• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 80 HẦU NHƯ KHÔNG CÒN

CHƯƠNG 80: HẦU NHƯ KHÔNG CÒN

Tình yêu cũng không phát triển như cách mà tôi tưởng tượng, nó khiến tôi trở nên mẫn cảm, biến chất như thần kinh, thay đổi khiến tôi sắp không nhận ra chính mình nữa rồi, có lẽ là do trải qua sự việc của Tiểu Mạn kia, khiến tôi và Lộ Phi sinh ra một loại ngăn cách không giải thích được, trước đây chính mình chẳng sợ tình yêu gì là thế, nhưng bây giờ chính mình lại vì chút chuyện nhỏ mà đột nhiên tính khí trở nên nóng nảy, la hét với Lộ Phi, ngay cả tôi cũng chán ghét chính mình như vậy, lúc trước bắt đầu với Lưu Tê chỉ là một giao dịch tình yêu, nên hắn ăn chơi đàng điếm thế nào tôi cũng sẽ không để ý tới, nhưng tôi đối với Lộ Phi xem như là bỏ ra trăm phần trăm tình yêu, cậu ta cùng nhau thảo luận một vấn đề với bạn nữ tôi cũng sẽ hoài nghi bạn nữ kia có phải có ý đồ khác với cậu ta hay không, tôi cảm giác mình bệnh rồi...

Cuối tuần, mới vừa rời giường tôi liền đánh thức Đường Đông Phi, cô ấy oán trách nói với tôi: “Cuối tuần cậu không ngủ thì để tớ ngủ đi!” Tôi xin lỗi trả lời: “Thật ngại quá, cậu ngủ đi, tớ lập tức đi đây!” Cô ấy tò mò hỏi tôi: “Cậu đi đâu vậy, sáng sớm còn không ngủ đi!” Tôi đem sách bỏ vào balo, nghiêng đầu qua nói với cô ấy: “Tớ đi thư viện ôn tập, sắp thi cuối kỳ rồi cảm giác như chưa học gì ấy, tớ đi sớm một chút lấy chỗ!” Cô ấy bất đắc dĩ nói với tôi: “Lộ Phi nhà cậu không phải làm việc ngay trong thư viện sao? Kêu cậu ta giúp cậu giành chỗ đi!” Tôi sao lại không biết Lộ Phi làm công ở thư viện, nhưng tôi không muốn để cho bất cứ ai nhận thấy sự bất thường giữa chúng tôi, tôi là người thích thể diện, trước đây ở bên Lộ Phi đã phải chịu quá nhiều sự coi thường của mọi người, tôi không muốn để người khác biết bây giờ chúng tôi có ngăn cách, tôi không thể làm gì khác hơn là tùy tiện viện một lý do nói: “Lộ Phi hôm nay bị thầy ở thư viện gọi đi xếp sách, sáng sớm anh ấy đã nói với tớ rồi anh ấy bận quá không đến giành chỗ giúp tớ được, tớ dậy sớm một lát cũng không có gì, không nói nữa, tớ đi trước đây, trễ nữa thì thực sự không có chỗ ngồi nữa mất!” Nói với Đường Đông Phi xong tôi vội vội vàng vàng chạy tới thư viện, tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Tôi nhìn quanh bốn phía, tìm bóng dáng Lộ Phi, tuy trong lòng biết cậu ta không làm việc ở khu vực này nhưng trong lòng vẫn mong ngóng hình bóng cậu ta, tôi gửi cho cậu ta một tin nhắn, muốn làm hòa quan hệ giữa chúng tôi: “Phi, ở đâu đó? Buổi trưa ăn cơm chung không!” Không đến mấy giây Lộ Phi đã trả lời tôi, “Bận rồi, không có thời gian, em ăn trước đi! Không cần chờ anh.” Thấy mấy chữ này, trong lòng như bị điện giật, tôi không trả lời lại nữa, yên lặng đọc sách của mình, tôi không muốn lại để cho mình chìm đắm trong mâu thuẫn với Lộ Phi, quan hệ không rõ ràng giữa cậu ta và Tiểu Mạn khiến tôi không thể tin tưởng cậu ta nữa, mặc dù cậu ta cam đoan vô số lần, nhưng nhờ một lần kia khiến tôi triệt để nhìn thấu phụ nữ trên thế giới này, nếu như cho tôi lại một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng ở cạnh Lộ Phi lại một lần nữa, nhưng mình lại không nỡ rời xa cậu ta, tuy cậu ta không tiền không thế nhưng lại khiến tôi tìm được sự kiên định từ trước tới nay chưa từng có.

Tôi yên lặng lật từng trang sách, xem các điểm quan trọng thầy giáo vạch ra lúc lên lớp, hiện tại chỉ có học tập mới có thể khiến lòng mình không cần nghĩ những chuyện ngổn ngang kia nữa, tôi nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại, nhìn từng điểm quan trọng vạch trong sách, chỉ có lúc học mình mới thực sự tự do, tôi có thể tùy ý phát triển cá tính của mình, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, học được hay không học được đều là chuyện của mình, càng nghĩ càng thấy trong đoạn tình cảm này mình là kẻ thất bại, sống càng ngày càng không giống mình nữa.

Tâm trạng xấu của tôi thực sự càng để lâu lại càng nhiều, tôi không biết nên xả giận ra như thế nào, tôi liều mạng không để mình nghĩ đến chuyện không vui này, nhưng trong đầu của tôi vẫn không nhịn được suy nghĩ, tôi thật sự sắp điên mất, một khi con gái mất đi chính mình trong tình yêu, thì thật sự quá đáng sợ.

Ngồi mấy giờ ở thư viện, lúc thấy đến trưa, nhưng bụng của mình lại không có cảm giác đói, có thể là bị tức đến no rồi, tôi thử dời sự chú ý của mình đi, vừa nghĩ tới học phí của mình là tiền cha mẹ phải đi xin hàng xóm thì bèn quyết định mấy giờ tiếp theo phải chuyên tâm ôn tập cái gì cũng không nghĩ nữa, học đến quên cả thời gian, lúc mệt mỏi tôi chỉ ghé vào trên bàn ngủ một hồi, loáng thoáng cảm giác phía sau được choàng lên một chiếc áo khoác dày, sau đó nằm mơ nên cũng không để ý, lúc tỉnh lại mới phát hiện, thật sự có cái áo khoác dày mặc trên người tôi.

Tôi xem qua di động, vẫn không có một cái tin nhắn nào, không có một cuộc điện thoại nào, lẽ nào Lộ Phi thực sự không để ý đến tôi nữa sao? Lúc mới yêu dù cậu ta bận hơn nữa cũng sẽ xem tôi cơm nước xong rồi mới lại bận chuyện của mình, hiện tại thì sao, ngay cả ăn một bữa cơm cùng tôi cũng không có thời gian, có đôi khi tôi cảm giác mình thật là một kẻ ngu si, cái gì mà thề non hẹn biển cái gì mà cả cuộc đời, chẳng qua là cái bẫy để thằng đàn ông muốn lừa mày lên giường thôi, tôi quăng áo khoác trên người sang một bên, mặc dù biết cái áo khoác này có thể là của Lộ Phi khoác cho tôi, nhưng tâm lý của tôi vẫn rất khó chịu, tôi vẫn xoắn xuýt chuyện cậu ta vì sao không tìm tôi.

Ngẩng đầu đột nhiên nhìn điện thoại di động, mới phát hiện đã là 7 giờ tối rồi, trời ơi, tôi lại ngồi từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối, ở trong thư viện đã 11 tiếng, giờ này khắc này bụng của tôi vì đói mà kêu rột rột, tôi cảm giác dạ dày cũng bị tôi hành hạ đến chết rồi, tôi mang theo thân thể đói cồn cào nhanh chóng ra khỏi thư viện, vừa ra khỏi cửa thư viện thì mới phát hiện bên ngoài đã bắt đầu mưa như thác, lúc người ta xui xẻo thật đúng là uống miếng nước cũng nghẹn!

Lúc tôi muốn đội mưa chạy về phía thư viện, trên đầu của tôi đột nhiên xuất hiện một cái ô, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ nghĩ thầm nhất định là Lộ Phi tới đón tôi rồi, nhưng khi tôi ngẩng đầu lại thấy Uông Dương.

Sao anh ấy lại trở lại rồi? Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, trong thời gian ngắn lại không biết mở miệng từ đâu, dừng lại vài giây, hai người chúng tôi đồng thanh nói rằng: “Đã lâu không gặp, em/anh có khỏe không?” Nói xong tôi liền bị sự ăn ý không tên giữa chúng tôi làm cho khiếp sợ, không biết sao, lúc gặp lại anh ấy trong lòng đã không còn cảm giác như nai con chạy loạn như lúc đầu nữa, mà cảm giác như bạn cũ nói chuyện với nhau, tôi nghĩ, đây chắc là sức mạnh của thời gian nhỉ!

“Sao anh đột nhiên lại trở về, không phải là chuẩn bị kết hôn rồi sao? Hẳn phải rất bận nhỉ!” Tôi tò mò hỏi.

“Trong nhà đột nhiên có việc nên kéo dài, giờ không phải sắp cuối kỳ rồi sao, anh cũng tới thư viện ôn tập!” Anh ấy nghiêm túc nói, tôi cũng nghiêm túc tin.

Tôi lập tức cả kinh trong lòng, cái áo khoác chẳng lẽ là của Uông Dương? Tôi quan sát anh ấy, anh bình thường đều khoác áo khoác với một cái sơ mi, mà hôm nay chỉ mặc một chiếc sơ mi, còn áo khoác lại bị tôi quăng sang một bên, lập tức cảm giác mình thật là ngu mà.

Tôi ngượng ngùng hỏi: “Cái kia, cái áo khoác kia là anh choàng cho em sao? Sao anh không để lại tờ giấy gì gì đó, cho em dễ trả lại anh chứ?” Anh ấy mỉm cười nhìn tôi như trước rồi nói: “Nhìn em ngủ nên không dám quấy nhiễu em, một cái áo thôi không có gì đâu.” Cũng đúng, một cái áo thôi, Uông Dương khẳng định không để ý, tuy nhiên lại gây khó khăn cho tôi, lúc đó tôi đang bực cứ tưởng Lộ Phi khoác cho mình mới ném qua một bên. Tôi xin lỗi anh ấy: “Thật ngại quá, em tưởng là bạn trai em nên mới không để ý mà ném qua một bên, bây giờ em quay lại lấy, anh chờ nhé!” Không đợi tôi quay lại, tay anh ấy đã cầm lấy cánh tay của tôi ngăn cản bước chân của tôi, anh ấy nói: “Đã khuya lắm rồi, còn mưa nữa, ngày mai lấy đi!” Tôi nhìn cánh tay quen thuộc kia của anh ấy, ký ức ngày xưa lần lượt ùa về trong đầu, có đôi khi tôi thực sự cực kỳ chán ghét cái trí nhớ tốt của mình!

“Ừ, được!” Không khí ngột ngạt vây quanh chúng tôi, tôi không biết nên làm sao phá vỡ cục diện bế tắc này, khi tay anh ấy từ từ buông xuống lòng tôi mới hơi thả lỏng xuống, cứ như vậy, chúng tôi che chung một cái ô trở lại ký túc xá, trên đường, hai chúng tôi không nói một câu, chắc là quá lúng túng, không biết nên bắt đầu nói thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom