Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 97 TAN NÁT CÕI LÒNG
CHƯƠNG 97: TAN NÁT CÕI LÒNG
Cuộc sống đối với tôi đúng là một trò đùa, mỗi lần tôi muốn làm lại cuộc đời thì lại cho tôi một đả kích nặng nề. Chỗ này tôi muốn đi cũng không đi được nữa.
Đường Đông Phi còn chưa biết chuyện xảy ra với tôi hôm nay, lúc tan làm cậu ấy vẫn như trước gọi tôi cùng về. Tôi cười với cậu ấy, nhưng anh ấy dường như vẫn cảm nhận được tôi không vui. Tôi vẫn cùng cậu ấy về khu tập thể cho công nhân, tắm rửa sạch sẽ, làm chuyện mình nên làm.
Có lẽ do dọc đường tôi chẳng nói gì với cậu ấy, cậu ấy nói gì tôi cũng đều cười đáp lại, cậu ấy bèn tò mò hỏi: "Viện Viện, hôm nay cậu sao vậy? Tớ nói gì cậu cũng chẳng để ý."
"Không sao, chỉ là có hơi nhớ nhà."
"Thật chỉ là nhớ nhà sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tôi tuy có hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn không muốn làm tổn thương cậu ấy, bèn bảo: "Thật mà, cậu nghĩ nhiều rồi, mau đi giặt quần áo đi."
"Hôm nay tớ không cần giặt, cậu có chuyện gì nhất định phải nói với tớ đấy, đừng nén trong lòng mà sinh bệnh ra."
Cậu ấy nói câu này thật làm tôi ấm lòng, nhưng ngay sau đó lại phá tan bầu không khí.
"Cậu biết không Viện Viện, ông chủ của chúng ta không tệ đâu, còn đặc biệt mua đồ uống lạnh cho chúng ta đấy."
Nghe xong tôi thật muốn cười ha ha, còn mua đồ uống lạnh, mọi người chẳng qua là bị vẻ ngoài của anh ta lừa thôi. Chiều nay anh ta làm chuyện bẩn thỉu với tôi, tôi còn nhớ rõ như in, chỉ có cô nàng ngốc Đường Đông Phi này mới cảm thấy anh ta là người tốt!
Tôi châm chọc: "Một ly nước giải khát mà đã mua chuộc được cậu rồi, sao mà dễ thế không biết."
"Viện Viện, sao lại nói tớ như vậy, ông chủ thật sự rất tốt mà, tớ không hy vọng cậu có thành kiến với tất cả đàn ông đâu. Từ khi cậu chia tay với Lộ Phi, tớ cảm giác cậu chẳng đánh giá tốt về con trai nữa. Tuy là cậu từng trải hơn tớ, nhưng cậu cũng đâu thể vơ đũa cả nắm mà nói ông chủ như vậy, anh ấy cũng đâu chọc vào cậu!"
Lúc này tôi thật muốn cho Đường Đông Phi một cái tát để cô nàng tỉnh ra, tôi thực sự là bị sự ngu xuẩn của cô nàng làm cho phát khóc. nhưng tôi lại không thể nói với anh ấy chuyện hôm nay, nói ra chỉ tăng thêm phiền phức chứ đâu giải quyết được vấn đề gì.
"Chỉ một ly nước giải khát cậu đã cảm thấy anh ta tốt thì tớ không còn gì để nói rồi." Tôi lười giải thích với cậu ấy, bèn rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Cậu ấy không trả lời tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có hơi tức giận.
Suy nghĩ của kiểu người muốn nhanh chóng câu được rùa vàng như Đường Đông Phi tôi có thể hiểu được, nhưng người mà anh ấy chọn chính là lưu manh, căn bản không có chút nào xứng là rùa vàng hết. Huống chi anh ta còn có vợ. Có thể ban đầu cậu ấy coi trọng tướng mạo và tiền tài của Hứa Phi, nhưng cậu ấy làm sao đảm bảo, Hứa Phi có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy chứ?
Tôi thấy quả thật chính là hy vọng hão huyền, Hứa Phi sẽ không ngu đến mức đối tốt với một cô nàng gái gọi!
Đường Đông Phi không nghe lời tôi, cậu ấy tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ, tôi có thể cảm giác cậu ấy đang tức giận. Nhưng đôi khi mâu thuẫn giữa bạn bè chỉ đơn giản như vậy, chúng tôi không ai nhường ai, vậy nên mẫu thuẫn vẫn luôn ở đó, từ từ trở nên gay gắt.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau Đường Đông Phi không chờ tôi mà đi trước một mình. Đối với người trọng sắc khinh bạn thể này, tôi chỉ biết cười ha ha.
Thấy còn lâu mới đến giờ đi làm, tôi liền chạy cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên cạnh gọi một bát cháo bát bảo và ba cái bánh bao. Lúc tâm trạng kém tôi chỉ thích ăn.
Nhưng tôi không ngờ rằng Hứa Phi cũng đến, anh ta muốn cố ý giám sát tôi hay sao?
Tôi tiếp tục ăn đồ của mình, nhưng anh ta vẫn không có ý muốn đi. Tôi mặc kệ anh ta, ai ngờ anh ta lại gọi đồ ăn y hệt tôi, thật làm tôi không còn gì để nói.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Ngon, không cần anh quan tâm."
"Sao tôi có thể không quan tâm được ? Dù sao về sau em chính là người của tôi."
Cái gì mà người của anh, anh đừng nói mấy câu buồn nôn như vậy được không? Bình thường chút được không?"
Tôi lười chẳng muốn nói với anh ta, bèn đứng phắt dậy. Đang chuẩn bị đi thì bị anh ta kéo lại, mà cảnh này vừa hay bị Đường Đông Phi nhìn thấy!
Trời ạ, tôi vội vàng bỏ tay anh ta ra, nhưng anh ta lại vừa kéo vừa ôm lấy tôi, tôi vùng ra chạy khỏi quán ăn, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc tôi muốn giải thích với Đường Đông Phi thì anh ấy cũng đi qua chỗ tôi.
"Không phải có ai đó nói ông chủ xấu xa sao? Sao hôm nay lại chủ động nhào vào vậy."
"Đông Phi, cậu thực sự hiểu nhầm tớ rồi. Tớ không có ý đó, hôm nay chỉ là trùng hợp gặp phải anh ta, tớ cũng không muốn như vậy."
"Tớ thấy cậu thật vui vẻ, làm gì có chút nào không muốn?"
"Cậu thực sự hiểu nhầm tớ mà, Đông Phi, tớ chẳng có chút quan hệ nào với anh ta cả!"
"Chẳng có chút quan hệ nào, chẳng có chút quan hệ nào mà còn ngồi trong lòng anh ta. Cậu tính toán cái gì hả? Tớ đối với cậu tốt như vậy, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, cậu lại nói xấu anh ấy, còn không cho tớ tiếp cận anh ấy. Thì ra là chính mình chọn trúng, thảo nào!"
"Đông Phi, xin cậu đừng nghĩ tớ như vậy được không? Hai ta sống với nhau lâu như vậy, tớ là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết?"
"Tớ không biết, cũng không muốn biết. Tớ chỉ tin tưởng vào mắt mình, tai mình, vào tất cả những gì tớ nhìn thấy nghe thấy!"
Bị cậu ấy nói thế tôi vô cùng đau lòng, trước giờ chưa từng đau lòng đến vậy. Nhưng có đôi khi có một số chuyện không thể tránh được, cho dù giải thích như thế nào, cứu vãn như thế nào, Đường Đông Phi vẫn không chịu tin tưởng tôi. Trong lòng tôi thật sự rất rất khó chịu...
Chuyện bạn bè thật sự khó mà nói rõ được, nhất là nếu hai người cùng thích một đối tượng thì thật sự là hết đường giải thích.
"Đông Phi, cậu hãy dùng lý trí suy nghĩ chút đi, tớ đã nói anh ta như vậy rồi mà còn định nhào vào anh ta à?"
"Ai mà biết được, cậu thiếu tiền như vậy?"
Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh, lạnh lùng nói với cậu ấy: "Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ!"
Nói xong tôi trở về đi làm, không ngờ bạn bè tốt trước đây lại có ngày vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù...
Hoài nghi nhân sinh, cũng càng hoài nghi bản thân, hôm nay tôi chẳng muốn đi làm nữa, bèn gọi điện cho chị nhân viên xin nghỉ, rồi một mình chạy đến công viên phụ cận ngắm hòn giả sơn, ngắm nước. Trước đây hai chúng tôi tốt đẹp biết bao, đã nói sẽ cùng nhau thay đổi, vậy mà kết cục lại vì một người đàn ông mà... Chẳng còn gì để nói, nếu cuộc đời đã tàn nhẫn đến thế, nó thật sự sẽ như con dao cắt từng nhát vào lòng bạn, đau đến không thể kiềm chế...
Giờ khắc này, tôi cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, giống như một hạt cát vậy. Quả nhiên, quan tâm càng nhiều thì mất đi càng lớn. Con người chỉ nên vì mình mà sống, bằng không, kẻ bị tổn thương sẽ chính là bản thân mình!
Cuộc sống đối với tôi đúng là một trò đùa, mỗi lần tôi muốn làm lại cuộc đời thì lại cho tôi một đả kích nặng nề. Chỗ này tôi muốn đi cũng không đi được nữa.
Đường Đông Phi còn chưa biết chuyện xảy ra với tôi hôm nay, lúc tan làm cậu ấy vẫn như trước gọi tôi cùng về. Tôi cười với cậu ấy, nhưng anh ấy dường như vẫn cảm nhận được tôi không vui. Tôi vẫn cùng cậu ấy về khu tập thể cho công nhân, tắm rửa sạch sẽ, làm chuyện mình nên làm.
Có lẽ do dọc đường tôi chẳng nói gì với cậu ấy, cậu ấy nói gì tôi cũng đều cười đáp lại, cậu ấy bèn tò mò hỏi: "Viện Viện, hôm nay cậu sao vậy? Tớ nói gì cậu cũng chẳng để ý."
"Không sao, chỉ là có hơi nhớ nhà."
"Thật chỉ là nhớ nhà sao? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tôi tuy có hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn không muốn làm tổn thương cậu ấy, bèn bảo: "Thật mà, cậu nghĩ nhiều rồi, mau đi giặt quần áo đi."
"Hôm nay tớ không cần giặt, cậu có chuyện gì nhất định phải nói với tớ đấy, đừng nén trong lòng mà sinh bệnh ra."
Cậu ấy nói câu này thật làm tôi ấm lòng, nhưng ngay sau đó lại phá tan bầu không khí.
"Cậu biết không Viện Viện, ông chủ của chúng ta không tệ đâu, còn đặc biệt mua đồ uống lạnh cho chúng ta đấy."
Nghe xong tôi thật muốn cười ha ha, còn mua đồ uống lạnh, mọi người chẳng qua là bị vẻ ngoài của anh ta lừa thôi. Chiều nay anh ta làm chuyện bẩn thỉu với tôi, tôi còn nhớ rõ như in, chỉ có cô nàng ngốc Đường Đông Phi này mới cảm thấy anh ta là người tốt!
Tôi châm chọc: "Một ly nước giải khát mà đã mua chuộc được cậu rồi, sao mà dễ thế không biết."
"Viện Viện, sao lại nói tớ như vậy, ông chủ thật sự rất tốt mà, tớ không hy vọng cậu có thành kiến với tất cả đàn ông đâu. Từ khi cậu chia tay với Lộ Phi, tớ cảm giác cậu chẳng đánh giá tốt về con trai nữa. Tuy là cậu từng trải hơn tớ, nhưng cậu cũng đâu thể vơ đũa cả nắm mà nói ông chủ như vậy, anh ấy cũng đâu chọc vào cậu!"
Lúc này tôi thật muốn cho Đường Đông Phi một cái tát để cô nàng tỉnh ra, tôi thực sự là bị sự ngu xuẩn của cô nàng làm cho phát khóc. nhưng tôi lại không thể nói với anh ấy chuyện hôm nay, nói ra chỉ tăng thêm phiền phức chứ đâu giải quyết được vấn đề gì.
"Chỉ một ly nước giải khát cậu đã cảm thấy anh ta tốt thì tớ không còn gì để nói rồi." Tôi lười giải thích với cậu ấy, bèn rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Cậu ấy không trả lời tôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có hơi tức giận.
Suy nghĩ của kiểu người muốn nhanh chóng câu được rùa vàng như Đường Đông Phi tôi có thể hiểu được, nhưng người mà anh ấy chọn chính là lưu manh, căn bản không có chút nào xứng là rùa vàng hết. Huống chi anh ta còn có vợ. Có thể ban đầu cậu ấy coi trọng tướng mạo và tiền tài của Hứa Phi, nhưng cậu ấy làm sao đảm bảo, Hứa Phi có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy chứ?
Tôi thấy quả thật chính là hy vọng hão huyền, Hứa Phi sẽ không ngu đến mức đối tốt với một cô nàng gái gọi!
Đường Đông Phi không nghe lời tôi, cậu ấy tắm rửa xong liền tắt đèn đi ngủ, tôi có thể cảm giác cậu ấy đang tức giận. Nhưng đôi khi mâu thuẫn giữa bạn bè chỉ đơn giản như vậy, chúng tôi không ai nhường ai, vậy nên mẫu thuẫn vẫn luôn ở đó, từ từ trở nên gay gắt.
Quả nhiên sáng sớm hôm sau Đường Đông Phi không chờ tôi mà đi trước một mình. Đối với người trọng sắc khinh bạn thể này, tôi chỉ biết cười ha ha.
Thấy còn lâu mới đến giờ đi làm, tôi liền chạy cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên cạnh gọi một bát cháo bát bảo và ba cái bánh bao. Lúc tâm trạng kém tôi chỉ thích ăn.
Nhưng tôi không ngờ rằng Hứa Phi cũng đến, anh ta muốn cố ý giám sát tôi hay sao?
Tôi tiếp tục ăn đồ của mình, nhưng anh ta vẫn không có ý muốn đi. Tôi mặc kệ anh ta, ai ngờ anh ta lại gọi đồ ăn y hệt tôi, thật làm tôi không còn gì để nói.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Ngon, không cần anh quan tâm."
"Sao tôi có thể không quan tâm được ? Dù sao về sau em chính là người của tôi."
Cái gì mà người của anh, anh đừng nói mấy câu buồn nôn như vậy được không? Bình thường chút được không?"
Tôi lười chẳng muốn nói với anh ta, bèn đứng phắt dậy. Đang chuẩn bị đi thì bị anh ta kéo lại, mà cảnh này vừa hay bị Đường Đông Phi nhìn thấy!
Trời ạ, tôi vội vàng bỏ tay anh ta ra, nhưng anh ta lại vừa kéo vừa ôm lấy tôi, tôi vùng ra chạy khỏi quán ăn, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc tôi muốn giải thích với Đường Đông Phi thì anh ấy cũng đi qua chỗ tôi.
"Không phải có ai đó nói ông chủ xấu xa sao? Sao hôm nay lại chủ động nhào vào vậy."
"Đông Phi, cậu thực sự hiểu nhầm tớ rồi. Tớ không có ý đó, hôm nay chỉ là trùng hợp gặp phải anh ta, tớ cũng không muốn như vậy."
"Tớ thấy cậu thật vui vẻ, làm gì có chút nào không muốn?"
"Cậu thực sự hiểu nhầm tớ mà, Đông Phi, tớ chẳng có chút quan hệ nào với anh ta cả!"
"Chẳng có chút quan hệ nào, chẳng có chút quan hệ nào mà còn ngồi trong lòng anh ta. Cậu tính toán cái gì hả? Tớ đối với cậu tốt như vậy, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, cậu lại nói xấu anh ấy, còn không cho tớ tiếp cận anh ấy. Thì ra là chính mình chọn trúng, thảo nào!"
"Đông Phi, xin cậu đừng nghĩ tớ như vậy được không? Hai ta sống với nhau lâu như vậy, tớ là người thế nào chẳng lẽ cậu không biết?"
"Tớ không biết, cũng không muốn biết. Tớ chỉ tin tưởng vào mắt mình, tai mình, vào tất cả những gì tớ nhìn thấy nghe thấy!"
Bị cậu ấy nói thế tôi vô cùng đau lòng, trước giờ chưa từng đau lòng đến vậy. Nhưng có đôi khi có một số chuyện không thể tránh được, cho dù giải thích như thế nào, cứu vãn như thế nào, Đường Đông Phi vẫn không chịu tin tưởng tôi. Trong lòng tôi thật sự rất rất khó chịu...
Chuyện bạn bè thật sự khó mà nói rõ được, nhất là nếu hai người cùng thích một đối tượng thì thật sự là hết đường giải thích.
"Đông Phi, cậu hãy dùng lý trí suy nghĩ chút đi, tớ đã nói anh ta như vậy rồi mà còn định nhào vào anh ta à?"
"Ai mà biết được, cậu thiếu tiền như vậy?"
Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh, lạnh lùng nói với cậu ấy: "Cậu thích nghĩ sao thì nghĩ!"
Nói xong tôi trở về đi làm, không ngờ bạn bè tốt trước đây lại có ngày vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù...
Hoài nghi nhân sinh, cũng càng hoài nghi bản thân, hôm nay tôi chẳng muốn đi làm nữa, bèn gọi điện cho chị nhân viên xin nghỉ, rồi một mình chạy đến công viên phụ cận ngắm hòn giả sơn, ngắm nước. Trước đây hai chúng tôi tốt đẹp biết bao, đã nói sẽ cùng nhau thay đổi, vậy mà kết cục lại vì một người đàn ông mà... Chẳng còn gì để nói, nếu cuộc đời đã tàn nhẫn đến thế, nó thật sự sẽ như con dao cắt từng nhát vào lòng bạn, đau đến không thể kiềm chế...
Giờ khắc này, tôi cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, giống như một hạt cát vậy. Quả nhiên, quan tâm càng nhiều thì mất đi càng lớn. Con người chỉ nên vì mình mà sống, bằng không, kẻ bị tổn thương sẽ chính là bản thân mình!
Bình luận facebook