-
Chương 6
Chương 6
Editor: Selene Lee
- -----------------------
Vương Tiểu Ngọc chỉ nán lại một ngày rồi đi mất.
An Tâm phải ở lại đối mặt với một cảnh quay rất có tính khiêu chiến: "Kiss scene!"
Cảnh này là Lý Thanh thêm vào, trước khi thêm còn tận tình hỏi cô có đồng ý hay không.
Thật ra An Tâm cũng không phải chưa từng quay cảnh hôn, nhưng bình thường cô không quay tá vị, dùng diễn viên đóng thế thì đều là sử dụng vật ngăn cách, chưa quay thật bao giờ.
Lần này Lý Thanh không cho phép cô dùng diễn viên đóng thế.
An Tâm mím môi, không bỏ cuộc mà nhỏ giọng hỏi: "Là hôn thật ạ?"
Lý Thanh cười nhìn cô: "Em đoán xem?"
Vậy là phải hôn thật rồi. An Tâm rầu rĩ: "Thầy Phó đã đồng ý chưa ạ?"
Ông bèn hỏi lại cô: "Vậy em chưa xem cảnh hôn của cậu ta à?"
An Tâm trầm mặc hồi lâu, tất nhiên là cô nhớ bộ phim tình cảm điện ảnh duy nhất của Phó Diệu, với màn hôn được xưng tụng là "kiệt tác thế kỷ" đó rồi! Lúc đấy trên sân thượng gió rất lớn, sắc trời lại âm như u chứa bão, vậy mà hai nhân vật chính vẫn ôm nhau thắm thiết, nụ hôn kéo dài như vô tận!
Cũng bởi vì chuyện này mà nhiều người đồn đoán anh và cô diễn viên kia có quan hệ mập mờ.
"Để em suy nghĩ một lát được không?"
Lý Thanh gật đầu. Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, ngượng ngùng là chuyện rất bình thường.
An Tâm ngồi vào một xó xỉnh quay lưng lại với mọi người. Tuy là Lý Thanh tôn trọng cô, nhưng cô không thể không diễn, trừ khi cô không muốn đóng vai này nữa.
Thật ra cô đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế.
Nhưng mà Phó Diệu đẹp trai như vậy, hôn anh ấy cũng không thua thiệt gì mà!
"Đang nghĩ về cảnh hôn à?"
Có giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau lưng An Tâm, cô quay đầu lại liền thấy một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt. Hướng lên trên một chút, vai rộng eo nhỏ... Đích thực là dáng người tam giác khiến người ta phải xịt cả máu mũi.
Thấy ánh mắt của cô nhìn mình, Phó Diệu bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Anh ngồi xuống cạnh cô, hỏi nhỏ:
"Đây là nụ hôn đầu hay em đã có bạn trai rồi?" - Ngoài hai lý do này ra thì còn có lý do nào khác chứ?
An Tâm khạc ra hai chữ: "Nụ hôn đầu"
Câu trả lời của cô khiến anh hơi sững sốt... Đừng nói là một cô gái 22, đến mấy cô bé 18 thời nay cũng đã yêu đương nhiều rồi.
Trần Tiểu Thiên đứng xa vẫy tay gọi anh.
"Yên tâm." - Phó Diệu vỗ vai cô rồi đứng dậy. An Tâm khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ anh sẽ đề nghị bỏ cảnh hôn sao?
"Tôi sẽ cho em một nụ hôn đầu khó quên."
An Tâm:...
Cô đi nói với Lý Thanh rằng mình đồng ý, ông còn không quên nói: "Yên tâm, tôi quay rất tốt, nhất định sẽ giúp em nhớ mãi không quên."
Khóe miệng của An Tâm liền giật giật, cô không muốn "nhớ mãi không quên" gì đó, có được không hả?
Màn hôn này phát sinh ở trên cây.
Thái tử dựa vào thân cây nghỉ ngơi, mà Tô Du mặc một bộ váy trắng thêu hoa nhỏ ngồi cạnh chàng, khẽ hôm trộm.
Đây là nụ hôn đầu của Tô Du, nàng thật sự vừa hồi hộp vừa nôn nóng, còn cả sợ hãi.
Nàng cẩn thận ngồi xuống cạnh người yêu, nhìn chàng hồi lâu mới đưa tay lên chạm vào môi chàng một cái...
Cảm giác vừa mềm mại vừa ấp áp.
Tô Du suy nghĩ một lát, cuối cùng dùng hết toàn bộ can đảm đề cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi thái tử,
Tốt qua, chàng không tỉnh lại! - Tô Du đỏ mặt, một lần nữa đến gần, lần này nàng không chỉ chạm nhẹ mà còn khẽ mở môi, ngậm vào cánh môi của người mình yêu.
Bỗng, người đàn ngủ mở to mắt, giọng nói trầm thấp khàn đặc: "Ta đã cho nàng cơ hội rồi."
...
Cuối cùng thái tử vừa hôn vừa ôm Tô Du hạ xuống đất. Hai người cứ thế nằm trên bãi cỏ, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, cũng là ngụ ý cho kết cục của hai người.
Xem xong kịch bản, An Tâm thật sự rất "cảm khái". Không ngờ nụ hôn đầu còn là cô chủ động nữa!
Trong phim trường không có cây đại thụ, nên mọi người phải đi qua khu rừng cạnh đó để lấy cảnh.
Trên đường đi, An Tâm gặp được Fan hâm mộ. Cô bé thân thiết gọi cô là Tiểu Tiên Nữ, nhưng mà vì bận bịu nên cô không chụp hình chung với cô bé được.
Tổ quay phim chọn một cây cổ thụ rất lớn, cao chừng hơn hai mét.
"Sợ à?"
Thấy An Tâm không dám nhìn xuống, Phó Diệu đang nhàn nhã tựa vào thân cây bèn hỏi.
An Tâm lắc đầu.
Anh liền trêu cô: "Đúng thật, em là tiểu tiên nữ mà, có thể bay."
Hai bên má của An Tâm liền ửng đỏ. Fan gọi cô như vậy thì không sao, nhưng ba chữ này từ trong miệng Phó Diệu nhảy ra lúc nào cũng khiến cô xấu hổ không thôi.
" Vương Triều Đại Ung, cảnh 152! Action! "
Đây là nụ hôn đầu của Tô Du, cũng là nụ hôn đầu của An Tâm, cảm giác hồi hộp không cần diễn cũng tự đến.
Lý Thanh ngồi ở sau máy quay lo là cô sẽ diễn không được, không tạo ra cảm giác ngây thơ, hồn nhiên mà ông muốn...
Dựa vào gần như vậy, An Tâm mới phát hiện ra Phó Diệu thật sự rất đẹp trai! Không phải kiểu " not nớt " như mấy tiểu thịt tươi đang nổi, mà là gương mặt được tôi luyện trong sương gió, vẻ đẹp chững chạc khiến cô không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng nhìn vào thật sự rất thoải mái.
An Tâm đưa tay lên, ngón trỏ trắng nõn khẽ đưa đến, chạm vào cánh môi của người đàn ông trước mặt.
Lúc đụng phải vật kia, ngón tay cô có cảm giác như bị đốt cháy. An Tâm vội vã rụt tay lại, đặt lên ngực mình.
Cô từ từ nghiêng đầu, nhích lại gần hơn, mãi đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, cảm xúc ấp ám khiến An Tâm không tự chủ được mà khựng lại.
Đây không phải là động tác của Tô Du, mà là của An Tâm.
"Cắt!" - Lý Thanh cầm loa hô lớn.
An Tâm cũng nhận ra mình diễn không đúng.
Mọi người ở phía dưới lên tiếng động viên: "Không sao không sao, đừng nôn nóng, linh cảm của Phó Diệu sẽ lại đến thôi!"
Phó Diệu mở mắt, tầm nhìn của anh liền rơi trên chóp mũi An Tâm, anh nói: "Mũi của em rất đẹp."
Sống mũi vừa nhỏ vừa thẳng, chóp mũi mượt mà xinh xắn, lại rất cân đối với khuôn mặt.
Bị Lý Thanh cắt ngang, An Tâm vỗn dĩ đã quên bén chuyện trước đó, bây giờ Phó Diệu lên tiếng không khỏi làm cô nhớ lại một chút...
Cảm giác lúc chóp mũi của cô chạm vào anh, có chút nhột, lại ngưa ngứa...Giống như trúng phải Nhuyễn Cốt Tán trong phim võ hiệp, toàn bộ cơ thể cô đều mềm nhũn.
An Tâm khen ngược lại: "Mũi của thầy Phó cũng đẹp lắm."
Lý Thanh đi đến, đứng đối diện tàng cây hai người đang ngồi mà nói: "Thêm một chút tình tiết, mũi của Tô Du và thái tử chạm nhau... Như thế này này." - Ông vừa nói vừa đưa loa cho trợ lý, đoạn lại dùng hai ngón trỏ để miêu tả động tác.
An Tâm:.... Như vậy có phải khó hình dung quá hay không?
"Nhớ, phải ngây thơ, không được có nửa điểm sắc ~ tình nào." - Lý Thanh dặn dò An Tâm xong lại quay sang Phó Diệu: "Cậu phải thêm vào một ít động tác nhỏ, ví dụ như chân động, hoặc là bàn tay nắm lại..."
Phó Diệu nhíu mày: "Ngài vừa mới nói không được có nửa điểm sắc ~ tình mà?"
Lý Thanh liếc anh một cái, giật lấy loa rống lên: "Đó mà là sắc tình hả? Rõ ràng là phản ứng tự nhiên."
Mọi người trong đoàn bật cười lớn, An Tâm cũng nhìn cười, giả vờ cúi đầu sửa sang quần áo.
Vì thể hiện nét ngây thơ trong trẻo của Tô Du nên cô mặc toàn đồ trắng. Thái Tử thì ngược lại, quần áo lúc nào cũng đen u ám như bóng tối của thời thế hiện tại.
Tiếng hô "action!" lại vang lên, An Tâm một lần nữa nhích lại gần Phó Diệu đang nhắm mắt. " Vô tình " chạm phải chóp mũi của anh, cô dừng lại một chút, sau đó vui vẻ chạm một lần nữa, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Thái tử nhắm mắt, cố gắng thờ ơ trước cảm giác trên chóp mũi, bỗng nhiên có vật gì đặt lên một chàng, chỉ dám chạm nhẹ một chút rồi biến mất. Thái Tử biết đó là gì.
Chàng muốn mở mắt, định bụng sẽ dạy dỗ thiếu nữ gan lớn kia một trận, sao nàng có thể tụy tiện hôn người khác như vậy?... Nhưng không, cảm giác mềm mại lại một lần nữa ập lên môi chàng.
Ấp áp, dễ chịu mà ngọt ngào.
Phó Diệu mở mắt, đôi má của người phía trước hây hây đỏ, hàng mi dài khẽ run, anh bỗng có cảm giác muốn siết chặt cô vào lòng.
Cảm giác này không phải là của thái tử, mà là của chính anh.
Phó Diệu không còn là tên nhóc mới vào đời, anh biết điều này có ý nghĩa gì.
Mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng quả thật... Không tệ.
Nghe nói bây giờ những cô gái nhỏ đều thích "đại thúc", anh cũng xem như là một "đại thúc" tương đối đẹp trai đi?
Điều mà ông lo lắng đã không xảy ra, Lý Thanh thở phào. An Tâm diễn rất khá, nửa tiếng đã xong cảnh quay.
Lúc trở về, Phó Diệu mời An Tâm lên xe của mình.
Chỗ họ nghỉ rất gần trường quay, An Tâm có chút khó xử.
Mới vừa diễn cảnh hôn xong, cô sợ sẽ dính phải scandal, định từ chối thì Phó Diệu đã ngăn lại: "Vừa lúc tôi muốn tập kịch bản với em."
Lý Thanh nghe vậy thì nhìn anh với vẻ khó hiểu. Cảnh diễn chung của hai người rất đơn giản, cảnh khó duy nhất cũng đã bị đẩy xuống cuối cùng, bây giờ đâu nhất thiết phải tập trước?
Chẳng lẽ ban nãy cảnh hôn nếm ngọt nghiện quá nên muốn quy tắc ngầm con bé?
Lý Thanh bèn trèo lên xe, đóng sầm cửa lại: "Vừa lúc tôi cũng muốn nghe thử trải nghiệm của cậu với nhân vật."
Phó Diệu:...
Cuối cùng Trần Tiểu Thiên cầm lái, An Tâm ngồi ghế bên cạnh, còn hai người Lý Thanh Phó Diệu bị đẩy ra đằng sau.
Chiếc xe trầm mặc quay về.
( Vì sao lại là trầm mặc? - Ý ở đây không phải xe, mà là người nào đó trong xe ấy)
- ----------------------
Sel: Thích ông đạo diễn ghê, cute khiếp.
Bắt đầu hành trình truy vợ của Phó ảnh đế nhà chúng ta nhé))
← →
Editor: Selene Lee
- -----------------------
Vương Tiểu Ngọc chỉ nán lại một ngày rồi đi mất.
An Tâm phải ở lại đối mặt với một cảnh quay rất có tính khiêu chiến: "Kiss scene!"
Cảnh này là Lý Thanh thêm vào, trước khi thêm còn tận tình hỏi cô có đồng ý hay không.
Thật ra An Tâm cũng không phải chưa từng quay cảnh hôn, nhưng bình thường cô không quay tá vị, dùng diễn viên đóng thế thì đều là sử dụng vật ngăn cách, chưa quay thật bao giờ.
Lần này Lý Thanh không cho phép cô dùng diễn viên đóng thế.
An Tâm mím môi, không bỏ cuộc mà nhỏ giọng hỏi: "Là hôn thật ạ?"
Lý Thanh cười nhìn cô: "Em đoán xem?"
Vậy là phải hôn thật rồi. An Tâm rầu rĩ: "Thầy Phó đã đồng ý chưa ạ?"
Ông bèn hỏi lại cô: "Vậy em chưa xem cảnh hôn của cậu ta à?"
An Tâm trầm mặc hồi lâu, tất nhiên là cô nhớ bộ phim tình cảm điện ảnh duy nhất của Phó Diệu, với màn hôn được xưng tụng là "kiệt tác thế kỷ" đó rồi! Lúc đấy trên sân thượng gió rất lớn, sắc trời lại âm như u chứa bão, vậy mà hai nhân vật chính vẫn ôm nhau thắm thiết, nụ hôn kéo dài như vô tận!
Cũng bởi vì chuyện này mà nhiều người đồn đoán anh và cô diễn viên kia có quan hệ mập mờ.
"Để em suy nghĩ một lát được không?"
Lý Thanh gật đầu. Dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, ngượng ngùng là chuyện rất bình thường.
An Tâm ngồi vào một xó xỉnh quay lưng lại với mọi người. Tuy là Lý Thanh tôn trọng cô, nhưng cô không thể không diễn, trừ khi cô không muốn đóng vai này nữa.
Thật ra cô đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng không ngờ lại đến nhanh như thế.
Nhưng mà Phó Diệu đẹp trai như vậy, hôn anh ấy cũng không thua thiệt gì mà!
"Đang nghĩ về cảnh hôn à?"
Có giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau lưng An Tâm, cô quay đầu lại liền thấy một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt. Hướng lên trên một chút, vai rộng eo nhỏ... Đích thực là dáng người tam giác khiến người ta phải xịt cả máu mũi.
Thấy ánh mắt của cô nhìn mình, Phó Diệu bỗng cảm thấy không được tự nhiên. Anh ngồi xuống cạnh cô, hỏi nhỏ:
"Đây là nụ hôn đầu hay em đã có bạn trai rồi?" - Ngoài hai lý do này ra thì còn có lý do nào khác chứ?
An Tâm khạc ra hai chữ: "Nụ hôn đầu"
Câu trả lời của cô khiến anh hơi sững sốt... Đừng nói là một cô gái 22, đến mấy cô bé 18 thời nay cũng đã yêu đương nhiều rồi.
Trần Tiểu Thiên đứng xa vẫy tay gọi anh.
"Yên tâm." - Phó Diệu vỗ vai cô rồi đứng dậy. An Tâm khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ anh sẽ đề nghị bỏ cảnh hôn sao?
"Tôi sẽ cho em một nụ hôn đầu khó quên."
An Tâm:...
Cô đi nói với Lý Thanh rằng mình đồng ý, ông còn không quên nói: "Yên tâm, tôi quay rất tốt, nhất định sẽ giúp em nhớ mãi không quên."
Khóe miệng của An Tâm liền giật giật, cô không muốn "nhớ mãi không quên" gì đó, có được không hả?
Màn hôn này phát sinh ở trên cây.
Thái tử dựa vào thân cây nghỉ ngơi, mà Tô Du mặc một bộ váy trắng thêu hoa nhỏ ngồi cạnh chàng, khẽ hôm trộm.
Đây là nụ hôn đầu của Tô Du, nàng thật sự vừa hồi hộp vừa nôn nóng, còn cả sợ hãi.
Nàng cẩn thận ngồi xuống cạnh người yêu, nhìn chàng hồi lâu mới đưa tay lên chạm vào môi chàng một cái...
Cảm giác vừa mềm mại vừa ấp áp.
Tô Du suy nghĩ một lát, cuối cùng dùng hết toàn bộ can đảm đề cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi thái tử,
Tốt qua, chàng không tỉnh lại! - Tô Du đỏ mặt, một lần nữa đến gần, lần này nàng không chỉ chạm nhẹ mà còn khẽ mở môi, ngậm vào cánh môi của người mình yêu.
Bỗng, người đàn ngủ mở to mắt, giọng nói trầm thấp khàn đặc: "Ta đã cho nàng cơ hội rồi."
...
Cuối cùng thái tử vừa hôn vừa ôm Tô Du hạ xuống đất. Hai người cứ thế nằm trên bãi cỏ, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, cũng là ngụ ý cho kết cục của hai người.
Xem xong kịch bản, An Tâm thật sự rất "cảm khái". Không ngờ nụ hôn đầu còn là cô chủ động nữa!
Trong phim trường không có cây đại thụ, nên mọi người phải đi qua khu rừng cạnh đó để lấy cảnh.
Trên đường đi, An Tâm gặp được Fan hâm mộ. Cô bé thân thiết gọi cô là Tiểu Tiên Nữ, nhưng mà vì bận bịu nên cô không chụp hình chung với cô bé được.
Tổ quay phim chọn một cây cổ thụ rất lớn, cao chừng hơn hai mét.
"Sợ à?"
Thấy An Tâm không dám nhìn xuống, Phó Diệu đang nhàn nhã tựa vào thân cây bèn hỏi.
An Tâm lắc đầu.
Anh liền trêu cô: "Đúng thật, em là tiểu tiên nữ mà, có thể bay."
Hai bên má của An Tâm liền ửng đỏ. Fan gọi cô như vậy thì không sao, nhưng ba chữ này từ trong miệng Phó Diệu nhảy ra lúc nào cũng khiến cô xấu hổ không thôi.
" Vương Triều Đại Ung, cảnh 152! Action! "
Đây là nụ hôn đầu của Tô Du, cũng là nụ hôn đầu của An Tâm, cảm giác hồi hộp không cần diễn cũng tự đến.
Lý Thanh ngồi ở sau máy quay lo là cô sẽ diễn không được, không tạo ra cảm giác ngây thơ, hồn nhiên mà ông muốn...
Dựa vào gần như vậy, An Tâm mới phát hiện ra Phó Diệu thật sự rất đẹp trai! Không phải kiểu " not nớt " như mấy tiểu thịt tươi đang nổi, mà là gương mặt được tôi luyện trong sương gió, vẻ đẹp chững chạc khiến cô không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng nhìn vào thật sự rất thoải mái.
An Tâm đưa tay lên, ngón trỏ trắng nõn khẽ đưa đến, chạm vào cánh môi của người đàn ông trước mặt.
Lúc đụng phải vật kia, ngón tay cô có cảm giác như bị đốt cháy. An Tâm vội vã rụt tay lại, đặt lên ngực mình.
Cô từ từ nghiêng đầu, nhích lại gần hơn, mãi đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, cảm xúc ấp ám khiến An Tâm không tự chủ được mà khựng lại.
Đây không phải là động tác của Tô Du, mà là của An Tâm.
"Cắt!" - Lý Thanh cầm loa hô lớn.
An Tâm cũng nhận ra mình diễn không đúng.
Mọi người ở phía dưới lên tiếng động viên: "Không sao không sao, đừng nôn nóng, linh cảm của Phó Diệu sẽ lại đến thôi!"
Phó Diệu mở mắt, tầm nhìn của anh liền rơi trên chóp mũi An Tâm, anh nói: "Mũi của em rất đẹp."
Sống mũi vừa nhỏ vừa thẳng, chóp mũi mượt mà xinh xắn, lại rất cân đối với khuôn mặt.
Bị Lý Thanh cắt ngang, An Tâm vỗn dĩ đã quên bén chuyện trước đó, bây giờ Phó Diệu lên tiếng không khỏi làm cô nhớ lại một chút...
Cảm giác lúc chóp mũi của cô chạm vào anh, có chút nhột, lại ngưa ngứa...Giống như trúng phải Nhuyễn Cốt Tán trong phim võ hiệp, toàn bộ cơ thể cô đều mềm nhũn.
An Tâm khen ngược lại: "Mũi của thầy Phó cũng đẹp lắm."
Lý Thanh đi đến, đứng đối diện tàng cây hai người đang ngồi mà nói: "Thêm một chút tình tiết, mũi của Tô Du và thái tử chạm nhau... Như thế này này." - Ông vừa nói vừa đưa loa cho trợ lý, đoạn lại dùng hai ngón trỏ để miêu tả động tác.
An Tâm:.... Như vậy có phải khó hình dung quá hay không?
"Nhớ, phải ngây thơ, không được có nửa điểm sắc ~ tình nào." - Lý Thanh dặn dò An Tâm xong lại quay sang Phó Diệu: "Cậu phải thêm vào một ít động tác nhỏ, ví dụ như chân động, hoặc là bàn tay nắm lại..."
Phó Diệu nhíu mày: "Ngài vừa mới nói không được có nửa điểm sắc ~ tình mà?"
Lý Thanh liếc anh một cái, giật lấy loa rống lên: "Đó mà là sắc tình hả? Rõ ràng là phản ứng tự nhiên."
Mọi người trong đoàn bật cười lớn, An Tâm cũng nhìn cười, giả vờ cúi đầu sửa sang quần áo.
Vì thể hiện nét ngây thơ trong trẻo của Tô Du nên cô mặc toàn đồ trắng. Thái Tử thì ngược lại, quần áo lúc nào cũng đen u ám như bóng tối của thời thế hiện tại.
Tiếng hô "action!" lại vang lên, An Tâm một lần nữa nhích lại gần Phó Diệu đang nhắm mắt. " Vô tình " chạm phải chóp mũi của anh, cô dừng lại một chút, sau đó vui vẻ chạm một lần nữa, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Thái tử nhắm mắt, cố gắng thờ ơ trước cảm giác trên chóp mũi, bỗng nhiên có vật gì đặt lên một chàng, chỉ dám chạm nhẹ một chút rồi biến mất. Thái Tử biết đó là gì.
Chàng muốn mở mắt, định bụng sẽ dạy dỗ thiếu nữ gan lớn kia một trận, sao nàng có thể tụy tiện hôn người khác như vậy?... Nhưng không, cảm giác mềm mại lại một lần nữa ập lên môi chàng.
Ấp áp, dễ chịu mà ngọt ngào.
Phó Diệu mở mắt, đôi má của người phía trước hây hây đỏ, hàng mi dài khẽ run, anh bỗng có cảm giác muốn siết chặt cô vào lòng.
Cảm giác này không phải là của thái tử, mà là của chính anh.
Phó Diệu không còn là tên nhóc mới vào đời, anh biết điều này có ý nghĩa gì.
Mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng quả thật... Không tệ.
Nghe nói bây giờ những cô gái nhỏ đều thích "đại thúc", anh cũng xem như là một "đại thúc" tương đối đẹp trai đi?
Điều mà ông lo lắng đã không xảy ra, Lý Thanh thở phào. An Tâm diễn rất khá, nửa tiếng đã xong cảnh quay.
Lúc trở về, Phó Diệu mời An Tâm lên xe của mình.
Chỗ họ nghỉ rất gần trường quay, An Tâm có chút khó xử.
Mới vừa diễn cảnh hôn xong, cô sợ sẽ dính phải scandal, định từ chối thì Phó Diệu đã ngăn lại: "Vừa lúc tôi muốn tập kịch bản với em."
Lý Thanh nghe vậy thì nhìn anh với vẻ khó hiểu. Cảnh diễn chung của hai người rất đơn giản, cảnh khó duy nhất cũng đã bị đẩy xuống cuối cùng, bây giờ đâu nhất thiết phải tập trước?
Chẳng lẽ ban nãy cảnh hôn nếm ngọt nghiện quá nên muốn quy tắc ngầm con bé?
Lý Thanh bèn trèo lên xe, đóng sầm cửa lại: "Vừa lúc tôi cũng muốn nghe thử trải nghiệm của cậu với nhân vật."
Phó Diệu:...
Cuối cùng Trần Tiểu Thiên cầm lái, An Tâm ngồi ghế bên cạnh, còn hai người Lý Thanh Phó Diệu bị đẩy ra đằng sau.
Chiếc xe trầm mặc quay về.
( Vì sao lại là trầm mặc? - Ý ở đây không phải xe, mà là người nào đó trong xe ấy)
- ----------------------
Sel: Thích ông đạo diễn ghê, cute khiếp.
Bắt đầu hành trình truy vợ của Phó ảnh đế nhà chúng ta nhé))
← →
Bình luận facebook