Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 28
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 28
Đường xá hôm nay náo nhiệt vô cùng, người người đua nhau tấp nập đi sắm đồ mới chuẩn bị cho Tết đến. Tôi kéo vali, tay xách một giỏ quà Tết cỡ lớn, nhìn dòng người rộn ràng mà tôi như lạc vào một thế giới khác, thế giới của riêng một mình tôi. Cũng đã gần 2 tháng rồi, kể từ ngày Tam thiếu chết…
Đi ngược về hướng chợ rồi sang bên kia đường, tôi đứng ở nhà chờ xe buýt để đón xe. Nhà của tôi không nằm ở trung tâm mà nằm ở ngoại ô thành phố, không đông người giống như thế này. Lên xe buýt, giờ này chưa phải giờ tan tầm nên cũng không đông lắm, tôi tìm cho mình một chỗ ngồi trống trải. Nhìn ra cửa sổ ngoài xe, ngoài kia vẫn đông đúc, vẫn nhộn nhịp và tràn đầy sức sống, cũng chưa bao giờ có dấu hiệu vì chuyện gì đó mà phải dừng lại. Cũng giống như những gì chú Cao đã dặn dò tôi trước khi tôi rời khỏi thị trấn Quang Long. Chú ấy nói… người chết thì cũng đã chết, người sống như tôi vẫn phải sống tiếp thật tốt cuộc đời này.
Tôi cũng tự nhủ rằng những gì chú Cao dặn dò là đúng, không sai. Chỉ là, về sau tôi phải sống như thế nào cho thật tốt, đến giờ tôi vẫn chưa tưởng tượng ra được. Bạn trai của tôi thế mà tệ bạc quá, nói một câu đừng chờ anh nữa, rồi cứ thế nhẫn tâm bỏ tôi mà đi. Anh xuất hiện, anh nâng niu tôi như bảo bối, sau đó lại biến mất, biến mất đúng nghĩa, biến mất không đắn đó, vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa…
Xe buýt dừng trước nhà, tôi kéo vali đi xuống, người phát hiện ra tôi đầu tiên là chú Biên chủ trại hòm. Hai đứa con của chú thấy tôi liền chạy ù ra, ríu ra ríu rít mừng rỡ bảo chị Tiểu Bình đã về. Tôi ôm hai đứa nhóc vào lòng, cười vui vẻ, tặng cho hai đứa hai con gấu bông nhỏ trong vali, lại tặng cho gia đình chú Biên giỏ quà tôi vừa mua, có cả nhân sâm mà Giang lão gia đã chuẩn bị cho tôi từ trước.
Nhà họ Giang khá tốt với tôi, nhất là Giang lão gia. Mặc dù cháu trai ông ấy chết không rõ nguyên nhân nhưng ông ấy chưa từng có ý trách cứ tôi. Sau khi biết tôi không phải là Lý Tú Uyên, ông cũng không đắn đo mà chấp nhận để cho tôi rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới. Hai ngày trước, tôi đến từ biệt Giang lão gia, tôi có hỏi ông lý do vì sao ông chưa từng trách cứ tôi. Khi đó, Giang lão gia nhìn tôi, ông thở dài, vẻ tiều tụy không cách nào giấu đi được, ông khổ sở nói:
– Ông đã hứa với Thanh Thu, không được trách con, không được làm khó con, không được làm con tổn thương.
Tôi run run, lại hỏi:
– Ông hứa với anh ấy khi nào?
Giang lão gia suy ngẫm một lát, ông trả lời:
– Hai ngày trước khi hai đứa rời khỏi thị trấn, Thanh Thu có tới tìm ông… đó cũng là lần đầu tiên nó đối xử thân thiết với ông như vậy… cũng là lần cuối cùng… ông nhìn thấy đứa cháu đáng thương của ông.
Tôi không nhớ được lúc nghe Giang lão gia nói như thế, tôi đã khóc bao nhiêu lâu, khóc khổ sở như thế nào. Tôi cũng không nhớ được tôi trở về nhà bằng cách nào, là tự mình đón xe hay đi nhờ xe của nhà họ Giang nữa. Cũng sau lần đó, tôi tự hứa với mình sẽ không khóc vì anh nữa, anh đã lo lắng chở che tôi nhiều như vậy, tôi cứ ngu ngốc khóc lóc như thế, thật không có nghĩa khí chút nào. Thanh Thu không muốn tôi khóc, mỗi lần thấy tôi khóc, anh thật sự… rất rất đau lòng…
Chú Biên nhận lấy quà từ tay tôi, chú chau mày, khẽ giọng hỏi:
– Tiểu Bình, con bị làm sao vậy? Sao ốm quá vậy hả con? Mặt mũi cứ như bị thất tình vậy hả?
Tôi cười cười:
– Chú đoán đúng rồi đó, con bị thất tình.
– Là thằng nào không có mắt, mày nói chú, chú chở đến nhà tặng nó cái hòm cho nó bỏ cái thói làm cháu gái tao khóc.
Tôi nhìn chú, thành thật trả lời:
– Anh ấy… có hòm rồi.
Chú Biên sững người, chú giao lại quà cáp cho thím Biên, chú kéo tay tôi, định nói gì đó. Tôi biết là chú thím đang lo lắng, tôi bây giờ cũng chỉ còn có gia đình này là người thân, thật lòng không muốn bọn họ suy nghĩ nhiều. Thấy chú lôi kéo muốn hỏi chuyện, tôi nở một nụ cười trấn an:
– Con không sao đâu, thiệt đó, đừng lo cho con.
Chú Biên mím môi im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xoa xoa tóc tôi, chú than thở:
– Sao khổ vậy hả con!
Khổ? Ừ, có lẽ tôi khổ thật!
___________________________
Về lại nhà, thím Biên phụ tôi dọn dẹp một lượt nhà cửa, tôi lại kéo thím đi mua thêm đồ dùng trong nhà, sẵn mua cho thím máy nướng bánh mà thím luôn ao ước. Tôi bây giờ là người có tiền, không nói đến khoản tiền mà Thanh Thu để lại cho tôi, chỉ nói riêng khoản tiền trước kia anh ấy cho tôi để mua máu, tôi dư sức mua cho thím Biên một máy nướng bánh kiểu như thế này. Ngẫm nghĩ lại thì bạn trai tôi rất hào phóng đó chứ, tài sản chung của nhà họ Giang, anh để lại hết cho Nhị thiếu, còn tài sản riêng của anh, anh để lại hết cho tôi. Tôi bây giờ đã là người có tiền, gọi là đại gia cũng không nói quá đâu.
Sau khi ăn bữa cơm với chú thím Biên, tôi về lại nhà, thay bộ ga mới vừa giặt, nghe cuộc điện thoại của Yên bà, sau đó mới lên giường đi ngủ. Yên bà nói với tôi, ngày mai Tiên sư của Cao Thanh môn sẽ đến nhà tôi, đón tôi đến tổng môn để bàn về chuyện đại nạn 300 năm sắp đến. Người của Đạo gia đã biết tôi là người có máu Huyền Âm, chắc là do ông Ba tiết lộ. Đối với vấn đề này, tôi không có ý bài xích, hơn ai hết, tôi là người muốn tiêu diệt đám quỷ hồn tàn ác đó hơn bất kỳ ai.
Nhắm hai mắt lại, trong đầu tôi lại nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó. Tam thiếu nằm dưới đất, máu đỏ tràn khắp nơi, tôi bị vây trong kết giới, không thể nào chạy về phía anh được. Tôi tuyệt vọng, tôi khổ sở, tôi đau đớn đến cùng kiệt sức lực, trơ mất nhìn hồn phách anh biến thành một đốm sáng rồi từ từ tan biến vào hư không. Tôi với tay muốn giữ lấy, muốn kéo hồn phách anh ở lại… nhưng vô năng… tôi hoàn toàn vô năng.
Lúc thầy Chương chạy đến, tôi mới được mở phong ấn kết giới, tôi chạy đến ôm lấy cơ thể còn hơi ấm của Tam thiếu, khóc đến trời long đất lở, khóc đến vụn vỡ rồi ngất đi. Những chuyện xảy ra sau đó, tôi không biết, cũng không rõ được xác của Quỷ Vương đại nhân có bị tên kia cướp đi hay không. Tôi lúc đó chỉ nhớ đến Tam thiếu… chỉ nhớ đến một mình anh… những thứ khác… tôi dung vào đầu không được.
Tôi nấc vài tiếng nghẹn ngào, lại lau nước mắt đang chảy dài trên má, nỗi đau này, không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai được. Nếu nguôi được một ít, một ít thôi thì tôi cũng đã không khổ sở đến như thế này…
Tam thiếu… em thật sợ rất nhớ rất nhớ anh!
_______________________
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, có hai người đến gặp tôi, một là Yên bà, hai là một cậu thanh niên tên Tô, cậu ấy cũng là Tiên sư. Tôi ngồi xe của bọn họ đến tổng môn, trên đường đi cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi linh tinh vài chuyện. Tổng bộ của Cao Thanh môn ở vùng ven thành phố, là một toà nhà bốn tầng rất khang trang. Yên bà đi trước, cậu Tô đi theo sau, cậu ấy cười cười nói với tôi:
– Tiểu Bình, các vị chân nhân đều đang đợi cô, cô là nhân vật quan trọng nhất của tổng môn lúc này đó.
Tôi cười cười, cũng không bàn luận gì thêm. Yên bà đang đi phía trước, đột nhiên khựng bước chân lại đợi tôi bước lên, bà nhìn nhìn tôi, lại hỏi:
– Tiểu Bình, chuyện gì xảy ra với con vậy?
Tôi lắc đầu:
– Dạ đâu có chuyện gì đâu, con vẫn bình thường mà.
– Ta không nghĩ vậy, con đang gặp chuyện gì phải không?
Tôi mím môi, ánh nhìn rũ xuống, cũng không có ý giấu giếm:
– Bạn trai con… mất rồi.
Yên bà sửng sốt, bà như muốn nói gì đó với tôi nhưng cuối cùng lại thôi, cũng chỉ vỗ vai tôi an ủi. Chuyện của Tam thiếu được nhà họ Giang phong tỏa, tang lễ cũng không lớn, chỉ có những người thân quen đến viếng nên Yên bà không biết cũng là chuyện bình thường.
Biết tâm trạng tôi không được tốt, cả Yên bà và cậu Tô đều không nói thêm gì, một đường đưa tôi lên tầng cao nhất của toà nhà. Tổng bộ của Cao Thanh môn rất hiện đại, người ra vào cũng không ít, tất cả đều là Tiên sư, nhất thời cả tòa nhà toả ra một luồng linh khí khổng lồ.
Thang máy mở cửa, Yên bà nắm tay tôi đưa tôi ra ngoài, đi đến trước một phòng lớn, chắc có lẽ là phòng họp của tổng môn. Hai người ngồi bên ngoài thấy Yên bà, liền đi nhanh đến mở cửa, tôi cũng bước nhanh vào theo. Bên trong là một phòng lớn được trang trí theo phong cách thập niên 90, rất cổ xưa, trong phòng đốt huân hương, mùi thoang thoảng dễ chịu. Bên trong bày một cái bàn rồng lớn, ghế gỗ chạm hoa văn long phụng rất hợp với bàn rồng. Ở mỗi ghế sẽ có một vị đang an tọa, ghế ở giữa chắc là trưởng môn của Cao Thanh môn, tôi đoán ông ấy năm nay khoảng hơn 60 tuổi.
Mọi người lúc này đều nhìn hết về tôi, tôi cũng nhìn về phía bọn họ, nhất thời, một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Nhóc con, lại chỗ ông.
Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, trong lòng thoáng cảm thấy mừng rỡ, cứ tưởng là ai, hóa ra là ông Ba.
Tôi thấy ông Ba liền nhanh chân đi lại chỗ ông ngồi xuống, ông Ba vỗ vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, ông hỏi:
– Nhóc con, ổn hết phải không?
Tôi gật gật đầu, cũng không nhắc đến chuyện của Tam thiếu, ông Ba chắc chắn đã biết, không cần nhiều lời làm gì.
Trưởng môn của Cao Thanh môn giải thích cặn kẽ vai trò của tôi trong ngày trọng đại sắp đến. Vào ngày 2-2 Âm Lịch, Đạo gia bày trận Huyền Âm, tôi sẽ giữ vị trí trung tâm, dùng máu của tôi để mở cửa Huyền Âm. Phàm là ma quỷ có tà niệm đều sẽ bị đáy Huyền Âm hút vào, một khi bước qua khỏi cửa Huyền Âm, hồn phách sẽ bị đánh tiêu tan, vĩnh viễn tan biến. Từ trước đến giờ, Đạo gia luôn đi tìm người có máu Huyền Âm, nhưng chuyện này đều nằm trong vòng bí mật, ngoài những vị chân nhân thì rất ít người được biết. Đó cũng là lý do Yên bà không biết, nếu không, chắc chắn tôi đã bị bắt đi từ lúc nào rồi.
Tôi nghe các vị trước mặt bàn chuyện, mặc dù rất tập trung nhưng vẫn không hiểu được bao nhiêu. So với bọn họ, tôi là thuộc hàng tôm tép, mặc dù có máu đặc biệt nhưng thực lực đến bây giờ vẫn không quá cao.
Trưởng môn của Cao Thanh môn là Thanh đại sư, sau khi giải thích cặn kẽ cho tôi nghe, ông ấy lại quay sang nói với tôi:
– Tiểu Bình, con là nhân vật rất quan trọng của trận Huyền Âm, kể từ bây giờ trở đi, con dọn đến tổng môn ở có được không? Chúng ta sẽ bảo vệ con, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tôi nheo mày, suy nghĩ một lát, lại nói:
– Dạ, con ở lại nhà được không, con có thể tự bảo vệ mình?
Thanh đại sư không phản bác ngay, ông ấy dịu giọng khuyên nhủ:
– Hiện tại sắp đến ngày 2-2, bọn ma quỷ bên ngoài đang tụ họp lại thành một chỗ để chống đối trận Huyền Âm. Ta cũng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con, nhưng trước mắt, con là sự ưu tiên hàng đầu. Chúng ta không thể biết được bọn chúng đã phát giác được con có máu Huyền Âm hay chưa, vẫn nên cẩn thận thì tốt nhất.
Thấy tôi vẫn còn do dự, ông Ba khẽ vỗ vai tôi, ông gật đầu, nói:
– Con nên dọn đến đây ở, cũng chỉ có vài tháng, không lâu đâu.
Tôi nghe lời ông Ba, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Bởi vì quần áo của tôi vẫn còn ở nhà nên Yên bà và cậu Tô đưa tôi quay trở về một chuyến, sẵn tiện tôi có thể nói với chú Biên vài câu, tránh cho chú thím lo lắng.
Sau khi dọn quần áo xong, tôi kéo vali ra xe, cửa xe vừa được cậu Tô mở ra, cả ba người bọn tôi liền phát giác có chuyện gì đó không ổn. Cậu Tô kéo tôi về sau lưng, tay giữ chặt kiếm đồng, cậu ấy nghiêm giọng nói:
– Tiểu Bình, cô ngồi vào trong xe đi, có chuyện gì cũng đừng ra ngoài.
Tôi gật gật đầu, sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe. Lúc bấy giờ, Yên bà đột nhiên ngăn cậu Tô lại, bà nheo mày, khàn giọng lên tiếng:
– Tô, đừng làm loạn, không phải kẻ địch.
Cậu Tô ngạc nhiên, lại hỏi:
– Sao Yên bà biết không phải kẻ địch? Rõ ràng là âm khí rất nặng?
Yên bà giải thích:
– Âm khí nặng nhưng không có tà khí, là loại âm khí của quỷ sai… không động vào quỷ sai được. Hơn nữa, bà cảm thấy… vị này không hẳn là quỷ sai bình thường. Tiên sư chúng ta không ngang hàng với quỷ sai, không được làm bậy.
– Vậy bây giờ mình làm sao?
– Trước đưa Tiểu Bình về tổng môn trước, không cần biết có phải quỷ sai hay không, chuyện cũng không liên quan đến mình… đi thôi.
Nói rồi, cả Yên bà và cậu Tô đều nhanh chóng mở cửa ngồi vào xe, tôi bị kẹp ở chính giữa, nhất thời cũng thấy kích động vô cùng. Xe hơi chuyển bánh, không hiểu sao tôi lại sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, lại giống như là có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nghĩ nghĩ một lát, sau đó lấy hết can đảm xoay người về phía sau, muốn xem thử có phải là có ai đang nhìn tôi hay không…
Trong giây phút quay người lại, cả người tôi đột nhiên trở nên căng cứng, hơi thở có chút không thông, tay siết chặt vào vải quần, hai mắt mở to không dám chớp lấy dù chỉ một giây…
Trước cửa nhà tôi, ngay vệ đường có một thân ảnh mặc đồ đen đang đứng nhìn chằm chằm vào xe tôi. Người kia đội mũ đen, vóc dáng quen thuộc đến không thể nào quen thuộc thêm được nữa…
Tam thiếu… là Tam thiếu… người đàn ông đội mũ đen kia… chính là Tam thiếu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook