• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nàng dâu cực phẩm Full (1 Viewer)

  • Chap-94

Chương 94: chỉ vì một xiên thịt dê nướng






Rời khỏi ngân hàng, chuyện đầu tiên phải làm là lao thẳng đến trung tâm thương mại.



Bây giờ, tuy cô không được xem là eo buộc bạc triệu nhưng cũng có thể coi là có tiền trong người, Đàm Hi cảm thán, ngàn tốt trăm tốt, vẫn cứ có tiền là tốt nhất!



“Chào cô, cô có loại máy mình yêu thích chưa ạ? Trên quầy có vài mẫu, có thể trải nghiệm miễn phí.”



Nhìn các loại di động đủ hình đủ dạng, Đàm Hi chớp mắt.



Thật ra, cô không có yêu cầu cao với di động, tính năng đầy đủ, ngoại hình không xấu là được.



À, có một điểm, bộ nhớ trong phải đủ!



Nhanh chóng, chọn được một chiếc HuaWei, giá một một nghìn năm trăm tệ, hàng ngon giá tốt lại có độ bền cao. Cho dù ngày nào đó banh chành, bị rơi vào bồn cầu hay gì đó thì cũng không thấy đau lòng.



Nhân viên bán hàng hơi thất vọng, cứ nghĩ rằng là một chú dê mập, ai ngờ đâu là một con ngựa gầy!



Sau đó bắt nói những điều khó nghe.



“Ối, chẳng phải mấy nữ sinh trẻ trung như các cô đều thích mấy thứ xinh đẹp, mang phong cách Tây sao? Sao không mua Apple? Lấy ra xài hãnh diện tới cỡ nào kìa. Không thì chiếc Samsung siêu mỏng màu hồng kia cũng được, đó là kiểu mới ra đấy! Trước mắt chỉ có bán ở HongKong, còn ở trong nước thì chỉ có cửa hàng nhà tôi mới bán, vừa hiếm vừa quý...”



Thấy cô ta có xu hướng thao thao bất tuyệt, Đàm Hi xách thẳng túi đựng, mỉm cười.



“Chị à, chúng ta làm người không thể quên gốc, phải nhớ ủng hộ hàng trong nước, tôi coi trọng chị đấy! Bye~”



“Ế…”



Đàm Hi đi thẳng lên trên lầu, hôm nay vẫn còn một chuyện lớn nữa… mua máy tính!



Cô phải chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, đấu trí đấu dũng với một đám dở hơi của nhà họ Tần nữa cơ, không có máy tính thì biết sống thế nào?



Vả lại, cô là thạc sĩ máy tính trường Stanford, tuy chỉ là ngành phụ nhưng tốt xấu gì cũng lấy được học vị!



Ngay cả chiếc máy tính ra hồn còn chẳng có, nói ra chẳng khác nào để người ta cười rụng răng?



Tuy rằng cô cũng chẳng tính nói ra….



“Chào cô, cô thật có mắt nhìn, đây là dòng Macbook Pro i7 mới ra mắt, Ram 16G, linh kiện cao cấp, tính năng tuyệt vời.”



Đàm Hi cười, cấu hình đúng là rất cao, nhưng giá cũng cao không kém! Gần hai vạn, trên người cô chỉ còn tổng cộng tám nghìn.



Sớm biết thế đã không mua cái quỹ quỷ quái gì rồi, lợi nhuận thấp không nói, chu kỳ còn dài nữa chữ, hại cô bây giờ đi mua cái máy tính cũng phải đắn đo trước sau.



“Hay xem máy này thử đi, dòng Air, cấu hình không thấp, chỉ có điều là màn hình và Ram hơi nhỏ, làm việc và giải trí thì dư sức, giá cả cũng khá hợp túi tiền.”



Đàm Hi dùng thử, tuy chẳng thuận tay bằng Pro nhưng cũng tạm chấp nhận.



“Cho tôi một cuốn hướng dẫn sử dụng.”



“Vâng, xin đợi một chút.”



Kiểm tra một vài tham số quan trọng, Đàm Hi gật đầu, “Được, lấy chiếc này.”



Mua xong di động, máy tính. Đàm Hi lắc lư bước vào McDonald.



“Một ly McFlurry.”



“Chọn vị gì ạ?”



“Gallon đen.”



Cô cũng muốn vào Starbucks, nhưng túi tiền không cho phép, chỉ đành đến đây nghỉ chân thôi.



Quả nhiên, không có ai không thích có nhiều tiền, vì có nhiều đến mấy thì cũng có thể tiêu hết sạch sẽ.



Chọn một góc yên tĩnh, lưu một số điện thoại trong đầu vào di động.



Vừa đánh chữ “Lục”, lại xóa đi, viết viết xóa xóa, rối rắm không thôi.



“Nên lưu tên gì đây?”



Múc hết muỗng kem cuối cùng, vẫn không có chút manh mối ý tưởng nào, tùy tiện đánh hai chữ “Chàng Ngốc”, dường như không tệ lắm, cứ như vậy đi…



Sau đó, gọi vào số của Vệ Ảnh.



“Alo?”



Méo! Giọng của đàn ông?!



“Cô là bạn của Tiểu Ảnh sao?”



“Tôi là bạn cùng bàn của cô ấy.”



“Đàm Hi?”



“Vâng… là tôi.”



“Chào em, anh tên Vệ Phong, anh của Tiểu Ảnh.”



“Chào anh trai ạ!”



Sặc, cô nhận người quen bậy bạ gì thế này?



Đầu dây bên kia, một tiếng cười trầm thấp truyền tới, từ tính dễ nghe, “Hèn gì Tiểu Ảnh nói em rất thú vị…”



Thú vị? Đàm Hi híp mắt.



“Em tìm Tiểu Ảnh có việc gì không? Hôm nay nó đi đến nhà bà, quên đem theo điện thoại theo.”



“Ồ, không có chuyện gì quan trọng, em không làm phiền nữa ạ.”



“Tạm biệt.”



Cúp máy, Đàm Hi thở phào, tuy hôm đó trước khi Lục Chinh mang cô đi đã có dặn dò, nhưng liên quan đến an toàn của Vệ Ảnh, vẫn phải hỏi cho rõ ràng.



Bây giờ xem ra chắc không có chuyện gì.



Dạo hết một buổi chiều trong toàn nhà bách hóa, tìm đại một nhà hàng giải quyết bữa trưa, cô lại muốn mua đi quần áo, nhưng số tiền còn lại trong túi chẳng đủ cho cô mua nổi một chiếc khăn lụa.



Bỗng dưng, cảm thấy khóc không ra nước mắt.



Nhớ năm đó, cô cũng là người nắm giữ thẻ hắc kim (thẻ vô hạn), giờ đây lại lưu lạc đến nông nỗi này, suy cho cùng…



Tiền, rất quan trọng!



Xem ra, cô phải làm gì đó để cho kho vàng nhỏ mập trở lại, cô thật sự không muốn nghĩ đến tình cảnh như bây giờ lần thứ hai nữa.



Ây da, nhịn đau, nước mắt đầm đìa nói lời chia tay với đôi cao gót mũi nhọn JimmyChoo mới nhất trong cửa trưng bày.



“Thiên Mỹ?”



“Hả?”



“Đang yên đang lành đứng ngơ ra đó làm gì?”



“Sao cô ta lại ở đây?” Nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không thoát được lỗ tai người kế bên.



“Cô ta? Ai vậy?”



“Đàm Hi.”



Tiền Doanh Doanh sửng sốt, sau đó vuốt tóc, ho nhẹ, “Là chị dâu Hai được ví như túi trút giận của cậu ấy hả?”



Hàm chứa sự coi thường.



Tần Thiên Mỹ nhìn cô ta, tỏ vẻ không vui.



Cô ta có thể ức hiếp Đàm Hi, có thể nói xấu con bé đó, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể như thế.



Đàm Hi có không tốt cỡ nào thì cũng là người nhà họ Tần, khinh thường cô ta cũng tức là không xem nhà họ Tần vào mắt, trong lòng Tần Thiên Mỹ bực bội, nhưng nể tình bạn của hai người nên cô ta nhẫn nhịn không lên cơn tại chỗ.



Chỉ có điều, trong lòng cảm thấy rất không vui vẻ.



Tiền Doanh Doanh nhìn theo tầm mắt của Tần Thiên Mỹ, muốn xem thử người phụ nữ chưa đầy 20 mà đã gã vào hào môn là thần thánh phương nào, tự nhiên sẽ không để ý đến tâm trạng của Tần Thiên Mỹ.



“Là người nào vậy?”



Tần Thiên Mỹ bĩu môi, trong lòng bực bội, dù sao cô ta cũng bị nâng niu tâng bốc quen rồi.



“Cái người mặc quần jeans, mang giầy Adidas kia kìa.”



“Hả? Trẻ thế á?!”



“Xùy, cậu nghĩ nó bao nhiêu tuổi? Vừa tốt nghiệp cấp 3, đó là một đóa hoa xinh đẹp đấy.”



Lời nói này, khá chanh chua, còn khiến người khác hơi nghẹn lời.



Dù tâm tư Tiền Doanh Doanh có thoải mái đi chăng nữa cũng nghe được mùi thuốc nổ ẩn chứa bên trong, thầm nghĩ, tạp chí lá cải cũng không phải chỉ toàn tin vịt, dường như chị dâu Hai này thật sự không được chào đón lắm, không hề liên tưởng tới chuyện lửa giận này của Tần Thiên Mỹ có liên quan đến mình.



Đúng là Tần Thiên Mỹ ghen tị Đàm Hi, ngay cả nói chuyện cũng nghe thấy mùi chua loét, nhưng sự bất mãn ẩn chứa bên trong thì lại đang trút lên việc Tiền Doanh Doanh không có đầu óc, ăn nói hàm hồ.



Ý ở đây là, cô không thấy tôi đang tức giận rồi sao, còn không chịu ăn nói nhỏ nhẹ, lại dám đi bình luận phê phán người nhà họ Tần!



Quan niệm gia tộc không phải kiểu mạnh mẽ tầm thường đâu, về điểm này, cô ta rất giống Tần Tấn Huy, không hổ là cha con.



“Thiên Mỹ, không phải cậu nói cô ta suốt ngày chỉ biết ở lỳ trong nhà học hành, không thích ăn diện, cũng không thích ra ngoài sao?”



“Tớ có nói thế à?” Nhún vai, “Maybe…”



“…”



“Sao cô ta cứ đứng ở trước cửa tiệm JimmyChoo, cũng không chịu vào…” Đổi chủ đề.



Thiên Mỹ không đáp lời, “ừ” một tiếng, thái độ lạnh lùng.



Tiền Doanh Doanh đảo mắt, khoác lấy tay Tần Thiên Mỹ, vừa đi vừa nói, “Nếu đã đụng phải, vậy thì đi chào hỏi đi. Không thì vô lễ lắm đấy…”



Vừa lúc Đàm Hi đang hạ quyết tâm, chuẩn bị rời đi thì bị người ta vỗ vai, xoay người lại nhìn.



“Chị dâu Hai.” Trong trường hợp này, chắc chắn không thể kêu thẳng tên, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tần Thiên Mỹ không muốn qua đây.



Sự bất mãn với Tiền Doanh Doanh lại tăng thêm vài phần ở trong lòng.



Đàm Hi vui vẻ, đáp lại một tiếng thật dài, “Ơi ~”



Một tiếng vòng vo uyển chuyển, rung động đến tâm can.



Hết cách, cô thích cái dáng vẻ chịu đựng của Tần Thiên Mỹ, nó khiến cô có một cảm giác hả hê lạ kỳ.



Đây là bệnh, mang tên: cười trên nỗi đau của người khác.



Nhưng cô lại không hề muốn trị.



Tần Thiên Mỹ cắn răng, con người này có biết xấu hổ là gì không hả, trả lời õng ẹo như vậy, chắc chắn là muốn cho cô ta buồn nôn đây mà.



“Sao chị lại ở đây?” Giọng điệu không được tốt cho lắm.



“À, dạo phố.” Đàm Hi thản nhiên đáp.



Tần Thiên Mỹ nhìn cô bằng một ánh mắt ngạc nhiên, một lúc sau, châm chọc như không châm chọc, “Thật là hiếm có.”



Đầu tháng 5, Đàm Hi dọn vào biệt thự, cách thời điểm thi tốt nghiệp khoảng một tháng, cảnh tượng cô ta thấy nhiều nhất mỗi ngày đó là Đàm Hi cầm sách giáo khoa ngồi yên tĩnh ở một góc đọc sách.



Hễ ngồi là hết 2, 3 tiếng, tư thế không đổi, giống như một khúc gỗ.



Khép mình, ít nói, chậm chạp, ấn tượng của Tần Thiên Mỹ đối với Đàm Hi chỉ vỏn vẹn có thế.



Thình lình gặp nhau ở trung tâm thương mại, lại nghe Đàm Hi thừa nhận đến đây để dạo phố, nên mới có kiểu nói “hiếm có” như vậy đấy!



Khoảng thời gian này, Đàm Hi đã thay đổi đến mức không còn giống Đàm Hi nữa…



“Không dễ gì mới thoát khỏi cái lồng mang tên thi tốt nghiệp, không cho phép tôi được xõa à?” Nhướng mày, liếc mắt, cười như không cười, có một loại ý tứ cao ngạo tự mãn nhưng lại không hề thấy nũng nịu xấu hổ.



Đây gọi là, nhà có điều kiện!



Tần Thiên Mỹ hừ lạnh, xoay mặt sang một bên, vươn tay ra kéo Tiền Doanh Doanh, “Đi thôi!”



Tiền Doanh Doanh bị kéo đến lảo đảo nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào Đàm Hi, một sự nghi hoặc xẹt qua đáy mắt.



Sao lại không giống như tưởng tượng chút nào vậy?



“Thiên Mỹ, cậu vẫn chưa giới thiệu bọn tớ với nhau mà!” Tiền Doanh Doanh đứng vững, mỉm cười ngọt ngào.



Bây giờ, Đàm Hi mới chú ý đến người này, một bộ váy Chanel đen kinh điển làm tôn lên làn da trắng mịn, cổ áo chữ V khẽ hở, xương quai xanh lộ ra, cộng thêm một khuôn mặt ngọt ngào, trẻ con, trông khá giống Miranda Kerr, dĩ nhiên, phần đường nét không thể so với vẻ sâu xắc của người châu Âu được, vì thế làm thiếu đi vài phần đặc sắc, trông khá bình thường.



Nhưng những món đồ hàng hiệu từ đầu đến chân cô ta giúp cô ta thêm không ít điểm.



Người có thể cùng đi dạo phố với Tần Thiên Mỹ, dĩ nhiên không phải là hạng thiếu tiền.



Tiền Doanh Doanh cũng đang đánh giá Đàm Hi, nhìn tới nhìn lui, thấy cũng chỉ là một đứa học sinh cấp ba, chẳng qua thì người hơi cao một tí, da hơi trắng một tí, mặt cũng trông khá xinh.



Nhưng ánh mắt lạnh lùng, không nghiêm túc lại khiến cô ta cảm thấy bài xích một cách khó hiểu.



“Chị dâu Hai của tớ, chắc cậu cũng biết rồi.” Sau đó xoay sang hướng Đàm Hi, “Đây là bạn tôi, Tiền Doanh Doanh.”



Ánh mắt hai người chạm vào nhau, gật đầu, nhưng không có ai chủ động muốn bắt tay.



“Cô Đàm.”



“Có phải cô nên gọi tôi là… mợ Tần không?



Một vẻ khó xử lướt qua trên mặt, Tiền Doanh Doanh cười càng ngọt nào, “Có quá già không nhỉ?”



“Không liên quan đến tuổi tác, đây là vấn đề vai vế.”



Tiền Doanh Doanh nghẹn lời, đối diện với ánh mắt đang cười của Đàm Hi, cô ta hắng giọng, “Sao lại đứng ở cửa không vào? Nghe nói JimmyChoo vừa ra mẫu mới…”



Không còn lẩn quẩn ở vấn đề xưng hô nữa mà đổi thẳng sang chủ đề khác.



Nhún vai: “Không có tiền.” Rất thành thật!



Tiền Doanh Doanh hơi sửng sốt, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào, trong lòng thì lại cảm thấy kinh ngạc, người này thẳng thắn quá, sau đó lại ngầm thấy khinh bỉ, chỉ có điều cô ta ẩn giấu thái độ đó rất tốt.



Đàm Hi không quan tâm, chuyện tỏ ra giàu có cô không làm được.



Tần Thiên Mỹ siết nắm tay, thầm oán hận, đây chẳng khác gì đánh vào mặt cô ta trước người ngoài, thậm chí đánh cả vào bộ mặt nhà họ Tần sao?



“Chị dâu Hai đừng đùa nữa, hôm qua còn thấy chị lấy chi phiếu, hôm nay lại bắt đầu kêu nghèo, tuy nói chị khiêm tốn nhưng cũng không thể khiêm tốn một cách quá đáng như vậy được!” Vừa như giận dữ vừa như làm nũng, câu cuối cùng được cô ta nhấn mạnh vài phần, trong đó chứa cả ý cảnh cáo.



Tiền Doanh Doanh cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta đã đoán sai sao?



Đàm Hi cười, không nói gì, xem như thừa nhận.



Tần Thiên Mỹ thích mặt mũi, trong tình huống không quan trọng, cô cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền, nhưng không thể làm không công, ít ra cũng phải được lợi tí mới được.



“Hôm nay ra ngoài vội quá, quên rồi.” Vừa nói vừa sờ mũi, trông có vẻ hơi khó xử.



“Không sao, thích gì cứ việc chọn đi, tôi trả tiền cho!” Tần Thiên Mỹ vỗ ngực, hào khí ngất trời.



“Chuyện này… không hay lắm thì phải?” Tỏ vẻ do dự.



“Chị dâu em chồng với nhau, không cần khách sáo làm gì, hơn nữa, nhà họ Tần chúng ta không thiếu vài đồng bạc cắc đó.”



“Được, thế thì vào bên trong xem thử đi.” Giọng có vẻ rất miễn cưỡng.



Nhưng ngay vào lúc xoay người, ánh mắt lại trở thành vui như điên, lần đầu tiên Đàm Hi cảm thấy phụ nữ “ngực to” cũng khá tốt, ít ra là “không có não“.



“Tính cách của chị dâu Hai nhà tớ là vậy đấy, đối với ai cũng khách sáo, dù chẳng phải là người ngoài gì đâu.”



Tần Thiên Mỹ lải nhải, Tiền Doanh Doanh phụ họa theo, Đàm Hi vừa nghe vừa chọn đồ, gặp phải đôi nào vừa mắt thì kêu nhân viên bán hàng lấy xuống mang thử.



Về mặt tổng thể mà nói, không khí khá là hài hòa.



Cuối cùng, Đàm Hi chọn được một đôi da hoẵng mũi nhọn màu đỏ, xinh đẹp độc đáo, một đôi đế nhọn bằng nhung, nhìn thì thấy bình thường nhưng lại có nét tao nhã trầm tĩnh.



Chân của cô trắng và gầy, mang giày mũi nhọn có thể thấy được các đốt xương chân như ẩn như hiện.



“Người thì cao, nhưng chân thì lại nhỏ nhắn…”



Đàm Hi nhìn về hướng khác, giả vờ như không nghe thấy lời nói đậm mùi ganh tị của Tần Thiên Mỹ.



Trong lòng Tiền Doanh Doanh khẽ động, “Đôi giày màu đỏ mà cô Đàm chọn rất đặc biệt, tôi nhớ Thiên Mỹ cũng thích màu đỏ.”



Đàm Hi không nói gì, cúi đầu nhìn giày, không biết do mắt nhìn của cô quá tốt hay do vận may ập đến, chọn đúng ngay đôi có giá trên vạn tệ.



Nhìn kiểu dáng và nguyên liệu, vừa đẹp vừa dễ chịu, quả nhiên đúng tiền nào của nấy...



Thật ra, Tần Thiên Mỹ cũng thích đôi này, nhưng lại bị Đàm Hi lấy trước, trong lòng đang khá khó chịu, bây giờ bị người ta nhắc thì sắc mặt càng xấu xí thêm vài phần.



Nhưng vì mặt mũi của Đàm Hi, cũng suy nghĩ cho nhà họ Tần, cô ta nhịn!



Biểu cảm “nhịn đau bỏ qua thứ yêu thích” bị Tiền Doanh Doanh nhìn thấy hết, sau đó, cô ta liền gọi nhân viên phục vụ đến, “Còn đôi nào giống như vậy nữa không?”



“Thật xin lỗi, giày trong tiệm, ứng với mỗi size chỉ có một đôi.”



“Thiên Mỹ, cậu mang số bao nhiêu?”



“37.”



“Có không?”



“Đôi cô kia đang đang thử chính là số 37, hơn nữa còn là đôi cuối cùng.”



Tiền Doanh Doanh tỏ ra tiếc nuối, Tần Thiên Mỹ càng thấy buồn bực.



Ngay vào lúc này, Đàm Hi lại đổi về đôi giày của mình, đôi mắt Tần Thiên Mỹ sáng rực lên, vừa muốn mở lời, Đàm Hi lại nói nhanh hơn cô ta.



“Tôi thử rồi, kích cỡ vừa khớp, gói lại đi.”



Tần Thiên Mỹ cắn răng, siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng.



Trong lòng Đàm Hi thầm khen ngợi, cô em chồng này cũng khá biết chịu đựng đấy chứ nhỉ!



“Cô Đàm, cô có thể… nhường đôi giày này cho Thiên Mỹ không?” Tiền Doanh Doanh đột nhiên mở lời, chỉ vào kệ trưng bày phía đối diện, “Chỗ này còn có rất nhiều kiểu, cô lựa lại đôi khác được không?”



Đam Hi cười cười, không đáp, dùng một ánh mắt đầy nghiền ngẫm và ý đồ nhìn chằm chằm cô ta.



Tiền Doanh Doanh né tránh theo bản năng, nhưng lại không muốn thua kém, vì thế cô ta liền trợn mắt trừng lại, đáng tiếng, chưa qua 5 giây lại thua trận, sau lưng bỗng thấy rét run lên.



“Thiên Mỹ thích đôi giày này sao?”



“Cũng khá thích.”



Đàm Hi xoắn xuýt một lúc, nhìn em chồng lại nhìn đôi giày như đang cân nhắc, một lúc sau, cắn răng, “Chị nhường cho em vậy, tuy chị cũng rất thích…”



Dứt lời, thở dài một hơi.



Bộ dạng đó cứ như thể có ai muốn cướp búp bê của cô không bằng, rõ ràng là không nỡ nhưng lại không thể không khuất phục dưới uy thế của người ta, chỉ đành đưa tay ra nhường lại.



Đúng vậy, trong mắt Tiền Doanh Doanh, Đàm Hi sợ Tần Thiên Mỹ!



Thử hỏi xem, trong một nhà, chị dâu mà sợ em chồng thì quan hệ có thể tốt đến mức nào chứ?



Còn những cảnh lúc trước, hơn nửa là giả vờ cho người khác xem thôi.



“Chị dâu Hai có muốn nhường thì em cũng không dám nhận!” Kéo tay Đàm Hi, lắc nhẹ, nhìn sơ qua thì có vẻ rất thân thiết.



Cái người bị lắc vẻ mặt như dính đầy máu chó.



Bản thân Tần Thiên Mỹ cũng thấy buồn nôn, động tác này cô ta vốn chỉ làm với Lục Thảo! Đàm Hi là cái thá gì? Nếu không phải tình tiết yêu cầu, cô ta xứng sao?



“Tại sao?” Tiền Doanh Doanh tò mò.



“Tuy tớ mang size 37, nhưng chỉ tính với giày thể thao thôi, còn với cao gót, thông thường phải là 37.5 mới vừa chân.”



Đương sự chủ động từ bỏ, Tiền Doanh Doanh cũng chẳng có gì để nói nữa.



Vốn dĩ cô ta khiêu khích hai người họ để thăm dò, nếu có mâu thuẫn thật, thì với tính cách nóng nảy của Tần Thiên Mỹ, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.



Nhưng nhìn tình hình trước mắt, tạm thời không có dấu hiệu như muốn lật mặt nhau.



Thật thật giả giả, cô nàng Tiền cũng không thể nghĩ thấu được.



“Tổng cộng 23600 tệ.” Nhân viên thu ngân trả thẻ lại cho Tần Thiên Mỹ.



Ừ nhẹ một tiếng, nhận lấy, sắc mặt vẫn bình thường.



“Tôi vẫn còn chút chuyện, xách theo túi lớn túi nhỏ không tiện lắm, Thiên Mỹ, có ngại khi xách về giúp chị không?” Đàm Hi dựa người, cười tươi.



“Dĩ nhiên, KHÔNG NGẠI.”



“Vậy chị đi trước nhé, bye~” Từ khi bước vào, không hề nói một câu nào với cô nàng Tiền kia, chỉ coi cô ta như không khí mà thôi.



“Thiên Mỹ, chị dâu Hai của cậu có vẻ… không thích tớ hay sao ấy?”



“Không phải chứ? Cậu có chắc là cậu không nghĩ quá nhiều rồi không?”



Đúng là cô ta không nhìn ra được Đàm Hi có ác ý gì với Tiền Doanh Doanh, cùng lắm chỉ là không muốn để ý tới mà thôi.



“Chắc là do tớ quá nhạy cảm… Đúng rồi, gần đây cậu vẫn qua lại với Tống Bạch à?”



“Ừ.”



“Vậy hai người có…”



“Tớ phát hiện ra hôm nay cậu nói rất nhiều.”



Nụ cười của Tiền Doanh Doanh sượng trân.



“Đi thôi, đi Hải Tiên Cư, anh tớ mời.”



Mí mắt khẽ động, “Anh Cả hay anh Hai?”



“Đã biết còn hỏi!”



Tân Thiên Kỳ ngoài công việc ra thì chỉ biết có vợ, trông chờ một người sống theo giờ nước Mỹ như anh ta mời cơm, thà trông chờ mặt trời mọc từ đằng tây còn hơn.



Nhìn khắp nhà họ Tần, trừ cậu Hai Tần Thiên Lâm vung tiền nước kia thì còn có ai rảnh rỗi như vậy nữa?



“Lâu rồi không gặp anh Hai cậu, tớ nhớ lần trước còn ở…”



Đàm Hi vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền bắt xe đến thẳng cửa hàng máy tính, đợi đến khi cài xong đủ phần mềm phần cứng thì đã là chuyện của ba tiếng sau.



Lại tiêu hết vài trăm, chỉ còn không đến hai trăm tệ.



Dưới ánh mặt trời chiều, mặt đường bốc lên hơi nóng của nắng hè, Đàm Hi đeo balo, dựa vào cái hòm thư còn cao hơn cả cô, cầm chai nước ngọt trong tay, ống hút bị cô cắn trong miệng.



Đói quá…



Thôi vậy, tìm mỗi chỗ lấp bụng trước.



Quay người, trở về cửa tiệm nhỏ, “Ông chủ, trả chú cái chai, đưa lại tiền cọc cho cháu đi.”



“Không phải cô đã đi rồi sao?” Tiền cọc cũng chỉ có hai tệ, phần lớn khách hàng sẽ đi luôn, có ai trở lại trả chai chứ?



“Bây giờ tôi quay lại không được à?”



“Được!” Ông chủ nhận lại chiếc bình, đưa trả cho cô hai tệ.



Đàm Hi cau mày, “Sao toàn là tiền xu không vậy?”



Đã thế còn là kiểu từng hào từng hào một, tổng cộng hai mươi đồng tiền xu.



“Thật ngại quá, hết tiền lẻ rồi!”



Hờ, một tiệm tạp hóa nhỏ bên đường nói với cô rằng hết tiền lẻ thì chẳng khác nào hạng gái trang điểm diêm dúa đứng bên đường rằng tự nói rằng “tôi không phải là gái bán dâm”, chẳng hề đáng tin chút nào!



Đàm Hi nhìn trời, lại nhìn con đường đầy người qua lại, “Tôi nói này ông chủ, mặt trời vẫn còn ở phía đằng tây chứ nhỉ?”



Đối phương nhìn cô đầy khó hiểu, rồi gật đầu.



“Giờ là chạng vạng đúng không?”



Lại gật đầu.



Hai tay vỗ vào nhau thật kêu, “Tôi còn đang nghĩ rằng lúc này là sáng sớm đấy, mặt trời sắp mọc từ đằng tây nữa kìa! Chú nói có kỳ lạ không?”



“…”



“Còn nữa, bà đây nhìn thấy một tên… có mắt như mù!”



“…”



“Lúc tôi mua đồ còn đưa cho hắn ta bốn tệ, sau đó vừa xoay người, hắn ta nói với tôi rằng hết tiền lẻ? Anh nói xem, mẹ kiếp, có phải tên đó mù rồi không? He he…”



“Cô chửi ai đấy hả?!”



“Ồ, mắng một thằng khốn đưa cho tôi một đống tiền xu, chú quát lên làm gì chứ?”



“…”



Dưới ánh mắt giận dữ và xấu hổi của ông chủ, Đàm Hi cầm lấy hai tờ một tệ, nghênh ngang bước đi.



Đợi đến khi cô ngồi vào một quán ăn thì trời đã tối mịt.



Đặt balo xuống, lau mồ hôi, “Bà chủ, gọi món!”



“Có ngay!” Một người phụ nữ mập mạp đeo tạp dề bước nhanh tới, trên mặt mang theo một nụ cười hiếu khách, trông rất thân thiện.



“Hủ tiếu bò xào, tôm mã la, thịt rang cháy cạnh, 3 chai bia!”



“Cô có muốn thử xiên thịt dê tươi không?”



“Được, lấy năm xiên đã! Lên bia trước đi.”



“Uống chai hay lon?”



“Chai”



Nhanh chóng, bia được mang lên, là một nhãn hiệu lâu đời, bên ngoài chai vẫn còn đang bốc hơi lạnh.



Đàm Hi tu hết nửa chai vào bụng, ợ một cái thật dài, “Mẹ nó, đã quá đi mất!”



Nhớ năm xưa, vài anh em, cái thời điên khắp thiên hạ không đối thủ, họ cũng từng uống bia ào ào, mơ mơ màng màng, không khỏi cảm thấy hoài niệm.



Cũng không biết đám người đó giờ ra sao…



“Tửu lượng cũng khá phết!” Bà chủ ngồi ở một nơi không xa, phía trước có đặt một cái thau lớn, bên chân đặt một đống rau xanh, vừa nhặt vừa nói chuyện phiếm.



Trong sạp sau lưng bà ấy, người đang ông đang vun xẻng đảo chảo, lửa bốc cao tám trượng, mùi thơm ngây ngất khiến con người ta nuốt nước miếng không ngừng.



Có thể là mới vừa vào đêm, thời gian vẫn còn sớm nên trong sạp chỉ có một bàn của Đàm Hi là có người ngồi.



“Bia vàng thì được, chứ bia lúa mạch thì bó tay.”



“Đó là lời của cánh đàn ông!”



Đàm Hi nhìn ra phía sau bà ấy, hỏi vu vơ, “Chồng thím à?”



“Đúng thế!” Nếp nhăn nơi khóe miệng trông càng rõ thêm.



“Phu xướng phụ tùy?”



“Làm gì được văn vẻ thế? Chỉ cỡ lấy gà theo gà thôi!”



Đàm Hi rót bia vào ly giấy dùng một lần, đưa cho bà ấy, “Mời thím.”



“Được thôi!” Thím béo không hề ngại, chùi tay vài cái lên tạp dề, giơ tay ra nhận.



Đàm Hi cười cười, cầm chai bia cụng nhẹ vào ly giấy, “Cạn!”



Hai người phụ nữ cùng ngửa cổ lên, khi uống xong liền nhìn nhau bật cười.



“Cô bé đến ăn một mình à?”



“Đúng vậy! Đi bộ đói quá nên tìm thử gì ăn đại.”



“Vậy cháu chọn đúng chỗ rồi đấy, tài nghệ của chồng thím là thế này.” Vừa nói vừa giơ ngón tay cái.



Hai người phụ nữ vốn xa lại, bởi vì một cốc bia mà dường như khoảng cách thu hẹp lại không ít.



“Vợ ơi! Bưng món lên!” Tiếng nói được truyền tới từ phía sau lưng, người nói dùng tiếng địa phương.



“Đến ngay, đến ngay!” Thím béo vội vàng đi vào sạp, không quên nói với Đàm Hi, “Món xong rồi, cháu về chỗ ngồi đi, lát nữa thím sẽ bưng lên bàn cho cháu.”



Nhanh chóng, một thau tôm nóng đỏ được đặt trước mặt cô, vị cay xen kẽ với vị tê, mùi thơm nồng nặc ập tới, ùng ục…



Nuốt nước miếng.



Sau đó, một phần hủ tiếu bò xào, thịt bò miếng nào miếng nầy toàn là nạc, không phải loại thịt vụn dính gân.



Món cuối cùng được mang lên là thịt rang cháy cạnh, tuy không nhiều bằng hai món trước nhưng chất lượng cũng không hề thua kém.



Mùi của tương đậu tằm, cộng thêm xì dầu tạo màu, gừng thái xợi rắc đều, ớt ngâm và ớt chuông, xanh đỏ hòa quyện.



“Thử xem có ngon không.”



Đàm Hi gắp một miếng, “Ngon tuyệt!” Giơ ngón tay cái lên, làm theo động tác của bà ấy.



Người phụ nữ béo cười tươi, “Cô bé là người Tứ Xuyên à?”



Lần này, đổi thẳng qua giọng quê.



Đàm Hi lắc đầu, “Không, cháu là người ở đây, chỉ biết nghe tiếng Tứ Xuyên thôi.”



“Ồ, vậy à…”



“Hai vợ chồng thím là người Tứ Xuyên ạ?”



“Tôi là ở Thành Đô, chồng tôi là người Trùng Khánh.”



“Chẳng trách món thịt rang cháy cạnh làm đúng vị thế.”



“Vợ ơi! Đứng nói chuyện gì đó nữa, rau còn chưa rửa xong kia kìa, cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đi tán dóc…” Người đàn ông đứng trong sạp gào lên, huơ huơ cái xẻng trong tay.



“Cháu cứ ăn từ từ, thím đi làm việc đây, còn cần gì thì cứ gọi nhé!”



“Vâng.”



Nhìn hai vợ chồng dùng tiếng địa phương nói chuyện, cuối cùng người phụ nữ ra tay, kéo lỗ tai của người đàn ông, người đàn ông kêu lên, liên tục xin tha, Đàm Hi suýt chút nữa liền phun miếng tôm trong miệng ra.



Thật dũng mãnh!



Ăn đến gần cuối, người cũng đông dần, tiếng oẳn tù tì, tiếng mời bia, càng về sau càng nhiều.



Đây mới là dáng vẻ nên có của cuộc sống về đêm!



Thím béo bưng lên đủ món cho bàn kế bên, sau đó bà ấy bưng mâm vòng đến chỗ Đàm Hi, “Ôi, người trông nhỏ nhắn mà sức ăn lại không nhỏ nhỉ.”



Nhìn một nửa số thức ăn bị chén sạch, Đàm Hi sờ mũi.



“Tay nghề của chồng thím giỏi quá, ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp, hết cách!”



“Thích là được. À, xiên dê vừa mới ra lò, đảm bảo tươi ngon!”



Đàm Hi cầm lấy một xiên, vừa chuẩn bị cắn thì nghe thấy một trận rối loạn từ nơi xa truyền đến, đợi khi đến gần, mới có thể xác định được đó là tiếng mắng chửi của một đám du côn!



“Các anh em! Nhìn cho rõ đây, mẹ nó, chính là cái quán đồ Tứ Xuyên này!”



“Bày quán không nộp phí bảo kê, tao đánh chết mày!”



“Chặt đứt đường tiền bạc của người chẳng khác gì giết cha mẹ họ, phải cho hai ông bà già này một bài học mới được!”



“…”



Người nói kẻ hùa, toàn câu khó nghe.



Trước khi đám người đến gần, các khách hàng đã chạy trốn giữ mạng từ bao giờ, những người có chút lương tâm còn biết để lại tờ một trăm tệ tính tiền, còn những kẻ thừa nước đục thả câu thì đã lặn mất tăm từ lâu, trong lúc chạy còn đạp đổ bàn ghế, làm vỡ các chai bia.



Hiện trường vô cùng hỗn loạn.



Thím béo cực kỳ sợ hãi, chồng của bà phản ứng khá nhanh, lấy một con dao từ trên bếp ra, đứng chắn trước mặt bà.



“Đập hết cho tao!” Dưới mệnh lệnh của tên đại ca, tiếng đập bàn ghế vang lên không ngừng, sau đó là tiếng nồi niêu thau bát…



Ba phút sau, thế giới trở nên yên tĩnh.



Trong lúc đó, Đàm Hi ngồi yên không nhúc nhích, một lòng muốn ăn xong xiên dê nướng, sau đó thừa cơ bỏ đi, dù sao lo chuyện bao đồng không phải là tác phong của cô, nhưng…



Đập cũng đập xong rồi mà trong khay vẫn còn một xiên thịt cuối cùng chưa đụng tới!



Cô đã rất cố gắng ăn rồi đó biết không?



Cho nên, trong đống hỗn độn bừa bãi, có một người đẹp ăn mặc như học sinh ngồi quay lưng về phía đám du côn, yên lặng… ăn thịt xiên?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom