Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 113: mẹ con nhà họ Tần chơi chiêu vu oan giá họa
Ngân nga một đoạn nhạc, bước vào biệt thự, đối diện với những tầm mắt đồng thời nhìn tới của mọi người, Đàm Hi mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Phòng khách sáng trưng, tất cả người nhà họ Tần đều ở đây, bao gồm cả người đi sớm về muộn như Tần Tấn Huy, và cả hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ đã xuất hiện sau một ngày một đêm biến mất, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ là Lưu Toàn cũng có mặt.
Đàm Hi nói, “… Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về phòng trước.”
“Cô đứng lại cho tôi!” Lục Thảo quát lên, dường như đang rất giận dữ.
Đàm Hi sửng sốt, cau mày, lặng lẽ giấu kín sự kinh ngạc trong mắt.
Tuy con người Lục Thảo rất hà khắc nhưng lại rất chú ý hình tượng, chưa bao giờ quát lên như thế này, nhất là ở trước mặt Tần Tấn Huy.
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Cô qua đây cho tôi!”
Đàm Hi nhún vai, đi tới, chìa khóa bỏ vào túi, đụng phải một thức gì đó bằng kim loại, cô cũng không để ý, dù sao trong túi cô lộn xộn, chưa hề gọn gàng bao giờ.
Tần Tấn Huy ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi trầm xuống.
Tần Thiên Kỳ tỏ vẻ lo lắng, sắc mặt Sầm Vân Nhi hơi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa khóc quá nhiều.
Tần Thiên Mỹ ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.
Còn về Tần Thiên Lâm, chân mày hắn cau lại, khi nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Đàm Hi nhìn hết một lượt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Họ… đang đợi cô ư?
“Lấy đồ ra đây.” Tần Thiên Mỹ tức giận, trong mắt chứa đựng sự vui sướng hả hê.
“Đồ?”
Đó! Đúng là nhắm vào cô mà.
“Đừng giả ngốc nữa. Đôi hoa tai ruby của chị dâu Cả không cánh mà bay, đã tìm hết trên dưới trong ngoài biệt thự, chúng tao chắc chắc sẽ không lấy, bây giờ chỉ còn lại mình mày là khả nghi nhất!”
“Hoa tai ruby?” Đàm Hi cau mày, nhìn Sầm Vân Nhi.
Tần Thiên Kỳ vỗ vai vợ mình, yên lặng an ủi.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt đau buồn khổ sở, bên trong còn kèm theo cả sự van nài.
“Em dâu, nếu em thật sự lấy nó, chị xin em có thể trả lại cho chị được không? Chị có thể dùng món trang sức khác để đổi! Đảm bảo giá trị không thấp hơn đôi hoa tai mà em đã lấy…”
Lời chưa hết, lệ đã rơi.
Giống như hoa lê trắng bị hủy hoại trong cơn bão táp, còn Đàm Hi chính là cơn bão táp mà mọi người căm hận.
“Được rồi, không sao đâu…” Tần Thiên Kỳ thở dài, nhỏ giọng an ủi.
Tần Thiên Lâm cau mày, hắn không thích giọng điệu bố thí cao cao tại thượng của chị dâu Cả, cứ như cũng đang xem thường hắn vậy.
Nói cho cùng, Đàm Hi là vợ hắn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho rằng hắn đã chết rồi ư?
“Chị dâu Cả!” Tần Thiên Mỹ giẫm chân, tức không nói nên lời, “Nó ăn trộm đồ của chị, vốn đã là không đúng, chưa báo cảnh sát bắt nó là may lắm rồi! Thế mà chị còn muốn dùng trang sức đổi lại… chị, chị lương thiện quá, nên mới bị người ta đè đầu cưỡi cổ giương oai!”
Lục Thảo khẽ ho hai tiếng, Tần Thiên Mỹ mới kiềm chế lại.
“Đàm Hi, lấy đồ ra đây, cô cũng nhìn thấy chị dâu Cả của cô ra nông nỗi thế này, làm người phải có lương tâm!”
“Được rồi!” Tần Tấn Huy vỗ bàn, “Trong nhà có trộm, đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ!”
Ánh mắt sắc bén, chỉ thẳng vào Đàm Hi, “Con dâu Hai, con khiến ba thất vọng quá!”
Đàm Hi cạn lời, ông thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
Một ý cười xẹt qua đáy mắt Lục Thảo, nhưng lại biến mất trong chốc lát, Đàm Hi đã nhìn thấy hết khóe mắt hơi híp lại của bà ta.
“Ba, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chưa chắc là cô ta làm.” Tần Thiên Lâm đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Đàm Hi.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô trở thành kẻ trộm thì mặt mũi của Tần Thiên Lâm sẽ vứt ở đâu?
“Anh Hai, anh bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi hả? Hôm nay mẹ và em đều bảo người làm tìm hết tất cả mọi nơi, ngoại trừ nó ra thì còn ai sẽ làm cái chuyện trộm gà bắt chó đó chứ?” Tần Thiên Mỹ kêu lên, tức giận trừng mắt, giống như người bị mất đồ là cô ta vậy.
“Nói xong rồi chứ?” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng, “Vậy được, bây giờ tới lượt tôi nói.”
“Thứ nhất, giờ tôi mới biết chị dâu Cả bị mất đồ. Thứ hai, không phải tôi lấy, nên đừng nghĩ đến chuyện hất thau phân lên đầu tôi. Thứ ba, không có chứng cứ thì im miệng, bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang vật, đừng bắt nạt người ít được ăn học như tôi.”
“Ba mẹ, hai người xem, nó làm sai còn kiêu căng như thế! Hừ, mày muốn chứng cứ chứ gì? Có dám lấy hết đồ trong túi ra cho mọi người xem không?!”
Lục Thảo giơ tay ra, nhéo một cái vào eo con gái mình, ra hiệu cảnh cáo.
Quá rõ ràng như vậy sẽ chỉ càng khiến người ta thấy nghi ngờ!
Vẻ mặt Tần Thiên Mỹ ngượng ngùng.
Đàm Hi đã có cảnh giác, nhớ lại cái cảm giác lạnh tanh khi đầu ngón tay cô chạm vào lúc thò tay vào túi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tim như chùng xuống.
“Rốt cuộc mày có dám hay không?”
“Dám, hoặc không dám có liên quan gì không? Tôi nói rồi, không phải tôi, nên chẳng cần phải chứng minh điều gì cả.”
“Tao thấy mày có tật giật mình!”
“Đuợc thôi, cô nghi ngờ tôi, muốn lục túi tôi, bây giờ tôi cảm thấy cô rất đáng nghi, vậy có phải cô cũng nên lục túi của mình để chứng minh trong sạch không?”
“Ngậm máu phun người!”
“Những gì cô nói lúc trước chẳng lẽ không phải ngậm máu phun người sao?”
“Tao cho mày nói bậy này!” Ánh mắt độc ác, đột nhiên đứng dậy, nhào về phía Đàm Hi, giờ tay ra giật lấy túi xách của cô.
Đàm Hi không ngờ Tần Thiên Mỹ lại giống một mụ đàn bà chanh chua, nói ra tay là ra tay trước mặt nhiều người như vậy, cô níu lại cái túi theo bản năng.
Tần Thiên Mỹ cắn răng, dùng sức kéo mạnh.
Rẹt…
Dây quai đứt lìa.
Tần Thiên Mỹ không giữ vững được thăng bằng, ôm túi xách ngã về sau, đầu đập thẳng xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng rên vang lên, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.
Cô ta không thèm để ý đến, ngồi dậy, trút ngược chiếc túi, lộp bộp, những vậy dụng linh tinh rời đầy đất, khăn giấy ướt, son môi, kem chống nắng, chìa khóa…
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, ánh đỏ lóe lên.
Hai chiếc hoa tai nằm im trên sàn, hai viên ruby được cắt gọt hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết giá không hề rẻ!
Tang chứng đã có đủ!
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Đàm Hi, Tần Thiên Mỹ gào lên:
“Là nó! Là nó lấy trộm đồ! Chẳng trách… mấy hôm trước, con thấy nó đứng trước cửa hàng JimmyChoo muốn vào như lại không vào, vừa nhìn là biết thiếu tiền! Thật không ngờ nó lại dám bán trang sức của chị dâu cả.”
Sầm Vân Nhi tiến lên nhặt đôi hoa tay ấy, ánh mắt như sắp khóc, “Tìm thấy rồi…ngày mai em sẽ đeo cho ba xem, chắc chắn ba sẽ rất vui…”
Tần Thiên Kỳ ôm lấy cô ta, ánh mắt đau lòng, “Ngày chúng ta kết hôn, ba đã đích thân đeo đôi hoa tai này cho em, hi vọng cuộc sống của chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ, náo nhiệt, nên không thể khóc, phải để cho ba yên tâm, đúng không nào?”
“Vâng! Em biết… nhưng, ba…”
Tiếng khóc nỉ non lại vang lên.
Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách hai người này ra ngoài hết một ngày một đêm.
“Đàm Hi! Tang chứng đã có, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?” Lục Thảo cười lạnh, bày ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm của vợ chủ nhà.
“Tôi nghi ngờ có người vu oan giá họa cho tôi.”
Trong lòng càng hoảng, trên mặt càng bình tĩnh, cô rất chắn chắn bản thân không lấy, xem ra, có người trong cái nhà này muốn chơi đẹp cô!
Hừ, đúng là kế hay, chọn lúc Tần Tấn Huy có mặt để gây chuyện, người này ôm trong mình suy nghĩ một chiêu tất trúng, không hề cho cô bất kỳ một cơ hội nào để lật kèo!
“Vu oan giá họa?!” Tần Thiên Mỹ cao giọng, “Ai lại làm ra cái việc nhàm chán như thế hả? Tao thấy mày chính là một con chó bị ép đến đường cùng, nên gặp ai là cắn người đó!”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống, cô chưa kịp nói gì thì Lục Thảo đã lên tiếng trách mắng.
“Thiên Mỹ, nói chuyện tử tế vào! Có những người không có tố chất, con cũng đừng không có tố chất giống họ, biết bao nhiêu năm học hành xem như công cốc rồi à?!”
“Thật ra tôi cũng muốn biết, rốt cuộc ai lại rảnh rỗi bày ra cái trò nhảm nhí như thế này?” Đàm Hi cười lạnh, quét mắt nhìn hết từng người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Sầm Vân Nhi.
“Chị dâu Cả, xin hỏi chị phát hiện bị mất đồ vào lúc nào?”
Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng chồng mình, khóc nấc từng cơn, Tần Thiên Kỳ vỗ vai cô ta, tỏ ý an ủi.
Lúc này, cô ta mới ngẩn đầu lên, lớp trang điểm tinh tế bị nhòe thành một đống hỗn độn, bộ dạng tức cười khiến khóe môi Đàm Hi co rút lại.
Khụ khụ…
Được thôi, đúng là cô có hơi không được phúc hậu cho lắm, nhưng… thật sự rất buồn cười!
Bỗng nhiên, chạm phải ánh mắt ôn hòa nhưng không mất phần cảnh cáo của Tần Thiên Kỳ, cô nhắm mắt lại, mím chặt môi, cố gắng che đi sự buồn cười đang tồn tại.
Bị chồng của người ta bắt tại trận, khó xử hết đi được.
Sầm Vân Nhi lau nước mắt, hít thở sâu, mới lên tiếng, khàn giọng nói, “Chắc khoảng 2 giờ chiều nay, lúc chị và Thiên Kỳ từ bệnh viện trở về.”
Vừa nhắc tới bệnh viện, cô ta lại bắt đầu rơi lệ, khóc nỉ non.
Đàm Hi thấy rất bực bội, ngắt lời, “Vậy lần cuối chị thấy đôi hoa tai này là khi nào?”
“Ba ngày trước.” Câu này là Tần Thiên Kỳ trả lời, “Trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm.”
“Có mở ra xem không?”
“… Cái này thì không.”
“Tức là, anh chỉ nhìn thấy chiếc hộp, còn bên trong có đồ hay không, hoặc có thứ gì thì anh không biết?”
“Ừ.”
“Cho nên, không ai biết được đôi hoa tai này bị mất từ khi nào.”
Ngân nga một đoạn nhạc, bước vào biệt thự, đối diện với những tầm mắt đồng thời nhìn tới của mọi người, Đàm Hi mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Phòng khách sáng trưng, tất cả người nhà họ Tần đều ở đây, bao gồm cả người đi sớm về muộn như Tần Tấn Huy, và cả hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ đã xuất hiện sau một ngày một đêm biến mất, ngay cả đội trưởng đội bảo vệ là Lưu Toàn cũng có mặt.
Đàm Hi nói, “… Nếu không có chuyện gì thì con xin phép về phòng trước.”
“Cô đứng lại cho tôi!” Lục Thảo quát lên, dường như đang rất giận dữ.
Đàm Hi sửng sốt, cau mày, lặng lẽ giấu kín sự kinh ngạc trong mắt.
Tuy con người Lục Thảo rất hà khắc nhưng lại rất chú ý hình tượng, chưa bao giờ quát lên như thế này, nhất là ở trước mặt Tần Tấn Huy.
“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Cô qua đây cho tôi!”
Đàm Hi nhún vai, đi tới, chìa khóa bỏ vào túi, đụng phải một thức gì đó bằng kim loại, cô cũng không để ý, dù sao trong túi cô lộn xộn, chưa hề gọn gàng bao giờ.
Tần Tấn Huy ngồi trên ghế sô pha, mặt mũi trầm xuống.
Tần Thiên Kỳ tỏ vẻ lo lắng, sắc mặt Sầm Vân Nhi hơi trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa khóc quá nhiều.
Tần Thiên Mỹ ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, cười lạnh.
Còn về Tần Thiên Lâm, chân mày hắn cau lại, khi nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Đàm Hi nhìn hết một lượt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Họ… đang đợi cô ư?
“Lấy đồ ra đây.” Tần Thiên Mỹ tức giận, trong mắt chứa đựng sự vui sướng hả hê.
“Đồ?”
Đó! Đúng là nhắm vào cô mà.
“Đừng giả ngốc nữa. Đôi hoa tai ruby của chị dâu Cả không cánh mà bay, đã tìm hết trên dưới trong ngoài biệt thự, chúng tao chắc chắc sẽ không lấy, bây giờ chỉ còn lại mình mày là khả nghi nhất!”
“Hoa tai ruby?” Đàm Hi cau mày, nhìn Sầm Vân Nhi.
Tần Thiên Kỳ vỗ vai vợ mình, yên lặng an ủi.
Một lúc sau, cô ta mới ngẩng đầu, nhìn Đàm Hi bằng một ánh mắt đau buồn khổ sở, bên trong còn kèm theo cả sự van nài.
“Em dâu, nếu em thật sự lấy nó, chị xin em có thể trả lại cho chị được không? Chị có thể dùng món trang sức khác để đổi! Đảm bảo giá trị không thấp hơn đôi hoa tai mà em đã lấy…”
Lời chưa hết, lệ đã rơi.
Giống như hoa lê trắng bị hủy hoại trong cơn bão táp, còn Đàm Hi chính là cơn bão táp mà mọi người căm hận.
“Được rồi, không sao đâu…” Tần Thiên Kỳ thở dài, nhỏ giọng an ủi.
Tần Thiên Lâm cau mày, hắn không thích giọng điệu bố thí cao cao tại thượng của chị dâu Cả, cứ như cũng đang xem thường hắn vậy.
Nói cho cùng, Đàm Hi là vợ hắn, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho rằng hắn đã chết rồi ư?
“Chị dâu Cả!” Tần Thiên Mỹ giẫm chân, tức không nói nên lời, “Nó ăn trộm đồ của chị, vốn đã là không đúng, chưa báo cảnh sát bắt nó là may lắm rồi! Thế mà chị còn muốn dùng trang sức đổi lại… chị, chị lương thiện quá, nên mới bị người ta đè đầu cưỡi cổ giương oai!”
Lục Thảo khẽ ho hai tiếng, Tần Thiên Mỹ mới kiềm chế lại.
“Đàm Hi, lấy đồ ra đây, cô cũng nhìn thấy chị dâu Cả của cô ra nông nỗi thế này, làm người phải có lương tâm!”
“Được rồi!” Tần Tấn Huy vỗ bàn, “Trong nhà có trộm, đúng là một chuyện vô cùng xấu hổ!”
Ánh mắt sắc bén, chỉ thẳng vào Đàm Hi, “Con dâu Hai, con khiến ba thất vọng quá!”
Đàm Hi cạn lời, ông thất vọng hay không thì liên quan quái gì đến tôi?
Một ý cười xẹt qua đáy mắt Lục Thảo, nhưng lại biến mất trong chốc lát, Đàm Hi đã nhìn thấy hết khóe mắt hơi híp lại của bà ta.
“Ba, chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chưa chắc là cô ta làm.” Tần Thiên Lâm đột nhiên lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Đàm Hi.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô trở thành kẻ trộm thì mặt mũi của Tần Thiên Lâm sẽ vứt ở đâu?
“Anh Hai, anh bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi hả? Hôm nay mẹ và em đều bảo người làm tìm hết tất cả mọi nơi, ngoại trừ nó ra thì còn ai sẽ làm cái chuyện trộm gà bắt chó đó chứ?” Tần Thiên Mỹ kêu lên, tức giận trừng mắt, giống như người bị mất đồ là cô ta vậy.
“Nói xong rồi chứ?” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng, “Vậy được, bây giờ tới lượt tôi nói.”
“Thứ nhất, giờ tôi mới biết chị dâu Cả bị mất đồ. Thứ hai, không phải tôi lấy, nên đừng nghĩ đến chuyện hất thau phân lên đầu tôi. Thứ ba, không có chứng cứ thì im miệng, bắt gian tại giường, bắt trộm phải có tang vật, đừng bắt nạt người ít được ăn học như tôi.”
“Ba mẹ, hai người xem, nó làm sai còn kiêu căng như thế! Hừ, mày muốn chứng cứ chứ gì? Có dám lấy hết đồ trong túi ra cho mọi người xem không?!”
Lục Thảo giơ tay ra, nhéo một cái vào eo con gái mình, ra hiệu cảnh cáo.
Quá rõ ràng như vậy sẽ chỉ càng khiến người ta thấy nghi ngờ!
Vẻ mặt Tần Thiên Mỹ ngượng ngùng.
Đàm Hi đã có cảnh giác, nhớ lại cái cảm giác lạnh tanh khi đầu ngón tay cô chạm vào lúc thò tay vào túi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Tim như chùng xuống.
“Rốt cuộc mày có dám hay không?”
“Dám, hoặc không dám có liên quan gì không? Tôi nói rồi, không phải tôi, nên chẳng cần phải chứng minh điều gì cả.”
“Tao thấy mày có tật giật mình!”
“Đuợc thôi, cô nghi ngờ tôi, muốn lục túi tôi, bây giờ tôi cảm thấy cô rất đáng nghi, vậy có phải cô cũng nên lục túi của mình để chứng minh trong sạch không?”
“Ngậm máu phun người!”
“Những gì cô nói lúc trước chẳng lẽ không phải ngậm máu phun người sao?”
“Tao cho mày nói bậy này!” Ánh mắt độc ác, đột nhiên đứng dậy, nhào về phía Đàm Hi, giờ tay ra giật lấy túi xách của cô.
Đàm Hi không ngờ Tần Thiên Mỹ lại giống một mụ đàn bà chanh chua, nói ra tay là ra tay trước mặt nhiều người như vậy, cô níu lại cái túi theo bản năng.
Tần Thiên Mỹ cắn răng, dùng sức kéo mạnh.
Rẹt…
Dây quai đứt lìa.
Tần Thiên Mỹ không giữ vững được thăng bằng, ôm túi xách ngã về sau, đầu đập thẳng xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng rên vang lên, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.
Cô ta không thèm để ý đến, ngồi dậy, trút ngược chiếc túi, lộp bộp, những vậy dụng linh tinh rời đầy đất, khăn giấy ướt, son môi, kem chống nắng, chìa khóa…
Tinh!
Một tiếng vang nhỏ, ánh đỏ lóe lên.
Hai chiếc hoa tai nằm im trên sàn, hai viên ruby được cắt gọt hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết giá không hề rẻ!
Tang chứng đã có đủ!
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Đàm Hi, Tần Thiên Mỹ gào lên:
“Là nó! Là nó lấy trộm đồ! Chẳng trách… mấy hôm trước, con thấy nó đứng trước cửa hàng JimmyChoo muốn vào như lại không vào, vừa nhìn là biết thiếu tiền! Thật không ngờ nó lại dám bán trang sức của chị dâu cả.”
Sầm Vân Nhi tiến lên nhặt đôi hoa tay ấy, ánh mắt như sắp khóc, “Tìm thấy rồi…ngày mai em sẽ đeo cho ba xem, chắc chắn ba sẽ rất vui…”
Tần Thiên Kỳ ôm lấy cô ta, ánh mắt đau lòng, “Ngày chúng ta kết hôn, ba đã đích thân đeo đôi hoa tai này cho em, hi vọng cuộc sống của chúng ta về sau sẽ luôn vui vẻ, náo nhiệt, nên không thể khóc, phải để cho ba yên tâm, đúng không nào?”
“Vâng! Em biết… nhưng, ba…”
Tiếng khóc nỉ non lại vang lên.
Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách hai người này ra ngoài hết một ngày một đêm.
“Đàm Hi! Tang chứng đã có, bây giờ cô còn gì muốn nói nữa không?” Lục Thảo cười lạnh, bày ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm của vợ chủ nhà.
“Tôi nghi ngờ có người vu oan giá họa cho tôi.”
Trong lòng càng hoảng, trên mặt càng bình tĩnh, cô rất chắn chắn bản thân không lấy, xem ra, có người trong cái nhà này muốn chơi đẹp cô!
Hừ, đúng là kế hay, chọn lúc Tần Tấn Huy có mặt để gây chuyện, người này ôm trong mình suy nghĩ một chiêu tất trúng, không hề cho cô bất kỳ một cơ hội nào để lật kèo!
“Vu oan giá họa?!” Tần Thiên Mỹ cao giọng, “Ai lại làm ra cái việc nhàm chán như thế hả? Tao thấy mày chính là một con chó bị ép đến đường cùng, nên gặp ai là cắn người đó!”
Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống, cô chưa kịp nói gì thì Lục Thảo đã lên tiếng trách mắng.
“Thiên Mỹ, nói chuyện tử tế vào! Có những người không có tố chất, con cũng đừng không có tố chất giống họ, biết bao nhiêu năm học hành xem như công cốc rồi à?!”
“Thật ra tôi cũng muốn biết, rốt cuộc ai lại rảnh rỗi bày ra cái trò nhảm nhí như thế này?” Đàm Hi cười lạnh, quét mắt nhìn hết từng người có mặt ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Sầm Vân Nhi.
“Chị dâu Cả, xin hỏi chị phát hiện bị mất đồ vào lúc nào?”
Sầm Vân Nhi dựa vào trong lòng chồng mình, khóc nấc từng cơn, Tần Thiên Kỳ vỗ vai cô ta, tỏ ý an ủi.
Lúc này, cô ta mới ngẩn đầu lên, lớp trang điểm tinh tế bị nhòe thành một đống hỗn độn, bộ dạng tức cười khiến khóe môi Đàm Hi co rút lại.
Khụ khụ…
Được thôi, đúng là cô có hơi không được phúc hậu cho lắm, nhưng… thật sự rất buồn cười!
Bỗng nhiên, chạm phải ánh mắt ôn hòa nhưng không mất phần cảnh cáo của Tần Thiên Kỳ, cô nhắm mắt lại, mím chặt môi, cố gắng che đi sự buồn cười đang tồn tại.
Bị chồng của người ta bắt tại trận, khó xử hết đi được.
Sầm Vân Nhi lau nước mắt, hít thở sâu, mới lên tiếng, khàn giọng nói, “Chắc khoảng 2 giờ chiều nay, lúc chị và Thiên Kỳ từ bệnh viện trở về.”
Vừa nhắc tới bệnh viện, cô ta lại bắt đầu rơi lệ, khóc nỉ non.
Đàm Hi thấy rất bực bội, ngắt lời, “Vậy lần cuối chị thấy đôi hoa tai này là khi nào?”
“Ba ngày trước.” Câu này là Tần Thiên Kỳ trả lời, “Trong ngăn kéo dưới bàn trang điểm.”
“Có mở ra xem không?”
“… Cái này thì không.”
“Tức là, anh chỉ nhìn thấy chiếc hộp, còn bên trong có đồ hay không, hoặc có thứ gì thì anh không biết?”
“Ừ.”
“Cho nên, không ai biết được đôi hoa tai này bị mất từ khi nào.”
Bình luận facebook