Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87 NHƠ NHUỐC
CHƯƠNG 87: NHƠ NHUỐC
Lộ Phi nhìn tôi, biểu cảm đó chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, Lộ Phi trước kia cười lên dịu dàng vô cùng, nhưng hôm nay bởi vì tôi giày vò mà trở thành dáng vẻ lạnh lùng thế này.
“Tiền thuốc men của tôi, em làm thế nào?”
“Tôi mượn bạn.” Tuy tôi biết cậu ta biết chân tướng, nhưng tôi muốn lừa cậu ta thêm một lần cuối cùng, tôi không muốn cậu ta lại vì tôi mà có gánh nặng trong lòng, tôi thực sự nợ cậu ta nhiều lắm.
“Đừng gạt tôi nữa, tôi hy vọng em nói thật!”
“Tôi không lừa anh, tiền đúng là tôi mượn Thẩm Lệ Lệ!”
“Thẩm Lệ Lệ, Thẩm Lệ Lệ cô ta có lòng tốt cho em mượn tiền sao, em cho rằng tôi là kẻ ngốc ư?”
“Đương nhiên không phải đều là tiền của Thẩm Lệ Lệ, còn có Đường Đông Phi nữa.”
“Lý Viện, đến mức này rồi, em đừng gạt tôi nữa, tôi biết tất cả rồi.”
“Tôi, lúc đó tôi cũng không có cách nào, anh nhất định phải phẫu thuật, trong chốc lát tôi không moi ra nhiều tiền như thế, tôi chỉ có thể làm vậy!” Tôi còn chưa giải thích xong, cậu ta đột nhiên ôm lấy tôi, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, lúc đó em nên mặc kệ tôi, sao em phải đến bệnh viện, không phải em không yêu tôi sao? Hãy để kẻ ngốc như tôi tự sinh tự diệt!”
Tôi xoa đầu cậu ta như chị gái, cảm thấy đau lòng không nói nên lời vì cậu bạn nhỏ đáng thương, sự việc cứ như vậy đổ lên đầu, cậu ta dính vào tôi cũng thật xui xẻo, tôi nói với cậu ta: “Tôi phải cứu anh, anh đã giúp tôi lúc tôi bất lực nhất, với tôi mà nói, anh tựa như người thân, nếu không phải vì hôm đó tôi nói những lời đoạn tuyệt với anh, anh cũng sẽ không nghĩ quẩn, cho nên, đây coi như là tôi nợ anh, anh không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Lý Viện, sao em ngốc như vậy, em có thể gọi cho cha mẹ tôi, sao lại phải hi sinh cơ thể của mình? Tại sao phải khiến mình vấy bẩn chứ!”
“Nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, tôi không thể để cha mẹ anh cuốn vào nó, tôi cũng biết kỳ thực anh cũng không muốn cho cha mẹ của anh biết chuyện này, nhà anh cũng không giàu có!”
“Nhưng nếu tôi sớm biết em sẽ làm như vậy vì kiếm tiền cho tôi, tôi căn bản sẽ không để em làm thế, tôi tình nguyện để cha mẹ mình đi nhờ vả người khác, tôi cũng không hy vọng em vì tôi mà quay lại cuộc sống nhơ nhuốc đó! Sao em ngốc vậy!”
Cuộc sống nhơ nhuốc, những câu chữ khiến người ta chán ghét dường nào, đúng vậy, trước đây tôi đã duy trì cuộc sống bằng những giao dịch nhơ nhuốc đó, cũng nhờ đó mà tôi biết Lưu Tê, dựa vào đó để không bị người khác xem thường trong trường, dựa vào đó mà cứu mạng Lộ Phi cậu. Haiz, đàn ông rốt cuộc vẫn để tâm đến quá khứ của phụ nữ, tôi biết làm như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của cậu ta bị tổn thương, nhưng trong cái xã hội khắp nơi đều tràn đầy lợi ích này, chúng ta có cách nào đây? Không có tiền sẽ không có tất cả, không có địa vị thì người khác sẽ khinh thường, không có tiền lấy gì cứu người yêu, Lộ Phi vẫn ngây thơ như thế. Tôi cũng rất muốn nói cho cậu ta nghe những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải nói, chúng tôi không thể ở bên nhau nữa, nói thì cũng chỉ tăng thêm phiền não của cậu ta, có câu nói rất hay, có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng bản thân tự trải nghiệm!
Tôi đối mặt với sự gào thét của Lộ Phi, vẫn bình tĩnh như thường, cậu ta thấy tôi im lặng thì càng tức giận hơn, liều mạng lắc mạnh tôi, nói: “Em nói đi, giải thích với tôi đi, sự kiêu ngạo trước đây của em đi đâu cả rồi?” Tôi nói với cậu ta: “Đây là cuộc đời của tôi!” Sau khi nghe được câu này, cậu ta chậm rãi buông tay, qua hồi lâu mới nói với tôi:
“Cô đi đi, chúng ta không ai nợ ai nữa...” Tôi nhịn không để mình khóc thành tiếng, dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày của cậu ta, móc ra ít tiền lẻ tôi còn dư lại, hẳn là đủ để cậu ta ăn uống một ngày. Lúc đóng cửa phòng bệnh, trái tim đau đớn của tôi không kiềm nổi bùng phát, tôi che miệng mình, cố gắng để tiếng khóc nghẹn lại trong tay, đây là chuyện của tôi và Lộ Phi, là câu chuyện bi thương chảy ngược thành sông, lúc mới bắt đầu bất ngờ, vui vẻ như vậy, lúc kết thúc lại là kết cục như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ kết thúc tình cảm với Lộ Phi bằng cách này, thế sự vô thường, phải quý trọng từng khoảnh khắc.
Ổn định lại tâm trạng của mình, tôi rời khỏi bệnh viện, gọi điện cho bạn cùng phòng của Lộ Phi, nói: “Chào, tôi là Lý Viện, làm phiền cậu gọi điện cho cha mẹ Lộ Phi, để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện chăm sóc Lộ Phi, còn nữa, đừng nhắc đến bất kỳ chuyện gì giữa chúng tôi.”
“Chị Viện, chị và anh Phi thật sự chia tay sao?”
“Ừ!” Nói xong, tôi liền cúp điện thoại, đồng thời xóa tất cả ảnh và số điện thoại liên quan đến Lộ Phi.
Cảnh giới cao nhất khi hai người chia tay đại khái chính là cả đời không qua lại với nhau, tôi đã quyết định từ đây về sau tôi và Lộ Phi không còn bất cứ quan hệ gì nữa, đây cũng là kết cục tốt nhất của chúng tôi.
Trở lại ký túc xá, tôi như một người không có chuyện gì xảy ra, tắm giặt bình thường, ánh mắt của người khác nhìn tôi thế nào tôi cũng kệ, không oán không hận. Tôi tự khóa mình trong vương quốc của riêng mình, tự sinh tự diệt.
Tôi không ngừng làm việc, muốn khiến mình bận rộn, ga trải giường, vỏ chăn, ngay cả áo quần tôi cũng giặt lại một lần. Tôi cũng cảm giác mình điên rồi, bất luận Đường Đông Phi ngăn tôi thế nào, tôi vẫn cố chấp không ngừng giặt quần áo, lau bàn.
Cậu ấy cầm tay tôi nói: “Lý Viện, cậu điên rồi à, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Đâu đến mức phải làm khổ mình như thế? Sẽ có người đau lòng sao?” Trong đầu tôi căn bản không nghe thấy lời khuyên can của cậu ấy, một lòng chỉ muốn khiến mình bận rộn. Rốt cuộc cậu ấy chịu không nổi việc tôi tự ngược, đành tát tôi một phát, nói: “Lý Viện, cậu tỉnh lại đi, cậu cảm thấy làm như vậy có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình sao? Không thể, cậu không làm gì sai, là ông trời luôn bỡn cợt chúng ta, chúng ta không sai, cậu phải biết rằng cậu không hề sai, đừng giày vò bản thân!” Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không cầm nổi, tôi ôm Đường Đông Phi khóc, cậu ấy thật tốt, không ngừng giảng giải cho tôi, giúp tôi kiên cường. Lần trước chuyện Lưu Tê cũng là cậu ấy giúp tôi thoát khỏi tuyệt cảnh, cuộc đời có một tri kỷ như vậy cũng đáng.
Tôi kéo tay Đường Đông Phi, nói: “Đông Phi à, trước đây tớ luôn nghĩ mình chỉ cần chia tay với Lộ Phi thì tớ sẽ không đau lòng nữa, nhưng hôm nay tớ mới phát hiện, tớ cũng luyến tiếc, nhưng tớ phải làm vậy, tớ cảm giác mình vô cùng có lỗi với cậu ấy. Cậu nói xem, sao mệnh tớ khổ như vậy, tại sao phải bắt tớ chịu đựng nhiều như thế, tớ thực sự không biết mình đã làm sai điều gì, sao ông trời lại luôn khiến tớ tuyệt vọng hết lần này đến lần khác như vậy.”
Những lời này dường như mỗi khi trải qua một lần tình duyên đứt đoạn, tôi đều sẽ nói với Đường Đông Phi, nhưng cậu ấy vẫn nghe tôi càu nhàu. Tôi khóc lóc trong lòng cậu ấy một hồi thì ngủ mất, loáng thoáng cảm giác cậu ấy đặt tôi trên giường, mấy ngày nay chăm sóc Lộ Phi quả thực quá mệt mỏi.
Lộ Phi nhìn tôi, biểu cảm đó chưa từng xuất hiện trước mặt tôi, Lộ Phi trước kia cười lên dịu dàng vô cùng, nhưng hôm nay bởi vì tôi giày vò mà trở thành dáng vẻ lạnh lùng thế này.
“Tiền thuốc men của tôi, em làm thế nào?”
“Tôi mượn bạn.” Tuy tôi biết cậu ta biết chân tướng, nhưng tôi muốn lừa cậu ta thêm một lần cuối cùng, tôi không muốn cậu ta lại vì tôi mà có gánh nặng trong lòng, tôi thực sự nợ cậu ta nhiều lắm.
“Đừng gạt tôi nữa, tôi hy vọng em nói thật!”
“Tôi không lừa anh, tiền đúng là tôi mượn Thẩm Lệ Lệ!”
“Thẩm Lệ Lệ, Thẩm Lệ Lệ cô ta có lòng tốt cho em mượn tiền sao, em cho rằng tôi là kẻ ngốc ư?”
“Đương nhiên không phải đều là tiền của Thẩm Lệ Lệ, còn có Đường Đông Phi nữa.”
“Lý Viện, đến mức này rồi, em đừng gạt tôi nữa, tôi biết tất cả rồi.”
“Tôi, lúc đó tôi cũng không có cách nào, anh nhất định phải phẫu thuật, trong chốc lát tôi không moi ra nhiều tiền như thế, tôi chỉ có thể làm vậy!” Tôi còn chưa giải thích xong, cậu ta đột nhiên ôm lấy tôi, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, lúc đó em nên mặc kệ tôi, sao em phải đến bệnh viện, không phải em không yêu tôi sao? Hãy để kẻ ngốc như tôi tự sinh tự diệt!”
Tôi xoa đầu cậu ta như chị gái, cảm thấy đau lòng không nói nên lời vì cậu bạn nhỏ đáng thương, sự việc cứ như vậy đổ lên đầu, cậu ta dính vào tôi cũng thật xui xẻo, tôi nói với cậu ta: “Tôi phải cứu anh, anh đã giúp tôi lúc tôi bất lực nhất, với tôi mà nói, anh tựa như người thân, nếu không phải vì hôm đó tôi nói những lời đoạn tuyệt với anh, anh cũng sẽ không nghĩ quẩn, cho nên, đây coi như là tôi nợ anh, anh không cần có gánh nặng trong lòng.”
“Lý Viện, sao em ngốc như vậy, em có thể gọi cho cha mẹ tôi, sao lại phải hi sinh cơ thể của mình? Tại sao phải khiến mình vấy bẩn chứ!”
“Nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, tôi không thể để cha mẹ anh cuốn vào nó, tôi cũng biết kỳ thực anh cũng không muốn cho cha mẹ của anh biết chuyện này, nhà anh cũng không giàu có!”
“Nhưng nếu tôi sớm biết em sẽ làm như vậy vì kiếm tiền cho tôi, tôi căn bản sẽ không để em làm thế, tôi tình nguyện để cha mẹ mình đi nhờ vả người khác, tôi cũng không hy vọng em vì tôi mà quay lại cuộc sống nhơ nhuốc đó! Sao em ngốc vậy!”
Cuộc sống nhơ nhuốc, những câu chữ khiến người ta chán ghét dường nào, đúng vậy, trước đây tôi đã duy trì cuộc sống bằng những giao dịch nhơ nhuốc đó, cũng nhờ đó mà tôi biết Lưu Tê, dựa vào đó để không bị người khác xem thường trong trường, dựa vào đó mà cứu mạng Lộ Phi cậu. Haiz, đàn ông rốt cuộc vẫn để tâm đến quá khứ của phụ nữ, tôi biết làm như vậy sẽ khiến lòng tự tôn của cậu ta bị tổn thương, nhưng trong cái xã hội khắp nơi đều tràn đầy lợi ích này, chúng ta có cách nào đây? Không có tiền sẽ không có tất cả, không có địa vị thì người khác sẽ khinh thường, không có tiền lấy gì cứu người yêu, Lộ Phi vẫn ngây thơ như thế. Tôi cũng rất muốn nói cho cậu ta nghe những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải nói, chúng tôi không thể ở bên nhau nữa, nói thì cũng chỉ tăng thêm phiền não của cậu ta, có câu nói rất hay, có nói nhiều hơn nữa cũng không bằng bản thân tự trải nghiệm!
Tôi đối mặt với sự gào thét của Lộ Phi, vẫn bình tĩnh như thường, cậu ta thấy tôi im lặng thì càng tức giận hơn, liều mạng lắc mạnh tôi, nói: “Em nói đi, giải thích với tôi đi, sự kiêu ngạo trước đây của em đi đâu cả rồi?” Tôi nói với cậu ta: “Đây là cuộc đời của tôi!” Sau khi nghe được câu này, cậu ta chậm rãi buông tay, qua hồi lâu mới nói với tôi:
“Cô đi đi, chúng ta không ai nợ ai nữa...” Tôi nhịn không để mình khóc thành tiếng, dọn dẹp quần áo và đồ dùng hàng ngày của cậu ta, móc ra ít tiền lẻ tôi còn dư lại, hẳn là đủ để cậu ta ăn uống một ngày. Lúc đóng cửa phòng bệnh, trái tim đau đớn của tôi không kiềm nổi bùng phát, tôi che miệng mình, cố gắng để tiếng khóc nghẹn lại trong tay, đây là chuyện của tôi và Lộ Phi, là câu chuyện bi thương chảy ngược thành sông, lúc mới bắt đầu bất ngờ, vui vẻ như vậy, lúc kết thúc lại là kết cục như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ kết thúc tình cảm với Lộ Phi bằng cách này, thế sự vô thường, phải quý trọng từng khoảnh khắc.
Ổn định lại tâm trạng của mình, tôi rời khỏi bệnh viện, gọi điện cho bạn cùng phòng của Lộ Phi, nói: “Chào, tôi là Lý Viện, làm phiền cậu gọi điện cho cha mẹ Lộ Phi, để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện chăm sóc Lộ Phi, còn nữa, đừng nhắc đến bất kỳ chuyện gì giữa chúng tôi.”
“Chị Viện, chị và anh Phi thật sự chia tay sao?”
“Ừ!” Nói xong, tôi liền cúp điện thoại, đồng thời xóa tất cả ảnh và số điện thoại liên quan đến Lộ Phi.
Cảnh giới cao nhất khi hai người chia tay đại khái chính là cả đời không qua lại với nhau, tôi đã quyết định từ đây về sau tôi và Lộ Phi không còn bất cứ quan hệ gì nữa, đây cũng là kết cục tốt nhất của chúng tôi.
Trở lại ký túc xá, tôi như một người không có chuyện gì xảy ra, tắm giặt bình thường, ánh mắt của người khác nhìn tôi thế nào tôi cũng kệ, không oán không hận. Tôi tự khóa mình trong vương quốc của riêng mình, tự sinh tự diệt.
Tôi không ngừng làm việc, muốn khiến mình bận rộn, ga trải giường, vỏ chăn, ngay cả áo quần tôi cũng giặt lại một lần. Tôi cũng cảm giác mình điên rồi, bất luận Đường Đông Phi ngăn tôi thế nào, tôi vẫn cố chấp không ngừng giặt quần áo, lau bàn.
Cậu ấy cầm tay tôi nói: “Lý Viện, cậu điên rồi à, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Đâu đến mức phải làm khổ mình như thế? Sẽ có người đau lòng sao?” Trong đầu tôi căn bản không nghe thấy lời khuyên can của cậu ấy, một lòng chỉ muốn khiến mình bận rộn. Rốt cuộc cậu ấy chịu không nổi việc tôi tự ngược, đành tát tôi một phát, nói: “Lý Viện, cậu tỉnh lại đi, cậu cảm thấy làm như vậy có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình sao? Không thể, cậu không làm gì sai, là ông trời luôn bỡn cợt chúng ta, chúng ta không sai, cậu phải biết rằng cậu không hề sai, đừng giày vò bản thân!” Nước mắt của tôi cuối cùng cũng không cầm nổi, tôi ôm Đường Đông Phi khóc, cậu ấy thật tốt, không ngừng giảng giải cho tôi, giúp tôi kiên cường. Lần trước chuyện Lưu Tê cũng là cậu ấy giúp tôi thoát khỏi tuyệt cảnh, cuộc đời có một tri kỷ như vậy cũng đáng.
Tôi kéo tay Đường Đông Phi, nói: “Đông Phi à, trước đây tớ luôn nghĩ mình chỉ cần chia tay với Lộ Phi thì tớ sẽ không đau lòng nữa, nhưng hôm nay tớ mới phát hiện, tớ cũng luyến tiếc, nhưng tớ phải làm vậy, tớ cảm giác mình vô cùng có lỗi với cậu ấy. Cậu nói xem, sao mệnh tớ khổ như vậy, tại sao phải bắt tớ chịu đựng nhiều như thế, tớ thực sự không biết mình đã làm sai điều gì, sao ông trời lại luôn khiến tớ tuyệt vọng hết lần này đến lần khác như vậy.”
Những lời này dường như mỗi khi trải qua một lần tình duyên đứt đoạn, tôi đều sẽ nói với Đường Đông Phi, nhưng cậu ấy vẫn nghe tôi càu nhàu. Tôi khóc lóc trong lòng cậu ấy một hồi thì ngủ mất, loáng thoáng cảm giác cậu ấy đặt tôi trên giường, mấy ngày nay chăm sóc Lộ Phi quả thực quá mệt mỏi.
Bình luận facebook