Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-130
Chương 123: thăm bệnh Phì Tử, lại cứu Tiểu Huệ
Đàm Hi bắt xe đi bệnh viện trước, tìm đến phòng bệnh 403 theo địa chỉ mà Ân Hoán cung cấp.
“Ối! Chị, sao chị lại đến đây?” Phì Tử đang ăn trưa, thấy Đàm Hi liền buông đũa xuống, mặt mày bỗng trở nên rạng rỡ.
Đàm Hi xua tay, “Cậu ăn cơm của cậu đi, không cần để ý đến tôi.” Sau đó đặt giỏ hoa quả lên tủ, “Đến để thăm cậu.”
“Chị, chị ngồi đi. Mua những thứ này làm gì? Đắt lắm, lãng phí tiền…”
“Có một mình cậu à?” Đàm Hi lẳng lặng đổi chủ đề.
Phì Tử cười hi hi, “Không, Tiểu… Tiểu Huệ cũng có ở đây… ra ngoài lấy nước nóng rồi, cơm cũng do cô ấy đưa đến…”
“Hai hôm nay, cô ấy vẫn luôn chắm sóc cậu à?”
“Đúng vậy! Còn nấu canh mỗi ngày cho em ăn nữa…”
Đàm Hi cười, khóe mắt chân mày của tên ngốc này đều mang theo nét xuân tình, sắc mặt hồng hào lên không ít, xem ra bị đánh một trận không hề uổng phí chút nào.
Cũng đúng, anh hùng cứu mỹ nhân, đứng ra vì cô gái mình yêu, cho dù bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng cam lòng.
“Chị, chỗ chú và thím em…”
“Yên tâm, giấu giúp cậu rồi.”
“Hi hi… Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy chân, thêm chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, ở thêm hai ba ngày nữa là có thể làm thủ tục xuất viện.”
“Ừ.”
Đàm Hi ngồi thêm một lát.
Lúc đầu Phì Tử vẫn còn có thể nói vài câu với cô, nhưng càng về sau càng trầm mặc, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, cứ nhìn liên tục ra phía ngoài cửa.
“Chị,“ Một lúc sau, hắn ta mới lên tiếng, “Tiểu Huệ đã đi nửa tiếng rồi, em không yên tâm, chị có thể đi xem giùm em không?”
“Được.” Đàm Hi đi ra khỏi phòng bệnh.
“Xin hỏi, chỗ lấy nước nóng ở đâu?”
“Đi thẳng quẹo phải sẽ tới phòng lấy nước.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Đàm Hi đi theo hướng y tá nói, quả nhiên phát hiện được vài nồi áp suất cỡ lớn, vẫn còn đang bốc khói trắng nghi ngút, trước mỗi nồi đều có một hàng người đứng xếp hàng, những người này không cầm phích nước thì cũng cầm thau nhựa.
Đàm Hi tìm từng hàng một, không tìm thấy bóng dáng Tiểu Huệ.
“Chú ơi, nơi này còn chỗ nào có thể lấy nước nóng không?”
“Hết rồi, mỗi tầng chỉ có một phòng lấy nước. Ôi, cuối cùng cũng tới lượt tôi…”
Đàm Hi đi ra, chuẩn bị trở về phòng bệnh.
Khi đi qua lỗi rẽ, ngừng bước.
Quẹo phải là phòng lấy nước, vậy quẹo trái thì sao?
Cô loáng thoáng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, thế là cất bước quẹo sang hướng còn lại…
WC?
Nam bên trái, nữ bên phải.
Một tấm biển đề “đang dọn dẹp” chặn ngang ở giữa. Trong WC nữ có tiếng nước chảy mơ hồ, Đàm Hi nhìn xung quanh, bỗng dưng, ánh mắt khựng lại.
Bên cạnh bồn rửa tay có một phích nước nóng màu đỏ đặt trên mặt đất.
Ánh mắt trầm xuống, cất bước đi vào trong WC nữ.
“Anh... Buông ra...” Tiểu Huệ bị đè ở trên cửa, gã đàn ông đang duỗi tay xé quần áo cô ta.
“Bé ngoan của anh, anh đây thèm chết mất... Đừng gấp mà, một chút nữa sẽ làm em sướng...”
“Ông chủ Hồ, đây là bệnh viện, để, hôm nào... tôi đền anh...” Cô ta duỗi tay giữ chặt cổ áo, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch.
“Ông muốn ngay bây giờ, cô tới bệnh viện chẳng phải là để dụ dỗ đàn ông sao? Giờ tôi cho cô dụ đây, để cô dụ --- ha ha ha...”
Soạt---
Cùng với tiếng vải bị xé rách, cô gái càng giãy mạnh hơn, “Anh buông tôi ra!”
“Sao hả, sợ tôi không trả tiền à?” Gã đàn ông móc từ trong túi quần ra một cái ví da, lấy một ít tiền mặt màu đỏ nhét vào ngực cô gái, “Nhìn đi, tất cả là của cô đấy... Mạt Lị, Mạt Lị ngoan, để anh chơi một lần thôi, anh thề là chỉ một lần thôi...”
“Người tôi không được khỏe...”
“Không khỏe á?” Sắc mặt gã đàn ông âm trầm, “Vậy cũng nhịn cho tôi! Để ông đây sướng xong rồi nói... Lần trước, cậu Ba Tống chọn cô nên tôi phải bỏ qua, lần này gặp nhau, cô mà không hầu hạ tới lúc ông đây thoải mái thì đừng nghĩ tới việc chạy ra khỏi cánh cửa này! Phí hoạt động ba ngàn chứ gì? Tôi cho cô ba vạn!”
“Tôi không cần tiền, anh bỏ tay ra... Bỏ ra...” Mặt Tiểu Huệ đỏ lên, móng tay sắc nhọn cào qua mu bàn tay người đàn ông làm một vệt máu đỏ rỉ ra.
Chát---
“Con đĩ này! Mày chẳng phải là con cave sao, còn tỏ vẻ thanh cao cái chó gì hả? Cái giày rách nhiều đàn ông xỏ thế rồi, tới trước mặt ông còn làm bộ làm tịch à, mày là cái thá gì chứ?!”
Lại tát thêm một cái: “Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, đáng ăn đòn!”
Hai tai ù ù, hai má của cô gái sưng lên rõ ràng y như bị lửa đốt vậy.
“Buông ra! Tôi không làm! Nhiều tiền mấy cũng không làm---” Tiếng hét sắc bén cắt qua màn đêm yên tĩnh, sắc mặt của gã đàn ông đột nhiên thay đổi, giơ tay chặn miệng cô ta.
“Đồ đê tiện này! Có tin tao chơi chết...”
Rầm---
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị người ta đá văng ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng ở trước cửa, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, trừng mắt hung dữ với hai người, trong tay cô cầm một con dao mổ, tư thế như có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Đồng tử gã đàn ông co lại, vẻ mặt chuyển thành trắng bệch.
Đột nhiên, đôi mắt kia cong lên, xương gò má hơi nhô cao như đang cười làm người ta không rét mà run.
Gã đàn ông gào lên kinh hãi, sợ tới mức tè ra quần, “Đừng tới đây... Cút đi...”
Nói rồi phi mạnh về phía trước, cả thân thể béo tròn như quả bóng vọt ra ngoài, chạy trối chết.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, trong tay vẫn còn cầm dao mổ, cứ nhìn vào đôi mắt hoảng sợ tới sững ra của Tiểu Huệ, sau một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.
Cô có thể nói gì đây?
Ai cũng có số của người đó, nếu đã đi lên con đường này thì loại chuyện như vừa rồi cũng có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Có thể giúp được lúc này, nhưng sao có thể giúp được cả đời chứ.
“Cô không sao chứ?” Cô tháo khẩu trang xuống.
Lúc này cô gái mới bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: “Cảm ơn. Để ngài phải chê cười rồi...”
Đàm Hi duỗi tay, cô giúp Tiểu Huệ cài cúc áo và sửa sang lại tóc tai.
Cô gái cúi đầu liên tục nói cảm ơn, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nước trong mắt đã biến mất.
“Tôi là Thân Lan Huệ, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Huệ.”
“Đàm Hi.” Lời ít ý nhiều.
“Cô Đàm, cảm ơn ngài cả chuyện lần trước nữa...”
“Vừa lúc gặp phải thôi, chuyện nhỏ nên cũng chẳng mất tí sức nào.”
Cô gái cắn môi, trong đáy mắt hiện lên vẻ thấp thỏm: “Tôi có thể nhờ ngài một việc được không... Tôi biết cái này hơi mạo muội, nhưng nó thật sự rất quan trọng.”
Đàm Hi nhướng mày, “Cô nói trước đi đã.” Khá kinh ngạc vì lời nói và thái độ lễ phép của cô gái này, giống như là một người có đọc sách, hiểu lý lẽ, có văn hóa.
“Có thể đừng nói việc này cho anh Phì Tử được không ạ? Tôi sợ anh ấy xúc động lại gây ra chuyện gì nữa...”
Đàm Hi không tỏ ý kiến, nhìn cô ta bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.
Cô gái rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, miệng không khỏi nở một nụ cười tự giễu: “Có thể ngài cảm thấy tôi ra vẻ hoặc dối trá, nhưng dù nói như thế nào thì đây cũng là biện pháp tốt nhất với anh ấy.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Tiểu Huệ nhấp môi cười.
“Tôi đỡ cô ra ngoài.” Đàm Hi giơ tay, cô ta khẽ nói cảm ơn.
Đứng trước gương ở bồn rửa tay, Tiểu Huệ sửa sang lại tóc tai, lại vốc một chút nước vỗ lên mặt, Đàm Hi đưa cho cô ta một cái khăn ướt.
“Chuyện của Ngụy Cương... cảm ơn.”
Cô gái hơi sửng sốt, duỗi tay nhận lấy, “Chỉ là một câu nói mà thôi, động mồm động mép, không có gì ghê gớm cả.”
“Cô và Lôi lão đại...”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, cả người cứng còng.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Hình như tôi đã lắm mồm rồi.”
“Không... sao.” Cố nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, nhìn quả thực rất non nớt.
“Vậy chỗ Phì Tử...”
Cô ta “a” lên một tiếng rồi nhấc cái phích nước nóng lên, đặt lên mặt bàn: “Đây là nước sôi tôi vừa lấy về, nhờ ngài đem nó tới phòng bệnh giúp tôi, bộ dạng này của tôi không tiện qua đó...”
“Vậy nếu Phì Tử hỏi thì tôi nên nói thế nào?”
“Có việc gấp.”
“Ừm.”
“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?”
“Có thể, nhưng mà trước đó cô nên sửa lại xưng hô cho đúng đi, là “cô” chứ không phải “ngài“.”
Cô gái cười: “Vậy tôi có thể hỏi cô được không?”
“Cứ nói ra xem nào, chưa chắc tôi đã trả lời.”
“Vừa rồi, tại sao Hồ... người đàn ông đó lại sợ hãi như thế?” Tiểu Huệ nhìn hóa trang bác sĩ của cô, trong mắt lộ ra sự khó hiểu, “Có ẩn ý đặc biệt nào sao?”
“Tầng này có hai khoa, một là khoa ngoại, một là khoa thần kinh. Đúng lúc, tối hôm qua có một bệnh nhân tâm thần giả trang thành bác sĩ đi vào phòng bệnh, dùng kéo phẫu thuật cắt đứt tai của một bệnh nhân khác.”
Tiểu Huệ trợn tròn mắt: “Thế nên, vừa rồi hắn tưởng...”
Đàm Hi cười gật đầu.
“Vậy làm sao mà ngài... cô biết được chuyện đó thế?”
“Thông tin đều dán khắp các tầng mà.”
“Thì ra là thế.”
...
Phì Tử ở trong phòng bệnh mỏi mắt chờ trông, nếu không phải không tiện đi lại thì hắn đã sớm chạy đi tìm người rồi.
Chờ đợi, cuối cùng---
“Chị Đàm, sao chị lại cầm phích nước nóng thế ạ? Tiểu Huệ đâu rồi?”
Đàm Hi đặt phích nước xuống, rót cho hắn một cốc nước: “Đang đi thì nhận được điện thoại, nói có việc gấp phải đi trước.”
Phì Tử thụ sủng nhược kinh, lúng túng nhận lấy cái cốc: “Cảm ơn chị! Thế... Tiểu Huệ có nói là xảy ra chuyện gì không?”
“Không.”
“Ghế kìa, chị ngồi đi. Thế à... Cũng không sao, em gọi điện cho cô ấy là được...”
“Ừ.”
Hai người nói chuyện thêm một lát, Đàm Hi chuẩn bị rời đi.
“Chị, em nghe anh Hoán nói, chị có chuyện muốn giao cho các anh em làm ạ?”
“Ừ, cũng có một số việc.”
“Chuyện... Chuyện của Ngụy Cương, em đã nghe nói rồi... Chị đúng là thần!”
Đàm Hi cười, cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.
“Sau khi em xuất viện, em có thể... đi theo các anh em làm việc cho chị không?”
“Đương nhiên, tôi sẽ để lại cho cậu một chỗ.”
“Cảm ơn chị!”
Đàm Hi xua tay: “Đi đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Đinh---
Đàm Hi bắt xe đi bệnh viện trước, tìm đến phòng bệnh 403 theo địa chỉ mà Ân Hoán cung cấp.
“Ối! Chị, sao chị lại đến đây?” Phì Tử đang ăn trưa, thấy Đàm Hi liền buông đũa xuống, mặt mày bỗng trở nên rạng rỡ.
Đàm Hi xua tay, “Cậu ăn cơm của cậu đi, không cần để ý đến tôi.” Sau đó đặt giỏ hoa quả lên tủ, “Đến để thăm cậu.”
“Chị, chị ngồi đi. Mua những thứ này làm gì? Đắt lắm, lãng phí tiền…”
“Có một mình cậu à?” Đàm Hi lẳng lặng đổi chủ đề.
Phì Tử cười hi hi, “Không, Tiểu… Tiểu Huệ cũng có ở đây… ra ngoài lấy nước nóng rồi, cơm cũng do cô ấy đưa đến…”
“Hai hôm nay, cô ấy vẫn luôn chắm sóc cậu à?”
“Đúng vậy! Còn nấu canh mỗi ngày cho em ăn nữa…”
Đàm Hi cười, khóe mắt chân mày của tên ngốc này đều mang theo nét xuân tình, sắc mặt hồng hào lên không ít, xem ra bị đánh một trận không hề uổng phí chút nào.
Cũng đúng, anh hùng cứu mỹ nhân, đứng ra vì cô gái mình yêu, cho dù bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng cam lòng.
“Chị, chỗ chú và thím em…”
“Yên tâm, giấu giúp cậu rồi.”
“Hi hi… Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Gãy chân, thêm chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, ở thêm hai ba ngày nữa là có thể làm thủ tục xuất viện.”
“Ừ.”
Đàm Hi ngồi thêm một lát.
Lúc đầu Phì Tử vẫn còn có thể nói vài câu với cô, nhưng càng về sau càng trầm mặc, thậm chí có chút đứng ngồi không yên, cứ nhìn liên tục ra phía ngoài cửa.
“Chị,“ Một lúc sau, hắn ta mới lên tiếng, “Tiểu Huệ đã đi nửa tiếng rồi, em không yên tâm, chị có thể đi xem giùm em không?”
“Được.” Đàm Hi đi ra khỏi phòng bệnh.
“Xin hỏi, chỗ lấy nước nóng ở đâu?”
“Đi thẳng quẹo phải sẽ tới phòng lấy nước.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Đàm Hi đi theo hướng y tá nói, quả nhiên phát hiện được vài nồi áp suất cỡ lớn, vẫn còn đang bốc khói trắng nghi ngút, trước mỗi nồi đều có một hàng người đứng xếp hàng, những người này không cầm phích nước thì cũng cầm thau nhựa.
Đàm Hi tìm từng hàng một, không tìm thấy bóng dáng Tiểu Huệ.
“Chú ơi, nơi này còn chỗ nào có thể lấy nước nóng không?”
“Hết rồi, mỗi tầng chỉ có một phòng lấy nước. Ôi, cuối cùng cũng tới lượt tôi…”
Đàm Hi đi ra, chuẩn bị trở về phòng bệnh.
Khi đi qua lỗi rẽ, ngừng bước.
Quẹo phải là phòng lấy nước, vậy quẹo trái thì sao?
Cô loáng thoáng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, thế là cất bước quẹo sang hướng còn lại…
WC?
Nam bên trái, nữ bên phải.
Một tấm biển đề “đang dọn dẹp” chặn ngang ở giữa. Trong WC nữ có tiếng nước chảy mơ hồ, Đàm Hi nhìn xung quanh, bỗng dưng, ánh mắt khựng lại.
Bên cạnh bồn rửa tay có một phích nước nóng màu đỏ đặt trên mặt đất.
Ánh mắt trầm xuống, cất bước đi vào trong WC nữ.
“Anh... Buông ra...” Tiểu Huệ bị đè ở trên cửa, gã đàn ông đang duỗi tay xé quần áo cô ta.
“Bé ngoan của anh, anh đây thèm chết mất... Đừng gấp mà, một chút nữa sẽ làm em sướng...”
“Ông chủ Hồ, đây là bệnh viện, để, hôm nào... tôi đền anh...” Cô ta duỗi tay giữ chặt cổ áo, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch.
“Ông muốn ngay bây giờ, cô tới bệnh viện chẳng phải là để dụ dỗ đàn ông sao? Giờ tôi cho cô dụ đây, để cô dụ --- ha ha ha...”
Soạt---
Cùng với tiếng vải bị xé rách, cô gái càng giãy mạnh hơn, “Anh buông tôi ra!”
“Sao hả, sợ tôi không trả tiền à?” Gã đàn ông móc từ trong túi quần ra một cái ví da, lấy một ít tiền mặt màu đỏ nhét vào ngực cô gái, “Nhìn đi, tất cả là của cô đấy... Mạt Lị, Mạt Lị ngoan, để anh chơi một lần thôi, anh thề là chỉ một lần thôi...”
“Người tôi không được khỏe...”
“Không khỏe á?” Sắc mặt gã đàn ông âm trầm, “Vậy cũng nhịn cho tôi! Để ông đây sướng xong rồi nói... Lần trước, cậu Ba Tống chọn cô nên tôi phải bỏ qua, lần này gặp nhau, cô mà không hầu hạ tới lúc ông đây thoải mái thì đừng nghĩ tới việc chạy ra khỏi cánh cửa này! Phí hoạt động ba ngàn chứ gì? Tôi cho cô ba vạn!”
“Tôi không cần tiền, anh bỏ tay ra... Bỏ ra...” Mặt Tiểu Huệ đỏ lên, móng tay sắc nhọn cào qua mu bàn tay người đàn ông làm một vệt máu đỏ rỉ ra.
Chát---
“Con đĩ này! Mày chẳng phải là con cave sao, còn tỏ vẻ thanh cao cái chó gì hả? Cái giày rách nhiều đàn ông xỏ thế rồi, tới trước mặt ông còn làm bộ làm tịch à, mày là cái thá gì chứ?!”
Lại tát thêm một cái: “Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, đáng ăn đòn!”
Hai tai ù ù, hai má của cô gái sưng lên rõ ràng y như bị lửa đốt vậy.
“Buông ra! Tôi không làm! Nhiều tiền mấy cũng không làm---” Tiếng hét sắc bén cắt qua màn đêm yên tĩnh, sắc mặt của gã đàn ông đột nhiên thay đổi, giơ tay chặn miệng cô ta.
“Đồ đê tiện này! Có tin tao chơi chết...”
Rầm---
Một tiếng động lớn vang lên, cửa bị người ta đá văng ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng ở trước cửa, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, trừng mắt hung dữ với hai người, trong tay cô cầm một con dao mổ, tư thế như có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Đồng tử gã đàn ông co lại, vẻ mặt chuyển thành trắng bệch.
Đột nhiên, đôi mắt kia cong lên, xương gò má hơi nhô cao như đang cười làm người ta không rét mà run.
Gã đàn ông gào lên kinh hãi, sợ tới mức tè ra quần, “Đừng tới đây... Cút đi...”
Nói rồi phi mạnh về phía trước, cả thân thể béo tròn như quả bóng vọt ra ngoài, chạy trối chết.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, trong tay vẫn còn cầm dao mổ, cứ nhìn vào đôi mắt hoảng sợ tới sững ra của Tiểu Huệ, sau một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.
Cô có thể nói gì đây?
Ai cũng có số của người đó, nếu đã đi lên con đường này thì loại chuyện như vừa rồi cũng có thể phát sinh bất cứ lúc nào.
Có thể giúp được lúc này, nhưng sao có thể giúp được cả đời chứ.
“Cô không sao chứ?” Cô tháo khẩu trang xuống.
Lúc này cô gái mới bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận: “Cảm ơn. Để ngài phải chê cười rồi...”
Đàm Hi duỗi tay, cô giúp Tiểu Huệ cài cúc áo và sửa sang lại tóc tai.
Cô gái cúi đầu liên tục nói cảm ơn, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nước trong mắt đã biến mất.
“Tôi là Thân Lan Huệ, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Huệ.”
“Đàm Hi.” Lời ít ý nhiều.
“Cô Đàm, cảm ơn ngài cả chuyện lần trước nữa...”
“Vừa lúc gặp phải thôi, chuyện nhỏ nên cũng chẳng mất tí sức nào.”
Cô gái cắn môi, trong đáy mắt hiện lên vẻ thấp thỏm: “Tôi có thể nhờ ngài một việc được không... Tôi biết cái này hơi mạo muội, nhưng nó thật sự rất quan trọng.”
Đàm Hi nhướng mày, “Cô nói trước đi đã.” Khá kinh ngạc vì lời nói và thái độ lễ phép của cô gái này, giống như là một người có đọc sách, hiểu lý lẽ, có văn hóa.
“Có thể đừng nói việc này cho anh Phì Tử được không ạ? Tôi sợ anh ấy xúc động lại gây ra chuyện gì nữa...”
Đàm Hi không tỏ ý kiến, nhìn cô ta bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.
Cô gái rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, miệng không khỏi nở một nụ cười tự giễu: “Có thể ngài cảm thấy tôi ra vẻ hoặc dối trá, nhưng dù nói như thế nào thì đây cũng là biện pháp tốt nhất với anh ấy.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Tiểu Huệ nhấp môi cười.
“Tôi đỡ cô ra ngoài.” Đàm Hi giơ tay, cô ta khẽ nói cảm ơn.
Đứng trước gương ở bồn rửa tay, Tiểu Huệ sửa sang lại tóc tai, lại vốc một chút nước vỗ lên mặt, Đàm Hi đưa cho cô ta một cái khăn ướt.
“Chuyện của Ngụy Cương... cảm ơn.”
Cô gái hơi sửng sốt, duỗi tay nhận lấy, “Chỉ là một câu nói mà thôi, động mồm động mép, không có gì ghê gớm cả.”
“Cô và Lôi lão đại...”
Sắc mặt cô gái trắng bệch, cả người cứng còng.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Hình như tôi đã lắm mồm rồi.”
“Không... sao.” Cố nở một nụ cười để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, nhìn quả thực rất non nớt.
“Vậy chỗ Phì Tử...”
Cô ta “a” lên một tiếng rồi nhấc cái phích nước nóng lên, đặt lên mặt bàn: “Đây là nước sôi tôi vừa lấy về, nhờ ngài đem nó tới phòng bệnh giúp tôi, bộ dạng này của tôi không tiện qua đó...”
“Vậy nếu Phì Tử hỏi thì tôi nên nói thế nào?”
“Có việc gấp.”
“Ừm.”
“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?”
“Có thể, nhưng mà trước đó cô nên sửa lại xưng hô cho đúng đi, là “cô” chứ không phải “ngài“.”
Cô gái cười: “Vậy tôi có thể hỏi cô được không?”
“Cứ nói ra xem nào, chưa chắc tôi đã trả lời.”
“Vừa rồi, tại sao Hồ... người đàn ông đó lại sợ hãi như thế?” Tiểu Huệ nhìn hóa trang bác sĩ của cô, trong mắt lộ ra sự khó hiểu, “Có ẩn ý đặc biệt nào sao?”
“Tầng này có hai khoa, một là khoa ngoại, một là khoa thần kinh. Đúng lúc, tối hôm qua có một bệnh nhân tâm thần giả trang thành bác sĩ đi vào phòng bệnh, dùng kéo phẫu thuật cắt đứt tai của một bệnh nhân khác.”
Tiểu Huệ trợn tròn mắt: “Thế nên, vừa rồi hắn tưởng...”
Đàm Hi cười gật đầu.
“Vậy làm sao mà ngài... cô biết được chuyện đó thế?”
“Thông tin đều dán khắp các tầng mà.”
“Thì ra là thế.”
...
Phì Tử ở trong phòng bệnh mỏi mắt chờ trông, nếu không phải không tiện đi lại thì hắn đã sớm chạy đi tìm người rồi.
Chờ đợi, cuối cùng---
“Chị Đàm, sao chị lại cầm phích nước nóng thế ạ? Tiểu Huệ đâu rồi?”
Đàm Hi đặt phích nước xuống, rót cho hắn một cốc nước: “Đang đi thì nhận được điện thoại, nói có việc gấp phải đi trước.”
Phì Tử thụ sủng nhược kinh, lúng túng nhận lấy cái cốc: “Cảm ơn chị! Thế... Tiểu Huệ có nói là xảy ra chuyện gì không?”
“Không.”
“Ghế kìa, chị ngồi đi. Thế à... Cũng không sao, em gọi điện cho cô ấy là được...”
“Ừ.”
Hai người nói chuyện thêm một lát, Đàm Hi chuẩn bị rời đi.
“Chị, em nghe anh Hoán nói, chị có chuyện muốn giao cho các anh em làm ạ?”
“Ừ, cũng có một số việc.”
“Chuyện... Chuyện của Ngụy Cương, em đã nghe nói rồi... Chị đúng là thần!”
Đàm Hi cười, cũng chỉ là thuận thế mà làm thôi.
“Sau khi em xuất viện, em có thể... đi theo các anh em làm việc cho chị không?”
“Đương nhiên, tôi sẽ để lại cho cậu một chỗ.”
“Cảm ơn chị!”
Đàm Hi xua tay: “Đi đây, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Đinh---
Bình luận facebook