Vì để đáp ứng nhiều khẩu vị khác nhau, nhà hàng tư nhân là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Tâm tư của người đàn ông này không hề cạn.
Nhìn dáng vẻ đã dự định trước của anh, xem ra là đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng lại có thể giữ được vẻ bình tĩnh khi cô xuất ngôn gây khó dễ.
Cuối cùng, dùng hành động thực tế chứng minh tất cả.
An An thở dài, bất giác nhớ đến một người, chỉ cần bình tĩnh ung dung cũng có quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Người đó cũng không thích nói nhiều, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lạnh lùng băng giá.
Lục Chinh bỗng nhiên ngước nhìn lên, ánh mắt sắc bén bức người, An An cười xin lỗi với anh.
Ngay cả tính cách hẹp hòi cũng giống y chang.
Cô xoay qua nhìn Đàm Hi, có điều, thẩm mỹ tìm phụ nữ lại có hơi khác biệt.
Mẹ lúc nào cũng có dáng vẻ bình tĩnh ưu nhã, còn phong thái tự tin chiến thắng thì lại giống hệt như ba.
Còn Hi Hi.
Sang trọng mà không đứng đắn, không câu nệ tiểu tiết, tuy bề ngoài như một tên lưu manh nhưng nội tâm lại chứa đựng một công chúa nhỏ, cao quý kiêu ngạo, sự thanh cao, ngạo mạn được tỏa ra từ trong cốt tủy.
So với mẹ, cô ấy có thêm một lớp màu sắc bảo vệ của thế tục. Nhưng về cơ bản, hai người đều có toát lên sự cao ngạo và lạnh lùng như nhau.
Cho nên, mẹ có ba, Đàm Hi có Lục Chinh.
“An An, ăn cá đi!” Nhiễm Dao gắp một miếng cá vào bát của cô, “Tớ gọi riêng cho cậu đó.”
“Cảm ơn.” Hèn gì một người không ăn cá như cô ấy, cuối cùng lại gọi món cá hầm Tứ Xuyên.
Lục Chinh gắp một miếng thịt bò cho Đàm Hi, cô thích ăn cay.
“Anh quen bà cụ ấy à?” Bỗng nhiên, động tác khựng lại, nhai vài cái, Đàm Hi nuốt miếng thịt bò vào bụng, hai mắt sáng rực lên, “Ngon!”
Những người khác cũng kinh ngạc kêu lên.
“Món đậu phụ này trơn mịn quá, có hương hoa nhàn nhạt nữa!” Tiểu công trúa cắn thìa, vẻ mặt thỏa mãn.
“Ngay cả món cải thảo xào cũng ngon hơn chỗ khác…” Hàn Sóc lẩm bẩm một tiếng, lại thử món khổ qua nhồi thịt, mẹ ơi, làm còn ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng ở khách sạn Peninsula Hồng Kông nữa.
An An không nói gì nhưng lại phá lệ uống những hai bát canh, cho dù là Ngự Thiện Phòng cũng không thể nấu được nồi canh sườn non thanh ngọt thế này.
Quả nhiên, cao thủ vẫn luôn ở chốn dân gian.
Ăn no uống say, Lục Chinh móc tiền thanh toán.
An An chuẩn bị về nhà ở vài ngày, ra khỏi quán trà liền lên thẳng chiếc Mercedes-Benz về nhà.
Hàn Sóc xoa bụng, hình như cô đã ăn quá nhiều.
“Ợ…” Ở phương diện nào đó, người này là đồng loại với Đàm Hi.
Tiểu công trúa nhìn cô bằng một ánh mắt ghét bỏ.
“Dao Dao, Dao Dao…” Hàn Sóc mặt dày sáp lại trước mặt cô, “Có phải cậu cũng sắp về nhà không?”
“Ừ!” Nói đến việc về nhà, mặt tiểu công trúa sáng bừng lên.
“Buổi chiều đi hả?”
Gật đầu.
“Cậu có thể đổi sang ngày mai hãy về không? Tối nay ở lại đi!”
“Cậu muốn làm gì?” Ra vẻ cảnh giác.
“Tớ nói này, có phải cậu có ý kiến gì về tớ không? Chẳng phải số tiền nợ cậu lần trước, tớ đã trả rồi sao?” Hàn Sóc chán nản, nhìn khắp phòng, An An là người hiểu ý người nhất, Đàm Hi thì hợp tính với cô, nhưng cô nàng Nhiễm Dao này hình như lại sợ cô?
“Tớ không có…”
“Vậy cậu trốn cái gì?” Hàn Sóc hừ một tiếng, “Ngay cả lúc đi đường cũng cố ý né tớ, không muốn ở bên cạnh tớ, rõ rành rành ra như thế, còn nói không có?”
Cả khuôn mặt của tiểu công trúa đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Tớ thật sự không có mà!”
“Vậy cậu nói xem là tại sao?”
Tiểu công trúa lẩm bẩm một câu.
“Cái gì?” Hàn Sóc không nghe rõ, gióng tai tiến sát lại, “Nói lớn lên chút.”
Nhiễm Dao hít sâu, sau đó: “Tóc của cậu quá xấu…”
Cô sợ ra ngoài bị mất mặt đó mà…
Hàn Sóc ngơ ngác trong gió, quả đầu đủ màu vô cùng nổi bật.
Đàm Hi nhịn cười, vội vàng kéo Lục Chinh đi ngay.
Đi được 50 mét, mới xoay người lại vẫy tay, la lớn, “Bye bye!”
Để lại Hàn-tóc trẻ trâu và Nhiễm-tiểu công trúa mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Lục Chinh kéo cô, Đàm Hi giơ tay ra xoa bụng.
“Tay nghề của bà giỏi thật, hận không thể nuốt luôn cái lưỡi của mình, no quá…”
Thức ăn trong đĩa đều được ăn hết sạch, lúc vào thu dọn bát đũa, cụ bà cười vô cùng hài lòng.
“Lần đầu tiên anh ăn cũng như thế.”
Đàm Hi đảo tròng mắt, “Em nghe bà gọi anh là Lục tướng?” Lần trước khi đi ăn lẩu, Dư Béo cũng kêu như thế.
“Bà ấy là bà ngoại của Hàng Tử.”
“Hàng Tử cũng là lính dưới trướng của anh?”
“Ừ.”
“Lục Chinh…” Đàm Hi ngừng bước, “Có phải anh đã định đưa bọn em tới đây từ lâu rồi không? Nên khi An An nói những lời kia, anh mới không có phản ứng gì?”
Anh giơ tay ra ôm lấy eo cô, Đàm Hi vùng vẫy nhưng không được, nên để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Những người bạn cùng phòng của em, cô sau càng khó hầu hơn cô trước.”
“Cho nên, câu tiếp theo của anh có phải sẽ nói là… ngưu tầm ngưu, mã tầm mã không?”
Ý cười lướt qua đáy mắt của anh, anh chọt vào chóp mũi của cô, “Hiểu ông thật đấy.”
“Lục Chinh!” Đàm Hi tức giậm chân.
Gió thổi qua, trời chuyển mát, con đường dài rợp bóng cây, một chiếc Land Rover cao lớn đậu không xa phía sau.
Bầu không khí hòa hợp.
Lục Chinh cúi đầu, nghiêng người, môi chạm môi, thử cạy răng của Đàm Hi ra.
Cô phản ứng lại, đôi mắt to chớp chớp, con ngươi trong suốt chứa đầy sương.
Đột nhiên, khóe mắt nhếch lên, chứa đựng ý cười nhạt, Đàm Hi cẩn thận hôn đáp trả lại.
Anh như được cổ vũ, ánh mắt sắc bén, động tác mạnh bạo, hận không thể nuốt vật nhỏ đang ở trong lòng mình vào bụng, đánh chén sạch sẽ.
Sắc trời vừa đẹp, quyến luyến không rời
Ánh mặt trời ấm áp kéo dài chiếc bóng quấn quýt thân mật của hai người, tạo thành một bức tranh tình ái xinh đẹp.
Hàn Sóc và tiểu công trúa bắt xe về ký túc xá.
“Mẹ, con ở lại trường một đêm, sáng mai sẽ về… Vâng, biết rồi… Không quên đâu… Muốn ăn mực kho, cà tím hấp, nộm dưa leo…”
Hàn Sóc nằm dài ra bên cạnh, nghe Nhiễm Dao nói chuyện điện thoại với mẹ, cảm thấy buồn chán.
“… Vâng, bye bye nhé ~”
“Phù… cuối cùng cũng nói xong.” Hàn Sóc nhặt con chuột trên bàn tung lên, vui vẻ huýt sáo.
Tiểu công trúa liếc nhìn cô: “Cậu kêu tớ ở lại làm gì?”
“Mời cậu nghe concert.”
“Của ai?”
“Ban nhạc LAND!”
“LAND? Sao tớ không biết có ban nhạc này nhỉ?”
“Mới thành lập.”
“Ồ.”
“Vậy ai là ca sĩ chính?”
Hàn Sóc ưỡn ngực, “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Ực…
Tiểu công trúa nuốt nước bọt, “Đừng có nói với tớ là cậu đấy nhé?”
“Bingo! Chính là tớ.”
“… Vậy thì tớ về nhà vẫn tốt hơn.”
Lại nói đến An An, sau khi lên chiếc Mercedes-Benz, người ngồi trên ghế phó lái đột nhiên xoay mặt lại, giây tiếp theo…
“Anh hai! Anh về khi nào vậy?” Sự kinh ngạc thể hiện trong lời nói.
An Diệu gỡ kính râm xuống, hà hơi, dùng vải lau phần tròng kính, “Vừa mới tới.” Ngẩng đầu cười, dung nhan tuyệt thế, “Ngoan, đưa đầu qua đây.”
An An sáp lại, ngoan ngoãn nghe lời.
Trong mắt tất cả mọi người nhà họ An, bao gồm những tộc lão khó tính trên đảo, ai cũng khen cô là một đứa bé ngoan.
An Diệu đeo kính râm lên cho cô, vuốt cằm đánh giá, “Vẫn là chị có mắt nhìn nhất.”
“Đẹp không?” An An đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Em gái của An Diệu đây có thể không đẹp sao?”
Cô nàng An nào đó cảm thấy thỏa mãn.
“Anh hai, dạo này chị thế nào rồi?”
“Hoàng cung Thụy Điển sắp bị chị ấy phá nát rồi, em cảm thấy thế nào?”
An An chớp mắt, “Có quen anh soái ca nước ngoài nào không?”
“Cẩn thận cái miệng hại cái thân, để anh Thần nghe thấy, coi như em tiêu đời chắc luôn.”
An An nghiêng đầu cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, đẹp không tả xiết, “Anh Thần giống chị, hai người đều thương em nhất, anh ấy sẽ không như thế đâu!”
Khi hai anh em về lại sơn trang, đụng phải chú An đi ra từ khu vườn phía sau biệt thự.
“Ông An!”
“Cô út và cậu hai về rồi à!” Mắt ông sáng lên, người khi về già luôn thích con cháu về sum vầy.
Tuy không có quan hệ máu mủ gì, nhưng những năm gần đây, ông đã thương yêu mấy đứa trẻ như con cháu của mình.
“Anh cả đâu?”
“Cậu Tuyệt ra ngoài rồi.”
An An mím môi, sự suy tư xẹt qua trong mắt, “Đi gặp chú Vu Sâm đúng không?”
Ông gật đầu.
“Vậy con lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Đi đi.”
An An kéo An Diệu đi lên trước, “Anh hai, anh cũng nghỉ ngơi đi.”
“Cô bé ngốc, anh không mệt.”
“Nói dối!”
An Diệu vỗ đầu cô đầy cưng chiều, “Ngoan, em lên trước đi, anh vẫn còn có việc.”
“Đuợc rồi.” Bước hai bước, đột nhiên ngừng bước, xoay người lại, đong đưa chiếc kính mát trong tay, “Cảm ơn chị giúp em.”
An Diệu khoanh tay trước ngực, “Muốn nói thì tự đi mà nói.”
“Chị chắc chắn sẽ giới thiệu trai đẹp nước ngoài cho em, lần trước là vệ sĩ thân cận của chị ấy, lần trước trước nữa là công tước Yến Hi, em không thèm đâu!” An An xoay đầu, chạy lên lầu.
Để lại mình anh ta đứng nguyên tại chỗ, bật cười.
“Cậu hai.”
An Diệu ngừng cười, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén, “Bên phía ba vẫn chưa trả lời?”
Ông lão lắc đầu, “Ông chủ chắc đã dẫn bà chủ lên đảo rồi.”
“Ở vùng biển nào?”
“Định vị cho thấy là ở Nam Cực, nhưng ông chủ không cho chúng tôi dò tìm vị trí cụ thể.”
An Nhiên chắt lưỡi, ba và mẹ thật sự càng ngày càng ham chơi.
“Mẹ thì sao? Cũng không nghe điện thoại?”
“Khu vực đó không có tín hiệu.”
“Thôi đi vậy, để họ đi chơi đi, cháu chỉ… thương anh cả thôi.”
Một đống việc như thế, nói vứt là vứt, toàn bộ để cho An Tuyệt đi làm, nghĩ anh ấy có ba đầu sáu tay chắc?
Có lúc, An Diệu khá là oán trách.
Từ nhỏ, anh cả đã vất vả hơn họ, ba đối xử với anh ấy nghiêm khắc nhất, chị không chịu được, âm thầm nhúng tay vào chuyện của một bộ phận thuộc giới hắc đạo, kết quả bị mẹ phát hiện, phạt chị ấy đi làm người kế vị của hoàng gia Thụy Điển, số lần trở về của mỗi năm không tới ba lần.
Còn anh ta, tuy là một ngôi sao, nhưng dù danh tiếng có lớn hơn nữa cũng không giúp được anh mình.
Cũng may là vẫn còn anh Thần.
Những năm qua, họ cùng nhau sánh vai tác chiến vượt qua những lúc hiểm nghèo. An Diệu muốn giúp đỡ, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ đành hưởng thụ sự phù hộ của gia tộc và sự che chở của anh cả.
An An nhìn thoáng hơn anh ta, “Nguyện vọng của anh cả chính là hi vọng anh chị em ta có thể được bình an suôn sẻ, cho nên đừng làm liên lụy đến anh ấy là được.”
Từ đó về sau, sự tự trách bản thân cũng tan theo mây khói.
Chỉ vì sợ rằng sẽ làm tổn thương con tim của anh trai.
An An trở về phòng, bỏ kính râm vào trong ngăn kéo, lấy chìa khóa khóa lại, xem như trân bảo.
Bên trong toàn là những món quà mà ba mẹ, anh chị đã tặng cho cô trong suốt những năm qua.
Cô đã đến với thế giới này được 18 năm rồi, là họ đã cho cô tình thân và bảo vệ mà kiếp trước cô chưa bao giờ hưởng thụ được.
Rốt cuộc ông trời cũng công bằng một lần với cô, dùng sự bất hạnh của kiếp trước để đổi lấy sự bình yên của kiếp này.
Chỉ là người đó…
18 năm rồi, vẫn còn cơ hội gặp lại chứ?
Cười nhạo với bản thân mình trong gương, An An vén tóc lên, cầm áo ngủ bước vào phòng tắm.
Gặp và không gặp, có gì khác biệt đâu?
Khi tỉnh dậy, trời đã gần tối, An An ngồi dậy, đầu óc còn hơi mơ hồ.
Phản ứng bình thường lúc mới tỉnh.
Nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là 6 giờ 15 phút tối.
“An An! Mau xuống đây… anh cả về rồi!”
Là giọng của An Diệu.
Bình luận facebook