• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nàng dâu cực phẩm Full (2 Viewers)

  • Chap-125

Chương 118: gọi em một tiếng hi hi xem nào !







Buổi chiều, Lục Chinh lại vào thư phòng, Đàm Hi nằm trên chiếc ghế ngoài ban công, bên cạnh có đặt một ly nước cam ép, đầu đội một chiếc mũ rơm che nắng, nơi xa núi xanh thấp thoáng, nơi gần nước sông cuồn cuộn.



Vô cùng thích thú và thoải mái.



Lúc cô đang định cầm di động lên chém trái cây thì có cuộc gọi đến.



“Alo.”



“Là tôi, Ân Hoán.”



“Cố tình gọi điện thoại đến để thông báo cho tôi về kết cục của Ngụy Cương à?”



“Cô đã biết rồi?”



“Không biết.” Đàm Hi uống một ngụm nước ép, chép miệng, “Nhưng tôi có thể đoán được.”



“Đoán?”



“Ngụy Cương giết chết em vợ người ta trên chính địa bàn của người ta, chẳng khác nào tát một cái thật kêu vào mặt Lôi lão đại. Anh nói xem, hắn ta có thể có kết cục gì tốt lành chứ?”



Đầu bên kia im lặng khá lâu mới nói một câu: “Thật sự là cô!”



Đàm Hi không nói gì, dáng vẻ nghiễm nhiên thừa nhận.



Cô cũng được xem là khá may mắn, vốn dĩ muốn gửi nhược điểm của Ngụy Cương qua cho cục cảnh sát, thứ nhất có thể xử lý được hắn, thứ hai cũng có thể thử dò thám xem người đứng sau lưng hắn có năng lực lớn cỡ nào.



Không ngờ lại để cho cô điều tra được địa bàn ở phía bắc, lần này không cần cô phải bố trí cạm bẫy, chỉ cần tung tin ra, tự nhiên sẽ có người giúp cô xử lý Ngụy Cương.



“Chiêu mượn dao giết người này của tôi thế nào?”



“Tay chân Ngụy Cương bị phế, đã chết trên đường đến bệnh viện rồi.”



Đàm Hi chậc một tiếc, “Lôi lão đại này ra tay độc ác thật.”



Ân Hoán kinh ngạc bởi sự lạnh lùng trong giọng điệu của đối phương, cứ như kẻ chết đi chỉ là một con chó con mèo nào đó, hoặc ngay từ cái lúc cô bắt đầu sắp đặt thì không hề nghĩ đến chuyện bỏ qua cho Ngụy Cương ta…



Một luồng khí lạnh bò lên sóng lưng khiến hắn rùng mình một cái.



Đối phương bật cười, “Đừng nói với tôi rằng anh thấy sợ đấy nhé?”



“… KHÔNG CÓ.” Bàn tay nắm lấy điện thoại âm thầm siết chặt hơn.



“Tối hôm qua anh đã đi đến phố Nhân Hòa xem à?”



“Ừ.”



Đàm Hi hiểu ra, chẳng trách lại có phản ứng dữ dội như vậy, tận mắt chứng kiến và nghe kể lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.



Sỡ dĩ cô vẫn còn cười được, một là vì cô không quen biết Ngụy Cương, hai là hắn ta tự làm tự chịu, không đáng được thương hại.



Cho dù không có Đàm Hi tung tin, sớm muộn gì bên phía Lôi lão đại cũng tìm ra hắn.



Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm, sự tồn tại của chuỗi thức ăn vốn đại diện cho sự giết chóc… mạnh được yếu thua, đây là quy tắc cạnh tranh sinh tồn vốn có trong tự nhiên.



Đàm Hi chẳng có bản lĩnh gì lớn, không cầm được súng, cũng không quật ngã được người, cùng lắm thì dùng trò khôn vặt, cộng thêm may mắn cao là sẽ phất lên như diều gặp gió.



Ví dụ như chuyện lần này, mục đích ban đầu của cô chỉ là muốn trưng dụng nhóm người của Ân Hoán, còn Ngụy Cương chẳng qua chỉ là cây cầu bắc qua bờ bên kia, Đàm Hi chỉ đi nhờ xe khi lôi Lão đại qua cầu mà thôi.



Mọi thứ đã giải quyết xong!



Dù sao, người phá hủy đi cây cầu đó không phải là cô.



“Ân Hoán, chuyện tôi hứa với anh, tôi đã làm được rồi, có phải anh cũng nên thể hiện thành ý của mình không?”



“Yên tâm, chuyện tôi đã hứa sẽ không bao giờ nuốt lời.”



“Vậy là được.”



“Cô muốn chúng tôi làm gì?”



“Ngay mai hẹn gặp ở quán nướng của thím béo đi.”



“Cần gọi tất cả anh em đi không?”



“Tôi cần hai mươi người, vẻ ngoài đứng đắn, ít dáng vẻ của bọn côn đồ, điều quan trọng là nhân phẩm phải tốt.”



“Nhân phẩm tốt?” Ân Hoán cảm thấy hơi buồn cười, nói chuyện nhân phẩm với một đám côn đồ? Đầu óc cô ta không có vấn đề gì thật chứ?



“Nói đơn giản chút, hai chữ… không tham. Tôi nói trước, nếu chuyện này xảy ra bất cứ vấn đề gì mà lỗi thuộc về bên anh, thế thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”



“Tôi hiểu rồi.”



“Tình hình Phì Tử ra sao rồi?”



“Gãy xương cẳng chân, chấn động não nhẹ, vẫn còn nằm trong bệnh viện.”



“Cố gắng giấu thím béo đi.”



Lúc cô tắt máy, ngẩng đầu lên nhìn, nửa người anh dựa vào khung cửa, miệng đang ngậm thuốc, cũng không biết đã đến được bao lâu.



Mắt Đàm Hi sáng lên, nhào tới, “Anh ra đây từ khi nào vậy?”



Anh không nói gì, đôi mắt đen trầm nhìn chằm chằm vào cô.



Lòng Đàm Hi hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, mặc cho anh quan sát.



“Sao không nói gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.



“Lúc nãy nói chuyện với ai?”



“Một người bạn.”



“Đàn ông?”



“Ừ.”



“Đừng đùa quá trớn, cẩn thận đạp trúng mìn.”



“Nếu em thật sự đạp trúng, anh sẽ giúp em chứ?”



Anh nhìn cô, giữ im lặng.



Cô thở dài, “Quả nhiên, dựa trời dựa đất dựa đàn ông, chẳng bằng dựa vào chính mình.”



Giọng điệu không hề giống như than vãn mà giống như đang chọc ghẹo hơn.



Đàm Hi hiểu, của người khác thì đến cuối cùng vẫn là của người khác. Chỉ có của bản thân thì mới có thể tùy ý sắp đặt.



Nhón chân, hôn lên mặt anh, tiện tay rút điếu thuốc ra, vứt xuống đất rồi nghiền nát.



“Hôi chết đi được.”



Anh ôm lấy eo cô, Đàm Hi nghiêng người né đi, lách người vào nhà, đôi chân trần bước đi trên sàn nhà lót gỗ.



Lục Chinh khom người, cầm đôi dép lê của cô lên, đi vào nhà theo.



Đàm Hi đứng trước tủ lạnh, thò đầu vào trong, khi chui ra, mặt nhăn thành một đống.



“Lục Chinh, tủ lạnh nhà anh ngoài nước suối ra thì chẳng có cái gì khác thế này.”



“Còn cần gì sao?” Anh cầm lấy điều khiển, ngồi lên ghế sô pha.



Đàm Hi đi đến trước mặt anh, nhìn anh như nhìn người rừng, “Anh không ăn vặt à?”



“Không cần.”



“Anh thật là nhàm chán.”



Lạnh lùng nhìn cô.



Đàm Hi bĩu môi, vốn là thế mà, lại không cho người ta nói, xấu xa!



“Anh còn chuyện gì cần làm không?” Đàm Hi giơ tay ra, túm lấy quả đầu đinh của anh, anh cứ né đi, “Ngồi im!”



Lục Chinh đánh vào tay cô, “Bỏ xuống.”



“Sờ tí mà, sờ một tí thôi mà…”



Anh khó xử, chẳng biết phải làm gì, chỉ đành cho cô làm loạn.



“Ngắn quá, chẳng túm được.”



“…”



“Đầu tóc của đàn ông giống như mông cọp, không sờ được.”



“So (cho nên)?”



“Buông tay ra.”



“Không!”



“Đàm Hi!”



“Anh gọi em một tiếng Hi Hi, em sẽ không phá anh nữa.” Gọi cả họ lẫn tên, không thân thiết chút nào.



Anh khẽ ho, hầu kết cử động.

“Xấu hổ à?” Mặt đối mặt, mắt đối mắt.



Ép buộc vài lần, cuối cùng anh mới lên tiếng: “…Hi Hi.”



Chân mày cô cong lên, ánh mắt sáng rực như sao trên trời.



“Vậy em nên gọi anh là gì?”



Đảo tròng mắt, giọng nói giòn tan: “Lục Chinh!”



Anh lắc đầu.



“Cậu?”



Sắc mặt đen thui.



“A Chinh…” Thì thầm nỉ non, ngọn ngào chảy nước, “Chúng ta đi siêu thị đi!”



“Em muốn mua gì?”



“Rất nhiều. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, anh mau đi thay đồ, em cũng đi.”



Dứt lời, chạy vào phòng như một cơn gió, anh đi theo sau lưng cô.



“Anh vào đây làm gì?”



Đàm Hi đang ôm lấy quần áo đã được phơi khô, ánh mắt cảnh giác.



“Đây là phòng ngủ của anh.”



“…”



Lục Chinh kéo cửa tủ quần áo ra, Đàm Hi sáp lại, thấy anh lấy một chiếc áo sơ mi ra theo thói quen, cô ngăn lại, “Anh định đi làm à? Nếu không mặc trang trọng thế làm gì?”



Cô giơ tay ra, lấy chiếc áo thun polo màu trắng ở kế bên xuống, tiện tay lấy luôn một chiếc quần màu cà phê nhạt, nhét hết vào lòng anh.



“Đi, thay đồ.”



Anh bắt đầu cởi áo ngủ, Đàm Hi ngơ ngác, “Anh làm gì đó?”



“Thay đồ.”



“Đi qua phòng ngủ phụ.”



“Đây là phòng anh.”



“Nhưng hôm qua anh đã nhường cho em rồi“.



“Bây giờ không muốn nhường nữa.”



“Được thôi.” Đàm Hi nhún vai, lùi về sau hai bước, ngồi xuống mép giường, tầm mắt rơi vào trên người anh, mang theo nhiệt độ cay nóng và sự tìm tòi nghiên cứu sâu xa, cười trông y như một tên nhóc côn đồ.



Nếu anh đã muốn cởi, vậy thì cô chịu khó xem vậy~



“Cởi đi!” Mau cho bà đây xem rốt cuộc anh có mấy múi nào.



Anh nhìn cô một cái, vẻ mặt có một sự quái dị không thể nói ra, sau đó cầm lấy quần áo, bỏ đi.



Nhìn bóng dáng, có vẻ như đang chạy trối chết.



Đàm Hi nằm trên giường, cười lăn lộn.



Lão già, muốn giở trò lưu manh à, bà đây mới là trùm đấy nhé, OK?



Đàm Hi thay đồ, búi tóc lên, cố định xong, lấy son môi từ trong túi ra, thoa nhẹ một lớp mỏng, mím môi để lên màu đều.



Vừa hay che được chỗ bị thương.



Lúc cô đi ra, Lục Chinh đã đứng thay giày ở chỗ huyền quan.



Chiếc áo thun polo được anh mặc toát ra vài phần nho nhã, phối với chiếc quần dài màu cà phê nhạt, có một sự lười nhác nhàn nhã, ít đi vài phần lạnh lùng nghiêm túc, nhiều thêm chút sự dịu dàng.



Đàm Hi ngẩn ngơ trong giây lát.



“Đi thôi.” Đến khi anh lên tiếng, cô mới có phản ứng trở lại, lon ton chạy đến nắm lấy tay anh, “Người đàn ông của em thật đẹp trai!”



Hầu kết di chuyển, giơ tay ra ôm lấy eo cô.



“Này! Đợi chút… em vẫn chưa thay giày…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom