Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Liên hôn
Nàng nghe được những lời đó, tức giận quát:
"Anh...cút ra chỗ khác, dám nói chị đây được bao nuôi hả"
Độ nhây của hắn càng lên cao, tiếp tục trêu chọc nàng:
"Làm gì mà kích động thế, có tật giật mình hả?"
Nàng điên tiết đuổi theo, nhất định phải dạy cho hắn một bài học:
"Anh im coi..."
Đám thị vệ chăm chăm nhìn, bàn tán xôn xao:
"Không phải chứ, Vương gia của chúng ta lại thêm tình địch sao?"
Không lâu sau, họ quyết định nhanh chóng lên đường trở về. Lần này, họ dẫn theo những người dân trên đảo cùng đi. Tuy nhiên, phải chia ra vì thuyền quả thực không chứa nổi nhiều người.
Hoàng cung...
Sứ giả Bát Nhang Đặc Tư, cùng với công chúa Hốt Tất Tử Nha Nhĩ.
Sứ giả:
"Hoàng thượng, lần này chúng thần đến đây không chỉ cùng người tham gia chuyến đi săn"
Hoàng đế điềm đạm hỏi lại:
"Ổ...vậy ý sứ giả là còn có chuyện khác, muốn thưa với trẫm"
Sứ giả:
"Bẩm Hoàng thượng, quả thực là thế. Trưởng công chúa của chúng thần, nay đã đến tuổi. Nàng là muốn tìm một người thích hợp, không biết ý ngài thế nào?"
Hoàng đế tỏ ý vui mừng, nhưng trong lòng lo lắng không yên:
"Đây là chuyện tốt, đương nhiên trẫm vô cùng tán thành...Công chúa xem, Thập nhị đệ của trẫm thế nào. Chưa thê thất, công trạng nhiều. Tính tình ngay thẳng, vừa hay cũng sàn tuổi. Nếu đồng ý, trẫm lập tức ban hôn"
Sở dĩ Hoàng đế chọn Thập nhị vương gia, đều có mục đích riêng. Thập nhị vương gia, xưa nay đều đứng về phía của hắn. Nổi tiếng máu lạnh, vô tình. Nếu như để Thập nhị, lấy trưởng công chúa. Hắn phần nào cũng rất an tâm.
Nàng ta nhanh chóng lên tiếng, có ý từ chối:
"Hoàng thượng, người có lòng với thần như vậy. Trong lòng thần, cảm thấy cảm kích vô cùng. Nhưng phải gả cho một người mà mình không yêu. Vậy thần, đời này thà không gả"
Hoàng đế:
"Chuyện...chuyện này, Thập nhị của trẫm lẽ nào chưa đủ ưu tú?"
Nhanh chóng bác bỏ câu nói của Hoàng đế, nàng ta giải thích khéo:
"Hoàng thượng, thần không có ý chê bai Thập nhị hoàng tử. Mà là trong lòng, đã có người mình thích"
Hoàng đế:
"Vậy... công chúa, là muốn nói đến người đệ đệ nào của trẫm"
Nàng ta khẽ nói:
"Xin thưa, thần là muốn gả cho Bát vương gia"
Nội tâm của Hoàng đế:
Lại là đệ ấy, nếu như để đệ ấy lấy được trưởng công chúa. Đệ ấy, sẽ như hổ mọc thêm cánh. E rằng ngôi vị này, không giữ được bao lâu. Đến lúc đó, Ngọc nhi sợ rằng cũng bị đệ ấy cướp đi.
Hoàng đế vờ bình tĩnh, khuôn mặt gượng cười. Che đi dáng vẻ khác của hắn:
"Thì ra người công chúa để ý, lại là Bát đệ của trẫm. Là trẫm quá vô tâm rồi. Thế này đi, nếu như đệ ấy đồng ý. Trẫm đương nhiên, sẽ tác hợp cho hai người"
Nàng ta nghe xong thì vui mừng lắm. Nắm chắc rằng lần này, mình sẽ thành công. Sẽ gả được cho Bát vương gia:
"Hoàng thượng, người đã nói như vậy. Thần sẽ về đợi tin của người...thần xin cáo lui"
Sau khi 2 người đó bước ra khỏi điện. Hắn liền nôn nóng, hỏi Trương Cẩn Càn:
"Thúc thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Thực ra, ông ta đã nghĩ ra được kế sách. Chỉ chờ Hoàng đế ngu ngốc mở lời. Và sẽ làm theo mọi điều, mà ông ta nói ra:
"Để Bát vương gia, lấy trưởng công chúa đó cũng được, thưa Hoàng thượng"
Hắn nghe xong, thực sự không thể hiểu nổi. Giữ không được bình tĩnh mà hỏi lại:
"Thúc vậy là sao, lẽ nào không sợ Bát đệ tạo phản"
Ông ta tỏ như thấu hết sự đời, hiên ngang bày mưu tính kế. Nắm chắc nhiều phần thắng:
"Hoàng thượng, thần có ý thế này. Nếu như Bát vương gia đồng ý, thì để ngài ấy đến Châu Tử Á ở rể. Như vậy, dù muốn tạo phản thật đi chăng nữa. Thì e rằng cũng phải tốn thời gian. Chỉ cần cài người của chúng ta, nhất cử nhất động đều nắm trong lòng bàn tay"
Hoàng đế:
"Vậy, nếu đệ ấy không đồng ý thì sao?"
Ông ta tự tin nói:
"Hoàng thượng vậy người sẽ lấy cớ rằng, Bát vương gia cố ý kháng chỉ. Đầy ra biên cương, mãi mãi không được trở về. Chỉ có lợi dụng cơ hội lần này, mới có thể trị tận gốc hậu hoạ về sau"
Hoàng đế không chút nghi ngờ, đồng ý ngay lập tức:
"Được...vậy trẫm nghe theo lời thúc"
Ngày hôm sau, tại dưỡng tâm điện:
Hoàng đế:
"Chuyện của Triệu cô nương, trẫm đã nghe nói rồi. Nếu người đã không còn, đệ cũng đừng quá đau lòng. Tránh ảnh hưởng sức khoẻ"
Chàng:
"Tạ Hoàng huynh quan tâm, đệ tin rằng sẽ nhanh chóng tìm được nàng thôi"
Hoàng đế:
"Không vòng vo nữa, trẫm nói chuyện chính. Trưởng công chúa Hốt Tất Tử Nha Nhĩ, muốn gả cho đệ. Ý đệ thấy sao, đệ hãy suy nghĩ cho kĩ. Đây là mối liên hôn giữa hai nước. Liên can nhiều người, đệ cũng hiểu hậu quả đúng chứ"
Chàng:
"Hoàng huynh, thứ cho đệ không thể đồng ý. Đệ sẽ không lấy người mà mình không yêu. Biên cương có biến, nước láng giềng dục dịch. Đệ đều có thể thay huynh dẹp loạn. Tuyệt không hai lòng, nhưng riêng chuyện này thì không thể được. Huống hồ, chỉ với một nước nhỏ bé như Châu Tử Á. Không thể đe doạ được chúng ta. Mong Hoàng huynh có thể hiểu được"
"Anh...cút ra chỗ khác, dám nói chị đây được bao nuôi hả"
Độ nhây của hắn càng lên cao, tiếp tục trêu chọc nàng:
"Làm gì mà kích động thế, có tật giật mình hả?"
Nàng điên tiết đuổi theo, nhất định phải dạy cho hắn một bài học:
"Anh im coi..."
Đám thị vệ chăm chăm nhìn, bàn tán xôn xao:
"Không phải chứ, Vương gia của chúng ta lại thêm tình địch sao?"
Không lâu sau, họ quyết định nhanh chóng lên đường trở về. Lần này, họ dẫn theo những người dân trên đảo cùng đi. Tuy nhiên, phải chia ra vì thuyền quả thực không chứa nổi nhiều người.
Hoàng cung...
Sứ giả Bát Nhang Đặc Tư, cùng với công chúa Hốt Tất Tử Nha Nhĩ.
Sứ giả:
"Hoàng thượng, lần này chúng thần đến đây không chỉ cùng người tham gia chuyến đi săn"
Hoàng đế điềm đạm hỏi lại:
"Ổ...vậy ý sứ giả là còn có chuyện khác, muốn thưa với trẫm"
Sứ giả:
"Bẩm Hoàng thượng, quả thực là thế. Trưởng công chúa của chúng thần, nay đã đến tuổi. Nàng là muốn tìm một người thích hợp, không biết ý ngài thế nào?"
Hoàng đế tỏ ý vui mừng, nhưng trong lòng lo lắng không yên:
"Đây là chuyện tốt, đương nhiên trẫm vô cùng tán thành...Công chúa xem, Thập nhị đệ của trẫm thế nào. Chưa thê thất, công trạng nhiều. Tính tình ngay thẳng, vừa hay cũng sàn tuổi. Nếu đồng ý, trẫm lập tức ban hôn"
Sở dĩ Hoàng đế chọn Thập nhị vương gia, đều có mục đích riêng. Thập nhị vương gia, xưa nay đều đứng về phía của hắn. Nổi tiếng máu lạnh, vô tình. Nếu như để Thập nhị, lấy trưởng công chúa. Hắn phần nào cũng rất an tâm.
Nàng ta nhanh chóng lên tiếng, có ý từ chối:
"Hoàng thượng, người có lòng với thần như vậy. Trong lòng thần, cảm thấy cảm kích vô cùng. Nhưng phải gả cho một người mà mình không yêu. Vậy thần, đời này thà không gả"
Hoàng đế:
"Chuyện...chuyện này, Thập nhị của trẫm lẽ nào chưa đủ ưu tú?"
Nhanh chóng bác bỏ câu nói của Hoàng đế, nàng ta giải thích khéo:
"Hoàng thượng, thần không có ý chê bai Thập nhị hoàng tử. Mà là trong lòng, đã có người mình thích"
Hoàng đế:
"Vậy... công chúa, là muốn nói đến người đệ đệ nào của trẫm"
Nàng ta khẽ nói:
"Xin thưa, thần là muốn gả cho Bát vương gia"
Nội tâm của Hoàng đế:
Lại là đệ ấy, nếu như để đệ ấy lấy được trưởng công chúa. Đệ ấy, sẽ như hổ mọc thêm cánh. E rằng ngôi vị này, không giữ được bao lâu. Đến lúc đó, Ngọc nhi sợ rằng cũng bị đệ ấy cướp đi.
Hoàng đế vờ bình tĩnh, khuôn mặt gượng cười. Che đi dáng vẻ khác của hắn:
"Thì ra người công chúa để ý, lại là Bát đệ của trẫm. Là trẫm quá vô tâm rồi. Thế này đi, nếu như đệ ấy đồng ý. Trẫm đương nhiên, sẽ tác hợp cho hai người"
Nàng ta nghe xong thì vui mừng lắm. Nắm chắc rằng lần này, mình sẽ thành công. Sẽ gả được cho Bát vương gia:
"Hoàng thượng, người đã nói như vậy. Thần sẽ về đợi tin của người...thần xin cáo lui"
Sau khi 2 người đó bước ra khỏi điện. Hắn liền nôn nóng, hỏi Trương Cẩn Càn:
"Thúc thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Thực ra, ông ta đã nghĩ ra được kế sách. Chỉ chờ Hoàng đế ngu ngốc mở lời. Và sẽ làm theo mọi điều, mà ông ta nói ra:
"Để Bát vương gia, lấy trưởng công chúa đó cũng được, thưa Hoàng thượng"
Hắn nghe xong, thực sự không thể hiểu nổi. Giữ không được bình tĩnh mà hỏi lại:
"Thúc vậy là sao, lẽ nào không sợ Bát đệ tạo phản"
Ông ta tỏ như thấu hết sự đời, hiên ngang bày mưu tính kế. Nắm chắc nhiều phần thắng:
"Hoàng thượng, thần có ý thế này. Nếu như Bát vương gia đồng ý, thì để ngài ấy đến Châu Tử Á ở rể. Như vậy, dù muốn tạo phản thật đi chăng nữa. Thì e rằng cũng phải tốn thời gian. Chỉ cần cài người của chúng ta, nhất cử nhất động đều nắm trong lòng bàn tay"
Hoàng đế:
"Vậy, nếu đệ ấy không đồng ý thì sao?"
Ông ta tự tin nói:
"Hoàng thượng vậy người sẽ lấy cớ rằng, Bát vương gia cố ý kháng chỉ. Đầy ra biên cương, mãi mãi không được trở về. Chỉ có lợi dụng cơ hội lần này, mới có thể trị tận gốc hậu hoạ về sau"
Hoàng đế không chút nghi ngờ, đồng ý ngay lập tức:
"Được...vậy trẫm nghe theo lời thúc"
Ngày hôm sau, tại dưỡng tâm điện:
Hoàng đế:
"Chuyện của Triệu cô nương, trẫm đã nghe nói rồi. Nếu người đã không còn, đệ cũng đừng quá đau lòng. Tránh ảnh hưởng sức khoẻ"
Chàng:
"Tạ Hoàng huynh quan tâm, đệ tin rằng sẽ nhanh chóng tìm được nàng thôi"
Hoàng đế:
"Không vòng vo nữa, trẫm nói chuyện chính. Trưởng công chúa Hốt Tất Tử Nha Nhĩ, muốn gả cho đệ. Ý đệ thấy sao, đệ hãy suy nghĩ cho kĩ. Đây là mối liên hôn giữa hai nước. Liên can nhiều người, đệ cũng hiểu hậu quả đúng chứ"
Chàng:
"Hoàng huynh, thứ cho đệ không thể đồng ý. Đệ sẽ không lấy người mà mình không yêu. Biên cương có biến, nước láng giềng dục dịch. Đệ đều có thể thay huynh dẹp loạn. Tuyệt không hai lòng, nhưng riêng chuyện này thì không thể được. Huống hồ, chỉ với một nước nhỏ bé như Châu Tử Á. Không thể đe doạ được chúng ta. Mong Hoàng huynh có thể hiểu được"
Bình luận facebook