• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 88 DŨNG CẢM

CHƯƠNG 88: DŨNG CẢM

Giấc ngủ ấy thực sự rất dài, như lời tạm biệt tất cả mọi chuyện trước đây! Tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau, tôi nhìn điện thoại một chút, Đông Phi có gửi tin nhắn cho tôi: Viện Viện, tớ mua cháo và đồ ăn kèm cho cậu, nhớ ăn, phải dũng cảm!

Có thể là mấy chữ này đã khích lệ tôi, tôi lập tức ngồi dậy mặc quần áo, ăn hết cháo Đường Đông Phi mua cho tôi, tự nói với mình: “Phải dũng cảm!”

Người đi trà nguội, nhưng vẫn phải kiên cường!

Rửa mặt xong tôi đến thư viện, trước đây chăm sóc Lộ Phi đã làm lỡ thời gian ôn tập cuối kỳ, giờ chỉ còn năm ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, không ôn tập nữa thì coi như xong.

May mà hôm nay thư viện không có quá nhiều người, tôi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu gặm từng trang sách, học thuộc kiến thức, bản thân đã xuất phát kém thua người ta một đoạn, thành tích không thể thấp nữa, tôi như một đứa trẻ đói khát, không buông tha bất kỳ trọng điểm nào.

Học một lúc, bút của tôi bị rơi xuống đất, lúc tôi đang định nhặt lên, một cánh tay quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy mỉm cười nhìn tôi, trả bút lại cho tôi. Tôi tuyệt đối không kinh ngạc khi gặp anh ấy ở đây, toàn thế giới cũng không phải chỉ có mình tôi đang ôn tập, người ta cũng phải ôn tập mà!

“Cảm ơn, hôm nay anh cũng đến thư viện ôn tập hả?”

“Đúng vậy, thật là tình cờ, chúng ta lại gặp nhau.”

“Đúng vậy, tình cờ thật, em ôn tập trước đây, anh cũng ôn tập cho tốt nhé.”

“Có phiền khi anh ngồi đối diện không?”

“Không sao, anh ngồi đi!” Tôi đoán được ý của anh ấy, hôm nay thư viện nhiều chỗ ngồi như vậy, anh ấy ngồi đâu không ngồi, lại xuất hiện ngay lúc tôi rơi bút, nhất định là cố ý tới gần tôi, chút mẹo đó tôi vẫn biết, chỉ là Uông Dương biết rõ chúng tôi không có khả năng, hà tất phải uổng phí công sức.

Tôi tiếp tục yên tĩnh đọc sách của tôi, không nhìn anh ấy, dù sao đó là khuôn mặt mê hoặc người khác, nhìn nhiều sẽ nghiện.

Chúng tôi như thầm ăn ý với nhau, ai cũng không quấy rầy đối phương học tập, nhưng ai ngờ, một cô gái xa lạ xuất hiện phá vỡ tất cả sự tĩnh mịch đó...

Cô ta đi tới trước mặt tôi, tôi không thèm để ý, tiếp tục làm đề ôn tập của tôi, bởi vì tôi căn bản không biết cô gái này muốn xông về phía tôi, cô ta vừa đến liền tát tôi một cái, tôi thực sự ngơ ngác, quát cô ta: “Mẹ kiếp, cô là ai vậy, tôi học tập ở đây chọc giận cô sao!” Tôi đang chuẩn bị đánh trả, cô ta đột nhiên nói: “Bởi vì tôi là bạn gái của Uông Dương.” Lúc này, Uông Dương lúng túng đi tới ngăn cô ta, tôi thực sự mơ hồ, tôi và Uông Dương không có chuyện gì, cô gái này ngông cuồng như vậy, quả thực không thể nhịn được!

“Cô là bạn gái của anh ấy, sao tôi không biết, Uông Dương, anh nói xem, cô ta có phải là bạn gái của anh không!”

Uông Dương lúng túng nhìn tôi, không biết nên làm sao, trách móc bạn gái: “Có chuyện gì trở về hẵng nói, đừng làm mất mặt ở đây!” Bạn gái anh ấy không chỉ không rời đi, ngược lại càng hung dữ kéo tay tôi, gào lên với toàn bộ người trong thư viện: “Các bạn học, mọi người biết không, cô gái này quả thực quá bỉ ổi, khiến bạn trai của mình uống thuốc ngủ không nói, bây giờ lại tới trêu ghẹo bạn trai của tôi, mọi người phân xử xem, loại người này có đáng bị đánh không! Tôi đánh cô ta một bạt tai coi như nhẹ lắm rồi!” Cô ta nói xong, tất cả mọi người trong thư viện đều nhìn tôi, tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ, đột nhiên nghĩ tới lời Đông Phi nói với tôi lúc trưa: Phải dũng cảm, đúng, tôi phải dũng cảm!

Tôi không nói gì bước lên đánh trả lại cô ta, thực sự là tức chết tôi rồi, lúc đầu tôi vốn không nghĩ sẽ có gì đó với Uông Dương nhưng bị cô ta nói như vậy, tôi thực sự muốn làm cô ta tức chết. Tôi quát lên: “Không phải cô hoài nghi tôi và bạn trai cô có ẩn tình sao, lúc đầu bà đây và Uông Dương trong sạch, bị cô làm loạn như thế, không trong sạch dường như cũng nói không rõ ràng được.” Nói xong, tôi đi đến bên cạnh Uông Dương, điên cuồng hôn anh. Mới đầu anh ấy có chút không biết làm sao, sau lại bắt đầu phối hợp với tôi, tôi ôm hông của anh, tuyên bố với toàn thế giới chủ quyền của tôi, tôi chính là muốn làm tức chết những ả yêu tinh thích gây sự vô lý!

Cô ta liều mạng đẩy hai chúng tôi ra, tôi buông Uông Dương, mắng cô gái không biết xấu hổ đó: “Hiện tại cô hài lòng chưa, tôi đã trở thành tiểu tam trong miệng cô rồi đó!”

Cô ta tức đỏ mặt, lôi Uông Dương ra ngoài, Uông Dương hoàn toàn không muốn rời đi với cô ta, ngược lại kéo tay tôi ra ngoài. Vì đạt được mục đích, tôi chạy theo Uông Dương, mặc dù biết rất mất mặt, nhưng trong lòng vẫn hả hê vô cùng.

Chạy ra khỏi thư viện, tôi phá lên cười với Uông Dương, nói: “Uông Dương, lòng tự trọng của bạn gái anh thực sự quá thấp, còn nữa, cám ơn anh hôm nay đã giúp em giải vây, anh mau trở về tìm cô ta đi!”

“Xin lỗi, Viện Viện, anh căn bản không biết hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, mặt của em không sao chứ?”

“Em không sao, anh mau trở về đi, vị hôn thê của anh quan trọng hơn, em chỉ muốn chọc tức cô ta một chút, hiện tại mục đích đã đạt được, anh mau trở về an ủi cô ta đi!”

“Em hy vọng anh đi sao?”

Trời đất, không phải anh này muốn tái hợp với tôi đấy chứ, vừa nãy tôi chỉ muốn làm bạn gái anh tức chết nên mới cưỡng hôn anh, tôi mau chóng giải thích với anh ấy: “Uông Dương, anh đừng hiểu lầm, em không hề nghĩ sẽ chia rẽ hai người, em biết tâm ý của anh, nhưng trong lòng em bây giờ rất rối loạn, em còn không biết mình muốn gì, anh có thế để em yên tĩnh một chút không?” Có thể do bị tổn thương vì tình yêu hết lần này đến lần khác, tôi thực sự không muốn mình lại dây dưa không rõ ràng với Uông Dương, vì vậy phải sớm chặt đứt ý nghĩ của anh.

Anh ấy nghe xong lời tôi nói, đáp lại: “Anh biết rồi, anh đi trước!”

Uông Dương tốt như vậy, xứng đáng có người tốt hơn yêu anh, mà người đó tuyệt đối không phải là tôi. Đã trải qua nhiều chuyện, tôi vẫn cảm thấy hai chúng tôi làm bạn sẽ thoải mái hơn. Không biết anh ấy nghĩ thế nào, ngược lại tôi cảm thấy như vậy. Tôi nhìn bóng lưng của anh dần dần đi khuất, trong lòng nhất thời thở dài một hơi, tự nói với mình: Lý Viện, mày cứ tiếp tục làm đi, xem mày có thể làm tới khi nào!

Cứ thế, tôi lại bắt đầu cuộc sống độc thân, bình thản nhạt nhẽo, nhưng cuộc sống nhờ thế cũng bớt đi rất nhiều phiền phức, không biết sẽ kéo dài bao lâu, chí ít hiện tại, tôi muốn để mình bình tâm, không muốn để bất cứ ai động vào đáy lòng tôi! Bởi vì, bọn họ không động vào được.

Cuộc sống không phải chính là như vậy sao, bất luận bản thân hài lòng hay không, mặt trời hôm sau vẫn mọc, bạn vĩnh viễn không biết kế tiếp sẽ xảy ra điều gì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom