-
Chương 102
Editor: Hoàng Tử Ngọc Băng
Beta: voi còi
Mười phút sau khi xảy ra chuyện Quan Chỉ mới biết tin phu nhân qua đời.
Khương Nhiên không kịp nói tình huống cho anh ấy biết, tất cả đều là do những nhân viên bảo vệ vòng ngoài thông báo cho anh ấy.
Lúc Quan Chỉ chạy đến, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Khương Nhiên.
Tình huống rất hỗn loạn, nhân viên bảo vệ tụ tập một chỗ cùng với nhân viên nhà ma để chuyển những vật dụng trang trí khổng lồ rơi xuống đi.
Đó là một mặt quỷ dữ tợn lộ ra răng nanh. Bình thường lúc xe con đi ngang qua, bất chợt nhô đầu ra dọa người.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, lúc xe của Lưu Diệp đi qua, mặt quỷ đó không chỉ nhô đầu ra, còn theo sát rớt xuống, một khối kim loại nặng nề, đập ngay ở trên xe của Lưu Diệp...
Vì vậy chờ đến khi các nhân viên khẩn cấp đưa công cụ đến dời mặt quỷ khổng lồ này đi, nhìn thấy chính là hiện trường thê thảm không nỡ nhìn.
Máu đã khô lại từ sớm, đọng thành bãi trên mặt đất, đúng là phu nhân vẫn còn vui vẻ nhìn thấy lúc trước.
Dù là Quan Chỉ nhìn sống chết thành quen, đều bị một màn kinh hãi trước mắt mà lùi lại một bước.
Anh ấy nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy rất không thoải mái.
Thậm chí anh ấy cảm thấy hơi buồn nôn, cảnh máu me đầm đìa kia quá kích thích anh ấy.
Các nhân viên y tế do anh ấy mang đến đã sớm không có sức xoay chuyển trời đất (đủ sức làm việc), sau khi đứng mấy giây ở đó, đều là vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, sau đó làm vài tư thế cấp cứu cuối cùng, lại ngẩng mặt không có cách nào khác.
Quan Chỉ không ngờ hiện trường lại thảm thiết như vậy. Anh ấy phất tay ý bảo những nhân viên y tế kia rời khỏi đó.
Thật ra trước khi đến anh ấy đã dự liệu tới loại tình huống này, chẳng thế thì nhân viên bảo vệ cũng sẽ không chờ anh ấy qua xử lý
Sắc mặt Quan Chỉ tái xanh đi ra ngoài.
Người kinh doanh nhà ma bị trói gô đến trước mặt anh ấy, Quan Chỉ hận không thể đạp một cước chết kẻ đó.
Đây là xảy ra chuyện gì, đây là không muốn mạng người đó ư?!
Trăng tròn hoa thắm (đoàn tụ sum vầy), vẫn cứ xuất hiện chuyện rủi ro như vậy.
Ông chủ nhà ma sợ đến chân cũng đứng không thẳng, không ngừng xin tha mạng, vừa nhìn thấy Quan Chỉ thì lại càng giải thích cùng cầu xin tha thứ: “Mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra, thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy... Hơn nữa lại quá trùng hợp...”
Quan Chỉ mặc kệ gã ta, phất tay bảo nhân viên bảo vệ kéo gã xui xẻo này xuống.
Bên ngoài nhà ma các lãnh đạo địa phương cũng tạm thời bị gọi đến, xếp thành một hàng ngay ngắn. Lúc Quan Chỉ đi ra, những người đó sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tất cả đang chờ Khương Nhiên nổi trận lôi đình.
Chiến thần kinh khủng trong tin đồn, chẳng ai biết lúc anh giận dữ sẽ như thế nào.
Có điều chờ tới cũng không phải Khương Nhiên, mà là Quan Chỉ người nhân viên xui xẻo bị gọi đến.
Anh ấy cố hết sức sắp xếp, phong tỏa hiện trường, gọi người đến kiểm tra bên trong nhà ma, thẩm vấn ông chủ nhà ma cả đêm... Rất nhanh tình hình đã được ổn định.
Đối với ở chiến trường mà nói, điều này thật sự là sự kiện nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng trái tim Quan Chỉ lại bị đè nặng, bởi vì kể từ sau khi đến hiện trường, anh ấy chưa từng thấy thủ lĩnh.
Vốn thủ lĩnh nên đến đầu tiên, kể từ sau khi chuyện xảy ra cũng không có xuất hiện.
Chuyện này nghĩ như thế nào cũng làm cho người ta thấy da đầu tê dại.
Đúng là tất cả mọi người đều quen nhìn thấy người sống chết, Quan Chỉ cũng không dám nghĩ khác.
Dù sao đó không phải ai khác, đó là Khương Nhiên, là thủ lĩnh mà bọn họ kính trọng!
Nhưng mà để đảm bảo an toàn, dưới sự nhắc nhở của bộ tham mưu, cuối cùng Quan Chỉ vẫn vội vàng cho người đi gọi điện cho bộ nuôi dưỡng trẻ em, bảo bọn họ nhanh chóng ôm thằng nhóc chưa kịp đặt tên là thân nhân duy nhất trên đời này của thủ lĩnh tới đây.
Ngộ nhỡ thật sự có chuyện tức giận lôi đình cẩu huyết xảy ra, có thằng nhóc kia ở đây, thì có thể khiến thủ lĩnh tỉnh táo lại một chút.
Sau khi Quan Chỉ xong việc, rốt cuộc anh ấy cũng biết tình huống cụ thể của thủ lĩnh. Nghe nói chuyện xảy ra không lâu thì thủ lĩnh đã về phòng ngủ.
Tình huống này nghĩ như thế nào cũng khác thường làm cho tim người ta run rẩy.
Quan Chỉ đánh bạo gõ cửa, kết quả gõ một lúc lâu mà không thấy trả lời.
Quan Chỉ đang suy nghĩ có nên triệu tập khẩn cấp một tiểu đội, nghiên cứu chuyện an ủi thủ lĩnh thế nào.
Ngược lại một thành viên tổ điều trị chạy đến xin phép anh ấy một câu, trước khi thủ lĩnh đi vào phòng ngủ đã từng lấy thuốc gây tê từ tổ điều trị.
Quan Chỉ nghe xong, mặt mày trắng bệch.
Thật may là người kia trả lời một năm một mười: “Là ở trong liều thuốc an toàn, chỉ làm người dùng ngủ say từ một đến hai ngày, thật đấy, liều thuốc nặng hơn tôi cũng không dám cho... Tôi biết rõ luật an toàn mà... Cho nên yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...”
Quan Chỉ thở dài một hơi.
Anh ấy vội vàng liên lạc với Sở Linh, hai người mặt mày buồn rầu. Thằng nhóc Sở Linh kia suýt thì bật khóc.
Quan Chỉ lại than thở, hai người cũng không biết làm sao bây giờ.
Hai người đều là người lớn độc thân đến bạn gái cũng chưa có, hoàn toàn không có kinh nghiệm an ủi người góa vợ.
Điều duy nhất mà Quan Chỉ và Sở Linh có thể làm là nhanh chóng xử lí ổn thỏa chuyện này.
Sau khi kiểm tra mấy thứ khác xong, bao gồm những ban ngành đến viếng, Quan Chỉ cũng không biết tại sao mình có thể vượt qua được.
Hơn nữa sau khi người phát ngôn nói xong những lời đau khổ ở trong tin tức kia, suýt nữa thì Khương Gia Quân bị người đến viếng bao vây.
Khi còn sống phu nhân bị coi thường, bây giờ lại trở thành người phụ nữ vĩ đại nhất thế giới, bao nhiêu lời ca ngợi đều tập trung về phu nhân.
Càng kì lạ hơn, những giới diễn viên nghệ sĩ nữ diễn viên, hiệp hội phụ nữ, các đại biểu hiệp hội dưỡng sinh tuyệt đối không chút giao tiếp gì với phu nhân, đều rối rít bày tỏ sự quan tâm đối với tình huống của Khương Nhiên, thậm chí nói rằng tình nguyện đến đây làm bạn với Khương Nhiên, hy vọng có thể an ủi anh, làm bạn cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn làm người ta đau lòng này...
Thậm chí còn có mấy người phụ nữ rất có địa vị, lên tiếng muốn làm mẹ nuôi của đứa bé...
Quan Chỉ thật là đau đầu nhức óc, sau khi sai người đuổi đám người này đi, anh ấy cũng lo lắng, rất nhiều chuyện anh ấy xử lý được liền xử lý, nhưng có một số việc nhỏ anh ấy thật sự không có biện pháp xử lý!
Chọn đất đặt mộ ở đâu là một vấn đề, tại thời điểm thủ lĩnh bế quan trong phòng, anh ấy chỉ có thể làm từng bước xử lý chuyện trong tay.
Thật may là một ngày sau, cuối cùng Khương Nhiên cũng ra khỏi phòng ngủ.
Quan Chỉ vừa nghe nói chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho bộ nuôi dưỡng trẻ em, bảo bọn họ nhanh chóng ôm đứa bé qua.
Thật ra, gần đây hình như đứa bé này cũng có cảm ứng tâm linh, trước đây Lưu Diệp thường gọi điện thoại cho đứa bé, ở trong điện thoại cùng đứa bé kể chuyện xưa hát nhạc thiếu nhi. Có lẽ hôm qua không nghe được giọng mẹ đúng giờ, bé khóc rất to.
Bộ phận nuôi dưỡng trẻ em cố gắng dỗ dành cố gắng chơi đùa cũng không được.
Cho nên chờ lúc đứa bé được ôm đến, thằng nhóc kia tuy không khóc to, nhưng cũng tuyệt đối là đôi mắt hồng hồng, cẳng chân cánh tay nhỏ đều múa may giống như muốn bắt gì đó, giữa chừng lại nhếch miệng khóc vài tiếng.
Lúc Khương Nhiên nhìn thấy con, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Anh cứ đờ người nhìn đứa bé.
Sau khi im lặng mấy giây, rốt cuộc Khương Nhiên cũng cử động.
Anh lấy một đồ vật từ trong túi ra, đó là dây cột tóc của Lưu Diệp.
Mọi lần lúc đi ra ngoài, Lưu Diệp đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp. Nhưng chỉ cần đi vào trong phòng ngủ, cô sẽ thả tóc, thay bằng dây buộc tóc này, mặc quần áo ở nhà nhảy nhót giống như thỏ.
Cho nên lúc anh trở về phòng ngủ, lần đầu tiên nhìn đến chính là dây cột tóc để ở trên bàn.
Màu lam nhạt, không trang trí thứ gì.
Khương Nhiên cẩn thận nhét dây cột tóc trong tay mình vào lòng bàn tay thằng nhóc.
Lòng bàn tay đứa bé mềm mềm, nhanh chóng nắm chặt dây cột tóc mà mẹ để lại.
Có lẽ là ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đứa bé lại cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy cái dây cột tóc tự đùa tự chơi.
Trong một giây kia tất cả mọi người đều nín thở.
Tại lúc mọi người bị đè nén im lặng, Khương Nhiên lập tức quay mặt lại, khẽ ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà xác...”
Quan Chỉ không dám thở mạnh, anh ấy cũng không dám nhìn vẻ mặt của thủ lĩnh quá lâu, dường như bị dọa sợ, anh ấy nhanh nhẹn dẫn đường.
Lúc đợi thủ lĩnh xuất hiện, anh ấy đã thẩm vấn ông chủ nhà ma hai lần, ông chủ kia như bị hù sắp tè ra quần. Chỉ là trong lúc thẩm vấn, ngược lại Quan Chỉ biết thêm một vài chi tiết.
Ví dụ như ngay sau đó, thủ lĩnh lập tức chạy vào.
Sau đó lúc mọi người cố gắng di chuyển mặt quỷ kia, thủ lĩnh cũng lên trước hành động. Thật ra thì trọng lượng đó đối với thủ lĩnh mà nói không tính là gì, cho dù nặng hơn một chút, chỉ cần có kỹ xảo thủ lĩnh vẫn có thể di chuyển được.
Nhưng mà chỉ mới nhấc lên một chút, có lẽ là thấy được phu nhân bị đập ở bên trong...
Theo như sự miêu tả của ông chủ, người xông vào đó đột nhiên lùi lại một bước như bị rút hết sức lực...
Tình hình sau đó quá hỗn loạn, ông chủ cũng không chú ý đến người kia đã đi đâu nữa. Gã giúp đỡ cứu người, gã còn tưởng người kia nhấc không nổi, gã cũng vội vàng tìm người mang máy móc đến...
Mà lúc này anh dẫn đầu đi đến nhà xác, bên trong có thi thể phu nhân bị dập nát.
Quan Chỉ rất sợ xảy ra trường hợp thủ lĩnh phát điên...
Quả nhiên lúc sắp vào cửa, Quan Chỉ thấy thủ lĩnh chần chừ một chút, dừng bước đứng ở cửa.
Quan Chỉ cũng không dám thúc giục, anh ấy lo lắng cúi đầu chờ hành động tiếp theo của thủ lĩnh.
Thật may là thủ lĩnh nhanh chóng đi vào bên trong.
Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Hơn nữa tình hình sau đó ngoài dự đoán của Quan Chỉ.
Khương Nhiên chậm rãi đeo bao tay vô khuẩn. Sau khi đeo xong, anh lập tức đi qua.
Căn phòng trống trải chỉ có một bàn mổ ở đó, lẻ loi.
Một vật gì đó không thể gọi là hình người bị vải trắng trùm lên.
Lúc Khương Nhiên đi đến, vẻ mặt người ở đây đều căng thẳng theo bản năng, mỗi người nhìn qua đều rất nghiêm túc.
Tình huống này thật quỷ dị.
Không biết do ánh sáng của đèn, hay sắc mặt của Khương Nhiên vốn đã tái nhợt...
Động tác của anh giống như pha quay chậm.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào ngón tay anh. Khương Nhiên bình tĩnh vén vải trắng lên.
Phía dưới là một thi thể làm người ta không dám nhìn thẳng.
Quan Chỉ cũng không dám nhìn, thế nhưng Khương Nhiên lại cứ thế nhìn xuống.
Không những nhìn, tầm mắt của anh còn dừng lại trên thi thể kia rất lâu.
Anh bình tĩnh làm tất cả, Khương Nhiên không phải người chuyên nghiệp, có thể có người có chuyên môn ở cùng anh, anh sẽ hỏi mấy vấn đề.
Trong thời gian còn lại Khương Nhiên không ngừng kiểm tra thi thể, động tác của anh vô cùng chuẩn và nhanh.
Khi chuyển động thi thể những ngón tay cũng vững vàng không có một chút run rẩy.
Không biết có phải khí lạnh bên trong quá nặng không, Quan Chỉ cảm thấy trái tim không thoải mái.
Khương Nhiên lại có thể luôn dùng giọng điệu vững vàng hỏi thăm vấn đề.
Quan Chỉ cũng không biết thủ lĩnh làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Nhưng vào lúc này, vốn Lưu Diệp nên bị kiểm tra thi thể thì lại đang đối mặt với sự xâm nhập tâm trí.
Có lẽ thấy Lưu Diệp trúng độc quá sâu, đời sau của Điền Thất mời cô tới cũng chẳng phải nhân vật đơn giản, mà là chuyên gia tâm lý học đặc biệt quyền uy, Tư Đăng Kha càng cực kỳ có kinh nghiệm phong phú với chứng bệnh.
Chuyên gia này nhìn bề ngoài thì rất dễ gần, chỉ là một phụ nữ cao tuổi có kiến thức, giọng điệu của bà ta cũng rất thân mật.
Có điều mỗi câu đều có mục đích riêng.
Sau khi tán gẫu với Lưu Diệp mấy câu, chuyên gia này liền đổi chủ đề: “Bình thường cô có tự do không? Dĩ nhiên tự do có rất nhiều loại, ví dụ như cô có thể tự do hô hấp, có thể tự do sắp xếp thời gian của mình, nhưng trên hết tự do phải thể hiện trên tư tưởng. Nếu lúc cô và Khương Nhiên có suy nghĩ khác nhau, hai người sẽ xử lí như thế nào, sẽ cãi nhau sao? Cậu ta cho phép cô có ý kiến khác sao?”
Lưu Diệp do dự một lúc, không thể không trả lời: “Chúng tôi không cãi nhau bao giờ...”
Chủ yếu do cô không dám. Đừng nói cãi nhau, thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt của Khương Nhiên cũng giống như việc cô đưa ra ý kiến mà không đếm xỉa đến tính mạng, nếu thật sự cãi nhau, vậy thì...
Chuyên gia kia không hạ phán đoán suy luận, chỉ giống như thích cười, hỏi tiếp: “Vậy bình thường khi hai người có mâu thuẫn sẽ xử lý như thế nào? Cô và Khương Nhiên mặc kệ là từ bên ngoài hay là bên trong cũng không phải cùng một kiểu người, mới đầu giày vò rất nhiều nhỉ?”
“A...” Lưu Diệp không biết nên nói gì.
Lúc xảy ra vấn đề, đều là cô thỏa hiệp.
“Vậy cô biết gì về cậu ta?” Đối phương nhìn cô với ánh mắt cổ vũ.
Lưu Diệp do dự, dè dặt trả lời: “Anh ấy... rất lợi hại, hơi thích sạch sẽ... Rất chịu khó làm việc, lúc làm việc rất nhanh nhẹn, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng... Làm cho người ta có cảm giác không thể lẫn đi đâu được... Dù sao cũng lợi hại hơn tôi nhiều... Rất quả quyết... Rất có đầu óc...”
“Về phương diện khác thì sao?” Chuyên gia nhắc nhở cô: “Ví dụ như thái độ bình thường cậu ta với cô, cô có cảm giác gì?”
“A... Bởi vì anh ấy là quân nhân, ở trong quân đội, cho nên từ trước đến nay anh ấy đều nói một không nói hai, trong Khương Gia Quân cũng không ai có thể phản đối anh ấy, dù sao từ lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy đã là bộ dáng kia. Đúng rồi, thật ra thời gian anh ấy không biết tôi là nữ, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt. Tôi còn nhớ chúng tôi bị bao vây ở rừng cây rất nguy hiểm, lúc đó anh ấy vẫn còn nói đùa với tôi... Anh ấy cũng không còn nghiêm túc như thế nữa. Sau đó lại để cho tôi vào quân đội của anh ấy để bảo vệ tôi, anh ấy còn lén dẫn tôi đi chơi... Cho tôi xem rất nhiều chuyện có ý nghĩa, còn mời tôi đi ăn món khoái khẩu... Có điều sau khi anh ấy biết tôi là con gái...”
Giọng Lưu Diệp nhỏ dần, cô nhớ lại những việc không vui lúc trước.
Cô im lặng một lát, mới nói tiếp: “Tôi hiểu rõ bà muốn xem quan hệ chúng tôi như thế nào... Tôi biết rõ chúng tôi không giống tình nhân bình thường, nhưng thôi...”
Trừ những chuyện không muốn nhớ lại, cũng có một vài kỉ niệm đáng nhớ. Cô từ từ nhớ lại, nhỏ giọng giải thích rất không tự tin: “Thật ra chúng tôi không như mọi người suy nghĩ đâu, thật đó. Giống như tối ngủ, tôi rất hay đá chăn, sau đó anh ấy sẽ thường ngồi dậy giúp tôi đắp lại chăn. Còn nữa... độ ấm trong phòng của chúng tôi có thể điều chỉnh, thật ra Khương Nhiên không thích nhiệt độ quá cao, nhưng mà... Vì tôi sợ lạnh, sau khi anh ấy phát hiện tôi mặc đồ rất dày trong nhà, liền chủ động nâng nhiệt độ lên cao hơn... Anh ấy cũng rất quan tâm đến khẩu vị của tôi, cơm trưa cơm tối ăn gì, đều cho tôi chọn. Dù tôi chọn nguyên liệu nấu ăn gì, anh ấy cũng ăn theo... Dù anh ấy không thích, cũng không oán trách. Có lúc tôi giận anh ấy, tôi liền chọn những đồ anh ấy không thích ăn, cố ý làm hư nó, nhưng anh ấy không để trong lòng... Cũng chưa từng nói nặng lời với tôi...”
Lưu Diệp vừa nói vừa nhìn sắc mặt chuyên gia.
Người kia không ngắt lời cô.
Lá gan Lưu Diệp cũng lớn hơn, cô nghĩ đến rất hiểu chuyện nhỏ, bởi vì hai người sinh hoạt chung một chỗ chính là do những chuyện nhỏ nhặt kia tạo thành: “Có một lần tôi tắm nước nóng, kết quả ngủ thiếp đi, đoán chừng khi đó bị cảm lạnh, bụng rất khó chịu. Sau đó anh ấy dùng tay xoa nhẹ giúp tôi, lòng bàn tay anh rất nóng, lúc xoa rất thoải mái. Tôi mơ mơ hồ hồ được anh ấy xoa đến ngủ quên mất, chờ sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện anh ấy vẫn luôn xoa không ngừng, cứ xoa như vậy cho tôi rất lâu...”
Lưu Diệp ngại ngùng nhẹ giọng: “Tuy có lúc tôi rất sợ anh ấy, nhưng nghĩ kĩ lại anh ấy chưa từng đụng đến dù chỉ là đầu ngón tay tôi... Lúc ở Hạ Cung, ban ngày anh ấy phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng lúc trở lại, anh ấy vẫn kiên nhẫn làm việc nhà, dọn dẹp phòng, xếp chăn thành hình miếng đậu... Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là tôi làm những thứ kia không vừa mắt anh ấy... Nhưng mà anh ấy thực sự rất tốt... Là một người đàn ông, làm một người chồng mà nói... Anh ấy rất khá...”
Sau khi Lưu Diệp nói xong những lời này tâm trí cô chợt sáng tỏ, hiểu ra một sự thật.
Cô vẫn luôn tự ti, không dám nghĩ nhiều, nhưng sau khi nói ra những lời này, cô lại chợt hiểu một đạo lí.
Khương Nhiên hẳn là thích cô nhỉ, bởi vì anh là Khương Nhiên. Nếu anh không thích cô, anh đã không làm mấy chuyện đó rồi.
Cho nên cô không cần phải tự ti, bởi vì... mặc kệ đối phương là hạng người gì, địa vị như thế nào, thật ra thì bọn họ đã thích nhau rồi.
Beta: voi còi
Mười phút sau khi xảy ra chuyện Quan Chỉ mới biết tin phu nhân qua đời.
Khương Nhiên không kịp nói tình huống cho anh ấy biết, tất cả đều là do những nhân viên bảo vệ vòng ngoài thông báo cho anh ấy.
Lúc Quan Chỉ chạy đến, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Khương Nhiên.
Tình huống rất hỗn loạn, nhân viên bảo vệ tụ tập một chỗ cùng với nhân viên nhà ma để chuyển những vật dụng trang trí khổng lồ rơi xuống đi.
Đó là một mặt quỷ dữ tợn lộ ra răng nanh. Bình thường lúc xe con đi ngang qua, bất chợt nhô đầu ra dọa người.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, lúc xe của Lưu Diệp đi qua, mặt quỷ đó không chỉ nhô đầu ra, còn theo sát rớt xuống, một khối kim loại nặng nề, đập ngay ở trên xe của Lưu Diệp...
Vì vậy chờ đến khi các nhân viên khẩn cấp đưa công cụ đến dời mặt quỷ khổng lồ này đi, nhìn thấy chính là hiện trường thê thảm không nỡ nhìn.
Máu đã khô lại từ sớm, đọng thành bãi trên mặt đất, đúng là phu nhân vẫn còn vui vẻ nhìn thấy lúc trước.
Dù là Quan Chỉ nhìn sống chết thành quen, đều bị một màn kinh hãi trước mắt mà lùi lại một bước.
Anh ấy nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy rất không thoải mái.
Thậm chí anh ấy cảm thấy hơi buồn nôn, cảnh máu me đầm đìa kia quá kích thích anh ấy.
Các nhân viên y tế do anh ấy mang đến đã sớm không có sức xoay chuyển trời đất (đủ sức làm việc), sau khi đứng mấy giây ở đó, đều là vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống, sau đó làm vài tư thế cấp cứu cuối cùng, lại ngẩng mặt không có cách nào khác.
Quan Chỉ không ngờ hiện trường lại thảm thiết như vậy. Anh ấy phất tay ý bảo những nhân viên y tế kia rời khỏi đó.
Thật ra trước khi đến anh ấy đã dự liệu tới loại tình huống này, chẳng thế thì nhân viên bảo vệ cũng sẽ không chờ anh ấy qua xử lý
Sắc mặt Quan Chỉ tái xanh đi ra ngoài.
Người kinh doanh nhà ma bị trói gô đến trước mặt anh ấy, Quan Chỉ hận không thể đạp một cước chết kẻ đó.
Đây là xảy ra chuyện gì, đây là không muốn mạng người đó ư?!
Trăng tròn hoa thắm (đoàn tụ sum vầy), vẫn cứ xuất hiện chuyện rủi ro như vậy.
Ông chủ nhà ma sợ đến chân cũng đứng không thẳng, không ngừng xin tha mạng, vừa nhìn thấy Quan Chỉ thì lại càng giải thích cùng cầu xin tha thứ: “Mỗi ngày chúng tôi đều kiểm tra, thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy... Hơn nữa lại quá trùng hợp...”
Quan Chỉ mặc kệ gã ta, phất tay bảo nhân viên bảo vệ kéo gã xui xẻo này xuống.
Bên ngoài nhà ma các lãnh đạo địa phương cũng tạm thời bị gọi đến, xếp thành một hàng ngay ngắn. Lúc Quan Chỉ đi ra, những người đó sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Tất cả đang chờ Khương Nhiên nổi trận lôi đình.
Chiến thần kinh khủng trong tin đồn, chẳng ai biết lúc anh giận dữ sẽ như thế nào.
Có điều chờ tới cũng không phải Khương Nhiên, mà là Quan Chỉ người nhân viên xui xẻo bị gọi đến.
Anh ấy cố hết sức sắp xếp, phong tỏa hiện trường, gọi người đến kiểm tra bên trong nhà ma, thẩm vấn ông chủ nhà ma cả đêm... Rất nhanh tình hình đã được ổn định.
Đối với ở chiến trường mà nói, điều này thật sự là sự kiện nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng trái tim Quan Chỉ lại bị đè nặng, bởi vì kể từ sau khi đến hiện trường, anh ấy chưa từng thấy thủ lĩnh.
Vốn thủ lĩnh nên đến đầu tiên, kể từ sau khi chuyện xảy ra cũng không có xuất hiện.
Chuyện này nghĩ như thế nào cũng làm cho người ta thấy da đầu tê dại.
Đúng là tất cả mọi người đều quen nhìn thấy người sống chết, Quan Chỉ cũng không dám nghĩ khác.
Dù sao đó không phải ai khác, đó là Khương Nhiên, là thủ lĩnh mà bọn họ kính trọng!
Nhưng mà để đảm bảo an toàn, dưới sự nhắc nhở của bộ tham mưu, cuối cùng Quan Chỉ vẫn vội vàng cho người đi gọi điện cho bộ nuôi dưỡng trẻ em, bảo bọn họ nhanh chóng ôm thằng nhóc chưa kịp đặt tên là thân nhân duy nhất trên đời này của thủ lĩnh tới đây.
Ngộ nhỡ thật sự có chuyện tức giận lôi đình cẩu huyết xảy ra, có thằng nhóc kia ở đây, thì có thể khiến thủ lĩnh tỉnh táo lại một chút.
Sau khi Quan Chỉ xong việc, rốt cuộc anh ấy cũng biết tình huống cụ thể của thủ lĩnh. Nghe nói chuyện xảy ra không lâu thì thủ lĩnh đã về phòng ngủ.
Tình huống này nghĩ như thế nào cũng khác thường làm cho tim người ta run rẩy.
Quan Chỉ đánh bạo gõ cửa, kết quả gõ một lúc lâu mà không thấy trả lời.
Quan Chỉ đang suy nghĩ có nên triệu tập khẩn cấp một tiểu đội, nghiên cứu chuyện an ủi thủ lĩnh thế nào.
Ngược lại một thành viên tổ điều trị chạy đến xin phép anh ấy một câu, trước khi thủ lĩnh đi vào phòng ngủ đã từng lấy thuốc gây tê từ tổ điều trị.
Quan Chỉ nghe xong, mặt mày trắng bệch.
Thật may là người kia trả lời một năm một mười: “Là ở trong liều thuốc an toàn, chỉ làm người dùng ngủ say từ một đến hai ngày, thật đấy, liều thuốc nặng hơn tôi cũng không dám cho... Tôi biết rõ luật an toàn mà... Cho nên yên tâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu...”
Quan Chỉ thở dài một hơi.
Anh ấy vội vàng liên lạc với Sở Linh, hai người mặt mày buồn rầu. Thằng nhóc Sở Linh kia suýt thì bật khóc.
Quan Chỉ lại than thở, hai người cũng không biết làm sao bây giờ.
Hai người đều là người lớn độc thân đến bạn gái cũng chưa có, hoàn toàn không có kinh nghiệm an ủi người góa vợ.
Điều duy nhất mà Quan Chỉ và Sở Linh có thể làm là nhanh chóng xử lí ổn thỏa chuyện này.
Sau khi kiểm tra mấy thứ khác xong, bao gồm những ban ngành đến viếng, Quan Chỉ cũng không biết tại sao mình có thể vượt qua được.
Hơn nữa sau khi người phát ngôn nói xong những lời đau khổ ở trong tin tức kia, suýt nữa thì Khương Gia Quân bị người đến viếng bao vây.
Khi còn sống phu nhân bị coi thường, bây giờ lại trở thành người phụ nữ vĩ đại nhất thế giới, bao nhiêu lời ca ngợi đều tập trung về phu nhân.
Càng kì lạ hơn, những giới diễn viên nghệ sĩ nữ diễn viên, hiệp hội phụ nữ, các đại biểu hiệp hội dưỡng sinh tuyệt đối không chút giao tiếp gì với phu nhân, đều rối rít bày tỏ sự quan tâm đối với tình huống của Khương Nhiên, thậm chí nói rằng tình nguyện đến đây làm bạn với Khương Nhiên, hy vọng có thể an ủi anh, làm bạn cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn làm người ta đau lòng này...
Thậm chí còn có mấy người phụ nữ rất có địa vị, lên tiếng muốn làm mẹ nuôi của đứa bé...
Quan Chỉ thật là đau đầu nhức óc, sau khi sai người đuổi đám người này đi, anh ấy cũng lo lắng, rất nhiều chuyện anh ấy xử lý được liền xử lý, nhưng có một số việc nhỏ anh ấy thật sự không có biện pháp xử lý!
Chọn đất đặt mộ ở đâu là một vấn đề, tại thời điểm thủ lĩnh bế quan trong phòng, anh ấy chỉ có thể làm từng bước xử lý chuyện trong tay.
Thật may là một ngày sau, cuối cùng Khương Nhiên cũng ra khỏi phòng ngủ.
Quan Chỉ vừa nghe nói chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho bộ nuôi dưỡng trẻ em, bảo bọn họ nhanh chóng ôm đứa bé qua.
Thật ra, gần đây hình như đứa bé này cũng có cảm ứng tâm linh, trước đây Lưu Diệp thường gọi điện thoại cho đứa bé, ở trong điện thoại cùng đứa bé kể chuyện xưa hát nhạc thiếu nhi. Có lẽ hôm qua không nghe được giọng mẹ đúng giờ, bé khóc rất to.
Bộ phận nuôi dưỡng trẻ em cố gắng dỗ dành cố gắng chơi đùa cũng không được.
Cho nên chờ lúc đứa bé được ôm đến, thằng nhóc kia tuy không khóc to, nhưng cũng tuyệt đối là đôi mắt hồng hồng, cẳng chân cánh tay nhỏ đều múa may giống như muốn bắt gì đó, giữa chừng lại nhếch miệng khóc vài tiếng.
Lúc Khương Nhiên nhìn thấy con, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Anh cứ đờ người nhìn đứa bé.
Sau khi im lặng mấy giây, rốt cuộc Khương Nhiên cũng cử động.
Anh lấy một đồ vật từ trong túi ra, đó là dây cột tóc của Lưu Diệp.
Mọi lần lúc đi ra ngoài, Lưu Diệp đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp. Nhưng chỉ cần đi vào trong phòng ngủ, cô sẽ thả tóc, thay bằng dây buộc tóc này, mặc quần áo ở nhà nhảy nhót giống như thỏ.
Cho nên lúc anh trở về phòng ngủ, lần đầu tiên nhìn đến chính là dây cột tóc để ở trên bàn.
Màu lam nhạt, không trang trí thứ gì.
Khương Nhiên cẩn thận nhét dây cột tóc trong tay mình vào lòng bàn tay thằng nhóc.
Lòng bàn tay đứa bé mềm mềm, nhanh chóng nắm chặt dây cột tóc mà mẹ để lại.
Có lẽ là ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đứa bé lại cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy cái dây cột tóc tự đùa tự chơi.
Trong một giây kia tất cả mọi người đều nín thở.
Tại lúc mọi người bị đè nén im lặng, Khương Nhiên lập tức quay mặt lại, khẽ ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà xác...”
Quan Chỉ không dám thở mạnh, anh ấy cũng không dám nhìn vẻ mặt của thủ lĩnh quá lâu, dường như bị dọa sợ, anh ấy nhanh nhẹn dẫn đường.
Lúc đợi thủ lĩnh xuất hiện, anh ấy đã thẩm vấn ông chủ nhà ma hai lần, ông chủ kia như bị hù sắp tè ra quần. Chỉ là trong lúc thẩm vấn, ngược lại Quan Chỉ biết thêm một vài chi tiết.
Ví dụ như ngay sau đó, thủ lĩnh lập tức chạy vào.
Sau đó lúc mọi người cố gắng di chuyển mặt quỷ kia, thủ lĩnh cũng lên trước hành động. Thật ra thì trọng lượng đó đối với thủ lĩnh mà nói không tính là gì, cho dù nặng hơn một chút, chỉ cần có kỹ xảo thủ lĩnh vẫn có thể di chuyển được.
Nhưng mà chỉ mới nhấc lên một chút, có lẽ là thấy được phu nhân bị đập ở bên trong...
Theo như sự miêu tả của ông chủ, người xông vào đó đột nhiên lùi lại một bước như bị rút hết sức lực...
Tình hình sau đó quá hỗn loạn, ông chủ cũng không chú ý đến người kia đã đi đâu nữa. Gã giúp đỡ cứu người, gã còn tưởng người kia nhấc không nổi, gã cũng vội vàng tìm người mang máy móc đến...
Mà lúc này anh dẫn đầu đi đến nhà xác, bên trong có thi thể phu nhân bị dập nát.
Quan Chỉ rất sợ xảy ra trường hợp thủ lĩnh phát điên...
Quả nhiên lúc sắp vào cửa, Quan Chỉ thấy thủ lĩnh chần chừ một chút, dừng bước đứng ở cửa.
Quan Chỉ cũng không dám thúc giục, anh ấy lo lắng cúi đầu chờ hành động tiếp theo của thủ lĩnh.
Thật may là thủ lĩnh nhanh chóng đi vào bên trong.
Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Hơn nữa tình hình sau đó ngoài dự đoán của Quan Chỉ.
Khương Nhiên chậm rãi đeo bao tay vô khuẩn. Sau khi đeo xong, anh lập tức đi qua.
Căn phòng trống trải chỉ có một bàn mổ ở đó, lẻ loi.
Một vật gì đó không thể gọi là hình người bị vải trắng trùm lên.
Lúc Khương Nhiên đi đến, vẻ mặt người ở đây đều căng thẳng theo bản năng, mỗi người nhìn qua đều rất nghiêm túc.
Tình huống này thật quỷ dị.
Không biết do ánh sáng của đèn, hay sắc mặt của Khương Nhiên vốn đã tái nhợt...
Động tác của anh giống như pha quay chậm.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào ngón tay anh. Khương Nhiên bình tĩnh vén vải trắng lên.
Phía dưới là một thi thể làm người ta không dám nhìn thẳng.
Quan Chỉ cũng không dám nhìn, thế nhưng Khương Nhiên lại cứ thế nhìn xuống.
Không những nhìn, tầm mắt của anh còn dừng lại trên thi thể kia rất lâu.
Anh bình tĩnh làm tất cả, Khương Nhiên không phải người chuyên nghiệp, có thể có người có chuyên môn ở cùng anh, anh sẽ hỏi mấy vấn đề.
Trong thời gian còn lại Khương Nhiên không ngừng kiểm tra thi thể, động tác của anh vô cùng chuẩn và nhanh.
Khi chuyển động thi thể những ngón tay cũng vững vàng không có một chút run rẩy.
Không biết có phải khí lạnh bên trong quá nặng không, Quan Chỉ cảm thấy trái tim không thoải mái.
Khương Nhiên lại có thể luôn dùng giọng điệu vững vàng hỏi thăm vấn đề.
Quan Chỉ cũng không biết thủ lĩnh làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Nhưng vào lúc này, vốn Lưu Diệp nên bị kiểm tra thi thể thì lại đang đối mặt với sự xâm nhập tâm trí.
Có lẽ thấy Lưu Diệp trúng độc quá sâu, đời sau của Điền Thất mời cô tới cũng chẳng phải nhân vật đơn giản, mà là chuyên gia tâm lý học đặc biệt quyền uy, Tư Đăng Kha càng cực kỳ có kinh nghiệm phong phú với chứng bệnh.
Chuyên gia này nhìn bề ngoài thì rất dễ gần, chỉ là một phụ nữ cao tuổi có kiến thức, giọng điệu của bà ta cũng rất thân mật.
Có điều mỗi câu đều có mục đích riêng.
Sau khi tán gẫu với Lưu Diệp mấy câu, chuyên gia này liền đổi chủ đề: “Bình thường cô có tự do không? Dĩ nhiên tự do có rất nhiều loại, ví dụ như cô có thể tự do hô hấp, có thể tự do sắp xếp thời gian của mình, nhưng trên hết tự do phải thể hiện trên tư tưởng. Nếu lúc cô và Khương Nhiên có suy nghĩ khác nhau, hai người sẽ xử lí như thế nào, sẽ cãi nhau sao? Cậu ta cho phép cô có ý kiến khác sao?”
Lưu Diệp do dự một lúc, không thể không trả lời: “Chúng tôi không cãi nhau bao giờ...”
Chủ yếu do cô không dám. Đừng nói cãi nhau, thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt của Khương Nhiên cũng giống như việc cô đưa ra ý kiến mà không đếm xỉa đến tính mạng, nếu thật sự cãi nhau, vậy thì...
Chuyên gia kia không hạ phán đoán suy luận, chỉ giống như thích cười, hỏi tiếp: “Vậy bình thường khi hai người có mâu thuẫn sẽ xử lý như thế nào? Cô và Khương Nhiên mặc kệ là từ bên ngoài hay là bên trong cũng không phải cùng một kiểu người, mới đầu giày vò rất nhiều nhỉ?”
“A...” Lưu Diệp không biết nên nói gì.
Lúc xảy ra vấn đề, đều là cô thỏa hiệp.
“Vậy cô biết gì về cậu ta?” Đối phương nhìn cô với ánh mắt cổ vũ.
Lưu Diệp do dự, dè dặt trả lời: “Anh ấy... rất lợi hại, hơi thích sạch sẽ... Rất chịu khó làm việc, lúc làm việc rất nhanh nhẹn, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng... Làm cho người ta có cảm giác không thể lẫn đi đâu được... Dù sao cũng lợi hại hơn tôi nhiều... Rất quả quyết... Rất có đầu óc...”
“Về phương diện khác thì sao?” Chuyên gia nhắc nhở cô: “Ví dụ như thái độ bình thường cậu ta với cô, cô có cảm giác gì?”
“A... Bởi vì anh ấy là quân nhân, ở trong quân đội, cho nên từ trước đến nay anh ấy đều nói một không nói hai, trong Khương Gia Quân cũng không ai có thể phản đối anh ấy, dù sao từ lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy đã là bộ dáng kia. Đúng rồi, thật ra thời gian anh ấy không biết tôi là nữ, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt. Tôi còn nhớ chúng tôi bị bao vây ở rừng cây rất nguy hiểm, lúc đó anh ấy vẫn còn nói đùa với tôi... Anh ấy cũng không còn nghiêm túc như thế nữa. Sau đó lại để cho tôi vào quân đội của anh ấy để bảo vệ tôi, anh ấy còn lén dẫn tôi đi chơi... Cho tôi xem rất nhiều chuyện có ý nghĩa, còn mời tôi đi ăn món khoái khẩu... Có điều sau khi anh ấy biết tôi là con gái...”
Giọng Lưu Diệp nhỏ dần, cô nhớ lại những việc không vui lúc trước.
Cô im lặng một lát, mới nói tiếp: “Tôi hiểu rõ bà muốn xem quan hệ chúng tôi như thế nào... Tôi biết rõ chúng tôi không giống tình nhân bình thường, nhưng thôi...”
Trừ những chuyện không muốn nhớ lại, cũng có một vài kỉ niệm đáng nhớ. Cô từ từ nhớ lại, nhỏ giọng giải thích rất không tự tin: “Thật ra chúng tôi không như mọi người suy nghĩ đâu, thật đó. Giống như tối ngủ, tôi rất hay đá chăn, sau đó anh ấy sẽ thường ngồi dậy giúp tôi đắp lại chăn. Còn nữa... độ ấm trong phòng của chúng tôi có thể điều chỉnh, thật ra Khương Nhiên không thích nhiệt độ quá cao, nhưng mà... Vì tôi sợ lạnh, sau khi anh ấy phát hiện tôi mặc đồ rất dày trong nhà, liền chủ động nâng nhiệt độ lên cao hơn... Anh ấy cũng rất quan tâm đến khẩu vị của tôi, cơm trưa cơm tối ăn gì, đều cho tôi chọn. Dù tôi chọn nguyên liệu nấu ăn gì, anh ấy cũng ăn theo... Dù anh ấy không thích, cũng không oán trách. Có lúc tôi giận anh ấy, tôi liền chọn những đồ anh ấy không thích ăn, cố ý làm hư nó, nhưng anh ấy không để trong lòng... Cũng chưa từng nói nặng lời với tôi...”
Lưu Diệp vừa nói vừa nhìn sắc mặt chuyên gia.
Người kia không ngắt lời cô.
Lá gan Lưu Diệp cũng lớn hơn, cô nghĩ đến rất hiểu chuyện nhỏ, bởi vì hai người sinh hoạt chung một chỗ chính là do những chuyện nhỏ nhặt kia tạo thành: “Có một lần tôi tắm nước nóng, kết quả ngủ thiếp đi, đoán chừng khi đó bị cảm lạnh, bụng rất khó chịu. Sau đó anh ấy dùng tay xoa nhẹ giúp tôi, lòng bàn tay anh rất nóng, lúc xoa rất thoải mái. Tôi mơ mơ hồ hồ được anh ấy xoa đến ngủ quên mất, chờ sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện anh ấy vẫn luôn xoa không ngừng, cứ xoa như vậy cho tôi rất lâu...”
Lưu Diệp ngại ngùng nhẹ giọng: “Tuy có lúc tôi rất sợ anh ấy, nhưng nghĩ kĩ lại anh ấy chưa từng đụng đến dù chỉ là đầu ngón tay tôi... Lúc ở Hạ Cung, ban ngày anh ấy phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng lúc trở lại, anh ấy vẫn kiên nhẫn làm việc nhà, dọn dẹp phòng, xếp chăn thành hình miếng đậu... Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là tôi làm những thứ kia không vừa mắt anh ấy... Nhưng mà anh ấy thực sự rất tốt... Là một người đàn ông, làm một người chồng mà nói... Anh ấy rất khá...”
Sau khi Lưu Diệp nói xong những lời này tâm trí cô chợt sáng tỏ, hiểu ra một sự thật.
Cô vẫn luôn tự ti, không dám nghĩ nhiều, nhưng sau khi nói ra những lời này, cô lại chợt hiểu một đạo lí.
Khương Nhiên hẳn là thích cô nhỉ, bởi vì anh là Khương Nhiên. Nếu anh không thích cô, anh đã không làm mấy chuyện đó rồi.
Cho nên cô không cần phải tự ti, bởi vì... mặc kệ đối phương là hạng người gì, địa vị như thế nào, thật ra thì bọn họ đã thích nhau rồi.
Bình luận facebook