• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NÀNG DÂU THỜI HIỆN ĐẠI (1 Viewer)

  • Chương 27

Hùng cứ như vậy, cứ ra sức theo đuổi tôi, còn tôi, mảnh tình xưa chưa dứt khỏi tâm, tim làm sao mà rộng lối cho người khác bước vào. Những khi một mình, tôi ngắm Bi, tôi nhớ Tuấn, bao lâu rồi không gặp, không biết cuộc sống anh giờ thế nào, đã có người mới chưa. Sao tôi vẫn cứ lưu giữ dáng hình ấy, dù là không thể bên nhau như ngày xưa từng nói, dù tôi và anh đã là hai chiến tuyến khác nhau, không thể cùng nhau chèo thuyền vượt sóng, nhưng ngày tháng bên nhau còn in đậm trong trí óc, đâu thể nói quên là quên ngay được.



Cu Bi được 4 tháng, thằng bé sổ sữa lắm, trắng trẻo mũm mĩm rất đáng yêu, ba mẹ tôi cưng thằng bé như trứng, hàng ngày đều tranh nhau bế, nhưng gần đây tôi bỗng ít sữa, Bi phải bú thêm sữa công thức, rồi từ từ nó bỏ sữa mẹ, uống sữa ngoài hoàn toàn.



Tôi quanh quẩn ở nhà cũng buồn, nên tập tành bán hàng online, một phần giải khuây, một phần kiếm thêm thu nhập, ngoại Bi cho Bi uống sữa đắt tiền, 1 tuần một hộp 900g,rồi tã nữa, bột ăn dặm, một tháng Bi vài triệu là quá bình thường.



Mới đầu tôi làm cộng tác viên cho đứa bạn bán mỹ phẩm, chắc có duyên hay sao mà tôi bán được lắm, vì bận con nhỏ nên chủ yếu là nó đi giao cho tôi, dần dần tôi nhập về bán ở nhà, ai gần thì tôi đi giao, có tháng lãi cả chục triệu.



Bi Thì được ngoại chăm nên nó mến ông bà, thêm bú ngoài nên tôi đi đâu cũng dễ dàng, nhờ vậy mà tôi quyết định mở một tiệm mỹ phẩm nhỏ trước nhà, bán thêm kẹp tóc, Bông tai nữa nên bận lắm, luôn chân luôn tay chứ chẳng giỡn.. Được cái trời thương, tôi mua may bán đắt, lãi một lúc nhiều hơn, tiệm ngày một lớn hơn, đến khi Bi tròn một tuổi, ba mẹ tôi quyết định làm sinh nhật cho thằng bé thật lớn vì nhà tôi không có đám tiệc gì hết, ở quê nên mẹ tôi nấu nhà, họ hàng cùng nhau phụ giúp chứ không đặt người ta nấu như thành phố, ở quê toàn là nhà này giúp nhà kìa, đến khi nhà kia có đám thì nhà nọ tiếp lại, không khí vui như tết.



Chuyện có lẽ không có gì nếu như Hùng không đăng bức ảnh anh ta bế cu Bi, tôi thì đứng bên cạnh làm ảnh đại diện, cứ như chúng tôi là một gia đình, anh ta còn tag cả tên tôi vào nữa.. Tôi thì không hay biết gì, vì lo dọn dẹp phụ mọi người, thêm hôm sau đi tiêm ngừa cho Bi nên không để ý điện thoại, Đến khi chiều tối hôm sau đợi thằng bé ngủ, tôi mới mò vào điện thoại xem hàng hoá thì hàng trăm lời mời kết bạn được gửi đến tấp nập, rồi cái hình tôi được tag tên bao nhiêu là bình luận.



"" Vợ con anh à, chúc mừng anh nhé ""



"" thằng bé giống anh quá ""



Tôi điên máu, mắt bị sao mà nhìn Bi giống Hùng, thế mà anh ta rep lại "" ừm, cảm ơn em "", cứ như Bi là con anh ta thật vậy.



Nhiều lắm, nhiều bình luận mà tôi kéo mỏi cả tay, cũng không ít bình luận bảo tôi không xứng với Hùng, nào là "" con nào đấy? ", " nhìn như con nhà quê "..



Tôi bấm máy gọi cho Hùng ngay, mắng anh ta một tràng, bảo gỡ ảnh xuống, mà anh ta cứ nhởn nhơ ừ hử rồi tắt máy. Bi quấy khóc nên tôi cũng thôi không nói nữa, tội nghiệp thằng bé từ lúc tiêm ngừa về người cứ hâm hấp, rồi khóc, tôi phải bế trên tay suốt mới chịu nín..



Cu Bi bi bô tập nói, lững chững những bước chân đầu đời, và cũng như những đứa trẻ khác, tiếng gọi đầu tiên là gọi "ba ba", tôi ôm con, tôi sẽ là cha, và cũng sẽ là mẹ, tôi tin tôi sẽ nuôi dạy được nó thành một người tốt, ít ra cũng sẽ biết yêu thương mọi người xung quanh, và nếu một ngày kia Bi lớn, Bi hỏi về cha, tôi cũng sẽ không giấu giếm nguồn cội của nó,ông bà mình vẫn thường nói, lá rụng về cội, nước chảy về nguồn mà..



Có chiếc ô tô đậu trước tiệm, tôi thấy bóng phụ nữ ấy quen quen, vì trời bên ngoài khá nắng, người phụ nữ ấy đeo mắt kính nên tôi vẫn chưa nhận ra được.. Đến khi bà ấy đến gần tới mỗi biết đó là mẹ của Hùng..



- - Bác gái..



- - cháu rảnh không, bác muốn nói chuyện với cháu?



Tôi đoán thấy không hề đơn thuần mà bà ấy lại tìm tôi chắc chắn là có vấn đề gì đó.



- - Dạ vâng, cháu mời bác vào nhà… Bác uống nước..



- - Không cần nước nôi gì đâu,bác i nói nhanh thôi..



- - bác cứ nói, cháu nghe ạ.



- - Bác biết thằng Hùng thích cháu, nó cũng thường xuyên tới lui với mẹ con cháu, nhưng Hiền này, đâu phải cháu không biết gia đình bác, nhà bác chỉ mỗi thằng Hùng, trước giờ nó ăn chơi ra sau, bác không quan tâm, vì bác biết nó chỉ qua đường, nhưng từ khi gặp cháu, nó thật sự đã thay đổi, nó chú tâm đến cháu, có mối quan hệ nghiêm túc, không ít lần nó ngỏ ý là muốn cưới cháu về làm vợ, bác không chê cháu, mỗi người có một hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh đôi khi nó phải tương xứng, phải phù hợp cháu ạ, cháu và thằng Hùng tốt nhất nên giữ khoảng cách với nhau, bác giờ nói nó không được, nó chẳng nghe, chỉ trông chờ vào cháu, cháu hiểu ý bác chứ..?



- - Cháu hiểu, bác cứ yên tâm, bọn cháu chỉ là bạn..



- - Là cháu coi nó là bạn, nhưng nó coi cháu là người đặc biệt.. Bác có một căn nhà ở Đà Nẵng, nơi ấy thằng Hùng không biết, cháu thu xếp lên đó sinh sống, tiền bạc bác sẽ lo, nơi đấy cháu buôn bán gì cũng tiện, được không?



Tự dưng tôi thấy mẹ Hùng thật buồn cười, bảo tôi lặn lội ra Đà Nẵng ở chỉ vì con bà thích tôi. Rồi còn ba mẹ họ hàng tôi thì sao chứ..?



- - Ý cháu thế nào, cứ ra giá? Tiền thì bác không thiếu!



- - Thưa bác, chuyện Hùng thích cháu hay không cháu không quản được, vì đó là ý thích, là cá nhân anh ấy, quan trọng là cháu chưa từng nghĩ sẽ cùng anh ấy tiến xa hơn, cháu không có diễm phúc làm con dâu bác đâu ạ, bác yên tâm..



Mẹ Hùng cười khẩy:



- - Bao nhiêu, nói thẳng đi.. 500 triệu, suốt đời không được gặp lại.



Tôi cũng cười nhẹ với bà ấy:



- - Tiền nhiều thì cháu thích thật đấy, nhưng tiền từ chính mồ hôi công sức cháu kiếm ra cháu mới động đến, còn những thứ thỏa hiệp không đáng có, xin lỗi, cháu không làm được.



- - Đúng là không hề đơn giản, cháu cứ suy nghĩ kỹ đi, Hùng nó thế nào cũng là con bác, vẫn được bác sinh ra nên những gì nó làm, bác có thể làm nhiều hơn thế nữa, chẳng hạn nó giúp cháu xoá đoạn clip ngắn, bác có thể tạo một đoạn clip dài hơn, à mà căn nhà cháu đang ở trong diện đất tranh chấp, đừng để mưa gió không có chỗ trú thân nha cháu.. Bác biết cháu thừa thông minh để hiểu..



Thì ra mẹ Hùng không phải là người hiền lành như hôm tôi ở, chẳng qua bà cũng diễn cho ba Hùng xem thôi, giờ mới là bản chất thật của bà ấy, so về mức độ thâm hiểm mẹ Tuấn phải gọi mẹ Hùng là sư phụ.



- - Cháu phải trông con rồi, xin phèp bác..



Mẹ Hùng khoan thai đứng dậy, đeo mắt kính vào, rồi nhả ra một câu trước khi đi ra xe:



- - Bác nói được là làm được, đừng để sau này phải hối hận vì những bốc đồng lúc này..



- - Bác về cẩn thận.



Chiếc siêu xe màu đen lăn bánh, tôi nhìn theo thở dài thườn thượt, số tôi sao chẳng yên ổn được lâu dài.. Nhưng tôi biết mẹ Hùng nói được làm được, bà có tiền, mà người nhiều tiền thì hô mưa gọi gió thế nào chả được,họ có thể biến trắng thành đen, biến xấu thành tốt, có tiền, họ làm được hết.



Hôm sau tôi để Bi ở nhà, tôi chạy xe lên quận 12 để nhập hàng về bán, chủ yếu lên để làm giấy tờ, tiền bạc, xong xuôi thì họ sẽ gửi hàng về sau..



Tôi ghé vô shop bé cưng lựa cho Bi vài bộ đồ, thằng bé chóng lớn, quần áo nhanh chật lắm, mà ảnh háo ăn lắm, lúc thôi nôi đã hơn 13 ký rồi, người tròn trịa, yêu lắm..



Lúc mua xong tôi bước ra ngoài, đợi bác bảo vệ lấy xe để về, đi một buổi mà tôi đã nhớ Bi lắm rồi, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc đi gần tới, người đấy thấy tôi ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.



- - Mẹ..



Mẹ Tuấn có vẻ vô cùng bất ngờ khi thấy tôi, vài giây mới đáp lại mà ngữ điệu nhàn nhạt:



- -- Ừ..



- - Mẹ đi đâu sao không ai đưa đi, trời nắng quá..



Bà ấp úng:



- - À.. À Thằng Tuấn có việc con Tú thì không có nhà..



Lúc này bác bảo vệ dẫn xe tôi ra, tôi chào bà rồi phóng xe ra về, liếc sang chiếc gương chiếu hậu, mẹ Tuấn vẫn ngoáy mắt nhìn theo, bà giờ khác quá, bộ đồ trên người không quá cũ nhưng đủ thấy sự luộm thuộm, gương mặt kia nhiều nếp nhăn xuất hiện, những trang sức đắt tiền cũng không thấy nữa, rốt cuộc là khoảng thời gian vừa qua, gia đình Tuấn đã xảy ra biến cố gì sao.



Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ giờ ly hôn rồi, chuyện của họ đâu còn liên quan đến tôi nữa, tôi lo chỉ thêm thừa. Nhanh về với cu Bi thôi..



Cuối tuần nên Hùng lại về, tôi định nhân đây sẽ nói rõ với anh mọi chuyện, nên sau khi cho cu Bi ngủ, tôi rủ Hùng ra ngoài nói chuyện.



Hai đứa đi dọc con đường quê, gió thổi hiu hiu, tôi mở lời:



- - Hùng này, tôi..



- - Tôi biết rồi. Em định nói mẹ tôi ngăn cấm chuyện chúng ta chứ gì? Đừng quan tâm những gì bà ấy nói, tôi sắp xếp được..



- Không, mẹ anh nói đúng, hai thế giới mãi là hai thế giới, tôi với anh là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, vốn dĩ không thể Hòa hợp, mà tôi cũng chưa sẵn sàng bắt đầu mối quan hệ mới, anh nên tìm cho mình một cô gái phù hợp.



- - Hiền, trên đời này làm gì có ai hoà hợp với ai, chẳng qua vì nhau mà nhường nhịn, vì nhau mà sống, tôi có thể chờ em mà.



- - Tôi nói rồi, tôi không thích anh, mà không thích thì mãi cũng không thích, nếu thích từ đầu tôi đã thích rồi, nên anh đừng phí sức, thời gian đó hay đi tìm một nửa của mình, cố chấp quá mà làm gì..thôi về nhà, để cu Bi dậy không thấy tôi thằng bé sẽ khóc.



- - Hiền..



Hùng đột ngột kéo tay tôi lại, lực mạnh đến nỗi thân người tôi xoay tròn, ngã xuống vòng tay của Hùng, hai gương mặt áp gần hơn, hơi thở nghe rõ hơn, trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, tôi nge cả tiếng trống ngực thình thịch của Hùng, rồi đôi môi từ từ cảm nhận vị nóng, đến khi bừng tỉnh, cánh môi tôi đã nằm trọn trong khoang miệng của Hùng rồi, tôi liền theo phản xạ đẩy Hùng ra..dùng tay lau mép miệng còn vương chút vị bạc hà của Hùng..



- - Anh điên hả?



- - Tôi xin lỗi, tôi không thể kìm lòng được nữa..



Tôi bỏ về nhà, đi thẳng vào phòng khóa luôn chốt cửa dùng tay lau miệng đến đau rát, không hiểu sao tôi lại làm như vậy..



- - Hiền, tôi về nhé..



Tôi không muốn nói, Hùng đứng hồi lâu rồi bước chân xa dần, khi tiếng động cơ nổ lên, tôi mới thở hắt ra một hơi..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nàng Dâu Cực Phẩm full
NÀNG DÂU 49 NGÀY
  • Trần Phan Trúc Giang
Truyện Bảy nàng dâu Full
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Yết
Link mua sách

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom