Quả nhiên, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.
Cắn chặt quai hàm, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì.
Đàm Hi khẽ hất cằm, ra vẻ khiêu chiến, giống như một chú nghé coi trời bằng vung.
Không hề sợ một con hổ lớn nào đó!
“Nói lại lần nữa, qua đây!”
Đàm Hi mặc quần áo xong như có thêm tự tin, qua thì qua!
Đứng trước mặt anh, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Chinh luồn tay vào vạt dưới áo ngủ, nhanh chóng di chuyển lên trên, tìm đến nơi nào đó sau lưng cô, lạch tạch…
Khuy cài áo ngực được mở ra.
Động tác của anh quá nhanh khiến Đàm Hi trở tay không kịp, ngay cả thời gian để phản ứng lại cũng chẳng có chứ đừng nói đến chuyện phản kháng.
Cũng may là, anh chỉ gỡ khuy cài chứ không làm thêm động tác tiếp theo.
Đàm Hi nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy nghi hoặc, chỉ thế thôi?
“Đi ngủ không được mặc áo lót.”
Một lúc sau, “… Ồ.”
“Xoay lại.”
Đàm Hi nhìn chiếc máy sấy tóc bên tay anh, ngoan ngoãn nghe lời.
Ngón tay hơi chai của anh lướt qua da đầu cô, giống như móng của mèo con, tuy hơi đau nhưng lại khiến cô tê nhiều hơn.
Cô thoải mái rên lên một tiếng, hai mắt bất giác híp lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
“Xong rồi.”
Đàm Hi ngồi bên mép giường, nhìn anh cầm máy sấy tóc tự sấy tóc mình, động tác không hề tinh tế như lúc chỉnh lý mái tóc dài giùm cô, một sự ấm áp đột nhiên dâng lên trong lòng Đàm Hi.
Cô đi qua, nhón chân, với tay cầm lấy máy sấy.
“Đừng phá!” Ánh mắt anh như đang nhìn một đứa bé nghịch ngợm.
“Em giúp anh.” Sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Lục Chinh nới lỏng tay, máy sấy bị Đàm Hi lấy đi.
Cô chạy đến bên giường, cởi giày ra, bước lên trên, chỉ vào chỗ ở trước mặt, “Qua đây, đứng yên.”
“Không cần, đã khô rồi.”
Một quả đầu đinh, không cần sấy cũng có thể khô nhanh được.
“Nhưng em muốn sấy cho anh mà!”
Ánh mắt của cô quá sáng, nụ cười đơn thuần khiến Lục Chinh đi qua như bị ma xui quỷ khiến.
“Xoay người.”
Đàm Hi ấn công tắc, tiếng ù ù vang lên ngay tức thì.
Cô đứng trên giường, nên Lục Chinh bây giờ chỉ đứng đến ngực cô, từ trên nhìn xuống, có thể thấy được hàng mi cong dài và sống mũi cao ráo của anh.
Chưa đầy ba phút, tóc đã khô hoàn toàn.
“Tại sao không để kiểu tóc khác?”
“Quen rồi.”
Đàm Hi nhớ ra trước đây anh là bộ đội, chắc những người khác đều để kiểu tóc này.
Hai người sấy khô người xong, không thấy buồn ngủ, thế là lại ra phòng khách xem TV.
Lần này không xem phim, đổi sang kênh tin tức.
Lục Chinh gõ mặt bàn, phát ra tiếng kêu trong trẻo, Đàm Hi thấy hơi căng thẳng, cô dựa vào ngực anh, anh ngửa người ra sau, rõ ràng là định né đi.
Khuôn mặt Đàm Hi đột nhiên trầm xuống, vừa định lên tiếng, nhưng bị anh giành trước một bước.
“Đứng ngay ngắn.” Lục Chinh chỉ vào khoảng trống trước mặt anh.
“Làm gì?” Cô nàng nào đó tức giận, hai mắt trừng to.
“Tính sổ.”
Sặc——
Đàm Hi hơi ngơ ngác, tròng mắt đảo đều.
“Anh muốn làm gì?”
“Đứng yên, ở chỗ đó!” Sắc mặt anh quá lạnh, không giống như đang đùa.
Đàm Hi bĩu môi, không biết lại lên cơn điên gì nữa đây, nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn đi qua đó đứng thì hơn.
Cô có thể cảm nhận được, Lục Chinh tức giận rồi.
Anh không lên tiếng, cô cũng không dám nói gì.
Hai người im lặng, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng.
Ục ục…
Đàm Hi ôm bụng, vẻ mặt lúng túng.
“Đói rồi?”
Gật đầu.
“Sau này, có chịu ăn cơm đàng hoàng hay không?”
Gật đầu mạnh.
“Trả lời!”
“… Có.”
“Người như em mà vẫn dám thi chạy 800m?”
Đàm Hi không phục, cô đâu có phải thường xuyên bỏ bữa, chỉ là gần đây không theo quy luật một chút thôi mà.
Trong lòng không vui, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
“Ngày mai đi bệnh viện.”
“Hả?” Cô ngơ ngác, “Đi bệnh viện làm gì?”
“Kiểm tra toàn thân.”
“Không cần! Thật sự chỉ thiếu máu thôi mà…”
Lục Chinh còn muốn nói gì đó nhưng Đàm Hi đã giành trước một bước, “Cậu ơi, cháu đói rồi! Bây giờ, tập tức, ngay tức thì, muốn ăn!”
Anh lạnh lùng nhìn cô, Đàm Hi trừng lại.
Một lúc sau, anh nhấc tay nghe điện thoại bàn lên gọi nhân viên phục vụ.
Cô nàng nào đó thở phào, cọ vào ngực anh, “Còn giận à?”
Lục Chinh không nói gì.
“Em đảm bảo, nhất định sẽ ăn cơm đúng bữa, sẽ không có lần sau nữa!”
“…”
“Cậu ơi~ A Chinh~” Đàm Hi tỏ ra đáng thương, kéo tay áo anh.
Sắc mặt anh dễ chịu lại, “Không được có lần sau.”
“Vâng, vâng!”
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, hai phần cháo cá cắt lát và một đĩa bánh nhỏ.
Hai người bắt đầu ăn.
“No rồi.” Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Đàm Hi ôm lấy cái bụng căng tròn của mình, ợ một hơi đầy thỏa mãn.
Lục Chinh buông đũa, kéo cô dậy.
“Đừng, cho em ngồi chút đi…”
“Vừa mới ăn no xong phải đứng dậy vận động một chút.”
“Em buồn ngủ.”
“Không đi? Vậy thì đổi cách khác…” Vừa nói vừa định bế cô lên, Đàm Hi giật mình, đứng phắt dậy.
Người này trong bụng chỉ chứa toàn điều xấu xa!
Đàm Hi đỡ lưng, đi qua đi lại trong phòng khách, động tác y hệt như phụ nữ có thai khiến khóe môi anh giật giật.
Lục Chinh ngồi trên sô pha xem TV, nhưng tầm mắt cứ đặt trên người vật nhỏ nào đó.
Đột nhiên, Đàm Hi sáp lại, chớp mắt với anh, “Cậu ơi, ngày mai cậu có việc gì không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Anh đã hứa sẽ đến xem em thi mà.”
Lục Chinh kéo cô vào ngực, đặt cô lên đùi mình, “Nói xem, em có thể chạy được hạng mấy?”
Đàm Hi giơ ngón trỏ lên.
“Khẩu khí không nhỏ nhỉ.”
“Em có tự tin. Anh chắc chắn phải tới!”
“Nếu không thì sao?”
Đàm Hi liếm liếm răng hàm, nhe răng khẽ cười, “Thế thì anh đừng hòng đụng vào em.”
Sắc mặt anh trầm xuống.
Đàm Hi vờ như không thấy gì, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi ngực anh, “Cho nên, anh đến hay là không đến đây?”
Nhị gia: “…”
11
0, hai người nằm trên giường.
Đàm Hi lăn qua lăn lại, hai mắt mở to, lấp lánh rực rỡ trong màn đêm.
“Nằm yên.” Giọng nói trầm khàn của anh truyền đến từ bên cạnh, ẩn chứa sự kiềm chế chịu đựng.
“A Chinh, em không ngủ được.”
“Nhắm mắt.”
…
“Vẫn không ngủ được.” Đàm Hi hơi chán nản, cô nghĩ, chắc chắn là do ăn khuya quá nhiều.
Lục Chinh lăn lên người cô, “Không ngủ được? Vậy làm chuyện khác nhé!”
Đàm Hi giật mình, vội vàng đẩy anh ra, “Ngày mai em phải chạy 800m…”
Anh chán nản nằm trở về, thở mạnh một hơi.
Lần này, cô nàng nào đó không dám nhúc nhích nữa, ép bản thân nhắm mắt lại.
Không ngờ lại ngủ được thật.
Bàn tay to luồn vào áo ngủ, vừa sờ vừa nắn, thấy cô không có phản ứng gì, Lục Chinh mới chắc chắn vật nhỏ nghịch ngợm này đã ngủ thật rồi.
Trong đêm tối, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.
Đặt một nụ hôn xuống chiếc trán nhẵn bóng của cô, trong mắt anh ẩn chứa sự dịu dàng lưu luyến chưa bao giờ có.
Một đêm ngon giấc.
Khi Đàm Hi mở mắt ra, trời đã sáng tỏ.
8:15 phút sáng.
Bên cạnh đã không còn ai, cô đi chân trần trên thảm, một đường im ắng.
Sáng sớm, Lục Chinh có một cuộc họp trực tuyến, chưa tới 7 giờ đã phải thức dậy chuẩn bị.
Lúc Đàm Hi tìm đến, cuộc họp đang đi vào hồi kết.
Cô dựa người vào khung cửa, mỉm cười nhìn anh.
Ánh nắng sau khi xuyên qua cửa sổ sát đất và rèm cửa, chỉ còn lại một tầng ánh sáng mỏng manh rọi lên đôi gò má của anh.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt chuyên chú, ẩn chứa cả sự sắc bén, khí thế mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ.
E rằng những người cùng họp với anh cũng không dễ chịu chút nào…
Cô nàng nào đó đã đoán đúng rồi.
Trong phòng họp to rộng, tuy Lục Chinh chỉ xuất hiện qua hình ảnh, nhưng lại chếm hết một bức tường lớn trước mặt, mọi người ngồi ở dưới bày ra tư thế như sắp đón địch, không dám thả lỏng tinh thần một chút nào.
Hàn Uy tổng kết lại những nội dung mà các chủ quản phòng ban đã phát biểu lúc trước, những việc cần Lục Chinh đích thân ra quyết định cũng báo cáo lên.
Thư ký Trần làm xong biên bản cuộc họp.
“… Sau khi chỉnh lý xong tư liệu về Đại Đường thì gửi fax qua đây, và Hàn Uy đích thân phụ trách hạng mục hợp tác với Khởi Trình Thực Nghiệp. Còn về các vấn đề xuất hiện trong nội bộ phòng ban, phải tiến hành xử lý trước khi diễn ra cuộc họp lần tới, tôi muốn nhìn thấy kết quả.”
Giao phó xong xuôi, hội nghị cũng kết thúc.
Đàm Hi đi vào, nhét một ly nước vào tay anh, “Người đàn ông làm việc nghiêm túc xứng đáng được biểu dương, phần thưởng là một lý nước mật ong.”
Anh nhăn mày, không uống.
“Ghét ngọt?”
Dáng vẻ thừa nhận.
Tròng mắt Đàm Hi đảo một vòng, uống một hớp, sau đó mỉm cười ngồi vào lòng anh, môi chạm môi, nước mật ong âm ấm từ từ đi vào miệng anh.
Lục Chinh không thích, nhưng sau vài lần đùa giỡn, anh cũng giả vờ uống được vài ngụm.
Bỗng chốc, ngọt quá hóa đắng.
Đàm Hi liếm môi anh, chép chép miệng, như đang hồi tưởng lại dư vị.
Con ngươi anh tối xuống.
Cô hững hờ đứng lên, “Em vẫn chưa ăn sáng đâu…”
Dứt lời, rời đi nhanh chóng, để lại anh ngồi ngốc trên ghế, một lúc sau, khóe môi kẽ cong lên, mắng một câu: “Chó con“.
10 giờ sáng, Lục Chinh đưa cô về trường.
Đỗ xe xong, hai người nắm tay bước vào cổng trường.
Ba cô nàng kia đã ra khỏi phòng chờ đợi từ lâu rồi, chỉ vì muốn nhìn thấy người bạn trai trong truyết thuyết của Đàm Hi!
Hôm qua họ vô cùng hưng phấn, ngay cả người vô cùng bận rộn như Hàn Sóc cũng tranh thủ có mặt.
“Này, mấy giờ rồi? Sao vẫn chưa thấy người?” Tiểu công trúa chống cằm, chờ mòn con mắt.
Hàn Sóc cũng nôn nóng, vò đầu bứt tai, “Chắc không phải đang đùa chúng ta đó chứ?”
“Không đến mức đó đâu.” An An không nóng vội, bình tĩnh ưu nhã.
“Vãi! Tới rồi tới rồi!” Ánh mắt Hàn Sóc nhạy bén.
Đàm Hi vẫy tay tới ba người từ phía xa.
“Có bạn trai thật kìa…” Hàn Sóc lẩm bẩm, với dáng vẻ côn đồ của Đàm Hi, người khác không hiểu rõ, chẳng lẽ cô lại không biết hay sao?
Cho nên, Hàn Sóc vẫn không tin Đàm Hi có thể tìm được bạn trai.
Bởi vì cô vẫn chưa tìm được…
Kẻ tám lạng người nửa cân mà…
“Xin được giới thiệu, người đàn ông của tớ, Lục Chinh“. Đàm Hi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý.
Trước khi ra ngoài, cô cố tình chọn một chiếc áo khoác đen cho anh mặc, quả thật là quá ngầu!
Tiểu công trúa há to miệng, “Cao quá…”
An An gật đầu với Lục Chinh, “Chào anh!” Cô biết người này, cô đã từng thấy hình anh ta trong phòng sách của anh cả, nhưng lại không xem kỹ về tư liệu cá nhân của người này.
Lục Chinh nhìn lướt qua Nhiễm Dao, tầm mắt rơi xuống trên người An An, dừng lại trong chốc lát, sau đó bình tĩnh dời đi.
Chà, em gái của An Tuyệt?
Hàn Sóc bĩu môi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: đàn ông tốt đều bị heo ăn rồi.
Tại sao cô lại không lại không hốt được?
Nước mắt tuôn rơi!
Đàm Hi giới thiệu cho hai bên, ngoại trừ An An khá là bình tĩnh ra thì tiểu công trúa và Hàn Sóc vẫn còn hơi rụt rè.
Người đàn ông này vừa nhìn là biết chẳng phải người bình thường, mang theo khí thế lạnh lùng, lực sát thương không phải dạng vừa đâu.
Họ vẫn cứ né xa một chút vẫn hơn…
Đàm Hi xuống sân làm nóng, chạy chậm quanh sân, không lâu sau, phát thanh thông báo sắp tới phần thi chạy 800 mét nữ.
Tiểu công trúa làm động tác cổ vũ, “Hi Hi, fighting!”
Hàn Sóc tiêu sái giả ngầu vẫy tay, “Cưng cố gắng chạy cho tốt, chạy thắng rồi tối nay ông đây sẽ làm ấm giường thay cưng.”
Vừa nói xong, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Xoay đầu theo bản năng, liền nhìn thấy Lục Chinh đứng sau lưng cô, chiếc áo khoác đen tôn lên thân hình cao ráo của anh, nhưng ánh mắt ấy… nói thế nào nhỉ?
Khiến người ta muốn bỏ chạy…
Bình luận facebook