• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ (4 Viewers)

  • Chương 108

Editor: Đào Sindy
Beta: hoa hồng
Lưu Diệp tức giận đùng đùng đi vào, vừa thấy Khương Nhiên, lập tức lấy hết dũng khí nói: “Em không cho phép anh làm như vậy với con của em!”
Nói xong cô liền ném con thỏ trong tay lên bàn làm việc của Khương Nhiên.
Bàn Khương Nhiên luôn được sắp xếp chỉnh tề, hiện tại Lưu Diệp thở phì phò ném một cái, rất nhanh sấp tài liệu Khương Nhiên đặt ở góc bàn bị đụng rơi tan tác còn có ly nước của anh cũng bị ảnh hưởng, mặc dù không bị đụng đổ, nhưng cũng lung lay mấy cái, vẩy một chút nước ra ngoài.
Nét mặt Khương Nhiên không thay đổi gì, cho dù thỉnh thoảng Lưu Diệp ném con thỏ tới trước mặt anh, anh cũng không biểu lộ gì, ngược lại cúi đầu dọn dẹp mặt bàn, trong lúc đó anh cũng không mở miệng nói gì.
Chờ lau sạch sẽ, anh mới ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày hỏi ngược lại một câu: “Không phải em cho phép sao?”
Chống lại ánh mắt của Đại Ma Vương, vốn Lưu Diệp còn thở phì phò, trong nháy mắt khí thế yếu một nửa, quả thực như phản xạ có điều kiện, cô muốn lui về phía sau co lại.
Nhưng cô là mẹ đứa bé, hôm nay cho dù cô đánh cược tính mạng, cũng không thể để Khương Nhiên đối xử với cục cưng của cô như vậy!
Cô cũng phát động dũng khí, vừa đánh mình, vừa nói: “Đúng vậy, em không cho phép! Anh mà còn làm thế với cục cưng của em, em sẽ. . . . . .”
Cô ôm bụng, nỗ lực suy nghĩ chiêu để uy hiếp.
Nhưng Khương Nhiên rất có lực uy hiếp, ở trước mặt anh rất khó giữ vững khí thế, lòng bàn tay cô khẩn trương toát mồ hôi.
Vẻ mặt Khương Nhiên rất bình tĩnh, nhìn mắt cô, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Em muốn uy hiếp anh?”
Trong nháy mắt bắp chân Lưu Diệp có chút rút gân.
Rõ ràng trên mặt của anh không có vẻ phẫn nộ, nhưng cô lại sợ không dám thở mạnh một tiếng.
Nhưng sau một lát, cô vẫn lấy dũng khí trợn mắt nhìn lại: “Em... Em uy hiếp anh thì thế nào?!”
Chưa bao giờ Khương Nhiên bị người ta uy hiếp trực diện, chuyện này cũng không vì lời của Lưu Diệp, mà ra vẻ khác biệt gì, hai tay anh đan vào nhau, dùng ngón cái nâng cầm, vẫn là vẻ mặt như cũ bộ dạng không thèm để ý.
Động tác của anh không có biến hóa gì quá lớn, anh vẫn ngồi ở trước bàn làm việc mình, đến lúc này, giọng nói ngược lại khách sáo hơn lúc trước nhiều: “Em có thể thử xem.”
Lưu Diệp cũng bị hù chết.
Ngay cả Khương Nhiên có bản lãnh trong nháy mắt làm bệnh tim người ta tái phát, anh khách sáo như vậy, còn không bằng trực tiếp gào cô mấy câu!
Lưu Diệp yếu ớt đi xuống, bởi vì cô biết, ở nơi này, Khương Nhiên là nòng cốt quan trọng của Khương Gia Quân, câu nói thuận miệng đầu tiên của anh cũng có thể làm cho cô nửa bước khó đi. . . . . . Dù cô muốn ồn ào đi ra ngoài, đã có Khương Đại Ma Vương anh ngăn cản đâu rồi, lại có quyền lựa chọn cản trở, cô vẫn như cũ cũng không làm được gì. . . . . .
Lưu Diệp chần chừ một lúc, nước mắt uất ức chuyển động trong hốc mắt, lâu như vậy tới nay, cô vẫn nỗ lực không tranh chấp với Khương Nhiên, nhưng bây giờ cô không bước qua được rồi, cô làm mẹ, làm sao có thể để con bị giáo dục như vậy.
Vành mắt cô ửng đỏ, cố gắng giữ vững tâm tình của mình, cố gắng khai thông anh: “Nhưng con còn nhỏ như vậy, đang độ tuổi chơi đùa. . . . . . Nó biết gì chứ. . . . . . Hơn nữa phương thức huấn luyện như vậy đối với nó có ích gì, chẳng lẽ anh muốn giáo dục con giống anh à. . . . . . Không thể dùng phương thức tình yêu giáo dục cho con của chúng ta sao. . . . . .”
“Dạy nó dùng tình yêu cứu vớt thế giới?” Lúc này rõ ràng giọng nói của Khương Nhiên mang theo châm chọc.
Lưu Diệp biết miệng anh rất độc, mặc dù anh rất ít nói, nhưng cũng có thời điểm anh khác biệt, lần đó không phải là bị những câu của anh giết chết tim sao!
Cô vừa nghĩ tới đã cảm thấy da đầu tê dại, cô khó khăn nuốt ngụm nước miếng, cố gắng giải thích: “Em cũng. . . . . . Không có ý đó, chỉ là bây giờ là thời hòa bình, sao anh phải dạy cho con đánh đánh giết giết. . . . . .”
“Bây giờ không phải thời hòa bình.” Khương Nhiên không chút lưu tình ngắt lời cô, nói với cô: “Chưa từng có thời hòa bình, chỉ có thời ngưng chiến.”
Ánh mắt của anh nặng nề, lúc nhìn về phía cô càng thêm sắc bén vô cùng.
Lưu Diệp bị ánh mắt anh nhìn không chỗ nào che giấu, có rất ít người có thể ở trước ánh mắt như vậy kiên trì chủ kiến.
Lưu Diệp nỗ lực không thỏa hiệp, cô cố gắng nói lý với anh: “Nhưng dạy con yêu thương quan tâm cũng không sai mà? Em không phủ nhận chúng ta cần lực lượng bảo vệ mình, nhưng em muốn là có những thiện ý yêu thương kia, cũng không phải là bị khiển trách bắt nạt. . . . . . Hơn nữa anh cũng đang dần dần thay đổi. . . . . . Trước kia anh rất thích đánh đánh giết giết, em nhớ lúc mình bị Tây Liên Minh bắt cóc, anh còn không quản đúng sai phải trái, liền điên cuồng công kích về phía Tây Liên Minh, đừng nói bình dân, ngay cả em ở Tây Liên Minh, cũng suýt chút bị anh nổ chết. . . . . . Thế nhưng lần anh đi cứu em, anh trở nên ôn hòa rất nhiều, đừng nói giết chết những người đó, anh còn bỏ lại cho đám Dã Thú bọn họ một con ngựa. . . . . . Em thật sự cảm thấy. . . . . .”
“Anh không phải bị cảm hóa, mà chỉ là anh thích em.”
“Hả?” Lưu Diệp vốn còn đang đắm chìm vào trong lời của mình, lúc này đột nhiên nghe câu này, cô dừng một chút, bởi vì hình như có lời gì đó không bình thường được Khương Nhiên nói ra. . . . . .
Cô nháy mắt, sau đó nỗ lực nhớ lại, không phải cô nghe lầm chớ, hình như cô nghe được Khương Nhiên nói gì mà thích cô?
Quả thật cô không thể nào tin được lỗ tai của mình rồi!
Bởi vì từ khi biết Khương Nhiên, Khương Nhiên chưa từng nói với cô lời như vậy, điều này có thể tính là thổ lộ không?
Trong lúc lòng Lưu Diệp nở hoa, Khương Nhiên cứ như lỡ lời, vốn anh còn khí định thần nhàn ngồi, lần này rất nhanh anh đã đứng lên, tay chân luống cuống thu dọn lại bàn làm việc ngay ngắn rõ ràng, rất nhanh bàn làm việc vốn đang chỉnh tề được anh thu dọn càng thêm hỗn loạn.
Sau đó hình như anh đang tìm gì đó, nhanh chóng cúi đầu sắp xếp lại đồ trong tay, bộ dáng kia giống như có chuyện quan trọng cần xử lí, sau đó anh vô cùng nghiêm túc nói với Lưu Diệp: “Nếu không có chuyện, em có thể đi ra ngoài.”
Lưu Diệp tỉnh tỉnh mê mê, cô đứng tại chỗ cũng không lập tức tránh ra.
Cô không ngu, cho là Khương Nhiên đang tức giận. . . . . .
Thật ra thì người này đang xấu hổ nhỉ!?
Lưu Diệp cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi?!
Khương Nhiên chưa từng bị lép vế trước mặt cô, đây chính là Khương Nhiên sao!
Cô liền đánh bạo bỏ qua đi tới.
Khương Nhiên một mực cúi đầu bận rộn.
Lưu Diệp nhìn bộ dáng anh rất buồn cười.
Lúc trước anh đi máy bay, khẳng định là đang giả bộ ngủ. . . . . .
Lần này không thể dùng cách giả bộ ngủ ngăn cản, liền làm như đang bận công việc?
Cô cúi người xuống, cúi đầu thật thấp, cố ý xem nét mặt Khương Nhiên.
Chỉ là để cô thất vọng rồi, nét mặt Khương Nhiên vẫn là cái dạng kia, cũng không có lộ ra biểu tình lúng túng hay xấu hổ.
Lưu Diệp cũng có chút chần chờ, cô tự ti đã quen, theo bản năng đang hoài nghi có phải mình lại đang tự mình đa tình hay không. . . . . .
Vốn đang chỉnh tề ngồi trên bàn làm việc, vào lúc này Khương Nhiên như đang trong hiện trường động đất, chợt Lưu Diệp đã hiểu ra gì đó.
Cô cũng không tiếp tục ở lại, cô xoay người rất nhanh đi tới cửa, sau đó cô cố ý ngừng lại, vịn cạnh cửa nói với Khương Nhiên: “Em cảm thấy mặc kệ là được yêu thương cảm hóa, hay được tình yêu cảm hóa, thật ra thì đều là giống nhau cả. . . . . .”
Trước khi Khương Nhiên đáp lời, Lưu Diệp đã đắc thắng, ôm bụng bước nhanh ra ngoài.
Vào buổi tối ở Hạ Cung, Lưu Diệp còn tưởng rằng Khương Nhiên sẽ xấu hổ không dám trở lại, kết quả sau khi đến giờ, Khương Nhiên làm như chưa từng xảy ra chuyện gì trở lại.
Hai người đều không nhắc tới chuyện giáo dục con cái, tất nhiên cũng không nói câu nói thích kia của Khương Nhiên. . . . . .
Hai nguời từng bước ăn cơm, sau đó tản bộ. . . . . .
Lưu Diệp thật bội phục chết bụng dạ của người này, thật sự là tâm tư của Khương Nhiên mình đừng mang suy nghĩ suy đoán, đoán cũng đoán không ra. . . . . .
Chỉ là trước khi đi ngủ, Khương Nhiên ngoài dự đoán chủ động nhắc tới việc ban ngày.
Lưu Diệp còn tưởng rằng anh muốn nói đường đường chính chính, bỏ qua chuyện ban ngày.
Kết quả là lần đầu tiên Khương Nhiên cùng phân tích chuyện dưới suy nghĩ của mình với cô, lúc anh đang nói chuyện, có vẻ quá nghiêm túc, nghiêm túc khiến Lưu Diệp cũng khẩn trương theo.
“Thật ra anh nghĩ dù em bị nổ chết, cũng không muốn chắp tay tặng em cho người. . . . . .”
Lưu Diệp đần độn nghe, chỉ là ít nhiều Khương Nhiên vẫn có chút đả động cô. . . . . . Mặc dù trong lòng hiểu mơ hồ, Khương Nhiên đang giải thích chuyện lúc trước, hơn nữa cô cũng sớm có chuẩn bị tâm lí, chỉ là ít nhiều trong lòng vẫn có chút khó chịu. . . . . .
“Nhưng sau đó, anh cũng rất may mắn anh kích động nhưng không tổn thương đến em. . . . . .” Khương Nhiên nhìn mặt cô.
Tầm mắt vô cùng lo lắng của hai người giao nhau, Lưu Diệp rất chuyên tâm nhìn ánh mắt của anh, nghe lời anh nói.
Cô ghi tạc trong lòng mỗi động tác mỗi vẻ mặt của anh, đây là thời khắc vô cùng trân quý, Khương Nhiên sẽ luôn không thích giải thích với người khác, lúc này đang giải thích với cô. . . . . .
“Anh ghét bị người ta uy hiếp, nhưng em là một ngoại lệ.” Khương Nhiên tạm ngừng, trong lúc đó anh nở nụ cười khiến Lưu Diệp có chút xúc động.
“Như vậy em có muốn uy hiếp anh không?” Giọng điệu của anh lúc này đã biến thành nhạo báng.
Lưu Diệp biết anh đang thỏa hiệp với cô, cô có thể nhân cơ hội nói đến việc ban ngày, về việc giáo dục con cái. . . . . .
Lưu Diệp đưa tay ra, cô nhanh chóng nắm tay Khương Nhiên, cô kích động nửa ngày nói không ra lời.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn hủy bỏ phương thức giáo dục kia của Khương Nhiên, cô chần chừ một lúc, cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, rốt cuộc cô lắc đầu một cái , ngón tay nhẹ nhàng móc ngón tay của anh, giọng nói của cô đã sớm mềm nhũn rồi: “Khương Nhiên. . . . . . Em... Em không uy hiếp anh chuyện này. . . . . . Em chỉ muốn thương lượng nó với anh, về giáo dục con cái, không phải em không thể tiếp nhận phương thức của anh. . . . . . Chỉ hi vọng trong phương thức của anh, có thể cộng thêm một chút phương thức của em hay không. . . . . .”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom