• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 95 KHÔNG CÁCH NÀO TRÁNH KHỎI

CHƯƠNG 95: KHÔNG CÁCH NÀO TRÁNH KHỎI

Chuyện không mong xảy ra nhất, vẫn cứ xảy ra.

Nếu dùng một loài hoa để hình dung câu chuyện tình yêu, tôi cảm thấy hoa hồng là thích hợp nhất, vẻ ngoài rực rỡ nhưng một khi mất đi sự che chở của nước thì sẽ khô héo, chẳng còn mùi vị. Tôi luôn cảm thấy Lộ Phi sẽ không rơi vào tay loại người tầm thường như vậy, nhưng thực tế lại khác, xem ra người chính trực thiện lương cũng sẽ có ngày vì thứ gì đó mà thay đổi. Hoặc có lẽ bản thân mình cũng sẽ có ngày biến thành Lương Tiểu Huệ, nhưng nếu tôi thật sự biến thành loại người khắc nghiệt như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình.

Làm ở phòng gym cùng Đông Phi mấy ngày nay, tuy mới thời gian ngắn nhưng tôi cũng coi như gặp đủ mọi loại người. Có khi là cậu ấm cô chiêu, có lúc lại là học sinh trung học vừa tốt nghiệp, nhưng điện thoại di động thì ôm cả đống, tôi nghĩ mình làm mấy tháng cũng chẳng mua nổi điện thoại, vậy mà bọn họ có được dễ như trở bàn tay. Tôi chẳng biết phải lý giải xã hội này như thế nào, người nghèo thì rất nghèo, kẻ giàu thì rất giàu, không có giới hạn nào cả, dường như đã định trước là vậy rồi. Có người làm phục vụ, có người lại làm sếp lớn, một mặt là do vận may, nhưng tôi cảm thấy không thể không liên quan đến sự cố gắng, còn có việc người ta có dã tâm hay không. Bố mẹ tôi sở dĩ không có tiền, tôi cho rằng nguyên nhân lớn là do họ không được tiếp nhận nền giáo dục, không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài như thế nào, cho nên bọn họ không có dã tâm thay đổi tất cả. Trong mắt họ, họ chỉ nên cả đời làm nông dân, trồng hoa màu cả đời. Nhưng với người đã chứng kiến thế giới bên ngoài với cuộc sống muôn màu muôn vẻ như tôi, trái tim sẽ rung động. Ít nhất tôi bây giờ có hơi ngưỡng mộ, cũng hơi ghen tị, tôi muốn trở thành những người như vậy.

Từ lần bị chị nhân viên mắng, tôi thật sự không dám lười biếng chút nào. Cho dù khách hàng khó tính nhường nào, coi thường người khác ra sao, tôi cũng luôn luôn mỉm cười với họ. Hết cách rồi, vì sinh tồn, chỉ đành hèn nhát xin khách hàng tha thứ, để mình không bị trách cứ. Tính cách của tôi rất nhanh đã được mài giũa!

Lại đến thứ hai, nghe chị nhân viên bảo hôm nay ông chủ sẽ đến kiểm tra phòng tập gym, vì thế yêu cầu chúng tôi đến sớm một tiếng quét dọn sạch sẽ. Tôi lại rất tò mò về cái vị sếp này!

"Này, này, Viện Viện, cậu qua đây!" Đông Phi gọi tôi qua hóng hớt.

"Sao thế Đông Phi?"

"Tớ nghe các đồng nghiệp khác nói, anh chủ của chúng ta rất lợi hại, còn trẻ mà đã tự mình lập nghiệp. Nghe đồn còn rất thích thể thao, toàn bộ phòng tập gym thành phố T đều do anh chủ mở, chỗ chúng ta đang làm đã là phòng thứ 10 anh ta mở ra rồi. Anh nói xem hôm nay anh ta đến liệu có coi trọng tớ không? Ha ha ha!"

"Đường Đông Phi, cậu lại bắt đầu mê trai rồi, công việc được giao đã làm xong hết chưa hả? Lại bắt đầu hóng hớt!"

"Xong lâu rồi, tớ rảnh quá chán mà, giờ mới qua tìm cậu nói chuyện chút. Cậu xem cậu kìa, đúng là không có tiềm chất bà tám gì cả, chán chết đi được!"

"Đừng có mê trai nữa, nếu anh ta thành công như vậy thì tất nhiên rất trâu bò, có thể độc quyền toàn bộ phòng gym của thành phố T không ai chen vào được là đủ thấy thủ đoạn thế nào rồi. Thế nên cậu đừng có si mê anh ta đấy. Người như anh ta cho dù chúng ta tiếp cận được cũng không có kết quả gì đâu, đừng tự chuốc khổ vào mình!"

"Tớ biết mà, nhưng tớ vẫn không nhịn được phải đi hóng. Nghe các đồng nghiệp khác nói anh ta đã kết hôn rồi, nhưng dường như rất không hạnh phúc. Hình như là bởi vì hôn nhân gia tộc thôi, chắc chỉ là kết hôn trên danh nghĩa!"

"Nếu đã kết hôn rồi thì càng không chọc vào được, cậu phải biết điểm dừng, không được làm bồ nhí, làm bồ nhí không có kết quả gì hay ho đâu!"

"Ừ, tớ biết mà. Tớ chỉ là rảnh quá nên tán phét chuyện tình sử của anh ta thôi."

Tôi vỗ đầu Đường Đông Phi, nói với anh ấy: "Biết là tốt rồi!"

Chưa đợi tôi dạy bảo Đường Đông Phi xong đã thấy ông chủ của chúng tôi - Hứa Phi bước vào. Anh ta mặc một bộ vest đen, cà vạt đen, giày da đen nốt, cho người ta cảm giác rất lạnh lùng, khiến người khác không dám tới gần. Tôi đứng im tại chỗ cúi đầu, trong lòng hy vọng anh ta đừng bao giờ nhìn thấy tôi, như vậy tôi còn có thể sống yên ổn. Nhưng chuyện tôi không mong xảy ra nhất, vẫn cứ xảy ra.

Khi ông chủ đi đến trước mặt tôi, vốn đang định bước tiếp thì đột nhiên dừng lại, nói: "Cô là Lý Viện à?"

Tôi sợ sệt trả lời: "Vâng, là tôi."

"Tôi còn không biết ai to gan vậy, dám chọc giận thiên kim Lương gia, thì ra là cô. Quả nhiên dáng dấp cũng không tệ, coi như cô may mắn, nếu lần sau dám mạo phạm tôi nữa, tôi nhất định sẽ xử lý cô!"

Tôi không dám nói gì thêm, cảm giác như nói thêm một chữ sẽ làm vận mệnh của tôi thay đổi. Tôi im lặng gật đầu, anh ta có lẽ là thấy tôi tỏ vẻ yếu đuối không dám phản kháng, bèn bỏ qua cho tôi.

Nói xong anh ta tiếp tục kiểm tra các góc khác, thấy chút bụi anh ta cũng gọi người phụ trách đến dạy dỗ. Tôi nghĩ loại người kĩ tính như thế tuyệt đối là cung Xử Nữ. Nhưng không biết vì sao tôi luôn cảm thấy dưới vẻ lạnh lùng của anh ta là một dáng vẻ khác, nhưng không biết hình dung thế nào. Tôi vỗ mặt mình, vỗ bay cơn buồn ngủ rồi tiếp tục làm việc.

Người trong phòng gym đến đến đi đi thay đổi liên tục, bất tri bất giác đã đến tối rồi. Lúc này bà tám Đông Phi lại chạy đến quấy rầy tôi.

"Này này, Viện Viện, sáng hôm nay sao cậu lại bị ông chủ gọi thế? Có chuyện gì vậy?"

"Haizz, thì là chuyện của Lộ Phi và Lương Tiểu Huệ mấy hôm trước đó. Ông chủ biết nên cảnh cáo tớ thôi, thật là xui xẻo, sau này không dễ sống rồi!"

"Xem cậu nói kìa, đâu nghiêm trọng thế, tớ còn ước anh ta chú ý tới tớ, như vậy không chừng tớ sẽ có ngày lên làm bà chủ!"

"Đừng ngây thơ nữa, tớ nói với cậu bao nhiêu lần rồi, loại người như anh ta không tính kế được đâu, cậu không nghe thì tớ mặc kệ, đi làm việc đây."

"Ui, tớ chỉ đùa chút thôi mà, người ta làm sao coi trọng tớ được, cậu đừng mặc kệ tớ!"

Tôi đập bà tám Đường Đông Phi vài cái rồi đi đến phòng dụng cụ thu dọn lại, trước đây không phát hiện ra cậu ấy lại bà tám đến thế, đúng là, môi trường thay đổi tất cả.

Tôi đến phòng dụng cụ im lặng thu dọn lại đống máy móc hôm nay khách tập. Bọn họ đúng là dùng xong là vứt lung tung, tôi thu dọn hồi lâu mới xong, vừa quay đầu thì thấy Hứa Phi đứng trước mặt, tôi sợ đến mức hét ầm lên!

Sao anh ta lại đến đây? Tôi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, sáng nay tôi hạ mình như vậy, sao lại không thoát khỏi mắt thần của anh ta cơ chứ? Đúng là không cách nào tránh khỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom