân lắm, tuy chị Hồng bình thường đối tốt với tôi, nhưng bà chủ thì vẫn là bà chủ, cũng vẫn có ít khoảng cách như vậy đó, tôi tiếp tục lau cái bàn mà khách vừa ăn xong, chị Hồng qua vỗ vai tôi, nói: “Đều là phụ nữ, chị hiểu, hôm nay trong quán không có ai, thu dọn xong bàn này em về nghỉ sớm một lát đi!” Tôi tỏ vẻ cảm ơn với chị Hồng mà bảo: “Cảm ơn chị Hồng.”
Tôi thu dọn xong rồi nhìn đồng hồ thấy mới 9 giờ, liền chậm rãi đi tới căn tin mà Lộ Phi làm việc, tôi thấy ven đường có một chỗ bán bánh rán và trái cây, tôi bèn muốn mua một cái cho Lộ Phi, lúc tôi đến căn tin rồi vẫn có người đang ăn, nhưng lượng người đã không nhiều, tôi lẳng lặng nhìn dáng vẻ Lộ Phi làm việc, tôi đang nghĩ, có lẽ tôi không nên làm cho cậu ta cảm nhận được sự mẫn cảm của tôi, tôi phải tin tưởng cậu ta, suy nghĩ một chút chính mình liền nghĩ thông suốt.
Lộ Phi còn chưa nhìn thấy tôi tới, tôi cũng không muốn quấy rầy cậu ta, liền lẳng lặng ngồi đọc sách ở đâu đó, thời gian từng chút một trôi qua, Lộ Phi vẫn chưa làm xong, tôi liền muốn đi tới chào cậu ta cho cậu ta biết tôi đang đợi cậu ta trước, lúc tôi đi tới cửa, Tiểu Mạn đúng lúc đụng vào người tôi, nhưng cô ta đâm vào tôi thì thôi, còn ngồi trên đất, tôi cũng khó hiểu, Lộ Phi nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Mạn, vội vội vàng vàng đi ra, cậu ta thấy Tiểu Mạn, lại nhìn thấy tôi không bị thương chút nào, không chào hỏi gì tôi, mà đỡ Tiểu Mạn từ dưới đất lên, không đợi tôi mở miệng, con điếm kia nói: “Anh Phi, cậu đừng nên trách đàn chị, là tớ không cẩn thận đâm vào chị!” Lộ Phi nói: “Cậu không có việc gì là được rồi!” Nói xong cậu ta liền kéo tôi ra ngoài, quát: “Em đã đủ chưa hả, anh nói bao nhiêu lần rồi, giữa anh và Tiểu Mạn không có gì cả, sao em còn muốn cố ý đẩy cô ấy nữa, em tưởng anh không biết sao!” Tôi lập tức cảm thấy vô cùng căm tức, cậu ta làm sao có thể nghĩ như vậy về tôi chứ, tôi tức lên liền tát cậu ta một cái, quát: “Lộ Phi, tôi bên cậu thời gian dài như vậy tôi là người như thế nào cậu còn không biết sao? Cậu thực sự quá khiến tôi tổn thương rồi.” Nói xong tôi liền chạy ra ngoài, tôi thật sự không nghĩ mình bị con tiện nhân Tiểu Mạn này hãm hại, thằng ngu Lộ Phi này lại còn tin, thực sự tức chết tôi rồi.
Tôi giận đùng đùng đi ra ngoài, nghĩ thầm: Thì ra đàn ông đều thích mấy em gái giả bộ đáng thương, tôi đây về sau cứ giả bộ đáng thương là được rồi, tôi thậm chí hoài nghi lúc trước cậu ta nói thích tôi có phải chỉ là lạm tình hay không, đầu óc của tôi bị lần hãm hại này của Tiểu Mạn làm cho ong cả thủ, càng nhiều hơn chính là cảm giác không cam lòng, không cam lòng bị con gái điếm thối tha này phá hỏng quan hệ của tôi và Lộ Phi.
Tôi đi không bao xa, Lộ Phi liền đuổi tới, cậu ta ôm tôi không cho tôi đi tiếp nữa, tôi bị sự ngu muội dốt nát của cậu ta làm cho tức điên rồi, không muốn nói câu nào, tôi kiên trì đi tiếp, cậu ta bộ dạng này của tôi thì sợ hãi, cậu ta cầu khẩn nói với tôi: “Viện Viện, anh sai rồi, anh không nên trách oan em, xin em tha thứ cho anh, lúc đó thực sự anh không rõ tình huống lắm, em đừng nên tức giận được không?” Cậu ta ôm tôi đột nhiên khóc lên, tôi không biết nên làm sao bây giờ, đối mặt với một người đàn ông gào khóc với mình, lòng tôi từ từ nhũn ra, tôi không đành lòng nhìn một người đối tốt với tôi nhiều đến thế giờ lại yếu ớt như vậy, tôi xoay người lại ôm lấy cậu ta, lau nước mắt của cậu ta, hôn lên môi cậu ta, tất cả hiểu lầm đều bị nụ hôn này triệt tiêu, tôi đem tất cả oán hận với Lộ Phi áp lên miệng cậu ta, tôi không ngại ngần gì mà cắn xé cậu ta, làm cho cậu ta lập tức sinh ra dục vọng với tôi, chúng tôi chạy về phía khách sạn tận tình hưởng thụ niềm vui thích mà đối phương mang cho mình, Lộ Phi càng ngày càng thành thục.
Trải qua sự việc kia, Lộ Phi đã bỏ việc ở căn tin để thể hiện sự chân thành với tôi, cậu ta được bạn học giới thiệu việc quét tước vệ sinh chỉnh đốn sách vở ở thư viện, vì cậu ta tôi cũng bỏ việc ở quán ăn, yên tâm ôn tập, tôi biết con đường sau này đối với hai chúng tôi sẽ càng khó khăn, không biết có bao nhiêu Tiểu Mạn Tiểu Lệ đang chờ chúng tôi, nhưng đối với Lộ Phi, tôi cuối cùng vẫn không đành lòng buông tay cậu ta, Lộ Phi giống như lương thực tinh thần của tôi vậy, khiến tôi dần dần trở về chính mình lúc trước, nhưng đồng thời sự cưng chiều của cậu ta đối với tôi cũng khiến tôi càng thêm không ngần ngại mà muốn khống chế tất cả của cậu ta, bao gồm bạn bè của cậu ta, người đứng bên cạnh cậu ta là ai, tôi tựa như bị bệnh tâm thần mà nghi ngờ lung tung, tôi cảm giác mình không còn thoải mái như trước rồi...
Tôi tính thử một tháng tới nay tiền đi làm của mình cũng khoảng năm triệu, hiện nay đủ cho mình nhịn ăn nhịn tiêu hai tháng, tháng cuối tôi chỉ muốn yên tĩnh học tập, nhưng khó tránh sẽ gặp phải một chút chuyện không vui, đó là Lộ Phi ban đầu vẫn còn nhẫn nại với tôi, nhưng sau đó cậu ta cũng bắt đầu thấy phiền, chúng tôi cũng thường vì mấy chuyện khói bếp thường ngày mà cãi nhau, tôi bỗng cảm thấy tình yêu nếu như thiếu tiền thì sẽ biến chất, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước được Lưu Tê bao nuôi sao, khiến tôi hiện tại bắt đầu chán ghét cái cảnh lúc nào cũng phải tính toán từng bữa cơm này, một cảm giác khó nói dâng lên trong lòng...
Không thể không nói, trong tình yêu một khi mất đi tín nhiệm sẽ mất đi dáng vẻ vốn có của nó.
Bình luận facebook