Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Lợi hại quá
Đám thích khách này ai cũng là cao thủ, ra tay độc ác...
Xem ra không giết được chàng thì không chịu bỏ qua. Cho dù là có phải bỏ mạng thì cũng phải giết cho bằng được.
20 mươi tên. Không! Phía sau còn nhiều hơn nữa. Hắn đắc tội với ai, mà những tên này lại muốn hắn chết đến vậy.
Không hề run sợ, chàng và ảnh vệ của mình lao về phía thích khách. Rút kiếm chém thẳng về phía tên cầm đầu, hắn đỡ được nhưng lực của chàng đã làm tay hắn bị tê cứng. Không dừng lại ở đó, hắn quyết tâm giết chàng cho bằng được. Hắn lấy đà nhảy lên không trung thật cao, rồi chĩa thẳng thanh kiếm về phía chàng. Ngay lập tức chàng lùi ngày lại phía sau, đột ngột chàng lao nhanh về phía trước. Thoắt cái đã ở đằng sau lưng của tên thích khách, lúc này kiếm của chàng đã kề lên cổ của tên thích khách. Khuôn mặt lãnh đạm, không hề do dự chàng xuống tay giết chết tên thích khách chỉ với một kiếm.
Ánh mắt nàng luôn dõi theo từng chiêu thức, hai má đột nhiên ửng hồng...
Hai tay đưa lên che mặt vì quá xấu hổ.
"Sao...sao mà hắn lại soái thế không biết..."
Bạch...bạch...Nàng tự vỗ vào mặt, để thức tỉnh bản thân. Xin hãy đọc truyện tại || TRUMTRUYEN . ORG ||
"Á! Không...không được mình đang nghĩ gì thế này. Tuyệt đối không được động lòng với hắn"
Ngay lập tức nàng lấy lại tinh thần.
"Dù hắn có lợi hại đến đâu, nhưng chỉ có 2 người cũng không đủ sức chống lại tất cả đám thích khách này"
Hừ...Xem ra hôm nay ngươi may mắn vì gặp được 1 nữ hán tử ta đây....Muaa ha...ha...
Trời xem nàng đắc ý chưa kìa, còn chàng lúc này đang cố gắng giết đám thích khách thì nàng...
"Cô còn đứng lải nhải gì nữa mau tránh ra chỗ khác"
"Không phải chứ hắn vậy và xử lý gần hết đám thích khách rồi, xem ra hắn lợi hại hơn mình tưởng"
...Keng...keng...keng...
...Hộc...hộc...
Tên cầm đầu đã bị giết, tưởng chừng chúng sẽ bị mất phương hướng. Nhưng không, dường như chúng hành động đơn độc vậy.
Đám thích khách nhìn nhau ngầm hiểu, có lẽ vị cô nương kia rất quan trọng với vương gia nên định bắt nàng làm con tin.
Hất hàm... Lên...bịch...bịch..
"Gì...muốn bắt lão nương ư...
Không có cửa..."
Nàng định xông lên cho chúng một bài học, thì chàng từ phía xa lao tới. Xử lý hết đám thích khách trong nháy mắt...
"Cô thần người gì chứ, chẳng phải muốn theo bổn vương về doanh trại sao. Còn không đi mau..."
Trong lòng nàng cảm thấy rất buồn không đâu tự nhiên lại xuyên về đây. Rồi phải gặp cái tên vương gia không ra sao này...
............
Ở hiện đại năm 2019...
Trước lúc Tuyết xuyên không về.
8h sáng, tại nhà của Tử Tuyết...
Reng reng reng
"Tiếng chuông báo thức"
"Ay da...Lại sáng rồi sao"
Nàng xuống giường, mắt vẫn lim dim đi vào trong nhà vệ sinh (thói quen hàng ngày). Đánh răng, rửa mặt, thấy quần áo đi làm...
Tên tôi là Triệu Tử Tuyết, 23 tuổi. Là một cảnh sát trẻ tuổi, từ nhỏ tôi đã học vượt cấp. Ai nghe thì thấy tôi có vẻ rất giỏi. Nhưng chính vì như vậy, tôi không có lấy một người bạn thân nào. Ngày đầu bước chân đến sở cảnh sát, đã được xếp vào đội 1. Tại đây tôi quen được Hàn Tư Lâm cũng chính là đội trưởng, người mà tôi luôn ái mộ.
Hàn Tư lâm, 27 tuổi. Đội trưởng tổ trọng án số 1. Và tôi là học trò đầu tiên mà anh dẫn dắt, thường xuyên đưa tôi đi điều tra các vụ án. Là kiểu người rất nghiêm khắc, ít khi bàn về điều gì ngoài công việc. Nhưng mà gần đây tôi cảm thấy anh ấy có vẻ thay đổi mất rồi. Cười nhiều hơn, còn rất hay trêu tôi nữa...
Hôm nay, cũng không khác gì nhưng hôm khác. Lấy lời khai từ phạm nhân này, tới nhân chứng khác là một việc rất nhàm chán mà tôi lại không thích việc này tí nào... Việc mà tôi thích là đi bắt mấy tên tội phạm lẩn trốn sau khi giết người, đó mới là lúc giãn gân cốt và phát huy tài suy luận siêu siêu ngầu của tôi chứ...haiz...
5h chiều, là lúc định tan làm thì:
"Này! Tuyết đi cùng anh, có án..."
Họ lên xe đi đến hiện trường, vừa đi vừa thảo luận về vụ án.
"Là án gì vậy anh..."
"Giết người... Mới được vớt từ dưới sông lên. Nghi phạm gồm có: Bạn trai của nạn nhân, Tô Tiêu Triết 26 tuổi là nhân viên văn phòng. Bạn thân của nạn nhân là La Liễu và Dịch Hàn đều 23 tuổi. Đây là những người có liên hệ gần đây nhất với nạn nhân"
Tuyết nghĩ một hồi, liền hỏi lại Lâm: "Cho em biết thêm thông tin về nạn nhân, lần cuối nạn nhân ra ngoài đã hẹn với ai, đã kiểm tra điện thoại chưa..."
Lâm trả lời:
"Nạn nhân là Doãn Mạc, 23 tuổi. Nghề nghiệp hiện tại đang là diễn viên tự do, mới tham gia vào giới giải trí chưa bao lâu"
Mất khoảng 30 phút thì mới tới nhà của nạn nhân, lúc này cả 2 người đều nhìn thấy có bóng một người đàn ông quanh quẩn ở nhà nạn nhân... trước khi xuống xe Tuyết nói với Lâm:
"Anh vào trong trước, em bám theo tên kia xem sao. Trông hắn rất khả nghi, biết đâu là hung thủ muốn xoá đi chứng cứ quan trọng nào đó..."
"Cẩn thận một chút..."
Tuy ngắn gọn nhưng đây lại là câu nói chứa đầy sự quan tâm và lo lắng của Lâm đối với Tuyết, anh biết được cô rất thích được tận tay mình bắt tên hung thủ về nên không muốn cản Tuyết.
"Yên tâm đi dù gì em cũng là cảnh sát có kinh nghiệm 2 năm và dưới sự dẫn dắt của anh mà. Anh không tin vào năng lực huấn luyện của mình sao..."
Tuyết vừa cười vừa nói, tự tin khẳng định năng lực của mình trước mặt Lâm.
Bước ra khỏi xe, Tuyết liền nhanh chân tiến về phía nghi phạm...
Tại sao hắn lại chạy, có tật giật mình...hừ! Vậy thì đừng hòng mà thoát được.
Tuyết cố đuổi theo hắn cho bằng được, thì đột nhiên phía trước ghi: "Đang thi công nguy hiểm". Nhưng tên nghi phạm vẫn không ngừng chạy, đánh liều quyết đuổi theo không để hắn trốn thoát...
Hắn nghĩ rằng Tuyết không đuổi theo mình nữa, liền quay lại nhìn phía sau... Không để ý tới đằng trước, nên hắn liền chạy vào một vũng nước. Trùng hợp thấy hình như điện ở đây bị chập, nhanh chóng truyền một lượng điện lớn...loé sáng. Còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, thì Tuyết đã xuất hiện ở cổ đại mất rồi.
Tuyết suy nghĩ một lúc, vậy là mình xuyên về đây bằng một lượng điện lớn, nếu trở về thì phải cần điện hay sao. Mà ở cái nơi...haiz...thì lấy đâu ra điện cơ chứ.
Mải suy nghĩ nên Tuyết không hề nghe thấy tiếng gọi của chàng...
"Nha đầu...nha đầu..."
Tỉnh người, Tuyết đáp lại tiếng gọi của chàng...
"Huynh gọi gì mà lớn tiếng vậy, ta có phải bà lão 80 đâu..."
Chàng tức giận nói:
"Cô không điếc vậy ta gọi rất lâu, sao không trả lời, cô đã suy nghĩ cái gì suốt cả dọc đường vậy?"
"Ta suy nghĩ một vài chuyện thôi, huynh quan tâm chi chứ. Thật phiền mà..."
Chàng tức giận, quát!
"Cô...giám...chê...bổn...vương...phiền..."
Tuyết (...)
Xem ra không giết được chàng thì không chịu bỏ qua. Cho dù là có phải bỏ mạng thì cũng phải giết cho bằng được.
20 mươi tên. Không! Phía sau còn nhiều hơn nữa. Hắn đắc tội với ai, mà những tên này lại muốn hắn chết đến vậy.
Không hề run sợ, chàng và ảnh vệ của mình lao về phía thích khách. Rút kiếm chém thẳng về phía tên cầm đầu, hắn đỡ được nhưng lực của chàng đã làm tay hắn bị tê cứng. Không dừng lại ở đó, hắn quyết tâm giết chàng cho bằng được. Hắn lấy đà nhảy lên không trung thật cao, rồi chĩa thẳng thanh kiếm về phía chàng. Ngay lập tức chàng lùi ngày lại phía sau, đột ngột chàng lao nhanh về phía trước. Thoắt cái đã ở đằng sau lưng của tên thích khách, lúc này kiếm của chàng đã kề lên cổ của tên thích khách. Khuôn mặt lãnh đạm, không hề do dự chàng xuống tay giết chết tên thích khách chỉ với một kiếm.
Ánh mắt nàng luôn dõi theo từng chiêu thức, hai má đột nhiên ửng hồng...
Hai tay đưa lên che mặt vì quá xấu hổ.
"Sao...sao mà hắn lại soái thế không biết..."
Bạch...bạch...Nàng tự vỗ vào mặt, để thức tỉnh bản thân. Xin hãy đọc truyện tại || TRUMTRUYEN . ORG ||
"Á! Không...không được mình đang nghĩ gì thế này. Tuyệt đối không được động lòng với hắn"
Ngay lập tức nàng lấy lại tinh thần.
"Dù hắn có lợi hại đến đâu, nhưng chỉ có 2 người cũng không đủ sức chống lại tất cả đám thích khách này"
Hừ...Xem ra hôm nay ngươi may mắn vì gặp được 1 nữ hán tử ta đây....Muaa ha...ha...
Trời xem nàng đắc ý chưa kìa, còn chàng lúc này đang cố gắng giết đám thích khách thì nàng...
"Cô còn đứng lải nhải gì nữa mau tránh ra chỗ khác"
"Không phải chứ hắn vậy và xử lý gần hết đám thích khách rồi, xem ra hắn lợi hại hơn mình tưởng"
...Keng...keng...keng...
...Hộc...hộc...
Tên cầm đầu đã bị giết, tưởng chừng chúng sẽ bị mất phương hướng. Nhưng không, dường như chúng hành động đơn độc vậy.
Đám thích khách nhìn nhau ngầm hiểu, có lẽ vị cô nương kia rất quan trọng với vương gia nên định bắt nàng làm con tin.
Hất hàm... Lên...bịch...bịch..
"Gì...muốn bắt lão nương ư...
Không có cửa..."
Nàng định xông lên cho chúng một bài học, thì chàng từ phía xa lao tới. Xử lý hết đám thích khách trong nháy mắt...
"Cô thần người gì chứ, chẳng phải muốn theo bổn vương về doanh trại sao. Còn không đi mau..."
Trong lòng nàng cảm thấy rất buồn không đâu tự nhiên lại xuyên về đây. Rồi phải gặp cái tên vương gia không ra sao này...
............
Ở hiện đại năm 2019...
Trước lúc Tuyết xuyên không về.
8h sáng, tại nhà của Tử Tuyết...
Reng reng reng
"Tiếng chuông báo thức"
"Ay da...Lại sáng rồi sao"
Nàng xuống giường, mắt vẫn lim dim đi vào trong nhà vệ sinh (thói quen hàng ngày). Đánh răng, rửa mặt, thấy quần áo đi làm...
Tên tôi là Triệu Tử Tuyết, 23 tuổi. Là một cảnh sát trẻ tuổi, từ nhỏ tôi đã học vượt cấp. Ai nghe thì thấy tôi có vẻ rất giỏi. Nhưng chính vì như vậy, tôi không có lấy một người bạn thân nào. Ngày đầu bước chân đến sở cảnh sát, đã được xếp vào đội 1. Tại đây tôi quen được Hàn Tư Lâm cũng chính là đội trưởng, người mà tôi luôn ái mộ.
Hàn Tư lâm, 27 tuổi. Đội trưởng tổ trọng án số 1. Và tôi là học trò đầu tiên mà anh dẫn dắt, thường xuyên đưa tôi đi điều tra các vụ án. Là kiểu người rất nghiêm khắc, ít khi bàn về điều gì ngoài công việc. Nhưng mà gần đây tôi cảm thấy anh ấy có vẻ thay đổi mất rồi. Cười nhiều hơn, còn rất hay trêu tôi nữa...
Hôm nay, cũng không khác gì nhưng hôm khác. Lấy lời khai từ phạm nhân này, tới nhân chứng khác là một việc rất nhàm chán mà tôi lại không thích việc này tí nào... Việc mà tôi thích là đi bắt mấy tên tội phạm lẩn trốn sau khi giết người, đó mới là lúc giãn gân cốt và phát huy tài suy luận siêu siêu ngầu của tôi chứ...haiz...
5h chiều, là lúc định tan làm thì:
"Này! Tuyết đi cùng anh, có án..."
Họ lên xe đi đến hiện trường, vừa đi vừa thảo luận về vụ án.
"Là án gì vậy anh..."
"Giết người... Mới được vớt từ dưới sông lên. Nghi phạm gồm có: Bạn trai của nạn nhân, Tô Tiêu Triết 26 tuổi là nhân viên văn phòng. Bạn thân của nạn nhân là La Liễu và Dịch Hàn đều 23 tuổi. Đây là những người có liên hệ gần đây nhất với nạn nhân"
Tuyết nghĩ một hồi, liền hỏi lại Lâm: "Cho em biết thêm thông tin về nạn nhân, lần cuối nạn nhân ra ngoài đã hẹn với ai, đã kiểm tra điện thoại chưa..."
Lâm trả lời:
"Nạn nhân là Doãn Mạc, 23 tuổi. Nghề nghiệp hiện tại đang là diễn viên tự do, mới tham gia vào giới giải trí chưa bao lâu"
Mất khoảng 30 phút thì mới tới nhà của nạn nhân, lúc này cả 2 người đều nhìn thấy có bóng một người đàn ông quanh quẩn ở nhà nạn nhân... trước khi xuống xe Tuyết nói với Lâm:
"Anh vào trong trước, em bám theo tên kia xem sao. Trông hắn rất khả nghi, biết đâu là hung thủ muốn xoá đi chứng cứ quan trọng nào đó..."
"Cẩn thận một chút..."
Tuy ngắn gọn nhưng đây lại là câu nói chứa đầy sự quan tâm và lo lắng của Lâm đối với Tuyết, anh biết được cô rất thích được tận tay mình bắt tên hung thủ về nên không muốn cản Tuyết.
"Yên tâm đi dù gì em cũng là cảnh sát có kinh nghiệm 2 năm và dưới sự dẫn dắt của anh mà. Anh không tin vào năng lực huấn luyện của mình sao..."
Tuyết vừa cười vừa nói, tự tin khẳng định năng lực của mình trước mặt Lâm.
Bước ra khỏi xe, Tuyết liền nhanh chân tiến về phía nghi phạm...
Tại sao hắn lại chạy, có tật giật mình...hừ! Vậy thì đừng hòng mà thoát được.
Tuyết cố đuổi theo hắn cho bằng được, thì đột nhiên phía trước ghi: "Đang thi công nguy hiểm". Nhưng tên nghi phạm vẫn không ngừng chạy, đánh liều quyết đuổi theo không để hắn trốn thoát...
Hắn nghĩ rằng Tuyết không đuổi theo mình nữa, liền quay lại nhìn phía sau... Không để ý tới đằng trước, nên hắn liền chạy vào một vũng nước. Trùng hợp thấy hình như điện ở đây bị chập, nhanh chóng truyền một lượng điện lớn...loé sáng. Còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, thì Tuyết đã xuất hiện ở cổ đại mất rồi.
Tuyết suy nghĩ một lúc, vậy là mình xuyên về đây bằng một lượng điện lớn, nếu trở về thì phải cần điện hay sao. Mà ở cái nơi...haiz...thì lấy đâu ra điện cơ chứ.
Mải suy nghĩ nên Tuyết không hề nghe thấy tiếng gọi của chàng...
"Nha đầu...nha đầu..."
Tỉnh người, Tuyết đáp lại tiếng gọi của chàng...
"Huynh gọi gì mà lớn tiếng vậy, ta có phải bà lão 80 đâu..."
Chàng tức giận nói:
"Cô không điếc vậy ta gọi rất lâu, sao không trả lời, cô đã suy nghĩ cái gì suốt cả dọc đường vậy?"
"Ta suy nghĩ một vài chuyện thôi, huynh quan tâm chi chứ. Thật phiền mà..."
Chàng tức giận, quát!
"Cô...giám...chê...bổn...vương...phiền..."
Tuyết (...)
Bình luận facebook